Về Trễ
Chương 50
Sau lần chạm mặt trên bàn rượu lần trước Chung Dạng không ngờ rằng chưa tới một tuần đã lại chạm mặt Ôn Trì Chi lần thứ ba. Nói ra thì cũng buồn cười, hai năm qua không một lần đụng phải, ấy vậy mà bây giờ còn chưa tới hai tuần đã chạm mặt những ba lần.
Xe đi đến nơi ở của lão Khâu, Chung Dạng trả tiền rồi xuống xe. Vừa bước vào trong sân liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen dừng ở bên ngoài, Chung Dạng không khỏi quay đầu nhìn mấy lần, chỉ cảm thấy chiếc xe này có hơi quen mắt. Lúc ấy vẫn không nghĩ gì nhiều, đợi tới khi đi vào bên trong mới phát hiện hóa ra không phải bản thân nghĩ nhiều mà chiếc xe đó chính xác là xe của anh.
Cô quen biết lão Khâu thông qua một chương trình thăm hỏi. Khi ấy trong đài truyền hình coi trọng cô, đặc biệt để cô dẫn dắt chương trình này. Cô mới lăn lộn trong giới giải trí được khoảng một năm, mặc dù không thể nói trải qua trăm trận chiến nhưng ít nhiều cũng vẫn tích lũy được chút ít kinh nghiệm. Nhưng đối tượng thăm hỏi đầu tiên lại là lão Khâu tiếng tăm lẫy lừng trong giới văn học khiến cho Chung Dạng có hơi căng thẳng lo lắng.
Ông ấy không hề ra vẻ thanh cao như những phần tử trí thức khác, đoán chừng là nhìn ra được cô căng thẳng nên trước lúc ghi hình đã nói đùa với cô mấy câu, cuối cùng còn an ủi cô: "Đừng căng thẳng, cứ coi như trò chuyện với người trong nhà là được rồi, thả lỏng một chút."
Sau khi ghi hình xong Chung Dạng và lão Khâu từ đó vẫn luôn giữ liên lạc, vợ của lão Khâu mất sớm, dưới ông cũng không có con cái, có lẽ Chung Dạng và ông có duyên với nhau nên mỗi năm đến ngày lễ tết Chung Dạng đều sẽ ghé qua thăm hỏi.
"Tiểu Chung tới rồi à."
Ông liếc nhìn thấy hộp quà trong tay Chung Dạng, hơi nhíu mày, dáng vẻ bất lực: "Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cần phải quà cáp làm gì cả. Lần sau mà còn như này là chú sẽ không cho con vào đâu."
Chung Dạng cười cười: "Vâng, đây là lần cuối cùng, chú đừng để bụng con nữa."
Lời vừa dứt liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng nhà vệ sinh ở phía sau truyền đến.
Chung Dạng theo bản năng nhìn qua, hai người trong chốc lát đều sững sờ.
Trên tay Ôn Trì Chi đang cầm hai tờ khăn giấy, nhìn thấy Chung Dạng cũng cảm thấy rất bất ngờ. Trên mặt anh không có bất cứ cảm xúc nào, thong thả lau khô tay xong rồi đem khăn giấy bỏ vào trong thùng rác.
Lão Khâu không nhìn ra được điều gì bất thường, giới thiệu Ôn Trì Chi với Chung Dạng: "Đây là cháu trai của chú, Trì Chi."
Hai người ở trước mặt lão Khâu làm bộ ăn ý, cúi đầu coi như chào hỏi đối phương.
Ba người ngồi trên bàn, đối diện Chung Dạng là Ôn Trì Chi, cô chỉ cần hơi ngước mắt lên thôi là sẽ nhìn thấy anh. Suốt hai năm qua có lẽ đây là khoảng cách gần nhất giữa hai người, mặc dù ở giữa có chiếc bàn ngăn cách.
Chủ đề trên bàn ăn đều do lão Khâu chủ đạo, Chung Dạng không nói gì nhiều, cô chỉ ngồi đó nghe lão Khâu và Ôn Trì Chi nói chuyện. Mãi đến khi lão Khâu chuyển chủ đề nói về Chung Dạng, ông hỏi: "Chương trình thăm hỏi của Tiểu Chung con có xem không?"
Trong lòng Chung Dạng căng thẳng.
Ôn Trì Chi dựa người ra sau ghế, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, dáng vẻ bình thản: "Là chương trình nào ạ?"
Lão Khâu nói cho anh nghe, Ôn Trì Chi cau mày như đang nghĩ lại, một lúc sau anh nói: "Có chút ấn tượng."
Trả lời qua loa một cách rõ ràng, lão Khâu có lẽ cũng nhìn ra được: "Cái tính này của con chắc chả có chuyện sẽ xem đâu."
Cuối cùng lão Khâu nhắc đến chuyện cũ năm xưa, ông cầm ly rượu lên, nhìn Chung Dạng: "Thằng nhóc này không phải là đứa thích đọc sách, vậy mà ba năm trước lại muốn chú đích thân đi xin chữ ký tay của Nhậm Bình, hỏi nó là xin cho ai mà nó nhất quyết không chịu nói."
Chung Dạng miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó ngước nhìn Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi vẫn rất ung dung không hề tránh né, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, anh dựa người ra sau ghế, nói: "Cô gái con quen ngày trước là fan cuồng của Nhậm tiên sinh."
"Cậu biết ngay mà. Vậy cô gái đó bây giờ sao rồi?"
