Vì Chúng Ta Là 1 Đôi
Chương 5: Sự trỗi dậy của Sarawatlism
Chúng mày! Có tin vui đây!
ThisisPope
Mày định nói là Sarawat đồng ý giúp mày rồi hả?
Tine theChic:
Sao mày biết?
ThisisPope
Đoán vậy thôi. Nhưng mà đúng hả?
Tine theChic:
Tao nghĩ là mày có cửa thắng xổ số đó.
Taroman
Sao nó đồng ý mày được vậy? Mày bán thân hả?
Mày nằm đâu? Trên hay dưới?
Tine theChic:
Cái thằng đầu chỉ toàn thứ bậy bạ.
FongChinaBoy
Ăn mừng không mày? Tự do của mày tới rồi nè.
Tine theChic:
Ăn mừng cái quần. Mai có tiết đấy
Uống soda được không nhỉ?
FongChinaBoy
Mày biết là giờ tao không uống Cola mà?
Tine theChic:
Thật? Bắt đầu biết quan tâm sức khỏe đấy à?
FongChinaBoy
Không, tao uống Pepsi á.
Tine theChic:
Clgt?
ThisisPope
Thế giờ mày muốn chúng tao làm sao?
Tine theChic:
Kể với Green là tao với Sarawat đang hẹn hò đi. Nói sao thì tùy chúng mày
Taroman
Đến lúc chơi trò nói dối rồi
Tine theChic:
Shh..
FongChinaBoy
Rồi cứ để đó bọn tao tính
Tine theChic:
Cảm ơn chúng mày!
*sticker hôn hôn*
Tôi tắt nhóm chat “Đẹp Trai Không Cưỡng Được” trên Line và một mình nằm trên giường mỉm cười hạnh phúc.
Tới rồi. Nhiệm vụ loại trừ Green chính thức đi vào hoạt động dưới sự phê duyệt của thành viên quan trọng nhất, quý ngài Sarawat Gunthitanon. Tôi không rõ cậu ta nghĩ gì lúc đó, khi đồng ý một cách dễ dàng như vậy, mà trước đó vẫn còn làm khó tôi đủ bề. Chuyện đồng ý giúp tôi thực ra cũng chẳng tổn hại gì cậu ta cả. Giả sử chúng tôi có đi đâu đó cùng nhau thì cũng chẳng ai nghĩ chúng tôi là một đôi đâu. Cả hai bọn tôi đều là hai thằng con trai cao to, trông chẳng có vẻ gì là xứng đôi vừa lứa. Nếu nhìn vào ngoại hình thì mọi người chỉ nghĩ là bạn bè thôi. Hừm, trừ Green ra, anh chàng đồng tính đẹp trai nhưng có hơi n*ng. Có lẽ anh ta đã thành công phần nào vì giờ tôi tôi đang phải giả vờ hẹn hò với con trai, như ý anh ta muốn.
Nếu anh ta muốn nhận lại một trái tim tan vỡ, thì nhào vô. Tôi sẽ đáp trả lại bằng vẻ đẹp trai chết người của Sarawat.
Tôi tắt máy tính trước mặt rồi đi thay quần áo. Tôi phải đi kiếm gì đó ăn, và cũng phải tìm hàng sửa chữa nào đó để giải quyết cái điện thoại của Saraleo nữa. Tôi nhớ chiếc điện thoại đã bị “tịch thu” của mình lắm rồi, nên tôi gửi bừa điện thoại của cậu ta ở một hàng sửa chữa điện thoại rẻ tiền.
Nhưng giây phút mà tôi cho chủ tiệm xem cái điện thoại thì…
“Tôi không sửa được đâu.” Chủ tiệm báo với tôi khi đưa trả lại phần còn lại của cái máy.
“Sao anh không nói luôn từ đầu đi?”
“Tôi thử rồi. Nhưng chỉ có mỗi cách là gửi lên công ty để sửa thôi.. Nhưng mà chắc phải tốn đến mười ngàn ấy, vì cái máy này hỏng nát quá rồi.”
“Thế không có cách nào sửa được luôn ạ?”
“Tôi lấy thẻ SIM ra rồi đó, cầm cả máy đi này.” Ủa anh đùa tôi đấy à, không thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn?
“Ôi, trời…”
“Nhưng tôi có cái này. Tôi có cái máy Samsung rẻ lắm, 500 baht thôi.”
“Hả? Thật ạ?”
“Ừ. Đi kèm cả ốp điện thoại miễn phí.”
Cuộc trao đổi diễn ra chóng vánh và tôi đồng ý liền. Nhưng khi tôi mở hộp ra… chiếc điện thoại đáng giá 500 baht* đó… ôi tim tôi…
*T/N: 500 baht = khoảng 370k
Đó là một chiếc Samsung Hero*.
*T/N: Điện thoại phím bấm cục gạch như Nokia 1100 huyền thoại á =))))*
Tôi đã bị lừa. Sao anh ta nỡ khiến tôi vui mừng hớn hở vì chuyện này cơ chứ?! Tôi tuyệt vọng lái xe về phòng kí túc. Rút SIM từ điện thoại cũ ra, tôi lắp vào điện thoại ‘mới’. Không mất bao lâu, một loại tin nhắn liên tiếp được gửi tới. Cùng với đó là một loạt cuộc gọi đến không ngừng nghỉ, không cho tôi bất cứ một giây phút yên bình nào cả. Cái khỉ gì thế?
Tôi mở tin nhắn ra không chút ngần ngại, với hi vọng có thể vạch trần bí mật nào đó của Sarawat. Nhưng chẳng ích gì cả, bởi vì tất cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đến từ rất nhiều số khác nhau.
Má ơi! Sarawat đúng là hot thật đấy. Chắc hẳn đây là lí do cậu ta không cho tôi số điện thoại.
Rrrrrrrr~
Ôi không, cái Samsung Hero lại rung nữa rồi. Lần này, tôi quyết định thử vận may bằng cách nghe cuộc điện thoại này và cóc cần quan tâm chuyện gì nữa.
“Xin chào.”
[Xin chào, có phải Sarawat không ạ?]
“Ờm…”
[Aaahhh~ Vui quá cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại của mình rồi. Mình thích cậu lắm ấy. Mình đã bí mật mua đồ ăn cho cậu suốt đó. Mình nghe bạn mình nói là cậu chưa có bạn gái nên là…]
Chẳng đợi người kia nói hết câu, tôi đã ngắt ngang.
“Xin lỗi, đây không phải là Sarawat.”
[Ơ? Nhưng đây là số của Sarawat đúng không ạ?]
“Ừ, đúng là số của Sarawat.”
[Vậy ai đang nghe máy đó?]
“Bạn.” Tôi đáp xong cô nàng cúp máy cái rụp. Tôi chỉ có thể thở hắt ra nhẹ nhõm. Chỉ chốc lát sau, Facebook hiện lên một thông báo. Tôi biết ngay là tai họa lại chuẩn bị ập tới.
Nhóm kín #TeamVợSarawat
Mena Chupoo
Tui vừa gọi Sarawat xong và ai đó nhấc máy. Tôi không biết cậu ta là ai nữa. Cậu con trai đó bảo hai người họ là bạn nhưng tôi không tin lắm.
Bên dưới là một loạt bình luật của những người khác
Con trai à? Thế thì chắc là bạn thôi.
Có lẽ là một thành viên của nhóm ‘Sư Tử Trắng’ đó.
Tôi gọi suốt mà lần nào cậu ấy cũng lặn mất tăm. Chẳng hiểu sao nữa. Nhưng mà tôi thử lại bây giờ đây.
Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người đều tản ra. Tôi ngồi thở dài, cảm thấy như được giải thoát. Fan hâm mộ của Sarawat còn đáng sợ hơn cả mấy bà chị trong ‘The Real Housewives of Alanta’ nữa. Nhưng… sự yên bình của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì làn sóng cao tần hủy diệt đã ập tới.
Ngay sau khi thông tin kia được đăng lên, cuộc gọi đến liên tục làm cho chiếc Samsung Hero cục gạch rung lên bần bật, không ngơi nghỉ dù chỉ một giây.
Và nó cứ rung như thế kiểu như… suốt cả đêm ấy.
Bởi vì tôi được nghỉ hai tiếng liền vào giờ học buổi chiều, hội bọn tôi ngồi chuẩn bị cho chiến dịch ‘cấm Green’ bằng cách nghĩ ra một cuộc hội thoại hợp lý, cố ý nói cho anh ta nghe. Bọn tôi khá chắc là anh chàng siêu gay sẽ lại xuất hiện vẫy chào chúng tôi sau buổi học chiều như mọi khi thôi.
“Mày chắc là hôm nay ảnh sẽ tới không đó, Fong?”
“Chắc sắp rồi. Còn bao lâu nữa, Peuk?”
“Cùng đếm ngược nào. 5…4…3…2…1!”
“TINE~~~~~” Má ơi! Chuẩn giờ vãi! Ngay khi đếm ngược kết thúc, tiếng gọi ám ảnh của Green đã vang lên cứ như thế anh ta đã núp sẵn đâu đó rồi ấy.
“Anh muốn gì?” Tôi hỏi một cách cứng rắn, đồng thời gom hết dũng cảm nhìn Green chầm chậm len lỏi vào chỗ ngồi cạnh tôi.
“Em biết rồi nhưng lần nào cũng hỏi. Anh là người trung thành mà. Đã mua cái gì là sẽ giữ mãi luôn ấy. Anh sẽ không thôi thích em đâu.”
“Tôi chán lắm rồi.”
“Sớm thôi, là thành yêu ngay ấy mà.”
“Anh là kiểu người chỉ-có-một-em. Anh chỉ thích một người một lần thôi, mỗi người cũng chỉ một lần.”
“Tôi nghĩ anh nên kiếm người khác thì hơn.” Tiếng vọng từ thiên đường đây rồi. Đó là thằng Ohm, ngôi sao mạng xã hội của chúng ta.
“Ý cậu là sao?”
“Không sao. Tôi nói vậy thôi à.”
“Tao đi đây. Qua tòa trung tâm chút. Gặp sau nhé chúng mày!” Nói xong tôi đứng thẳng lên. Lòng tôi đang cười điên cuồng, chờ đợi cơ hội chôn cậu Green ngu ngốc người đang mang bộ mặt buồn rũ như con cún bị ốm. Còn gì để chờ đợi nữa đâu anh bạn ơi? Cờ trắng đã nằm trong tay anh rồi đó.
“Mày đi tòa trung tâm là gì thế? Hẹn gặp ai à?”
Fong không chần chừ bồi thêm vào, vẫn hết sức cẩn thận cho đồng điệu.
“Tao đi vệ sinh thôi.”
“Đi gì mà xa thế? Nói luôn là đi gặp thằng kia cho rồi.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy? Thôi gặp sau nhé.”
“Anh đi cùng nha.” Green vội kéo tôi lại.
“Thôi đừng đi. Anh phá hỏng bầu không khí hạnh phúc bây giờ. Ngồi đây đê.” Peuk chêm vàorồi ra hiệu cho tôi rời đi một cách khoa trương. Má ơi mày không thể bớt lộ liễu hơn bằng cách không nháy mắt được không? Nó đang nháy mắt điên cuồng như thể bị nhỏ axit vào mắt.
