Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 42: Đi hay không đi
Vừa biết được hành tích của Hỏa Phong, tốc độ đi đường tất nhiên sẽ tăng thêm, có cái trong lòng mọi người đều nắm chắc, chờ đám người bọn họ chạy tới nơi, bằng khinh công xuất quỷ nhập thần của Hỏa Phong thì chỉ sợ đến lúc đó hắn đã mai danh ẩn tích từ lâu.
Chạy không ngừng bảy, tám ngày đường, vẻ mệt mỏi trên người bọn họ càng để lâu càng nhiều, ban đêm ngày hôm đó sau khi vào thành, ăn qua loa một chút rồi tắm rửa rồi đi ngủ thẳng cẳng.
Nhưng có một người ngủ không được.
Lăng Huyền Dạ gục xuống bàn đờ ra, mấy ngày qua tuy rằng ngày ngày đều được nhìn thấy Mộ Phi Hàn, nhưng mà ban ngày thì chạy ban đêm thì ở trọ, thời gian nói vài câu với hắn cũng không có. Bản thân gã không thể học được công phu mặt dày như đại ca, cả ngày quấn quít lấy người ta không tha, hơn nữa Mộ Phi Hàn không phải Thiệu Dục Tân, tính khí không tốt như vậy, nếu gã mà học theo đại ca dùng ở trên người hắn, chỉ sợ chống đỡ chưa đủ một canh giờ thì bị hắn chém cho một kiếm chết luôn. Nhị ca thì là một đôi danh chính ngôn thuận, cả ngày đi ra đi vào cũng chẳng ai nói được gì; còn Tam ca… Vô kỳ danh hữu kỳ thực (Có tiếng mà không có miếng), còn gã bây giờ muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Lăng Huyền Dạ đi qua mở cửa sổ nhìn bầu trời đêm thở dài, “Trước đây muốn tìm một người rõ ràng rất dễ mà…”
Mái tóc đen dài như mực giữa ánh trăng sáng trong, mượt mà như dòng nước chảy, đuôi tóc nhẹ nhàng lả lướt, tăng thêm mấy phần ôn nhu của người cao ngạo đứng dưới lầu kia.
Lăng Huyền Dạ nhìn mà ngây dại, mãi đến khi Mộ Phi Hàn xoay người muốn đi về phòng, gã mới lấy lại tinh thần, kích động nhất thời, bay thẳng qua cửa sổ ra ngoài.
Mộ Phi Hàn nghe được tiếng gió, theo bản năng muốn rút kiếm.
“Chờ đã!” Bởi vì di chuyển vội vàng, thời điểm Lăng Huyền Dạ rơi xuống đất tránh không khỏi lảo đảo, chật vật.
Mộ Phi Hàn thả chuôi kiếm ra, nghi ngờ nói: “Ngươi đang làm gì?”
“Ta…” Lăng Huyền Dạ đứng thẳng người, điều chỉnh một tư thế tự nhận là phong lưu tiêu sái, “Ta nghĩ Hỏa Phong có khinh công tốt như vậy, nếu muốn đuổi được hắn, ta cũng nên chăm chỉ luyện tập mới phải.”
Mộ Phi Hàn ngẩng đầu nhìn khoảng cách từ lầu hai tới chỗ mình đừng, “Vậy ngươi cứ luyện từ từ.”
“Chờ một chút!” Thấy y muốn đi, Lăng Huyền Dạ giơ tay một phát bắt được cánh tay y.
Mộ Phi Hàn hơi cúi đầu nhìn cánh tay bị gã kéo.
Lăng Huyền Dạ hoả tốc thả tay ra, “Xin lỗi.”
Mộ Phi Hàn hỏi: “Ngươi muốn tìm ta?”
Lăng Huyền Dạ liếm môi một cái, “Ta thấy một mình ngươi đứng ở chỗ này, muốn hỏi xem có phải ngươi có tâm sự gì hay không.”
“Không tính là tâm sự, ” Mộ Phi Hàn nói, “Chỉ có chút chuyện không nghĩ ra.”
