Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 94: Thù dai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Huyền Uyên liếc nhìn vách tường bị đánh thủng, lại nhìn về phía Bối Cẩn Du, “Ta ở bên cạnh nghĩ biện pháp, không bằng làm một biện pháp khác còn hiệu quả hơn.”
Bối Cẩn Du: “…” Thì ra ngươi còn thù dai.
Lăng Huyền Thư giẫm đá vụn rơi xuống từ vách tường bị chọc thủng phá nát.
Yến Thanh Tiêu liếc nhìn bốn phía, nói: “Hai huynh đệ các ngươi đã dùng tay bổ bao nhiêu vách tường, thử bổ xem tới trước khi trời tối có thể ra ngoài được không?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Bối Cẩn Du nhìn chung quanh một vòng, mật thất sát bên cạnh không khác gì phòng bên này, ôm cánh tay nói với Lăng Huyền Uyên: “Tại hạ hiện giờ nghĩ ra biện pháp tốt hơn nữa? Ngươi hại ta lại phải lấp thêm một lỗ nữa.”
“…” Lăng Huyền Uyên yên lặng xé ống tay áo mình xuống, cúi người tìm lỗ hổng.
Bối Cẩn Du cười cười, lại bắt đầu tìm cơ quan.
Tường hai gian mật thất đều bị y lần mò toàn bộ, cũng không tìm được cái gì kích hoạt cơ quan, Bối Cẩn Du lúc này mới đem tầm mắt đặt trên chén đèn dầu.
Chén đèn được đặt trên một miếng sắt mỏng chìa ra từ tường, để ở ngay đầu miếng sắt, cách vách tường một khoảng nhỏ.
Bối Cẩn Du đi tới, cầm lấy chén đèn nhìn sơ, không nhìn ra có cái gì khác thường.
“Thế nào?” Lăng Huyền Thư hỏi.
Bối Cẩn Du đưa chén đèn cho Lăng Huyền Uyên, lại đi kiểm tra miếng sắt, “Lối thoát tất nhiên là có, tìm tất cả mọi chỗ đều không tìm được gì, vậy vấn đề nhất định nằm ở chén đèn này.”
Lăng Huyền Uyên thấy y sờ miếng sắt, lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận không là bị thương ở tay.”
Bối Cẩn Du xê dịch miếng sắt trên dưới phải trái, cũng không thấy nó động, nên muốn đi qua đẩy.
Lăng Huyền Uyên thấy miếng sắt khá mỏng, lo y sẽ bị thương, lại kéo y về, trả lại chén đèn cho y, “Để ta.”
Hắn đẩy mấy lần vào trong tường, đẩy cong cả lên, nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ đẩy người ra, tay cầm chắc hai bên miếng sắt, thuận theo khe cắm đẩy vào, “Sao lại không biết biến báo gì hết.”
*biến báo: dựa theo tình huống khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Lăng Huyền Uyên, Bối Cẩn Du: “…”
Miếng sắt thật sự bị hắn đẩy vào trong.
“Cơ quan này không hề nhìn thấy khe hở nào hết, thật muốn tiếp kiến công tượng* cấu tạo nơi này.” Bối Cẩn Du thở dài nói.
*gặp gỡ thợ xây mật thất này
Lăng Huyền Uyên nói: “Nơi này nhìn qua có vẻ lâu rồi, sợ là những người giỏi tay nghề ngày trước đã không còn đi.”
Âm thanh cùm cụp quen thuộc lại vang lên.
Lăng Huyền Thư ngừng tay, nhanh chóng chạy qua bên người Yến Thanh Tiêu, chặn ngang ôm lấy y.
Yến Thanh Tiêu bị hắn làm cho sợ hết hồn, cầm lấy tay hắn nói: “Sao vậy?”
Lăng Huyền Thư chờ giây lát thấy không có động tĩnh gì, mới nói: “Ta sợ mặt đất lại sụp xuống, ta sẽ không với được ngươi.”
Yến Thanh Tiêu không nói gì đẩy hắn ra, đi tới đẩy tiếp miếng sắt vào trong.
Mặt tường Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư đánh thủng bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa, cửa từ từ mở ra, mở ra đủ cho một người thông qua.
Mọi người thấy nửa cánh cửa bị hai huynh đệ hắn đánh hỏng: “…”
Lăng Huyền Uyên nói với Bối Cẩn Du: “Thấy chưa, ta với ngươi nghĩ biện pháp đều như nhau cả, trăm sông đổ về một biển.”
