Vị Của Gió
Chương 15
Anh có khoẻ không đó là câu đầu tiên mà tôi muốn hỏi anh...thế nhưng có lẽ câu hỏi đó là thừa...dư thừa...!
Thomas bỏ thuốc trong miệng ra thở nhẹ khói thuốc...anh ta quay vội đi...
Tôi: Tôi quay về vì có chuyện muốn nhờ anh,Naomi là ân nhân cả đời tôi,tôi thật sự không muốn thấy cô ấy bị chồng của mình sát hại...
- Cô có tư cách gì nói chuyện với ta...
- Tôi...tôi...
- Chẳng phải cô là kẻ đã chết,đã chết rồi thì làm sao có thể biết đâu là đúng đâu là sai được...
- Tôi chỉ vì sợ anh...
- Ta sẽ chẳng bao giờ tìm cô nữa,cô không xứng đáng với những gì ta hy vọng
- Thế thì anh lấy người khác anh bắt tôi phải chờ phải chấp nhận à,tôi không chấp nhận nên đã phải tìm cách đó đê ra đi,còn anh thì sao anh vẫn sống tốt và để cho tôi một kí ức đen ngòm...một kí ức mà đến khi ngủ nó cũng đi vào cả giấc mơ suốt 5 năm qua...
- Ta tự hỏi cô đã bao giờ yêu ta một cách chân tình và thật lòng chưa?
Câu hỏi của Vua trên cây cầu đá làm tôi bỗng đứng hình,đầu óc hỗn loạn...
- Tôi tất nhiên là có...
- Có tình cảm chứ chưa phải yêu,nếu yêu ta cô sẽ hiểu trong lòng của hoàng đế này chưa bao giờ đau lòng vì đàn bà vậy mà phải khóc khi cô ra đi...ta mộT mình đứng khóc dưới mưa nén cơn đau vào từng hơi thở...thế nhưng cho đến hôm nay ta mới thật sự hiểu câu thế nào là “ một người giữ một người buông”...
- Vậy thì tại sao anh lại kết hôn,giá như anh k kết hôn chúng ta đã...
Thomas đi rất nhanh tới bóp cổ tôi
- Ta chẳng cần ai đến thời điểm hiện tại...ngươi chẳng bh hiểu những gì ta làm để an toàn cho chính cô và con của chúng ta,trong lúc ta cần cô nhấT cô lại lựa chọn ra đi...
Thomas nhấc cổ tôi lên tôi đỏ mặt đập tay anh ta...nhìn xuống tôi thấy Thomas đôi mắt đỏ lên rồi rơi tách nước mắt xuống nền cầu...tôi cũng rơi nước mắt...anh ta buông tay rồi quay đi thật nhanh...
Tôi ôm cổ ngồi trên cây cầu “ Giá như cô ấy không xuất hiện,em và người anh cưới là hai người khác nhau giá như chỉ là một...chính lúc anh để cô ấy xen vào giữa chúng ta đó là lúc tình cảm gần chuyển sang tình yêu của ta bị đứt đoạn”...
Hầu gái lặng yên nhìn Quỳnh khóc đau đớn giữa cây cầu...K đuổi theo Hoàng Đế
K: Điện Hạ...điện hạ...
Thomas leo lên xe K chặn
K: Xin người bình tĩnh
- Ta đang rất bình tĩnh
- Hoàng Phi thì thế nào ạ...
- Sắp xếp chỗ ở cho cô ấy...nói với cô ta nếu cô ta rời khỏi cung thì giết Naomi ngay lập tức...
- Vâng
K cười rồi Thomas phóng xe đi...K nhẩy lên sung sướng “ Hoàng Phi đã trở về rồi,thông báo Hoàng Phi đã trở về rồi”...
Tin Hoàng Phi trở về vang vọng khắp hoàng cung...Kevin được hầu thông báo,anh ta vui mừng ôm vợ
Kevin: Cô ấy đã trở lại rồi vì em cô ấy đã trở lại
Naomi ôm mặt khóc
Naomi: Quỳnh ơi xin lỗi cậu,xin lỗi cậu
Tại nơi Hoàng Hậu sống
Nhung: Ai cơ ngươi nói gì vậy Hoàng Phi nào trở về
Hầu: Dạ là Hoàng Phi của điện hạ sau bao lâu chữa bệnh giấu là chết đã trở về ạ,thần nghe hầu gái báo vậy ạ
Nhung: Không thể nào,không thể nào...