Rất tốt, đây là một khởi đầu tốt, hắn cho phép ta hiểu rõ hắn, đi vào nội tâm của hắn. Lăng Huyền Dạ vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười ôn hòa khéo léo, “Không bằng nói cho ta nghe thử, biết đâu ta giúp được ngươi.”
Mộ Phi Hàn hơi nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói: “Lăng đại thiếu cùng Thiệu nguyên chủ có quan hệ gì?”
Lăng Huyền Dạ: “…”
“Sao vậy, ” Mộ Phi Hàn nói, “Ngươi cũng không biết?”
“Đây chính là chuyện làm người khổ sở suy nghĩ đến không ngủ được?” Lăng Huyền Dạ cảm thấy mình phải xem kỹ người này một lần nữa.
Mộ Phi Hàn nói: “Còn có quan hệ giữa Lăng Nhị thiếu cùng Bối trại chủ, Lăng Tam thiếu cùng Yến lâu chủ.”
Lăng Huyền Dạ: “…” Còn có quan hệ của ta và ngươi!
“Ngươi không biết thì thôi.” Mộ Phi Hàn xoay người lại muốn đi.
Lăng Huyền Dạ ngăn cản đường đi của y, “Ta nói ta nói, đại ca thích Thiệu đại ca, còn đang dính chặt lấy; Nhị ca cùng Nhị tẩu đã bái đường, là phu…phu; Tam ca cùng Yến lâu chủ chính là…cũng kiểu vậy vậy.”
Trong mắt Mộ Phi Hàn loé ra một vẻ kinh ngạc, nhanh chóng hóa thành hiểu rõ, “Thì ra các ngươi gọi Bối trại chủ là Nhị tẩu không phải là đang nói đùa.”
Lăng Huyền Dạ ngửi được mùi thơm hoa mai như có như không trên người hắn, thử dò hỏi: “Nhìn bọn họ cũng không tệ lắm đúng không, ngươi có nghĩ ngươi cũng…”
“Ta cũng cái gì?” Mộ Phi Hàn nhìn thẳng hắn.
Tròng mắt của hắn sáng ngời mỹ lệ, chỉ hơi lạnh lẽo khiến người khác khó mà nắm bắt. Lăng Huyền Dạ dịch khỏi tầm mắt của hắn, nói: “Không có gì, ngươi… Cũng tò mò về bọn họ sao?”
“Ta chỉ khó hiểu giữa cách bọn họ nói chuyện cùng ở chung mà thôi, ” Mộ Phi Hàn nói, “Giờ biết được thì tốt rồi, sẽ không nói bậy.”
Lăng Huyền Dạ nhường đường đi ra, “Giờ đã không còn sớm, ngươi mau về ngủ sớm đi, ta không quấy rầy ngươi.”
Mộ Phi Hàn gật gật đầu, đi một mình.
Lăng Huyền Dạ nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, xem ra đường đi còn dài a…
Hôm sau trời vừa sáng, Lăng Huyền Thư đi từ trên lầu xuống, đã thấy trong tửu điếm có không ít người, mà đa số đều là nhân sĩ giang hồ đeo đao xách kiếm. Hắn thấy trong góc còn hai bàn trống, gọi luôn tiểu nhị ghép hai bàn vào nhau, đưa ít bánh bao cùng cháo để ăn sáng, vừa chờ vừa quan sát những người này.
Không lâu sau, Yến Thanh Tiêu cùng Lăng Huyền Kỳ cũng đi xuống. Thấy thần sắc hắn chăm chú, Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Tam ca, huynh sao vậy?”
“Đang nghe bọn họ nói chuyện, ” Lăng Huyền Thư lấy ra một cái bát cùng một đôi đũa để trước mặt Yến Thanh Tiêu, “Không ai nói được tỉ mỉ, nhưng nghe được vài thứ từ trong lời họ nói, những người này tuy không quen biết nhau, mà dường như muốn cùng đi một nơi.”
Yến Thanh Tiêu hỏi: “Nơi nào?”
Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta không nge được, hình như muốn đại hội võ lâm gì đó.”
Lăng Huyền Kỳ số khổ cầm bát đũa, “Chỉ sợ vẫn có quan hệ với Hỏa Phong.”