Bối Cẩn Du: “…”
Dư Diệu được Phong Tích cùng Phó Nam đỡ đứng lên đi tới, nói: “Mặc kệ là biện pháp của ai trong hai người các ngươi, nói chung cũng là một chuyện, chúng ta vẫn còn quanh quẩn trong mê cung Hỏa Phong còn chưa ra được.”
“Không, ” Bối Cẩn Du nói, “Chúng ta chỉ cần đi thẳng xuống là được rồi, cho dù mật thất nối liên tiếp nhau, cuối cùng cũng tìm được đường ra ngoài.”
Lăng Huyền Thư lại gõ lên tường sát vách, “Sợ là sợ cuối cùng vẫn không tìm được đường ra ngoài, mà là chôn thây tại chỗ.”
“Ít nói bậy!” Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Tiếp tục đi.”
Mấy người đều đi tới mật thất sát vách, Bối Cẩn Du đang muốn khởi động cơ quan lần hai, thì dừng nhìn Lăng Huyền Uyên, nói: “Là ta tiếp tục thao túng cơ quan, hay là ngươi tiếp tục dùng bàn tay bằng thịt của ngươi đánh?”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Bối Cẩn Du mỉm cười, tiếp tục khởi động cơ quan.
Lăng Huyền Sương bên kia thì hoàn toàn không tìm biện pháp giống bọn họ bên này.
Thiệu Dục Tân cùng Mộ Phi Hàn cũng hợp lực phá thủng qua mấy mặt tường, sau đó thấy vẫn không tìm được cái gì lộ ra, đành phải từ bỏ.
Lăng Huyền Sương cầm lấy lòng bàn tay Thiệu Dục Tân ửng hồng đau lòng thổi khí, quay đầu nhìn hai đệ đệ nhà mình, nói: “Huyền Dạ Huyền Kỳ, đổi các đệ lên.”
Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Kỳ: “…” Thực sự là huynh ruột à.
Thấy Lăng Huyền Dạ thật sự muốn lên đánh, Mộ Phi Hàn kéo gã trở lại, “Ta đi.”
Lăng Huyền Dạ nắm chặt tay hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ hai lần, “ Dù ngươi vẫn còn sức chống đỡ, nhưng cứ thế này nội lực sẽ hao tổn quá nhiều, chúng ta đổi.”
Mộ Phi Hàn rất là kiên trì, đẩy hắn ra, lại đi tới gần tường.
Lăng Huyền Dạ kéo hắn, “Phi Hàn…”
“Vì biết đây là cảm giác gì, mới không cho ngươi đi.” Mộ Phi Hàn nói xong, lại muốn xuất chưởng.
“Chờ chờ chờ!” Lăng Huyền Dạ chắn ở trước tường.
Mộ Phi Hàn lo lắng sẽ thương tổn gã, vội vã thu thế.
Lăng Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm nói: “Chúng ta chọn phương pháp hợp lý hơn, trừ ngươi cùng Thiệu đại ca ra, ta cùng Huyền Kỳ vẫn có thể…”
“Huyền Kỳ cũng không được đi phá tường, phá tới phá lui cũng không thấy có gì hiệu quả, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Có cái thấy các ngươi làm thế, ta đã nghĩ ra một biện pháp khác.”
Lăng Huyền Kỳ vui vẻ nói: “Cái gì?”
Hạ Tĩnh Hiên đắc ý cười vài tiếng, thò tay móc trong áo một cái, đưa tới trước mặt chúng nhân, “Chính là nó!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hạ Tĩnh Hiên lượm mấy cái ra, đi đến một góc tường, “Không cần mất nhiều sức lực phá ra một cái hốc, một cái hốc nhỏ là được, ta bỏ hạt châu vào bên trong, lại đứng ở xa ném một viên vào đó, sẽ ‘Ầm’! Sau đó chuyện gì cũng đều được giải quyết, các ngươi còn tiết kiệm được khí lực để đối phó kẻ địch.”
Lăng Huyền Kỳ kéo hắn, “Chờ một chút, không phải ngươi từng nói không biết mấy hạt châu này bên trong là gì sao, vạn nhất không phải ‘ầm’, mà lại là mùi lạ khói mù thì sao, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Sợ cái gì, ” Hạ Tĩnh Hiên không thèm để ý nói, “Chúng ta cũng đã như vậy, còn muốn bết bát hơn nữa sao?”
