Vệ Sĩ
Chương 77: Ngụy quân mặc quân trang
Sân nhà có một phòng bếp nhỏ. Mùa hè phòng bếp oi bức, hơi nước trắng toát từ thành lồng hấp bốc ra. Phòng nhỏ thoáng cái chen chúc ba người, lập tức càng nóng.
Lưu sư phụ khoát tay với hai tiểu tử: “Không có gì, không phiền, làm cho nhẫm hai món nữa.”
Sở Tuần hưng trí bừng bừng chà tay: “Còn có món gì nữa?”
Lưu sư phụ: “Món đặc sắc của Sơn Đông, trứng gà tráng.”
Hoắc Truyền Võ vừa nghe, từ phía sau đứng ra, thấp giọng nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, để cháu làm món này.”
Sở Tuần vừa nghe: “Cậu biết làm hả?”
Truyền Võ thành thực nói: “Mẹ yêm làm, yêm từng ăn.”
Hoắc Truyền Võ lấy tạp dề mặc vào. Thân hình, khí chất của anh, vừa thấy chính là mặc quân trang, không phải người mặc tạp dề làm việc nhà, áo sơ mi ngắn tay lộ ra hai cánh tay màu nâu, gân xanh hằn lên, thân thể cường tráng. Tạp dề nhỏ không vừa, lập tức trông nhỏ hẳn, hán tử to cao mặc tạp dề ngắn ngủn, quả thực như mặc yếm nhỏ, trông thực chật chội buồn cười.
Sở Tuần biết, Nhị Võ của cậu vốn không biết nấu cơm.
Đàn ông Hoắc gia ở nhà nấu cơm? Vào phòng bếp? Chưa bao giờ. Hoắc sư trưởng sẽ không vào bếp. Cha nào con nấy, hai thiếu gia Hoắc gia cũng hệt cha mình, cầm gậy gộc ra ngoài đánh nhau còn được, nhưng về nhà xoay quanh bếp núc thì không.
Hoắc Truyền Võ cầm dao, từng nhát từng nhát cắt sợi hải sâm, chân giò hun khói, lại cắt hành lá với gừng. Tư thế cầm dao của anh, thấy thế nào cũng giống cầm dao găm, cắt thái vô cùng không thuần thục, nhưng thắng ở điểm nghiêm túc, từ tốn, cực có kiên nhẫn.
Truyền Võ đánh bông trứng, đồng loạt bỏ tôm bóc vỏ, hải sâm sắt sợi, chân giò hun khói, hành lá cùng gừng vào, vẩy chút dầu đậu nành, đảo đều. Khói dầu bốc lên tận nóc nhà, trên bếp bùng lửa lớn. Truyền Võ nhíu mi, hai lông mày đen nhánh dính sát vào mắt. Anh học cách làm trứng gà tráng của mẹ, cầm muôi trong tay không ngừng quấy trứng về cùng một hướng, lại thêm chút dầu vào, đảo đến khi trứng tơi ra thành từng miếng nhỏ, thành!
Mi tâm Truyền Võ chiếu ra ánh lửa, đỏ rực, động tác dứt khoát mạnh mẽ, dáng đứng thẳng tắp, tư thế nhanh nhẹn, làm Sở Tuần nhìn đến mắt nóng, tâm nhiệt.
Sở Tuần sau lại phát giác, xem một đầu bếp thành thạo khéo léo nấu cơm, là hưởng thụ nghệ thuật nấu nướng; xem một người đàn ông nguyên bản không nấu cơm, dùng dao thô lỗ, vụng về đảo nồi, ngoan ngoãn làm cho mình một món ăn, nhìn ngọn lửa bùng cháy…… Này chính là thấy tâm của người ấy đối với mình.
Lưu sư phụ qua nhà bên nghỉ ngơi, hóng mát uống trà.
Hai tiểu tử trốn trong bếp, lạch cà lạch cạch, nháo như chuột.
Món ăn bóng dầu, đơn giản dễ làm, cho nên Hoắc Nhị gia mới dám lấy hiến vật quý. Sở Tuần nhận lấy, ăn từng miếng: “Ngon quá, cừ thật.”
Truyền Võ dùng bánh mì loại lớn cuốn thịt xào hành tây, cuốn thành cái túi nhỏ, đút cho Sở Tuần. Sở Tuần thản nhiên hai tay đút túi, thắt lưng tựa vào bàn, không cần đưa tay lấy, trực tiếp há miệng, ăn một miếng to. Truyền Võ lấy tay giúp Sở Tuần lau miệng, lại ngầm cách ra một khoảng, tránh để người ngoài nhìn thấy, tâm tình vui vẻ ẩn sâu nơi đầu mày cùng má lúm đồng tiền……
Hai tiểu tử không ở trước mắt, hai người cha nhấm rượu, hàn huyên một chút, cảm khái chuyện trước đây. Hai mươi năm thay đổi bất ngờ, thời gian trôi qua, số phận hai nhà khác biệt rất lớn, còn có thể ngồi cùng một bàn ăn cơm, cũng là duyên phận khó được.
Gặp nhau ngắn ngủi, song phương cũng không thể lưu luyến nhiều, để tránh chọc người chỉ trích. Cha con Sở gia vốn phải đi, nhưng Sở Tuần có mang tâm sự, đột nhiên thỉnh cầu: “Cháu muốn, cùng Hoắc Đại Đại một mình nói vài câu.”
Hoắc Vân Sơn tóc đen cứng, thân hình rộng lớn, cánh tay rắn chắc, thân thể cường tráng kiên cố ngồi ngay ngắn ở sô pha, vững như núi, thực trầm ổn. Sở Tuần đối với Hoắc Vân Sơn tự đáy lòng mang theo một loại thân thiết cùng hảo cảm, có lẽ cũng bởi vì tướng mạo khí chất Nhị Võ giống hệt cha. Nhị Võ tương lai, cũng sẽ giống bộ dáng này của cha Hoắc đi.
Hoắc Vân Sơn hỏi: “Tiểu tử, muốn cùng yêm nói chuyện gì?”
Sở Tuần ngồi ngay ngắn một bên, thẳng thắn nói đến chuyện năm đó: “Hoắc Đại Đại, cháu khi đó còn nhỏ, không hiểu, rất nhiều chuyện cũng là sau này mới biết được. Sự kiện kia, ngài có oán cha cháu không? Ngài đừng trách ông ấy.”
Hoắc Vân Sơn thô giọng “khụ” một tiếng, khẩu khí trưởng bối, chỉ tay: “Tiểu tử nhẫm, tâm tư thực nặng!”
“Lão tử không oán cha nhẫm, đây là hai chuyện khác nhau, yêm không nhớ thù hắn, yêm sau đó còn cùng hắn uống rượu.”
Sở Tuần nhẹ giọng nói: “Nếu không có chuyện năm đó, bằng tài cán bổn sự của ngài, ít nhất cũng ngang bằng như cha cháu…… Cháu luôn cảm thấy, rất tiếc cho ngài.”
