Vì Chúng Ta Là 1 Đôi
Chương 4: Âm nhạc là cửa sổ của các hợp âm
“Em Tine! Em Tine!”
Má ơi!
Ai đó vỗ mặt tôi mấy cái liền để gọi tôi tỉnh lại. Nhưng trước khi thoát được khỏi cơn chóng mặt, tôi đã kịp thấy mọi người nhìn tôi với vẻ hết sức ngạc nhiên. Nếu ai hỏi tôi đã ngã xuống đất lúc nào và như thế nào? Tôi chẳng biết nữa. Tôi mở mắt ra hồi nào vậy? Cũng không biết luôn. Nhưng nếu hỏi tôi chết thế nào à? Tôi biết đó…
Ngay bây giờ nè!
“Mọi người chơi vui thôi mà. Không cần phải bị shock thế đâu ha.” Anh khóa trên, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, đang đứng khoanh tay trông hết sức bình tĩnh. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là quan tâm đến trái tim đã bị tổn thương của em trai năm nhất là tôi đây.
“Tine, em ổn đấy chứ?” May sao, một đàn chị khóa trên khác hỏi tôi. Chị ấy đỡ tôi ngồi dậy sau cơn choáng váng.
“Ưmmm…”
“Tine trông có vẻ hoảng quá, ha.”
“Ừ, ừm…”
Tôi đã dành cả đời để hôn con gái, mà vẫn bình thường có sao đâu! Nhưng người tôi vừa làm ‘chuyện đó’ cùng thì chẳng phải là cô gái nào xinh đẹp, mà là một Titan thì đúng hơn! Mặc dù cậu ta không hẳn là hôn tôi, nhưng hành động đó vẫn làm tôi choáng váng.
Nếu cậu ta chỉ chạm môi thôi chứ không dùng lưỡi đẩy viên kẹo vào miệng tôi, thì tôi vẫn có thể châm chước chấp nhận được.
“Này, nghe thấy gì không đó?”
Rõ ràng là tôi nghe được chứ. Nhưng không trả lời được! Bởi vì mồm tôi đầy kẹo rồi. TÔi chỉ muốn nhổ hết chỗ kẹo vào mặt đám người ở đây.
“Em Tine, không sao chứ hả? Mọi người, tản ra đừng có chen vào đây nữa! Đưa em ấy vào góc phòng!” Một đàn chị ra lệnh, thế là cái thân tôi được mọi người khiêng tới một góc phòng trong tiếng cười của một vài người khác.
Mẹ nó! Con c*%$^$(*&^#!!!
Bạn có nghĩ rằng quyết định tham gia câu lạc bộ này của tôi là một sai lầm không? Cuộc đời tôi hẳn đã tốt hơn nếu tôi gia nhập câu lạc bộ nấu ăn! Ôi, tim của tôi…
“Ai đó tìm giúp cái ống thở với?”
Cho xin cái xô được không, tôi muốn ọe quá. Tôi không biết tôi sẽ ngất trước hay sẽ ói trước nữa.
“Nào, nhổ ra.”
Chao ôi, thần linh thật tốt với tôi quá khi gửi tên khốn này, Sarawat, tới giúp tôi trong Cuộc chiến Kẹo ngọt. Má! Cậu ta đang giữ một tờ giấy trước mặt tôi, còn tôi nhanh lẹ nhổ chỗ kẹo trong miệng ra.
“Thằng khốn này! Trêu tôi hả?” Giờ thì miệng tôi đã được tự do, việc đầu tiên là lập tức chửi rủa người trước mặt.
“Tôi không trêu đùa cậu.”
“Thế cậu cho thêm viên nữa vào miệng tôi làm gì hả?”
“Đàn anh bắt tôi làm thế.”
“Họ bảo cậu đi chết thì cậu có làm không?”
“Để tôi nghĩ đã.”
“Tôi đang nói kiểu châm biếm! Không hiểu hả”
“Châm biếm hả? Tôi tưởng cậu nghiêm túc.”
“Thôi nói xàm và tránh xa tôi ra. Tôi không thở được.” Cậu ta đột ngột thở vào mặt tôi nên tôi lập tức đẩy ra. Thân hình cao lớn của cậu ấy cuối cùng cũng đứng lên và đi tới góc phòng còn lại với các bạn khác. Chẳng bao lâu sau, một đàn chị cho tôi ống thở. Tôi ngồi im một lúc cho bớt choáng váng, phớt lỡ mọi người trong phòng.
“Có tất cả 15 người ở đây xác nhận là muốn chơi guitar. Bất kể mục đích là muốn thể hiện với bạn gái, hay bởi vì muốn trông ngầu hay gì đi nữa, các em đều có ý định riêng khi đã lựa chọn. Nhưng hiện tại thì anh sẽ chia nhóm trước. Ai biết chơi guitar rồi hoặc có nền tảng cơ bản rồi thì giơ tay lên.”
Vài người giơ tay. Nếu tôi đếm đúng thì có bảy người.
“Thế là có tám người không biết chơi guitar, bao gồm cả Tine.” Không cần phải nói, mọi ánh mặt lại đổ dồn về tôi trong khi tôi vẫn còn đang ngồi ở góc phòng, ống thở gắn vào mũi.
“Bài học đầu tiên hôm nay là các hợp âm cơ bản. Ở góc phòng có vài chiếc guitar cho mọi người tập. Nhanh lên, tới lấy một cái.” Đàn anh nói xong, mọi người hối hả lựa chọn đàn cho mình cứ như thể chúng được giảm giá 80% vậy.
“Lẹ lên!”
“Em Tine, còn sức không?” Vẫn là đàn anh quản trò ban nãy hỏi tôi.
“Còn ạ.”
“Vậy lẹ lên! Mông mày liệt luôn rồi hay gì?” Anh ta nói xong, tôi lại âm thầm rủa xả trong lòng. Tôi sẽ lấy một cây, được chưa? Gì mà giục hoài vậy? Thần kinh!
Bởi vì chỗ kẹo khốn khiếp lúc nãy, giờ tôi trông tã hết sức. Tôi lê lết lấy được một cây đàn cho mình. Đó là cây đàn cuối cùng, cây đàn mà mọi người đều né ra không thèm lấy. Mẹ nó chứ!
“Giờ mỗi người đều có đàn rồi ha, tách ra nào. Ai biết chơi rồi sẽ ngồi cùng khóa trên ở phía sau. Nếu không biết thì mời ngồi ở đây.” Việc chia lớp bắt đầu. Tôi ngồi cùng bảy bạn năm nhất khác, phần lớn là con gái. Tôi là thằng đẹp trai diu nhất bởi vì hai thằng còn lại xấu quá.
Lúc này đúng là vô cùng thích hợp để làm quen. Tôi nghĩ tôi phải chờ một lát trước khi đàn anh bắt đầu dạy, từ từ thì tôi cũng tìm được cơ hội để tự giới thiệu. Đặc biệt là mấy bạn nữ khoa Y, dễ thương lắm luôn.
Không may là, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Sarawat và hoàn toàn phớt lờ anh chàng đẹp trai như tôi.