Lăng Huyền Kỳ dở khóc dở cười.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai hắn, “Có mùi gì thì ta cũng ngửi cùng ngươi, đừng có do dự, đi đào hốc cho ta.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hoắc Tư Quy đi qua nói: “Có yêu cầu gì cần ta hỗ trợ không?”
Lăng Huyền Sương nói: “Lúc phá tường sao không thấy ngươi hỏi nhỉ? Hiện đang nghĩ ra biện pháp khác, ngươi lại tới hỏi, rõ ràng là không muốn mất sức.”
“Sao lại thế được?” Hoắc Tư Quy làm mặt khiêm tốn, “Ta chẳng qua nghĩ, có Thiệu nguyên chủ Mộ môn chủ cùng hai vị công tử Ngự Kiếm sơn trang ở rồi, nào có đạo lý để loại vô danh tiểu tốt như ta đứng ra?”
“Khuân vác cuốc đất không phải là mấy tên vô danh tiểu tốt chủ động đi làm hay sao?” Lăng Huyền Sương tức giận duỗi ra ba ngón tay, “Còn có, là ba vị công tử Ngự Kiếm sơn trang, ba vị!”
“Được rồi được rồi, hiện tại chúng ta đều là một thể, đừng có tranh cãi nữa.” Đào Tâm Duyệt nói, “Nên làm những gì, nói đi.”
Hoắc Tư Quy thẹn thùng nói: “Đa tạ Đào cô nương nói giúp ta.”
“Ai giúp ngươi?” Đào Tâm Duyệt vòng qua hắn muốn đi hỗ trợ, “Kẻ dối trá!”
Hoắc Tư Quy: “…”
Lăng Huyền Dạ xách Huyền Thiết Kiếm đi tới góc tường, “Nếu chỉ cần một cái hốc, vậy thì dễ làm hơn nhiều.”
Hạ Tĩnh Hiên gật đầu, “Đúng, cái khác giao cho ta là được rồi, các ngươi cứ chờ xem đi.”
Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Ta không có chút nào chờ mong.”
Hạ Tĩnh Hiên lườm hắn một cái, hừ một tiếng không để ý tới hắn.
Lăng Huyền Dạ đem mũi kiếm chọt vào ở góc tường, “Ở đây được không?”
“Được được!” Hạ Tĩnh Hiên vì hắn khích lệ, “Để ta xem kiếm pháp tuyệt diệu của Tứ ca đi!”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Bỗng nhiên muốn chính mình đi làm, làm sao bây giờ?
Lăng Huyền Dạ cười nhẹ, giơ cao mũi kiếm lên một tí, rồi đè ép xuống. Mũi kiếm keng một tiếng đánh trên đất, cùng lúc chuôi kiếm xoay tròn cực nhanh trong lòng bàn ray gã, phía dưới tung toé vô số cát bụi đá vụn, ngay sau đó xuất hiện một cái hốc tròn nhỏ.
“Được rồi!” Hạ Tĩnh Hiên hoan hô.
Lăng Huyền Dạ thu kiếm.
Hạ Tĩnh Hiên ngồi xổm người xuống, đưa năm, sáu hạt châu màu đen trên tay thả vào tròn cái hốc nhỏ, lại nhón một viên ở trong tay, nói với mọi người: “Đều lùi xa ra, cẩn thận lúc đó bị thương.”
Mấy người dồn dập thối lui đến mật thất sát vách.
“Ai ném chuẩn nhất?” Hạ Tĩnh Hiên mở bàn tay ra, chờ người lấy hạt châu từ lòng bàn tay đi.
Lăng Huyền Kỳ đi sang bên cạnh hắn, lấy hạt châu đi, đẩy hắn nhét vào mật thất sát vách, tiện tay ném hạt châu ra ngoài.
Hạt châu bay một vòng cung giữa không trung, không nghiêng không lệch bay vào trong cái hốc nhỏ.
Ầm!
Hai mặt tường bị nổ ra một mảng lớn, mặt đất cũng bị nổ thành cái hố to.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ tay nói: “Thành công, thành công!”
Lăng Huyền Kỳ ngửi được mùi vị gay mũi bay tới, lẩn đi càng xa hơn, “Thực sự là quá thành công.”
