Vì Chúng Ta Là 1 Đôi
Chương 18: Bạn trai anh ấy là cái cậu sang chảnh đó đó!
Tôi không thể nào rời mắt khỏi màn hình điện thoại của mình, kéo xuống liên tục bởi vì cứ mỗi phút trôi qua lại lại có bài đăng mới từ tài khoản IG của Câu lạc bộ Âm nhạc. Thế nhưng khi thấy tấm hình chụp câu trả lời của Sarawat… Cậu ta đúng là thằng khốn với mấy trò đùa dở tệ. Sao cậu ta dám viết tôi là vợ cậu ta cơ chứ?! Tôi bối rối muốn chết đi được rồi đây này, không dưng lại lòi ra một ông chồng nổi tiếng. Nghĩ thế, tự nhiên tôi muốn trào nước mắt. Tôi phải bảo người phụ trách đăng bài trên Instagram câu lạc bộ xóa bài đi mới được. Với lại, tôi cũng phải nghĩ xem làm thế nào đền bù hay là nịnh bợ team Vợ cậu ta nữa chứ không thì…. bạn biết rồi đấy.
Tầm này có mấy đứa bạn thân chịu khó an ủi cũng tốt. Lũ bạn rủ tôi ra ngoài ăn buffet để xả hơi sau giờ ôn bài. Thằng Puek gần như không nhấc mông lên lần nào, chỉ ngồi xỉa răng miết. Fong và Ohm thì ngược lại. Chúng nó đứng ở hai quầy buffet khác nhau, cách chừng đâu có 10m nhưng lại phải gọi điện thoại cho thằng còn lại cứ như cách nhau nửa vòng trái đất. Bọn nó muốn đảm bảo là hôm nay sẽ thử đủ tất cả các món ở tất cả các quầy.
Phần bình luận trên bài đăng của Câu lạc bộ Âm nhạc vẫn không ngừng nhảy ting ting, cả đám người vào trêu tôi, phần còn lại thì rủa xả không ngừng.
“Tao chịu rồi đó. Bọn họ không chịu xóa bài.” Tôi bảo với đám bạn, thở dài thườn thượt. Thằng mặt mụn ngồi bên cạnh tôi đây cuối cùng cũng thôi xỉa răng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy quan tâm. Nó vỗ vai tôi mấy cái rồi mới cười cười bảo
“Cho tao xin con tôm nướng được không?”
“Rồi sao mày không ra đó mà lấy?”
Lần này thì tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nhai đồ ăn từ phía nó. Tôi giơ ta ra hiệu ý là thích thì lấy tôm trên đĩa của tôi đi. Nó đúng là một thằng bạn hết sức đặc biệt, với khả năng an ủi bằng cách khiến người ta quên mất là người ta đang buồn phiền. Bởi vì nó khiến người ta đau đầu cmnr.
“Tao thấy ảnh từ Sarawat rồi.”
Tôi ngừng ăn khi người bên cạnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lần nữa. Lúc này, tôi không quay sang nhìn mặt thằng bạn. Tôi chỉ vừa nghe vừa nhìn màn hình điện thoại.
“Nó dám viết ra điều nó thực sự nghĩ. Hẳn là nó nghiêm túc đó mày.”
“Nó chỉ muốn làm tao phiền chết thôi. Nghiêm túc cái nỗi gì.” Tôi vội đáp.
“Được. Tao hiểu rồi.”
Một lúc sau thì bàn ăn im ắng dần trở nên ồn ào. Mấy đứa nó đang tranh luận chuyện gì đấy, mồm vẫn còn nhồm nhoàm đồ ăn.
“Lúc mới bắt đầu yêu đương thì đúng là khó mà bày tỏ tình cảm được mà.”
“Tao chẳng thấy khó chỗ nào hết. Bình thường, nếu tao thích ai thì tao hỏi thẳng thôi.”
“Đấy là bởi vì mày luôn bắt đầu dễ dàng nên kết thúc cũng dễ dàng theo. Mày đá con nhà người ta cái một đấy thôi.”
“Thì cũng đầu có nghĩa là ban đầu dễ mềm lòng thì sau đó sẽ khó khăn đâu.”
“Vậy nói nghe thử coi. Phần nào của Sarawat ban đầu thì mềm sau lại không?”
“Nghỉ cm mày đi!” Mấy thằng dở người cười như được mùa. Tôi cũng muốn tranh cãi thêm nhưng mấy thằng chúng nó nói to quá, bàn bên cạnh cũng bắt đầu ngó qua bên này rồi. Cứ hễ khi nào nhắc tới tên Sarawat là chúng nó như bắt được át chủ bài ấy.
“Nó là thằng tử tế mà.” Chúng nó tìm cách thay đổi không khí.
“Mày thấy gì tốt à? Nó bị khùng thì có!”
“Tao thấy nó là thằng tử tế. Mày có nhìn ra nó làm cho mày những gì không? Có bao giờ thấy nó làm thế với ai khác đâu. Lúc chúng mày ở cạnh nhau, nó như biến thành người khác ấy.”
Thằng Peuk nhón lấy miếng sườn lợn trên bếp, đặt vào đĩa của mình nhưng mắt thì lại dán vào màn hình điện thoại trên tay tôi. Tôi vẫn dậm chân tại chỗ trong việc giải quyết vấn đề trước đấy.
“Để tao hỏi mày nhé, chuyện mày phàn nàn về bức ảnh ấy, là do mày thấy phiền hay thấy xấu hổ?”
“Phiền. Tao sợ là những người khác hiểu lầm mất.”
“Ồ… Vậy ra là mày không thích nó lắm. Hai đứa mày không phải một đôi.”
“….” Ahhhh!
“Tao nghĩ là Sarawat hợp với kiểu siêu sao, hay là kiểu mấy cậu dễ thương hơn ấy. Cả hai đứa mày đều chẳng ăn nhập gì, tuy cả hai trông đều khá lắm.” Thằng này hôm nay cầu diễn mà nói lắm thế nhỉ?
“Ừ. Tao không hợp với nó.” Còn lâu nó mới chịu thua nên tôi chẳng buồn tranh cãi làm gì nữa. Tôi không muốn đám bạn mình nghĩ rằng chúng nó đang nắm kèo trên, nên tôi tỏ ra không quan tâm đến Sarawat hết mức có thể.
“À với cả, có thật là Green giờ có chồng quản rồi không? Nếu mà thế thật, thì tao sẽ giúp mày nói chuyện với Sarawat để nó thôi làm phiền mày nữa. Ok không?”
“…” Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không muốn thế mà. Chỉ là…
“Nè Fong! Tao có việc khó nhằn cho mày đây.” Tới rồi! Chúng nó bắt đầu huy động lực lượng rồi. Ngay khi hai đứa này bắt đầu nói là tôi bắt đầu thấy không khỏe. Chúng nó đồng tình với nhau là sẽ giúp tôi né khỏi Sarawat, mà lại chẳng buồn hỏi gì tôi. Tôi không muốn cắt ngang nhưng lũ bạn tôi thực sự đặc biệt giỏi thu xếp mấy việc kiểu này.
“Chúng mày còn tính gì đấy? Tao tự làm được.” Tôi cố gắng chen ngang vào.
Cuộc nói chuyện xàm xí kết thúc khi cái bụng của cả đám được lấp đầy, nhờ bữa buffet và 2 lít soda. Hẳn là mấy nhà hàng buffet kiểu này kiếm chác được khá lắm, từ mấy đứa như tụi tôi.
“Tao no quá. Về đi.”
“Fong, để tao đưa mày về.”
“Ờ thì rõ là thế rồi.” Thằng Fong ở cách tôi không xa lắm. Thế nên đưa nó về thì cũng tiện hơn mà lại tiết kiệm.
Trong xe tràn ngập không khí vui vẻ. Tôi bật một bài của Scrubb, thi thoảng lại nghêu ngao hát theo. Thằng Fong thì vung vẩy tay, nhún nhảy như thằng dở ở bên cạnh.
“Hôm rồi tao gặp thằng Man với thằng Team.” Rồi đột nhiên, thằng bạn cắt ngang bài hát đang bật.
“Ừ sao?”
“Chúng nó bảo là Sarawat nghiêm túc tán mày thật đó.”
“Chờ đã… Gì cơ?”
“Mày nói sao?”
“Bạn thôi.”
“Má! Chỉ bạn thôi á?”
“Mày nghe rồi đó. Má! Sao?”
“Thế tao hỏi mày, với tư cách là bạn nhé. Sao trông hai đứa mày cứ kiểu hơn cả bạn bè thế?”
“Không. Thật đấy. Bọn tao là bạn thôi. Không hơn không kém.”
“Được, tao hiểu rồi. Chúng nó cũng bảo tao là, nếu mày chỉ coi nó như bạn bè thôi thì nhớ nói cho nó hay. Có mấy bạn Ngôi sao ở khoa khác muốn tán nó lắm. Thằng Man bảo là chúng nó tính bắt mối cho Sarawat với mấy người bên đó, nếu như mày không thích nó.”
“Như nào?”
“Gì?” Thằng Fong nheo mặt lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của tôi.
“Không có gì.” Thôi xin đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa. Ý tôi là, tôi nghĩ bọn tôi như bây giờ ổn mà. Nhỉ?
“Nếu mày đã không có cùng cảm giác với nó thì nên bỏ đi thôi. Tao sẽ giúp mày.”
“…”
“Đó là đàn của nó hả?” Đáng ra tôi không nên đưa nó về mới phải. Nó cầm cây đàn ở ghế phía sau lên.
“Ừm.”
“Để tao đem trả cho. Đi mua cái mới thôi.” Tôi muốn khóc quá rồi nè…
“Nhưng… Sarawat cho tao rồi mà…”
“Nhưng nếu mày tính làm rõ với người ta và gạt bỏ mối quan hệ không rõ ràng này thì giữ đồ như thế không ổn đâu. Mày phải bỏ hết những thứ gì liên quan đến nó đi. Với lại chỉ là cái đàn thôi mà. Không mất cọng tóc nào của mày đâu.”
Cái đàn có tên tao trên đó đấy mày! Đàn của tao cơ mà, không trả đâu. Nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong lòng vậy thôi chứ nào dám nói. Chân tay tôi như muốn nhũn ra.
“Mày có số Sarawat không?”
“Có… Sao thế?”
“Để tao nói chuyện với nó.”
“Mày biết sao không, tao thấy chúng mày nghĩ nhiều rồi. Tao tự giải quyết được.”
“Là tại mày lề mề quá đó.” Vậy à? Được rồi. Tôi nhấn ga và phóng xe nhanh hơn. Sao tôi lại không thể nói với chúng nó tôi thực sự cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ vì tôi sợ nó sẽ không hiểu, hay sẽ trêu tôi sáng đêm. Nỗi khổ này còn khổ hơn cả mọc răng khôn nữa.
Và việc lái xe với tốc độ 140 km/h cũng không ích gì.
“Fong, tới kí túc mày rồi đó. Xuống xe đi.” To lo lắng nói, túm lấy cặp của nó rồi ném qua. Hai tay tôi vẫn còn run lẩy bẩy.
“Chờ đã! Cái đàn. Tao trả nó cho thằng Sarawat.”
“Tao tự làm được.”
“Để tao giúp.” Thằng Fong túm lấy cần đàn, cùng lúc với tôi. Tay tôi run bần bật nhưng nhất quyết không buông cây đàn Cục Phiền Phức của mình ra.
“Sarawat đã đưa nó cho tao, nên có trả thì tao cũng sẽ tự trả.”
“Mày chắc không?”
“Chắc.”
“Ờ thế thì, ngủ ngon nhé Tine! Muah~” Nó thả một cái hôn gió rồi quay đi. Cuối cùng thì tôi cũng thả lỏng được. Tôi hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, hít cho đủ số oxi đã bị lời của thằng Fong tước đi ban nãy. Chạm tay lên má, tự nhiên tôi lại thấy ươn ướt, vì nước từ mắt đang chảy xuống giàn dụa.
Tôi đang khóc mất rồi… Nhưng sao lại khóc mất rồi?
Sáng hôm sau, tôi lê lết cái thân đến trường. Đêm qua ngủ không được ngon lắm. Bọn tôi có tiết lúc 10 giờ sáng, nhưng tôi còn chưa làm bài tập. Nhưng mà, đám bạn đều sẽ cho tôi chép bài thôi.
“Ăn kem không? Đi với tao.” Thằng Ohm hỏi sao khi tôi đã chép xong bài về nhà.
“Ừm. Chúng mày thì sao.”
“Không ăn đâu.”
Thế là chỉ có tôi và thằng Ohm đi xuống nhà ăn dưới lầu, bởi vì đó là hàng gần nhất có bán kem. Tôi mua một kem ốc quế chocolate chip. Còn thằng mà rủ tôi cùng thì gọi vị quen thuộc của nó – ốc quế bốn vị.
“Xem kìa, ngôi sao của khoa Quản trị đó!” Nó trầm giọng nói, làm tôi phải chú ý tới cô gái với mái tóc dài đang đứng nói chuyện với các bạn gần đó.
Ừ đúng là dễ thương thật. Da trắng, dáng còn chuẩn nữa.
“Người đó hả?”
“Ừ… Đám bạn cổ hò hét dữ lắm, vì muốn cổ hẹn hò với Sarawat á.”
“…” Tôi cứ nhìn cô nàng đến thất thần, tới khi cả người mình hơi run lên. Rồi đột nhiên có tiếng huýt gió nho nhỏ của ai đó từ phía sau, của ai thì biết rồi đó.
“Ôi chao nhìn xem, Sarawat cũng tới rồi kìa! Trông đẹp đôi thế nhỉ?” Thằng Ohm liến thoắng. Tôi thì có cảm giác như vừa bị ai cầm búa đóng một cái đinh vào tim ấy.
Tôi chỉ biết đứng nhìn cậu con trai cao ráo kia, đang rảo bước đi về phía cô bạn ngôi sao của khoa Quản trị. Vẻ mặt cậu ta vẫn đơ ra như cái đít nồi, như mọi khi.
“Má ơi! Trông có hợp đôi không chứ!”
“…”
“Bọn họ có tán tỉnh nhau thì chắc mày cũng không cảm thấy gì đâu nhỉ?” Thằng Ohm vừa liếm kem của nó vừa hỏi, rồi thêm vào “Nó thích mày, nhưng mày cũng có thích nó đâu, nên có gì đâu mà phải khóc với sầu.”
Cục kem chocolate tròn xoe rớt cái bụp xuống sàn, cây ốc quế vẫn còn nguyên trên tay tôi. Cảm giác mất mát cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Rơi rồi kìa. Trời ơi Tine! Muốn mua lại không?”
“Không như trước nữa đâu. Hết chocolate chip rồi.”
