Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới
Chương 13: Bịa chuyện
Hệ thống tuy hơi lừa đảo một chút, nhưng cá cơm khô hiệu hệ thống thật sự rất ngon, vừa giòn vừa thơm không có mùi khói còn mang theo vị cay thơm nồng, đừng nói Bạch, ngay cả Ngô Nặc kiếp này cũng chưa từng ăn qua cá cơm khô nào ngon như thế.
Một túi cá cơm khô đại khái một cân, bị Ngô Nặc và đại miêu nhóc một con tôi một con, trở thành bữa khuya giải quyết sạch sẽ.
Giải quyết xong miếng cá cơm khô cuối cùng, một người một mèo đều liếm môi, hãy còn thèm thuồng.
“Số cá cơm khô này là cậu làm buổi chiều sao?” Bạch biết rõ trên người Ngô Nặc có những thứ gì, cá cơm khô này không có trong ấn tượng của nó, vì buổi chiều nó không có ở đây, cho nên nó chủ quan nhận định số cá khô này là Ngô Nặc làm lúc chiều.
Ngô Nặc liền gặp điểm khó.
Là nói thật? Hay tùy tiện bịa chuyện?
Nếu nói thật, y không xác định liệu có bị Bạch xem thành yêu quái đuổi ra khỏi bộ lạc không, hoặc sẽ có kết cục còn thảm hơn. Dù sao, từ cổ chí kim, nhân loại luôn ôm lòng sự hãi và bài xích cực lớn đối với thứ chưa biết.
Ngô Nặc nắm chắc lần này có thể tùy tiện nói xạo cho qua, lừa được Bạch, đơn giản nhất chẳng qua chính là thuận theo lời bạch, nói cá cơm khô này mình vừa làm buổi chiều.
Nhưng một lời nói dối luôn sẽ tạo ra càng nhiều lời nói dối để lấp liếm, kết cục của nói dối nhiều, một là biến thành tên lừa gạt miệng trơn lưỡi trợt miệng đầy dối trá, không thì bị người ta vạch trần mất đi tất cả những thứ lừa được. Về nhà, xa không với tới, trước lúc đó y phải sống ở bộ lạc Trường Hà, đồng thời, y khẳng định sẽ không từ bỏ sử dụng hệ thống, không ngừng lấy ra thứ không thuộc về thế giới này chắc chắn sẽ bị người ta chú ý, một lần hai lần có lẽ còn có thể dùng lời nói dối lừa qua, nhưng thời gian lâu dần căn bản không thể.
Dù sao, bộ lạc nguyên thủy không phải hiện đại, cái xã hội nhân tình lãnh đạm đến mức chết trong nhà mười ngày nửa tháng hàng xóm cũng không biết kia.
Mà y, hiện tại đang sống trong nhà Bạch, thậm chí còn nằm cùng Bạch trên một chiếc giường.
Ngô Nặc không cho rằng kỹ thuật nói dối của mình đã cao minh đến mức có thể dễ dàng lừa gạt được bạn cùng nhà về lâu về dài.
Đại miêu, đại miêu từ một trình độ nào đó mà nói, là ân nhân cứu mạng của y. Nếu không phải đại miêu mang y về bộ lạc Trường Hà, hiện tại y còn không biết đang ở đâu, nói không chừng đã bị dã thú gặm tới bã cũng không còn.
Dù chỉ vì ân cứu mạng này, y cũng không nên nói dối đại miêu.
Nhưng, nói thẳng ra, thì Ngô Nặc cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào. Tạm chưa nói đại miêu có tin tưởng có nghe hiểu hay không, ngay cả bản thân y cũng không làm rõ được chuyện xuyên qua, hệ thống là sao, y phải kể với đại miêu từ đâu?
Chỉ có thể tìm một biện pháp điều hòa.
Ngô Nặc chỉnh lý đường tư duy, tổ hợp ngôn ngữ một chút, sau đó nhỏ giọng nói với đại miêu: “Anh nói với mình nhóc thôi, bí mật, nhóc không thể nói với người khác.”