“Em đi gặp ai thế, Tine?”
“Thôi nào! Có vài chuyện bí mật mới vui.” Mượt không? Nghe tôi nói giống một người đang giữ bí mật không?
“Em đang theo đuổi ai à?”
“Tôi thật sự cần đi vệ sinh.” Đây là cách nói khiến bạn vừa nghiêm túc vừa có vẻ điêu điêu cùng một lúc. Nhớ phương pháp này của Tine TheChic nhé các bạn, bạn sẽ thoát khỏi bất cứ tình huống nào. Kể cả khi Green đã sẵn sàng hét lên và đuổi theo tôi đi chẳng nữa. May sao, Ohm, Fong và Peuk đã kịp giữ anh ta lại nên anh ta chưa chạy theo được.
Tôi tách khỏi nhóm không hẳn chỉ vì kế hoạch của bọn tôi. Tôi thật sự muốn gặp cậu ta. ‘Cậu ta’ mà tôi nói là Sarawat đó. Tôi phải đưa cái Samsung Hero cho cậu ta vì tôi nhận ra rằng lớp Tiếng Anh của cậu ta cũng sắp kết thúc rồi. Tôi đi nhanh về phía tòa nhà.
Tuy nhiên, lúc tôi đến nơi thì…
Tất cả những gì tôi thấy là một tờ giấy dán trước phòng, với chữ viết to rõ ràng
“Đề nghị ngừng ngay việc treo đồ ăn, thức uống các loại trước cửa phòng học.”
Giáo viên lớp này ngầu ghê. Mấy chị em team Vợ chắc hẳn đã phô diễn sức mạnh ghê lắm. Cuối cùng thì cũng có gì đo kì cục khiến cho tôi phải bật cười.
Tôi ngồi trước cửa chờ, và chẳng bao lâu thì cánh cửa màu trắng cũng mở ra. Sinh viên ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Tôi cố gắng tìm quanh và thấy Sarawat đang huých vai với đám bạn.
“Cậu đến đây làm gì?” Vừa thấy tôi Sarawat đã hỏi liền.
“Thì chờ cậu đó. Đổi điện thoại đi.”
“Wat, bọn tao đi trước nhé. Hẹn gặp lại ở Inthanin Cafe.” Một người bạn của cậu ấy nói trước khi rời đi.
“Ừ. Lát tao theo sau… Sửa điện thoại cho tôi chưa?” Trả lời bạn mình xong, cậu ta lập tức quay qua hỏi tôi và chúng tôi cùng nhau sóng bước đi trên hành lang tòa nhà.
“Không sửa được. Chỉ còn có chừng này thôi.” Tôi đưa cậu ta chiếc điện thoại có tiếng nhưng chả có tí miếng nào kia.
“…” Sarawat nhìn tôi trong câm lặng, không đáp nửa lời. Điều đó khiên tôi có hơi sợ.
“N…Nhưng nếu mẹ tôi gửi tiền cho thì…”
“Thôi bỏ đi.” Bàn tay to lớn của cậu ấy nhận lấy cái điện thoại và bỏ vào túi quần. Cùng lúc đó, cậu ta rút từ túi quần bên còn lại ra một thứ.
“Điện thoại của cậu đây.”
“Bé cưng của tui!!” Thứ tôi mong nhớ nhất trần đời này. Kết nối xã hội thực thụ cuối cùng cũng được thực hiện. Tôi cười ngoác cả miệng khi nhận lại nó.
“Vui gớm nhỉ?”
“Ừm thì, tôi yêu nó mà. Thế cậu muốn tôi chịu trách nhiệm sao đây? Giờ thì tôi đang không có tiền. Tôi còn chẳng có tiền mà mua đồ ăn nữa. Ôi tim tôi…”
“Tôi bảo thôi bỏ đi rồi.”
“Thế cậu dùng cái gì bây giờ?”
“Tôi mua cái mới rồi.”
“Hả?” Má nó đồ đểu này! Làm tôi mấy nay lo lắng hết cả lên. Cuối cùng thì cậu ta thậm chí còn mua chiếc iPhone đời mới nhất nữa chứ.
“Cậu đổi số mới à?”
“Lúc bi kịch chiếc điện thoại xảy ra là tôi đã đã đổi rồi. Không phải lo.” Cậu ta xem ra là một người rất cẩn thận.
“Thế, cậu không định cho tôi số à?”
“Đừng có quá đà.” cậu ta trợn mắt với tôi.
“Nhân tiện thì, tôi có chuyện cần nói về người mà tôi từng kể với cậu, Green đó. Hôm nay tôi bảo lũ bạn tôi nói với anh ta là…” Tôi còn chưa kịp nói cho xong thì chàng trai với đôi chân dài miên man kia đã rảo bước về phía trước chẳng buồn đợi tôi. Thế là tôi làm việc mà mình phải làm… Đi theo cậu ta, cùng với một cái thở dài.
Ơ khoan! Cậu ta đâu rồi? Đi mất tiêu rồi.
Má! Cậu là người hay ma thế không biết? Cậu ta cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất, bỏ mặc tôi đứng trân trối ở cầu thang một mình hẳn năm phút đồng hồ. Chốc lát sau, tên đó cuối cùng cũng xuất hiện, gõ vai tôi với vẻ mặt vô cảm.
“Cậu đi nhanh quá vậy.”
“Do cậu đi chậm. Đến lúc phải giữ im lặng rồi. Tôi phải đi gặp các bạn bây giờ.” Cậu ta vừa nói vừa bỏ vào tay tôi một đống đồ ăn vặt.
“Gì đây?”
“Đồ ăn đó.”
“Thì biết rồi. Nhưng mà sao cậu không ăn?”
“Có người cho. Không thích ăn.”
“Từ fan của cậu hả? Họ chăm cậu tốt ghê á. Ấn tượng đấy.”
“Ừm.”
Thế… tôi cầm hết chỗ này được hả?” Tôi ngại ngùng hỏi.
“Của cậu hết đấy. Tối gặp lại ở câu lạc bộ âm nhạc nhé.”
“Okay.” Tôi gật đầu. Bóng người cao lớn chầm chậm biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Bất chợt một người bạn của cậu ta xuất hiện.
“Cậu là Tine đó hả? Thằng Wat đi đâu rồi? Cậu thấy nó không?”
“Ờm. Cậu ta đi hướng đó.” Tôi chỉ về hướng mà cậu ấy vừa đi.
“Cảm ơn nha. Nhìn fan của cậu ta mà xem, mua đồ ăn không ngơi nghỉ chút nào.” Cậu bạn giơ cho tôi xem mấy cái túi trong tay. Có cả đống túi đựng đồ ăn, tất cả đều có tên Sarawat trên đó.
“Ehh? Còn chỗ này thì sao? Cũng là fan cậu ấy cho à?” Tôi hỏi, giơ chỗ đồ ăn trong tay mình lên.
“Có đâu. Tôi vừa thấy nó mua trước cổng trường hồi nãy á. Cậu nói gì thế?”
“Ồ.”
“Thôi đi đây nha. Bye!”
Tôi chỉ biết đứng đó gãi đầu. Thế… ra đây là đồ ăn của cậu ấy. Tôi biết là cậu ta có nhiều đồ ăn do fan gửi cho lắm rồi, nhưng sao lại phải tự bỏ tiền túi ra mua chỗ này nhỉ? Đúng là một tên kì lạ. Dẫu sao thì, tôi cũng không quá bận tậm về chuyện đó nên chỉ rời đi, như bình thường.
Trước khi bắt đầu buổi luyện tập hôm nay, anh có hai việc cần thông báo. Thứ nhất, tất cả thành viên câu lạc bộ phải quay một video ngắn và gửi cho bọn anh để đánh giá tiến độ tập luyện. Những ai đã biết chơi rồi thì phải quay được một bài đơn giản. Còn những em mới bắt đầu học thì phải chơi được tám hợp âm cơ bản. Gửi vào hòm thư điện tử viết trên bảng này nhé.”
“Ôi…. gì thế ạ?” Tiếng kêu ca vang khắp phòng. Đặc biệt là giọng tôi, to nhất trong đám.
Đây mới chỉ là ngày học nhạc thứ hai thôi, đang ra phải là một buổi học đi vào lòng người mới phải. Nhưng họ đã cho chúng tôi một đống việc để làm rồi.
“Suỵtt. Im lặng nào. Ai không gửi sẽ bị loại khỏi câu lạc bộ.” Anh Disathat, nhóm trưởng, nói.
“Chết mất thôi.”
“Không chết được đâu. Vẫn có thể chơi đàn tán gái được. Có nhiều người như thế lắm.”
“Nếu như mấy đứa dùng Facebook thì có thể tải lên rồi tag anh vào cũng được. Anh sẽ xem và bình luận. Anh hứa sẽ nhận xét nhẹ nhàng nhất có thể.” Thôi, tôi chẳng dám đăng công khai lên Facebook đâu. Tôi biết Sarawat chắc hẳn cũng sẽ không làm thế. Biết tại sao không? Vì cậu ta có dùng Facebook đâu!
“Điều thứ hai, là sẽ có một sự kiện âm nhạc The Alter Ma Jeeb. Anh sẽ giải thích thêm vào cuối buổi luyện tập. Giờ thì bắt đầu tập luyện đi. Nhanh!” Ảnh phàn nàn xong thì quay qua Sarawat vẻ rất khó chịu.
Đây rồi, thời khắc tồi tệ lại đến rồi. Tôi phải dùng cái đàn giống hôm qua. Hôm nay tôi quên béng mất chuyện phải mua cái mới. Thêm nữa, đàn chị hôm qua bảo sẽ tìm đàn khác giúp tôi thông báo là chị không tìm được. Đen đủi toàn tập luôn. Mười phút trôi qua mà cứ như nửa giờ. Giờ, đã là một giờ đồng hồ vì các đầu ngón tay của tôi hằn đỏ như mấy con giun. Trong đầu tôi chỉ toàn là cầu trời khấn phật cho buổi tập kết thúc nhanh nhanh.
“Tine, nếu ngón tay đau quá thì cứ tạm nghỉ nhé.” Chị Air bảo tôi sau khi tôi đã đánh vật suốt một tiếng.
“Thật ạ?”
“Ừ. Nghỉ một chút đi đã.”
“Cảm ơn chị ạ.”
“Hôm nay mọi người đều làm tốt lắm. Nghỉ nhé.” Hả?! Thế còn phải em được nghỉ làm gì nữa? Tôi ghét cái thói ngớ ngẩn của đám nghệ sĩ ghê. Kiểu như đang trêu đùa mình nhưng cũng không hẳn là đang trêu đùa ấy. Họ đang khiến đám năm nhất trông có vẻ khôn ngoan nhưng thật ra bọn tôi ngu đặc.
Sau khi đàn chị cho nghỉ, chủ tịch câu lạc bộ, anh Disathat, khoanh tay đứng trước phòng.
“Điều thông báo thứ hai.” Ảnh biết cách căn giờ ghê ấy.