“Tiếng gì đó?” Bối Cẩn Du hỏi.
Lăng Huyền Uyên nói: “Có phải là người ở lại bên ngoài lại đang cùng Ẩm Huyết Giáo giao chiến?”
Dư Diệu thấy Phó Nam quay đầu lại nhìn, hỏi: “Sao thế?”
“Lâu chủ cùng Tam Thiếu không đi cùng.” Phó Nam nói.
Phong Tích nói bổ sung: “Có ở lại đó một tí rồi sẽ trở lại.”
Dư Diệu nói: “Vậy hẳn sẽ đuổi tới rất nhanh.”
Quả nhiên, không lâu sau Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu chạy tới.
Phong Tích nhìn qua hai người, “Đi ngoài cũng phải đi chung?”
Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu: “…”
“Là Huyền Thư nói cảm thấy chúng ta đi đường không đúng, phải đi về nhìn.” Yến Thanh Tiêu hừ nói, “Nhận thức bằng hữu không có lấy một người biết nói chuyện cẩn thận.”
Lăng Huyền Thư cười gượng, nói: “Chúng ta trở lại quay một vòng, từ mật thất ban đầu tới đây, chúng ta cũng chưa đi được bao xa, vẫn bị đảo quanh tại chỗ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Dư Diệu nói.
“Vừa mới nghe thấy tiếng vang không?” Lăng Huyền Uyên nói, “Không bằng cứ đi theo hướng đó?”
Bối Cẩn Du nhấc chân đá đá miếng sắt mật thất, nói: “Vừa lúc, đỡ cho ta phải tìm cơ quan mở cửa nữa, bắt đầu từ nơi này, đã không thể dùng phương pháp lúc trước mở cửa.”
Lăng Huyền Huyên dẫn y đi sang một bên, chờ Lăng Huyền Thư đi lên trước, muốn xuất chưởng tiếp, “Cho nên cách ta nói mới là lựa chọn chính xác.”
Bối Cẩn Du tựa ở tường vừa cười nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nhớ chuyện này tới khi nào?”
...
Nhị ca rất thù dai, chớ làm gì để anh nhớ
Lăng Huyền Uyên liếc nhìn vách tường bị đánh thủng, lại nhìn về phía Bối Cẩn Du, “Ta ở bên cạnh nghĩ biện pháp, không bằng làm một biện pháp khác còn hiệu quả hơn.”
Bối Cẩn Du: “…” Thì ra ngươi còn thù dai.
Lăng Huyền Thư giẫm đá vụn rơi xuống từ vách tường bị chọc thủng phá nát.
Yến Thanh Tiêu liếc nhìn bốn phía, nói: “Hai huynh đệ các ngươi đã dùng tay bổ bao nhiêu vách tường, thử bổ xem tới trước khi trời tối có thể ra ngoài được không?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Bối Cẩn Du nhìn chung quanh một vòng, mật thất sát bên cạnh không khác gì phòng bên này, ôm cánh tay nói với Lăng Huyền Uyên: “Tại hạ hiện giờ nghĩ ra biện pháp tốt hơn nữa? Ngươi hại ta lại phải lấp thêm một lỗ nữa.”
“…” Lăng Huyền Uyên yên lặng xé ống tay áo mình xuống, cúi người tìm lỗ hổng.
Bối Cẩn Du cười cười, lại bắt đầu tìm cơ quan.
Tường hai gian mật thất đều bị y lần mò toàn bộ, cũng không tìm được cái gì kích hoạt cơ quan, Bối Cẩn Du lúc này mới đem tầm mắt đặt trên chén đèn dầu.
Chén đèn được đặt trên một miếng sắt mỏng chìa ra từ tường, để ở ngay đầu miếng sắt, cách vách tường một khoảng nhỏ.
Bối Cẩn Du đi tới, cầm lấy chén đèn nhìn sơ, không nhìn ra có cái gì khác thường.
“Thế nào?” Lăng Huyền Thư hỏi.
Bối Cẩn Du đưa chén đèn cho Lăng Huyền Uyên, lại đi kiểm tra miếng sắt, “Lối thoát tất nhiên là có, tìm tất cả mọi chỗ đều không tìm được gì, vậy vấn đề nhất định nằm ở chén đèn này.”
Lăng Huyền Uyên thấy y sờ miếng sắt, lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận không là bị thương ở tay.”