“Bí mật?” Lần đầu tiên đại miêu nghe được từ này, không biết có ý gì, nhưng nó hiểu được nửa câu sau. “Ừ, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, đại vu cũng không nói, tôi có thể thề với thần thú.” Chỉ có nó biết, bí mật, ừm, bí mật của tiểu thuần nhân, đại miêu dỏng tai lên, trong lòng có chút hân hoan ︿( ̄︶ ̄)︿.
Được rồi, có lẽ không chỉ một chút thôi đâu.
Dưới ánh trăng hôn ám rọi vào, Ngô Nặc nhìn ánh mắt hiếu kỳ tràn đầy tín nhiệm của đại miêu, không hiểu sao thấy hơi chột dạ.
Y thanh giọng nói: “Cá cơm khô là phần thưởng của thần cho anh.” Hệ thống giao dịch thần thông quảng đại, đừng nói đối với người của thế giới nguyên thủy này, dù là với y, cũng không cách nào lý giải được, giống như thần. Y nhớ lúc trước khi đọc sách từng thấy một đoạn văn, phía trên nói kỳ thật thần trên lịch sử nhân loại, đều là người ngoài hành tinh, chứng cứ chính là trong kim tự tháp có tranh bích họa vô cùng giống với phi hành gia của hiện đại.
Y, thế này chắc không tính là nói dối đúng không?
Đại miêu kinh ngạc suýt dựng lông: “Thần? Phần thưởng?”
Ngô Nặc ra hiệu khẽ thôi, nhỏ giọng nói: “Thần mang anh đến thế giới này rèn luyện, nó cho anh một vài sứ mệnh đặc thù, hoàn thành những sứ mệnh này, nó sẽ cho anh phần thưởng. Không hoàn thành sẽ có trừng phạt.”
Hệ thống:… Lặng lẽ nhìn ký chủ ngốc giả đò khí phách là được.
Đại miêu cảm thấy tam quan của mình đã bị đổi mới một lượt, nó nghĩ đến những câu chuyện đại vu từng kể cho nghe lúc nhỏ: “Vậy cậu chính là sứ thần mà đại vu nói đến sao?”
Sứ thần là cái quỷ gì nữa?!
Sau đó đổi thành Ngô Nặc kinh ngạc, thế giới này chắc sẽ không thật sự có thần linh gì đó chứ? Cho nên, quả nhiên vẫn không nên nói dối sao QAQ!
Nhưng, nếu đã mở đầu rồi, Ngô Nặc chỉ có thể nhận mệnh gồng mình biên tiếp: “Đại khái, đúng thế.”
Bạch không ngờ tiểu thuần nhân mình nhặt về lại có lai lịch lớn thế, khó trách tiểu thuần nhân thông minh như vậy, không ngờ nó lại nhặt được một sứ thần ︿( ̄︶ ̄)︿! Đại miêu không khỏi thấy đắc ý, lại có chút lo lắng, bộ mặt mèo mập mạp nhíu thành cục: “Vậy sau này anh sẽ rời khỏi nơi này sao?”
Cái này thì Ngô Nặc thật sự không biết, hệ thống lại không chịu cho câu trả lời chính xác. Nhưng, Ngô Nặc cảm thấy nếu thật sự có cơ hội về nhà, y chắc chắn sẽ về. Nhưng, nhìn tín nhiệm và luyến tiếc nồng đậm trong mắt đại miêu, lời chém đinh chặt sắt muốn về nhà biến thành: “Nếu có một ngày thần cho phép anh rời khỏi đây, anh sẽ thỉnh cầu nó, mang nhóc theo.”
Lúc đó nói không chừng đại miêu đã trưởng thành, xây dựng gia đình của mình rồi, mới sẽ không đi cùng mình đâu.