“…”
“Tuần sau, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm tổ chức một sự kiện, gặp gỡ những người yêu âm nhạc. Vì thế, ngày mai, anh muốn các thành viên mới tới giúp quảng bá sự kiện tại căng-tin ở tòa nhà trung tâm, để thu hút sự chú ý và gây quỹ.”
“Chúng ta hát bài gì thế ạ? Ai hát ạ?” Ai đó giơ tay hỏi.
“Chúng ta sẽ thành lập một ban nhạc. Hát hính là Taem khoa Kiến trúc. Chơi trống là Boom, guitar là Jan và Sarawat.” Mọi người đều gật đầu đồng tình. Những người chơi nhạc ngày mai đều làm sinh viên năm nhất nhưng đã có nền tảng âm nhạc vững chắc. Còn có Sarawat ở đây nữa nên hẳn là sự kiện năm nay sẽ thú vị lắm cho coi.
“Các thành viên khác thì phụ trách phát tờ rơi nhé.”
“Vâng.”
“Ngày mai trước 12 giờ trưa, khi nào tan lớp thì ghé qua câu lạc bộ và giúp mọi người chuyển nhạc cụ nhé.”
“…”
“Hiểu rồi chứ? Ok rồi thì mọi người có thể về. Anh đói rồi. Chào!” Anh ta nói liền mạch như tự nói với mình rồi biến mất luôn. Những người khác cũng bắt đầu lục tục rời đi, chỉ còn lại Sarawat vẫn đang ngồi viết gì đó.
“Cậu chưa định đi à?” Tôi hỏi dù đã biết câu trả lời. Có lẽ cậu ta sẽ trả lời kiểu trêu người như là ‘Biết rồi còn hỏi.’ Để xem…
“Biết rồi còn hỏi.” Bingo! Trúng xổ sổ liền.
“Tôi hỏi cái này được không?”
“Nói đi.”
“Hãng guitar mà tên Da-da gì đó ấy. Mua ở đâu được giờ?”
“D’addario?”
“Ừ. Nó đó.”
“Quanh đây không mua được đâu.”
“Thật hả? Thế mua ở đâu mới có? Cái dây đàn kia làm tay tôi đau quá.” Tôi nói, giơ cho cậu ta xem bàn tay đã băng hết đầu ngón tay của mình.
“Muốn dùng đàn của tôi không?”
“Thế cậu lấy gì mà dùng?”
“Tôi có hai cái.” Thế sao cậu không nói từ đầu?
“Vậy hả? Thế cho tôi mượn cái còn lại nhé?”
“Ừ. Nhưng cậu phải tự đến lấy.”
“…”
“Ở phòng tôi.”
“Okay. Cậu ở đâu? Hôm nào tôi ghé qua lấy.”
“Khỏi. Tôi dắt cậu tới.” Ôi tim tôi… Cậu ta chỉ có thể hòa nhã được hai câu là lại xấu tính chết người với tôi ngay.
Tôi chờ Sarawat tập đàn một lúc lâu. Mãi tới khi trời tối mịt, chúng tôi nhanh chóng thu dọn chỗ nhạc cụ và phòng tập. Sau đó thì bọn tôi về phòng trọ của cái tên chẳng hứng thú với bất kì cái gì.
Phòng cậu ta ở tầng năm, phòng số 555, tòa 5, gần trường đại học. Khi bước vào phòng, tôi nhận ra là… Phòng cậu ta tối thui và trống hoác. Cái gì cũng màu đen kể cả màu sơn tường.
“Cậu có chắc đây là phòng cậu chứ không phải nhà hoang bị ám không?”
“Dưới giường có ma đấy.”
“Má nó!”
“Có tôi ở đây rồi, sợ gì.” Nói xong cậu ấy bỏ ba lô xuống và quăng mình lên giường, lộ ra cái eo quyến rũ một cách hết sức thoải mái.
Tôi thấy một xếp tài liệu chính trị đặt trên bàn học, còn lại thì đầy những sách về âm nhạc hoặc các bản nhạc trải khắp phòng. Tôi có thể nói rằng cậu ta thích màu đen nhất.
“Đàn của cậu đâu?”
“Cạnh giá sách đó.”
“À. Đây rồi.”
“Đừng có cho ai động vào đàn của tôi. Giữ cho chắc vào. Đồ đắt tiền đấy.”
“Nếu cậu có tính sở hữu thế thì sao không gói trong giấy bóng kính luôn đi?”
“Cậu có định mượn không hay thôi?”
“Ôi đùa tí mà. Cảm ơn nhiều nhé. Tôi đi đây.” Tôi cầm đàn lên và chuẩn bị ra về.
“Chờ đã.”
“…”
“Tôi chưa chỉnh dây.”
“Thế lẹ lên. Tôi đói quá rồi.” Bàn tay to lớn vươn ra, cầm lấy đàn rồi bắt đầu chăm chú chỉnh dây. Tôi chỉ đứng đó nhìn, chủ yếu là vì tò mò.
“Trong tủ lạnh có bánh mì đấy.” Đột nhiên cậu ấy bảo.
“Hả?”
“Cậu bảo đói mà, không phải à? Cái này mất thời gian đấy.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Tôi không muốn hỏi nhiều quá. Cơn đói của tôi lúc này quan trong hơn cả triệu lần. Vừa nghe Sarawat mời tôi đồ ăn, phép tắc gì đó đều bị tôi quẳng ra sau đầu, tót đi mở tủ lạnh kiếm đồ ăn. Ôi tim tồi… Bánh mì xúc xích đông lạnh, cứng đơ. Không cắn được.
“Cậu đã nghĩ về video sẽ gửi cho đàn anh chưa?” Tôi ngồi trên giường cạnh thân hình cao lớn của cậu, miệng vẫn còn nhồm nhoàm bánh mì.
“Tôi chưa nghĩ ra.”
“Hay cậu chơi bài ‘Gần’ của Scrubb đi? Tôi thích bài đó lắm.”
“Không. Hợp âm khó lắm.”
“Tôi muốn cậu chơi cơ.”
Sarawat đặt đàn xuống một bên, với lấy một tờ giấy và cây bút chì rồi viết gì đó, đoạn đưa lại cho tôi.
Dmaj9 / Dmaj9 / Amaj7 A6 / A6 / C#m7 / C#m7 / F#7sus4 / F#7
Ô! Đây là hợp âm hay mô hình tên lửa thế? Chỉ nhìn thôi tôi cũng đã thấy đầu óc quay cuồng rồi.
“Cái quái gì thế?”
“Hợp âm của đoạn mở đầu bài mà cậu muốn chơi đó. Đủ rắc rối chưa?”
“Má! Ai mà biết hợp âm lại khó thế chứ? Cậu chỉnh dây xong chưa thế?”
“Chưa xong.”
Bởi tôi chẳng biết gì về vụ chỉnh dây này nên tôi chỉ đành tin tưởng cậu ta mà không cãi cọ thêm gì. Ban đầu thì còn khá hứng thú ngồi xem cậu ấy làm. Lát sau thì tôi bắt đầu chán, thế là tôi lấy truyện tranh của cậu ta đọc. Nguyên buổi tôi chỉ có đọc truyện rồi lại ăn bánh mì, chẳng làm gì khác. Tôi cũng ngó qua xem cậu ta thế nào nhưng có vẻ vẫn chưa xong. Thế là tôi quyết định kiếm việc gì đó giết thời gian
“Chào anh chị. Em là Tine thời thượng, nhí nhảnh và một cục đáng yêu đây. Hôm nay là một ngày tuyệt đối phù hợp để em chơi hợp âm cơ bản cho mọi người, mời anh chị nghe nhé.”
Đàn mà tôi đang dùng là của Sarawat. Tên của cậu ấy được khắc trên đó, và có thể thấy rõ trên video luôn. Nhưng mà kệ, tôi không để tâm chuyện đó vì tôi cần phải trông vừa ngầu vừa chân thành trong đoạn phim.
“Bắt đầu với Đô trưởng ạ.”
Tung~
“Sai.”
“Má! Đừng có ngắt ngang chứ! Tôi đang quay đó!”
“Cậu bấm sai dây rồi.”
“Không đúng hả?”
“Lại gần đây, tôi dạy cậu.” Tôi nhấn nút dừng quay và ngoan ngoãn nghe theo cậu ấy. Sarawat dạy tôi bấm dây đàn. Cậu ta cũng dạy lại các hợp âm cơ bản một lượt luôn, khiến tiến độ học tập của tôi nhanh hẳn lên. Không thể phủ nhận được là cậu ấy rất giỏi. Tôi thu hình lại lần nữa ở góc phòng. Xong xuôi, cậu đẹp trai kia vẫn chưa chỉnh xong dây đàn. Giờ thì tôi bắt đầu cáu kỉnh giẫm lên giường cậu.
“Cậu đang đùa tôi đấy à? Sao mà vẫn chưa xong nữa à?” Tôi mất kiên nhẫn hỏi, nằm vật ra chiếc giường lớn.
“Xong rồi.”
“Cuối cùng cũng xong! Tôi mượn giờ luôn nhé. Chừng nào mua dây mới thì tôi trả lại cậu liền.”
“Tôi phải dùng nó để thu hình trước đã.”
“Làm gì thì làm đi, tôi bắt đầu buồn ngủ rồi đây.” Tôi đã ở phòng cậu ta được hai tiếng rồi và chắc mẩm là mình chưa thể về được đâu. Thế là tôi vui vẻ nằm trên giường cậu ta luôn, lấy một cái gối (mà tôi đoán là đầy nước dãi của cậu ta) để tựa rồi rút điện thoại ra chơi game.
Tiếng đàn êm dịu lọt vào tai tôi lập tức lấy đi hết chú ý của tôi khỏi trò chơi. Giờ thì tôi đang chăm chú nhìn một phần tư gương mặt đẹp trai đang ngồi sát mình, và có vô số câu hỏi bật ra trong đầu.
Tôi nhớ rõ lắm chứ, đoạn mở đầu Sarawat đang chơi chính xác là của bài hát mà cậu ta vừa phàn nàn cách đây hai tiếng đồng hồ. Cậu ta chê nó khó muốn chết nhưng cuối cùng vẫn chọn chơi bài đó là sao nhỉ?
“Khoảng cách quá gần để có thể mở lời
Gần đến mức chẳng thể để ý thêm một ai.
Mỗi khi ta bên nhau, hơi thở như muốn ngừng lại
Gần đến mức hôm nay dường như chỉ còn tôi và em.”
Tôi thích ban Scrubb cực kì. Thích lắm lắm tới nỗi không thể ngăn mình nghêu ngao hát theo giọng trầm ấm của cậu con trai cao ráo kia. Chẳng hiểu sao mà bài ‘Close/Gần’ này lại làm tôi cảm thấy cuộc đời dễ thương làm sao. Quá là kawaiiii. Quá mức Rilakkuma.
“Có lẽ bởi em tình cờ xuất hiện và gặp tôi
Có lẻ bởi chúng ta tình cờ ở bên cạnh nhau
Bởi em chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao.
Và anh cũng chẳng rõ liệu mình có thể như vậy mãi.
Nếu ta không thử mở lời, hôm nay, thì đã chẳng ai hiểu.