“Trước hết, anh tự giới thiệu nhé. Anh tên Mix, bên cạnh anh người lúc nào cũng muốn trông xinh đẹp là chị Air. Bọn anh sẽ phụ trách dạy mấy đứa cách chơi guitar nhé. Trước hết là cách cầm đàn.”
Mọi người đều ngồi khoanh chân, chăm chú tìm cách đặt đàn lên đùi mình một cash thoải mái nhất. Tôi phải thừa nhận là tôi đang hết sức tập trung. Ban đầu tôi chỉ định đi một buổi thôi rồi chuồn. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, và tôi muốn học chơi guitar để còn tán gái.
“Ngồi thoải mái nhé, không cần phải căng thẳng. Em Nok, bên phải nâng hơi cao quá rồi. Nếu em ngồi thế thì không cầm đàn được đâu.” Chị Air nói.
“Vâng!”
Cả hai anh chị đều rất tốt và thân thiện với chúng tôi. Thật may mắn làm sao đàn anh xấu tính kia không phải người dạy chúng tôi.
“Giờ thử gảy sáu dây nhé. Cố gắng theo chị này.” Mặc dù mắt tôi đã cố dán chặt vào tay chị ấy lúc chị gảy đàn, nhưng đến khi tôi thử… Má! Khó thật luôn đấy! Tôi thật lòng muốn hỏi đây có thật là dây đàn guitar không hay là lưỡi kiếm thế. Da tôi mỏng lắm.
“Tine, ổn không đó?”
“Dạ… ừm, em không sao. Nhưng chị ơi, sao dây cứng thế ạ?” Hay là người mới tập lần đầu đều có cảm giác thế này nhỉ? Tôi quay sang nhìn các bạn xung quanh, sao mọi người trông thoải mái quá vậy? Tôi không biết phải làm sao.
Tôi đẻ ra đã có làn da con người mịn màng rồi, không phải làn da trâu dày dặn.
“À phải rồi, đàn em cầm cũ rồi và cũng không hợp với người mới chơi lắm. Nhưng không may là chỉ còn mỗi nó.”
Sao tôi lúc nào cũng đen đủi quá vậy nè?
Thế nghĩ là… Nếu tôi không mua một cây đàn mới, thì tôi sẽ phải chịu đựng cây đàn này. Tôi nghĩ chuyện là như vậy đó. Giờ thì động lực ‘chơi đàn để tán gái’ của tôi cũng bay biến luôn.
“Để chị tìm thử xem còn cây đàn nào khác không. Hôm nay chứ cầm tạm cây này vậy nhé. Với người mới tập như em thì có hơi khó một chút nên là… cố lên nhé, Tine!” Sao chị không thử thách em đánh nhau luôn đi?
“Chị có đề cử hãng nào không ạ? Để em tự đi mua cũng được.” Tôi hỏi chị Air, để bản thân không phải chịu đau khổ thêm nữa…
“Nếu em thích tiếng đàn nhẹ thì có thể dùng Elixir. Còn nếu thích âm bass thì dùng D’addario nha.”
“Gì cơ ạ? Chị nói lại được không.”
“D’addario.”
“À. Ok ok ạ.” Tôi nghĩ là tôi vừa quên chuyện mình hỏi rồi.
“Thế Tine thích âm bass hay âm trong?”
“Hmm. Chắc là âm bass ạ.”
“Thế thì mua D’addario được đó.”
Đủ rổi! Chị mà nhắc cái tên đó lần nữa, tôi sẽ ném cái đàn này ngay. Tôi không chần chừ đâu đó.
“Được rồi, bắt đầu học các hợp âm chính nhé. Có tất cả 5 hợp âm chính là C (Đô trưởng), D (Re trưởng), E (Mi trưởng), G (Sol trưởng) và A (La trưởng). Bắt đầu với C nhé.” Tôi cố gắng nhìn hợp âm và bấm theo. Má ơi! Ngón tay tôi to bè. Chỉ một chạm thôi là tay tôi đã che kín cả chiều ngang cần đàn luôn. Tôi ghét bản thân mình ghê. Sinh ra mặt mũi thì đẹp trai mà bàn tay thì lại to bè. Trái tim tôi…
Hẳn là bạn đang tử hỏi sao tôi cứ dùng cái cụm “Trái tim tôi…” hoài. Thì tại tôi toàn nói thế mỗi khi tôi cảm giác cuộc đời rơi vào ngõ cụt, hoặc khi tôi cảm thấy có gì đó kì lạ. Ví dụ như bây giờ. Trái tim tôi…. Trái tim chết tiệt…
“Tine, ổn chứ?”
“Dạ. Để em thử lại ạ.” Tim tôi…
Được rồi, đó là hợp âm C nhé. Giờ thử một hợp âm khác nha. Nhìn ngón tay của anh Mix này.”
Tôi vẫn còn đang vật lộn với âm C mà, sao mọi người nhanh quá vậy? Đây là buổi luyện chơi guitar chứ có phải đua thuyền đâu. Xin hãy chậm thôi ạ.
Nhưng tôi không dám phàn nàn gì. Tôi chỉ kiên nhẫn cố bấm dây đàn cứng ngắc thêm vài lần nữa. Mãi tới khi một người hết sức dịu dàng gõ vai tôi, làm tôi phải quay lại nhìn.
“Tine, đổi đàn không? Cái này chắc tốt hơn đó.”
Cô ấy là một cô gái xinh xắn, đeo băng y tế. Tên cổ là Fab, và giọng cô nghe như giọng thiên thần ấy.
“Thôi. Ổn cả mà. Fab có thể sẽ bị đau tay đó. Tay mình đau một chút thì cũng không sao.” Chỉ nói thế không thôi thì chưa đủ. Tôi nên vươn tay ra chạm vào tay cô ấy rồi kéo cô ấy lại gần hơn chút thì hơn.
“Thế lấy của tôi đi.” Thêm một lát sau, giọng nói vang lên nghe như tiếng trâu. Đó là một trong hai cậu trông xấu trai còn lại trong nhóm.
“Thôi không sao! Ngón tay mình không đau thế đâu.” Từ bé tôi đã là kiểu người thế này. Lúc nào cũng dịu dàng với phụ nữ đẹp. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi muốn cậu kia hỏi lại tôi thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi và tôi sẽ không ngại ngần cầm lấy đàn của cậu đâu, nhưng mà…
“Okay, tùy cậu vậy.” Hoàn toàn khác xa mong đợi của tôi.
Sao mà không có chút kiên trì nào hết vậy? Cậu phải tha thiết thêm tí nữa chứ, vì tôi sẽ đồng ý liền á.
Tôi mới chỉ ôm đàn có 20 phút, mà cả 10 đầu ngón tay đều đã sưng phù cả lên rồi. Cảm giác chúng đều đang vỡ vụn mỗi giây trôi qua ấy. Nhưng tâm hồn và trái tim ngầu đét bảo tôi phải kiên trì thêm chút nữa và không được từ bỏ lúc này dù ngón tay có bị thương đi nữa. Tôi phải tiếp tục tập chơi, tới khi anh chị bảo chúng tôi có thể nghỉ 10 phút. Tôi đi thẳng vào toilet.