“Nhưng còn nhiều hàng kem khác quanh đây mà.”
“Vị không giống nữa.”
“Vậy mày tính nhặt trên sàn lên ăn tiếp hay gì?”
“…”
“Nếu đã thích như thế, thì lần sau đừng có làm rớt.”
“…” Tôi không theo kịp lời nó nói.
“Tuy nhặt lên thì khó vì nó cũng chảy bét nhè ra sàn rồi, nhưng ít ra thì mày vẫn còn ốc quế trên tay đó.” Thằng Ohm nói trơn tru. Tôi cắn cái ốc quế, nhưng nó chẳng có vị gì hết. Vừa nhai nỗi cay đắng trong miệng, tôi vừa nhìn Sarawat, người vẫn đang đứng trước đám con gái ở cách đó không xa.
“Thế rồi, ốc quế không kem vị sao mày?”
“…”
“Nếu mà không muốn mất, thì phải giữ cho cẩn thận vào.”
“…”
“Nếu không thì, rơi xuống đất rồi là không còn như trước nữa đâu.
Tự nhiên tôi thấy tim mình cũng như tan vỡ theo. Tôi không chắc mình có thể chịu được cảnh Sarawat tán tỉnh người khác. Tôi nghĩ tôi chết mất thôi. Lần này, tôi phải tập trung nhìn lại xem bản thân mình cảm thấy thế nào.
Cách đây vài hôm, Sarawat có gọi cho tôi, mời tôi đi ăn và xem phim hôm nay. Giọng của cậu ấy vẫn êm như thế, khiến tôi muốn dành hết tâm can để nghe. Bởi vì trái tim tôi cần cậu ấy nhiều hơn thì mới dịu lại được. Nhưng lúc này, tôi lại sợ đó sẽ là bữa ăn cuối cùng, và bộ phim cuối cùng mà cậu ấy sẽ rủ tôi. Bởi rất có thể cậu ấy sẽ hẹn hò với cô bạn ngôi sao khoa Quản trị kia.
À thì xin lỗi, tôi xem hơi nhiều phim truyền hình thật.
Đây cũng là ngày đầu tiên sau rất nhiều ngày rồi tôi mới thấy mặt Sarawat, kể từ sau bài đăng trên trang mạng xã hội của Câu lạc bộ Âm nhạc. Đầu óc tôi giờ rối lắm. Trong lúc ăn, tôi cũng cố gắng để trông không gượng gạo kì cục quá, nhỡ cậu ấy phát hiện ra tôi đang nghĩ ngợi điều gì. Rồi trong khi ngồi chờ phim bắt đầu, tôi hỏi cậu ấy có muốn nghe nhạc không.
Bộ phim dở tệ, cái kết không có hậu chút nào. Tôi ghét nó. Nam chính thì lo sợ rằng hai người sẽ không thể bắt kịp nhịp sống của nhau, vậy nên họ chia xa. Nước mắt tôi sắp tuôn ào ào đến nơi thì phải dừng lại ngay khi nghe người bên cạnh đột nhiên đề nghị.
“Mình hẹn hò đi.”
Lúc mà Sarawat lên tiếng, tôi ngạc nhiên và bất lực quá. Càng nhìn cậu ấy kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình, tôi càng bối rối thêm. Tôi cứ tự hỏi mình mãi, rằng mình muốn gì. Tới khi tôi nghĩ đến chuyện cây kem…
Nó rơi bụp xuống sàn, còn tôi thì nhìn nó tan ra. Đó là cảm giác đau đớn khi nhìn thứ mình muốn đột nhiên mất đi, và mình thì không thể làm gì được. Rồi tôi nhận ra rằng tôi không muốn Sarawat cũng biến thành một cây kem chocolate chip khác.
Vậy nên tôi chỉ có một lựa chọn thôi…
“Ừ… Mình hẹn hò đi.”
Tôi muốn cậu ấy biết rằng, tôi không muốn đánh rơi mất thêm một cây kem chocolate chip nào nữa.
Vậy thôi đó.
Và thế là tôi phải thay đổi hết kế hoạch của mình. Thành thật mà nói, khi bộ phim vừa kết thúc, tôi đã thực sự tính sẽ kết thúc hết. Loại bỏ cậu ấy khỏi cuộc sống của mình. Tôi không muốn nói thêm gì với Sarawat nữa – bất kể là qua điện thoại hay là trên Instagram. Đó đã là một kế hoạch không tồi, vì cuối tuần này kiểu gì cậu ta cũng phải về Bangkok ăn sinh nhật em trai, nên tôi không muốn phiền thêm gì nữa. Chỉ là hôm nay kế hoạch đã bị sao nhãng đi.
Một lí do khác khá ngượng là… Tôi biết đến cậu ta trước cả khi cậu ấy hy vọng nhận lại gì từ tôi – tôi chỉ đơn giản là muốn cắt đuôi Green thôi. Nhưng giờ thì thời thế thay đổi rồi. Tôi nhận ra rằng mình thật ra cũng cần có cậu ấy bên cạnh. Nên là, xấu mặt tôi rồi.
Tôi cũng sợ bị trêu chọc nữa. Chưa kể, tôi sẽ hẹn hò với anh chồng quốc dân đấy, có cách nào để dừng hoạt động mấy đoạn đường quanh phòng trọ của tôi không?
“Nè, giờ sao? Bọn mình cứ ngồi đây thế này à?”
“Mày muốn gọi món gì?” Thằng Peuk hỏi.
Bọn tôi đang ngồi chơi chơi ở quán cafe. Hôm nay khá đông, nhiều sinh viên cũng tới đây thư giãn và nói chuyện phiếm.
“Mày gọi đại cái gì đi. Tao lười nghĩ quá.”
“Tao gọi cho tao thôi, chúng mày nghỉ đi vậy.” Như mọi khi, chúng nó lại đòi tôi gọi hộ cho và không chịu đi cùng tôi ra quầy đồ uống. Mấy thằng này lúc nào cũng khó ưa vậy đó. Nhưng lần này thì tôi sẽ kệ xác chúng nó và gọi cho mình thôi. Lúc đang đi tới quầy gọi đồ thì một nhóm đông người tiến vào.
Tiếng bước chân làm tôi phải quay ra nhìn. Trong quán khá nhộn nhịp bởi tiếng cười nói của mọi người xung quanh.
Bóng người trong mắt tôi bước về phía một chiếc bàn để ngồi xuống với nhóm bạn, nhưng lại như thể được thêm hiệu ứng slow-motion vậy. Cậu không nhìn tôi lấy một cái. Chỉ đơn giản là kiếm một ghế trống ngồi xuống.
Sau đó thì Man là người quay lại nhìn tôi. Đoạn, cậu ta mới thúc khuỷu tay Sarawat, ra hiệu nhìn về phía tôi. Lúc ấy, cả thế giới của tôi như ngừng quay vậy. Tim thì đập như tiếng bass trong concert.
Tôi chỉ biết gượng gạo nở một nụ cười với cậu ấy.
Sarawat không đáp lại. Cậu ấy vẫn ngồi đó, mặt vô cảm. Cậu chẳng cười, chẳng nói, chẳng chớp mắt, gì cũng không. Má! Chẳng nhẽ người bạn trai đầu tiên trong đời tôi lại gặp bệnh rồi?
“Em gọi món gì?” Nhân viên đứng quầy kéo tôi ra khỏi cơn xuất thần. Tôi quay lại mỉm cười ngại ngùng, liếc nhìn menu để gọi món.
“Cho em một mocha frapuccino ạ.”
“Cốc loại nào?”
“Cốc lớn ạ.”
“Tên em là gì?”
Tôi nhướn mày ngờ vực. Giờ cửa hàng còn dùng hệ thống quản lý khách hàng kiểu Starbucks nữa à? Có nhất thiết phải viết tên lên cốc không? Nhưng nhìn thấy cửa hàng vừa to vừa chật ních người, tôi đáp nhanh
“Tine ạ.”
“Chờ chút nhé.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vừa tính quay lại bàn ngồi chờ, thì cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Lũ bạn tôi vừa gửi order qua LINE. Chúng nó rõ là lại đổ gánh lên vai cho tôi chịu, như mọi khi.
Yêu nhau lắm cơ.
Thằng Ohm muốn một sinh tố dâu. Thằng Peuk muốn sữa tươi. Còn thằng Ohm thì muốn hai viên kem cookies & cream. Thế là, đọc tin nhắn của chúng nó xong, tôi phải vòng lại quầy gọi đồ lần nữa.
Rồi thì… hội Sư Tử Trắng bắt đầu lớn tiếng nói chuyện, đến tôi còn nghe được họ nói gì.
“Ê mày! Tao lười quá mày. Lấy tao một Espresso đá nhé.”
“Tao cũng thế.”
“Lẹ lên! Người ta gọi đồ sắp xong rồi kìa!”
“Mày chờ cái gì nữa hả? Nhanh! Đi theo đi.”
Hội này đúng là tổ hợp của mấy thằng bất bình thường. Bọn họ đang đùn đẩy để Sarawat tới quầy gọi đồ, cốt là để trêu tôi nhưng mà không biết là… lúc này tôi đang ngại thât. Cậu con trai cao ráo đứng lên đi thằng tới quầy gọi đồ, có liếc qua nhìn tôi một cái, dù mặt vẫn như cái đít nồi. Đây là lần đầu chúng tôi gặp lại nhau, sau khi quyết định chính thức hẹn hò. Tôi không biết phải làm sao, hay phải nói gì bây giờ. Thế, ai nói trước bây giờ?
“Đến… Đến cùng các bạn à?” Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện như vậy đó. Bao giờ tôi mới thắng được cậu ta đây?
“Ừ.” Câu trả lời ngắn quá. Má!
“Thế… Tôi quay lại bàn mình đây.” Như thế tốt hơn, nhỉ?
“Chờ đã, cậu không lấy đồ uống à?”
“Lát tôi quay lại lấy sau.”
“Đứng với tôi một lúc đi. Cùng đợi.” Nói xong cậu ấy gọi đồ cho bàn mình. Sau cậu ấy thì tôi cũng gọi đồ cho mấy thằng bạn.
“Cốc cỡ nào em?”
“Tất cả đều cỡ lớn ạ.”
“Dùng tên Sarawat hết hả?”
“Vâng.” Chà, đến cả nhân viên quán cũng biết tên cậu ấy. Đáng sợ quá vậy.
“Tan lớp rồi hả?” Cũng đã 2 giờ chiều rồi. Nếu tôi không nhớ nhầm, thì Sarawat không có lớp buổi chiều, nên bọn họ mới tụ tập ở đây.
“Ừ.”
“…”
“Hôm nay cậu có phải tập không?”
“Cậu không phải tập bóng à?”
“Có tập cho trận sắp tới. Nhớ tới cổ vũ cho tôi đấy.”
“Biết rồi.” Tới lúc đó, đằng nào tôi cũng phải đứng ở rìa sân thôi. Ở trong đội cổ vũ thì mệt thật đấy, nhưng cũng có vài thứ cũng khiến người ta vui vẻ lắm, ví dụ như là…
“Tôi không biết phải nói gì cả.” Sarawat bảo. Đừng nói thế chứ tôi với cậu đều như nhau thôi.
“Ừ.”
“Tôi ngại quá.”
“…”
“Tôi còn có một cậu bạn trai dễ thương nữa.”
“…”
“Cạn lời rồi.”
Trời ơi! Tim tôi hình như vừa nổ tung rồi. Từ giây phút này bất cứ lúc nào người tôi cũng có thể vỡ tan ra. Tôi chỉ biết đứng, hết nhìn sàn nhà lại nhìn lên trần, cả trái tim và đầu óc tôi đều đang loạn cào cào hết cả lên. Tôi không biết là có một người bạn trai – vừa kì lạ lại vừa quái đản – có thể khiến mình yếu đuối thế này.
Chẳng biết cậu ấy có cảm thấy như tôi không nhỉ, chứ tôi là không kiềm chế nổi nữa rồi đó.
“Tine, đồ của em đây.” Cuối cùng thì Mocha Frapuccino là người hùng cứu cánh tôi.
“Bao nhiêu ạ?”
“50 baht.”
Tôi còn đang móc tiền ra khỏi ví thì đã thấy tên kia làm ra một hành động xấu xí hết sức. Tên khốn này cúi xuống bên quầy đồ, rồi rít một hơi hết bay nửa cốc nước còn chưa trả tiền của tôi, lại còn vừa uống vừa nhìn sang tôi nữa. Thật luôn đó hả? Cậu ta khát tới mức không thể đợi đến lượt đồ uống của mình ra à? Liền sau đó thì
“Sarawat, đồ của em đây.”
“Tôi lỡ uống cốc này mất rồi nên coi như là của tôi nhé. Trả tiền cậu sau.”
“Thôi khỏi cần đi.”
“Đừng cứng đầu thế chứ.” Nói xong, Sarawat gật đầu với tôi rồi rảo bước quay lại bàn của mình. Cậu ta cũng đem theo cả cốc mocha frappuccino của tôi, chẳng để lại cho tôi cái gì hết.
Bàn của Sarawat cách bàn bọn tôi không xa lắm. Tất nhiên là mọi người xung quanh ai cũng hứng thú nhòm ngó cậu ấy, có cả đống người đang lén chụp hình, xì xầm bàn tán, hú hét khe khẽ ở xung quanh đây. Nhưng Sarawat thì vẫn điềm nhiên như không, chẳng làm gì ngoài ngồi uống cốc nước với cái vẻ mặt đáng yêu, à không ý tôi là, như đít nồi hằng ngày.
“Quan hệ của hai đứa mày tới đâu rồi?” Thằng Ohm hỏi, nhưng tôi chỉ nhún vai, từ chối trả lời.
“Gì đây? Mày uống mocha cơ á?” Một lát sau tiếng từ phía bàn của hội Sư Tử Trắng vang lên, vọng khắp cả quán. Bọn họ đều nói khá lớn tiếng, và nghe như thể mọi người bên đó đang vui vẻ lắm.
“Phải là mocha frappuccino cơ, không thì nó không uống đâu.”
“Gì? Người mua chắc là đáng yêu lắm hả?”
“Quá là đáng yêu ấy chứ nhỉ bạn eiii.” Bọn họ đang ám chỉ tôi đấy à?
“Mày còn khuya mới đáng yêu được như người ta nhé.”
“Thằng khốn này.” Đó cũng là lúc tôi thấy Sarawat dùng bàn tay dày cộp của mình đập đầu thằng bạn tới tấp, tới khi thằng Man không chống chọi được nữa mới gào tên tôi lên.
“Tine! Cứu tui! Cứu tụi này!”
