Về Trễ
Chương 15
Hận ư?
Chung Dạng không nói được thành lời, năm cô 10 tuổi, bố mẹ ly hôn. Nói thật lòng bao nhiêu năm trôi qua, Chung Dạng sớm đã chẳng còn nhớ rõ hình dáng khuôn mặt của người đó nữa.
Chung Dạng lắc đầu: "Chị không biết nữa."
La Trà nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chị, em nói chị nghe cái này, hôm đó em nghe mẹ em với mợ nói chuyện điện thoại, hình như là qua mấy hôm nữa mợ sẽ đến thăm chị đấy."
Chung Dạng im lặng giây lát rồi nói: "Mau ngủ đi."
Chung Dạng với La Trà ngủ đến 7 giờ sáng hôm sau, bị Tô Vân đi vào giật tung chăn lôi dậy ăn sáng. Trước kia mỗi lần đến kỳ nghỉ, Tô Vân đều gọi Chung Dạng dậy rất sớm thế nên nhiều năm nay Chung Dạng cũng không có thói quen ngủ nướng. La Trà mặt mũi vẫn còn ngái ngủ, cuộn chặt chăn lại, nhỏ giọng làu bàu: "Mẹ, bây giờ mới có 7 giờ mà đã ăn sáng, mẹ cũng khoa trương quá đấy."
Tô Vân thúc giục: "Nhanh lên, ăn sáng xong lại lên giường ngủ tiếp cũng được."
Chung Dạng xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn một bát cháo, 9 giờ nhận được tin nhắn wechat của Dương Tuệ, cô ấy hỏi cô có phải là đã quay về Nhạc Dương không, buổi tối bạn học lớp cấp ba tổ chức họp mặt, hỏi cô có đến không?
Chung Dạng cầm di động, do dự một lúc, cuối cùng vẫn trả lời lại tin nhắn: "Mình có đến."
Trong các bạn học thời cấp ba, Chung Dạng với Dương Tuệ có thể coi như là chơi thân với nhau nhất, vì dù sao hai người từ khi còn học cấp hai đã học chung một trường. Đến buổi chiều, Dương Tuệ tới nhà tìm cô, Chung Dạng thu dọn sửa soạn rồi ra ngoài, ra khỏi bậc thềm của tiểu khu thì trông thấy Dương Tuệ ở cách đó không xa.
Dương Tuệ cũng nhìn thấy cô, giơ tay lên vẫy lia lịa: "Chung Dạng."
Chung Dạng cười tươi đi đến phía trước, Dương Tuệ hỏi: "Cậu về bao giờ thế?"
"Mình mới về hôm qua."
Dương Tuệ á lên mộ cái: "Trường cậu nghỉ học muộn vậy sao? Mình ở nhà đã cả tuần nay rồi đấy."
Chung Dạng cười cười, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Chung Dạng hỏi: "Đi ăn ở đâu vậy?"
"Ở Tụ Viên Lâu, là nơi tổ chức tiệc tốt nghiệp chia tay khi trước, hôm nay người đến tụ tập cũng đông lắm."
Hai người ngồi xe buýt, ngồi khoảng nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Chung Dạng đi theo Dương Tuệ lên lầu, vừa mở cửa phòng bao ra đã trông thấy không ít những gương mặt quen thuộc, nhưng ít nhiều ai nấy đều có chút thay đổi, bất luận là kiểu tóc hay phong cách ăn mặc, đều khác một trời một vực với khoảng thời gian còn mặc đồng phục năm xưa.
Hai người đi vào trong, có người nháo nhào lên: "Aiya, hoa khôi của lớp tới rồi kìa."
"Chung Dạng, đã lâu không gặp."
"Cậu đúng là càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi."
Bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Chung Dạng với Dương Tuệ vừa ngồi xuống, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, có một người bước vào, là Thịnh Đình.
Có người trông thấy Thịnh Đình bèn trêu chọc: "Sao cậu lại không đi cùng với Chung Dạng vậy?"
Chuyện hẹn hò của Chung Dạng và Thịnh Đình người ngồi ở đây đều biết cả. Chuyện đó cũng là phát sinh vào ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp, ngày ấy chuyện Thịnh Đình tỏ tình trước mặt tất cả các bạn học đến tận bây giờ cảm tưởng như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. Người ngồi ở đây cũng chỉ có những ai chơi thân với Thịnh Đình mới biết chuyện hai người họ đã chia tay.
Ánh mắt Thịnh Đình liếc nhìn bóng lưng của Chung Dạng, nhàn nhạt đáp: "Đừng nói linh tinh nữa, bọn tôi sớm đã chia tay rồi."
Chỉ một câu nói qua loa, ấy thế mà khiến cho bầu không khí trong phòng bao phút chốc biến đổi, có người cười haha: "Cái miệng chết tiệt này của cậu, hỏi vớ vẩn gì vậy hả, qua đây qua đây, uống rượu đi."
Dương Tuệ thấp giọng hỏi: "Chia tay thật đấy à?"