Hoắc Vân Sơn nhìn Sở Tuần thật sâu: “Tiểu tử, nhẫm tâm phóng khoáng, chuyện đã qua rồi.”
“Đường đường nam tử hán đại trượng phu, nhận thức chuẩn chuyện gì, phải đi làm. Làm chuyện gì, sẽ không đổi ý.”
“Lão tử làm đều đã làm, không thất vọng với lương tâm. Yêm lúc ấy nếu không nghĩ thông, chủ ý không kiên định, dứt khoát sẽ không làm như vậy…… Yêm mấy năm nay, cho tới bây giờ đều chưa từng hối hận. Quá khứ, cũng không nhắc lại nữa!”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn, nói năng khí phách, nhưng cũng không có oán hận, lộ ra vẻ bình thản sau khi nhân sinh trải qua mưa gió bẻ gãy, quay đầu lại vân đạm phong khinh. Sở Tuần kinh ngạc, đột nhiên thoải mái, trước kia ngược lại là mình tâm tư hẹp hòi, lo lo lắng lắng, rối rắm quá mức hai nhà từng có “ân oán”, ở trước mặt đối phương, có vẻ chính mình để ý tiểu tiết.
Hoắc Vân Sơn nhìn bộ dạng thân thiết kia của Sở Tuần, đột nhiên kề sát qua, lộ ra chút hài hước cùng bí hiểm không quá tương xứng với tuổi: “Tiểu tử, yêm cũng muốn nhờ cậu chuyện này.”
Sở Tuần vội nói: “Ngài nhờ?”
Hoắc Vân Sơn sảng khoái nói: “Tiểu Nhị nhà yêm, là người thành thật, tuy nói tính tình không nóng như lão tử năm đó, nhưng là người thẳng tính, sẽ không liếm gót lãnh đạo, không khéo đưa đẩy. Tiểu tử ngốc kia, nhẫm về sau giúp đỡ nó nhiều, nhắc nhở nó, đừng để nó phạm sai lầm bị phê bình!”
“Lão tử thế nào cũng không sao cả, yêm chung quy vẫn là hy vọng nhóc con này có thể sống thật tốt.”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn nói, Sở Tuần vừa nghe, muốn mở miệng đáp ứng, lại không thể nói thật, chỉ có thể gật đầu.
Hoắc Vân Sơn sâu xa nhìn Sở Tuần. Ông bốn, năm năm cũng chưa gặp con trai út, nhưng ông liếc mắt một cái liền đoán được, lòng như gương sáng. Ông cũng từng là quân nhân, vì quốc gia hiến mệnh, biết rõ môn đạo phương diện này, cái không nên hỏi, ông cũng không hỏi. Không nhìn cái khác, chỉ bằng Tiểu Nhị nhà mình một thân áo đen quần đen, khí chất lạnh lùng uy nghi, thân thủ lưu loát, còn có vết sẹo trên người không thể xóa đi, vết sẹo mờ dài trên mặt……
Sở Tuần ở trong phòng cùng Hoắc Đại Đại nói chuyện riêng, không biết một đầu khác hai người kia, cũng đang lặng lẽ nói chuyện.
Trong viện, Hoắc Truyền Võ đi theo phía sau, Sở Hoài Trí quay đầu lại, nhìn đồng hồ, vẫy tay một cái: “Tiểu Hoắc.”
Hoắc Truyền Võ vội vàng đi qua, bước chân không tiếng động, thần sắc lập tức trang trọng.
Sở Hoài Trí khẩu khí trầm ổn, ánh mắt hết sức ôn hòa: “Tiểu Hoắc…… Cậu vất vả rồi.”
Hoắc Truyền Võ sửng sốt, không am hiểu giao tiếp với trưởng bối, không biết nói gì cho phải.
Sở Hoài Trí tự đáy lòng nói: “Tôi còn chưa có cơ hội cám ơn cậu, công tác không dễ dàng, vì đứa nhỏ Tiểu Tuần kia, thường xuyên khiến cậu vất vả, chịu thiệt thòi.”
Truyền Võ vội nói: “Không có, không thiệt thòi.”
Sở Hoài Trí nhìn thẳng vào mắt Truyền Võ, hai quân nhân trịnh trọng nói chuyện: “Cậu ở bên ngoài là lấy mệnh bảo hộ con tôi, chấp hành nhiệm vụ. Vô luận về công, hay tư, lão tử nói cám ơn cậu, là phải làm.”
Sở tổng trưởng nói xong lời này, nhất thời cảm thấy như mình đang lấy lòng đồng chí Tiểu Hoắc vậy, hoàn toàn theo bản năng, còn không phải là vì suy nghĩ cho Sở Tuần sao!
Truyền Võ trầm mặc một lát, trước mặt cha vợ tương lai, cũng không nói lời thề non hẹn biển hoa mỹ gì, cũng không giả dối, chỉ trịnh trọng nói: “Ngài yên tâm, cháu che chở cậu ấy. Chỉ cần cháu còn sống, cậu ấy khẳng định sống.”
Sở Hoài Trí gật đầu, lời vô nghĩa không cần phải nói, đều tin được.
Đứa con bảo bối kia của ông, phương diện tính hướng sinh hoạt cá nhân, chỉ sợ đời này cũng không thể làm cha mẹ như ý. Tiểu Tuần tính cách cố chấp, cực đoan, chuyện nhận thức chuẩn sẽ không dễ dàng bẻ trở lại, kẻ làm cha sốt ruột thượng hỏa cũng vô dụng. Ông không rõ rệt ủng hộ, nhưng là trong lòng biết phản đối cản trở cũng bằng thừa.
Sở Hoài Trí lo lắng đủ điều, cũng có tư tâm của mình. Nếu bảo ông chọn cho Tiểu Tuần một người có thể tin, còn có thể chọn ai đây? Mấy năm nay ai khăng khăng một mực với tiểu tử thối nhà ông, tính tình thích hợp, cùng chung chí hướng, cam tâm tình nguyện bảo vệ con ông, kẻ làm cha như ông lại nhìn không ra sao?
Cái gọi là hiểu rõ, trúc mã trúc mã, không chỉ riêng hai đứa nhỏ, đối với gia đình song phương cũng vậy. Sở Hoắc hai nhà ít nhất biết rõ nhau, nhân phẩm đáng tin. Sở Hoài Trí trong lòng nghĩ, Tiểu Tuần nếu ngày nào đó giở quẻ, từ cái khe nào nó chui ra một thằng “con rể” không ai biết, lão tử còn sợ xem không vừa mắt, sợ là còn không bằng Hoắc Tiểu Nhị đâu.
……
Hôm nay cũng chỉ vội vàng nói một hai câu, vừa lúc Sở Tuần nguyên bản muốn đứng lên, lại quay lại: “Hoắc Đại Đại, năm đó họ Hầu kia bất hòa đối phó với nhà ngài, mật báo hại Đại Quân, ngài còn nhớ rõ không?”