Tôi tặng bọn họ một ngón giữa. Đùa cứ như trẻ mẫu giáo ấy. Cả quán đều quay lại ngó bọn họ lom lom, mất một lúc lâu mới bình thường lại được. Bọn họ cứ trêu chọ nhau mãi một hồi lâu sau thì…
Ting!
Sự chú ý của tôi bị thông báo tin nhắn trên điện thoại thu hút. Giờ thì bọn họ chuyển qua trêu nhau trên IG.
man_maman Gửi tới người nào đã mua đồ uống cho bạn tui #thankyou
Bức hình được đăng trên IG là cốc nước của tôi đặt trên bàn, chụp bởi Sarawat. Thằng Man còn tag nguyên hội bạn vào. Nhưng vấn đề là, sao lại còn tag cả tôi nữa?
kittitee Qua tận nơi mà cảm ơn người ta đi kìa
boss-pol @man_maman Mày qua đê
man_maman Để tao qua bàn bên chơi nhá. Tao muốn ngồi với người ấy.
“Dẹp mẹ đi!”
“Ê! Đau đấy!”
Giọng Sarawat trầm trầm, nói gì đó xong khiến cả hội bạn cậu ấy cười phá lên. Tôi nghĩ chuyện này có vẻ thường xảy ra trong quán lắm rồi. Chỉ có điều là, lũ bạn tôi cũng đã gia nhập cuộc chơi trên IG. Tôi tưởng chúng nó sẽ đăng cái gì kiểu “chuyện quái quỷ gì xảy ra với mấy ông thế?” nhưng tôi đã nhầm. Tôi chỉ biết thở dài thượt.
Ngồi trong quán, chụp mấy tấm ảnh linh tinh rồi lướt Instagram, ít ra thì tôi có khá nhiều thứ để mà tự làm sao nhãng chính mình. Bởi vì thú thật thì… tôi vẫn đang ngại lắm.
tine_chic @milkbox1998 Mocha frappuccino ở đây ngon lắm
bigger330 Có miễn phí không?
i.ohmm Ê khoan! Tui bỏ lỡ gì à?
thetheme11 Qua bàn tụi này ngồi chung đê
Chỉ chốc lát sau, trang chủ Instagram của tôi đã tràn ngập ảnh. Mây bức hình trông chẳng khác gì nhau trong quán cafe, chỉ là đổi góc khác. Quan trọng hơn là từ người đó.
sarawatlism Dễ thương
man_maman Giỏi đấy. Qua nói thẳng với người ta đê
bigger330 Làm cái gì đó?
january_jam Hở?
wiper.few Cậu đang ở đây à? Để tôi tới
thetheme11 Gà! Giỏi thì nói thẳng trước mặt xem nào
boss-pol Kém vl
kittitee Hèn vl
Lần này thì Sarawat ngước lên, hết nhìn tôi lại nhìn đám bạn. Đừng. Đừng có mà trêu tôi gì hết.
“Mạnh mẽ lên xem nào bạn ơi. Tới đê. Đừng có hèn nữa bạn ơi.”
Tới lúc này thì tôi vội vã quay mặt sang hướng khác, vừa giả đò là mình đang dùng điện thoại vừa toát mồ hôi. Tôi cầu trời khấn phật là Sarawat đừng có đi về phía này. Nhưng mà mọi thứ đều chệch hướng hết.
Cái thân người cao ngồng của cậu ấy đang đứng ngay đây rồi. Tôi ngước lên nhìn, vẫn là cái vẻ mặt không mang cảm xúc gì đó. Hội Sư Tử Trắng thì cười hi hí với nhau, thì thầm xì xào to nhỏ.
“Tine.”
“Gì?”
“Cậu đừng đáng yêu nữa. Chúng nó trêu suốt thôi.”
“…” Tôi có làm gì đâu?
“Cậu có việc gì với bạn tôi à, Sarawat?” Lần này, người nói là thằng đang ngồi cạnh tôi, phá hỏng hết cả chuyện chính sự của tôi rồi.
“Tôi không quản được mấy thằng kia thì tôi phải quản người của mình thôi.” Cậu ấy đáp trơn tru chưa kìa.
“Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.”
“Đây là bạn trai tôi.”
“Hả?!”
“Đây là bạn trai tôi, nên là người của tôi.”
“Thật?”
Như thể thế giới bí mật của tôi vừa đổ sập xuống, vỡ tan tành. Ôi tim tôi…
Thằng Ohm, Peuk và Fong trêu tôi suốt hàng giờ liền. Chúng nó bắt đầu sung sướng bắt chước lại tôi trước đây, giả đò tỏ ra khó khăn không ưa Sarawat lúc cậu ấy đang tán tỉnh tôi. Tối muộn hôm đó, Sarawat nhờ tôi giúp cậu ấy tìm một phòng tập. Đám bạn lại thích thú trêu chọc và làm mặt quỷ nữa.
Có vẻ như hội Sư Tử Trắng đã sẵn sàng hóa thân thành biệt đội Avengers của Marvel, bảo vệ tôi và Sarawat. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng mà tôi khá chắc là tôi sẽ toi đời nếu hội các cô vợ của anh chồng quốc dân này phát hiện ra chuyện của bọn tôi. Mà nhắc tới đó, thì hai bên đều thống nhất là bọn tôi sẽ giữ kín chuyện này. Không nên để ai biết về quan hệ của bọn tôi thì hơn. Phải giữ chuyện này riêng tư một chút.
“Cậu đang tìm phòng tập ở đây à?” Bởi vì ‘danh phận’ thay đổi rồi nên cảm xúc cũng khang khác theo.
“Ừ. Qua tòa nhà của câu lạc bộ đi. Khỏi tốn thời gian xin phép làm gì.”
“Thế còn thành viên ban nhạc của cậu thì sao?”
“Tôi hẹn rồi. Lát là họ tới thôi.”
Vậy là bọn tôi cùng nhau ngồi dưới tầng trệt của tòa nhà câu lạc bộ. Lúc này, tôi ôm cây đàn DC-16 Martin trong khi người bên cạnh chỉ ngồi thẳng đơ ra. Cậu ấy lấy ra hai hộp sữa, đưa cho tôi một. Nói thật thì tôi vẫn chưa quen với chuyện đối xử kiểu bạn trại – bạn trai này.
“Lát cậu muốn ăn gì không?
“Không biết nữa.”
“Sữa này chẳng ngon gì cả. Tôi nghĩ là sữa từ ngực cậu phải ngon hơn.” Cậu ta nói, nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng có nói linh tinh!”
“Nói thật mà.”
“Đậu má cậu!” Tôi cầm ống hút, đã được cắm sẵn vào hộp sữa, rồi rít một hơi. Tôi không muốn nghe cậu ta nói thêm nữa. Tôi cũng muốn nói chuyện lắm, nhưng lại sợ bị cậu ta lừa vào tròng nữa. Trước khi hẹn hò cậu ta đã biến thái với hay đùa cợt lắm rồi… giờ đã bắt đầu hẹn hò thì còn tệ hơn thế nữa. Có lẽ thế này còn cao cấp hơn cả việc chỉ hôn hít.
“Cậu vẫn muốn đi ăn chung không?” Ờ thì, cuối cùng tôi vẫn hỏi chuyện cậu ấy.
“Không.” Chẳng ngạc nhiên gì khi Sarawat cao như tòa Baiyok (1). Lúc qua phòng cậu ấy, tôi thấy có cả đống thùng sữa xếp thành chồng phía sau tủ lạnh.
“Cuộc thi năm nay cậu chơi bài gì thế?”
“Nhạc của Scrubb.”
“A, tôi thích!”
“Thế thì để tôi đổi qua ban nhạc khác.”
“Cậu có chắc là có thể chơi được nhiều bài không? Chơi một bài thôi!”
“Cậu ồn quá. Nói thêm nữa là tôi hôn đấy.”
“Lượn đi.”
Hai người hẹn hò với nhau không nhất thiết phải là nói lời có cánh, ví dụ như bọn tôi hiện tại. Cậu ấy vẫn nói chuyện tục tĩu y hệt hồi trước. Nhưng lần này, cậu ta đã có đặc quyền khác rồi, nên tôi sợ cậu ta sẽ không nói suông mà làm thật.
Tôi không muốn tranh cãi thêm với Sarawat nữa nên lấy tai nghe ra rồi bật chút nhạc trên điện thoại. Nghe nhạc dù sao cũng giúp giết thời gian. Sau đấy thì Sarawat vui vẻ đưa cho tôi hộp sữa của cậu ấy. Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe được vì tiếng nhạc lớn quá.
Nhưng tôi cũng không muốn nghe.
Lúc sau, bàn tay to dày vỗ lên vai tôi. Nhưng mà bạn thấy đó, tôi không để ý. Tôi thấy cậu ta dịu dàng ghé sát lại bên tai nói gì đó, nhưng tôi cũng chẳng rõ là gì. Tôi vừa vui vẻ nghe nhạc của mình, vừa thích thú trêu chọc cậu ấy bằng cách đó.
“…”
“Tôi không biết cậu cậu đang nói gì đâu.” Đáp xong tôi lại nghe nhạc tiếp.
“…”
“Ừm.” Tôi trả lời mà chẳng biết cậu ấy vừa hỏi gì.
Chỉ trong một khắc, mặt tôi bị bàn tay to lớn của cậu ấy ôm trọn lấy, liền sau đó là một nụ hôn sâu rơi xuống. Đầu lưỡi ấm nóng của cậu ấy nhanh chóng trượt vào khoang miệng tôi. Tôi thậm chí còn nếm được vị sữa ngòn ngọt trong miệng cậu. Thật tình thì may mà có tay cậu ấy đang giữa lấy mặt tôi, chứ không thì tôi nghĩ mình xỉu ở đây mất. Tôi run rẩy không kiểm soát được, để mặc cậu ấy dẫn dắt từ đầu đến cuối.
Má ơi. Lưỡi cậu ấy cứng như đá ấy.
Tôi chết mất. Trời ơi! Tôi không dám đùa nữa đâu. Tôi không dám vờ như không nghe thấy cậu nữa đâu. Lần sau cậu nói gì tôi cũng rửa tai nghe mà.
“A, bạn mình. Chờ lâu chưa?”
Má!
Tôi lỡ nuốt nước bọt ực một cái khi người kia dứt khỏi nụ hôn. Không khí đột ngột tràn vào làm tôi suýt thì không thở được. Lúc này tôi chỉ thấy mặt Sarawat.
“Nếu lần sau còn không chịu nghe tôi nữa, tôi hôn cho cậu hỏng luôn đấy.”
May mắn thay là bọn họ không nhìn thấy chúng tôi. Sự thật là họ vừa cứu tôi một mạng khỏi tên điên này. Nếu họ không xuất hiện, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“A, mọi người đây rồi.” Tôi cười chảy cả nước mắt. Nhìn sang khuôn mặt góc cạnh của cậu ấy, đầu lưỡi của cậu xấu xa vươn ra liếm khóe miệng, nhìn tôi đầy vẻ dâm tà.
Thằng điên này.
“Tine sao thế? Mặt đỏ vậy?” Người hát chính của Ctrl S hỏi, tôi đứng bật lên làm như không có gì.
“Kh-không, có gì đâu. Bọn mình ngồi đây đợi thôi à. Không làm gì cả.”
“Ồ… vậy à?”
“Ừ.”
“Không tin đâu.”
“…”
“Mép dính sữa đó hả?”
“…” Tôi giơ tay lên quệt mép, xong quay ra nhìn Sarawat. Giờ thì tôi muốn cho cậu ta một đạp. Còn cậu ta thì đang ba xàm bá láp nói xấu tôi.
“To như con trâu rồi mà vẫn còn uống sữa như trẻ con.”
“Thì, đấy là một phần của việc trưởng thành mà. Để người ta yên đi!” À ha! Thằng khốn này nữa. Cậu ta làm thế với tôi, rồi để mặc cho tôi một mình chịu tội bởi hộp sữa Thái-Đan Mạch mà chẳng phải tôi mua, tôi uống mà còn chẳng có chủ đích uống nữa là. Ôi tim tôi. Cái thằng này nữa!
Lát sau cả nhóm đã tới đông đủ. Bọn tôi đi về phía phòng tập, tôi là người cuối cùng vào phòng. Tôi cũng đã biết hết thành viên ban nhạc rồi.
Hiện tại thì Temem là người hát chính. Có hai người chơi guitar là Sarawat và Earn. Tay bass là một cô gái đã ở trong ban nhạc từ đầu, Jan. Chơi keyboard là Nont và trống là Boom.
Tôi cũng biết rõ vai trò của từng người luôn. Nhưng cùng lúc đó thì mọi người đều không hiểu sao tôi lại ở trong phòng. Ai cũng biết tôi là người mới chẳng biết gì mấy về đàn hát.
“Tine muốn xem bọn mình tập.” Và liền ngay sau đó, Sarawat nói, cứ như đọc được suy nghĩ của tôi ấy.
“À.”
“Đừng lo, mình không làm phiền mọi người đâu. Mình ngồi im đây thôi.” Tôi bảo mọi người thế để họ thấy thoải mái hơn.
“Thế để bọn tôi bàn bạc xem chọn bài nào cho cuộc thi sắp tới nhé.”
“Bọn mình phải nghĩ được hai bài để diễn cho vòng loại. Một bài nhanh một bài chậm đi.”
“Sarawat có đề xuất gì không?”
“Đây. Tôi có hết rồi.”
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tranh luận qua lại khoảng mười phút. Tôi tách ra ngồi ở một góc phòng, im lặng, bởi vì tôi không phải thành viên ban nhạc. Thi thoảng Sarawat cũng ngó qua mấy bận, sau đó thì dứt khoát đưa điện thoại cho tôi chơi. Điện thoại của tôi đã hết pin từ khoảng 1 tiếng trước rồi, còn cậu ấy thì biết là tôi bắt đầu thấy chán.
Và ai cũng biết là tôi chẳng chơi game điện thoại. Tôi sẽ mò vào IG của cậu ấy và đọc tin nhắn. Tuy nhiên thì tôi cũng không ngạc nhiên về số tin nhắn và bình luận mà cậu ấy nhận được. Cũng không phải tự nhiên mà cậu ta mang cái danh anh chồng quốc dân.
Tôi lướt qua lại trên màn hình. Tầm mắt tôi dừng lại ở một tài khoản vừa mới nói chuyện với cậu cách đây vài ngày. Tôi biết người này, và người đó cũng biết tôi rõ lắm. Chính là chủ tịch một và duy nhất của câu lạc bộ Âm nhạc – P’Dim.
sarawatlism
Xóa ảnh của Tine dùm em đi.
dimdis
Không xóa đâu.