Bối Cẩn Du xê dịch miếng sắt trên dưới phải trái, cũng không thấy nó động, nên muốn đi qua đẩy.
Lăng Huyền Uyên thấy miếng sắt khá mỏng, lo y sẽ bị thương, lại kéo y về, trả lại chén đèn cho y, “Để ta.”
Hắn đẩy mấy lần vào trong tường, đẩy cong cả lên, nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ đẩy người ra, tay cầm chắc hai bên miếng sắt, thuận theo khe cắm đẩy vào, “Sao lại không biết biến báo gì hết.”
*biến báo: dựa theo tình huống khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Lăng Huyền Uyên, Bối Cẩn Du: “…”
Miếng sắt thật sự bị hắn đẩy vào trong.
“Cơ quan này không hề nhìn thấy khe hở nào hết, thật muốn tiếp kiến công tượng* cấu tạo nơi này.” Bối Cẩn Du thở dài nói.
*gặp gỡ thợ xây mật thất này
Lăng Huyền Uyên nói: “Nơi này nhìn qua có vẻ lâu rồi, sợ là những người giỏi tay nghề ngày trước đã không còn đi.”
Âm thanh cùm cụp quen thuộc lại vang lên.
Lăng Huyền Thư ngừng tay, nhanh chóng chạy qua bên người Yến Thanh Tiêu, chặn ngang ôm lấy y.
Yến Thanh Tiêu bị hắn làm cho sợ hết hồn, cầm lấy tay hắn nói: “Sao vậy?”
Lăng Huyền Thư chờ giây lát thấy không có động tĩnh gì, mới nói: “Ta sợ mặt đất lại sụp xuống, ta sẽ không với được ngươi.”
Yến Thanh Tiêu không nói gì đẩy hắn ra, đi tới đẩy tiếp miếng sắt vào trong.
Mặt tường Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư đánh thủng bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa, cửa từ từ mở ra, mở ra đủ cho một người thông qua.
Mọi người thấy nửa cánh cửa bị hai huynh đệ hắn đánh hỏng: “…”
Lăng Huyền Uyên nói với Bối Cẩn Du: “Thấy chưa, ta với ngươi nghĩ biện pháp đều như nhau cả, trăm sông đổ về một biển.”
Bối Cẩn Du: “…”
Dư Diệu được Phong Tích cùng Phó Nam đỡ đứng lên đi tới, nói: “Mặc kệ là biện pháp của ai trong hai người các ngươi, nói chung cũng là một chuyện, chúng ta vẫn còn quanh quẩn trong mê cung Hỏa Phong còn chưa ra được.”
“Không, ” Bối Cẩn Du nói, “Chúng ta chỉ cần đi thẳng xuống là được rồi, cho dù mật thất nối liên tiếp nhau, cuối cùng cũng tìm được đường ra ngoài.”
Lăng Huyền Thư lại gõ lên tường sát vách, “Sợ là sợ cuối cùng vẫn không tìm được đường ra ngoài, mà là chôn thây tại chỗ.”
“Ít nói bậy!” Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Tiếp tục đi.”
Mấy người đều đi tới mật thất sát vách, Bối Cẩn Du đang muốn khởi động cơ quan lần hai, thì dừng nhìn Lăng Huyền Uyên, nói: “Là ta tiếp tục thao túng cơ quan, hay là ngươi tiếp tục dùng bàn tay bằng thịt của ngươi đánh?”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Bối Cẩn Du mỉm cười, tiếp tục khởi động cơ quan.
Lăng Huyền Sương bên kia thì hoàn toàn không tìm biện pháp giống bọn họ bên này.
Thiệu Dục Tân cùng Mộ Phi Hàn cũng hợp lực phá thủng qua mấy mặt tường, sau đó thấy vẫn không tìm được cái gì lộ ra, đành phải từ bỏ.
Lăng Huyền Sương cầm lấy lòng bàn tay Thiệu Dục Tân ửng hồng đau lòng thổi khí, quay đầu nhìn hai đệ đệ nhà mình, nói: “Huyền Dạ Huyền Kỳ, đổi các đệ lên.”
Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Kỳ: “…” Thực sự là huynh ruột à.
Thấy Lăng Huyền Dạ thật sự muốn lên đánh, Mộ Phi Hàn kéo gã trở lại, “Ta đi.”