Bốn người Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân, Lăng Huyền Dạ cùng Mộ Phi Hàn cùng từ trên lầu đi xuống.
Thiệu Dục Tân hầu như là ôm Lăng Huyền Sương đi xuống, mãi cho đến khi đặt người vào ghế còn vòng một tay qua eo hắn, mới nói “Mấy ngày trước đây thật hiếm khi thấy ngươi dậy sớm, hôm nay thì làm sao vậy?”
Lăng Huyền Sương oán giận nói: “Từ lần trước tuyết sư tìm ngươi ở tửu lâu xong, ngươi thả luôn chúng nó muốn đi đâu thì đi, tối hôm qua ta đang đi thì gặp phải chúng nó, làm ta sợ cả đêm ngủ cũng không ngon.”
“Không phải ngươi nói muốn làm bạn cùng chúng nó?” Nhìn dáng vẻ này của hắn, tâm trạng Thiệu Dục Tân trái lại thoải mái.
“… Vậy cũng phải đợi ta rảnh rỗi, chuẩn bị kỹ càng mới được!” Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo hắn, “Ta muốn ăn bánh bao nhân thịt.”
Lăng Huyền Thư liếc nhìn Lăng Huyền Dạ im lặng không lên tiếng gặm bánh bao, nói: “Huyền Dạ, đại ca bị tuyết sư làm sợ, đệ thì bị cái gì làm sợ, vành mắt sao mà đen vậy?”
Lăng Huyền Dạ nhịn xuống kích động muốn nhìn Mộ Phi Hàn, nói: “Có lẽ là do nhớ nhà da diết.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Lăng Huyền Kỳ cười nói: “Vậy huynh về Ngự Kiếm sơn trang trước cũng được a, đối phó Hỏa Phong có nhiều thêm huynh hay bớt đi huynh cũng không sao cả.”
“Chẳng lẽ cái này không phải nên nói với đại ca mới đúng sao?” Lăng Huyền Dạ cắn mạnh bánh bao một cái.
“Đương nhiên không phải, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nói tới đại ca vướng bận còn hơn rất nhiều.”
Lăng Huyền Sương: “…”
“Nói đến Nhị ca tới giờ sao còn chưa dậy, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Thật bất ngờ.”
Vừa nói xong, Lăng Huyền Uyên liền đi xuống từ trên lầu, gọi tiểu nhị bàn giao vài câu, mới đi qua bên này.
“Nhị tẩu đâu?” Lăng Huyền Dạ hỏi.
“Bệnh Cẩn Du tái phát, ở trong phòng nghỉ ngơi.” Lăng Huyền Uyên nói, “Ta gọi tiểu nhị đưa đồ ăn đến phòng, ăn tại đó.”
Lăng Huyền Thư nói: “Nặng không?”
“Không nặng lắm.” Lăng Huyền Uyên nói với mọi người, “Các ngươi ăn no thì cứ chạy trước, không cần chờ chúng ta, chúng ta sẽ từ từ đuổi theo.”
Lăng Huyền Thư không yên tâm lắm, “Không thì để Huyền Kỳ ở lại với huynh, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Không cần, sẽ không sao.” Lăng Huyền Uyên nói xong câu này thì lên lầu luôn.
“Không có mắt, ” Lăng Huyền Uyên đi rồi, Lăng Huyền Kỳ nói, “Đệ ở lại không phải quá dư thừa sao?”
“Giờ là lúc để nói chuyện này sao?” Lăng Huyền Thư đá đá cái ghế cậu ngồi, “Đi, tìm một người hỏi thử bọn họ muốn đi chỗ nào, có chuyện gì?”
Vì có thể mỗi ngày ăn no mặc ấm sau này ở Ngự Kiếm sơn trang, Lăng Huyền Kỳ yên lặng mà khuất phục.
Chọn một bàn nhiều người hỏi mấy câu, Lăng Huyền Kỳ quay về rất nhanh.
“Hỏi được cái gì?” Lăng Huyền Thư nói.
Lăng Huyền Kỳ lấy một chiếc bánh bao còn lại cuối cùng trên bàn trước mặt, “Đệ ra tay sao mà không hỏi ra được.”