Đây là chữ viết tay của chú chứ có phải của nó đâu.
sarawatlism
Em sợ cậu ấy giận rm mất.
dimdis
Sợ quái gì? À mà thằng nhỏ cũng nhắn cho anh đấy
Hai đứa mày đúng một cặp trời sinh rồi.
sarawatlism
Xía đi anh. Em sợ cậu ấy khóc mất.
dimdis
Thật hả? Sao mà sợ quá vậy?
Chú quan tâm quá nhỉ?
Nghiêm túc đó hả?
sarawatlism
Em thích cậu ấy từ laai lắm rồi
Em không muốm mất cậu ấy đâu.
P’Dim lần nài em ngheiem túc đấy.
dimdis
Nhưng tự chú mày viết vậy mà
sarawatlism
…
Tôi ngẩng lên nhìn Sarawat thì tự nhiên thấy tay mình run run. Sao lại thấy như muốn khóc thế này? Chẳng hiểu nữa. Vừa nhác thấy mắt tôi ngập nước như sắp trào ra, cậu ấy vội đi tới trước mặt tôi, khom người xuống. Giọng cậu mềm mại hết sức.
“Sao thế?”
“…” Tôi không đáp. Vì chẳng biết phải nói sao.
“Muốn về không?” Tôi lắc đầu, bấu lấy vạt áo sơ mi của cậu cho tới khi nó nhăn nhúm hết cả.
“Cậu thích tôi nhiều đến vậy à?”
“Nếu không thì đã không hỏi cậu làm bạn trai tôi rồi.”
“Tôi không quen với chuyện này đâu.”
“Thế sao mà khóc như em bé thế này? Có muốn được cho bú không?” Tôi lắc đầu vội. Thằng điên này nữa.
“Ra chỗ bạn cậu đi. Tôi sợ cậu rồi.”
Thế là cậu ấy quay lại với ban nhạc của mình. Tôi tự cho phép bản thân chấp nhận phần điều khoản rằng, thi thoảng cậu ta cũng sẽ có vài hành vi dâm tà gì đó. Đoạn tôi lại kéo xem tiếp cuộc trò chuyện đang đọc dở. Rồi tôi đọc được một đoạn thế này
dimdis
Ờ! Rồi anh sẽ xóa cho. Nhưng anh muốn trêu Tine đã.
sarawatlism
Cảm in anh.
dimdis
Rồi. Anh muốn cho chú xem câu trả lời của Tine
Anh đã cố tình đưa thằng nhỏ tờ giấy có sẵn tên chú mày trên đấy.
sarawatlism
Cảm in anh.
dimdis
Phát mệt rồi đó. Muốn ‘cảm in’ thì ra chỗ khác giùm.
Đây!!
Đến đây thì tôi thấy bức ảnh chụp tờ giấy trả lời của tôi xuất hiện trong khung chat.
Sarawat = Dâm dê
Máaa!!!
Lịch phòng tập ca sau đã bị người khác đặt trước mất rồi, mà ban nhạc vẫn chưa quyết định được là sẽ chơi bài nào. Nhưng họ cũng phải tách ra bởi Sarawat vẫn còn lịch khác vào tối nay…
Đi tập bóng, rồi đi học.
Trận bóng sắp diễn ra rồi, nên bọn họ tập căng lắm. Ngoài ra thì cũng sắp thi cuối kì, học kì này chỉ tháng sau là kết thúc rồi.
“Tôi phải đi tập đây. Lát tôi tới phòng cậu nhé?”
“Ừm.”
“Có muốn tôi đưa về phòng trọ không?”
“Không cần đâu.”
Các thành viên còn lại của ban nhạc đều đã rời đi cả, chỉ còn tôi và cái tên cao kều này. Bọn tôi khẽ khàng tắt đèn và điều hòa đi. Lúc ra khỏi phòng, có một nhóm đàn anh đang đợi ở ngoài.
Trời, chính là cùng một nhóm đã đấm vêu mồm tôi lần trước. Sarawat thấy tôi run lên nên cậu ấy đứng ra chắn trước. Người đứng trước cả đám đó trông khá quen. Đó là P’Mil, người chụp ảnh cùng tôi.
“Bọn anh đang kiếm phòng tập gần đây nên qua đây.” Anh ta mặc đồng phục khoa kiến trúc. Đoạn anh ta vỗ vai người đứng trước tôi, kèm một nụ cười không thân thiện gì cho lắm.
“Cảm ơn.”
“Xem ra chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tuần sau là trận chung kết rồi.”
“…”
“Hẹn gặp lại nhé.”
Một ngày đầy hỗn loạn đã bắt đầu từ buổi sáng. Bởi vì hôm nay trường đại học có rất nhiều sự kiện nên mọi hoạt động giảng dạy và học tập đều bị tạm dừng. Hội thể thao trường đại học cũng đã đến hồi kết thúc. Trận chung kết bóng rổ và bóng chuyền sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng.
Đương nhiên là tôi phải cổ vũ rồi. Bọn tôi đã bắt đầu tập từ sáng, dưới tầng trệt của tòa nhà khoa Xã hội. Hết bài nhảy này tới bài nhảy khác, tới khi toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi thì bọn tôi mới được nghỉ một xíu. Không còn nhiều thời gian nữa, cả đội phải đi thay đồ ngay, rồi còn phải chờ khóa trên trang điểm cho nữa.
Vì tôi không có lúc nào để ăn trưa nên bụng tôi lúc này bắt đầu réo ầm ĩ. Sau khi trang điểm xong, tôi mới vội uống tạm ngụm nước rồi chạy đi tập tiếp.
Sarawat có tới tòa nhà để gặp tôi. Cậu ấy vẫn mặc áo đồng phục trắng của khoa Chính trị, như mọi khi. Chỉ là lần này cậu không mang theo bao chân.
“Tôi chỉ nghỉ được 5 phút thôi phải đi tập tiếp bây giờ đây.” Tôi ngồi xuống cạnh cậu con trai da rám nắng, trong tay cậu ấy cầm một chiếc bánh mì kẹp cá ngừ trông ngon ơi là ngon.
“Sao cậu lại trang điểm nữa rồi?” Cậu ta nhăn nhíu mặt mày, nhìn tôi mấy lượt từ đầu tới chân.
“Sao cậu lại trưng cái mặt như đít nồi ra nữa rồi?”
“Để cho đẹp trai.”
“Tôi là đẹp trai đây.”
“Cậu ăn gì chưa? Bánh mì kẹp không?”
“Cảm ơn.” Tôi cẩn thận xé vỏ bánh ra, rồi cắn một miếng, không thể chịu nổi cơn đói này nữa. Tôi phải nhờ đàn chị dặm lại son môi mới được, phải ăn cho thỏa lòng thôi.
“Cậu ốm đấy à? Sao trông nhợt nhạt thế?”
“Họ phải trang điểm để tôi trông mềm mại hơn chút.”
Thật ra thì tôi đang thấy không khỏe thật. Tôi lại bắt đầu thấy đau bụng rồi. Tôi nghĩ là tôi không thể ăn gì được, vì bụng dạ tôi biểu tình dữ lắm.
“Mấy giờ thì đá?”
“3 giờ chiều.”
“Ờ. Gặp sau nhé.” Đội cổ vũ phải nhảy một bài ngày trước trận bóng. Rồi trong trận thì bọn tôi sẽ đứng ở đường biên để cổ động.
“Cổ vũ cho tôi đi.” Sarawat nhẹ giọng nói, vươn tay ra nắm lấy tay tôi, nhìn tôi không rời bằng cặp mắt cún con.
“Ừ. Chiến thắng nhé.”
“Nếu tôi thắng thì có được cậu thưởng gì không?”
Rồi lại thế nữa rồi đó. Con quỷ dâm tà lại nhập cậu ta rồi.
“Tôi không phải cho cậu cái gì hết. Thắng thì được giải tiền mặt rồi còn gì!”
“Có ý nghĩa gì đâu? Cái đó đằng nào cũng phải chia đều cho cả đội. Tôi muốn được nhận cái gì đặc biệt từ riêng, mình, cậu, cơ.”
“Cậu muốn gì?”
“Đá bóng vào gôn với chỉ mình cậu trong phòng được không?” Kèm theo đó là nét cười dâm tà.
“Cậu khỏi đá vào gôn trong phòng tôi vì tôi sẽ đập cậu tơi bời nếu cậu dám làm thế.”
“Đi mà? Chỉ ghi một bàn thôi.”
“Còn khuya.”
“Sẽ vui lắm á.”
“Không!”
“Làm cho cậu không đi nổi nghe có vẻ là ý hay.”
“Đừng nói cái này nữa!” Tôi muốn táng cậu ta lộn nhào tại chỗ ghê.
Cứ thế, mãi tới khi P’Led gọi đi tập và xua Sarawat đi.
Tới lúc rồi. Tất cả mọi người đều di chuyển tới sân vận động ngoài trời. Hai bên khán đài đông nghịt người chen nhau đứng.
Giữa sân là thành viên của đội bóng khoa Kiến trúc đang khởi động làm nóng người. Sarawat ngồi với hội bạn của cậu ấy. Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi mới trở lại tập trung lắng nghe huấn luyện viên và các thành viên trong đội họp bàn.
Đội khoa Kiến trúc có 5 phút để trở về phía sân của mình. Sau đó thì đến lượt đội cổ vũ. Bài hát mở màn là Hành khúc Trường Đại học.
Nhảy nhót dưới trời buổi chiều nắng chói chang chẳng dễ dàng gì. Thời tiết hôm nay rất nóng, ai cũng mồ hôi nhễ nhại chảy đầy mặt. Sau khi rời khỏi sân cỏ, tôi phải hít chút dầu bạc hà, rồi bôi dầu nóng khắp người vì tôi mệt lử. Tưởng tượng mà xem, bây giờ mà tôi phải giơ thẳng hai tay thì cả hai cánh tay đều sẽ đang run lẩy bẩy.
Nhưng mà tôi là con người của tinh thần bất khuất. Tôi không muốn ai biết rằng mình đang cảm thấy không khỏe. Vậy nên tôi ép bản thân mình đi qua đám đông để xem trận đấu. Tiếng còi vang lên đồng thời trái bóng bị đá lăn đi. Trên khán đài, tiếng reo hò đứt quãng vang lên, người cầm cờ, người cầm băng rôn, biểu ngữ, hò hét cổ động cho khoa mình.
“Số 12 vừa chuyền cho số 7.”
Tiếng hò reo rất lớn.
“Tới đi Sarawat! Cố lên!”
“Sư tử Trắng! Sư tử Trắng! Sư tử Trắng!”
“Kiến trúc cố lên! Kiến trúc cố lên!”
“Lúc này, khoa Chính trị đang giữ bóng… Họ tới giữa sân rồi… Số 4… Cánh phải lao lên đoạt bóng…. Rê bóng đi rồi… Bùm! Tạm biệt!” Bình luận viên như thể đang hô hào cổ vũ cùng cả đội vậy.
“Sẵn sàng chưa? Đứng vào khu cổ vũ nào!” Hả? Lại phải ra sân nữa hả? Tôi mệt lắm rồi đó.
“Tine, em ổn không đó?” Một chị khóa trên hỏi tôi. Tôi đứng bật lên, lắc đầu.
“Em không sao ạ.”
“Nếu không ổn thì phải bảo nhé.”
“Dạ.” Thật đấy, tôi thấy khá hơn lúc này nhiều rồi. Tôi khá tự tin là sẽ ổn từ giờ đến cuối trận luôn ấy. Bài nhạc cổ vũ lại vang lên và bọn tôi lại nhảy. Hết bài này tới bài khác.
Tới giờ đã 20 phút trôi qua. Sân bóng tràn ngập tiếng nhạc cổ vũ sôi động, dưới trời nắng chói chang.
Tuýtttt!
Tiếng còi hiệu dài vang lên, có chuyện xảy ra rồi. Ai đó ở đội bóng khoa Chính trị ngã ra sân.
Là Boss…
Sau đó thì trận đấu càng gay cấn hơn nữa.
Tuýtttt!
Chỉ 4 phút sau, một đàn anh trong đội Sư Tử Trắng bị khiêng đi khỏi sân. P’Mil… anh ta bị thẻ đỏ vì phạm lỗi 2 lần. Nhưng nhìn vẻ mặt thì không có vẻ gì là hối hận cả.
Trận đấu càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn.
Tôi trông thấy Sarawat chạy ra giữa sân, dù ngã nhiều lần nhưng vẫn đứng lên đá tiếp được.
Tai tôi bắt đầu hơi ù đi. Tia mặt trời chói đến mức tôi bắt đầu nhìn được từng dải sáng chói lòa. Cánh tay tôi thì run bần bật lên. Tôi muốn buông thõng luôn cho xong nhưng không làm thế được. Tôi còn chẳng nghe được tiếng nhạc nữa. Cũng chẳng biết mình đứng vị trí nào nữa luôn. Mồ hôi tuôn ào ào trên mặt, da thì bỏng rát.
Cố lên nào!
Nhưng cơ thể tôi thì không chịu nổi nữa.
Tuýtttt!
Thân người Sarawat đổ ập giữa sân cỏ, cẳng chân hình như có chút biến dạng và không thể đứng tư thế bình thường được. Hình ảnh trước mắt tôi cứ chuyển liên tục hết sáng lại tối. Tôi cố kêu lên, tìm cách đứng cho vững nhưng đàn chị bên cạnh đã kịp lao tới gọi tên tôi
“Em Tine… Em Tine!”
“…”
“Gọi hỗ trợ! Em ấy không ổn rồi! Đưa vào chỗ có bóng râm nhanh lên.”
Cơ thể tôi được một bàn tay dày đỡ lấy, kéo vào mái hiên khu nghỉ của đội bóng. Tuy tầm mắt tôi đã mờ đi và chẳng nhìn rõ nữa nhưng tôi biết đó là ai.
P’Mil nhanh chóng tháo cúc cổ áo của tôi ra, nhưng anh ta nhanh chóng biến mất trước mặt tôi. Thay vào đó là một người khác, đang thở hổn hển, dịu dàng ôm lấy mặt tôi.
“Tine…”
“Sarawat?”
“Cái quỷ gì đấy? Còn đang đá mà. Cậu ra đây làm gì?” Một giọng nói khác của ai đó rung lên bên tai tôi. Một chiếc khăn lạnh màu trắng được dịu dàng đặt lên mặt tôi.
“Tránh ra!”
“Bỏ Tine ra, tôi còn phải chăm sóc cho em ấy!”
“Cậu ấy là bạn trai tôi, anh mới phải cút ra ấy!”