Lăng Huyền Dạ nắm chặt tay hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ hai lần, “ Dù ngươi vẫn còn sức chống đỡ, nhưng cứ thế này nội lực sẽ hao tổn quá nhiều, chúng ta đổi.”
Mộ Phi Hàn rất là kiên trì, đẩy hắn ra, lại đi tới gần tường.
Lăng Huyền Dạ kéo hắn, “Phi Hàn…”
“Vì biết đây là cảm giác gì, mới không cho ngươi đi.” Mộ Phi Hàn nói xong, lại muốn xuất chưởng.
“Chờ chờ chờ!” Lăng Huyền Dạ chắn ở trước tường.
Mộ Phi Hàn lo lắng sẽ thương tổn gã, vội vã thu thế.
Lăng Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm nói: “Chúng ta chọn phương pháp hợp lý hơn, trừ ngươi cùng Thiệu đại ca ra, ta cùng Huyền Kỳ vẫn có thể…”
“Huyền Kỳ cũng không được đi phá tường, phá tới phá lui cũng không thấy có gì hiệu quả, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Có cái thấy các ngươi làm thế, ta đã nghĩ ra một biện pháp khác.”
Lăng Huyền Kỳ vui vẻ nói: “Cái gì?”
Hạ Tĩnh Hiên đắc ý cười vài tiếng, thò tay móc trong áo một cái, đưa tới trước mặt chúng nhân, “Chính là nó!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hạ Tĩnh Hiên lượm mấy cái ra, đi đến một góc tường, “Không cần mất nhiều sức lực phá ra một cái hốc, một cái hốc nhỏ là được, ta bỏ hạt châu vào bên trong, lại đứng ở xa ném một viên vào đó, sẽ ‘Ầm’! Sau đó chuyện gì cũng đều được giải quyết, các ngươi còn tiết kiệm được khí lực để đối phó kẻ địch.”
Lăng Huyền Kỳ kéo hắn, “Chờ một chút, không phải ngươi từng nói không biết mấy hạt châu này bên trong là gì sao, vạn nhất không phải ‘ầm’, mà lại là mùi lạ khói mù thì sao, vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Sợ cái gì, ” Hạ Tĩnh Hiên không thèm để ý nói, “Chúng ta cũng đã như vậy, còn muốn bết bát hơn nữa sao?”
Lăng Huyền Kỳ dở khóc dở cười.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai hắn, “Có mùi gì thì ta cũng ngửi cùng ngươi, đừng có do dự, đi đào hốc cho ta.”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hoắc Tư Quy đi qua nói: “Có yêu cầu gì cần ta hỗ trợ không?”
Lăng Huyền Sương nói: “Lúc phá tường sao không thấy ngươi hỏi nhỉ? Hiện đang nghĩ ra biện pháp khác, ngươi lại tới hỏi, rõ ràng là không muốn mất sức.”
“Sao lại thế được?” Hoắc Tư Quy làm mặt khiêm tốn, “Ta chẳng qua nghĩ, có Thiệu nguyên chủ Mộ môn chủ cùng hai vị công tử Ngự Kiếm sơn trang ở rồi, nào có đạo lý để loại vô danh tiểu tốt như ta đứng ra?”
“Khuân vác cuốc đất không phải là mấy tên vô danh tiểu tốt chủ động đi làm hay sao?” Lăng Huyền Sương tức giận duỗi ra ba ngón tay, “Còn có, là ba vị công tử Ngự Kiếm sơn trang, ba vị!”
“Được rồi được rồi, hiện tại chúng ta đều là một thể, đừng có tranh cãi nữa.” Đào Tâm Duyệt nói, “Nên làm những gì, nói đi.”
Hoắc Tư Quy thẹn thùng nói: “Đa tạ Đào cô nương nói giúp ta.”
“Ai giúp ngươi?” Đào Tâm Duyệt vòng qua hắn muốn đi hỗ trợ, “Kẻ dối trá!”
Hoắc Tư Quy: “…”
Lăng Huyền Dạ xách Huyền Thiết Kiếm đi tới góc tường, “Nếu chỉ cần một cái hốc, vậy thì dễ làm hơn nhiều.”
Hạ Tĩnh Hiên gật đầu, “Đúng, cái khác giao cho ta là được rồi, các ngươi cứ chờ xem đi.”
Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Ta không có chút nào chờ mong.”