Cô ta ôm chiếc bụng bầu gương mặt đầy vẻ lo lắng...
Tôi trở về căn phòng cũ tại Tây Cung,mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn,sạch sẽ và vẫn còn hơi ấm người nằm trên giường...
Hầu: Điện Hạ đêm nào cũng di chuyển từ chính điện qua đây ngủ đó ạ...
- Để làm gì vậy
- Thần k rõ có lẽ là nhớ hoàng phi chăng?
- Nhớ ta?
- Vâng ngài ấy vẫn kêu chúng thần mang quần áo và giầy dép của hoàng phi ra phơi giống như hoàng phi vẫn đang sống và tồn tại ở nơi này vậy...
Tôi ngồi lặng yên trên giường...sờ tay lên chiếc chăn hằng ngày Thomas đắp...rốt cuộc anh ta yêu mình hay thích mình vậy sao vẫn lấy người khác...
Hầu: Hoàng Phi có muốn đi thăm thái tử không ạ
- Thái tử...là con của...
- Con của người đó ạ...Thái Tử 5 tuổi rồi ạ...
Tôi vội vã chạy tới nơi Thái Tử sống,thấy thằng bé đang ngồi đánh piano...
Thầy giáo: Thái Tử hôm nay đánh bài này tuyệt lắm ạ
Chợt có tiếng quát...họ hô
Hoàng hậu tới
Nhung: Không được,làm lại làm sao mà đạt chuẩn mới được đánh như thế ai chẳng đánh được
Thầy: Nhưng Thái Tử còn nhỏ như vậy là ổn rồi ạ
Hoàng Hậu: Ta bảo làm lại...nhanh...
Tôi thấy thằng bé sợ rúm người lại...Tôi bước ra
Hầu: Hoàng Phi tới...
Tôi: Chào em...
Nhung: Chị là.???
- Chị là người vợ đầu tiên của hoàng đế
- Vậy theo vai vế thì em phải chào chị là chị rồi nhỉ
- Theo cấp bậc thì Hoàng Hậu là cao quý nhất nhưng xét theo vai vế thì chắc chắn hoàng hậu đây phải gọi tôi là chị rồi...
- Ô vậy khó gọi quá nhỉ nhưng phép vua là cao nhất,chị còn chưa cúi chào em
Tôi cúi chào “ Kính chào hoàng hậu”
- Em tự hỏi tại sao chị ra đi lặng lẽ mà trở lại cũng lặng lẽ đến như vậy
- Cái Hoàng Hậu nên hỏi điện hạ,ngài ấy sẽ giải thích cho người...
Tôi nghe hầu gái kể Nhung tư ngày đăng cơ bản chất hay miệt thị và độc ác với người dưới...đặc biệt gây sức ép với Vua ép ngài ấy sát hại Kevin...
- Hình như chị đang nói chuyện kiểu coi thường tôi thì phải
- Đâu dám đâu dám là do HH đây có lẽ do đang thai nghén khó ở nên nghĩ nhiều rồi trước tôi cũng vậy mà...
Tôi vẫy Thái Tử...thằng bé rụt rè nấp sau cô hầu...
Hầu: Thái Tử nhớ thần nói về mẹ của người đi chữa bệnh không giờ mẹ của thái tử đã về rồi
Tôi dang rộng tay
Tôi: Lại đây con của mẹ...
Thằng bé chạy tới ôm tôi
Thái Tử: Mẹ ơi,sao mẹ đi lâu vậy con nhớ mẹ...
Hoàng Hậu về cung tỏ vẻ tức tối
Nhung: Con khốn ấy mới về cung nó đã ra vẻ ta đây đã định đe ta rồi,trước mặt đám hầu không coi ai ra gì cả dám sỉ nhục ta...
Hầu: Nghe nói cô ta vì vợ của ngài Kevin mà quay về...