Hoàn cảnh sống của đại miêu vô cùng đơn thuần, trên tinh cầu này, thần có quyền uy tuyệt đối, không ai dám lấy danh nghĩa của thần nói dối, sau khi Bạch nhận định Ngô Nặc chính là sứ thần, căn bản chưa từng nghĩ thật ra ngay từ đầu Ngô Nặc đã không nói thật, nên đương nhiên, câu an ủi tùy tiện của Ngô Nặc được nó xem thành lời hứa, xem là vinh quang, ghi khắc vào lòng.
Nó nhớ đại vu hình như từng nói, sau khi sứ thần giáng lâm, sẽ chọn ra một thú nhân lợi hại nhất làm thú nhân bảo vệ của y, khi sứ thần ra đi, y sẽ mang theo thú nhân bảo vệ của mình cùng trở về vòng tay của thú thần.
Hiện tại tiểu thuần nhân của nó, không, tiểu sứ thần đã nói thân phận chân chính của mình cho nó rồi, vậy phải chăng nghĩa là, nó là người được chọn đó nhỉ?
↑ Ở trên, bổ não là bệnh, đại miêu nghĩ câu chuyện trước lúc ngủ là thật rõ ràng đã từ bỏ trị liệu rồi ╮(╯▽╰)╭. Bạch hưng phấn lắc lắc đuôi, gật đầu thật mạnh, trịnh trọng bảo đảm: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói thân phận cậu cho ai khác, nhiệm vụ của thần, tôi cũng có thể giúp cậu làm.
Ngô Nặc quả thật sắp bị bộ mặt mèo mập nghiêm túc trước mắt manh chết, đại miêu sao có thể thân thiết ngoan ngoãn thế chứ, hình như có chút cảm giác tội lỗi rồi nè.
“Cảm ơn nhóc.” Sau này nhất định phải đối xử với đại miêu tốt hơn, Ngô Nặc xoa mặt mèo đầy thịt, nghiêm túc nghĩ.
Cá cơm khô ăn hết rồi, lời nói dối nửa thật nửa giả cũng nói xong rồi, tâm cũng giao rồi, Ngô Nặc ôm đại miêu nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Khi mặt trời dâng lên lần nữa, một ngày mới lại bắt đầu.
Con mồi hôm qua Bạch mang về từ Hắc Sắc sâm lâm toàn bộ chưa xử lý, Ngô Nặc nhìn một chút, tổng cộng có năm con mồi, trừ một con có vẻ khá giống thỏ, một con có vẻ khá giống gà rừng, ba con khác hoàn toàn không nhận ra.
Bạch chậm chạp chưa trưởng thành, vóc dáng thậm chí còn nhỏ hơn những ấu thú khác trong bộ lạc, với hình thể này, đã quyết định nó không cách nào bắt được con mồi cỡ lớn, cho dù may mắn bắt được, cũng rất khó đem về.
Vì thế, Bạch toàn bắt được mấy động vật cỡ nhỏ. May mà hiện tại cỏ cây tươi tốt, mấy động vật nhỏ này rất mập, Ngô Nặc ước tính cộng chúng lại ít nhất cũng hơn hai mươi cân, thật không biết làm sao Bạch dùng thân thể nhỏ bé của nó mang về được.
Trong năm con mồi, có ba con đã bị Bạch cắn chết, chỉ có hai con thỏ và gà rừng kia còn sống.
Ngô Nặc nghiêm túc thương lượng với Bạch: “Nhiều thứ như thế, chúng ta nhất thời cũng ăn không hết, dứt khoát nuôi răng dài và chim thịt đi.”
Răng dài, là tên của quả cầu lông xám có bảy phần giống thỏ, khác với thỏ Ngô Nặc từng thấy, răng của nó vừa dài vừa sắc bén, tai hơi ngắn hơn, gương mặt cũng hung dữ hơn mấy con thỏ ngoan ngoãn, móng vuốt vô cùng sắc bén, tính cách nóng nảy, thuộc loại động vật ăn tạp, chay mặn không kỵ.