Hoắc Vân Sơn vỗ tay vịn sô pha, hừ một tiếng: “Những người đó, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Sở Tuần tránh cho để lộ bí mật, chỉ hàm hồ nói một câu: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa, mua dây buộc mình, nhà hắn rất nhiều chuyện làm quá phận, đắc tội không ít người, sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn: “Lão tử trước đó từng đắc tội họ Hầu, bọn họ mang thù.”
Sở Tuần hỏi: “Là thế nào ạ?”
Mắt Hoắc Vân Sơn lộ vẻ khinh miệt: “Họ Hầu không có cái rắm bổn sự gì, dựa vào công trạng tích góp từ thời kì hồng quân công nông Trung Quốc Bát Lộ quân của lão thái gia nhà hắn, hỗn đến Quân Ủy, trên người mặc một thân quân trang, thắt lưng không dắt súng, chưa từng đi bộ đội, chưa từng sờ vào cây súng một ngày, văn vẻ hoa mỹ trong hồ sơ là sau này có người dán lên cho hắn, dọa người.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần đột nhiên nhanh tiến đến gần, hai mắt bắn ra ánh sáng chói lọi, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Sơn: “Lời này là ai nói ạ?”
Hoắc Vân Sơn: “Lão tử nói, sao?”
Sở Tuần: “Ngài nói với ai?”
Hoắc Vân Sơn: “Năm đó họ Hầu theo chủ tịch Quân Ủy đến nơi đóng quân của quân đoàn 38 quan sát diễn tập, ở bộ chỉ huy khoa tay múa chân, lung tung nã pháo, quấy nhiễu quan chỉ huy hồng quân công nông Trung Quốc phát lệnh, đương trường bị lão tử đỉnh trở về. Lão tử rành mạch nói với hắn, ‘nhẫm là hiểu đánh giặc, hay là biết bắn súng? Trên người mặc quân trang, thắt lưng lại không dắt súng, đạn từ cái lỗ nào trên người chui ra nhẫm biết không? Cứ nhao nhao nói bừa cái gì!’”
Lời này hiện tại nghe có vài phần thô tục, đám đàn ông thô ráp trong quân doanh tính tình nóng nảy lên liền là khẩu khí này, bản thân Hoắc Vân Sơn cũng cười.
Sở Tuần hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Là vậy à…… Lúc ấy còn có ai ở đó nghe thấy ngài nói lời này nữa?”
Hoắc Vân Sơn nâng mày nghĩ nghĩ: “Mấy quan chỉ huy diễn tập dưới tay lão tử, còn có Ủy viên trung ương lúc ấy, lão Phùng.”
Hai tay Sở Tuần đút trong túi quần siết chặt, khóe mắt trồi lên một tia biểu tình không thể phát hiện: Hầu, Phùng.
Sở Tuần đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Hoắc Đại Đại, thoáng kích động, cảm kích dùng sức nhéo đối phương vài cái: “Cháu hiểu rồi.”
“Hoắc Đại Đại, cám ơn ngài!”
……
Sở Tuần ngày đó từ chỗ Hoắc Vân Sơn trở về, toàn thân lộ ra cỗ hưng phấn sảng khoái sắp lâm chiến, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, bị kích động chạy đi tìm thủ trưởng của cậu, ở nhà Hạ Thành trắng đêm bàn bạc.
Làm chuyện xấu, người sớm hay muộn gì cũng phải trả giá. Vô luận che dấu bao sâu, chân tướng luôn sẽ có ngày bại lộ gặp quang.
Hoắc Vân Sơn trong lúc vô tình nói chuyện, lộ ra một đoạn bát quái ngắn năm xưa. Chiếc lưới lớn bẫy chim đã tung ra, bốn phương tám hướng vây kín bọc đánh con chim trọc này, cũng sắp tới lúc thu lưới bắt gọn, tên “ngụy quân” này.
Đêm hôm khuya khoắt, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng gào thét đi qua, ông chú điều hành trực ban chậm rì rì bước từng bước, kéo cửa sắt, khóa kỹ, kết thúc công việc tan tầm.
Sở Tuần nhắn tin cho người nào đó: “Tiểu muội nhi, ra đây.”
Truyền Võ từ trong ổ chăn ngồi dậy: “Làm gì?”
Sở Tuần: “Lưới sắt nhốt tôi bên ngoài rồi, cậu ra mở cho tôi, tôi muốn cắn cậu.”
Truyền Võ: “……”
Sở Tuần đêm đó cực kỳ chủ động, hưng phấn, giống một con sư tử đực tiến vào kì động dục, đặt Truyền Võ ở trên giường gặm, bá đạo cường ép, làm Hoắc tiểu nhị cứng.
Đương nhiên, Hoắc tiểu nhị gia cũng không làm cậu thất vọng, thêm chút vỗ về chơi đùa, đũng chiếc quần lót bảo vệ sức khỏe mới mua cơ hồ đỉnh ra cái động. Tiểu nhị gia tráng kiện không cần người chỉ huy, từ rìa đũng quần bên phải cứng rắn đỉnh ra, lệch sang bên, dựng thẳng thành độ thô cứng khiến kẻ khác ghen tị. Truyền Võ nằm ngửa như đại gia, tư thế thoải mái, nhìn sâu vào Sở Tuần, chờ cậu chơi đùa.
Sở Tuần khom người hôn một cái, búng một chút: “Cậu vẫn y như trước đây, một chút cũng không đổi, tiểu kê kê luôn lệch về bên phải, đi WC đều đào điểu từ bên phải, tôi nói có đúng không.”
Hoắc Nhị gia hừ một tiếng, xem như nhận.
Sở Tuần cười xấu xa: “Tôi ‘nhìn’ cậu mà.”
Mặt Hoắc Truyền Võ lộ ra biểu tình nói không nên lời, Hoắc gia lúc còn nhỏ, cậu nhìn mông tôi, nhìn tới nhìn lui, hiện tại đều lớn như vậy, cậu còn cả ngày cách quần ‘nhìn’ tôi như thế, Tiểu Tuần cậu tên lưu manh…….
Giường nhỏ lay động, ván giường chật hẹp có vẻ chen chúc, làm cho mỗi một động tác càng hiện rõ biên độ cùng lực đạo. Sở Tuần bị va chạm đỉnh đến bờ tường, đầu đụng tường, không có nhiều chỗ trống để chuyển động cơ thể, mồ hôi đầm đìa, đột nhiên xoay người, cưỡi lên người Truyền Võ!