Lúc trở lại, tôi thấy nhóm các bạn biết chơi guitar. Họ đều tập luyện rất chăm vì tôi có nghe loáng thoáng chuyện họ muốn lập ban nhạc để tham gia lễ hội âm nhạc năm nay.
“Được rồi, hôm nay thế là được rồi. Hẹn mọi người 6 giờ tối mai nhé!”
“Vâng!”
Cuối cùng!!
Khi tôi quay lại chỗ tập luyện sau khi dùng phòng vệ sinh, tôi nghĩ phần tập luyện của bọn tôi cũng đã xong nhưng hóa ra
“Sẵn sàng chưa? Tập tiếp nhé?”
“Mình vẫn chưa xong ạ?”
“Hôm nay phải tập cho xong các hợp âm cơ bản nhé.”
Shiaaa! Ngón tay tôi sẽ tan tành hết trước khi buổi tập đầu tiên kết thúc mất thôi. Tôi muốn khóc ghê.
“Tine, với La thứ, ngón tay phải đặt lên dây bốn và dây hai nhé.
“Vâng.” Như lời Sarawat nói, đây là nghiệp của ngón tay ngắn. Không thể chạm tới định mệnh đời mình.
“Thử chơi xem nào.”
“Để em thử.”
Tung~
“Sai rồi.”
“Ừmm”
“Thử lại đi Tine. Cố lên.” Tôi đang cố đây chứ đâu! Aahh! Ghét ghê. Tôi mốn về nhà. Tôi không muốn chơi guitar nữa.
“Cậu sẽ đánh sai tiếp thôi nếu bấm như thế. Bấm dây chắc vào. Cậu bấm như chả có tí sức nào ấy.” Giọng trầm âm vang đó là Sarawat, người đnag ngồi nhìn tôi từ xa.
“Tôi chịu thôi. Dây thì cứng mà tay tôi đau lắm rồi.” Dứt lời thì cây đàn của tôi ngang nhiên bị cậu ta lấy đi mất, thay vào đó là một cây đàn mới có tên cậu ta trên đó.
“Gì đây?”
“Đàn của tôi. Thử đi.”
“Thôi khỏi.”
“Thử đi. Dây đàn của tôi mảnh hơn.”
“Tôi chả còn hơi sức đâu nữa, ngón tay đau lắm rồi.”
“Cứ thử đi đã! Đồ phiền phức!
“Cậu thích cái từ đó ghê nhỉ?”
“Thử hợp âm đầu tiên đi. Đô trưởng.”
Được rồi. Tôi biết là hợp âm Đô tưởng bắt đầu với ngón tay ở dây thứ hai, ngăn một. Ngón… ngón nào nhỉ? Ahhh! Quên mất rồi. Thế là tôi lại ngồi đần ra cố nhớ xem anh chị đã dạy tôi như thế nào. Sarawat hẳn là thất vọng lắm vì cậu ta lập thức kéo ngón giữa và ngón áp úp của tôi đặt vào vị trí trên đàn.
“Nhìn tôi làm mà nhớ đi.” Cậu ta dứt khoát nói, tôi nghe theo.
“…”
“Đau không?”
“Không.” Giờ thì tôi hiểu cảm giác chơi một cây đàn đắt tiền là thế nào rồi.
“Chơi tiếp đi.” Nói xong, thân người cao lớn lùi lại, cậu ta ngả lưng vào ghế của mình. Cậu ta bắt tôi chơi một hợp âm suốt 10 phút. Tôi đã nghe tiếng anh chị bảo với khóa dưới chuẩn bị thu dọn đi về. Nhưng Sarawat vẫn đang dạy tôi nên tôi không đi được.
“Chơi tiếp đi.” Cậu ta lạnh lùng ra hiệu,
“Ngón tay tôi sắp vỡ nát rồi đây này.”
“Chơi tiếp đi.”
“Tôi muốn đổi hợp âm.”
“Chơi tiếp đi.”
“Oyyy~” Tuy phàn nàn thế nhưng tay tôi vẫn không ngừng chuyển động.
“Tine, Sarawat, bọn tôi về trước nhé. Xong thì nhớ khóa cửa đấy.” Bọn tôi gật đầu rồi lại chăm chú tập tành tiếp. Giờ tôi như nghệ sĩ chuyên nghiệp mà chỉ biết một hợp âm duy nhất ấy.
“Chuyển sang Mi trưởng.”
“Chờ chút.”
“Mi trưởng.”
“Được rồi, để tôi nhớ đã chứ. Chờ chút đi?”
“Cậu đúng là não cá vàng.”
“Tôi là người mới đấy, đồ khốn!”
“Lẹ lên!”
Tôi đặt bừa ngón tay. Thành thật mà nói là tôi chẳng nhớ hợp âm Mi trưởng.
“Đúng chưa?”
“…” Tôi nghe thấy tiếng cậu ta thở dài. Tôi biết là cậu ta thật vọng lắm ròi, giờ cậu chuyển sang ngồi bên cạnh tôi. Cậu lại một lần nữa chỉnh từng ngón tay cho tôi vào đúng thế tay của hợp âm.
“Hợp âm Mi trưởng là thế này.”
“Ồ.”
“Chơi đi.”
“…”
Sau đó, tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ vỏn vẹn có “Chơi đi” với cả “Sai rồi” lặp đi lặp lại suốt nửa giờ đồng hồ. Xương ngón tay của tôi rệu rã, từ trong tâm hồn. Tôi đau thật và cánh tay cũng mỏi. Bàn tay cũng mỏi. Ngay cả việc thở tôi cũng thấy mệt. Mọi thứ của tôi đều mệt mỏi rệu rã.
“Được rồi.” Cuối cùng! Câu nói này nghe cứ như tiếng vọng từ thiên đường. Nghe Sarawat nói thế xong, tôi chợt có xúc động muốn khóc.
“Tôi đi được chưa? Trả đàn cậu này!”
“Chờ đã!”
“Sao thế?”
“Cất đàn của cậu vào góc phòng. Làm cho tử tế vào. Để như thế rồi tựa cần đàn thì sẽ không bị hỏng.”
“Sao tôi lại phải làm? Tôi có phải người bày bừa đâu?”
“Cậu có định chơi tiếp ngày mai không? Có thì dọn đi. Tôi sẽ dọn mấy nhạc cụ khác.” Gì đây? Tôi thấy cậu ta chỉ ngồi nguyên một chỗ nhìn tôi lết cái thân tàn tạ và đôi tay rệu rã đi xếp từng cây đàn thật cẩn thận. Mớ nhạc cụ này là trẻ sơ sinh hay gì á?
“Xong rồi.”
“Này! Cầm lấy.” Sarawat ném thứ gì đó cho tôi.
“Gì đây?”
“Băng dán.”
“Cảm ơn nha.”
“Cậu chỉ toàn làm rối tinh lên.”
“Nói gì đó?”
“…” Cậu ta không đáp. Tôi chẳng hiểu sao mọi người lại bảo cậu ta là một chàng trai hay ngại ngùng nữa. Cậu ta cãi nhau tay đôi với tôi miết như thằng điên ấy.
“Đi được chưa?” Tôi không muốn cãi nhau với cậu ta nữa nên hỏi.
“Ừ. Về đi.”