Ngày ấy em, và cả tôi, sẽ không bao giờ biết sẽ ra sao
Vậy sao em phải kiềm chế mình…”
Không thể tin được là một tên cục cằn như Sarawat lại có thể trông như gấu bông khi hát bài này. Ôi tim tôi…
Hôm nay là ngày đầu tiên của hoạt động quảng bá. Tôi lết được cái thân đến tòa trung tâm, nơi chúng tôi sẽ phát tờ rơi cho các sinh viên đi ngang qua. Tôi cũng đã giúp câu lạc bộ đem nhạc cụ từ phòng tập ra căng-tin, mặc cho đám bạn tự bàn kế hoạch tác chiến với Green.
Như mọi người đều biết thì căng-tin trường học chính là nơi đông đúc tấp nập nhất vũ trụ dải ngân hà này. Nhưng đấy là ý kiến của tôi thôi. Khóa trên đưa xấp tờ rơi cho tôi và các bạn cùng câu lạc bộ, mỗi người một tập dày. Sau đó thì chúng tôi chia nhóm đến các điểm khác nhau nơi có nhiều người hơn. Tiếp theo là nhiệm vụ của Sarawat: thu hút sự chú ý của đám đông ở đây.
Thời khắc đã điểm…
5… 4… 3… 2… 1…
“Xin chào~
“Aaaaahhhh!”
“Kìa! Họ làm gì ở đây thế? Ôi, Sarawat kìa.”
“Saarraawwwaaatttttt~” Má ơi! Mấy cô nàng này đáng sợ quá. Họ có thể nhìn ra cậu ấy từ khoảng cách xa thế này á. Cứ như là mắt họ lắp kính viễn vọng ấy.
Bài hát tên “Ta Sawang” (“Before”) của Modern Dog, lọt thỏm giữa tiếng hò hét của mọi người trong căng-tin. Tất cả đều mặc kệ thìa dĩa của mình mà chạy tới trước sân khấu. Tất nhiên họ cũng không thể quên điện thoại để quay phim. Và quan trọng nhất, đối tượng của những thước phim đó…
Anh chàng nóng bóng nhất trường.
Anh bạn hát chính thật ra cũng đẹp trai lắm. Cậu chơi guitar còn lại trông cũng dễ thương. Sao không ai để ý đến họ thế? Sao lại chỉ thấy mỗi Sarawat? Nhưng tôi chẳng trách ai được vì đến chính tôi cũng còn đang chăm chú nhìn cậu ta. Ngay cả khi cậu ấy đứng tít xa, cậu vẫn là người nổi bật nhất ở đây. Khi bài hát kết thúc, người hát chính phấn khởi nói vào micro.
“Cảm ơn mọi người! Chúng tôi đại diện cho câu lạc bộ âm nhạc.”
“Sarawat! Mình thích cậu!”
“Wooooooo”
“Sarawat đẹp trai quá!!!”
“Cậu bạn của chúng tôi nổi tiếng quá đi,” họ trêu cậu ấy. Còn về phần cậu con trai, trái lại, chẳng tỏ vẻ gì trên mặt hay trông có vẻ như là quan tâm chuyện gì đang diễn ra quanh mình.
“Hôm nay, chúng tôi muốn mời các bạn tới tham dự đêm nhạc sắp tới, đêm nhạc Alter Ma Jeeb sẽ được tổ chức vào ngày 22 tháng 6 tới đây, lúc 5 giờ chiều. Nếu bạn là người yêu âm nhạc, tới tham dự cùng chúng tôi nhé! Sẽ có cả đồ ăn và các sạp hàng khác nữa.”
“Ăn Sarawat có được không?”
“Kyaaa~” Tôi thấy một hội gay đứng ngay trước tôi không chút ngại ngùng mà hò hét và trêu đùa. Tán tỉnh lộ liễu đến mức người như Sarawat cũng không dám nhìn thẳng.
Tôi phớt lờ hoạt động đang diễn ra trên sân khấu và tiếp tục phát tờ rơi cho những người đi ngang qua. Sự kiện kết thúc, mọi người tản ra. Các thành viên câu lạc bộ âm nhạc thì cười tươi rói vì chúng tôi cuối cùng cũng được ăn trưa.
“Cậu ngồi đâu?” Sarawat hỏi sau khi bước xuống khỏi sân khấu.
“Đây. Bỏ cặp cậu ở đây đi.” Cậu ấy gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Sau đó cậu ấy tới quầy đồ ăn gọi món, tôi đi theo sau cách cậu không quá xa. Nhưng trước khi tôi kịp đứng vào hàng, đám con gái lập tức chen lấn xô đấy giả vờ mua đồ ăn. Tôi đứng cuối hàng, bụng thì không ngừng khóc réo vì đói. May mà tôi đã mua trước cốc Blue Hawaii yêu thích. Thế là ít ra tôi có một chút hài lòng trong khi đứng chờ xếp hàng.
Tuy nhiên thì sau khi chờ một lúc lâu, tôi bắt đầu có cảm giác mình sẽ không bao giờ được ăn. Mắt tôi dán vào đĩa đồ ăn của Sarawat như con chó đói khi cậu ta bước ra khỏi quầy.
Cậu con trai cao lớn bước về phía tôi, ngày càng gần hơn. Đoạn cậu ta đặt đĩa thức ăn vào tay tôi, sau đó lấy luôn cốc nước tôi đang cầm ở tay còn lại để uống. Cậu ta không chút ngại ngùng nào uống ngay trước mặt tôi bằng cái ống hút tôi vừa dùng.
“Gì đây?” Cậu hỏi. Tôi thì đứng đần thối cả người.
“B…Blue Hawaii.”
“Hmm. Ngon đấy. Đổi đi.” Nói xong cậu ta bỏ đi, bỏ mặc tôi đứng đó, kẹt cứng giữa những ánh nhìn kì lạ chăm chú của các cô vợ công khai của Sarawat.
Thế quái nào Blue Hawaii với nước bọt của tôi lại ngon cho được?
Còn đồ ăn trong tay tôi thì sao? Này là gì? Sao cậu ta không ăn nó? Là sao?
Tôi chỉ có thể không ngừng tự hỏi bởi vì tôi không có bất cứ câu trả lời nào. Green thì không ở đây, thế cậu ta phải mất công mất sức lắm chuyện thế nhỉ? Tôi không hiểu nổi.
Nhưng mà tôi đói ngấu rồi. Tôi vui vẻ ăn đĩa thức ăn. Ngon quá đi à!
Về đến phòng là tôi lập tức nằm vật ra giường, chẳng muốn làm gì chỉ muốn ngủ. Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi vì mệt quá. Lúc tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiêng rung liên hồi trong bóng tối lờ mờ.
Tôi đã ngủ thiếp đi, quên cả bật đèn luôn. Chỉ còn ánh đèn hắt ra từ điện thoại đang tiếp tục rọi sáng xung quanh, nhưng tiếng rung phiền phức cũng từ điện thoại của tôi mà ra. Sao mà kêu hoài vậy? Tôi biết ngày nào tôi cũng đẹp trai rồi. Làm ơn để dành ngày khác rồi ấn Like được không?
Ding! Ding! Ding! Ding! Ding! Ding! Ding!
Đủ rồi đó!
Tôi bực bội vì không được ngủ đủ. Với tay ra tóm lấy cái điện thoại gần đó, tôi chuyển nó sang chế độ im lặng, hy vọng rằng nó sẽ thôi kêu bíp bíp và để yên cho tôi ngủ. Tôi nhận ra tin nhắn đều từ Instagram, và đột nhiên, cái tính tò mò trỗi dậy đánh bay cả cơn buồn ngủ.
Ngón tay không nghe lời bấm vào thông báo ngay lập tức, đó là bài đăng từ Instagram của câu lạc bộ âm nhạc
❤️ 4,266 người thích điều này
AsociationofPopularMusic Mr.Sarawat’s clip
Tôi bấm vào xem đoạn video và thấy đó là đoạn Sarawat hát bài ‘Gần’ của Scrubb. Tôi không thấy có gì thú vị nên lập tức lướt xuống xem bình luận. Nhìn hàng chữ trên màn hình mà tôi mơ màng. Bình luận đầu tiên tôi đọc là của một người tôi không quen. Ơ? Hay là có quen nhỉ? Không biết nữa…
sarawatlism Pgari làm sao đewr Instafean ở chế độ riwwng tiw?
Có biết gõ tiếng người không thế hả? May là tôi rất giỏi khoản đoán chứ nhé, tôi nghĩ ý người đó là “Phải làm sao để Instagram ở chế độ riêng tư.” Đầu trâu thực sự, gõ phím cũng không xong nữa. Tôi lại lướt xuống xem tên cậu ta và suy tư một hồi. Phải mất một lúc lâu thì ánh sáng tri thức mới soi rọi được cái đầu tôi.
Cơn buồn ngủ cũng đã hoàn toàn bay biến.
Wow, Sarawat hả? Cuối cùng cậu ta cũng có một tài khoản IG như người bình thường rồi này.
lalita_visa @sarawatlism Sarawat ơi đừng để chế độ riêng tư mà
morkpeeisreal @sarawatlism Sarawat ơi công khai đi mà làm ơn đó~
beebehoney Sarawat, IG bỏ chế để riêng tư từ lâu rồi.
Vô số bình luận được gửi chỉ trong vài giây.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Vấn đề làm tôi cũng được tag trong video đó. Tôi tự hỏi sao họ lại tag tôi vào video của Sarawat. Thế là tôi lại lướt xuống nữa, đọc hàng loạt bình luận không đếm xuể, và nhận ra vì sao điện thoại mình lại không ngừng rung liên hồi…
fern1012 Phải @tine_chic không thế?
arisapam @tine_chic hai người này thân nhau hồi nào vậy?
tumcamel Nghe nói cả bạn của Sarawat còn chưa từng tới chỗ cậu ấy mà, sao Tine lại được vào thế?
por_pang tò mò quá #TeamVợSarawat
Khoan. Khoan. Khoan đã. Trong phòng? Cái gì thế? Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi xem lại video lần nữa. Và…
** máaaaa
Một ‘sinh vật’ đang lăn lộn phía sau, với chiếc gối đầy nước dãi của Sarawat… Và đó chính là tôi. Đệt! Xuất hiện như một con ma, nhưng mà!!!
sarawatlism chỉnh riêng tư theea nào vật?
Con trâu nước nọ vẫn không thôi hỏi xem làm thế nào để chuyển tài khoàn về chế độ riêng tư. Cậu là người đăng ký đó, đồ ngu ngốc này! Cậu ta chẳng biết cái mẹ gì cả. Người theo dõi chạm mốc cả ngàn người rồi, vẫn còn ở đó mà loanh quanh tìm cách giấu tài khoản. Làm ơn đọc mấy bình luận trước giùm cái. Tôi mới là người đang bị thẩm vấn ở đây nên đừng có mà ngắt ngang. Tôi cần chút thời gian.
tine_chic @sarawatlism Tự nhiên nổi hứng chơi IG chi vậy?
boss-pol @sarawatlism @tine_chic Tui lập cho nó đó
tine_chic @sarawatlism @boss-pol Hở, để đăng clip nhạc ấy hả?
boss-pol @tine_chic @sarawatlism Không. Nó bảo lập để tán cậu á.