Cậu ấy làm tôi có cảm giác như mình vừa quay lại năm 14 tuổi, khi lần đầu có bạn gái…
——-
Chú thích trong truyện:
(1) Tòa nhà Baiyoke: Tòa nhà chọc trời được xây dựng vào năm 1987, từng là tòa nhà cao nhất Thái Lan (151m, 43 tầng) trước năm 1993. Giờ có thêm tòa Baiyoke II cao 309m với 88 tầng và một đài quan sát trên tầng 77, là tòa nhà cao thứ 3 của thành phố.
Tầm này có mấy đứa bạn thân chịu khó an ủi cũng tốt. Lũ bạn rủ tôi ra ngoài ăn buffet để xả hơi sau giờ ôn bài. Thằng Puek gần như không nhấc mông lên lần nào, chỉ ngồi xỉa răng miết. Fong và Ohm thì ngược lại. Chúng nó đứng ở hai quầy buffet khác nhau, cách chừng đâu có 10m nhưng lại phải gọi điện thoại cho thằng còn lại cứ như cách nhau nửa vòng trái đất. Bọn nó muốn đảm bảo là hôm nay sẽ thử đủ tất cả các món ở tất cả các quầy.
Phần bình luận trên bài đăng của Câu lạc bộ Âm nhạc vẫn không ngừng nhảy ting ting, cả đám người vào trêu tôi, phần còn lại thì rủa xả không ngừng.
“Tao chịu rồi đó. Bọn họ không chịu xóa bài.” Tôi bảo với đám bạn, thở dài thườn thượt. Thằng mặt mụn ngồi bên cạnh tôi đây cuối cùng cũng thôi xỉa răng, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy quan tâm. Nó vỗ vai tôi mấy cái rồi mới cười cười bảo
“Cho tao xin con tôm nướng được không?”
“Rồi sao mày không ra đó mà lấy?”
Lần này thì tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nhai đồ ăn từ phía nó. Tôi giơ ta ra hiệu ý là thích thì lấy tôm trên đĩa của tôi đi. Nó đúng là một thằng bạn hết sức đặc biệt, với khả năng an ủi bằng cách khiến người ta quên mất là người ta đang buồn phiền. Bởi vì nó khiến người ta đau đầu cmnr.
“Tao thấy ảnh từ Sarawat rồi.”
Tôi ngừng ăn khi người bên cạnh lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng lần nữa. Lúc này, tôi không quay sang nhìn mặt thằng bạn. Tôi chỉ vừa nghe vừa nhìn màn hình điện thoại.
“Nó dám viết ra điều nó thực sự nghĩ. Hẳn là nó nghiêm túc đó mày.”
“Nó chỉ muốn làm tao phiền chết thôi. Nghiêm túc cái nỗi gì.” Tôi vội đáp.
“Được. Tao hiểu rồi.”
Một lúc sau thì bàn ăn im ắng dần trở nên ồn ào. Mấy đứa nó đang tranh luận chuyện gì đấy, mồm vẫn còn nhồm nhoàm đồ ăn.
“Lúc mới bắt đầu yêu đương thì đúng là khó mà bày tỏ tình cảm được mà.”
“Tao chẳng thấy khó chỗ nào hết. Bình thường, nếu tao thích ai thì tao hỏi thẳng thôi.”
“Đấy là bởi vì mày luôn bắt đầu dễ dàng nên kết thúc cũng dễ dàng theo. Mày đá con nhà người ta cái một đấy thôi.”
“Thì cũng đầu có nghĩa là ban đầu dễ mềm lòng thì sau đó sẽ khó khăn đâu.”
“Vậy nói nghe thử coi. Phần nào của Sarawat ban đầu thì mềm sau lại không?”
“Nghỉ cm mày đi!” Mấy thằng dở người cười như được mùa. Tôi cũng muốn tranh cãi thêm nhưng mấy thằng chúng nó nói to quá, bàn bên cạnh cũng bắt đầu ngó qua bên này rồi. Cứ hễ khi nào nhắc tới tên Sarawat là chúng nó như bắt được át chủ bài ấy.
“Nó là thằng tử tế mà.” Chúng nó tìm cách thay đổi không khí.
“Mày thấy gì tốt à? Nó bị khùng thì có!”
“Tao thấy nó là thằng tử tế. Mày có nhìn ra nó làm cho mày những gì không? Có bao giờ thấy nó làm thế với ai khác đâu. Lúc chúng mày ở cạnh nhau, nó như biến thành người khác ấy.”
Thằng Peuk nhón lấy miếng sườn lợn trên bếp, đặt vào đĩa của mình nhưng mắt thì lại dán vào màn hình điện thoại trên tay tôi. Tôi vẫn dậm chân tại chỗ trong việc giải quyết vấn đề trước đấy.
“Để tao hỏi mày nhé, chuyện mày phàn nàn về bức ảnh ấy, là do mày thấy phiền hay thấy xấu hổ?”
“Phiền. Tao sợ là những người khác hiểu lầm mất.”
“Ồ… Vậy ra là mày không thích nó lắm. Hai đứa mày không phải một đôi.”
“….” Ahhhh!
“Tao nghĩ là Sarawat hợp với kiểu siêu sao, hay là kiểu mấy cậu dễ thương hơn ấy. Cả hai đứa mày đều chẳng ăn nhập gì, tuy cả hai trông đều khá lắm.” Thằng này hôm nay cầu diễn mà nói lắm thế nhỉ?
“Ừ. Tao không hợp với nó.” Còn lâu nó mới chịu thua nên tôi chẳng buồn tranh cãi làm gì nữa. Tôi không muốn đám bạn mình nghĩ rằng chúng nó đang nắm kèo trên, nên tôi tỏ ra không quan tâm đến Sarawat hết mức có thể.
“À với cả, có thật là Green giờ có chồng quản rồi không? Nếu mà thế thật, thì tao sẽ giúp mày nói chuyện với Sarawat để nó thôi làm phiền mày nữa. Ok không?”
“…” Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi không muốn thế mà. Chỉ là…
“Nè Fong! Tao có việc khó nhằn cho mày đây.” Tới rồi! Chúng nó bắt đầu huy động lực lượng rồi. Ngay khi hai đứa này bắt đầu nói là tôi bắt đầu thấy không khỏe. Chúng nó đồng tình với nhau là sẽ giúp tôi né khỏi Sarawat, mà lại chẳng buồn hỏi gì tôi. Tôi không muốn cắt ngang nhưng lũ bạn tôi thực sự đặc biệt giỏi thu xếp mấy việc kiểu này.
“Chúng mày còn tính gì đấy? Tao tự làm được.” Tôi cố gắng chen ngang vào.
Cuộc nói chuyện xàm xí kết thúc khi cái bụng của cả đám được lấp đầy, nhờ bữa buffet và 2 lít soda. Hẳn là mấy nhà hàng buffet kiểu này kiếm chác được khá lắm, từ mấy đứa như tụi tôi.
“Tao no quá. Về đi.”
“Fong, để tao đưa mày về.”
“Ờ thì rõ là thế rồi.” Thằng Fong ở cách tôi không xa lắm. Thế nên đưa nó về thì cũng tiện hơn mà lại tiết kiệm.
Trong xe tràn ngập không khí vui vẻ. Tôi bật một bài của Scrubb, thi thoảng lại nghêu ngao hát theo. Thằng Fong thì vung vẩy tay, nhún nhảy như thằng dở ở bên cạnh.
“Hôm rồi tao gặp thằng Man với thằng Team.” Rồi đột nhiên, thằng bạn cắt ngang bài hát đang bật.
“Ừ sao?”
“Chúng nó bảo là Sarawat nghiêm túc tán mày thật đó.”
“Chờ đã… Gì cơ?”
“Mày nói sao?”
“Bạn thôi.”
“Má! Chỉ bạn thôi á?”
“Mày nghe rồi đó. Má! Sao?”
“Thế tao hỏi mày, với tư cách là bạn nhé. Sao trông hai đứa mày cứ kiểu hơn cả bạn bè thế?”
“Không. Thật đấy. Bọn tao là bạn thôi. Không hơn không kém.”
“Được, tao hiểu rồi. Chúng nó cũng bảo tao là, nếu mày chỉ coi nó như bạn bè thôi thì nhớ nói cho nó hay. Có mấy bạn Ngôi sao ở khoa khác muốn tán nó lắm. Thằng Man bảo là chúng nó tính bắt mối cho Sarawat với mấy người bên đó, nếu như mày không thích nó.”
“Như nào?”
“Gì?” Thằng Fong nheo mặt lại như thể đang cố đọc suy nghĩ của tôi.
“Không có gì.” Thôi xin đừng làm mọi chuyện tệ hơn nữa. Ý tôi là, tôi nghĩ bọn tôi như bây giờ ổn mà. Nhỉ?
“Nếu mày đã không có cùng cảm giác với nó thì nên bỏ đi thôi. Tao sẽ giúp mày.”
“…”
“Đó là đàn của nó hả?” Đáng ra tôi không nên đưa nó về mới phải. Nó cầm cây đàn ở ghế phía sau lên.
“Ừm.”
“Để tao đem trả cho. Đi mua cái mới thôi.” Tôi muốn khóc quá rồi nè…
“Nhưng… Sarawat cho tao rồi mà…”
“Nhưng nếu mày tính làm rõ với người ta và gạt bỏ mối quan hệ không rõ ràng này thì giữ đồ như thế không ổn đâu. Mày phải bỏ hết những thứ gì liên quan đến nó đi. Với lại chỉ là cái đàn thôi mà. Không mất cọng tóc nào của mày đâu.”
Cái đàn có tên tao trên đó đấy mày! Đàn của tao cơ mà, không trả đâu. Nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong lòng vậy thôi chứ nào dám nói. Chân tay tôi như muốn nhũn ra.
“Mày có số Sarawat không?”
“Có… Sao thế?”
“Để tao nói chuyện với nó.”
“Mày biết sao không, tao thấy chúng mày nghĩ nhiều rồi. Tao tự giải quyết được.”
“Là tại mày lề mề quá đó.” Vậy à? Được rồi. Tôi nhấn ga và phóng xe nhanh hơn. Sao tôi lại không thể nói với chúng nó tôi thực sự cảm thấy thế nào nhỉ? Có lẽ vì tôi sợ nó sẽ không hiểu, hay sẽ trêu tôi sáng đêm. Nỗi khổ này còn khổ hơn cả mọc răng khôn nữa.
Và việc lái xe với tốc độ 140 km/h cũng không ích gì.
“Fong, tới kí túc mày rồi đó. Xuống xe đi.” To lo lắng nói, túm lấy cặp của nó rồi ném qua. Hai tay tôi vẫn còn run lẩy bẩy.
“Chờ đã! Cái đàn. Tao trả nó cho thằng Sarawat.”
“Tao tự làm được.”
“Để tao giúp.” Thằng Fong túm lấy cần đàn, cùng lúc với tôi. Tay tôi run bần bật nhưng nhất quyết không buông cây đàn Cục Phiền Phức của mình ra.
“Sarawat đã đưa nó cho tao, nên có trả thì tao cũng sẽ tự trả.”
“Mày chắc không?”
“Chắc.”
“Ờ thế thì, ngủ ngon nhé Tine! Muah~” Nó thả một cái hôn gió rồi quay đi. Cuối cùng thì tôi cũng thả lỏng được. Tôi hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, hít cho đủ số oxi đã bị lời của thằng Fong tước đi ban nãy. Chạm tay lên má, tự nhiên tôi lại thấy ươn ướt, vì nước từ mắt đang chảy xuống giàn dụa.
Tôi đang khóc mất rồi… Nhưng sao lại khóc mất rồi?
Sáng hôm sau, tôi lê lết cái thân đến trường. Đêm qua ngủ không được ngon lắm. Bọn tôi có tiết lúc 10 giờ sáng, nhưng tôi còn chưa làm bài tập. Nhưng mà, đám bạn đều sẽ cho tôi chép bài thôi.
“Ăn kem không? Đi với tao.” Thằng Ohm hỏi sao khi tôi đã chép xong bài về nhà.
“Ừm. Chúng mày thì sao.”
“Không ăn đâu.”
Thế là chỉ có tôi và thằng Ohm đi xuống nhà ăn dưới lầu, bởi vì đó là hàng gần nhất có bán kem. Tôi mua một kem ốc quế chocolate chip. Còn thằng mà rủ tôi cùng thì gọi vị quen thuộc của nó – ốc quế bốn vị.
“Xem kìa, ngôi sao của khoa Quản trị đó!” Nó trầm giọng nói, làm tôi phải chú ý tới cô gái với mái tóc dài đang đứng nói chuyện với các bạn gần đó.
Ừ đúng là dễ thương thật. Da trắng, dáng còn chuẩn nữa.
“Người đó hả?”
“Ừ… Đám bạn cổ hò hét dữ lắm, vì muốn cổ hẹn hò với Sarawat á.”
“…” Tôi cứ nhìn cô nàng đến thất thần, tới khi cả người mình hơi run lên. Rồi đột nhiên có tiếng huýt gió nho nhỏ của ai đó từ phía sau, của ai thì biết rồi đó.
“Ôi chao nhìn xem, Sarawat cũng tới rồi kìa! Trông đẹp đôi thế nhỉ?” Thằng Ohm liến thoắng. Tôi thì có cảm giác như vừa bị ai cầm búa đóng một cái đinh vào tim ấy.
Tôi chỉ biết đứng nhìn cậu con trai cao ráo kia, đang rảo bước đi về phía cô bạn ngôi sao của khoa Quản trị. Vẻ mặt cậu ta vẫn đơ ra như cái đít nồi, như mọi khi.
“Má ơi! Trông có hợp đôi không chứ!”
“…”
“Bọn họ có tán tỉnh nhau thì chắc mày cũng không cảm thấy gì đâu nhỉ?” Thằng Ohm vừa liếm kem của nó vừa hỏi, rồi thêm vào “Nó thích mày, nhưng mày cũng có thích nó đâu, nên có gì đâu mà phải khóc với sầu.”
Cục kem chocolate tròn xoe rớt cái bụp xuống sàn, cây ốc quế vẫn còn nguyên trên tay tôi. Cảm giác mất mát cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Rơi rồi kìa. Trời ơi Tine! Muốn mua lại không?”
“Không như trước nữa đâu. Hết chocolate chip rồi.”
“Nhưng còn nhiều hàng kem khác quanh đây mà.”
“Vị không giống nữa.”
“Vậy mày tính nhặt trên sàn lên ăn tiếp hay gì?”
“…”
“Nếu đã thích như thế, thì lần sau đừng có làm rớt.”
“…” Tôi không theo kịp lời nó nói.
“Tuy nhặt lên thì khó vì nó cũng chảy bét nhè ra sàn rồi, nhưng ít ra thì mày vẫn còn ốc quế trên tay đó.” Thằng Ohm nói trơn tru. Tôi cắn cái ốc quế, nhưng nó chẳng có vị gì hết. Vừa nhai nỗi cay đắng trong miệng, tôi vừa nhìn Sarawat, người vẫn đang đứng trước đám con gái ở cách đó không xa.