“Cậu không định về à?”
“Chưa. Tôi muốn chơi một bài đã.”
“Bài gì?” Tôi hỏi, đồng thời cúi người một chút để nhìn bản ghi chép nhạc trên bàn.
“Cậu đương nhiên là không biết rồi.”
“Đừng có đánh giá thấp tôi nhé. Tôi là dân nghiện nhạc đấy! Band nào tôi cũng biết nhé.”
“Desktop Error.” Ối – à thì. Tôi không biết thật.
Cuối cùng tôi cũng không về ngay. Khoogn chỉ thế, tôi còn ngồi xuống nói chuyện với cậu ta thêm một lúc. Thật ra tôi chỉ muốn biết thêm một chút xem cậu ta là người thế nào. Tôi muốn biết vì sao mà đám con gái trong trường lại phát điên vì cậu ta đến thế.
“Tôi…có thể chưa nghe nhóm này bao giờ nhưng mà…”
“Harmonica Sunrise.”
“…”
“DCNXTR.”
“…”
“Moving and Cut.”
“Tôi biết nhóm này nhé! Nghĩa là vì di chuyển vừa cắt phải không?”
“Ngu ngốc. Nghe thêm nhạc mà mình không biết đi.”
“Tôi sẽ mà! Nhưng mà tôi sợ bị điên giống cậu á.” Bọn tôi im lặng một chốc, chỉ còn nghe thấy tiếng guitar khe khẽ. Tiếng rất nhẹ, nhẹ tựa như cơn gió mát mùa hạ ru tôi vào giấc ngủ vậy.
“Nếu cậu thích âm nhạc thế, sao cậu không học ngành gì ở khoa Âm nhạc?” Tính tò mò của tôi lại trỗi dậy. Tôi cứ tự hỏi sao cậu ta chưa bao giờ nói chuyện về Khoa học Chính trị hay về thứ cậu ta học bao giờ. Trong khi lần nào thấy cậu ta thì cũng thấy đang ôm đàn guitar.
“Bởi vì âm nhạc làm tôi phát cuồng, nên tôi không muốn học về nó.” Cậu ấy ngẩng lên, nhìn tôi không dứt mắt.
“Nghịch lý thú vị đấy.”
“Sao hả? Tôi chỉ là không muốn chuyển sang ghét thứ mà mình thích thôi. Ngoài ra thì học theo ngành âm nhạc căng thẳng hơn nhiều so với việc chỉ chơi cho vui. Tôi không muốn phải ngồi xuống rồi học về lịch sử âm nhạc vì tôi sẽ chán đến chết. Tôi chỉ muốn được chơi bất cứ lúc nào tôi thích, cũng không bị ai ép buộc. Lại chẳng cần phải thi cử gì. Cậu hiểu mà, đúng không?”
“Ừ. Cậu đúng là điên thật đấy.”
“Cậu thì sao? Sao cậu lại học luật? Thích lắm à?”
“Không. Cái gì tôi cũng giỏi trừ Luật.”
“Thế giống tôi rồi.”
“Thế, cậu chơi bài gì đó?”
“Sleep tight (03:00 AM) của Solitude is Bliss.”
“Hả?”
“Band này viết nhạc theo kiểu triết học, album của họ không có bài tình ca nào cả. Thử nghe bài này trên YouTube đi. Có khi lại gặp ma cuối giường lúc 3 giờ sáng đấy.”
“Má! Thằng khốn!”
“Sợ ma hả?”
“Gì, nhìn kĩ mồm tôi đây này.”
“Ờ, đây.”
“Tôi.Không.Sợ.”
“Thế thôi hả?”
“Đúng. Thế thôi. Tôi là hoàng tử khoa Luật, không phải chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai mà còn vì trái tim thiện lương nữa.”
“Nói cái gì đấy?”
“…” Cậu ta ngu thật hay giả thế? Tôi chỉ vừa mới tự miêu tả bản thân thôi mà không hiểu nữa.
“Sarawat…”
“Ừ?”
“Tôi nói ngắn gọn nhé?”
“Ừ.” Nhưng cậu ta chẳng ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta vẫn tiếp tục chơi đàn. Thế là tôi im lặng hồi lâu chẳng nói chẳng rằng, mãi tới khi cậu ta ngước lên nhìn tôi và ngừng chơi “Chuyện gì thế?”
“Tán tôi đi.”
“…”
“Chỉ cần giả vờ làm người yêu tôi thôi. Nhé? Tôi không muốn bị Green đeo bám thêm nữa đâu. Cậu cũng biết tôi tham gia câu lạc bộ là vì muốn nhờ cậu giúp mà.”
“Không đời nào.”
“Sa-la-wad! Giúp đi mà, đi mà, na~?”
“Gieo nhân nào thì gặt quả đấy.”
“Tôi có gieo trồng gì đâu. Định mệnh ấn đầu tôi vào đấy.”
“Thế thì bảo cậu ta là cậu không thích cậu ta là được.”
“Tôi nói rồi nhưng anh ta có nghe đâu.”
“Thế thì đấy là việc của cậu.”
“Thế thì tôi sẽ đẩy Green qua. Cho anh ta theo đuổi cậu.”
“Hài hước quá nhỉ?”
“Tôi sẽ bảo anh ta là cậu thích anh ta.”
“Câu muốn ăn đấm hả?”
“Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc?” Nói xong, tôi đứng phắt dậy lùi lại như thằng ăn trộm. Nhưng trước khi tôi bước ra được khỏi cửa thì chân đã vấp phải thứ gì đó vừa rơi tuột khỏi tay nắm cửa.
“Má! Đồ ăn vặt fan cậu gửi này.” Tôi chửi thề ngay khi tôi đấy một đống đồ ăn vặt để đầy trên sàn trước cửa phòng. Mỗi gói đồ ăn đều có tên Sarawat đi kèm với tên người gửi. Nhưng tôi còn thấy một thứ khác nữa…
❤️TINE❤️ Đừng quên ăn nhé!
Mẹ à? Phải không vậy?
“Này! Cái đó của tôi mà.” Tôi vùng vẫy khi bàn tay to lớn của cậu ta nhanh lẹ chộp lấy chiếc túi giấy sặc sỡ màu sắc có tên tôi trên đó. Tôi vẫn chưa đọc được xem người gửi là ai nữa.
“Thì sao?”
“Cậu có cả đống đây này. Sao lại lấy của tôi? Sao lại lấy hả?”
Sarawat không đáp. Cậu ta chỉ lẳng lặng rút ra một cây bút, viết gì đó lên mảnh giấy có tên tôi trên đó. Xong xuôi cậu ta đưa trả lại cho tôi, nhưng tôi chẳng đọc nổi vì chữ cậu ta xấu muốn khùng.
“Okay.”
“Okay cái gì?”
“Tôi okay với chuyện đó. Đồng ý!”
“Cậu nói cái quái gì đấy?”
“Okay. Tôi sẽ tán cậu.”
“…”
“Thành giao?”
Từ từ, đang nói chuyện gì ấy nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả. Não tôi là một mảnh đen ngòm bởi những gì cậu ta viết trên mảnh giấy kia. Tôi đứng hình mất một lúc lâu.
Má ơi!