Truyền Võ hai mắt thất thần, nhìn cậu cao cao tại thượng, luôn cảm thấy mỗi lần mình với Tiểu Tuần làm chuyện này, mình như là đang cúng bái, mà Sở Tuần như một thuần thú, trên cổ buộc thêm một sợi dây thừng nữa liền càng giống. Sở Tuần từ trên cao nhìn xuống, ôm đầu anh, khuôn mặt đẫm mồ hôi thoáng hiện lên nụ cười thỏa mãn. Sở Tuần dùng sức ngồi xuống, thắt lưng mềm dẻo nhấp nhô, nóng lên, đè ép, tràng ruột mạnh co rút lại, dùng thân thể siết lấy người, siết chặt đến mức địa phương kia tựa như bị lửa thiêu, thời thời khắc khắc đều muốn bắn ra…… Cảm giác kia giống như không phải anh đang làm Sở Tuần, rõ ràng là Sở Tuần đang làm anh, nắm trong tay tiết tấu làm tình.
Lồng ngực Truyền Võ hừ ra tiếng: “Ai…… Mẹ……. Tiểu Tuần……”
Cực thích.
Buổi gặp gỡ hôm nay đối với hai người mà nói ý nghĩa phi phàm. Một lời phó thác của Hoắc Đại Đại, một lời cám ơn chân thành của Sở tổng trưởng, làm tâm hai người đều tự an ổn. Được người ủy thác, hết lòng làm việc, không dám cô phụ, toàn tâm yêu thương người trước mắt.
Sở Tuần cưỡi trên người Truyền Võ, đang cưỡi thoải mái tự nhiên, hăng hái, trong tay nếu vung thêm một chiến đao liền càng tiêu sái, Sở tư lệnh đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bễ nghễ tứ phương. Thình lình, người dưới thân cậu đột nhiên ngồi dậy. Hai cánh tay Truyền Võ hằn gân thô, ôm mông cậu. Sở Tuần một chân chấm đất, ngã về phía sau. Hai người một người nâng, một người nhún, thân thể gắn chặt vào nhau, luyến tiếc tách ra.
Truyền Võ trong lòng kích động, yêu đến phát cuồng, quả thực không biết làm thế nào cho tốt. Anh bế cậu di chuyển nửa vòng trong cung điện ngầm, cuối cùng đè Sở Tuần, đặt thắt lưng cậu trên máy tập thể hình.
Truyền Võ ngồi xuống, Sở Tuần ngồi trên đùi anh. Sức nặng của hai người lập tức áp máy nén lực đến mức cao nhất, trọng lượng quả cân tăng lên. Hai tay Truyền Võ túm lấy tay hãm, thành thạo dùng lực cánh tay nâng cả người lên, mông hướng lên trên thúc vào, hai người lại đồng loạt bay lên.
“A ——”
Cơ thể Sở Tuần run mạnh lên, tiểu Nhị Võ hùng tráng bị hai cỗ lực lượng đồng loạt áp lại, thúc sâu vào khoang ruột, xỏ xuyên qua bụng, khoái cảm mãnh liệt mà chấn động, thân thể hướng về phía trước nâng lên, tựa như phi tiên, vô cùng kích thích. Hai chân anh móc lên cán nắm tay ở hai bên. Nhị Võ kéo quả cân, không ngừng nghỉ thúc mạnh, hết lần này đến lần khác đỉnh vào điểm mẫn cảm của cậu, dòng điện đảo qua toàn thân, hai người gần như điên cuồng.
Cả gian cung điện ngầm rực rỡ ánh đèn, sáng ngời cao xa. Trong căn phòng lớn yên tĩnh chỉ có tiếng các vật sắt va chạm không ngừng phát ra, tiếng hai người đàn ông ồ ồ thở dốc, tiếng thân thể vỗ vào nhau.
Truyền Võ đột nhiên buông tay, bỏ ra tay hãm.
“Tiểu Tuần…… Nóng……”
Sở Tuần: “Ưm…”
Thân thể Sở Tuần đột nhiên rớt xuống, do sức nặng của cơ thể, mông nuốt vật cứng vào thật sâu, nóng đến sắp hòa tan.
Truyền Võ thất thần hôn lên: “Trong nhẫm lại nóng này.”
Sở Tuần cả người ướt sũng, xoa bóp mặt Nhị Võ: “Đó là thích cậu.”
Ưm……
Máy tập thể hình nặng nề kịch liệt chấn động, quả cân rung rung. Thân thể dùng tư thế hoàn mỹ quấn quanh cùng một chỗ, siết vô cùng chặt, sau đó chợt phóng thích, một dòng nước mùa xuân bắn ra……
* * *
Ngoài cửa sổ sương mù trắng như tuyết, bóng đèn đường kéo dài mông lung, lại một buổi sáng sớm.
Rạng sáng hôm nay, Sở Tuần từ cung điện ngầm trở về, nhận được điện thoại của Hạ bộ trưởng, “Sở Tuần, lão gia tử Hầu gia phát bệnh nhập viện, ngay tại 301, lúc này xem ra không tốt lắm.”
Sở Tuần ngồi ở trong xe, vừa nghe liền lên tinh thần, khôn khéo hỏi: “Hầu lão gia tử sắp không được à?”
Hạ Thành nói: “Dù sao cũng 95 rồi.”
Sở Tuần hừ lạnh một tiếng: “Vừa lúc, ông ta một ngày không ngủm, Hầu gia một ngày còn không thể động đâu.”
Sở Tuần lời vừa ra khỏi miệng, vội vàng dừng lại, biết vào thời điểm này nói như vậy, tâm địa thực có vẻ lãnh ngạnh. Lão gia tử Hầu gia, tên Hầu Mãn Sơn, là một trong vài vị nguyên lão trung thần vẫn còn khỏe mạnh trong Đảng, năm đó xuất thân là hồng tiểu quỷ (1), đầu đội quân mạo, bên hông dắt dao phay, hơn mười tuổi đi cách mạng, tham gia cuộc trường chinh Bắc Phạt kháng Nhật kiến quốc, trải qua Thiên triều hơn sáu mươi tuổi, có thể sống đến bây giờ chỉ còn một hơi, quả thật không dễ dàng, là một cuốn sách lịch sử sống. Huống hồ, Hầu Mãn Sơn người này cũng coi như cả đời trung với sự nghiệp cách mạng, với các đồng nghiệp đức cao vọng trọng, đối với hậu bối nhiều có chỉ dẫn, đồng đảng cạp váy thâm căn cố đế.
(1) Hồng tiểu quỷ: Cách gọi thân mật chiến sĩ trẻ trong lực lượng hồng quân công nông Trung Quốc.
Hạ Thành nghiêm túc nói: “Hiện tại phiền con đi một chuyến, đến bệnh viện nhìn xem.”
Sở Tuần nhướn mi: “Con đi để làm gì?”
Sở Tuần nghĩ thầm, mình cũng không phải người nhà Hầu gia hắn, Hầu lão gia tử lâm chung, cần Nhị gia đi quỳ đầu giường khóc lóc sao?
Hạ Thành: “Cháu trai lớn của ‘Trương Thần đao’, còn có vài vị ‘người công năng’, đều được mặt trên triệu đi, nghiên cứu làm thế nào mở đầu lấy u cứu mệnh lão gia tử.”