“Thế rồi, ốc quế không kem vị sao mày?”
“…”
“Nếu mà không muốn mất, thì phải giữ cho cẩn thận vào.”
“…”
“Nếu không thì, rơi xuống đất rồi là không còn như trước nữa đâu.
Tự nhiên tôi thấy tim mình cũng như tan vỡ theo. Tôi không chắc mình có thể chịu được cảnh Sarawat tán tỉnh người khác. Tôi nghĩ tôi chết mất thôi. Lần này, tôi phải tập trung nhìn lại xem bản thân mình cảm thấy thế nào.
Cách đây vài hôm, Sarawat có gọi cho tôi, mời tôi đi ăn và xem phim hôm nay. Giọng của cậu ấy vẫn êm như thế, khiến tôi muốn dành hết tâm can để nghe. Bởi vì trái tim tôi cần cậu ấy nhiều hơn thì mới dịu lại được. Nhưng lúc này, tôi lại sợ đó sẽ là bữa ăn cuối cùng, và bộ phim cuối cùng mà cậu ấy sẽ rủ tôi. Bởi rất có thể cậu ấy sẽ hẹn hò với cô bạn ngôi sao khoa Quản trị kia.
À thì xin lỗi, tôi xem hơi nhiều phim truyền hình thật.
Đây cũng là ngày đầu tiên sau rất nhiều ngày rồi tôi mới thấy mặt Sarawat, kể từ sau bài đăng trên trang mạng xã hội của Câu lạc bộ Âm nhạc. Đầu óc tôi giờ rối lắm. Trong lúc ăn, tôi cũng cố gắng để trông không gượng gạo kì cục quá, nhỡ cậu ấy phát hiện ra tôi đang nghĩ ngợi điều gì. Rồi trong khi ngồi chờ phim bắt đầu, tôi hỏi cậu ấy có muốn nghe nhạc không.
Bộ phim dở tệ, cái kết không có hậu chút nào. Tôi ghét nó. Nam chính thì lo sợ rằng hai người sẽ không thể bắt kịp nhịp sống của nhau, vậy nên họ chia xa. Nước mắt tôi sắp tuôn ào ào đến nơi thì phải dừng lại ngay khi nghe người bên cạnh đột nhiên đề nghị.
“Mình hẹn hò đi.”
Lúc mà Sarawat lên tiếng, tôi ngạc nhiên và bất lực quá. Càng nhìn cậu ấy kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình, tôi càng bối rối thêm. Tôi cứ tự hỏi mình mãi, rằng mình muốn gì. Tới khi tôi nghĩ đến chuyện cây kem…
Nó rơi bụp xuống sàn, còn tôi thì nhìn nó tan ra. Đó là cảm giác đau đớn khi nhìn thứ mình muốn đột nhiên mất đi, và mình thì không thể làm gì được. Rồi tôi nhận ra rằng tôi không muốn Sarawat cũng biến thành một cây kem chocolate chip khác.
Vậy nên tôi chỉ có một lựa chọn thôi…
“Ừ… Mình hẹn hò đi.”
Tôi muốn cậu ấy biết rằng, tôi không muốn đánh rơi mất thêm một cây kem chocolate chip nào nữa.
Vậy thôi đó.
Và thế là tôi phải thay đổi hết kế hoạch của mình. Thành thật mà nói, khi bộ phim vừa kết thúc, tôi đã thực sự tính sẽ kết thúc hết. Loại bỏ cậu ấy khỏi cuộc sống của mình. Tôi không muốn nói thêm gì với Sarawat nữa – bất kể là qua điện thoại hay là trên Instagram. Đó đã là một kế hoạch không tồi, vì cuối tuần này kiểu gì cậu ta cũng phải về Bangkok ăn sinh nhật em trai, nên tôi không muốn phiền thêm gì nữa. Chỉ là hôm nay kế hoạch đã bị sao nhãng đi.
Một lí do khác khá ngượng là… Tôi biết đến cậu ta trước cả khi cậu ấy hy vọng nhận lại gì từ tôi – tôi chỉ đơn giản là muốn cắt đuôi Green thôi. Nhưng giờ thì thời thế thay đổi rồi. Tôi nhận ra rằng mình thật ra cũng cần có cậu ấy bên cạnh. Nên là, xấu mặt tôi rồi.
Tôi cũng sợ bị trêu chọc nữa. Chưa kể, tôi sẽ hẹn hò với anh chồng quốc dân đấy, có cách nào để dừng hoạt động mấy đoạn đường quanh phòng trọ của tôi không?
“Nè, giờ sao? Bọn mình cứ ngồi đây thế này à?”
“Mày muốn gọi món gì?” Thằng Peuk hỏi.
Bọn tôi đang ngồi chơi chơi ở quán cafe. Hôm nay khá đông, nhiều sinh viên cũng tới đây thư giãn và nói chuyện phiếm.
“Mày gọi đại cái gì đi. Tao lười nghĩ quá.”
“Tao gọi cho tao thôi, chúng mày nghỉ đi vậy.” Như mọi khi, chúng nó lại đòi tôi gọi hộ cho và không chịu đi cùng tôi ra quầy đồ uống. Mấy thằng này lúc nào cũng khó ưa vậy đó. Nhưng lần này thì tôi sẽ kệ xác chúng nó và gọi cho mình thôi. Lúc đang đi tới quầy gọi đồ thì một nhóm đông người tiến vào.
Tiếng bước chân làm tôi phải quay ra nhìn. Trong quán khá nhộn nhịp bởi tiếng cười nói của mọi người xung quanh.
Bóng người trong mắt tôi bước về phía một chiếc bàn để ngồi xuống với nhóm bạn, nhưng lại như thể được thêm hiệu ứng slow-motion vậy. Cậu không nhìn tôi lấy một cái. Chỉ đơn giản là kiếm một ghế trống ngồi xuống.
Sau đó thì Man là người quay lại nhìn tôi. Đoạn, cậu ta mới thúc khuỷu tay Sarawat, ra hiệu nhìn về phía tôi. Lúc ấy, cả thế giới của tôi như ngừng quay vậy. Tim thì đập như tiếng bass trong concert.
Tôi chỉ biết gượng gạo nở một nụ cười với cậu ấy.
Sarawat không đáp lại. Cậu ấy vẫn ngồi đó, mặt vô cảm. Cậu chẳng cười, chẳng nói, chẳng chớp mắt, gì cũng không. Má! Chẳng nhẽ người bạn trai đầu tiên trong đời tôi lại gặp bệnh rồi?
“Em gọi món gì?” Nhân viên đứng quầy kéo tôi ra khỏi cơn xuất thần. Tôi quay lại mỉm cười ngại ngùng, liếc nhìn menu để gọi món.
“Cho em một mocha frapuccino ạ.”
“Cốc loại nào?”
“Cốc lớn ạ.”
“Tên em là gì?”
Tôi nhướn mày ngờ vực. Giờ cửa hàng còn dùng hệ thống quản lý khách hàng kiểu Starbucks nữa à? Có nhất thiết phải viết tên lên cốc không? Nhưng nhìn thấy cửa hàng vừa to vừa chật ních người, tôi đáp nhanh
“Tine ạ.”
“Chờ chút nhé.”
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Vừa tính quay lại bàn ngồi chờ, thì cùng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Lũ bạn tôi vừa gửi order qua LINE. Chúng nó rõ là lại đổ gánh lên vai cho tôi chịu, như mọi khi.
Yêu nhau lắm cơ.
Thằng Ohm muốn một sinh tố dâu. Thằng Peuk muốn sữa tươi. Còn thằng Ohm thì muốn hai viên kem cookies & cream. Thế là, đọc tin nhắn của chúng nó xong, tôi phải vòng lại quầy gọi đồ lần nữa.
Rồi thì… hội Sư Tử Trắng bắt đầu lớn tiếng nói chuyện, đến tôi còn nghe được họ nói gì.
“Ê mày! Tao lười quá mày. Lấy tao một Espresso đá nhé.”
“Tao cũng thế.”
“Lẹ lên! Người ta gọi đồ sắp xong rồi kìa!”
“Mày chờ cái gì nữa hả? Nhanh! Đi theo đi.”
Hội này đúng là tổ hợp của mấy thằng bất bình thường. Bọn họ đang đùn đẩy để Sarawat tới quầy gọi đồ, cốt là để trêu tôi nhưng mà không biết là… lúc này tôi đang ngại thât. Cậu con trai cao ráo đứng lên đi thằng tới quầy gọi đồ, có liếc qua nhìn tôi một cái, dù mặt vẫn như cái đít nồi. Đây là lần đầu chúng tôi gặp lại nhau, sau khi quyết định chính thức hẹn hò. Tôi không biết phải làm sao, hay phải nói gì bây giờ. Thế, ai nói trước bây giờ?
“Đến… Đến cùng các bạn à?” Tôi bắt đầu cuộc trò chuyện như vậy đó. Bao giờ tôi mới thắng được cậu ta đây?
“Ừ.” Câu trả lời ngắn quá. Má!
“Thế… Tôi quay lại bàn mình đây.” Như thế tốt hơn, nhỉ?
“Chờ đã, cậu không lấy đồ uống à?”
“Lát tôi quay lại lấy sau.”
“Đứng với tôi một lúc đi. Cùng đợi.” Nói xong cậu ấy gọi đồ cho bàn mình. Sau cậu ấy thì tôi cũng gọi đồ cho mấy thằng bạn.
“Cốc cỡ nào em?”
“Tất cả đều cỡ lớn ạ.”
“Dùng tên Sarawat hết hả?”
“Vâng.” Chà, đến cả nhân viên quán cũng biết tên cậu ấy. Đáng sợ quá vậy.
“Tan lớp rồi hả?” Cũng đã 2 giờ chiều rồi. Nếu tôi không nhớ nhầm, thì Sarawat không có lớp buổi chiều, nên bọn họ mới tụ tập ở đây.
“Ừ.”
“…”
“Hôm nay cậu có phải tập không?”
“Cậu không phải tập bóng à?”
“Có tập cho trận sắp tới. Nhớ tới cổ vũ cho tôi đấy.”
“Biết rồi.” Tới lúc đó, đằng nào tôi cũng phải đứng ở rìa sân thôi. Ở trong đội cổ vũ thì mệt thật đấy, nhưng cũng có vài thứ cũng khiến người ta vui vẻ lắm, ví dụ như là…
“Tôi không biết phải nói gì cả.” Sarawat bảo. Đừng nói thế chứ tôi với cậu đều như nhau thôi.
“Ừ.”
“Tôi ngại quá.”
“…”
“Tôi còn có một cậu bạn trai dễ thương nữa.”
“…”
“Cạn lời rồi.”
Trời ơi! Tim tôi hình như vừa nổ tung rồi. Từ giây phút này bất cứ lúc nào người tôi cũng có thể vỡ tan ra. Tôi chỉ biết đứng, hết nhìn sàn nhà lại nhìn lên trần, cả trái tim và đầu óc tôi đều đang loạn cào cào hết cả lên. Tôi không biết là có một người bạn trai – vừa kì lạ lại vừa quái đản – có thể khiến mình yếu đuối thế này.
Chẳng biết cậu ấy có cảm thấy như tôi không nhỉ, chứ tôi là không kiềm chế nổi nữa rồi đó.
“Tine, đồ của em đây.” Cuối cùng thì Mocha Frapuccino là người hùng cứu cánh tôi.
“Bao nhiêu ạ?”
“50 baht.”
Tôi còn đang móc tiền ra khỏi ví thì đã thấy tên kia làm ra một hành động xấu xí hết sức. Tên khốn này cúi xuống bên quầy đồ, rồi rít một hơi hết bay nửa cốc nước còn chưa trả tiền của tôi, lại còn vừa uống vừa nhìn sang tôi nữa. Thật luôn đó hả? Cậu ta khát tới mức không thể đợi đến lượt đồ uống của mình ra à? Liền sau đó thì
“Sarawat, đồ của em đây.”
“Tôi lỡ uống cốc này mất rồi nên coi như là của tôi nhé. Trả tiền cậu sau.”
“Thôi khỏi cần đi.”
“Đừng cứng đầu thế chứ.” Nói xong, Sarawat gật đầu với tôi rồi rảo bước quay lại bàn của mình. Cậu ta cũng đem theo cả cốc mocha frappuccino của tôi, chẳng để lại cho tôi cái gì hết.
Bàn của Sarawat cách bàn bọn tôi không xa lắm. Tất nhiên là mọi người xung quanh ai cũng hứng thú nhòm ngó cậu ấy, có cả đống người đang lén chụp hình, xì xầm bàn tán, hú hét khe khẽ ở xung quanh đây. Nhưng Sarawat thì vẫn điềm nhiên như không, chẳng làm gì ngoài ngồi uống cốc nước với cái vẻ mặt đáng yêu, à không ý tôi là, như đít nồi hằng ngày.
“Quan hệ của hai đứa mày tới đâu rồi?” Thằng Ohm hỏi, nhưng tôi chỉ nhún vai, từ chối trả lời.
“Gì đây? Mày uống mocha cơ á?” Một lát sau tiếng từ phía bàn của hội Sư Tử Trắng vang lên, vọng khắp cả quán. Bọn họ đều nói khá lớn tiếng, và nghe như thể mọi người bên đó đang vui vẻ lắm.
“Phải là mocha frappuccino cơ, không thì nó không uống đâu.”
“Gì? Người mua chắc là đáng yêu lắm hả?”
“Quá là đáng yêu ấy chứ nhỉ bạn eiii.” Bọn họ đang ám chỉ tôi đấy à?
“Mày còn khuya mới đáng yêu được như người ta nhé.”
“Thằng khốn này.” Đó cũng là lúc tôi thấy Sarawat dùng bàn tay dày cộp của mình đập đầu thằng bạn tới tấp, tới khi thằng Man không chống chọi được nữa mới gào tên tôi lên.
“Tine! Cứu tui! Cứu tụi này!”
Tôi tặng bọn họ một ngón giữa. Đùa cứ như trẻ mẫu giáo ấy. Cả quán đều quay lại ngó bọn họ lom lom, mất một lúc lâu mới bình thường lại được. Bọn họ cứ trêu chọ nhau mãi một hồi lâu sau thì…
Ting!