Ai đó vỗ mặt tôi mấy cái liền để gọi tôi tỉnh lại. Nhưng trước khi thoát được khỏi cơn chóng mặt, tôi đã kịp thấy mọi người nhìn tôi với vẻ hết sức ngạc nhiên. Nếu ai hỏi tôi đã ngã xuống đất lúc nào và như thế nào? Tôi chẳng biết nữa. Tôi mở mắt ra hồi nào vậy? Cũng không biết luôn. Nhưng nếu hỏi tôi chết thế nào à? Tôi biết đó…
Ngay bây giờ nè!
“Mọi người chơi vui thôi mà. Không cần phải bị shock thế đâu ha.” Anh khóa trên, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, đang đứng khoanh tay trông hết sức bình tĩnh. Trông anh ấy chẳng có vẻ gì là quan tâm đến trái tim đã bị tổn thương của em trai năm nhất là tôi đây.
“Tine, em ổn đấy chứ?” May sao, một đàn chị khóa trên khác hỏi tôi. Chị ấy đỡ tôi ngồi dậy sau cơn choáng váng.
“Ưmmm…”
“Tine trông có vẻ hoảng quá, ha.”
“Ừ, ừm…”
Tôi đã dành cả đời để hôn con gái, mà vẫn bình thường có sao đâu! Nhưng người tôi vừa làm ‘chuyện đó’ cùng thì chẳng phải là cô gái nào xinh đẹp, mà là một Titan thì đúng hơn! Mặc dù cậu ta không hẳn là hôn tôi, nhưng hành động đó vẫn làm tôi choáng váng.
Nếu cậu ta chỉ chạm môi thôi chứ không dùng lưỡi đẩy viên kẹo vào miệng tôi, thì tôi vẫn có thể châm chước chấp nhận được.
“Này, nghe thấy gì không đó?”
Rõ ràng là tôi nghe được chứ. Nhưng không trả lời được! Bởi vì mồm tôi đầy kẹo rồi. TÔi chỉ muốn nhổ hết chỗ kẹo vào mặt đám người ở đây.
“Em Tine, không sao chứ hả? Mọi người, tản ra đừng có chen vào đây nữa! Đưa em ấy vào góc phòng!” Một đàn chị ra lệnh, thế là cái thân tôi được mọi người khiêng tới một góc phòng trong tiếng cười của một vài người khác.
Mẹ nó! Con c*%$^$(*&^#!!!
Bạn có nghĩ rằng quyết định tham gia câu lạc bộ này của tôi là một sai lầm không? Cuộc đời tôi hẳn đã tốt hơn nếu tôi gia nhập câu lạc bộ nấu ăn! Ôi, tim của tôi…
“Ai đó tìm giúp cái ống thở với?”
Cho xin cái xô được không, tôi muốn ọe quá. Tôi không biết tôi sẽ ngất trước hay sẽ ói trước nữa.
“Nào, nhổ ra.”
Chao ôi, thần linh thật tốt với tôi quá khi gửi tên khốn này, Sarawat, tới giúp tôi trong Cuộc chiến Kẹo ngọt. Má! Cậu ta đang giữ một tờ giấy trước mặt tôi, còn tôi nhanh lẹ nhổ chỗ kẹo trong miệng ra.
“Thằng khốn này! Trêu tôi hả?” Giờ thì miệng tôi đã được tự do, việc đầu tiên là lập tức chửi rủa người trước mặt.
“Tôi không trêu đùa cậu.”
“Thế cậu cho thêm viên nữa vào miệng tôi làm gì hả?”
“Đàn anh bắt tôi làm thế.”
“Họ bảo cậu đi chết thì cậu có làm không?”
“Để tôi nghĩ đã.”
“Tôi đang nói kiểu châm biếm! Không hiểu hả”
“Châm biếm hả? Tôi tưởng cậu nghiêm túc.”
“Thôi nói xàm và tránh xa tôi ra. Tôi không thở được.” Cậu ta đột ngột thở vào mặt tôi nên tôi lập tức đẩy ra. Thân hình cao lớn của cậu ấy cuối cùng cũng đứng lên và đi tới góc phòng còn lại với các bạn khác. Chẳng bao lâu sau, một đàn chị cho tôi ống thở. Tôi ngồi im một lúc cho bớt choáng váng, phớt lỡ mọi người trong phòng.
“Có tất cả 15 người ở đây xác nhận là muốn chơi guitar. Bất kể mục đích là muốn thể hiện với bạn gái, hay bởi vì muốn trông ngầu hay gì đi nữa, các em đều có ý định riêng khi đã lựa chọn. Nhưng hiện tại thì anh sẽ chia nhóm trước. Ai biết chơi guitar rồi hoặc có nền tảng cơ bản rồi thì giơ tay lên.”
Vài người giơ tay. Nếu tôi đếm đúng thì có bảy người.
“Thế là có tám người không biết chơi guitar, bao gồm cả Tine.” Không cần phải nói, mọi ánh mặt lại đổ dồn về tôi trong khi tôi vẫn còn đang ngồi ở góc phòng, ống thở gắn vào mũi.
“Bài học đầu tiên hôm nay là các hợp âm cơ bản. Ở góc phòng có vài chiếc guitar cho mọi người tập. Nhanh lên, tới lấy một cái.” Đàn anh nói xong, mọi người hối hả lựa chọn đàn cho mình cứ như thể chúng được giảm giá 80% vậy.
“Lẹ lên!”
“Em Tine, còn sức không?” Vẫn là đàn anh quản trò ban nãy hỏi tôi.
“Còn ạ.”
“Vậy lẹ lên! Mông mày liệt luôn rồi hay gì?” Anh ta nói xong, tôi lại âm thầm rủa xả trong lòng. Tôi sẽ lấy một cây, được chưa? Gì mà giục hoài vậy? Thần kinh!
Bởi vì chỗ kẹo khốn khiếp lúc nãy, giờ tôi trông tã hết sức. Tôi lê lết lấy được một cây đàn cho mình. Đó là cây đàn cuối cùng, cây đàn mà mọi người đều né ra không thèm lấy. Mẹ nó chứ!
“Giờ mỗi người đều có đàn rồi ha, tách ra nào. Ai biết chơi rồi sẽ ngồi cùng khóa trên ở phía sau. Nếu không biết thì mời ngồi ở đây.” Việc chia lớp bắt đầu. Tôi ngồi cùng bảy bạn năm nhất khác, phần lớn là con gái. Tôi là thằng đẹp trai diu nhất bởi vì hai thằng còn lại xấu quá.
Lúc này đúng là vô cùng thích hợp để làm quen. Tôi nghĩ tôi phải chờ một lát trước khi đàn anh bắt đầu dạy, từ từ thì tôi cũng tìm được cơ hội để tự giới thiệu. Đặc biệt là mấy bạn nữ khoa Y, dễ thương lắm luôn.
Không may là, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn Sarawat và hoàn toàn phớt lờ anh chàng đẹp trai như tôi.
“Trước hết, anh tự giới thiệu nhé. Anh tên Mix, bên cạnh anh người lúc nào cũng muốn trông xinh đẹp là chị Air. Bọn anh sẽ phụ trách dạy mấy đứa cách chơi guitar nhé. Trước hết là cách cầm đàn.”