ThisisPope
Mày định nói là Sarawat đồng ý giúp mày rồi hả?
Tine theChic:
Sao mày biết?
ThisisPope
Đoán vậy thôi. Nhưng mà đúng hả?
Tine theChic:
Tao nghĩ là mày có cửa thắng xổ số đó.
Taroman
Sao nó đồng ý mày được vậy? Mày bán thân hả?
Mày nằm đâu? Trên hay dưới?
Tine theChic:
Cái thằng đầu chỉ toàn thứ bậy bạ.
FongChinaBoy
Ăn mừng không mày? Tự do của mày tới rồi nè.
Tine theChic:
Ăn mừng cái quần. Mai có tiết đấy
Uống soda được không nhỉ?
FongChinaBoy
Mày biết là giờ tao không uống Cola mà?
Tine theChic:
Thật? Bắt đầu biết quan tâm sức khỏe đấy à?
FongChinaBoy
Không, tao uống Pepsi á.
Tine theChic:
Clgt?
ThisisPope
Thế giờ mày muốn chúng tao làm sao?
Tine theChic:
Kể với Green là tao với Sarawat đang hẹn hò đi. Nói sao thì tùy chúng mày
Taroman
Đến lúc chơi trò nói dối rồi
Tine theChic:
Shh..
FongChinaBoy
Rồi cứ để đó bọn tao tính
Tine theChic:
Cảm ơn chúng mày!
*sticker hôn hôn*
Tôi tắt nhóm chat “Đẹp Trai Không Cưỡng Được” trên Line và một mình nằm trên giường mỉm cười hạnh phúc.
Tới rồi. Nhiệm vụ loại trừ Green chính thức đi vào hoạt động dưới sự phê duyệt của thành viên quan trọng nhất, quý ngài Sarawat Gunthitanon. Tôi không rõ cậu ta nghĩ gì lúc đó, khi đồng ý một cách dễ dàng như vậy, mà trước đó vẫn còn làm khó tôi đủ bề. Chuyện đồng ý giúp tôi thực ra cũng chẳng tổn hại gì cậu ta cả. Giả sử chúng tôi có đi đâu đó cùng nhau thì cũng chẳng ai nghĩ chúng tôi là một đôi đâu. Cả hai bọn tôi đều là hai thằng con trai cao to, trông chẳng có vẻ gì là xứng đôi vừa lứa. Nếu nhìn vào ngoại hình thì mọi người chỉ nghĩ là bạn bè thôi. Hừm, trừ Green ra, anh chàng đồng tính đẹp trai nhưng có hơi n*ng. Có lẽ anh ta đã thành công phần nào vì giờ tôi tôi đang phải giả vờ hẹn hò với con trai, như ý anh ta muốn.
Nếu anh ta muốn nhận lại một trái tim tan vỡ, thì nhào vô. Tôi sẽ đáp trả lại bằng vẻ đẹp trai chết người của Sarawat.
Tôi tắt máy tính trước mặt rồi đi thay quần áo. Tôi phải đi kiếm gì đó ăn, và cũng phải tìm hàng sửa chữa nào đó để giải quyết cái điện thoại của Saraleo nữa. Tôi nhớ chiếc điện thoại đã bị “tịch thu” của mình lắm rồi, nên tôi gửi bừa điện thoại của cậu ta ở một hàng sửa chữa điện thoại rẻ tiền.
Nhưng giây phút mà tôi cho chủ tiệm xem cái điện thoại thì…
“Tôi không sửa được đâu.” Chủ tiệm báo với tôi khi đưa trả lại phần còn lại của cái máy.
“Sao anh không nói luôn từ đầu đi?”
“Tôi thử rồi. Nhưng chỉ có mỗi cách là gửi lên công ty để sửa thôi.. Nhưng mà chắc phải tốn đến mười ngàn ấy, vì cái máy này hỏng nát quá rồi.”
“Thế không có cách nào sửa được luôn ạ?”
“Tôi lấy thẻ SIM ra rồi đó, cầm cả máy đi này.” Ủa anh đùa tôi đấy à, không thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn?
“Ôi, trời…”
“Nhưng tôi có cái này. Tôi có cái máy Samsung rẻ lắm, 500 baht thôi.”
“Hả? Thật ạ?”
“Ừ. Đi kèm cả ốp điện thoại miễn phí.”
Cuộc trao đổi diễn ra chóng vánh và tôi đồng ý liền. Nhưng khi tôi mở hộp ra… chiếc điện thoại đáng giá 500 baht* đó… ôi tim tôi…
*T/N: 500 baht = khoảng 370k
Đó là một chiếc Samsung Hero*.
*T/N: Điện thoại phím bấm cục gạch như Nokia 1100 huyền thoại á =))))*
Tôi đã bị lừa. Sao anh ta nỡ khiến tôi vui mừng hớn hở vì chuyện này cơ chứ?! Tôi tuyệt vọng lái xe về phòng kí túc. Rút SIM từ điện thoại cũ ra, tôi lắp vào điện thoại ‘mới’. Không mất bao lâu, một loại tin nhắn liên tiếp được gửi tới. Cùng với đó là một loạt cuộc gọi đến không ngừng nghỉ, không cho tôi bất cứ một giây phút yên bình nào cả. Cái khỉ gì thế?
Tôi mở tin nhắn ra không chút ngần ngại, với hi vọng có thể vạch trần bí mật nào đó của Sarawat. Nhưng chẳng ích gì cả, bởi vì tất cả tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đến từ rất nhiều số khác nhau.
Má ơi! Sarawat đúng là hot thật đấy. Chắc hẳn đây là lí do cậu ta không cho tôi số điện thoại.
Rrrrrrrr~
Ôi không, cái Samsung Hero lại rung nữa rồi. Lần này, tôi quyết định thử vận may bằng cách nghe cuộc điện thoại này và cóc cần quan tâm chuyện gì nữa.
“Xin chào.”
[Xin chào, có phải Sarawat không ạ?]
“Ờm…”
[Aaahhh~ Vui quá cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại của mình rồi. Mình thích cậu lắm ấy. Mình đã bí mật mua đồ ăn cho cậu suốt đó. Mình nghe bạn mình nói là cậu chưa có bạn gái nên là…]
Chẳng đợi người kia nói hết câu, tôi đã ngắt ngang.
“Xin lỗi, đây không phải là Sarawat.”
[Ơ? Nhưng đây là số của Sarawat đúng không ạ?]
“Ừ, đúng là số của Sarawat.”
[Vậy ai đang nghe máy đó?]
“Bạn.” Tôi đáp xong cô nàng cúp máy cái rụp. Tôi chỉ có thể thở hắt ra nhẹ nhõm. Chỉ chốc lát sau, Facebook hiện lên một thông báo. Tôi biết ngay là tai họa lại chuẩn bị ập tới.
Nhóm kín #TeamVợSarawat
Mena Chupoo
Tui vừa gọi Sarawat xong và ai đó nhấc máy. Tôi không biết cậu ta là ai nữa. Cậu con trai đó bảo hai người họ là bạn nhưng tôi không tin lắm.
Bên dưới là một loạt bình luật của những người khác
Con trai à? Thế thì chắc là bạn thôi.
Có lẽ là một thành viên của nhóm ‘Sư Tử Trắng’ đó.
Tôi gọi suốt mà lần nào cậu ấy cũng lặn mất tăm. Chẳng hiểu sao nữa. Nhưng mà tôi thử lại bây giờ đây.
Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người đều tản ra. Tôi ngồi thở dài, cảm thấy như được giải thoát. Fan hâm mộ của Sarawat còn đáng sợ hơn cả mấy bà chị trong ‘The Real Housewives of Alanta’ nữa. Nhưng… sự yên bình của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì làn sóng cao tần hủy diệt đã ập tới.
Ngay sau khi thông tin kia được đăng lên, cuộc gọi đến liên tục làm cho chiếc Samsung Hero cục gạch rung lên bần bật, không ngơi nghỉ dù chỉ một giây.
Và nó cứ rung như thế kiểu như… suốt cả đêm ấy.
Bởi vì tôi được nghỉ hai tiếng liền vào giờ học buổi chiều, hội bọn tôi ngồi chuẩn bị cho chiến dịch ‘cấm Green’ bằng cách nghĩ ra một cuộc hội thoại hợp lý, cố ý nói cho anh ta nghe. Bọn tôi khá chắc là anh chàng siêu gay sẽ lại xuất hiện vẫy chào chúng tôi sau buổi học chiều như mọi khi thôi.
“Mày chắc là hôm nay ảnh sẽ tới không đó, Fong?”
“Chắc sắp rồi. Còn bao lâu nữa, Peuk?”
“Cùng đếm ngược nào. 5…4…3…2…1!”
“TINE~~~~~” Má ơi! Chuẩn giờ vãi! Ngay khi đếm ngược kết thúc, tiếng gọi ám ảnh của Green đã vang lên cứ như thế anh ta đã núp sẵn đâu đó rồi ấy.
“Anh muốn gì?” Tôi hỏi một cách cứng rắn, đồng thời gom hết dũng cảm nhìn Green chầm chậm len lỏi vào chỗ ngồi cạnh tôi.
“Em biết rồi nhưng lần nào cũng hỏi. Anh là người trung thành mà. Đã mua cái gì là sẽ giữ mãi luôn ấy. Anh sẽ không thôi thích em đâu.”
“Tôi chán lắm rồi.”
“Sớm thôi, là thành yêu ngay ấy mà.”
“Anh là kiểu người chỉ-có-một-em. Anh chỉ thích một người một lần thôi, mỗi người cũng chỉ một lần.”
“Tôi nghĩ anh nên kiếm người khác thì hơn.” Tiếng vọng từ thiên đường đây rồi. Đó là thằng Ohm, ngôi sao mạng xã hội của chúng ta.
“Ý cậu là sao?”
“Không sao. Tôi nói vậy thôi à.”
“Tao đi đây. Qua tòa trung tâm chút. Gặp sau nhé chúng mày!” Nói xong tôi đứng thẳng lên. Lòng tôi đang cười điên cuồng, chờ đợi cơ hội chôn cậu Green ngu ngốc người đang mang bộ mặt buồn rũ như con cún bị ốm. Còn gì để chờ đợi nữa đâu anh bạn ơi? Cờ trắng đã nằm trong tay anh rồi đó.
“Mày đi tòa trung tâm là gì thế? Hẹn gặp ai à?”
Fong không chần chừ bồi thêm vào, vẫn hết sức cẩn thận cho đồng điệu.
“Tao đi vệ sinh thôi.”
“Đi gì mà xa thế? Nói luôn là đi gặp thằng kia cho rồi.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy? Thôi gặp sau nhé.”
“Anh đi cùng nha.” Green vội kéo tôi lại.
“Thôi đừng đi. Anh phá hỏng bầu không khí hạnh phúc bây giờ. Ngồi đây đê.” Peuk chêm vàorồi ra hiệu cho tôi rời đi một cách khoa trương. Má ơi mày không thể bớt lộ liễu hơn bằng cách không nháy mắt được không? Nó đang nháy mắt điên cuồng như thể bị nhỏ axit vào mắt.