Chim thịt, dưới màu lông xám trắng có lông đuôi vô cùng diễm lệ, tiếc rằng đã bị Bạch cào trọc, vì chúng có vẻ ngoài giống chim nhưng chỉ có thể lướt không thể bay, thịt cũng rất nhiều, vì thế người của bộ lạc Trường Hà gọi nó là chim thịt. Chim thịt cũng là động vật ăn tạp, tính khí nóng nảy giống răng dài. Nhưng không biết là vì bị thương sợ hãi, hay vì cái đuôi xinh đẹp nó luôn lấy làm tự hào đã không còn, nên chim thịt mập vù có chút bơ phờ co trong góc chẳng chút tinh thần nào.
“Cậu thích thì nuôi đi.” Vừa đến mùa thu, trong bộ lạc có rất nhiều người sẽ nuôi những con mồi ăn không hết, đợi mùa đông không có thức ăn sẽ giết sau. Bạch trước kia chỉ có một mình, không có nhiều tinh lực nuôi con mồi, nên giao vật sống còn dư cho đại vu, đại vu sẽ để người nuôi giúp nó, đợi mùa đông không có thức ăn mới ăn. Nhờ cách này, Bạch đã vượt qua rất nhiều mùa đông đói khát.
Năm nay thì không giống, nó và tiểu thuần nhân ở chung, mùa đông sẽ cần nhiều thức ăn hơn mọi năm. Hơn nữa, nếu trước khi tới mùa đông nó có thể hóa hình, đợi đến mùa đông rồi, chắc chắn sẽ được ăn nhiều hơn năm rồi. Hiển nhiên, Bạch chưa từng nghĩ qua, bản thân có thể không cách nào hóa hình, trở thành nguyên thú.
Cần phải chuẩn bị càng nhiều thức ăn trong mùa thu này mới được, nó phải nuôi cho tiểu sứ thần của nó trở nên mập tròn ︿( ̄︶ ̄)︿.
Mảnh đất trống sau nhà Bạch rất lớn, rất lâu trước kia hình như cũng từng nuôi con mồi, xung quanh còn có một vòng dấu vết của hàng rào. Đã cách quá lâu không có người dọn dẹp, hàng rào gỗ đã mục, ở khoảnh đất trống mọc đầy cỏ dại.
Ngô Nặc lo lắng răng dài và chim thịt chạy mất, liền lấy dây mây khá chắc ở đó cột răng dài và chim thịt vào trụ gỗ sau vườn.
Đợi khi rảnh dọn dẹp một chút, khoảnh vườn này có thể nuôi không ít động vật. Ngô Nặc nghĩ.
Răng dài và chim thịt đói cả buổi tối, cũng không bận tâm thân phận bị nhốt của mình lúc này, há to miệng không ngừng phá cỏ dại trong vườn và trùng trốn trong cỏ.
“Bạch, chúng ta bắt thêm chút răng dài và chim thịt về, cho chúng nó sinh răng dài con và chim thịt con.” Ngô Nặc cố gắng dùng ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà giao lưu cùng Bạch, từ vựng rõ ràng vô cùng nghèo nàn.
“Ừ.” Răng dài con và chim thịt con hơi khó nuôi, nhưng tiểu sứ thần chắc chắn có thể nuôi được thôi ︿( ̄︶ ̄)︿. Bạch quật quật đuôi, con mắt tròn băng lam lộ ra lòng tin tràn trề.
“Vậy chúng ta trở về ăn cơm trước đi.”
“Ngao ngao (được).” Đại miêu chạy theo bên người Ngô Nặc, ánh mặt trời ấm áp sáng sớm rọi lên người họ một tầng vàng nhạt nhu hòa.
Lúc này, Ngô Nặc còn không biết y chẳng qua chỉ nhất thời hứng khởi bịa chuyện, nhưng lại mang đến rất nhiều thay đổi đáng sợ cho Bạch, cho bộ lạc Trường Hà và cả tinh cầu này.