Mọi người đều ngồi khoanh chân, chăm chú tìm cách đặt đàn lên đùi mình một cash thoải mái nhất. Tôi phải thừa nhận là tôi đang hết sức tập trung. Ban đầu tôi chỉ định đi một buổi thôi rồi chuồn. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, và tôi muốn học chơi guitar để còn tán gái.
“Ngồi thoải mái nhé, không cần phải căng thẳng. Em Nok, bên phải nâng hơi cao quá rồi. Nếu em ngồi thế thì không cầm đàn được đâu.” Chị Air nói.
“Vâng!”
Cả hai anh chị đều rất tốt và thân thiện với chúng tôi. Thật may mắn làm sao đàn anh xấu tính kia không phải người dạy chúng tôi.
“Giờ thử gảy sáu dây nhé. Cố gắng theo chị này.” Mặc dù mắt tôi đã cố dán chặt vào tay chị ấy lúc chị gảy đàn, nhưng đến khi tôi thử… Má! Khó thật luôn đấy! Tôi thật lòng muốn hỏi đây có thật là dây đàn guitar không hay là lưỡi kiếm thế. Da tôi mỏng lắm.
“Tine, ổn không đó?”
“Dạ… ừm, em không sao. Nhưng chị ơi, sao dây cứng thế ạ?” Hay là người mới tập lần đầu đều có cảm giác thế này nhỉ? Tôi quay sang nhìn các bạn xung quanh, sao mọi người trông thoải mái quá vậy? Tôi không biết phải làm sao.
Tôi đẻ ra đã có làn da con người mịn màng rồi, không phải làn da trâu dày dặn.
“À phải rồi, đàn em cầm cũ rồi và cũng không hợp với người mới chơi lắm. Nhưng không may là chỉ còn mỗi nó.”
Sao tôi lúc nào cũng đen đủi quá vậy nè?
Thế nghĩ là… Nếu tôi không mua một cây đàn mới, thì tôi sẽ phải chịu đựng cây đàn này. Tôi nghĩ chuyện là như vậy đó. Giờ thì động lực ‘chơi đàn để tán gái’ của tôi cũng bay biến luôn.
“Để chị tìm thử xem còn cây đàn nào khác không. Hôm nay chứ cầm tạm cây này vậy nhé. Với người mới tập như em thì có hơi khó một chút nên là… cố lên nhé, Tine!” Sao chị không thử thách em đánh nhau luôn đi?
“Chị có đề cử hãng nào không ạ? Để em tự đi mua cũng được.” Tôi hỏi chị Air, để bản thân không phải chịu đau khổ thêm nữa…
“Nếu em thích tiếng đàn nhẹ thì có thể dùng Elixir. Còn nếu thích âm bass thì dùng D’addario nha.”
“Gì cơ ạ? Chị nói lại được không.”
“D’addario.”
“À. Ok ok ạ.” Tôi nghĩ là tôi vừa quên chuyện mình hỏi rồi.
“Thế Tine thích âm bass hay âm trong?”
“Hmm. Chắc là âm bass ạ.”
“Thế thì mua D’addario được đó.”
Đủ rổi! Chị mà nhắc cái tên đó lần nữa, tôi sẽ ném cái đàn này ngay. Tôi không chần chừ đâu đó.
“Được rồi, bắt đầu học các hợp âm chính nhé. Có tất cả 5 hợp âm chính là C (Đô trưởng), D (Re trưởng), E (Mi trưởng), G (Sol trưởng) và A (La trưởng). Bắt đầu với C nhé.” Tôi cố gắng nhìn hợp âm và bấm theo. Má ơi! Ngón tay tôi to bè. Chỉ một chạm thôi là tay tôi đã che kín cả chiều ngang cần đàn luôn. Tôi ghét bản thân mình ghê. Sinh ra mặt mũi thì đẹp trai mà bàn tay thì lại to bè. Trái tim tôi…
Hẳn là bạn đang tử hỏi sao tôi cứ dùng cái cụm “Trái tim tôi…” hoài. Thì tại tôi toàn nói thế mỗi khi tôi cảm giác cuộc đời rơi vào ngõ cụt, hoặc khi tôi cảm thấy có gì đó kì lạ. Ví dụ như bây giờ. Trái tim tôi…. Trái tim chết tiệt…
“Tine, ổn chứ?”
“Dạ. Để em thử lại ạ.” Tim tôi…
Được rồi, đó là hợp âm C nhé. Giờ thử một hợp âm khác nha. Nhìn ngón tay của anh Mix này.”
Tôi vẫn còn đang vật lộn với âm C mà, sao mọi người nhanh quá vậy? Đây là buổi luyện chơi guitar chứ có phải đua thuyền đâu. Xin hãy chậm thôi ạ.
Nhưng tôi không dám phàn nàn gì. Tôi chỉ kiên nhẫn cố bấm dây đàn cứng ngắc thêm vài lần nữa. Mãi tới khi một người hết sức dịu dàng gõ vai tôi, làm tôi phải quay lại nhìn.
“Tine, đổi đàn không? Cái này chắc tốt hơn đó.”
Cô ấy là một cô gái xinh xắn, đeo băng y tế. Tên cổ là Fab, và giọng cô nghe như giọng thiên thần ấy.
“Thôi. Ổn cả mà. Fab có thể sẽ bị đau tay đó. Tay mình đau một chút thì cũng không sao.” Chỉ nói thế không thôi thì chưa đủ. Tôi nên vươn tay ra chạm vào tay cô ấy rồi kéo cô ấy lại gần hơn chút thì hơn.
“Thế lấy của tôi đi.” Thêm một lát sau, giọng nói vang lên nghe như tiếng trâu. Đó là một trong hai cậu trông xấu trai còn lại trong nhóm.
“Thôi không sao! Ngón tay mình không đau thế đâu.” Từ bé tôi đã là kiểu người thế này. Lúc nào cũng dịu dàng với phụ nữ đẹp. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi muốn cậu kia hỏi lại tôi thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi và tôi sẽ không ngại ngần cầm lấy đàn của cậu đâu, nhưng mà…
“Okay, tùy cậu vậy.” Hoàn toàn khác xa mong đợi của tôi.
Sao mà không có chút kiên trì nào hết vậy? Cậu phải tha thiết thêm tí nữa chứ, vì tôi sẽ đồng ý liền á.
Tôi mới chỉ ôm đàn có 20 phút, mà cả 10 đầu ngón tay đều đã sưng phù cả lên rồi. Cảm giác chúng đều đang vỡ vụn mỗi giây trôi qua ấy. Nhưng tâm hồn và trái tim ngầu đét bảo tôi phải kiên trì thêm chút nữa và không được từ bỏ lúc này dù ngón tay có bị thương đi nữa. Tôi phải tiếp tục tập chơi, tới khi anh chị bảo chúng tôi có thể nghỉ 10 phút. Tôi đi thẳng vào toilet.
Lúc trở lại, tôi thấy nhóm các bạn biết chơi guitar. Họ đều tập luyện rất chăm vì tôi có nghe loáng thoáng chuyện họ muốn lập ban nhạc để tham gia lễ hội âm nhạc năm nay.