Sở Tuần nhíu mắt lại: “A, thì ra là vậy……”
“Được rồi, con cũng đi.”
Lưu sư phụ khoát tay với hai tiểu tử: “Không có gì, không phiền, làm cho nhẫm hai món nữa.”
Sở Tuần hưng trí bừng bừng chà tay: “Còn có món gì nữa?”
Lưu sư phụ: “Món đặc sắc của Sơn Đông, trứng gà tráng.”
Hoắc Truyền Võ vừa nghe, từ phía sau đứng ra, thấp giọng nói: “Ngài nghỉ ngơi đi, để cháu làm món này.”
Sở Tuần vừa nghe: “Cậu biết làm hả?”
Truyền Võ thành thực nói: “Mẹ yêm làm, yêm từng ăn.”
Hoắc Truyền Võ lấy tạp dề mặc vào. Thân hình, khí chất của anh, vừa thấy chính là mặc quân trang, không phải người mặc tạp dề làm việc nhà, áo sơ mi ngắn tay lộ ra hai cánh tay màu nâu, gân xanh hằn lên, thân thể cường tráng. Tạp dề nhỏ không vừa, lập tức trông nhỏ hẳn, hán tử to cao mặc tạp dề ngắn ngủn, quả thực như mặc yếm nhỏ, trông thực chật chội buồn cười.
Sở Tuần biết, Nhị Võ của cậu vốn không biết nấu cơm.
Đàn ông Hoắc gia ở nhà nấu cơm? Vào phòng bếp? Chưa bao giờ. Hoắc sư trưởng sẽ không vào bếp. Cha nào con nấy, hai thiếu gia Hoắc gia cũng hệt cha mình, cầm gậy gộc ra ngoài đánh nhau còn được, nhưng về nhà xoay quanh bếp núc thì không.
Hoắc Truyền Võ cầm dao, từng nhát từng nhát cắt sợi hải sâm, chân giò hun khói, lại cắt hành lá với gừng. Tư thế cầm dao của anh, thấy thế nào cũng giống cầm dao găm, cắt thái vô cùng không thuần thục, nhưng thắng ở điểm nghiêm túc, từ tốn, cực có kiên nhẫn.
Truyền Võ đánh bông trứng, đồng loạt bỏ tôm bóc vỏ, hải sâm sắt sợi, chân giò hun khói, hành lá cùng gừng vào, vẩy chút dầu đậu nành, đảo đều. Khói dầu bốc lên tận nóc nhà, trên bếp bùng lửa lớn. Truyền Võ nhíu mi, hai lông mày đen nhánh dính sát vào mắt. Anh học cách làm trứng gà tráng của mẹ, cầm muôi trong tay không ngừng quấy trứng về cùng một hướng, lại thêm chút dầu vào, đảo đến khi trứng tơi ra thành từng miếng nhỏ, thành!
Mi tâm Truyền Võ chiếu ra ánh lửa, đỏ rực, động tác dứt khoát mạnh mẽ, dáng đứng thẳng tắp, tư thế nhanh nhẹn, làm Sở Tuần nhìn đến mắt nóng, tâm nhiệt.
Sở Tuần sau lại phát giác, xem một đầu bếp thành thạo khéo léo nấu cơm, là hưởng thụ nghệ thuật nấu nướng; xem một người đàn ông nguyên bản không nấu cơm, dùng dao thô lỗ, vụng về đảo nồi, ngoan ngoãn làm cho mình một món ăn, nhìn ngọn lửa bùng cháy…… Này chính là thấy tâm của người ấy đối với mình.
Lưu sư phụ qua nhà bên nghỉ ngơi, hóng mát uống trà.
Hai tiểu tử trốn trong bếp, lạch cà lạch cạch, nháo như chuột.
Món ăn bóng dầu, đơn giản dễ làm, cho nên Hoắc Nhị gia mới dám lấy hiến vật quý. Sở Tuần nhận lấy, ăn từng miếng: “Ngon quá, cừ thật.”
Truyền Võ dùng bánh mì loại lớn cuốn thịt xào hành tây, cuốn thành cái túi nhỏ, đút cho Sở Tuần. Sở Tuần thản nhiên hai tay đút túi, thắt lưng tựa vào bàn, không cần đưa tay lấy, trực tiếp há miệng, ăn một miếng to. Truyền Võ lấy tay giúp Sở Tuần lau miệng, lại ngầm cách ra một khoảng, tránh để người ngoài nhìn thấy, tâm tình vui vẻ ẩn sâu nơi đầu mày cùng má lúm đồng tiền……
Hai tiểu tử không ở trước mắt, hai người cha nhấm rượu, hàn huyên một chút, cảm khái chuyện trước đây. Hai mươi năm thay đổi bất ngờ, thời gian trôi qua, số phận hai nhà khác biệt rất lớn, còn có thể ngồi cùng một bàn ăn cơm, cũng là duyên phận khó được.
Gặp nhau ngắn ngủi, song phương cũng không thể lưu luyến nhiều, để tránh chọc người chỉ trích. Cha con Sở gia vốn phải đi, nhưng Sở Tuần có mang tâm sự, đột nhiên thỉnh cầu: “Cháu muốn, cùng Hoắc Đại Đại một mình nói vài câu.”
Hoắc Vân Sơn tóc đen cứng, thân hình rộng lớn, cánh tay rắn chắc, thân thể cường tráng kiên cố ngồi ngay ngắn ở sô pha, vững như núi, thực trầm ổn. Sở Tuần đối với Hoắc Vân Sơn tự đáy lòng mang theo một loại thân thiết cùng hảo cảm, có lẽ cũng bởi vì tướng mạo khí chất Nhị Võ giống hệt cha. Nhị Võ tương lai, cũng sẽ giống bộ dáng này của cha Hoắc đi.
Hoắc Vân Sơn hỏi: “Tiểu tử, muốn cùng yêm nói chuyện gì?”
Sở Tuần ngồi ngay ngắn một bên, thẳng thắn nói đến chuyện năm đó: “Hoắc Đại Đại, cháu khi đó còn nhỏ, không hiểu, rất nhiều chuyện cũng là sau này mới biết được. Sự kiện kia, ngài có oán cha cháu không? Ngài đừng trách ông ấy.”
Hoắc Vân Sơn thô giọng “khụ” một tiếng, khẩu khí trưởng bối, chỉ tay: “Tiểu tử nhẫm, tâm tư thực nặng!”
“Lão tử không oán cha nhẫm, đây là hai chuyện khác nhau, yêm không nhớ thù hắn, yêm sau đó còn cùng hắn uống rượu.”
Sở Tuần nhẹ giọng nói: “Nếu không có chuyện năm đó, bằng tài cán bổn sự của ngài, ít nhất cũng ngang bằng như cha cháu…… Cháu luôn cảm thấy, rất tiếc cho ngài.”