- Chết rồi còn sống lại được thì chẳng còn gì mà nó k thể làm...nhưng yên tâm đừng mơ sống yên ổn...
- Nhưng cô ta là người mà điện hạ yêu nên rất đáng ngại
- 5 năm qua rồi ngươi nghĩ điện hạ còn yêu chắc,ta chắc chắn trong lòng điện hạ ta quan trọng hơn,cứ chờ xem...
Tôi tới nơi nhốt Naomi
Lính: Xin hoàng phi đừng làm khó
- Ta vào chỉ nói đúng 2 phút rồi sẽ trở ra
- Vậy mong người nhanh cho...
Naomi và tôi ôm chầm lấy nhau khi thấy nhau...
Kevin: May quá cô đã về
Tôi: K còn nhiều thời gian bây giờ phải làm gì để đưa hai người ra ngoài mơi quan trọng
Naomi: Nếu ngài Kevin chết tớ cũng chết
- Được rồi biết rồi...đừng sợ...chỉ là chưa nghĩ dc cách,Thomas anh ta còn chẳng thèm nhìn tớ thì chắc lúc này chưa xin dc
Kevin: k xin được đâu,hắn thay đổi rất nhiều,giờ chỉ còn cách cô ngoan ngoãn theo lời hắn rồi lựa
Naomi: Ý anh là quyến rũ lại vua
- Phải chỉ còn cách đó
- Sợ tôi k làm dc
Naomi: Có gì mà k dc ngài ấy thích cậu mà
- Nhưng 5 năm rồi giờ thấy a ta nhìn mình nhạt lắm...
Kevin: Chỉ có cách đó mới có thể đưa dc chúng tôi ra ngoài,nếu k có lệnh vua chúng tôi k thể...
Tôi: Thế bh là phải tán vua à
Naomi: Trước tiên xin cho tớ về cung đi lại cho thoải mái chúng ta sẽ bàn bạc phương án
Tôi: Vậy giờ mình phải làm gì
Naomi: Cắt tóc ngắn đi...thay đổi đi là ổn mà,phải thay đổi
- Uk đành vậy...tóc nuôi bao năm...vì sự nghiệp vậy cứ chờ mình...
Tôi xin gặp Vua nhưng không gặp dc nay anh ta bận họp cả ngày...tôi về tắm cho con thì thấy trên người đầy vết tím
- Con bị sao mà tím hết thế này
- Hoàng hậu đánh con đấy cô ấy cứ véo con thôi,con đau lắm mẹ đừng nói k cô ấy lại véo con nhé
Nhìn thằng bé sợ rúm ró người tôi ba máu sáu cơn...
Hầu: Ấy hoàng phi tóc mới cắt sao lại buộc lên phải xoã mới đẹp
- K xoã xượi gì nữa đi...
- Đi đâu a
- Đi tìm đứa đánh con ta...
Tôi nóng tính sang bên cung Hoàng Hậu k gặp cô ta...hầu nói cô ấy đang uống trà với vua bên hồ hoa tuy luyp...
Hầu: Chúng ta nên về thôi hoàng phi
- Đi là phải tìm dc cô ta chứ về tay không sao được
Nhung đang đứng nghe Vua đánh piano...tôi chạy ra tóm tóc Nhung
Tôi: Tao nói cho mày biết mày có thể chửi tao rủa tao nhưng sao mày dám đánh con tao hả
Nhung: Trời ơi chuyện gì thế này chị bình tĩnh nào
Đám hầu náo loạn vì kb bênh ai...
Tôi: K ai dc bênh
Vua đứng dậy
Thomas: Cô đang làm cái quái gì vậy?
Tôi: Tôi hỏi anh nuôi con kiểu quái gì mới đúng,anh để cô ta cấu con tôi tím hết người
Nhung: Chị k dc nói vậy là sai đấy ạ
- Trẻ con nó kb nói dối,con tao thì tao dậy mày hiểu chưa?