“Được rồi, hôm nay thế là được rồi. Hẹn mọi người 6 giờ tối mai nhé!”
“Vâng!”
Cuối cùng!!
Khi tôi quay lại chỗ tập luyện sau khi dùng phòng vệ sinh, tôi nghĩ phần tập luyện của bọn tôi cũng đã xong nhưng hóa ra
“Sẵn sàng chưa? Tập tiếp nhé?”
“Mình vẫn chưa xong ạ?”
“Hôm nay phải tập cho xong các hợp âm cơ bản nhé.”
Shiaaa! Ngón tay tôi sẽ tan tành hết trước khi buổi tập đầu tiên kết thúc mất thôi. Tôi muốn khóc ghê.
“Tine, với La thứ, ngón tay phải đặt lên dây bốn và dây hai nhé.
“Vâng.” Như lời Sarawat nói, đây là nghiệp của ngón tay ngắn. Không thể chạm tới định mệnh đời mình.
“Thử chơi xem nào.”
“Để em thử.”
Tung~
“Sai rồi.”
“Ừmm”
“Thử lại đi Tine. Cố lên.” Tôi đang cố đây chứ đâu! Aahh! Ghét ghê. Tôi mốn về nhà. Tôi không muốn chơi guitar nữa.
“Cậu sẽ đánh sai tiếp thôi nếu bấm như thế. Bấm dây chắc vào. Cậu bấm như chả có tí sức nào ấy.” Giọng trầm âm vang đó là Sarawat, người đnag ngồi nhìn tôi từ xa.
“Tôi chịu thôi. Dây thì cứng mà tay tôi đau lắm rồi.” Dứt lời thì cây đàn của tôi ngang nhiên bị cậu ta lấy đi mất, thay vào đó là một cây đàn mới có tên cậu ta trên đó.
“Gì đây?”
“Đàn của tôi. Thử đi.”
“Thôi khỏi.”
“Thử đi. Dây đàn của tôi mảnh hơn.”
“Tôi chả còn hơi sức đâu nữa, ngón tay đau lắm rồi.”
“Cứ thử đi đã! Đồ phiền phức!
“Cậu thích cái từ đó ghê nhỉ?”
“Thử hợp âm đầu tiên đi. Đô trưởng.”
Được rồi. Tôi biết là hợp âm Đô tưởng bắt đầu với ngón tay ở dây thứ hai, ngăn một. Ngón… ngón nào nhỉ? Ahhh! Quên mất rồi. Thế là tôi lại ngồi đần ra cố nhớ xem anh chị đã dạy tôi như thế nào. Sarawat hẳn là thất vọng lắm vì cậu ta lập thức kéo ngón giữa và ngón áp úp của tôi đặt vào vị trí trên đàn.
“Nhìn tôi làm mà nhớ đi.” Cậu ta dứt khoát nói, tôi nghe theo.
“…”
“Đau không?”
“Không.” Giờ thì tôi hiểu cảm giác chơi một cây đàn đắt tiền là thế nào rồi.
“Chơi tiếp đi.” Nói xong, thân người cao lớn lùi lại, cậu ta ngả lưng vào ghế của mình. Cậu ta bắt tôi chơi một hợp âm suốt 10 phút. Tôi đã nghe tiếng anh chị bảo với khóa dưới chuẩn bị thu dọn đi về. Nhưng Sarawat vẫn đang dạy tôi nên tôi không đi được.
“Chơi tiếp đi.” Cậu ta lạnh lùng ra hiệu,
“Ngón tay tôi sắp vỡ nát rồi đây này.”
“Chơi tiếp đi.”
“Tôi muốn đổi hợp âm.”
“Chơi tiếp đi.”
“Oyyy~” Tuy phàn nàn thế nhưng tay tôi vẫn không ngừng chuyển động.
“Tine, Sarawat, bọn tôi về trước nhé. Xong thì nhớ khóa cửa đấy.” Bọn tôi gật đầu rồi lại chăm chú tập tành tiếp. Giờ tôi như nghệ sĩ chuyên nghiệp mà chỉ biết một hợp âm duy nhất ấy.
“Chuyển sang Mi trưởng.”
“Chờ chút.”
“Mi trưởng.”
“Được rồi, để tôi nhớ đã chứ. Chờ chút đi?”
“Cậu đúng là não cá vàng.”
“Tôi là người mới đấy, đồ khốn!”
“Lẹ lên!”
Tôi đặt bừa ngón tay. Thành thật mà nói là tôi chẳng nhớ hợp âm Mi trưởng.
“Đúng chưa?”
“…” Tôi nghe thấy tiếng cậu ta thở dài. Tôi biết là cậu ta thật vọng lắm ròi, giờ cậu chuyển sang ngồi bên cạnh tôi. Cậu lại một lần nữa chỉnh từng ngón tay cho tôi vào đúng thế tay của hợp âm.
“Hợp âm Mi trưởng là thế này.”
“Ồ.”
“Chơi đi.”
“…”
Sau đó, tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ vỏn vẹn có “Chơi đi” với cả “Sai rồi” lặp đi lặp lại suốt nửa giờ đồng hồ. Xương ngón tay của tôi rệu rã, từ trong tâm hồn. Tôi đau thật và cánh tay cũng mỏi. Bàn tay cũng mỏi. Ngay cả việc thở tôi cũng thấy mệt. Mọi thứ của tôi đều mệt mỏi rệu rã.
“Được rồi.” Cuối cùng! Câu nói này nghe cứ như tiếng vọng từ thiên đường. Nghe Sarawat nói thế xong, tôi chợt có xúc động muốn khóc.
“Tôi đi được chưa? Trả đàn cậu này!”
“Chờ đã!”
“Sao thế?”
“Cất đàn của cậu vào góc phòng. Làm cho tử tế vào. Để như thế rồi tựa cần đàn thì sẽ không bị hỏng.”
“Sao tôi lại phải làm? Tôi có phải người bày bừa đâu?”
“Cậu có định chơi tiếp ngày mai không? Có thì dọn đi. Tôi sẽ dọn mấy nhạc cụ khác.” Gì đây? Tôi thấy cậu ta chỉ ngồi nguyên một chỗ nhìn tôi lết cái thân tàn tạ và đôi tay rệu rã đi xếp từng cây đàn thật cẩn thận. Mớ nhạc cụ này là trẻ sơ sinh hay gì á?
“Xong rồi.”
“Này! Cầm lấy.” Sarawat ném thứ gì đó cho tôi.
“Gì đây?”
“Băng dán.”
“Cảm ơn nha.”
“Cậu chỉ toàn làm rối tinh lên.”
“Nói gì đó?”
“…” Cậu ta không đáp. Tôi chẳng hiểu sao mọi người lại bảo cậu ta là một chàng trai hay ngại ngùng nữa. Cậu ta cãi nhau tay đôi với tôi miết như thằng điên ấy.
“Đi được chưa?” Tôi không muốn cãi nhau với cậu ta nữa nên hỏi.
“Ừ. Về đi.”
“Cậu không định về à?”
“Chưa. Tôi muốn chơi một bài đã.”
