Vì Bồ Công Anh, Em Sẽ Chờ...!
Chương 8
“Mày đang ở đâu?”
“Nhà”
“Minh đâu?”
“Sao hỏi tao, chia tay rồi!”
“Tên này thật là.” nó gắt nhẹ trên điện thoại.
“Mày nói xong chưa.” tại sao nó lại nhắc về anh với tôi chứ? “Tao ngủ tiếp”
“Mày còn ngủ được à? Bây giờ là 7 giờ sáng, 3 giờ nữa hắn sẽ bay, sân bay XX, tao chỉ giúp mày thế thôi.”
Tôi như có cảm giác sắp mất đi thứ gì đó, ngồi bật dậy hỏi dồn vào điện thoại. “Mày nói vậy là sao?”
“Hắn ta không nói với mày trước đó à?’
“Nói gì?”
“Xem ra là chưa nói thật.”
“Hắn nói gì? nói nhanh” tôi hỏi dồn.
“Ngày tốt nghiệp của hắn, hắn gọi cho tao, hắn nói hắn bị ép đi nơi khác tìm tòi, nhưng không biết khi nào có thể quay lại, hắn không muốn mày chờ hắn mãi, nhờ tao tìm cách để mày quên hắn. Tao nói là tao không có cách, nếu làm thế mày sẽ ghét tao mất,hắn tự lên kế hoạch, hắn không cho tao nói với mày. Nhưng tao nghĩ, nếu tao không nói sau này tao ăn hông ngon ngủ không yên, mày đi tìm hắn đi. Hắn ta yêu mày thật lòng đó, hắn ta hỏi tao rất nhiều về mày…”
Nó kể mọi thứ cho tôi một cách nhanh nhất có thể. Còn những lời sau tôi hầu như không nghe gì cả, nhanh nhẹn vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, thay vội bộ đồ, cầm túi tiền, chìa khóa nhà. Đi nhanh ra cửa tôi gọi một chiếc taxi, “đưa nhanh tôi đến sân bay XX, làm ơn”. Thì ra là anh lừa tôi, tất cả chỉ là một màng kịch anh tự biên tự diễn. Tại sao anh không nói với tôi, tại sao anh lại làm thế,tại sao phải khến tôi đau lòng? tôi nghĩ ra mọi lý do tình huống.
Kẹt xe, trời ạ thời điểm này mà kẹt xe, tôt xốt ruột, thấy gần tới sân bay rồi nên tôi trả tiền taxi “Giữ phần còn lại, cảm ơn” bước ra khỏi xe tôi chạy nhanh đến sân bay cũng đã chín giờ. Tôi tìm kiếm xung quanh, tìm mãi bóng hình quen thuộc, người luôn cùng tôi lúc vui, buồn, người cùng chia sẽ với tôi mọi thứ, người luôn nghĩ cho tôi, người thay bama chăm sóc tôi, lo từng cái ăn, người mà… Mãi chẳng thấy tôi như mất đi sự hi vọng thì lại thấy bóng người mà tôi mong ngóng đang kiểm hộ chíu, tôi chay đến gần bên, nhưng là khu vực cấm vào nếu như không xuất cảnh. Anh thấy tôi thì sự ngạc nhiên lộ rõ, tôi nói lớn.
“Em sẽ chờ anh”
“Anh yêu em” Anh chỉ kịp quẳng chiếc áo lạnh dày, mỉm cười hạnh phúc rồi đi vào phòng chờ.
Nghe được những lời ấy, tôi rất hạnh phúc, là người hạnh phúc nhất thế gian. Ra khỏi sân bay tôi nhận được tin nhắn lạ “Số điện thoại của anh” tôi nhanh tay lưu vào điện thoại. “Đến nơi gọi cho em. Em yêu anh”. Bước ra khỏi sân bay, giờ mới cảm thấy lạnh, thầm cảm ơn con bạn thân.
Là yêu xa có những lúc cũng khá đau, nhưng chỉ cần có người ấy, mọi chuyện sẽ ổn. Cái áo khoác của anh tôi trao phẳng trong tủ quần áo cùa mình, mỗi lần nhớ anh tôi đều ngắm chúng, rồi cất trở lại một cách cẩn thận. Một số chỗ tôi và anh từng đến...
Một năm, hai năm, ba năm.
Hôm nay là ngày bốn năm kể từ lúc anh đi. Là ngày đặt biệt của hàng năm, tôi bước ra khỏi nhà, cùng balo, một chai nước khoáng, một quyển sách, chìa khóa nhà, và cuối cùng, vật không thể thiếu là chiếc máy ảnh, vật đã đưa anh đến với tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó lại quan trọng với ba tôi đế thế.