“Nói chính sự!” Lăng Huyền Sương cũng thuận tiện ném qua một chiếc bánh bao.
Lăng Huyền Kỳ bắt lấy hoàn mỹ, nói: “Đúng là có việc, có vài chưởng môn đứng ra muốn mở đại hội võ lâm, mục đích chính là thảo phạt Hỏa Phong. Có người nói bởi vì tình thế lần này nghiêm trọng, các đại môn phái có ý định tuyển ra một người lấp vào vị trí minh chủ võ lâm còn trống hai mươi năm qua, mà người nói lớn tiếng nhất chính là…”
“Cha.” Lăng Huyền Dạ nói tiếp lời.
Lăng Huyền Sương vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Thiệu Dục Tân hỏi: “Thời gian địa điểm?”
Lăng Huyền Kỳ nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Mười ngày sau, Cẩm Tú Viên.”
Rắc.
Chiếc đũa trên tay Yến Thanh Tiêu bị y dùng một tay bẻ gẫy.
Lăng Huyền Thư vội vã bắt lấy tay y, đem đôi đũa bị gãy thành hai nữa ném đi, xác nhận lòng bàn tay của y chỉ bị ngấn hai vết tím mà không bị thương xong, mới nhìn sắc mặt của y một chút.
Yến Thanh Tiêu cưỡng chế tức giận trong lòng, rút về tay mình về rồi gầm nhẹ: “Nhìn cái gì!”
“Không có.” Lăng Huyền Thư ngồi thẳng, hỏi Lăng Huyền Kỳ nói, “Bọn họ có nói sẽ đi hay không?”
Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Nói Ngự Kiếm sơn trang còn chưa hồi âm.”
“Giờ sao, chúng ta có đi không?” Lăng Huyền Dạ hỏi.
Lăng Huyền Thư hơi trầm ngâm, nói: “Nếu tất cả mọi người đều muốn liên thủ, chúng ta đơn độc ra mặt cũng không tốt, giờ cứ tới Cẩm Tú Viên nhìn trước tình hình, mặc kệ cha có đến đó hay không, thì cha cũng sẽ phái người đến.”
“Ta chỉ muốn đi tìm Hỏa Phong.”
“Ta không đi!”
Mộ Phi Hàn cùng Yến Thanh Tiêu nói cùng lúc.
Lăng Huyền Dạ khuyên Mộ Phi Hàn: “Nhiều một người thêm một phần thắng, huống chi trước đây không phải ngươi nói lần này ra ngoài ít nhất cũng phải nửa năm một năm không về được sao, nên đừng lo lắng sẽ trì hoãn mất mấy ngày.”
Mộ Phi Hàn nhíu mày cân nhắc lời nói của gã.
Yến Thanh Tiêu đứng dậy dùng một cước đá ngã lăn cái ghế, “Muốn đi thì các ngươi cứ đi, chính ta đi tìm Hỏa Phong!”
Lăng Huyền Sương nhìn theo bóng lưng Yến Thanh Tiêu tức giận ra cửa, quay đầu nói với Lăng Huyền Thư mặt mang bất đắc dĩ: “Còn không đuổi theo, nếu không y sẽ cưỡi ngựa chạy đi thật.”
“Đuổi theo, đương nhiên sẽ đuổi theo.” Lăng Huyền Thư nói nhỏ, “Tên khốn kiếp nào chọn nơi chết tiệt đó, tuyệt đối đừng có để cho ta biết, không thì đừng mơ sống dễ chịu!”
Chờ gã cũng ra cửa, Thiệu Dục Tân mới hỏi Lăng Huyền Sương nói: “Chỗ đó có chuyện gì không thích hợp sao?”
Lăng Huyền Sương khổ não nói: “Thật ra ta rất muốn nói cho ngươi khúc chiết trong đó, thế nhưng Huyền Thư đã trịnh trọng cảnh cáo ta không được nói lung tung chuyện này trước mặt em dâu Thanh Tiêu, sẽ gây ảnh hưởng cho hắn.”
“Yến lâu chủ không ở, còn để ý cảm thụ cái gì?” Thiệu Dục Tân nói, ” Sẽ không coi là ngươi nuốt lời, nói đi.”