“Bài gì?” Tôi hỏi, đồng thời cúi người một chút để nhìn bản ghi chép nhạc trên bàn.
“Cậu đương nhiên là không biết rồi.”
“Đừng có đánh giá thấp tôi nhé. Tôi là dân nghiện nhạc đấy! Band nào tôi cũng biết nhé.”
“Desktop Error.” Ối – à thì. Tôi không biết thật.
Cuối cùng tôi cũng không về ngay. Khoogn chỉ thế, tôi còn ngồi xuống nói chuyện với cậu ta thêm một lúc. Thật ra tôi chỉ muốn biết thêm một chút xem cậu ta là người thế nào. Tôi muốn biết vì sao mà đám con gái trong trường lại phát điên vì cậu ta đến thế.
“Tôi…có thể chưa nghe nhóm này bao giờ nhưng mà…”
“Harmonica Sunrise.”
“…”
“DCNXTR.”
“…”
“Moving and Cut.”
“Tôi biết nhóm này nhé! Nghĩa là vì di chuyển vừa cắt phải không?”
“Ngu ngốc. Nghe thêm nhạc mà mình không biết đi.”
“Tôi sẽ mà! Nhưng mà tôi sợ bị điên giống cậu á.” Bọn tôi im lặng một chốc, chỉ còn nghe thấy tiếng guitar khe khẽ. Tiếng rất nhẹ, nhẹ tựa như cơn gió mát mùa hạ ru tôi vào giấc ngủ vậy.
“Nếu cậu thích âm nhạc thế, sao cậu không học ngành gì ở khoa Âm nhạc?” Tính tò mò của tôi lại trỗi dậy. Tôi cứ tự hỏi sao cậu ta chưa bao giờ nói chuyện về Khoa học Chính trị hay về thứ cậu ta học bao giờ. Trong khi lần nào thấy cậu ta thì cũng thấy đang ôm đàn guitar.
“Bởi vì âm nhạc làm tôi phát cuồng, nên tôi không muốn học về nó.” Cậu ấy ngẩng lên, nhìn tôi không dứt mắt.
“Nghịch lý thú vị đấy.”
“Sao hả? Tôi chỉ là không muốn chuyển sang ghét thứ mà mình thích thôi. Ngoài ra thì học theo ngành âm nhạc căng thẳng hơn nhiều so với việc chỉ chơi cho vui. Tôi không muốn phải ngồi xuống rồi học về lịch sử âm nhạc vì tôi sẽ chán đến chết. Tôi chỉ muốn được chơi bất cứ lúc nào tôi thích, cũng không bị ai ép buộc. Lại chẳng cần phải thi cử gì. Cậu hiểu mà, đúng không?”
“Ừ. Cậu đúng là điên thật đấy.”
“Cậu thì sao? Sao cậu lại học luật? Thích lắm à?”
“Không. Cái gì tôi cũng giỏi trừ Luật.”
“Thế giống tôi rồi.”
“Thế, cậu chơi bài gì đó?”
“Sleep tight (03:00 AM) của Solitude is Bliss.”
“Hả?”
“Band này viết nhạc theo kiểu triết học, album của họ không có bài tình ca nào cả. Thử nghe bài này trên YouTube đi. Có khi lại gặp ma cuối giường lúc 3 giờ sáng đấy.”
“Má! Thằng khốn!”
“Sợ ma hả?”
“Gì, nhìn kĩ mồm tôi đây này.”
“Ờ, đây.”
“Tôi.Không.Sợ.”
“Thế thôi hả?”
“Đúng. Thế thôi. Tôi là hoàng tử khoa Luật, không phải chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai mà còn vì trái tim thiện lương nữa.”
“Nói cái gì đấy?”
“…” Cậu ta ngu thật hay giả thế? Tôi chỉ vừa mới tự miêu tả bản thân thôi mà không hiểu nữa.
“Sarawat…”
“Ừ?”
“Tôi nói ngắn gọn nhé?”
“Ừ.” Nhưng cậu ta chẳng ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta vẫn tiếp tục chơi đàn. Thế là tôi im lặng hồi lâu chẳng nói chẳng rằng, mãi tới khi cậu ta ngước lên nhìn tôi và ngừng chơi “Chuyện gì thế?”
“Tán tôi đi.”
“…”
“Chỉ cần giả vờ làm người yêu tôi thôi. Nhé? Tôi không muốn bị Green đeo bám thêm nữa đâu. Cậu cũng biết tôi tham gia câu lạc bộ là vì muốn nhờ cậu giúp mà.”
“Không đời nào.”
“Sa-la-wad! Giúp đi mà, đi mà, na~?”
“Gieo nhân nào thì gặt quả đấy.”
“Tôi có gieo trồng gì đâu. Định mệnh ấn đầu tôi vào đấy.”
“Thế thì bảo cậu ta là cậu không thích cậu ta là được.”
“Tôi nói rồi nhưng anh ta có nghe đâu.”
“Thế thì đấy là việc của cậu.”
“Thế thì tôi sẽ đẩy Green qua. Cho anh ta theo đuổi cậu.”
“Hài hước quá nhỉ?”
“Tôi sẽ bảo anh ta là cậu thích anh ta.”
“Câu muốn ăn đấm hả?”
“Cậu nghĩ tôi sợ cậu chắc?” Nói xong, tôi đứng phắt dậy lùi lại như thằng ăn trộm. Nhưng trước khi tôi bước ra được khỏi cửa thì chân đã vấp phải thứ gì đó vừa rơi tuột khỏi tay nắm cửa.
“Má! Đồ ăn vặt fan cậu gửi này.” Tôi chửi thề ngay khi tôi đấy một đống đồ ăn vặt để đầy trên sàn trước cửa phòng. Mỗi gói đồ ăn đều có tên Sarawat đi kèm với tên người gửi. Nhưng tôi còn thấy một thứ khác nữa…
❤️TINE❤️ Đừng quên ăn nhé!
Mẹ à? Phải không vậy?
“Này! Cái đó của tôi mà.” Tôi vùng vẫy khi bàn tay to lớn của cậu ta nhanh lẹ chộp lấy chiếc túi giấy sặc sỡ màu sắc có tên tôi trên đó. Tôi vẫn chưa đọc được xem người gửi là ai nữa.
“Thì sao?”
“Cậu có cả đống đây này. Sao lại lấy của tôi? Sao lại lấy hả?”
Sarawat không đáp. Cậu ta chỉ lẳng lặng rút ra một cây bút, viết gì đó lên mảnh giấy có tên tôi trên đó. Xong xuôi cậu ta đưa trả lại cho tôi, nhưng tôi chẳng đọc nổi vì chữ cậu ta xấu muốn khùng.
“Okay.”
“Okay cái gì?”
“Tôi okay với chuyện đó. Đồng ý!”
“Cậu nói cái quái gì đấy?”
“Okay. Tôi sẽ tán cậu.”
“…”
“Thành giao?”
Từ từ, đang nói chuyện gì ấy nhỉ? Sao tôi chẳng nhớ gì cả. Não tôi là một mảnh đen ngòm bởi những gì cậu ta viết trên mảnh giấy kia. Tôi đứng hình mất một lúc lâu.
Tác giả :
Jitti Rain