====================
Ngô Nặc: Bánh răng vận mệnh từ đây bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Hệ thống: Gì cũng không muốn nói, lặng lẽ nhìn ký chủ ngốc giả đò khí phách là được.
Ngô Nặc: …
Một túi cá cơm khô đại khái một cân, bị Ngô Nặc và đại miêu nhóc một con tôi một con, trở thành bữa khuya giải quyết sạch sẽ.
Giải quyết xong miếng cá cơm khô cuối cùng, một người một mèo đều liếm môi, hãy còn thèm thuồng.
“Số cá cơm khô này là cậu làm buổi chiều sao?” Bạch biết rõ trên người Ngô Nặc có những thứ gì, cá cơm khô này không có trong ấn tượng của nó, vì buổi chiều nó không có ở đây, cho nên nó chủ quan nhận định số cá khô này là Ngô Nặc làm lúc chiều.
Ngô Nặc liền gặp điểm khó.
Là nói thật? Hay tùy tiện bịa chuyện?
Nếu nói thật, y không xác định liệu có bị Bạch xem thành yêu quái đuổi ra khỏi bộ lạc không, hoặc sẽ có kết cục còn thảm hơn. Dù sao, từ cổ chí kim, nhân loại luôn ôm lòng sự hãi và bài xích cực lớn đối với thứ chưa biết.
Ngô Nặc nắm chắc lần này có thể tùy tiện nói xạo cho qua, lừa được Bạch, đơn giản nhất chẳng qua chính là thuận theo lời bạch, nói cá cơm khô này mình vừa làm buổi chiều.
Nhưng một lời nói dối luôn sẽ tạo ra càng nhiều lời nói dối để lấp liếm, kết cục của nói dối nhiều, một là biến thành tên lừa gạt miệng trơn lưỡi trợt miệng đầy dối trá, không thì bị người ta vạch trần mất đi tất cả những thứ lừa được. Về nhà, xa không với tới, trước lúc đó y phải sống ở bộ lạc Trường Hà, đồng thời, y khẳng định sẽ không từ bỏ sử dụng hệ thống, không ngừng lấy ra thứ không thuộc về thế giới này chắc chắn sẽ bị người ta chú ý, một lần hai lần có lẽ còn có thể dùng lời nói dối lừa qua, nhưng thời gian lâu dần căn bản không thể.
Dù sao, bộ lạc nguyên thủy không phải hiện đại, cái xã hội nhân tình lãnh đạm đến mức chết trong nhà mười ngày nửa tháng hàng xóm cũng không biết kia.
Mà y, hiện tại đang sống trong nhà Bạch, thậm chí còn nằm cùng Bạch trên một chiếc giường.
Ngô Nặc không cho rằng kỹ thuật nói dối của mình đã cao minh đến mức có thể dễ dàng lừa gạt được bạn cùng nhà về lâu về dài.
Đại miêu, đại miêu từ một trình độ nào đó mà nói, là ân nhân cứu mạng của y. Nếu không phải đại miêu mang y về bộ lạc Trường Hà, hiện tại y còn không biết đang ở đâu, nói không chừng đã bị dã thú gặm tới bã cũng không còn.
Dù chỉ vì ân cứu mạng này, y cũng không nên nói dối đại miêu.
Nhưng, nói thẳng ra, thì Ngô Nặc cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào. Tạm chưa nói đại miêu có tin tưởng có nghe hiểu hay không, ngay cả bản thân y cũng không làm rõ được chuyện xuyên qua, hệ thống là sao, y phải kể với đại miêu từ đâu?
Chỉ có thể tìm một biện pháp điều hòa.
Ngô Nặc chỉnh lý đường tư duy, tổ hợp ngôn ngữ một chút, sau đó nhỏ giọng nói với đại miêu: “Anh nói với mình nhóc thôi, bí mật, nhóc không thể nói với người khác.”