Lăng Huyền Sương xoay động con mắt, nở nụ cười, “Được rồi, sẽ nói cho ngươi biết!”
Chạy không ngừng bảy, tám ngày đường, vẻ mệt mỏi trên người bọn họ càng để lâu càng nhiều, ban đêm ngày hôm đó sau khi vào thành, ăn qua loa một chút rồi tắm rửa rồi đi ngủ thẳng cẳng.
Nhưng có một người ngủ không được.
Lăng Huyền Dạ gục xuống bàn đờ ra, mấy ngày qua tuy rằng ngày ngày đều được nhìn thấy Mộ Phi Hàn, nhưng mà ban ngày thì chạy ban đêm thì ở trọ, thời gian nói vài câu với hắn cũng không có. Bản thân gã không thể học được công phu mặt dày như đại ca, cả ngày quấn quít lấy người ta không tha, hơn nữa Mộ Phi Hàn không phải Thiệu Dục Tân, tính khí không tốt như vậy, nếu gã mà học theo đại ca dùng ở trên người hắn, chỉ sợ chống đỡ chưa đủ một canh giờ thì bị hắn chém cho một kiếm chết luôn. Nhị ca thì là một đôi danh chính ngôn thuận, cả ngày đi ra đi vào cũng chẳng ai nói được gì; còn Tam ca… Vô kỳ danh hữu kỳ thực (Có tiếng mà không có miếng), còn gã bây giờ muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Lăng Huyền Dạ đi qua mở cửa sổ nhìn bầu trời đêm thở dài, “Trước đây muốn tìm một người rõ ràng rất dễ mà…”
Mái tóc đen dài như mực giữa ánh trăng sáng trong, mượt mà như dòng nước chảy, đuôi tóc nhẹ nhàng lả lướt, tăng thêm mấy phần ôn nhu của người cao ngạo đứng dưới lầu kia.
Lăng Huyền Dạ nhìn mà ngây dại, mãi đến khi Mộ Phi Hàn xoay người muốn đi về phòng, gã mới lấy lại tinh thần, kích động nhất thời, bay thẳng qua cửa sổ ra ngoài.
Mộ Phi Hàn nghe được tiếng gió, theo bản năng muốn rút kiếm.
“Chờ đã!” Bởi vì di chuyển vội vàng, thời điểm Lăng Huyền Dạ rơi xuống đất tránh không khỏi lảo đảo, chật vật.
Mộ Phi Hàn thả chuôi kiếm ra, nghi ngờ nói: “Ngươi đang làm gì?”
“Ta…” Lăng Huyền Dạ đứng thẳng người, điều chỉnh một tư thế tự nhận là phong lưu tiêu sái, “Ta nghĩ Hỏa Phong có khinh công tốt như vậy, nếu muốn đuổi được hắn, ta cũng nên chăm chỉ luyện tập mới phải.”
Mộ Phi Hàn ngẩng đầu nhìn khoảng cách từ lầu hai tới chỗ mình đừng, “Vậy ngươi cứ luyện từ từ.”
“Chờ một chút!” Thấy y muốn đi, Lăng Huyền Dạ giơ tay một phát bắt được cánh tay y.
Mộ Phi Hàn hơi cúi đầu nhìn cánh tay bị gã kéo.
Lăng Huyền Dạ hoả tốc thả tay ra, “Xin lỗi.”
Mộ Phi Hàn hỏi: “Ngươi muốn tìm ta?”
Lăng Huyền Dạ liếm môi một cái, “Ta thấy một mình ngươi đứng ở chỗ này, muốn hỏi xem có phải ngươi có tâm sự gì hay không.”
“Không tính là tâm sự, ” Mộ Phi Hàn nói, “Chỉ có chút chuyện không nghĩ ra.”
Rất tốt, đây là một khởi đầu tốt, hắn cho phép ta hiểu rõ hắn, đi vào nội tâm của hắn. Lăng Huyền Dạ vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười ôn hòa khéo léo, “Không bằng nói cho ta nghe thử, biết đâu ta giúp được ngươi.”