Khóe môi Ôn Trì Chi cong cong, nhìn Chung Dạng nói: "Cô gái đó quá đáng lắm, chạy theo người khác rồi."
Lão Khâu cũng biết tác phong sống của cháu trai mình không được nghiêm chỉnh, nghe anh nói vậy lại cảm thấy vui mừng: "Cô gái đó đúng là thông minh đấy, chạy đi là tốt rồi."
Ôn Trì Chi phì cười.
Dùng bữa xong Chung Dạng ở lại trò chuyện một lúc với ông, mắt thấy sắp tới giờ ông nghỉ ngơi nên cũng chuẩn bị rời đi.
Lão Khâu đúng lúc lên tiếng: "Trì Chi, con tiện đường đưa con bé về đi."
Nghe vậy Chung Dạng vội nói: "Không cần đâu ạ, con tự ngồi taxi về được."
Lão Khâu cười cười: "Không sao, nó cũng đi bây giờ mà, để nó đưa con về, không mất bao nhiêu thời gian đâu."
Chung Dạng thấy lão Khâu cứ khăng khăng để Ôn Trì Chi đưa cô về nên cô cũng không nói thêm gì nhiều nữa.
Chung Dạng đi trước, Ôn Trì Chi đi theo phía sau, hai người đi ra khỏi cổng rồi Chung Dạng mới nói: "Không cần làm phiền anh Ôn đâu, tôi tự ngồi taxi về được."
Ôn Trì Chi đột nhiên giữ chặt tay cô, nghiêng đầu biểu thị: "Cậu vẫn còn đang nhìn kìa."
Chung Dạng quay đầu thấy lão Khâu vẫn đang đứng ở ngoài cửa, cô nhìn ông nở nụ cười rồi giơ tay lên vẫy vẫy, sau đó kéo cánh cửa xe phía sau ra ngồi vào bên trong.
Ôn Trì Chi vẫn đứng yên chỗ cũ, anh cười khẽ, ngón tay xoa xoa lại với nhau rồi mới lên xe.
Suốt cả một đoạn đường hai người đều không ai lên tiếng.
Đến khi gặp đèn đỏ Ôn Trì Chi cho xe dừng lại, nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi: "Sao em với cậu của anh lại quen nhau?"
Chung Dạng ngước mắt, tầm nhìn của hai người giao nhau thông qua gương chiếu hậu, Chung Dạng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nói: "Lão Khâu tham gia một chương trình thăm hỏi của tôi."
Ôn Trì Chi gật gật đầu, bấy giờ mới nhớ lại một năm trước hình như có nghe Khâu Du nhắc qua. Hai năm nay trí nhớ của anh không được tốt lắm nên đã quên mất chuyện này.
Chung Dạng bỗng nở nụ cười, nói: "Anh không hề xem chương trình đó của tôi đúng không?"
Lời vừa nói ra Chung Dạng liền cảm thấy hối hận, chuyện đã đi đến ngày hôm nay mà vẫn còn truy cứu cái này, thật sự mà nói đúng là không có chút ý nghĩa nào.
Ôn Trì Chi nghiêng đầu cười, anh nói: "Dạng Dạng, anh thật sự chưa từng xem."
Một câu 'Dạng Dạng' đó của anh nhất thời khiến Chung Dạng hoảng hốt, ánh mắt hai người giao nhau, đuôi mắt anh chứa đựng ý cười, giống như buổi tối của bốn năm trước vừa mới bắt đầu.
Mưa to như thác đổ, sấm chớp rền vang.
Khi ấy cô ngồi trên ghế lái phụ, trong mắt anh tràn ngập ý cười, anh dịu dàng hỏi cô: "Sợ tiếng sấm à?"
Anh quan tâm, bật nhạc trong xe lên, ngày ấy Chung Dạng vẫn còn là một đứa con gái non nớt, bị hình tượng dịu dàng đó của anh mê hoặc, coi anh là một người hết sức quan tâm chu đáo. Sau này cô mới hiểu, trái tim của người đàn ông này lạnh lẽo như tảng đá không thể nào ủ ấm.
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên lạ thường.
Chung Dạng vuốt những sợi tóc rơi bên má, cô cảm thấy ngột ngạt nên đã hạ cửa sổ xe xuống.
Đèn đỏ đã chuyển qua màu xanh.
Ôn Trì Chi đưa Chung Dạng đến khách sạn, đến ngay cả một câu khách khí cô cũng không thèm nói, bước chân vội vã nhanh chóng mở cửa xe, giống như đằng sau đang có một quái thú đuổi cùng gϊếŧ tận.
Ôn Trì Chi ngồi trong xe hút thuốc, thông qua cửa kính bên ghế lái phụ, bóng lưng tiêu sái đó của cô không hề vương vấn một chút ý định dừng lại.
Ôn Trì Chi nhả ra làn khói, bỗng chốc cảm thấy hoài niệm khoảng thời gian anh và cô bên nhau. Mỗi lần đưa cô về trường, đến lúc chuẩn bị xuống xe cô sẽ đều ngoan ngoãn sát lại gần người anh, sau đó đặt xuống má anh một nụ hôn phớt.
Tính cách của cô rất hay xấu hổ, thỉnh thoảng bị Ôn Trì Chi trêu ghẹo mấy câu cô liền đỏ bừng mặt, Ôn Trì Chi thấy cô như vậy mới thôi không trêu cô nữa, để cô xuống xe.
~Hết chương 50~