“Bí mật?” Lần đầu tiên đại miêu nghe được từ này, không biết có ý gì, nhưng nó hiểu được nửa câu sau. “Ừ, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, đại vu cũng không nói, tôi có thể thề với thần thú.” Chỉ có nó biết, bí mật, ừm, bí mật của tiểu thuần nhân, đại miêu dỏng tai lên, trong lòng có chút hân hoan ︿( ̄︶ ̄)︿.
Được rồi, có lẽ không chỉ một chút thôi đâu.
Dưới ánh trăng hôn ám rọi vào, Ngô Nặc nhìn ánh mắt hiếu kỳ tràn đầy tín nhiệm của đại miêu, không hiểu sao thấy hơi chột dạ.
Y thanh giọng nói: “Cá cơm khô là phần thưởng của thần cho anh.” Hệ thống giao dịch thần thông quảng đại, đừng nói đối với người của thế giới nguyên thủy này, dù là với y, cũng không cách nào lý giải được, giống như thần. Y nhớ lúc trước khi đọc sách từng thấy một đoạn văn, phía trên nói kỳ thật thần trên lịch sử nhân loại, đều là người ngoài hành tinh, chứng cứ chính là trong kim tự tháp có tranh bích họa vô cùng giống với phi hành gia của hiện đại.
Y, thế này chắc không tính là nói dối đúng không?
Đại miêu kinh ngạc suýt dựng lông: “Thần? Phần thưởng?”
Ngô Nặc ra hiệu khẽ thôi, nhỏ giọng nói: “Thần mang anh đến thế giới này rèn luyện, nó cho anh một vài sứ mệnh đặc thù, hoàn thành những sứ mệnh này, nó sẽ cho anh phần thưởng. Không hoàn thành sẽ có trừng phạt.”
Hệ thống:… Lặng lẽ nhìn ký chủ ngốc giả đò khí phách là được.
Đại miêu cảm thấy tam quan của mình đã bị đổi mới một lượt, nó nghĩ đến những câu chuyện đại vu từng kể cho nghe lúc nhỏ: “Vậy cậu chính là sứ thần mà đại vu nói đến sao?”
Sứ thần là cái quỷ gì nữa?!
Sau đó đổi thành Ngô Nặc kinh ngạc, thế giới này chắc sẽ không thật sự có thần linh gì đó chứ? Cho nên, quả nhiên vẫn không nên nói dối sao QAQ!
Nhưng, nếu đã mở đầu rồi, Ngô Nặc chỉ có thể nhận mệnh gồng mình biên tiếp: “Đại khái, đúng thế.”
Bạch không ngờ tiểu thuần nhân mình nhặt về lại có lai lịch lớn thế, khó trách tiểu thuần nhân thông minh như vậy, không ngờ nó lại nhặt được một sứ thần ︿( ̄︶ ̄)︿! Đại miêu không khỏi thấy đắc ý, lại có chút lo lắng, bộ mặt mèo mập mạp nhíu thành cục: “Vậy sau này anh sẽ rời khỏi nơi này sao?”
Cái này thì Ngô Nặc thật sự không biết, hệ thống lại không chịu cho câu trả lời chính xác. Nhưng, Ngô Nặc cảm thấy nếu thật sự có cơ hội về nhà, y chắc chắn sẽ về. Nhưng, nhìn tín nhiệm và luyến tiếc nồng đậm trong mắt đại miêu, lời chém đinh chặt sắt muốn về nhà biến thành: “Nếu có một ngày thần cho phép anh rời khỏi đây, anh sẽ thỉnh cầu nó, mang nhóc theo.”
Lúc đó nói không chừng đại miêu đã trưởng thành, xây dựng gia đình của mình rồi, mới sẽ không đi cùng mình đâu.
Hoàn cảnh sống của đại miêu vô cùng đơn thuần, trên tinh cầu này, thần có quyền uy tuyệt đối, không ai dám lấy danh nghĩa của thần nói dối, sau khi Bạch nhận định Ngô Nặc chính là sứ thần, căn bản chưa từng nghĩ thật ra ngay từ đầu Ngô Nặc đã không nói thật, nên đương nhiên, câu an ủi tùy tiện của Ngô Nặc được nó xem thành lời hứa, xem là vinh quang, ghi khắc vào lòng.