Mộ Phi Hàn hơi nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói: “Lăng đại thiếu cùng Thiệu nguyên chủ có quan hệ gì?”
Lăng Huyền Dạ: “…”
“Sao vậy, ” Mộ Phi Hàn nói, “Ngươi cũng không biết?”
“Đây chính là chuyện làm người khổ sở suy nghĩ đến không ngủ được?” Lăng Huyền Dạ cảm thấy mình phải xem kỹ người này một lần nữa.
Mộ Phi Hàn nói: “Còn có quan hệ giữa Lăng Nhị thiếu cùng Bối trại chủ, Lăng Tam thiếu cùng Yến lâu chủ.”
Lăng Huyền Dạ: “…” Còn có quan hệ của ta và ngươi!
“Ngươi không biết thì thôi.” Mộ Phi Hàn xoay người lại muốn đi.
Lăng Huyền Dạ ngăn cản đường đi của y, “Ta nói ta nói, đại ca thích Thiệu đại ca, còn đang dính chặt lấy; Nhị ca cùng Nhị tẩu đã bái đường, là phu…phu; Tam ca cùng Yến lâu chủ chính là…cũng kiểu vậy vậy.”
Trong mắt Mộ Phi Hàn loé ra một vẻ kinh ngạc, nhanh chóng hóa thành hiểu rõ, “Thì ra các ngươi gọi Bối trại chủ là Nhị tẩu không phải là đang nói đùa.”
Lăng Huyền Dạ ngửi được mùi thơm hoa mai như có như không trên người hắn, thử dò hỏi: “Nhìn bọn họ cũng không tệ lắm đúng không, ngươi có nghĩ ngươi cũng…”
“Ta cũng cái gì?” Mộ Phi Hàn nhìn thẳng hắn.
Tròng mắt của hắn sáng ngời mỹ lệ, chỉ hơi lạnh lẽo khiến người khác khó mà nắm bắt. Lăng Huyền Dạ dịch khỏi tầm mắt của hắn, nói: “Không có gì, ngươi… Cũng tò mò về bọn họ sao?”
“Ta chỉ khó hiểu giữa cách bọn họ nói chuyện cùng ở chung mà thôi, ” Mộ Phi Hàn nói, “Giờ biết được thì tốt rồi, sẽ không nói bậy.”
Lăng Huyền Dạ nhường đường đi ra, “Giờ đã không còn sớm, ngươi mau về ngủ sớm đi, ta không quấy rầy ngươi.”
Mộ Phi Hàn gật gật đầu, đi một mình.
Lăng Huyền Dạ nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, xem ra đường đi còn dài a…
Hôm sau trời vừa sáng, Lăng Huyền Thư đi từ trên lầu xuống, đã thấy trong tửu điếm có không ít người, mà đa số đều là nhân sĩ giang hồ đeo đao xách kiếm. Hắn thấy trong góc còn hai bàn trống, gọi luôn tiểu nhị ghép hai bàn vào nhau, đưa ít bánh bao cùng cháo để ăn sáng, vừa chờ vừa quan sát những người này.
Không lâu sau, Yến Thanh Tiêu cùng Lăng Huyền Kỳ cũng đi xuống. Thấy thần sắc hắn chăm chú, Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Tam ca, huynh sao vậy?”
“Đang nghe bọn họ nói chuyện, ” Lăng Huyền Thư lấy ra một cái bát cùng một đôi đũa để trước mặt Yến Thanh Tiêu, “Không ai nói được tỉ mỉ, nhưng nghe được vài thứ từ trong lời họ nói, những người này tuy không quen biết nhau, mà dường như muốn cùng đi một nơi.”
Yến Thanh Tiêu hỏi: “Nơi nào?”
Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta không nge được, hình như muốn đại hội võ lâm gì đó.”
Lăng Huyền Kỳ số khổ cầm bát đũa, “Chỉ sợ vẫn có quan hệ với Hỏa Phong.”
Bốn người Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân, Lăng Huyền Dạ cùng Mộ Phi Hàn cùng từ trên lầu đi xuống.