Sự chú ý của tôi bị thông báo tin nhắn trên điện thoại thu hút. Giờ thì bọn họ chuyển qua trêu nhau trên IG.
man_maman Gửi tới người nào đã mua đồ uống cho bạn tui #thankyou
Bức hình được đăng trên IG là cốc nước của tôi đặt trên bàn, chụp bởi Sarawat. Thằng Man còn tag nguyên hội bạn vào. Nhưng vấn đề là, sao lại còn tag cả tôi nữa?
kittitee Qua tận nơi mà cảm ơn người ta đi kìa
boss-pol @man_maman Mày qua đê
man_maman Để tao qua bàn bên chơi nhá. Tao muốn ngồi với người ấy.
“Dẹp mẹ đi!”
“Ê! Đau đấy!”
Giọng Sarawat trầm trầm, nói gì đó xong khiến cả hội bạn cậu ấy cười phá lên. Tôi nghĩ chuyện này có vẻ thường xảy ra trong quán lắm rồi. Chỉ có điều là, lũ bạn tôi cũng đã gia nhập cuộc chơi trên IG. Tôi tưởng chúng nó sẽ đăng cái gì kiểu “chuyện quái quỷ gì xảy ra với mấy ông thế?” nhưng tôi đã nhầm. Tôi chỉ biết thở dài thượt.
Ngồi trong quán, chụp mấy tấm ảnh linh tinh rồi lướt Instagram, ít ra thì tôi có khá nhiều thứ để mà tự làm sao nhãng chính mình. Bởi vì thú thật thì… tôi vẫn đang ngại lắm.
tine_chic @milkbox1998 Mocha frappuccino ở đây ngon lắm
bigger330 Có miễn phí không?
i.ohmm Ê khoan! Tui bỏ lỡ gì à?
thetheme11 Qua bàn tụi này ngồi chung đê
Chỉ chốc lát sau, trang chủ Instagram của tôi đã tràn ngập ảnh. Mây bức hình trông chẳng khác gì nhau trong quán cafe, chỉ là đổi góc khác. Quan trọng hơn là từ người đó.
sarawatlism Dễ thương
man_maman Giỏi đấy. Qua nói thẳng với người ta đê
bigger330 Làm cái gì đó?
january_jam Hở?
wiper.few Cậu đang ở đây à? Để tôi tới
thetheme11 Gà! Giỏi thì nói thẳng trước mặt xem nào
boss-pol Kém vl
kittitee Hèn vl
Lần này thì Sarawat ngước lên, hết nhìn tôi lại nhìn đám bạn. Đừng. Đừng có mà trêu tôi gì hết.
“Mạnh mẽ lên xem nào bạn ơi. Tới đê. Đừng có hèn nữa bạn ơi.”
Tới lúc này thì tôi vội vã quay mặt sang hướng khác, vừa giả đò là mình đang dùng điện thoại vừa toát mồ hôi. Tôi cầu trời khấn phật là Sarawat đừng có đi về phía này. Nhưng mà mọi thứ đều chệch hướng hết.
Cái thân người cao ngồng của cậu ấy đang đứng ngay đây rồi. Tôi ngước lên nhìn, vẫn là cái vẻ mặt không mang cảm xúc gì đó. Hội Sư Tử Trắng thì cười hi hí với nhau, thì thầm xì xào to nhỏ.
“Tine.”
“Gì?”
“Cậu đừng đáng yêu nữa. Chúng nó trêu suốt thôi.”
“…” Tôi có làm gì đâu?
“Cậu có việc gì với bạn tôi à, Sarawat?” Lần này, người nói là thằng đang ngồi cạnh tôi, phá hỏng hết cả chuyện chính sự của tôi rồi.
“Tôi không quản được mấy thằng kia thì tôi phải quản người của mình thôi.” Cậu ấy đáp trơn tru chưa kìa.
“Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.”
“Đây là bạn trai tôi.”
“Hả?!”
“Đây là bạn trai tôi, nên là người của tôi.”
“Thật?”
Như thể thế giới bí mật của tôi vừa đổ sập xuống, vỡ tan tành. Ôi tim tôi…
Thằng Ohm, Peuk và Fong trêu tôi suốt hàng giờ liền. Chúng nó bắt đầu sung sướng bắt chước lại tôi trước đây, giả đò tỏ ra khó khăn không ưa Sarawat lúc cậu ấy đang tán tỉnh tôi. Tối muộn hôm đó, Sarawat nhờ tôi giúp cậu ấy tìm một phòng tập. Đám bạn lại thích thú trêu chọc và làm mặt quỷ nữa.
Có vẻ như hội Sư Tử Trắng đã sẵn sàng hóa thân thành biệt đội Avengers của Marvel, bảo vệ tôi và Sarawat. Nghe thì có vẻ buồn cười nhưng mà tôi khá chắc là tôi sẽ toi đời nếu hội các cô vợ của anh chồng quốc dân này phát hiện ra chuyện của bọn tôi. Mà nhắc tới đó, thì hai bên đều thống nhất là bọn tôi sẽ giữ kín chuyện này. Không nên để ai biết về quan hệ của bọn tôi thì hơn. Phải giữ chuyện này riêng tư một chút.
“Cậu đang tìm phòng tập ở đây à?” Bởi vì ‘danh phận’ thay đổi rồi nên cảm xúc cũng khang khác theo.
“Ừ. Qua tòa nhà của câu lạc bộ đi. Khỏi tốn thời gian xin phép làm gì.”
“Thế còn thành viên ban nhạc của cậu thì sao?”
“Tôi hẹn rồi. Lát là họ tới thôi.”
Vậy là bọn tôi cùng nhau ngồi dưới tầng trệt của tòa nhà câu lạc bộ. Lúc này, tôi ôm cây đàn DC-16 Martin trong khi người bên cạnh chỉ ngồi thẳng đơ ra. Cậu ấy lấy ra hai hộp sữa, đưa cho tôi một. Nói thật thì tôi vẫn chưa quen với chuyện đối xử kiểu bạn trại – bạn trai này.
“Lát cậu muốn ăn gì không?
“Không biết nữa.”
“Sữa này chẳng ngon gì cả. Tôi nghĩ là sữa từ ngực cậu phải ngon hơn.” Cậu ta nói, nhìn tôi chằm chằm.
“Đừng có nói linh tinh!”
“Nói thật mà.”
“Đậu má cậu!” Tôi cầm ống hút, đã được cắm sẵn vào hộp sữa, rồi rít một hơi. Tôi không muốn nghe cậu ta nói thêm nữa. Tôi cũng muốn nói chuyện lắm, nhưng lại sợ bị cậu ta lừa vào tròng nữa. Trước khi hẹn hò cậu ta đã biến thái với hay đùa cợt lắm rồi… giờ đã bắt đầu hẹn hò thì còn tệ hơn thế nữa. Có lẽ thế này còn cao cấp hơn cả việc chỉ hôn hít.
“Cậu vẫn muốn đi ăn chung không?” Ờ thì, cuối cùng tôi vẫn hỏi chuyện cậu ấy.
“Không.” Chẳng ngạc nhiên gì khi Sarawat cao như tòa Baiyok (1). Lúc qua phòng cậu ấy, tôi thấy có cả đống thùng sữa xếp thành chồng phía sau tủ lạnh.
“Cuộc thi năm nay cậu chơi bài gì thế?”
“Nhạc của Scrubb.”
“A, tôi thích!”
“Thế thì để tôi đổi qua ban nhạc khác.”
“Cậu có chắc là có thể chơi được nhiều bài không? Chơi một bài thôi!”
“Cậu ồn quá. Nói thêm nữa là tôi hôn đấy.”
“Lượn đi.”
Hai người hẹn hò với nhau không nhất thiết phải là nói lời có cánh, ví dụ như bọn tôi hiện tại. Cậu ấy vẫn nói chuyện tục tĩu y hệt hồi trước. Nhưng lần này, cậu ta đã có đặc quyền khác rồi, nên tôi sợ cậu ta sẽ không nói suông mà làm thật.
Tôi không muốn tranh cãi thêm với Sarawat nữa nên lấy tai nghe ra rồi bật chút nhạc trên điện thoại. Nghe nhạc dù sao cũng giúp giết thời gian. Sau đấy thì Sarawat vui vẻ đưa cho tôi hộp sữa của cậu ấy. Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe được vì tiếng nhạc lớn quá.
Nhưng tôi cũng không muốn nghe.
Lúc sau, bàn tay to dày vỗ lên vai tôi. Nhưng mà bạn thấy đó, tôi không để ý. Tôi thấy cậu ta dịu dàng ghé sát lại bên tai nói gì đó, nhưng tôi cũng chẳng rõ là gì. Tôi vừa vui vẻ nghe nhạc của mình, vừa thích thú trêu chọc cậu ấy bằng cách đó.
“…”
“Tôi không biết cậu cậu đang nói gì đâu.” Đáp xong tôi lại nghe nhạc tiếp.
“…”
“Ừm.” Tôi trả lời mà chẳng biết cậu ấy vừa hỏi gì.
Chỉ trong một khắc, mặt tôi bị bàn tay to lớn của cậu ấy ôm trọn lấy, liền sau đó là một nụ hôn sâu rơi xuống. Đầu lưỡi ấm nóng của cậu ấy nhanh chóng trượt vào khoang miệng tôi. Tôi thậm chí còn nếm được vị sữa ngòn ngọt trong miệng cậu. Thật tình thì may mà có tay cậu ấy đang giữa lấy mặt tôi, chứ không thì tôi nghĩ mình xỉu ở đây mất. Tôi run rẩy không kiểm soát được, để mặc cậu ấy dẫn dắt từ đầu đến cuối.
Má ơi. Lưỡi cậu ấy cứng như đá ấy.
Tôi chết mất. Trời ơi! Tôi không dám đùa nữa đâu. Tôi không dám vờ như không nghe thấy cậu nữa đâu. Lần sau cậu nói gì tôi cũng rửa tai nghe mà.
“A, bạn mình. Chờ lâu chưa?”
Má!
Tôi lỡ nuốt nước bọt ực một cái khi người kia dứt khỏi nụ hôn. Không khí đột ngột tràn vào làm tôi suýt thì không thở được. Lúc này tôi chỉ thấy mặt Sarawat.
“Nếu lần sau còn không chịu nghe tôi nữa, tôi hôn cho cậu hỏng luôn đấy.”
May mắn thay là bọn họ không nhìn thấy chúng tôi. Sự thật là họ vừa cứu tôi một mạng khỏi tên điên này. Nếu họ không xuất hiện, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“A, mọi người đây rồi.” Tôi cười chảy cả nước mắt. Nhìn sang khuôn mặt góc cạnh của cậu ấy, đầu lưỡi của cậu xấu xa vươn ra liếm khóe miệng, nhìn tôi đầy vẻ dâm tà.
Thằng điên này.
“Tine sao thế? Mặt đỏ vậy?” Người hát chính của Ctrl S hỏi, tôi đứng bật lên làm như không có gì.
“Kh-không, có gì đâu. Bọn mình ngồi đây đợi thôi à. Không làm gì cả.”
“Ồ… vậy à?”
“Ừ.”
“Không tin đâu.”
“…”
“Mép dính sữa đó hả?”
“…” Tôi giơ tay lên quệt mép, xong quay ra nhìn Sarawat. Giờ thì tôi muốn cho cậu ta một đạp. Còn cậu ta thì đang ba xàm bá láp nói xấu tôi.
“To như con trâu rồi mà vẫn còn uống sữa như trẻ con.”
“Thì, đấy là một phần của việc trưởng thành mà. Để người ta yên đi!” À ha! Thằng khốn này nữa. Cậu ta làm thế với tôi, rồi để mặc cho tôi một mình chịu tội bởi hộp sữa Thái-Đan Mạch mà chẳng phải tôi mua, tôi uống mà còn chẳng có chủ đích uống nữa là. Ôi tim tôi. Cái thằng này nữa!
Lát sau cả nhóm đã tới đông đủ. Bọn tôi đi về phía phòng tập, tôi là người cuối cùng vào phòng. Tôi cũng đã biết hết thành viên ban nhạc rồi.
Hiện tại thì Temem là người hát chính. Có hai người chơi guitar là Sarawat và Earn. Tay bass là một cô gái đã ở trong ban nhạc từ đầu, Jan. Chơi keyboard là Nont và trống là Boom.
Tôi cũng biết rõ vai trò của từng người luôn. Nhưng cùng lúc đó thì mọi người đều không hiểu sao tôi lại ở trong phòng. Ai cũng biết tôi là người mới chẳng biết gì mấy về đàn hát.
“Tine muốn xem bọn mình tập.” Và liền ngay sau đó, Sarawat nói, cứ như đọc được suy nghĩ của tôi ấy.
“À.”
“Đừng lo, mình không làm phiền mọi người đâu. Mình ngồi im đây thôi.” Tôi bảo mọi người thế để họ thấy thoải mái hơn.
“Thế để bọn tôi bàn bạc xem chọn bài nào cho cuộc thi sắp tới nhé.”
“Bọn mình phải nghĩ được hai bài để diễn cho vòng loại. Một bài nhanh một bài chậm đi.”
“Sarawat có đề xuất gì không?”
“Đây. Tôi có hết rồi.”
Bọn họ ngồi thành một vòng tròn, tranh luận qua lại khoảng mười phút. Tôi tách ra ngồi ở một góc phòng, im lặng, bởi vì tôi không phải thành viên ban nhạc. Thi thoảng Sarawat cũng ngó qua mấy bận, sau đó thì dứt khoát đưa điện thoại cho tôi chơi. Điện thoại của tôi đã hết pin từ khoảng 1 tiếng trước rồi, còn cậu ấy thì biết là tôi bắt đầu thấy chán.
Và ai cũng biết là tôi chẳng chơi game điện thoại. Tôi sẽ mò vào IG của cậu ấy và đọc tin nhắn. Tuy nhiên thì tôi cũng không ngạc nhiên về số tin nhắn và bình luận mà cậu ấy nhận được. Cũng không phải tự nhiên mà cậu ta mang cái danh anh chồng quốc dân.
Tôi lướt qua lại trên màn hình. Tầm mắt tôi dừng lại ở một tài khoản vừa mới nói chuyện với cậu cách đây vài ngày. Tôi biết người này, và người đó cũng biết tôi rõ lắm. Chính là chủ tịch một và duy nhất của câu lạc bộ Âm nhạc – P’Dim.
sarawatlism
Xóa ảnh của Tine dùm em đi.
dimdis
Không xóa đâu.
Đây là chữ viết tay của chú chứ có phải của nó đâu.
sarawatlism
Em sợ cậu ấy giận rm mất.
dimdis
Sợ quái gì? À mà thằng nhỏ cũng nhắn cho anh đấy
Hai đứa mày đúng một cặp trời sinh rồi.
sarawatlism
Xía đi anh. Em sợ cậu ấy khóc mất.
dimdis
Thật hả? Sao mà sợ quá vậy?
Chú quan tâm quá nhỉ?