Hạ Tĩnh Hiên lườm hắn một cái, hừ một tiếng không để ý tới hắn.
Lăng Huyền Dạ đem mũi kiếm chọt vào ở góc tường, “Ở đây được không?”
“Được được!” Hạ Tĩnh Hiên vì hắn khích lệ, “Để ta xem kiếm pháp tuyệt diệu của Tứ ca đi!”
Lăng Huyền Kỳ: “…” Bỗng nhiên muốn chính mình đi làm, làm sao bây giờ?
Lăng Huyền Dạ cười nhẹ, giơ cao mũi kiếm lên một tí, rồi đè ép xuống. Mũi kiếm keng một tiếng đánh trên đất, cùng lúc chuôi kiếm xoay tròn cực nhanh trong lòng bàn ray gã, phía dưới tung toé vô số cát bụi đá vụn, ngay sau đó xuất hiện một cái hốc tròn nhỏ.
“Được rồi!” Hạ Tĩnh Hiên hoan hô.
Lăng Huyền Dạ thu kiếm.
Hạ Tĩnh Hiên ngồi xổm người xuống, đưa năm, sáu hạt châu màu đen trên tay thả vào tròn cái hốc nhỏ, lại nhón một viên ở trong tay, nói với mọi người: “Đều lùi xa ra, cẩn thận lúc đó bị thương.”
Mấy người dồn dập thối lui đến mật thất sát vách.
“Ai ném chuẩn nhất?” Hạ Tĩnh Hiên mở bàn tay ra, chờ người lấy hạt châu từ lòng bàn tay đi.
Lăng Huyền Kỳ đi sang bên cạnh hắn, lấy hạt châu đi, đẩy hắn nhét vào mật thất sát vách, tiện tay ném hạt châu ra ngoài.
Hạt châu bay một vòng cung giữa không trung, không nghiêng không lệch bay vào trong cái hốc nhỏ.
Ầm!
Hai mặt tường bị nổ ra một mảng lớn, mặt đất cũng bị nổ thành cái hố to.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ tay nói: “Thành công, thành công!”
Lăng Huyền Kỳ ngửi được mùi vị gay mũi bay tới, lẩn đi càng xa hơn, “Thực sự là quá thành công.”
“Tiếng gì đó?” Bối Cẩn Du hỏi.
Lăng Huyền Uyên nói: “Có phải là người ở lại bên ngoài lại đang cùng Ẩm Huyết Giáo giao chiến?”
Dư Diệu thấy Phó Nam quay đầu lại nhìn, hỏi: “Sao thế?”
“Lâu chủ cùng Tam Thiếu không đi cùng.” Phó Nam nói.
Phong Tích nói bổ sung: “Có ở lại đó một tí rồi sẽ trở lại.”
Dư Diệu nói: “Vậy hẳn sẽ đuổi tới rất nhanh.”
Quả nhiên, không lâu sau Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu chạy tới.
Phong Tích nhìn qua hai người, “Đi ngoài cũng phải đi chung?”
Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu: “…”
“Là Huyền Thư nói cảm thấy chúng ta đi đường không đúng, phải đi về nhìn.” Yến Thanh Tiêu hừ nói, “Nhận thức bằng hữu không có lấy một người biết nói chuyện cẩn thận.”
Lăng Huyền Thư cười gượng, nói: “Chúng ta trở lại quay một vòng, từ mật thất ban đầu tới đây, chúng ta cũng chưa đi được bao xa, vẫn bị đảo quanh tại chỗ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Dư Diệu nói.
“Vừa mới nghe thấy tiếng vang không?” Lăng Huyền Uyên nói, “Không bằng cứ đi theo hướng đó?”
Bối Cẩn Du nhấc chân đá đá miếng sắt mật thất, nói: “Vừa lúc, đỡ cho ta phải tìm cơ quan mở cửa nữa, bắt đầu từ nơi này, đã không thể dùng phương pháp lúc trước mở cửa.”
Lăng Huyền Huyên dẫn y đi sang một bên, chờ Lăng Huyền Thư đi lên trước, muốn xuất chưởng tiếp, “Cho nên cách ta nói mới là lựa chọn chính xác.”
Bối Cẩn Du tựa ở tường vừa cười nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nhớ chuyện này tới khi nào?”
...
Nhị ca rất thù dai, chớ làm gì để anh nhớ
Tác giả :
Huyền Huyền Vu Thư