Thiệu Dục Tân hầu như là ôm Lăng Huyền Sương đi xuống, mãi cho đến khi đặt người vào ghế còn vòng một tay qua eo hắn, mới nói “Mấy ngày trước đây thật hiếm khi thấy ngươi dậy sớm, hôm nay thì làm sao vậy?”
Lăng Huyền Sương oán giận nói: “Từ lần trước tuyết sư tìm ngươi ở tửu lâu xong, ngươi thả luôn chúng nó muốn đi đâu thì đi, tối hôm qua ta đang đi thì gặp phải chúng nó, làm ta sợ cả đêm ngủ cũng không ngon.”
“Không phải ngươi nói muốn làm bạn cùng chúng nó?” Nhìn dáng vẻ này của hắn, tâm trạng Thiệu Dục Tân trái lại thoải mái.
“… Vậy cũng phải đợi ta rảnh rỗi, chuẩn bị kỹ càng mới được!” Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo hắn, “Ta muốn ăn bánh bao nhân thịt.”
Lăng Huyền Thư liếc nhìn Lăng Huyền Dạ im lặng không lên tiếng gặm bánh bao, nói: “Huyền Dạ, đại ca bị tuyết sư làm sợ, đệ thì bị cái gì làm sợ, vành mắt sao mà đen vậy?”
Lăng Huyền Dạ nhịn xuống kích động muốn nhìn Mộ Phi Hàn, nói: “Có lẽ là do nhớ nhà da diết.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Lăng Huyền Kỳ cười nói: “Vậy huynh về Ngự Kiếm sơn trang trước cũng được a, đối phó Hỏa Phong có nhiều thêm huynh hay bớt đi huynh cũng không sao cả.”
“Chẳng lẽ cái này không phải nên nói với đại ca mới đúng sao?” Lăng Huyền Dạ cắn mạnh bánh bao một cái.
“Đương nhiên không phải, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nói tới đại ca vướng bận còn hơn rất nhiều.”
Lăng Huyền Sương: “…”
“Nói đến Nhị ca tới giờ sao còn chưa dậy, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Thật bất ngờ.”
Vừa nói xong, Lăng Huyền Uyên liền đi xuống từ trên lầu, gọi tiểu nhị bàn giao vài câu, mới đi qua bên này.
“Nhị tẩu đâu?” Lăng Huyền Dạ hỏi.
“Bệnh Cẩn Du tái phát, ở trong phòng nghỉ ngơi.” Lăng Huyền Uyên nói, “Ta gọi tiểu nhị đưa đồ ăn đến phòng, ăn tại đó.”
Lăng Huyền Thư nói: “Nặng không?”
“Không nặng lắm.” Lăng Huyền Uyên nói với mọi người, “Các ngươi ăn no thì cứ chạy trước, không cần chờ chúng ta, chúng ta sẽ từ từ đuổi theo.”
Lăng Huyền Thư không yên tâm lắm, “Không thì để Huyền Kỳ ở lại với huynh, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
“Không cần, sẽ không sao.” Lăng Huyền Uyên nói xong câu này thì lên lầu luôn.
“Không có mắt, ” Lăng Huyền Uyên đi rồi, Lăng Huyền Kỳ nói, “Đệ ở lại không phải quá dư thừa sao?”
“Giờ là lúc để nói chuyện này sao?” Lăng Huyền Thư đá đá cái ghế cậu ngồi, “Đi, tìm một người hỏi thử bọn họ muốn đi chỗ nào, có chuyện gì?”
Vì có thể mỗi ngày ăn no mặc ấm sau này ở Ngự Kiếm sơn trang, Lăng Huyền Kỳ yên lặng mà khuất phục.
Chọn một bàn nhiều người hỏi mấy câu, Lăng Huyền Kỳ quay về rất nhanh.
“Hỏi được cái gì?” Lăng Huyền Thư nói.
Lăng Huyền Kỳ lấy một chiếc bánh bao còn lại cuối cùng trên bàn trước mặt, “Đệ ra tay sao mà không hỏi ra được.”
“Nói chính sự!” Lăng Huyền Sương cũng thuận tiện ném qua một chiếc bánh bao.