Nghiêm túc đó hả?
sarawatlism
Em thích cậu ấy từ laai lắm rồi
Em không muốm mất cậu ấy đâu.
P’Dim lần nài em ngheiem túc đấy.
dimdis
Nhưng tự chú mày viết vậy mà
sarawatlism
…
Tôi ngẩng lên nhìn Sarawat thì tự nhiên thấy tay mình run run. Sao lại thấy như muốn khóc thế này? Chẳng hiểu nữa. Vừa nhác thấy mắt tôi ngập nước như sắp trào ra, cậu ấy vội đi tới trước mặt tôi, khom người xuống. Giọng cậu mềm mại hết sức.
“Sao thế?”
“…” Tôi không đáp. Vì chẳng biết phải nói sao.
“Muốn về không?” Tôi lắc đầu, bấu lấy vạt áo sơ mi của cậu cho tới khi nó nhăn nhúm hết cả.
“Cậu thích tôi nhiều đến vậy à?”
“Nếu không thì đã không hỏi cậu làm bạn trai tôi rồi.”
“Tôi không quen với chuyện này đâu.”
“Thế sao mà khóc như em bé thế này? Có muốn được cho bú không?” Tôi lắc đầu vội. Thằng điên này nữa.
“Ra chỗ bạn cậu đi. Tôi sợ cậu rồi.”
Thế là cậu ấy quay lại với ban nhạc của mình. Tôi tự cho phép bản thân chấp nhận phần điều khoản rằng, thi thoảng cậu ta cũng sẽ có vài hành vi dâm tà gì đó. Đoạn tôi lại kéo xem tiếp cuộc trò chuyện đang đọc dở. Rồi tôi đọc được một đoạn thế này
dimdis
Ờ! Rồi anh sẽ xóa cho. Nhưng anh muốn trêu Tine đã.
sarawatlism
Cảm in anh.
dimdis
Rồi. Anh muốn cho chú xem câu trả lời của Tine
Anh đã cố tình đưa thằng nhỏ tờ giấy có sẵn tên chú mày trên đấy.
sarawatlism
Cảm in anh.
dimdis
Phát mệt rồi đó. Muốn ‘cảm in’ thì ra chỗ khác giùm.
Đây!!
Đến đây thì tôi thấy bức ảnh chụp tờ giấy trả lời của tôi xuất hiện trong khung chat.
Sarawat = Dâm dê
Máaa!!!
Lịch phòng tập ca sau đã bị người khác đặt trước mất rồi, mà ban nhạc vẫn chưa quyết định được là sẽ chơi bài nào. Nhưng họ cũng phải tách ra bởi Sarawat vẫn còn lịch khác vào tối nay…
Đi tập bóng, rồi đi học.
Trận bóng sắp diễn ra rồi, nên bọn họ tập căng lắm. Ngoài ra thì cũng sắp thi cuối kì, học kì này chỉ tháng sau là kết thúc rồi.
“Tôi phải đi tập đây. Lát tôi tới phòng cậu nhé?”
“Ừm.”
“Có muốn tôi đưa về phòng trọ không?”
“Không cần đâu.”
Các thành viên còn lại của ban nhạc đều đã rời đi cả, chỉ còn tôi và cái tên cao kều này. Bọn tôi khẽ khàng tắt đèn và điều hòa đi. Lúc ra khỏi phòng, có một nhóm đàn anh đang đợi ở ngoài.
Trời, chính là cùng một nhóm đã đấm vêu mồm tôi lần trước. Sarawat thấy tôi run lên nên cậu ấy đứng ra chắn trước. Người đứng trước cả đám đó trông khá quen. Đó là P’Mil, người chụp ảnh cùng tôi.
“Bọn anh đang kiếm phòng tập gần đây nên qua đây.” Anh ta mặc đồng phục khoa kiến trúc. Đoạn anh ta vỗ vai người đứng trước tôi, kèm một nụ cười không thân thiện gì cho lắm.
“Cảm ơn.”
“Xem ra chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Tuần sau là trận chung kết rồi.”
“…”
“Hẹn gặp lại nhé.”
Một ngày đầy hỗn loạn đã bắt đầu từ buổi sáng. Bởi vì hôm nay trường đại học có rất nhiều sự kiện nên mọi hoạt động giảng dạy và học tập đều bị tạm dừng. Hội thể thao trường đại học cũng đã đến hồi kết thúc. Trận chung kết bóng rổ và bóng chuyền sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng.
Đương nhiên là tôi phải cổ vũ rồi. Bọn tôi đã bắt đầu tập từ sáng, dưới tầng trệt của tòa nhà khoa Xã hội. Hết bài nhảy này tới bài nhảy khác, tới khi toàn thân đều nhễ nhại mồ hôi thì bọn tôi mới được nghỉ một xíu. Không còn nhiều thời gian nữa, cả đội phải đi thay đồ ngay, rồi còn phải chờ khóa trên trang điểm cho nữa.
Vì tôi không có lúc nào để ăn trưa nên bụng tôi lúc này bắt đầu réo ầm ĩ. Sau khi trang điểm xong, tôi mới vội uống tạm ngụm nước rồi chạy đi tập tiếp.
Sarawat có tới tòa nhà để gặp tôi. Cậu ấy vẫn mặc áo đồng phục trắng của khoa Chính trị, như mọi khi. Chỉ là lần này cậu không mang theo bao chân.
“Tôi chỉ nghỉ được 5 phút thôi phải đi tập tiếp bây giờ đây.” Tôi ngồi xuống cạnh cậu con trai da rám nắng, trong tay cậu ấy cầm một chiếc bánh mì kẹp cá ngừ trông ngon ơi là ngon.
“Sao cậu lại trang điểm nữa rồi?” Cậu ta nhăn nhíu mặt mày, nhìn tôi mấy lượt từ đầu tới chân.
“Sao cậu lại trưng cái mặt như đít nồi ra nữa rồi?”
“Để cho đẹp trai.”
“Tôi là đẹp trai đây.”
“Cậu ăn gì chưa? Bánh mì kẹp không?”
“Cảm ơn.” Tôi cẩn thận xé vỏ bánh ra, rồi cắn một miếng, không thể chịu nổi cơn đói này nữa. Tôi phải nhờ đàn chị dặm lại son môi mới được, phải ăn cho thỏa lòng thôi.
“Cậu ốm đấy à? Sao trông nhợt nhạt thế?”
“Họ phải trang điểm để tôi trông mềm mại hơn chút.”
Thật ra thì tôi đang thấy không khỏe thật. Tôi lại bắt đầu thấy đau bụng rồi. Tôi nghĩ là tôi không thể ăn gì được, vì bụng dạ tôi biểu tình dữ lắm.
“Mấy giờ thì đá?”
“3 giờ chiều.”
“Ờ. Gặp sau nhé.” Đội cổ vũ phải nhảy một bài ngày trước trận bóng. Rồi trong trận thì bọn tôi sẽ đứng ở đường biên để cổ động.
“Cổ vũ cho tôi đi.” Sarawat nhẹ giọng nói, vươn tay ra nắm lấy tay tôi, nhìn tôi không rời bằng cặp mắt cún con.
“Ừ. Chiến thắng nhé.”
“Nếu tôi thắng thì có được cậu thưởng gì không?”
Rồi lại thế nữa rồi đó. Con quỷ dâm tà lại nhập cậu ta rồi.
“Tôi không phải cho cậu cái gì hết. Thắng thì được giải tiền mặt rồi còn gì!”
“Có ý nghĩa gì đâu? Cái đó đằng nào cũng phải chia đều cho cả đội. Tôi muốn được nhận cái gì đặc biệt từ riêng, mình, cậu, cơ.”
“Cậu muốn gì?”
“Đá bóng vào gôn với chỉ mình cậu trong phòng được không?” Kèm theo đó là nét cười dâm tà.
“Cậu khỏi đá vào gôn trong phòng tôi vì tôi sẽ đập cậu tơi bời nếu cậu dám làm thế.”
“Đi mà? Chỉ ghi một bàn thôi.”
“Còn khuya.”
“Sẽ vui lắm á.”
“Không!”
“Làm cho cậu không đi nổi nghe có vẻ là ý hay.”
“Đừng nói cái này nữa!” Tôi muốn táng cậu ta lộn nhào tại chỗ ghê.
Cứ thế, mãi tới khi P’Led gọi đi tập và xua Sarawat đi.
Tới lúc rồi. Tất cả mọi người đều di chuyển tới sân vận động ngoài trời. Hai bên khán đài đông nghịt người chen nhau đứng.
Giữa sân là thành viên của đội bóng khoa Kiến trúc đang khởi động làm nóng người. Sarawat ngồi với hội bạn của cậu ấy. Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái rồi mới trở lại tập trung lắng nghe huấn luyện viên và các thành viên trong đội họp bàn.
Đội khoa Kiến trúc có 5 phút để trở về phía sân của mình. Sau đó thì đến lượt đội cổ vũ. Bài hát mở màn là Hành khúc Trường Đại học.
Nhảy nhót dưới trời buổi chiều nắng chói chang chẳng dễ dàng gì. Thời tiết hôm nay rất nóng, ai cũng mồ hôi nhễ nhại chảy đầy mặt. Sau khi rời khỏi sân cỏ, tôi phải hít chút dầu bạc hà, rồi bôi dầu nóng khắp người vì tôi mệt lử. Tưởng tượng mà xem, bây giờ mà tôi phải giơ thẳng hai tay thì cả hai cánh tay đều sẽ đang run lẩy bẩy.
Nhưng mà tôi là con người của tinh thần bất khuất. Tôi không muốn ai biết rằng mình đang cảm thấy không khỏe. Vậy nên tôi ép bản thân mình đi qua đám đông để xem trận đấu. Tiếng còi vang lên đồng thời trái bóng bị đá lăn đi. Trên khán đài, tiếng reo hò đứt quãng vang lên, người cầm cờ, người cầm băng rôn, biểu ngữ, hò hét cổ động cho khoa mình.
“Số 12 vừa chuyền cho số 7.”
Tiếng hò reo rất lớn.
“Tới đi Sarawat! Cố lên!”
“Sư tử Trắng! Sư tử Trắng! Sư tử Trắng!”
“Kiến trúc cố lên! Kiến trúc cố lên!”
“Lúc này, khoa Chính trị đang giữ bóng… Họ tới giữa sân rồi… Số 4… Cánh phải lao lên đoạt bóng…. Rê bóng đi rồi… Bùm! Tạm biệt!” Bình luận viên như thể đang hô hào cổ vũ cùng cả đội vậy.
“Sẵn sàng chưa? Đứng vào khu cổ vũ nào!” Hả? Lại phải ra sân nữa hả? Tôi mệt lắm rồi đó.
“Tine, em ổn không đó?” Một chị khóa trên hỏi tôi. Tôi đứng bật lên, lắc đầu.
“Em không sao ạ.”
“Nếu không ổn thì phải bảo nhé.”
“Dạ.” Thật đấy, tôi thấy khá hơn lúc này nhiều rồi. Tôi khá tự tin là sẽ ổn từ giờ đến cuối trận luôn ấy. Bài nhạc cổ vũ lại vang lên và bọn tôi lại nhảy. Hết bài này tới bài khác.
Tới giờ đã 20 phút trôi qua. Sân bóng tràn ngập tiếng nhạc cổ vũ sôi động, dưới trời nắng chói chang.
Tuýtttt!
Tiếng còi hiệu dài vang lên, có chuyện xảy ra rồi. Ai đó ở đội bóng khoa Chính trị ngã ra sân.
Là Boss…
Sau đó thì trận đấu càng gay cấn hơn nữa.
Tuýtttt!
Chỉ 4 phút sau, một đàn anh trong đội Sư Tử Trắng bị khiêng đi khỏi sân. P’Mil… anh ta bị thẻ đỏ vì phạm lỗi 2 lần. Nhưng nhìn vẻ mặt thì không có vẻ gì là hối hận cả.
Trận đấu càng lúc càng trở nên căng thẳng hơn.
Tôi trông thấy Sarawat chạy ra giữa sân, dù ngã nhiều lần nhưng vẫn đứng lên đá tiếp được.
Tai tôi bắt đầu hơi ù đi. Tia mặt trời chói đến mức tôi bắt đầu nhìn được từng dải sáng chói lòa. Cánh tay tôi thì run bần bật lên. Tôi muốn buông thõng luôn cho xong nhưng không làm thế được. Tôi còn chẳng nghe được tiếng nhạc nữa. Cũng chẳng biết mình đứng vị trí nào nữa luôn. Mồ hôi tuôn ào ào trên mặt, da thì bỏng rát.
Cố lên nào!
Nhưng cơ thể tôi thì không chịu nổi nữa.
Tuýtttt!
Thân người Sarawat đổ ập giữa sân cỏ, cẳng chân hình như có chút biến dạng và không thể đứng tư thế bình thường được. Hình ảnh trước mắt tôi cứ chuyển liên tục hết sáng lại tối. Tôi cố kêu lên, tìm cách đứng cho vững nhưng đàn chị bên cạnh đã kịp lao tới gọi tên tôi
“Em Tine… Em Tine!”
“…”
“Gọi hỗ trợ! Em ấy không ổn rồi! Đưa vào chỗ có bóng râm nhanh lên.”
Cơ thể tôi được một bàn tay dày đỡ lấy, kéo vào mái hiên khu nghỉ của đội bóng. Tuy tầm mắt tôi đã mờ đi và chẳng nhìn rõ nữa nhưng tôi biết đó là ai.
P’Mil nhanh chóng tháo cúc cổ áo của tôi ra, nhưng anh ta nhanh chóng biến mất trước mặt tôi. Thay vào đó là một người khác, đang thở hổn hển, dịu dàng ôm lấy mặt tôi.
“Tine…”
“Sarawat?”
“Cái quỷ gì đấy? Còn đang đá mà. Cậu ra đây làm gì?” Một giọng nói khác của ai đó rung lên bên tai tôi. Một chiếc khăn lạnh màu trắng được dịu dàng đặt lên mặt tôi.
“Tránh ra!”
“Bỏ Tine ra, tôi còn phải chăm sóc cho em ấy!”
“Cậu ấy là bạn trai tôi, anh mới phải cút ra ấy!”
Cậu ấy làm tôi có cảm giác như mình vừa quay lại năm 14 tuổi, khi lần đầu có bạn gái…
——-
Chú thích trong truyện:
(1) Tòa nhà Baiyoke: Tòa nhà chọc trời được xây dựng vào năm 1987, từng là tòa nhà cao nhất Thái Lan (151m, 43 tầng) trước năm 1993. Giờ có thêm tòa Baiyoke II cao 309m với 88 tầng và một đài quan sát trên tầng 77, là tòa nhà cao thứ 3 của thành phố.
Tác giả :
Jitti Rain