Vua: người đâu đưa hoàng phi về cung
Tôi: Tôi k sợ anh đâu Thomas anh là thằng khốn kiếp cưới lắm vợ vào để đánh con mình a vui chưa
Hầu: Kìa hoàng phi cô làm vậy còn cô Naomi thì sao
Nhắc đến mới nhớ tôi buông tay khỏi tóc Nhung
Vua tức giận quay đi rồi vừa đi vừa cười
K: Ngài cười gì vậy
- Cô ta phát bệnh rồi đấy,bệnh này trị mới khó
- Dạ...
Nhung hét ầm lên...” Cô ta nhất định phải chịu tội vì dám...dám sao ngài k trừng phạt cô ta”( tức k nói nên lời)
Tôi vừa đi vừa nghĩ về con trai...tôi đã vì cái tôi của mình mà bỏ lại đứa trẻ do chính mình dứt ruột đẻ ra...” mẹ sai rồi con ơi”
Cầm tay con khi con đang ngủ tôi khóc nghẹn cổ...
K: Điện hạ bố cô Quỳnh đã mất rồi ạ
Vua: Sao đột xuất vậy
- Bị sốc thuốc ạ có ai đó đã bơm thuốc quá liều...
- Điều tra ngay...
- Dạ vâng thần đi báo cho hoàng phi
- Ta sẽ đi báo,lui đi
Vua thở dài đến cung thấy Quỳnh đang giặt giũ đồ của con trai cùng hầu gái rất vui vẻ...thấy Vua các cô hầu tự lui đi...
Hầu: Hoàng Phi điện hạ đến đó ạ
Tôi vẫn ngồi giặt Chẳng nói câu gì
Vua: Con trai của chúng ta cần trải nghiệm
- Vậy là anh để cho mẹ kế cấu thằng bé
- Ta sẽ xử lý việc đó,ta có chuyện muốn nói với cô
- Anh nói đi
- Đứng dậy đi...cha của cô đã mất vào sáng nay...ta rất lấy làm tiếc...
Quỳnh rơi nước mắt vô hồn...Vua với tay Quỳnh tựa vào ngực Vua...
Vua: Xin chia buồn cùng em!....
Hôm nay vị của gió có mùi tang thương,dù cha Q có đối vs con cái ra sao Quỳnh cũng đã giữ trọn chữ Hiếu đến cuối cùng!
Thomas bỏ thuốc trong miệng ra thở nhẹ khói thuốc...anh ta quay vội đi...
Tôi: Tôi quay về vì có chuyện muốn nhờ anh,Naomi là ân nhân cả đời tôi,tôi thật sự không muốn thấy cô ấy bị chồng của mình sát hại...
- Cô có tư cách gì nói chuyện với ta...
- Tôi...tôi...
- Chẳng phải cô là kẻ đã chết,đã chết rồi thì làm sao có thể biết đâu là đúng đâu là sai được...
- Tôi chỉ vì sợ anh...
- Ta sẽ chẳng bao giờ tìm cô nữa,cô không xứng đáng với những gì ta hy vọng
- Thế thì anh lấy người khác anh bắt tôi phải chờ phải chấp nhận à,tôi không chấp nhận nên đã phải tìm cách đó đê ra đi,còn anh thì sao anh vẫn sống tốt và để cho tôi một kí ức đen ngòm...một kí ức mà đến khi ngủ nó cũng đi vào cả giấc mơ suốt 5 năm qua...
- Ta tự hỏi cô đã bao giờ yêu ta một cách chân tình và thật lòng chưa?
Câu hỏi của Vua trên cây cầu đá làm tôi bỗng đứng hình,đầu óc hỗn loạn...
- Tôi tất nhiên là có...
- Có tình cảm chứ chưa phải yêu,nếu yêu ta cô sẽ hiểu trong lòng của hoàng đế này chưa bao giờ đau lòng vì đàn bà vậy mà phải khóc khi cô ra đi...ta mộT mình đứng khóc dưới mưa nén cơn đau vào từng hơi thở...thế nhưng cho đến hôm nay ta mới thật sự hiểu câu thế nào là “ một người giữ một người buông”...
- Vậy thì tại sao anh lại kết hôn,giá như anh k kết hôn chúng ta đã...