“Nhà”
“Minh đâu?”
“Sao hỏi tao, chia tay rồi!”
“Tên này thật là.” nó gắt nhẹ trên điện thoại.
“Mày nói xong chưa.” tại sao nó lại nhắc về anh với tôi chứ? “Tao ngủ tiếp”
“Mày còn ngủ được à? Bây giờ là 7 giờ sáng, 3 giờ nữa hắn sẽ bay, sân bay XX, tao chỉ giúp mày thế thôi.”
Tôi như có cảm giác sắp mất đi thứ gì đó, ngồi bật dậy hỏi dồn vào điện thoại. “Mày nói vậy là sao?”
“Hắn ta không nói với mày trước đó à?’
“Nói gì?”
“Xem ra là chưa nói thật.”
“Hắn nói gì? nói nhanh” tôi hỏi dồn.
“Ngày tốt nghiệp của hắn, hắn gọi cho tao, hắn nói hắn bị ép đi nơi khác tìm tòi, nhưng không biết khi nào có thể quay lại, hắn không muốn mày chờ hắn mãi, nhờ tao tìm cách để mày quên hắn. Tao nói là tao không có cách, nếu làm thế mày sẽ ghét tao mất,hắn tự lên kế hoạch, hắn không cho tao nói với mày. Nhưng tao nghĩ, nếu tao không nói sau này tao ăn hông ngon ngủ không yên, mày đi tìm hắn đi. Hắn ta yêu mày thật lòng đó, hắn ta hỏi tao rất nhiều về mày…”
Nó kể mọi thứ cho tôi một cách nhanh nhất có thể. Còn những lời sau tôi hầu như không nghe gì cả, nhanh nhẹn vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân, thay vội bộ đồ, cầm túi tiền, chìa khóa nhà. Đi nhanh ra cửa tôi gọi một chiếc taxi, “đưa nhanh tôi đến sân bay XX, làm ơn”. Thì ra là anh lừa tôi, tất cả chỉ là một màng kịch anh tự biên tự diễn. Tại sao anh không nói với tôi, tại sao anh lại làm thế,tại sao phải khến tôi đau lòng? tôi nghĩ ra mọi lý do tình huống.
Kẹt xe, trời ạ thời điểm này mà kẹt xe, tôt xốt ruột, thấy gần tới sân bay rồi nên tôi trả tiền taxi “Giữ phần còn lại, cảm ơn” bước ra khỏi xe tôi chạy nhanh đến sân bay cũng đã chín giờ. Tôi tìm kiếm xung quanh, tìm mãi bóng hình quen thuộc, người luôn cùng tôi lúc vui, buồn, người cùng chia sẽ với tôi mọi thứ, người luôn nghĩ cho tôi, người thay bama chăm sóc tôi, lo từng cái ăn, người mà… Mãi chẳng thấy tôi như mất đi sự hi vọng thì lại thấy bóng người mà tôi mong ngóng đang kiểm hộ chíu, tôi chay đến gần bên, nhưng là khu vực cấm vào nếu như không xuất cảnh. Anh thấy tôi thì sự ngạc nhiên lộ rõ, tôi nói lớn.
“Em sẽ chờ anh”
“Anh yêu em” Anh chỉ kịp quẳng chiếc áo lạnh dày, mỉm cười hạnh phúc rồi đi vào phòng chờ.
Nghe được những lời ấy, tôi rất hạnh phúc, là người hạnh phúc nhất thế gian. Ra khỏi sân bay tôi nhận được tin nhắn lạ “Số điện thoại của anh” tôi nhanh tay lưu vào điện thoại. “Đến nơi gọi cho em. Em yêu anh”. Bước ra khỏi sân bay, giờ mới cảm thấy lạnh, thầm cảm ơn con bạn thân.
Là yêu xa có những lúc cũng khá đau, nhưng chỉ cần có người ấy, mọi chuyện sẽ ổn. Cái áo khoác của anh tôi trao phẳng trong tủ quần áo cùa mình, mỗi lần nhớ anh tôi đều ngắm chúng, rồi cất trở lại một cách cẩn thận. Một số chỗ tôi và anh từng đến...
Một năm, hai năm, ba năm.
Hôm nay là ngày bốn năm kể từ lúc anh đi. Là ngày đặt biệt của hàng năm, tôi bước ra khỏi nhà, cùng balo, một chai nước khoáng, một quyển sách, chìa khóa nhà, và cuối cùng, vật không thể thiếu là chiếc máy ảnh, vật đã đưa anh đến với tôi. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó lại quan trọng với ba tôi đế thế.
Tác giả :
Tiểu Lạc