Lăng Huyền Kỳ bắt lấy hoàn mỹ, nói: “Đúng là có việc, có vài chưởng môn đứng ra muốn mở đại hội võ lâm, mục đích chính là thảo phạt Hỏa Phong. Có người nói bởi vì tình thế lần này nghiêm trọng, các đại môn phái có ý định tuyển ra một người lấp vào vị trí minh chủ võ lâm còn trống hai mươi năm qua, mà người nói lớn tiếng nhất chính là…”
“Cha.” Lăng Huyền Dạ nói tiếp lời.
Lăng Huyền Sương vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Thiệu Dục Tân hỏi: “Thời gian địa điểm?”
Lăng Huyền Kỳ nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Mười ngày sau, Cẩm Tú Viên.”
Rắc.
Chiếc đũa trên tay Yến Thanh Tiêu bị y dùng một tay bẻ gẫy.
Lăng Huyền Thư vội vã bắt lấy tay y, đem đôi đũa bị gãy thành hai nữa ném đi, xác nhận lòng bàn tay của y chỉ bị ngấn hai vết tím mà không bị thương xong, mới nhìn sắc mặt của y một chút.
Yến Thanh Tiêu cưỡng chế tức giận trong lòng, rút về tay mình về rồi gầm nhẹ: “Nhìn cái gì!”
“Không có.” Lăng Huyền Thư ngồi thẳng, hỏi Lăng Huyền Kỳ nói, “Bọn họ có nói sẽ đi hay không?”
Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Nói Ngự Kiếm sơn trang còn chưa hồi âm.”
“Giờ sao, chúng ta có đi không?” Lăng Huyền Dạ hỏi.
Lăng Huyền Thư hơi trầm ngâm, nói: “Nếu tất cả mọi người đều muốn liên thủ, chúng ta đơn độc ra mặt cũng không tốt, giờ cứ tới Cẩm Tú Viên nhìn trước tình hình, mặc kệ cha có đến đó hay không, thì cha cũng sẽ phái người đến.”
“Ta chỉ muốn đi tìm Hỏa Phong.”
“Ta không đi!”
Mộ Phi Hàn cùng Yến Thanh Tiêu nói cùng lúc.
Lăng Huyền Dạ khuyên Mộ Phi Hàn: “Nhiều một người thêm một phần thắng, huống chi trước đây không phải ngươi nói lần này ra ngoài ít nhất cũng phải nửa năm một năm không về được sao, nên đừng lo lắng sẽ trì hoãn mất mấy ngày.”
Mộ Phi Hàn nhíu mày cân nhắc lời nói của gã.
Yến Thanh Tiêu đứng dậy dùng một cước đá ngã lăn cái ghế, “Muốn đi thì các ngươi cứ đi, chính ta đi tìm Hỏa Phong!”
Lăng Huyền Sương nhìn theo bóng lưng Yến Thanh Tiêu tức giận ra cửa, quay đầu nói với Lăng Huyền Thư mặt mang bất đắc dĩ: “Còn không đuổi theo, nếu không y sẽ cưỡi ngựa chạy đi thật.”
“Đuổi theo, đương nhiên sẽ đuổi theo.” Lăng Huyền Thư nói nhỏ, “Tên khốn kiếp nào chọn nơi chết tiệt đó, tuyệt đối đừng có để cho ta biết, không thì đừng mơ sống dễ chịu!”
Chờ gã cũng ra cửa, Thiệu Dục Tân mới hỏi Lăng Huyền Sương nói: “Chỗ đó có chuyện gì không thích hợp sao?”
Lăng Huyền Sương khổ não nói: “Thật ra ta rất muốn nói cho ngươi khúc chiết trong đó, thế nhưng Huyền Thư đã trịnh trọng cảnh cáo ta không được nói lung tung chuyện này trước mặt em dâu Thanh Tiêu, sẽ gây ảnh hưởng cho hắn.”
“Yến lâu chủ không ở, còn để ý cảm thụ cái gì?” Thiệu Dục Tân nói, ” Sẽ không coi là ngươi nuốt lời, nói đi.”
Lăng Huyền Sương xoay động con mắt, nở nụ cười, “Được rồi, sẽ nói cho ngươi biết!”
Tác giả :
Huyền Huyền Vu Thư