Hoắc Vân Sơn nhìn Sở Tuần thật sâu: “Tiểu tử, nhẫm tâm phóng khoáng, chuyện đã qua rồi.”
“Đường đường nam tử hán đại trượng phu, nhận thức chuẩn chuyện gì, phải đi làm. Làm chuyện gì, sẽ không đổi ý.”
“Lão tử làm đều đã làm, không thất vọng với lương tâm. Yêm lúc ấy nếu không nghĩ thông, chủ ý không kiên định, dứt khoát sẽ không làm như vậy…… Yêm mấy năm nay, cho tới bây giờ đều chưa từng hối hận. Quá khứ, cũng không nhắc lại nữa!”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn, nói năng khí phách, nhưng cũng không có oán hận, lộ ra vẻ bình thản sau khi nhân sinh trải qua mưa gió bẻ gãy, quay đầu lại vân đạm phong khinh. Sở Tuần kinh ngạc, đột nhiên thoải mái, trước kia ngược lại là mình tâm tư hẹp hòi, lo lo lắng lắng, rối rắm quá mức hai nhà từng có “ân oán”, ở trước mặt đối phương, có vẻ chính mình để ý tiểu tiết.
Hoắc Vân Sơn nhìn bộ dạng thân thiết kia của Sở Tuần, đột nhiên kề sát qua, lộ ra chút hài hước cùng bí hiểm không quá tương xứng với tuổi: “Tiểu tử, yêm cũng muốn nhờ cậu chuyện này.”
Sở Tuần vội nói: “Ngài nhờ?”
Hoắc Vân Sơn sảng khoái nói: “Tiểu Nhị nhà yêm, là người thành thật, tuy nói tính tình không nóng như lão tử năm đó, nhưng là người thẳng tính, sẽ không liếm gót lãnh đạo, không khéo đưa đẩy. Tiểu tử ngốc kia, nhẫm về sau giúp đỡ nó nhiều, nhắc nhở nó, đừng để nó phạm sai lầm bị phê bình!”
“Lão tử thế nào cũng không sao cả, yêm chung quy vẫn là hy vọng nhóc con này có thể sống thật tốt.”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn nói, Sở Tuần vừa nghe, muốn mở miệng đáp ứng, lại không thể nói thật, chỉ có thể gật đầu.
Hoắc Vân Sơn sâu xa nhìn Sở Tuần. Ông bốn, năm năm cũng chưa gặp con trai út, nhưng ông liếc mắt một cái liền đoán được, lòng như gương sáng. Ông cũng từng là quân nhân, vì quốc gia hiến mệnh, biết rõ môn đạo phương diện này, cái không nên hỏi, ông cũng không hỏi. Không nhìn cái khác, chỉ bằng Tiểu Nhị nhà mình một thân áo đen quần đen, khí chất lạnh lùng uy nghi, thân thủ lưu loát, còn có vết sẹo trên người không thể xóa đi, vết sẹo mờ dài trên mặt……
Sở Tuần ở trong phòng cùng Hoắc Đại Đại nói chuyện riêng, không biết một đầu khác hai người kia, cũng đang lặng lẽ nói chuyện.
Trong viện, Hoắc Truyền Võ đi theo phía sau, Sở Hoài Trí quay đầu lại, nhìn đồng hồ, vẫy tay một cái: “Tiểu Hoắc.”
Hoắc Truyền Võ vội vàng đi qua, bước chân không tiếng động, thần sắc lập tức trang trọng.
Sở Hoài Trí khẩu khí trầm ổn, ánh mắt hết sức ôn hòa: “Tiểu Hoắc…… Cậu vất vả rồi.”
Hoắc Truyền Võ sửng sốt, không am hiểu giao tiếp với trưởng bối, không biết nói gì cho phải.
Sở Hoài Trí tự đáy lòng nói: “Tôi còn chưa có cơ hội cám ơn cậu, công tác không dễ dàng, vì đứa nhỏ Tiểu Tuần kia, thường xuyên khiến cậu vất vả, chịu thiệt thòi.”
Truyền Võ vội nói: “Không có, không thiệt thòi.”
Sở Hoài Trí nhìn thẳng vào mắt Truyền Võ, hai quân nhân trịnh trọng nói chuyện: “Cậu ở bên ngoài là lấy mệnh bảo hộ con tôi, chấp hành nhiệm vụ. Vô luận về công, hay tư, lão tử nói cám ơn cậu, là phải làm.”
Sở tổng trưởng nói xong lời này, nhất thời cảm thấy như mình đang lấy lòng đồng chí Tiểu Hoắc vậy, hoàn toàn theo bản năng, còn không phải là vì suy nghĩ cho Sở Tuần sao!
Truyền Võ trầm mặc một lát, trước mặt cha vợ tương lai, cũng không nói lời thề non hẹn biển hoa mỹ gì, cũng không giả dối, chỉ trịnh trọng nói: “Ngài yên tâm, cháu che chở cậu ấy. Chỉ cần cháu còn sống, cậu ấy khẳng định sống.”
Sở Hoài Trí gật đầu, lời vô nghĩa không cần phải nói, đều tin được.
Đứa con bảo bối kia của ông, phương diện tính hướng sinh hoạt cá nhân, chỉ sợ đời này cũng không thể làm cha mẹ như ý. Tiểu Tuần tính cách cố chấp, cực đoan, chuyện nhận thức chuẩn sẽ không dễ dàng bẻ trở lại, kẻ làm cha sốt ruột thượng hỏa cũng vô dụng. Ông không rõ rệt ủng hộ, nhưng là trong lòng biết phản đối cản trở cũng bằng thừa.
Sở Hoài Trí lo lắng đủ điều, cũng có tư tâm của mình. Nếu bảo ông chọn cho Tiểu Tuần một người có thể tin, còn có thể chọn ai đây? Mấy năm nay ai khăng khăng một mực với tiểu tử thối nhà ông, tính tình thích hợp, cùng chung chí hướng, cam tâm tình nguyện bảo vệ con ông, kẻ làm cha như ông lại nhìn không ra sao?
Cái gọi là hiểu rõ, trúc mã trúc mã, không chỉ riêng hai đứa nhỏ, đối với gia đình song phương cũng vậy. Sở Hoắc hai nhà ít nhất biết rõ nhau, nhân phẩm đáng tin. Sở Hoài Trí trong lòng nghĩ, Tiểu Tuần nếu ngày nào đó giở quẻ, từ cái khe nào nó chui ra một thằng “con rể” không ai biết, lão tử còn sợ xem không vừa mắt, sợ là còn không bằng Hoắc Tiểu Nhị đâu.
……
Hôm nay cũng chỉ vội vàng nói một hai câu, vừa lúc Sở Tuần nguyên bản muốn đứng lên, lại quay lại: “Hoắc Đại Đại, năm đó họ Hầu kia bất hòa đối phó với nhà ngài, mật báo hại Đại Quân, ngài còn nhớ rõ không?”