“Em đi gặp ai thế, Tine?”
“Thôi nào! Có vài chuyện bí mật mới vui.” Mượt không? Nghe tôi nói giống một người đang giữ bí mật không?
“Em đang theo đuổi ai à?”
“Tôi thật sự cần đi vệ sinh.” Đây là cách nói khiến bạn vừa nghiêm túc vừa có vẻ điêu điêu cùng một lúc. Nhớ phương pháp này của Tine TheChic nhé các bạn, bạn sẽ thoát khỏi bất cứ tình huống nào. Kể cả khi Green đã sẵn sàng hét lên và đuổi theo tôi đi chẳng nữa. May sao, Ohm, Fong và Peuk đã kịp giữ anh ta lại nên anh ta chưa chạy theo được.
Tôi tách khỏi nhóm không hẳn chỉ vì kế hoạch của bọn tôi. Tôi thật sự muốn gặp cậu ta. ‘Cậu ta’ mà tôi nói là Sarawat đó. Tôi phải đưa cái Samsung Hero cho cậu ta vì tôi nhận ra rằng lớp Tiếng Anh của cậu ta cũng sắp kết thúc rồi. Tôi đi nhanh về phía tòa nhà.
Tuy nhiên, lúc tôi đến nơi thì…
Tất cả những gì tôi thấy là một tờ giấy dán trước phòng, với chữ viết to rõ ràng
“Đề nghị ngừng ngay việc treo đồ ăn, thức uống các loại trước cửa phòng học.”
Giáo viên lớp này ngầu ghê. Mấy chị em team Vợ chắc hẳn đã phô diễn sức mạnh ghê lắm. Cuối cùng thì cũng có gì đo kì cục khiến cho tôi phải bật cười.
Tôi ngồi trước cửa chờ, và chẳng bao lâu thì cánh cửa màu trắng cũng mở ra. Sinh viên ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Tôi cố gắng tìm quanh và thấy Sarawat đang huých vai với đám bạn.
“Cậu đến đây làm gì?” Vừa thấy tôi Sarawat đã hỏi liền.
“Thì chờ cậu đó. Đổi điện thoại đi.”
“Wat, bọn tao đi trước nhé. Hẹn gặp lại ở Inthanin Cafe.” Một người bạn của cậu ấy nói trước khi rời đi.
“Ừ. Lát tao theo sau… Sửa điện thoại cho tôi chưa?” Trả lời bạn mình xong, cậu ta lập tức quay qua hỏi tôi và chúng tôi cùng nhau sóng bước đi trên hành lang tòa nhà.
“Không sửa được. Chỉ còn có chừng này thôi.” Tôi đưa cậu ta chiếc điện thoại có tiếng nhưng chả có tí miếng nào kia.
“…” Sarawat nhìn tôi trong câm lặng, không đáp nửa lời. Điều đó khiên tôi có hơi sợ.
“N…Nhưng nếu mẹ tôi gửi tiền cho thì…”
“Thôi bỏ đi.” Bàn tay to lớn của cậu ấy nhận lấy cái điện thoại và bỏ vào túi quần. Cùng lúc đó, cậu ta rút từ túi quần bên còn lại ra một thứ.
“Điện thoại của cậu đây.”
“Bé cưng của tui!!” Thứ tôi mong nhớ nhất trần đời này. Kết nối xã hội thực thụ cuối cùng cũng được thực hiện. Tôi cười ngoác cả miệng khi nhận lại nó.
“Vui gớm nhỉ?”
“Ừm thì, tôi yêu nó mà. Thế cậu muốn tôi chịu trách nhiệm sao đây? Giờ thì tôi đang không có tiền. Tôi còn chẳng có tiền mà mua đồ ăn nữa. Ôi tim tôi…”
“Tôi bảo thôi bỏ đi rồi.”
“Thế cậu dùng cái gì bây giờ?”
“Tôi mua cái mới rồi.”
“Hả?” Má nó đồ đểu này! Làm tôi mấy nay lo lắng hết cả lên. Cuối cùng thì cậu ta thậm chí còn mua chiếc iPhone đời mới nhất nữa chứ.
“Cậu đổi số mới à?”
“Lúc bi kịch chiếc điện thoại xảy ra là tôi đã đã đổi rồi. Không phải lo.” Cậu ta xem ra là một người rất cẩn thận.
“Thế, cậu không định cho tôi số à?”
“Đừng có quá đà.” cậu ta trợn mắt với tôi.
“Nhân tiện thì, tôi có chuyện cần nói về người mà tôi từng kể với cậu, Green đó. Hôm nay tôi bảo lũ bạn tôi nói với anh ta là…” Tôi còn chưa kịp nói cho xong thì chàng trai với đôi chân dài miên man kia đã rảo bước về phía trước chẳng buồn đợi tôi. Thế là tôi làm việc mà mình phải làm… Đi theo cậu ta, cùng với một cái thở dài.
Ơ khoan! Cậu ta đâu rồi? Đi mất tiêu rồi.
Má! Cậu là người hay ma thế không biết? Cậu ta cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất, bỏ mặc tôi đứng trân trối ở cầu thang một mình hẳn năm phút đồng hồ. Chốc lát sau, tên đó cuối cùng cũng xuất hiện, gõ vai tôi với vẻ mặt vô cảm.
“Cậu đi nhanh quá vậy.”
“Do cậu đi chậm. Đến lúc phải giữ im lặng rồi. Tôi phải đi gặp các bạn bây giờ.” Cậu ta vừa nói vừa bỏ vào tay tôi một đống đồ ăn vặt.
“Gì đây?”
“Đồ ăn đó.”
“Thì biết rồi. Nhưng mà sao cậu không ăn?”
“Có người cho. Không thích ăn.”
“Từ fan của cậu hả? Họ chăm cậu tốt ghê á. Ấn tượng đấy.”
“Ừm.”
Thế… tôi cầm hết chỗ này được hả?” Tôi ngại ngùng hỏi.
“Của cậu hết đấy. Tối gặp lại ở câu lạc bộ âm nhạc nhé.”
“Okay.” Tôi gật đầu. Bóng người cao lớn chầm chậm biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Bất chợt một người bạn của cậu ta xuất hiện.
“Cậu là Tine đó hả? Thằng Wat đi đâu rồi? Cậu thấy nó không?”
“Ờm. Cậu ta đi hướng đó.” Tôi chỉ về hướng mà cậu ấy vừa đi.
“Cảm ơn nha. Nhìn fan của cậu ta mà xem, mua đồ ăn không ngơi nghỉ chút nào.” Cậu bạn giơ cho tôi xem mấy cái túi trong tay. Có cả đống túi đựng đồ ăn, tất cả đều có tên Sarawat trên đó.
“Ehh? Còn chỗ này thì sao? Cũng là fan cậu ấy cho à?” Tôi hỏi, giơ chỗ đồ ăn trong tay mình lên.
“Có đâu. Tôi vừa thấy nó mua trước cổng trường hồi nãy á. Cậu nói gì thế?”
“Ồ.”
“Thôi đi đây nha. Bye!”
Tôi chỉ biết đứng đó gãi đầu. Thế… ra đây là đồ ăn của cậu ấy. Tôi biết là cậu ta có nhiều đồ ăn do fan gửi cho lắm rồi, nhưng sao lại phải tự bỏ tiền túi ra mua chỗ này nhỉ? Đúng là một tên kì lạ. Dẫu sao thì, tôi cũng không quá bận tậm về chuyện đó nên chỉ rời đi, như bình thường.
Trước khi bắt đầu buổi luyện tập hôm nay, anh có hai việc cần thông báo. Thứ nhất, tất cả thành viên câu lạc bộ phải quay một video ngắn và gửi cho bọn anh để đánh giá tiến độ tập luyện. Những ai đã biết chơi rồi thì phải quay được một bài đơn giản. Còn những em mới bắt đầu học thì phải chơi được tám hợp âm cơ bản. Gửi vào hòm thư điện tử viết trên bảng này nhé.”
“Ôi…. gì thế ạ?” Tiếng kêu ca vang khắp phòng. Đặc biệt là giọng tôi, to nhất trong đám.
Đây mới chỉ là ngày học nhạc thứ hai thôi, đang ra phải là một buổi học đi vào lòng người mới phải. Nhưng họ đã cho chúng tôi một đống việc để làm rồi.
“Suỵtt. Im lặng nào. Ai không gửi sẽ bị loại khỏi câu lạc bộ.” Anh Disathat, nhóm trưởng, nói.
“Chết mất thôi.”
“Không chết được đâu. Vẫn có thể chơi đàn tán gái được. Có nhiều người như thế lắm.”
“Nếu như mấy đứa dùng Facebook thì có thể tải lên rồi tag anh vào cũng được. Anh sẽ xem và bình luận. Anh hứa sẽ nhận xét nhẹ nhàng nhất có thể.” Thôi, tôi chẳng dám đăng công khai lên Facebook đâu. Tôi biết Sarawat chắc hẳn cũng sẽ không làm thế. Biết tại sao không? Vì cậu ta có dùng Facebook đâu!
“Điều thứ hai, là sẽ có một sự kiện âm nhạc The Alter Ma Jeeb. Anh sẽ giải thích thêm vào cuối buổi luyện tập. Giờ thì bắt đầu tập luyện đi. Nhanh!” Ảnh phàn nàn xong thì quay qua Sarawat vẻ rất khó chịu.
Đây rồi, thời khắc tồi tệ lại đến rồi. Tôi phải dùng cái đàn giống hôm qua. Hôm nay tôi quên béng mất chuyện phải mua cái mới. Thêm nữa, đàn chị hôm qua bảo sẽ tìm đàn khác giúp tôi thông báo là chị không tìm được. Đen đủi toàn tập luôn. Mười phút trôi qua mà cứ như nửa giờ. Giờ, đã là một giờ đồng hồ vì các đầu ngón tay của tôi hằn đỏ như mấy con giun. Trong đầu tôi chỉ toàn là cầu trời khấn phật cho buổi tập kết thúc nhanh nhanh.
“Tine, nếu ngón tay đau quá thì cứ tạm nghỉ nhé.” Chị Air bảo tôi sau khi tôi đã đánh vật suốt một tiếng.
“Thật ạ?”
“Ừ. Nghỉ một chút đi đã.”
“Cảm ơn chị ạ.”
“Hôm nay mọi người đều làm tốt lắm. Nghỉ nhé.” Hả?! Thế còn phải em được nghỉ làm gì nữa? Tôi ghét cái thói ngớ ngẩn của đám nghệ sĩ ghê. Kiểu như đang trêu đùa mình nhưng cũng không hẳn là đang trêu đùa ấy. Họ đang khiến đám năm nhất trông có vẻ khôn ngoan nhưng thật ra bọn tôi ngu đặc.
Sau khi đàn chị cho nghỉ, chủ tịch câu lạc bộ, anh Disathat, khoanh tay đứng trước phòng.
“Điều thông báo thứ hai.” Ảnh biết cách căn giờ ghê ấy.
“…”
“Tuần sau, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm tổ chức một sự kiện, gặp gỡ những người yêu âm nhạc. Vì thế, ngày mai, anh muốn các thành viên mới tới giúp quảng bá sự kiện tại căng-tin ở tòa nhà trung tâm, để thu hút sự chú ý và gây quỹ.”