Nó nhớ đại vu hình như từng nói, sau khi sứ thần giáng lâm, sẽ chọn ra một thú nhân lợi hại nhất làm thú nhân bảo vệ của y, khi sứ thần ra đi, y sẽ mang theo thú nhân bảo vệ của mình cùng trở về vòng tay của thú thần.
Hiện tại tiểu thuần nhân của nó, không, tiểu sứ thần đã nói thân phận chân chính của mình cho nó rồi, vậy phải chăng nghĩa là, nó là người được chọn đó nhỉ?
↑ Ở trên, bổ não là bệnh, đại miêu nghĩ câu chuyện trước lúc ngủ là thật rõ ràng đã từ bỏ trị liệu rồi ╮(╯▽╰)╭. Bạch hưng phấn lắc lắc đuôi, gật đầu thật mạnh, trịnh trọng bảo đảm: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói thân phận cậu cho ai khác, nhiệm vụ của thần, tôi cũng có thể giúp cậu làm.
Ngô Nặc quả thật sắp bị bộ mặt mèo mập nghiêm túc trước mắt manh chết, đại miêu sao có thể thân thiết ngoan ngoãn thế chứ, hình như có chút cảm giác tội lỗi rồi nè.
“Cảm ơn nhóc.” Sau này nhất định phải đối xử với đại miêu tốt hơn, Ngô Nặc xoa mặt mèo đầy thịt, nghiêm túc nghĩ.
Cá cơm khô ăn hết rồi, lời nói dối nửa thật nửa giả cũng nói xong rồi, tâm cũng giao rồi, Ngô Nặc ôm đại miêu nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Khi mặt trời dâng lên lần nữa, một ngày mới lại bắt đầu.
Con mồi hôm qua Bạch mang về từ Hắc Sắc sâm lâm toàn bộ chưa xử lý, Ngô Nặc nhìn một chút, tổng cộng có năm con mồi, trừ một con có vẻ khá giống thỏ, một con có vẻ khá giống gà rừng, ba con khác hoàn toàn không nhận ra.
Bạch chậm chạp chưa trưởng thành, vóc dáng thậm chí còn nhỏ hơn những ấu thú khác trong bộ lạc, với hình thể này, đã quyết định nó không cách nào bắt được con mồi cỡ lớn, cho dù may mắn bắt được, cũng rất khó đem về.
Vì thế, Bạch toàn bắt được mấy động vật cỡ nhỏ. May mà hiện tại cỏ cây tươi tốt, mấy động vật nhỏ này rất mập, Ngô Nặc ước tính cộng chúng lại ít nhất cũng hơn hai mươi cân, thật không biết làm sao Bạch dùng thân thể nhỏ bé của nó mang về được.
Trong năm con mồi, có ba con đã bị Bạch cắn chết, chỉ có hai con thỏ và gà rừng kia còn sống.
Ngô Nặc nghiêm túc thương lượng với Bạch: “Nhiều thứ như thế, chúng ta nhất thời cũng ăn không hết, dứt khoát nuôi răng dài và chim thịt đi.”
Răng dài, là tên của quả cầu lông xám có bảy phần giống thỏ, khác với thỏ Ngô Nặc từng thấy, răng của nó vừa dài vừa sắc bén, tai hơi ngắn hơn, gương mặt cũng hung dữ hơn mấy con thỏ ngoan ngoãn, móng vuốt vô cùng sắc bén, tính cách nóng nảy, thuộc loại động vật ăn tạp, chay mặn không kỵ.