Chung Dạng "Ừ" một tiếng, Dương Tuệ trong lòng có phần thổn thức, hai người rõ ràng là Kim Đồng Ngọc Nữ vậy mà sao nói chia tay là chia tay ngay được. Lúc còn học cấp ba, trong khối 11 Thịnh Đình cũng là một nhân vật tầm cỡ, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, thành tích xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ta. Chuyện Thịnh Đình tỏ tình trong bữa tiệc tốt nghiệp được truyền ra bên ngoài khiến cho cả đám con gái không khỏi ghen tị ngưỡng mộ với Chung Dạng.
Sự việc đã trở nên như thế nên những bạn học ngồi ở đó không còn gán ghép hai người lại với nhau nữa.
Giữa chừng Chung Dạng với Dương Tuệ đi vào nhà vệ sinh, lúc quay trở lại nhìn thấy Thịnh Đình đang cùng với Ủy viên thể dục Lương Trình hút thuốc ở bên ngoài.
Lương Trình cau mày, hỏi: "Sao lại chia tay vậy?"
Thịnh Đình rít hơi thuốc, ngữ khí khinh thường: "Còn có thể làm sao, người ta bò lên giường của người có tiền rồi, đương nhiên sẽ không còn coi trọng mấy tên sinh viên nghèo rách mùng tơi như chúng ta nữa."
Thịnh Đình vừa dứt lời, thấy Lương Trình giơ tay đập vào bả vai anh ta, Thịnh Đình ngước mắt liền trông thấy Chung Dạng cách đó không xa, sắc mặt anh ta không hề thay đổi, lại tiếp tục rít thêm hơi thuốc nữa rồi sau đó di chuyển tầm mắt.
Nét mặt Lương Trình hơi cứng ngắc lại, shit... Đúng là miệng vạ vào thân!
Dương Tuệ cũng nghe thấy lời Thịnh Đình nói, cô ấy bình tĩnh nhìn Chung Dạng một cái, dè dặt hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Chung Dạng vẫn bình thản như cũ, cười cười: "Mình không sao."
Ăn xong bữa tối, một đám người vì cảm thấy chơi vẫn chưa đủ nên lại lôi nhau đi ca hát, vì chuyện ban nãy nên Chung Dạng chẳng còn tâm trạng đi cùng nữa, cô tìm bừa một lý do rồi rời đi trước.
Đứng chờ xe buýt ở trạm xe, cô nhận được điện thoại của La Trà: "Chị, chị về chưa vậy?"
Giọng nói của La Trà được đè xuống mức thấp nhất, thần thần bí bí, khiến Chung Dạng nhất thời cảm thấy căng thẳng: "Em sao thế?"
La Trà ấp úng nói: "Mợ tới rồi, em lén lấy điện thoại của mẹ em gọi báo trước cho chị một tiếng đấy."
Có xe buýt dừng lại, Chung Dạng ngước mắt nhìn rồi nói: "Ừ, chị biết rồi."
Chung Dạng cúp điện thoại, lại có một cuộc gọi khác gọi đến, Chung Dạng nhìn chằm chằm lên trên màn hình, một lúc sau mới nghe máy: "Anh Ôn."
Ở đầu bên kia Ôn Trì Chi nghe thấy cô chào hỏi một cách quy củ thì cười khẽ: "Vẫn lạnh nhạt thế sao?"
Cô không lên tiếng đáp lại.
Ôn Trì Chi lại nói: "Anh đang ở Nhạc Dương."
Một lời nói ngắn gọn nhưng Chung Dạng lại nghe ra được ý tứ của nó, cô hỏi: "Anh ở chỗ nào Nhạc Dương?"
Ôn Trì Chi nói địa chỉ cho cô xong lại hỏi tiếp: "Chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm?"
Chung Dạng nhớ lại cuộc điện thoại ban nãy của La Trà, do dự giây lát rồi sau đó "Ừm" một tiếng.
Cô cúp máy, không đứng đợi xe buýt nữa mà trực tiếp bắt taxi đi đến Hồ Yên. Hồ Yên có thể coi là nơi đặc sắc nổi tiếng nhất của thành phố Nhạc Dương, có rất nhiều du khách nước ngoài đến Nhạc Dương cũng đều là để được chiêm ngưỡng Hồ Yên, thuận tiện còn có thể lên núi tĩnh tâm hai ba ngày, tu dưỡng lại cả thể xác và tinh thần.
Từ thành phố ngồi xe đến Hồ Yên mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Chung Dạng đến nơi, Ôn Trì Chi lại nhắn tin đến cho cô, nói cô đến nhà ăn tìm anh. Chung Dạng đi theo biển chỉ dẫn nên nhanh chóng tìm được nhà ăn, Ôn Trì Chi ngồi ở bàn cạnh cửa thủy tinh lớn, đang cúi đầu trả lời tin nhắn.
Chung Dạng tiến lại gần, ngồi xuống vị trí đối diện anh.