Hoắc Vân Sơn vỗ tay vịn sô pha, hừ một tiếng: “Những người đó, đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
Sở Tuần tránh cho để lộ bí mật, chỉ hàm hồ nói một câu: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa, mua dây buộc mình, nhà hắn rất nhiều chuyện làm quá phận, đắc tội không ít người, sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Hoắc Vân Sơn thẳng thắn: “Lão tử trước đó từng đắc tội họ Hầu, bọn họ mang thù.”
Sở Tuần hỏi: “Là thế nào ạ?”
Mắt Hoắc Vân Sơn lộ vẻ khinh miệt: “Họ Hầu không có cái rắm bổn sự gì, dựa vào công trạng tích góp từ thời kì hồng quân công nông Trung Quốc Bát Lộ quân của lão thái gia nhà hắn, hỗn đến Quân Ủy, trên người mặc một thân quân trang, thắt lưng không dắt súng, chưa từng đi bộ đội, chưa từng sờ vào cây súng một ngày, văn vẻ hoa mỹ trong hồ sơ là sau này có người dán lên cho hắn, dọa người.”
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần đột nhiên nhanh tiến đến gần, hai mắt bắn ra ánh sáng chói lọi, nhìn chằm chằm Hoắc Vân Sơn: “Lời này là ai nói ạ?”
Hoắc Vân Sơn: “Lão tử nói, sao?”
Sở Tuần: “Ngài nói với ai?”
Hoắc Vân Sơn: “Năm đó họ Hầu theo chủ tịch Quân Ủy đến nơi đóng quân của quân đoàn 38 quan sát diễn tập, ở bộ chỉ huy khoa tay múa chân, lung tung nã pháo, quấy nhiễu quan chỉ huy hồng quân công nông Trung Quốc phát lệnh, đương trường bị lão tử đỉnh trở về. Lão tử rành mạch nói với hắn, ‘nhẫm là hiểu đánh giặc, hay là biết bắn súng? Trên người mặc quân trang, thắt lưng lại không dắt súng, đạn từ cái lỗ nào trên người chui ra nhẫm biết không? Cứ nhao nhao nói bừa cái gì!’”
Lời này hiện tại nghe có vài phần thô tục, đám đàn ông thô ráp trong quân doanh tính tình nóng nảy lên liền là khẩu khí này, bản thân Hoắc Vân Sơn cũng cười.
Sở Tuần hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: “Là vậy à…… Lúc ấy còn có ai ở đó nghe thấy ngài nói lời này nữa?”
Hoắc Vân Sơn nâng mày nghĩ nghĩ: “Mấy quan chỉ huy diễn tập dưới tay lão tử, còn có Ủy viên trung ương lúc ấy, lão Phùng.”
Hai tay Sở Tuần đút trong túi quần siết chặt, khóe mắt trồi lên một tia biểu tình không thể phát hiện: Hầu, Phùng.
Sở Tuần đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Hoắc Đại Đại, thoáng kích động, cảm kích dùng sức nhéo đối phương vài cái: “Cháu hiểu rồi.”
“Hoắc Đại Đại, cám ơn ngài!”
……
Sở Tuần ngày đó từ chỗ Hoắc Vân Sơn trở về, toàn thân lộ ra cỗ hưng phấn sảng khoái sắp lâm chiến, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, bị kích động chạy đi tìm thủ trưởng của cậu, ở nhà Hạ Thành trắng đêm bàn bạc.
Làm chuyện xấu, người sớm hay muộn gì cũng phải trả giá. Vô luận che dấu bao sâu, chân tướng luôn sẽ có ngày bại lộ gặp quang.
Hoắc Vân Sơn trong lúc vô tình nói chuyện, lộ ra một đoạn bát quái ngắn năm xưa. Chiếc lưới lớn bẫy chim đã tung ra, bốn phương tám hướng vây kín bọc đánh con chim trọc này, cũng sắp tới lúc thu lưới bắt gọn, tên “ngụy quân” này.
Đêm hôm khuya khoắt, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng gào thét đi qua, ông chú điều hành trực ban chậm rì rì bước từng bước, kéo cửa sắt, khóa kỹ, kết thúc công việc tan tầm.
Sở Tuần nhắn tin cho người nào đó: “Tiểu muội nhi, ra đây.”
Truyền Võ từ trong ổ chăn ngồi dậy: “Làm gì?”
Sở Tuần: “Lưới sắt nhốt tôi bên ngoài rồi, cậu ra mở cho tôi, tôi muốn cắn cậu.”
Truyền Võ: “……”
Sở Tuần đêm đó cực kỳ chủ động, hưng phấn, giống một con sư tử đực tiến vào kì động dục, đặt Truyền Võ ở trên giường gặm, bá đạo cường ép, làm Hoắc tiểu nhị cứng.
Đương nhiên, Hoắc tiểu nhị gia cũng không làm cậu thất vọng, thêm chút vỗ về chơi đùa, đũng chiếc quần lót bảo vệ sức khỏe mới mua cơ hồ đỉnh ra cái động. Tiểu nhị gia tráng kiện không cần người chỉ huy, từ rìa đũng quần bên phải cứng rắn đỉnh ra, lệch sang bên, dựng thẳng thành độ thô cứng khiến kẻ khác ghen tị. Truyền Võ nằm ngửa như đại gia, tư thế thoải mái, nhìn sâu vào Sở Tuần, chờ cậu chơi đùa.
Sở Tuần khom người hôn một cái, búng một chút: “Cậu vẫn y như trước đây, một chút cũng không đổi, tiểu kê kê luôn lệch về bên phải, đi WC đều đào điểu từ bên phải, tôi nói có đúng không.”
Hoắc Nhị gia hừ một tiếng, xem như nhận.
Sở Tuần cười xấu xa: “Tôi ‘nhìn’ cậu mà.”
Mặt Hoắc Truyền Võ lộ ra biểu tình nói không nên lời, Hoắc gia lúc còn nhỏ, cậu nhìn mông tôi, nhìn tới nhìn lui, hiện tại đều lớn như vậy, cậu còn cả ngày cách quần ‘nhìn’ tôi như thế, Tiểu Tuần cậu tên lưu manh…….
Giường nhỏ lay động, ván giường chật hẹp có vẻ chen chúc, làm cho mỗi một động tác càng hiện rõ biên độ cùng lực đạo. Sở Tuần bị va chạm đỉnh đến bờ tường, đầu đụng tường, không có nhiều chỗ trống để chuyển động cơ thể, mồ hôi đầm đìa, đột nhiên xoay người, cưỡi lên người Truyền Võ!