“Chúng ta hát bài gì thế ạ? Ai hát ạ?” Ai đó giơ tay hỏi.
“Chúng ta sẽ thành lập một ban nhạc. Hát hính là Taem khoa Kiến trúc. Chơi trống là Boom, guitar là Jan và Sarawat.” Mọi người đều gật đầu đồng tình. Những người chơi nhạc ngày mai đều làm sinh viên năm nhất nhưng đã có nền tảng âm nhạc vững chắc. Còn có Sarawat ở đây nữa nên hẳn là sự kiện năm nay sẽ thú vị lắm cho coi.
“Các thành viên khác thì phụ trách phát tờ rơi nhé.”
“Vâng.”
“Ngày mai trước 12 giờ trưa, khi nào tan lớp thì ghé qua câu lạc bộ và giúp mọi người chuyển nhạc cụ nhé.”
“…”
“Hiểu rồi chứ? Ok rồi thì mọi người có thể về. Anh đói rồi. Chào!” Anh ta nói liền mạch như tự nói với mình rồi biến mất luôn. Những người khác cũng bắt đầu lục tục rời đi, chỉ còn lại Sarawat vẫn đang ngồi viết gì đó.
“Cậu chưa định đi à?” Tôi hỏi dù đã biết câu trả lời. Có lẽ cậu ta sẽ trả lời kiểu trêu người như là ‘Biết rồi còn hỏi.’ Để xem…
“Biết rồi còn hỏi.” Bingo! Trúng xổ sổ liền.
“Tôi hỏi cái này được không?”
“Nói đi.”
“Hãng guitar mà tên Da-da gì đó ấy. Mua ở đâu được giờ?”
“D’addario?”
“Ừ. Nó đó.”
“Quanh đây không mua được đâu.”
“Thật hả? Thế mua ở đâu mới có? Cái dây đàn kia làm tay tôi đau quá.” Tôi nói, giơ cho cậu ta xem bàn tay đã băng hết đầu ngón tay của mình.
“Muốn dùng đàn của tôi không?”
“Thế cậu lấy gì mà dùng?”
“Tôi có hai cái.” Thế sao cậu không nói từ đầu?
“Vậy hả? Thế cho tôi mượn cái còn lại nhé?”
“Ừ. Nhưng cậu phải tự đến lấy.”
“…”
“Ở phòng tôi.”
“Okay. Cậu ở đâu? Hôm nào tôi ghé qua lấy.”
“Khỏi. Tôi dắt cậu tới.” Ôi tim tôi… Cậu ta chỉ có thể hòa nhã được hai câu là lại xấu tính chết người với tôi ngay.
Tôi chờ Sarawat tập đàn một lúc lâu. Mãi tới khi trời tối mịt, chúng tôi nhanh chóng thu dọn chỗ nhạc cụ và phòng tập. Sau đó thì bọn tôi về phòng trọ của cái tên chẳng hứng thú với bất kì cái gì.
Phòng cậu ta ở tầng năm, phòng số 555, tòa 5, gần trường đại học. Khi bước vào phòng, tôi nhận ra là… Phòng cậu ta tối thui và trống hoác. Cái gì cũng màu đen kể cả màu sơn tường.
“Cậu có chắc đây là phòng cậu chứ không phải nhà hoang bị ám không?”
“Dưới giường có ma đấy.”
“Má nó!”
“Có tôi ở đây rồi, sợ gì.” Nói xong cậu ấy bỏ ba lô xuống và quăng mình lên giường, lộ ra cái eo quyến rũ một cách hết sức thoải mái.
Tôi thấy một xếp tài liệu chính trị đặt trên bàn học, còn lại thì đầy những sách về âm nhạc hoặc các bản nhạc trải khắp phòng. Tôi có thể nói rằng cậu ta thích màu đen nhất.
“Đàn của cậu đâu?”
“Cạnh giá sách đó.”
“À. Đây rồi.”
“Đừng có cho ai động vào đàn của tôi. Giữ cho chắc vào. Đồ đắt tiền đấy.”
“Nếu cậu có tính sở hữu thế thì sao không gói trong giấy bóng kính luôn đi?”
“Cậu có định mượn không hay thôi?”
“Ôi đùa tí mà. Cảm ơn nhiều nhé. Tôi đi đây.” Tôi cầm đàn lên và chuẩn bị ra về.
“Chờ đã.”
“…”
“Tôi chưa chỉnh dây.”
“Thế lẹ lên. Tôi đói quá rồi.” Bàn tay to lớn vươn ra, cầm lấy đàn rồi bắt đầu chăm chú chỉnh dây. Tôi chỉ đứng đó nhìn, chủ yếu là vì tò mò.
“Trong tủ lạnh có bánh mì đấy.” Đột nhiên cậu ấy bảo.
“Hả?”
“Cậu bảo đói mà, không phải à? Cái này mất thời gian đấy.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Tôi không muốn hỏi nhiều quá. Cơn đói của tôi lúc này quan trong hơn cả triệu lần. Vừa nghe Sarawat mời tôi đồ ăn, phép tắc gì đó đều bị tôi quẳng ra sau đầu, tót đi mở tủ lạnh kiếm đồ ăn. Ôi tim tồi… Bánh mì xúc xích đông lạnh, cứng đơ. Không cắn được.
“Cậu đã nghĩ về video sẽ gửi cho đàn anh chưa?” Tôi ngồi trên giường cạnh thân hình cao lớn của cậu, miệng vẫn còn nhồm nhoàm bánh mì.
“Tôi chưa nghĩ ra.”
“Hay cậu chơi bài ‘Gần’ của Scrubb đi? Tôi thích bài đó lắm.”
“Không. Hợp âm khó lắm.”
“Tôi muốn cậu chơi cơ.”
Sarawat đặt đàn xuống một bên, với lấy một tờ giấy và cây bút chì rồi viết gì đó, đoạn đưa lại cho tôi.
Dmaj9 / Dmaj9 / Amaj7 A6 / A6 / C#m7 / C#m7 / F#7sus4 / F#7
Ô! Đây là hợp âm hay mô hình tên lửa thế? Chỉ nhìn thôi tôi cũng đã thấy đầu óc quay cuồng rồi.
“Cái quái gì thế?”
“Hợp âm của đoạn mở đầu bài mà cậu muốn chơi đó. Đủ rắc rối chưa?”
“Má! Ai mà biết hợp âm lại khó thế chứ? Cậu chỉnh dây xong chưa thế?”
“Chưa xong.”
Bởi tôi chẳng biết gì về vụ chỉnh dây này nên tôi chỉ đành tin tưởng cậu ta mà không cãi cọ thêm gì. Ban đầu thì còn khá hứng thú ngồi xem cậu ấy làm. Lát sau thì tôi bắt đầu chán, thế là tôi lấy truyện tranh của cậu ta đọc. Nguyên buổi tôi chỉ có đọc truyện rồi lại ăn bánh mì, chẳng làm gì khác. Tôi cũng ngó qua xem cậu ta thế nào nhưng có vẻ vẫn chưa xong. Thế là tôi quyết định kiếm việc gì đó giết thời gian
“Chào anh chị. Em là Tine thời thượng, nhí nhảnh và một cục đáng yêu đây. Hôm nay là một ngày tuyệt đối phù hợp để em chơi hợp âm cơ bản cho mọi người, mời anh chị nghe nhé.”
Đàn mà tôi đang dùng là của Sarawat. Tên của cậu ấy được khắc trên đó, và có thể thấy rõ trên video luôn. Nhưng mà kệ, tôi không để tâm chuyện đó vì tôi cần phải trông vừa ngầu vừa chân thành trong đoạn phim.
“Bắt đầu với Đô trưởng ạ.”
Tung~
“Sai.”
“Má! Đừng có ngắt ngang chứ! Tôi đang quay đó!”
“Cậu bấm sai dây rồi.”
“Không đúng hả?”
“Lại gần đây, tôi dạy cậu.” Tôi nhấn nút dừng quay và ngoan ngoãn nghe theo cậu ấy. Sarawat dạy tôi bấm dây đàn. Cậu ta cũng dạy lại các hợp âm cơ bản một lượt luôn, khiến tiến độ học tập của tôi nhanh hẳn lên. Không thể phủ nhận được là cậu ấy rất giỏi. Tôi thu hình lại lần nữa ở góc phòng. Xong xuôi, cậu đẹp trai kia vẫn chưa chỉnh xong dây đàn. Giờ thì tôi bắt đầu cáu kỉnh giẫm lên giường cậu.
“Cậu đang đùa tôi đấy à? Sao mà vẫn chưa xong nữa à?” Tôi mất kiên nhẫn hỏi, nằm vật ra chiếc giường lớn.
“Xong rồi.”
“Cuối cùng cũng xong! Tôi mượn giờ luôn nhé. Chừng nào mua dây mới thì tôi trả lại cậu liền.”
“Tôi phải dùng nó để thu hình trước đã.”
“Làm gì thì làm đi, tôi bắt đầu buồn ngủ rồi đây.” Tôi đã ở phòng cậu ta được hai tiếng rồi và chắc mẩm là mình chưa thể về được đâu. Thế là tôi vui vẻ nằm trên giường cậu ta luôn, lấy một cái gối (mà tôi đoán là đầy nước dãi của cậu ta) để tựa rồi rút điện thoại ra chơi game.
Tiếng đàn êm dịu lọt vào tai tôi lập tức lấy đi hết chú ý của tôi khỏi trò chơi. Giờ thì tôi đang chăm chú nhìn một phần tư gương mặt đẹp trai đang ngồi sát mình, và có vô số câu hỏi bật ra trong đầu.
Tôi nhớ rõ lắm chứ, đoạn mở đầu Sarawat đang chơi chính xác là của bài hát mà cậu ta vừa phàn nàn cách đây hai tiếng đồng hồ. Cậu ta chê nó khó muốn chết nhưng cuối cùng vẫn chọn chơi bài đó là sao nhỉ?
“Khoảng cách quá gần để có thể mở lời
Gần đến mức chẳng thể để ý thêm một ai.
Mỗi khi ta bên nhau, hơi thở như muốn ngừng lại
Gần đến mức hôm nay dường như chỉ còn tôi và em.”
Tôi thích ban Scrubb cực kì. Thích lắm lắm tới nỗi không thể ngăn mình nghêu ngao hát theo giọng trầm ấm của cậu con trai cao ráo kia. Chẳng hiểu sao mà bài ‘Close/Gần’ này lại làm tôi cảm thấy cuộc đời dễ thương làm sao. Quá là kawaiiii. Quá mức Rilakkuma.
“Có lẽ bởi em tình cờ xuất hiện và gặp tôi
Có lẻ bởi chúng ta tình cờ ở bên cạnh nhau
Bởi em chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao.
Và anh cũng chẳng rõ liệu mình có thể như vậy mãi.
Nếu ta không thử mở lời, hôm nay, thì đã chẳng ai hiểu.