Ôn Trì Chi gửi xong tin nhắn, anh ngước mắt quan sát cô một lượt, hôm nay phong cách ăn mặc của cô có phần khá thoải mái thảnh thơi, áo hoodie đen và quần jeans màu xanh, không trang điểm, nhìn cô hiện tại không khác gì một học sinh cấp ba, anh rót cho cô cốc trà rồi đặt bên cạnh: "Ngồi xe lâu như vậy, em có mệt không?"
Chung Dạng lắc đầu: "Anh đến Nhạc Dương có việc sao?"
Ôn Trì Chi: "Có một hạng mục cần bàn bạc ở đây."
Chung Dạng cầm lấy chiếc cốc trên bàn, khẽ "ồ" một tiếng.
Ôn Trì Chi hỏi: "Vừa nãy em ở bên ngoài à?"
"Bạn học cấp ba của em họp mặt." Chung Dạng giải thích qua loa.
Ôn Trì Chi gọi nhân viên phục vụ đến, gọi món, sau khi hai người ăn xong Ôn Trì Chi đi thanh toán.
Chung Dạng ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Buổi tối em có thể không quay về không?"
Ôn Trì Chi đang ký tên lên hóa đơn, nghe vậy khẽ nhướng mày, anh đưa thẻ cho nhân viên, sau đó nhìn qua phía cô, trong lời nói còn chưa ý cười: "Dạng Dạng, em đã nghĩ kỹ chưa?"
Chung Dạng là bởi vì cuộc điện thoại của La Trà nên mới không muốn về nhà, bây giờ nghe thấy anh nói vậy mới phát hiện ra trong lời nói của mình còn hàm chứa một ý nghĩa khác, mặt cô thoáng ửng hồng: "Em không có ý đó."
Một tay Ôn Trì Chi để trên bàn, anh lại cười, không nhanh không chậm hỏi ngược lại cô: "Hmm? Vậy ý của em là gì?"
Cô bị anh trêu chọc đến mức cứng họng không nói nên lời, Ôn Trì Chi bật cười, có vẻ như tâm trạng của anh rất tốt, chân mày giãn ra hết cỡ: "Anh đùa thôi."
Hai người rời khỏi nhà ăn, Ôn Trì Chi đưa về chỗ của mình.
Tô Vân gọi điện thoại đến, Chung Dạng nhìn Ôn Trì Chi đang đứng bên cạnh, cô bước ra xa một chút rồi mới nghe máy: "Cô à?"
"Sao con còn chưa về nhà hả?"
Chung Dạng: "Bạn cùng phòng của con đến Nhạc Dương chơi nên tối nay con không về nhà đâu ạ."
Tô Vân muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi nói: "Được rồi, vậy con chú ý an toàn đấy."
Tô Vân cúp điện thoại, nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa: "Chung Dạng nói bạn cùng phòng tới đây chơi nên tối nay con bé không về nhà nữa."
Trên mặt người phụ nữ hiện rõ sự hụt hẫng, rồi sau đó nở một nụ cười gượng gạo: "Thế à, vậy thì chị đi trước đây."
Tô Vân nói: "Chị ở lại ăn cơm tối đã rồi hẵng đi."
Người phụ nữ gật gật đầu.
Chung Dạng cúp máy, trong lòng cảm thấy rối bời, Ôn Trì Chi thấy mặt cô có hơi khác lạ, anh hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Là cô của em."
Ôn Trì Chi cởϊ áσ khoác ném qua một bên, gật đầu: "Giục em về nhà à?"
"Không phải."
Ôn Trì Chi vỗ vỗ vào vị trí trên sofa: "Ngồi xuống đây."
Chung Dạng nghe lời làm theo.
Ôn Trì Chi nắm lấy tay cô: "Nếu em gặp phải chuyện gì khó khăn thì phải nói với anh, vì dù sao, anh cũng lớn hơn em tận 9 tuổi."
Chung Dạng cười khẽ: "Cũng không phải là chuyện gì to tát cả."
Cô không tình nguyện nói nên Ôn Trì Chi cũng không ép buộc, anh cầm lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn lên, châm điếu thuốc, rít hai hơi rồi nói tiếp: "Giúp anh cầm áo khoác qua đây."
Chung Dạng không hiểu gì, cô đưa áo khoác cho anh, Ôn Trì Chi không đưa tay ra lấy mà nói: "Em thò tay vào trong túi áo đi."
Trong lòng Chung Dạng cảm thấy kỳ lạ, cô thò tay vào trong túi áo khoác, trống rỗng, cô lại sờ một bên túi còn lại, ngón tay bất chợt chạm phải góc cạnh của một chiếc hộp, Chung Dạng hơi sững người, lấy ra ngoài, là một chiếc hộp đựng đồ trang sức vuông vức.
Ôn Trì Chi chỉ chỉ vào chiếc hộp: "Em mở ra xem xem."
Chung Dạng mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc, là ngọc Hòa Điền, tinh chất nhẵn mịn, một lớp màu xanh ngọc bóng tựa như sương mù hòa hợp lại với nhau, trong lòng Chung Dạng có một thứ cảm xúc không diễn tả nổi thành lời.
~Hết chương 15~