Thomas đi rất nhanh tới bóp cổ tôi
- Ta chẳng cần ai đến thời điểm hiện tại...ngươi chẳng bh hiểu những gì ta làm để an toàn cho chính cô và con của chúng ta,trong lúc ta cần cô nhấT cô lại lựa chọn ra đi...
Thomas nhấc cổ tôi lên tôi đỏ mặt đập tay anh ta...nhìn xuống tôi thấy Thomas đôi mắt đỏ lên rồi rơi tách nước mắt xuống nền cầu...tôi cũng rơi nước mắt...anh ta buông tay rồi quay đi thật nhanh...
Tôi ôm cổ ngồi trên cây cầu “ Giá như cô ấy không xuất hiện,em và người anh cưới là hai người khác nhau giá như chỉ là một...chính lúc anh để cô ấy xen vào giữa chúng ta đó là lúc tình cảm gần chuyển sang tình yêu của ta bị đứt đoạn”...
Hầu gái lặng yên nhìn Quỳnh khóc đau đớn giữa cây cầu...K đuổi theo Hoàng Đế
K: Điện Hạ...điện hạ...
Thomas leo lên xe K chặn
K: Xin người bình tĩnh
- Ta đang rất bình tĩnh
- Hoàng Phi thì thế nào ạ...
- Sắp xếp chỗ ở cho cô ấy...nói với cô ta nếu cô ta rời khỏi cung thì giết Naomi ngay lập tức...
- Vâng
K cười rồi Thomas phóng xe đi...K nhẩy lên sung sướng “ Hoàng Phi đã trở về rồi,thông báo Hoàng Phi đã trở về rồi”...
Tin Hoàng Phi trở về vang vọng khắp hoàng cung...Kevin được hầu thông báo,anh ta vui mừng ôm vợ
Kevin: Cô ấy đã trở lại rồi vì em cô ấy đã trở lại
Naomi ôm mặt khóc
Naomi: Quỳnh ơi xin lỗi cậu,xin lỗi cậu
Tại nơi Hoàng Hậu sống
Nhung: Ai cơ ngươi nói gì vậy Hoàng Phi nào trở về
Hầu: Dạ là Hoàng Phi của điện hạ sau bao lâu chữa bệnh giấu là chết đã trở về ạ,thần nghe hầu gái báo vậy ạ
Nhung: Không thể nào,không thể nào...
Cô ta ôm chiếc bụng bầu gương mặt đầy vẻ lo lắng...
Tôi trở về căn phòng cũ tại Tây Cung,mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn,sạch sẽ và vẫn còn hơi ấm người nằm trên giường...
Hầu: Điện Hạ đêm nào cũng di chuyển từ chính điện qua đây ngủ đó ạ...
- Để làm gì vậy
- Thần k rõ có lẽ là nhớ hoàng phi chăng?
- Nhớ ta?
- Vâng ngài ấy vẫn kêu chúng thần mang quần áo và giầy dép của hoàng phi ra phơi giống như hoàng phi vẫn đang sống và tồn tại ở nơi này vậy...
Tôi ngồi lặng yên trên giường...sờ tay lên chiếc chăn hằng ngày Thomas đắp...rốt cuộc anh ta yêu mình hay thích mình vậy sao vẫn lấy người khác...
Hầu: Hoàng Phi có muốn đi thăm thái tử không ạ
- Thái tử...là con của...
- Con của người đó ạ...Thái Tử 5 tuổi rồi ạ...
Tôi vội vã chạy tới nơi Thái Tử sống,thấy thằng bé đang ngồi đánh piano...
Thầy giáo: Thái Tử hôm nay đánh bài này tuyệt lắm ạ
Chợt có tiếng quát...họ hô
Hoàng hậu tới
Nhung: Không được,làm lại làm sao mà đạt chuẩn mới được đánh như thế ai chẳng đánh được
Thầy: Nhưng Thái Tử còn nhỏ như vậy là ổn rồi ạ
Hoàng Hậu: Ta bảo làm lại...nhanh...
Tôi thấy thằng bé sợ rúm người lại...Tôi bước ra
Hầu: Hoàng Phi tới...
Tôi: Chào em...
Nhung: Chị là.???