Chim thịt, dưới màu lông xám trắng có lông đuôi vô cùng diễm lệ, tiếc rằng đã bị Bạch cào trọc, vì chúng có vẻ ngoài giống chim nhưng chỉ có thể lướt không thể bay, thịt cũng rất nhiều, vì thế người của bộ lạc Trường Hà gọi nó là chim thịt. Chim thịt cũng là động vật ăn tạp, tính khí nóng nảy giống răng dài. Nhưng không biết là vì bị thương sợ hãi, hay vì cái đuôi xinh đẹp nó luôn lấy làm tự hào đã không còn, nên chim thịt mập vù có chút bơ phờ co trong góc chẳng chút tinh thần nào.
“Cậu thích thì nuôi đi.” Vừa đến mùa thu, trong bộ lạc có rất nhiều người sẽ nuôi những con mồi ăn không hết, đợi mùa đông không có thức ăn sẽ giết sau. Bạch trước kia chỉ có một mình, không có nhiều tinh lực nuôi con mồi, nên giao vật sống còn dư cho đại vu, đại vu sẽ để người nuôi giúp nó, đợi mùa đông không có thức ăn mới ăn. Nhờ cách này, Bạch đã vượt qua rất nhiều mùa đông đói khát.
Năm nay thì không giống, nó và tiểu thuần nhân ở chung, mùa đông sẽ cần nhiều thức ăn hơn mọi năm. Hơn nữa, nếu trước khi tới mùa đông nó có thể hóa hình, đợi đến mùa đông rồi, chắc chắn sẽ được ăn nhiều hơn năm rồi. Hiển nhiên, Bạch chưa từng nghĩ qua, bản thân có thể không cách nào hóa hình, trở thành nguyên thú.
Cần phải chuẩn bị càng nhiều thức ăn trong mùa thu này mới được, nó phải nuôi cho tiểu sứ thần của nó trở nên mập tròn ︿( ̄︶ ̄)︿.
Mảnh đất trống sau nhà Bạch rất lớn, rất lâu trước kia hình như cũng từng nuôi con mồi, xung quanh còn có một vòng dấu vết của hàng rào. Đã cách quá lâu không có người dọn dẹp, hàng rào gỗ đã mục, ở khoảnh đất trống mọc đầy cỏ dại.
Ngô Nặc lo lắng răng dài và chim thịt chạy mất, liền lấy dây mây khá chắc ở đó cột răng dài và chim thịt vào trụ gỗ sau vườn.
Đợi khi rảnh dọn dẹp một chút, khoảnh vườn này có thể nuôi không ít động vật. Ngô Nặc nghĩ.
Răng dài và chim thịt đói cả buổi tối, cũng không bận tâm thân phận bị nhốt của mình lúc này, há to miệng không ngừng phá cỏ dại trong vườn và trùng trốn trong cỏ.
“Bạch, chúng ta bắt thêm chút răng dài và chim thịt về, cho chúng nó sinh răng dài con và chim thịt con.” Ngô Nặc cố gắng dùng ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà giao lưu cùng Bạch, từ vựng rõ ràng vô cùng nghèo nàn.
“Ừ.” Răng dài con và chim thịt con hơi khó nuôi, nhưng tiểu sứ thần chắc chắn có thể nuôi được thôi ︿( ̄︶ ̄)︿. Bạch quật quật đuôi, con mắt tròn băng lam lộ ra lòng tin tràn trề.
“Vậy chúng ta trở về ăn cơm trước đi.”
“Ngao ngao (được).” Đại miêu chạy theo bên người Ngô Nặc, ánh mặt trời ấm áp sáng sớm rọi lên người họ một tầng vàng nhạt nhu hòa.
Lúc này, Ngô Nặc còn không biết y chẳng qua chỉ nhất thời hứng khởi bịa chuyện, nhưng lại mang đến rất nhiều thay đổi đáng sợ cho Bạch, cho bộ lạc Trường Hà và cả tinh cầu này.
====================
Ngô Nặc: Bánh răng vận mệnh từ đây bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Hệ thống: Gì cũng không muốn nói, lặng lẽ nhìn ký chủ ngốc giả đò khí phách là được.
Ngô Nặc: …
Tác giả :
Hà Phong Đình