Ngày ấy em, và cả tôi, sẽ không bao giờ biết sẽ ra sao
Vậy sao em phải kiềm chế mình…”
Không thể tin được là một tên cục cằn như Sarawat lại có thể trông như gấu bông khi hát bài này. Ôi tim tôi…
Hôm nay là ngày đầu tiên của hoạt động quảng bá. Tôi lết được cái thân đến tòa trung tâm, nơi chúng tôi sẽ phát tờ rơi cho các sinh viên đi ngang qua. Tôi cũng đã giúp câu lạc bộ đem nhạc cụ từ phòng tập ra căng-tin, mặc cho đám bạn tự bàn kế hoạch tác chiến với Green.
Như mọi người đều biết thì căng-tin trường học chính là nơi đông đúc tấp nập nhất vũ trụ dải ngân hà này. Nhưng đấy là ý kiến của tôi thôi. Khóa trên đưa xấp tờ rơi cho tôi và các bạn cùng câu lạc bộ, mỗi người một tập dày. Sau đó thì chúng tôi chia nhóm đến các điểm khác nhau nơi có nhiều người hơn. Tiếp theo là nhiệm vụ của Sarawat: thu hút sự chú ý của đám đông ở đây.
Thời khắc đã điểm…
5… 4… 3… 2… 1…
“Xin chào~
“Aaaaahhhh!”
“Kìa! Họ làm gì ở đây thế? Ôi, Sarawat kìa.”
“Saarraawwwaaatttttt~” Má ơi! Mấy cô nàng này đáng sợ quá. Họ có thể nhìn ra cậu ấy từ khoảng cách xa thế này á. Cứ như là mắt họ lắp kính viễn vọng ấy.
Bài hát tên “Ta Sawang” (“Before”) của Modern Dog, lọt thỏm giữa tiếng hò hét của mọi người trong căng-tin. Tất cả đều mặc kệ thìa dĩa của mình mà chạy tới trước sân khấu. Tất nhiên họ cũng không thể quên điện thoại để quay phim. Và quan trọng nhất, đối tượng của những thước phim đó…
Anh chàng nóng bóng nhất trường.
Anh bạn hát chính thật ra cũng đẹp trai lắm. Cậu chơi guitar còn lại trông cũng dễ thương. Sao không ai để ý đến họ thế? Sao lại chỉ thấy mỗi Sarawat? Nhưng tôi chẳng trách ai được vì đến chính tôi cũng còn đang chăm chú nhìn cậu ta. Ngay cả khi cậu ấy đứng tít xa, cậu vẫn là người nổi bật nhất ở đây. Khi bài hát kết thúc, người hát chính phấn khởi nói vào micro.
“Cảm ơn mọi người! Chúng tôi đại diện cho câu lạc bộ âm nhạc.”
“Sarawat! Mình thích cậu!”
“Wooooooo”
“Sarawat đẹp trai quá!!!”
“Cậu bạn của chúng tôi nổi tiếng quá đi,” họ trêu cậu ấy. Còn về phần cậu con trai, trái lại, chẳng tỏ vẻ gì trên mặt hay trông có vẻ như là quan tâm chuyện gì đang diễn ra quanh mình.
“Hôm nay, chúng tôi muốn mời các bạn tới tham dự đêm nhạc sắp tới, đêm nhạc Alter Ma Jeeb sẽ được tổ chức vào ngày 22 tháng 6 tới đây, lúc 5 giờ chiều. Nếu bạn là người yêu âm nhạc, tới tham dự cùng chúng tôi nhé! Sẽ có cả đồ ăn và các sạp hàng khác nữa.”
“Ăn Sarawat có được không?”
“Kyaaa~” Tôi thấy một hội gay đứng ngay trước tôi không chút ngại ngùng mà hò hét và trêu đùa. Tán tỉnh lộ liễu đến mức người như Sarawat cũng không dám nhìn thẳng.
Tôi phớt lờ hoạt động đang diễn ra trên sân khấu và tiếp tục phát tờ rơi cho những người đi ngang qua. Sự kiện kết thúc, mọi người tản ra. Các thành viên câu lạc bộ âm nhạc thì cười tươi rói vì chúng tôi cuối cùng cũng được ăn trưa.
“Cậu ngồi đâu?” Sarawat hỏi sau khi bước xuống khỏi sân khấu.
“Đây. Bỏ cặp cậu ở đây đi.” Cậu ấy gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Sau đó cậu ấy tới quầy đồ ăn gọi món, tôi đi theo sau cách cậu không quá xa. Nhưng trước khi tôi kịp đứng vào hàng, đám con gái lập tức chen lấn xô đấy giả vờ mua đồ ăn. Tôi đứng cuối hàng, bụng thì không ngừng khóc réo vì đói. May mà tôi đã mua trước cốc Blue Hawaii yêu thích. Thế là ít ra tôi có một chút hài lòng trong khi đứng chờ xếp hàng.
Tuy nhiên thì sau khi chờ một lúc lâu, tôi bắt đầu có cảm giác mình sẽ không bao giờ được ăn. Mắt tôi dán vào đĩa đồ ăn của Sarawat như con chó đói khi cậu ta bước ra khỏi quầy.
Cậu con trai cao lớn bước về phía tôi, ngày càng gần hơn. Đoạn cậu ta đặt đĩa thức ăn vào tay tôi, sau đó lấy luôn cốc nước tôi đang cầm ở tay còn lại để uống. Cậu ta không chút ngại ngùng nào uống ngay trước mặt tôi bằng cái ống hút tôi vừa dùng.
“Gì đây?” Cậu hỏi. Tôi thì đứng đần thối cả người.
“B…Blue Hawaii.”
“Hmm. Ngon đấy. Đổi đi.” Nói xong cậu ta bỏ đi, bỏ mặc tôi đứng đó, kẹt cứng giữa những ánh nhìn kì lạ chăm chú của các cô vợ công khai của Sarawat.
Thế quái nào Blue Hawaii với nước bọt của tôi lại ngon cho được?
Còn đồ ăn trong tay tôi thì sao? Này là gì? Sao cậu ta không ăn nó? Là sao?
Tôi chỉ có thể không ngừng tự hỏi bởi vì tôi không có bất cứ câu trả lời nào. Green thì không ở đây, thế cậu ta phải mất công mất sức lắm chuyện thế nhỉ? Tôi không hiểu nổi.
Nhưng mà tôi đói ngấu rồi. Tôi vui vẻ ăn đĩa thức ăn. Ngon quá đi à!
Về đến phòng là tôi lập tức nằm vật ra giường, chẳng muốn làm gì chỉ muốn ngủ. Cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi vì mệt quá. Lúc tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiêng rung liên hồi trong bóng tối lờ mờ.
Tôi đã ngủ thiếp đi, quên cả bật đèn luôn. Chỉ còn ánh đèn hắt ra từ điện thoại đang tiếp tục rọi sáng xung quanh, nhưng tiếng rung phiền phức cũng từ điện thoại của tôi mà ra. Sao mà kêu hoài vậy? Tôi biết ngày nào tôi cũng đẹp trai rồi. Làm ơn để dành ngày khác rồi ấn Like được không?
Ding! Ding! Ding! Ding! Ding! Ding! Ding!
Đủ rồi đó!
Tôi bực bội vì không được ngủ đủ. Với tay ra tóm lấy cái điện thoại gần đó, tôi chuyển nó sang chế độ im lặng, hy vọng rằng nó sẽ thôi kêu bíp bíp và để yên cho tôi ngủ. Tôi nhận ra tin nhắn đều từ Instagram, và đột nhiên, cái tính tò mò trỗi dậy đánh bay cả cơn buồn ngủ.
Ngón tay không nghe lời bấm vào thông báo ngay lập tức, đó là bài đăng từ Instagram của câu lạc bộ âm nhạc
❤️ 4,266 người thích điều này
AsociationofPopularMusic Mr.Sarawat’s clip
Tôi bấm vào xem đoạn video và thấy đó là đoạn Sarawat hát bài ‘Gần’ của Scrubb. Tôi không thấy có gì thú vị nên lập tức lướt xuống xem bình luận. Nhìn hàng chữ trên màn hình mà tôi mơ màng. Bình luận đầu tiên tôi đọc là của một người tôi không quen. Ơ? Hay là có quen nhỉ? Không biết nữa…
sarawatlism Pgari làm sao đewr Instafean ở chế độ riwwng tiw?
Có biết gõ tiếng người không thế hả? May là tôi rất giỏi khoản đoán chứ nhé, tôi nghĩ ý người đó là “Phải làm sao để Instagram ở chế độ riêng tư.” Đầu trâu thực sự, gõ phím cũng không xong nữa. Tôi lại lướt xuống xem tên cậu ta và suy tư một hồi. Phải mất một lúc lâu thì ánh sáng tri thức mới soi rọi được cái đầu tôi.
Cơn buồn ngủ cũng đã hoàn toàn bay biến.
Wow, Sarawat hả? Cuối cùng cậu ta cũng có một tài khoản IG như người bình thường rồi này.
lalita_visa @sarawatlism Sarawat ơi đừng để chế độ riêng tư mà
morkpeeisreal @sarawatlism Sarawat ơi công khai đi mà làm ơn đó~
beebehoney Sarawat, IG bỏ chế để riêng tư từ lâu rồi.
Vô số bình luận được gửi chỉ trong vài giây.
Nhưng đó không phải trọng điểm. Vấn đề làm tôi cũng được tag trong video đó. Tôi tự hỏi sao họ lại tag tôi vào video của Sarawat. Thế là tôi lại lướt xuống nữa, đọc hàng loạt bình luận không đếm xuể, và nhận ra vì sao điện thoại mình lại không ngừng rung liên hồi…
fern1012 Phải @tine_chic không thế?
arisapam @tine_chic hai người này thân nhau hồi nào vậy?
tumcamel Nghe nói cả bạn của Sarawat còn chưa từng tới chỗ cậu ấy mà, sao Tine lại được vào thế?
por_pang tò mò quá #TeamVợSarawat
Khoan. Khoan. Khoan đã. Trong phòng? Cái gì thế? Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi xem lại video lần nữa. Và…
** máaaaa
Một ‘sinh vật’ đang lăn lộn phía sau, với chiếc gối đầy nước dãi của Sarawat… Và đó chính là tôi. Đệt! Xuất hiện như một con ma, nhưng mà!!!
sarawatlism chỉnh riêng tư theea nào vật?
Con trâu nước nọ vẫn không thôi hỏi xem làm thế nào để chuyển tài khoàn về chế độ riêng tư. Cậu là người đăng ký đó, đồ ngu ngốc này! Cậu ta chẳng biết cái mẹ gì cả. Người theo dõi chạm mốc cả ngàn người rồi, vẫn còn ở đó mà loanh quanh tìm cách giấu tài khoản. Làm ơn đọc mấy bình luận trước giùm cái. Tôi mới là người đang bị thẩm vấn ở đây nên đừng có mà ngắt ngang. Tôi cần chút thời gian.
tine_chic @sarawatlism Tự nhiên nổi hứng chơi IG chi vậy?
boss-pol @sarawatlism @tine_chic Tui lập cho nó đó
tine_chic @sarawatlism @boss-pol Hở, để đăng clip nhạc ấy hả?
boss-pol @tine_chic @sarawatlism Không. Nó bảo lập để tán cậu á.
Tác giả :
Jitti Rain