- Chị là người vợ đầu tiên của hoàng đế
- Vậy theo vai vế thì em phải chào chị là chị rồi nhỉ
- Theo cấp bậc thì Hoàng Hậu là cao quý nhất nhưng xét theo vai vế thì chắc chắn hoàng hậu đây phải gọi tôi là chị rồi...
- Ô vậy khó gọi quá nhỉ nhưng phép vua là cao nhất,chị còn chưa cúi chào em
Tôi cúi chào “ Kính chào hoàng hậu”
- Em tự hỏi tại sao chị ra đi lặng lẽ mà trở lại cũng lặng lẽ đến như vậy
- Cái Hoàng Hậu nên hỏi điện hạ,ngài ấy sẽ giải thích cho người...
Tôi nghe hầu gái kể Nhung tư ngày đăng cơ bản chất hay miệt thị và độc ác với người dưới...đặc biệt gây sức ép với Vua ép ngài ấy sát hại Kevin...
- Hình như chị đang nói chuyện kiểu coi thường tôi thì phải
- Đâu dám đâu dám là do HH đây có lẽ do đang thai nghén khó ở nên nghĩ nhiều rồi trước tôi cũng vậy mà...
Tôi vẫy Thái Tử...thằng bé rụt rè nấp sau cô hầu...
Hầu: Thái Tử nhớ thần nói về mẹ của người đi chữa bệnh không giờ mẹ của thái tử đã về rồi
Tôi dang rộng tay
Tôi: Lại đây con của mẹ...
Thằng bé chạy tới ôm tôi
Thái Tử: Mẹ ơi,sao mẹ đi lâu vậy con nhớ mẹ...
Hoàng Hậu về cung tỏ vẻ tức tối
Nhung: Con khốn ấy mới về cung nó đã ra vẻ ta đây đã định đe ta rồi,trước mặt đám hầu không coi ai ra gì cả dám sỉ nhục ta...
Hầu: Nghe nói cô ta vì vợ của ngài Kevin mà quay về...
- Chết rồi còn sống lại được thì chẳng còn gì mà nó k thể làm...nhưng yên tâm đừng mơ sống yên ổn...
- Nhưng cô ta là người mà điện hạ yêu nên rất đáng ngại
- 5 năm qua rồi ngươi nghĩ điện hạ còn yêu chắc,ta chắc chắn trong lòng điện hạ ta quan trọng hơn,cứ chờ xem...
Tôi tới nơi nhốt Naomi
Lính: Xin hoàng phi đừng làm khó
- Ta vào chỉ nói đúng 2 phút rồi sẽ trở ra
- Vậy mong người nhanh cho...
Naomi và tôi ôm chầm lấy nhau khi thấy nhau...
Kevin: May quá cô đã về
Tôi: K còn nhiều thời gian bây giờ phải làm gì để đưa hai người ra ngoài mơi quan trọng
Naomi: Nếu ngài Kevin chết tớ cũng chết
- Được rồi biết rồi...đừng sợ...chỉ là chưa nghĩ dc cách,Thomas anh ta còn chẳng thèm nhìn tớ thì chắc lúc này chưa xin dc
Kevin: k xin được đâu,hắn thay đổi rất nhiều,giờ chỉ còn cách cô ngoan ngoãn theo lời hắn rồi lựa
Naomi: Ý anh là quyến rũ lại vua
- Phải chỉ còn cách đó
- Sợ tôi k làm dc
Naomi: Có gì mà k dc ngài ấy thích cậu mà
- Nhưng 5 năm rồi giờ thấy a ta nhìn mình nhạt lắm...
Kevin: Chỉ có cách đó mới có thể đưa dc chúng tôi ra ngoài,nếu k có lệnh vua chúng tôi k thể...
Tôi: Thế bh là phải tán vua à
Naomi: Trước tiên xin cho tớ về cung đi lại cho thoải mái chúng ta sẽ bàn bạc phương án
Tôi: Vậy giờ mình phải làm gì
Naomi: Cắt tóc ngắn đi...thay đổi đi là ổn mà,phải thay đổi
- Uk đành vậy...tóc nuôi bao năm...vì sự nghiệp vậy cứ chờ mình...
Tôi xin gặp Vua nhưng không gặp dc nay anh ta bận họp cả ngày...tôi về tắm cho con thì thấy trên người đầy vết tím
- Con bị sao mà tím hết thế này
- Hoàng hậu đánh con đấy cô ấy cứ véo con thôi,con đau lắm mẹ đừng nói k cô ấy lại véo con nhé
Nhìn thằng bé sợ rúm ró người tôi ba máu sáu cơn...
Hầu: Ấy hoàng phi tóc mới cắt sao lại buộc lên phải xoã mới đẹp
- K xoã xượi gì nữa đi...
- Đi đâu a
- Đi tìm đứa đánh con ta...
Tôi nóng tính sang bên cung Hoàng Hậu k gặp cô ta...hầu nói cô ấy đang uống trà với vua bên hồ hoa tuy luyp...
Hầu: Chúng ta nên về thôi hoàng phi
- Đi là phải tìm dc cô ta chứ về tay không sao được
Nhung đang đứng nghe Vua đánh piano...tôi chạy ra tóm tóc Nhung
Tôi: Tao nói cho mày biết mày có thể chửi tao rủa tao nhưng sao mày dám đánh con tao hả
Nhung: Trời ơi chuyện gì thế này chị bình tĩnh nào
Đám hầu náo loạn vì kb bênh ai...
Tôi: K ai dc bênh
Vua đứng dậy
Thomas: Cô đang làm cái quái gì vậy?
Tôi: Tôi hỏi anh nuôi con kiểu quái gì mới đúng,anh để cô ta cấu con tôi tím hết người
Nhung: Chị k dc nói vậy là sai đấy ạ
- Trẻ con nó kb nói dối,con tao thì tao dậy mày hiểu chưa?
Vua: người đâu đưa hoàng phi về cung
Tôi: Tôi k sợ anh đâu Thomas anh là thằng khốn kiếp cưới lắm vợ vào để đánh con mình a vui chưa
Hầu: Kìa hoàng phi cô làm vậy còn cô Naomi thì sao
Nhắc đến mới nhớ tôi buông tay khỏi tóc Nhung
Vua tức giận quay đi rồi vừa đi vừa cười
K: Ngài cười gì vậy
- Cô ta phát bệnh rồi đấy,bệnh này trị mới khó
- Dạ...
Nhung hét ầm lên...” Cô ta nhất định phải chịu tội vì dám...dám sao ngài k trừng phạt cô ta”( tức k nói nên lời)
Tôi vừa đi vừa nghĩ về con trai...tôi đã vì cái tôi của mình mà bỏ lại đứa trẻ do chính mình dứt ruột đẻ ra...” mẹ sai rồi con ơi”
Cầm tay con khi con đang ngủ tôi khóc nghẹn cổ...
K: Điện hạ bố cô Quỳnh đã mất rồi ạ
Vua: Sao đột xuất vậy
- Bị sốc thuốc ạ có ai đó đã bơm thuốc quá liều...
- Điều tra ngay...
- Dạ vâng thần đi báo cho hoàng phi
- Ta sẽ đi báo,lui đi
Vua thở dài đến cung thấy Quỳnh đang giặt giũ đồ của con trai cùng hầu gái rất vui vẻ...thấy Vua các cô hầu tự lui đi...
Hầu: Hoàng Phi điện hạ đến đó ạ
Tôi vẫn ngồi giặt Chẳng nói câu gì
Vua: Con trai của chúng ta cần trải nghiệm
- Vậy là anh để cho mẹ kế cấu thằng bé
- Ta sẽ xử lý việc đó,ta có chuyện muốn nói với cô
- Anh nói đi
- Đứng dậy đi...cha của cô đã mất vào sáng nay...ta rất lấy làm tiếc...
Quỳnh rơi nước mắt vô hồn...Vua với tay Quỳnh tựa vào ngực Vua...
Vua: Xin chia buồn cùng em!....
Hôm nay vị của gió có mùi tang thương,dù cha Q có đối vs con cái ra sao Quỳnh cũng đã giữ trọn chữ Hiếu đến cuối cùng!
Tác giả :
Tống Thị Phương Anh