Truyền Võ hai mắt thất thần, nhìn cậu cao cao tại thượng, luôn cảm thấy mỗi lần mình với Tiểu Tuần làm chuyện này, mình như là đang cúng bái, mà Sở Tuần như một thuần thú, trên cổ buộc thêm một sợi dây thừng nữa liền càng giống. Sở Tuần từ trên cao nhìn xuống, ôm đầu anh, khuôn mặt đẫm mồ hôi thoáng hiện lên nụ cười thỏa mãn. Sở Tuần dùng sức ngồi xuống, thắt lưng mềm dẻo nhấp nhô, nóng lên, đè ép, tràng ruột mạnh co rút lại, dùng thân thể siết lấy người, siết chặt đến mức địa phương kia tựa như bị lửa thiêu, thời thời khắc khắc đều muốn bắn ra…… Cảm giác kia giống như không phải anh đang làm Sở Tuần, rõ ràng là Sở Tuần đang làm anh, nắm trong tay tiết tấu làm tình.
Lồng ngực Truyền Võ hừ ra tiếng: “Ai…… Mẹ……. Tiểu Tuần……”
Cực thích.
Buổi gặp gỡ hôm nay đối với hai người mà nói ý nghĩa phi phàm. Một lời phó thác của Hoắc Đại Đại, một lời cám ơn chân thành của Sở tổng trưởng, làm tâm hai người đều tự an ổn. Được người ủy thác, hết lòng làm việc, không dám cô phụ, toàn tâm yêu thương người trước mắt.
Sở Tuần cưỡi trên người Truyền Võ, đang cưỡi thoải mái tự nhiên, hăng hái, trong tay nếu vung thêm một chiến đao liền càng tiêu sái, Sở tư lệnh đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bễ nghễ tứ phương. Thình lình, người dưới thân cậu đột nhiên ngồi dậy. Hai cánh tay Truyền Võ hằn gân thô, ôm mông cậu. Sở Tuần một chân chấm đất, ngã về phía sau. Hai người một người nâng, một người nhún, thân thể gắn chặt vào nhau, luyến tiếc tách ra.
Truyền Võ trong lòng kích động, yêu đến phát cuồng, quả thực không biết làm thế nào cho tốt. Anh bế cậu di chuyển nửa vòng trong cung điện ngầm, cuối cùng đè Sở Tuần, đặt thắt lưng cậu trên máy tập thể hình.
Truyền Võ ngồi xuống, Sở Tuần ngồi trên đùi anh. Sức nặng của hai người lập tức áp máy nén lực đến mức cao nhất, trọng lượng quả cân tăng lên. Hai tay Truyền Võ túm lấy tay hãm, thành thạo dùng lực cánh tay nâng cả người lên, mông hướng lên trên thúc vào, hai người lại đồng loạt bay lên.
“A ——”
Cơ thể Sở Tuần run mạnh lên, tiểu Nhị Võ hùng tráng bị hai cỗ lực lượng đồng loạt áp lại, thúc sâu vào khoang ruột, xỏ xuyên qua bụng, khoái cảm mãnh liệt mà chấn động, thân thể hướng về phía trước nâng lên, tựa như phi tiên, vô cùng kích thích. Hai chân anh móc lên cán nắm tay ở hai bên. Nhị Võ kéo quả cân, không ngừng nghỉ thúc mạnh, hết lần này đến lần khác đỉnh vào điểm mẫn cảm của cậu, dòng điện đảo qua toàn thân, hai người gần như điên cuồng.
Cả gian cung điện ngầm rực rỡ ánh đèn, sáng ngời cao xa. Trong căn phòng lớn yên tĩnh chỉ có tiếng các vật sắt va chạm không ngừng phát ra, tiếng hai người đàn ông ồ ồ thở dốc, tiếng thân thể vỗ vào nhau.
Truyền Võ đột nhiên buông tay, bỏ ra tay hãm.
“Tiểu Tuần…… Nóng……”
Sở Tuần: “Ưm…”
Thân thể Sở Tuần đột nhiên rớt xuống, do sức nặng của cơ thể, mông nuốt vật cứng vào thật sâu, nóng đến sắp hòa tan.
Truyền Võ thất thần hôn lên: “Trong nhẫm lại nóng này.”
Sở Tuần cả người ướt sũng, xoa bóp mặt Nhị Võ: “Đó là thích cậu.”
Ưm……
Máy tập thể hình nặng nề kịch liệt chấn động, quả cân rung rung. Thân thể dùng tư thế hoàn mỹ quấn quanh cùng một chỗ, siết vô cùng chặt, sau đó chợt phóng thích, một dòng nước mùa xuân bắn ra……
* * *
Ngoài cửa sổ sương mù trắng như tuyết, bóng đèn đường kéo dài mông lung, lại một buổi sáng sớm.
Rạng sáng hôm nay, Sở Tuần từ cung điện ngầm trở về, nhận được điện thoại của Hạ bộ trưởng, “Sở Tuần, lão gia tử Hầu gia phát bệnh nhập viện, ngay tại 301, lúc này xem ra không tốt lắm.”
Sở Tuần ngồi ở trong xe, vừa nghe liền lên tinh thần, khôn khéo hỏi: “Hầu lão gia tử sắp không được à?”
Hạ Thành nói: “Dù sao cũng 95 rồi.”
Sở Tuần hừ lạnh một tiếng: “Vừa lúc, ông ta một ngày không ngủm, Hầu gia một ngày còn không thể động đâu.”
Sở Tuần lời vừa ra khỏi miệng, vội vàng dừng lại, biết vào thời điểm này nói như vậy, tâm địa thực có vẻ lãnh ngạnh. Lão gia tử Hầu gia, tên Hầu Mãn Sơn, là một trong vài vị nguyên lão trung thần vẫn còn khỏe mạnh trong Đảng, năm đó xuất thân là hồng tiểu quỷ (1), đầu đội quân mạo, bên hông dắt dao phay, hơn mười tuổi đi cách mạng, tham gia cuộc trường chinh Bắc Phạt kháng Nhật kiến quốc, trải qua Thiên triều hơn sáu mươi tuổi, có thể sống đến bây giờ chỉ còn một hơi, quả thật không dễ dàng, là một cuốn sách lịch sử sống. Huống hồ, Hầu Mãn Sơn người này cũng coi như cả đời trung với sự nghiệp cách mạng, với các đồng nghiệp đức cao vọng trọng, đối với hậu bối nhiều có chỉ dẫn, đồng đảng cạp váy thâm căn cố đế.
(1) Hồng tiểu quỷ: Cách gọi thân mật chiến sĩ trẻ trong lực lượng hồng quân công nông Trung Quốc.
Hạ Thành nghiêm túc nói: “Hiện tại phiền con đi một chuyến, đến bệnh viện nhìn xem.”
Sở Tuần nhướn mi: “Con đi để làm gì?”
Sở Tuần nghĩ thầm, mình cũng không phải người nhà Hầu gia hắn, Hầu lão gia tử lâm chung, cần Nhị gia đi quỳ đầu giường khóc lóc sao?
Hạ Thành: “Cháu trai lớn của ‘Trương Thần đao’, còn có vài vị ‘người công năng’, đều được mặt trên triệu đi, nghiên cứu làm thế nào mở đầu lấy u cứu mệnh lão gia tử.”
Sở Tuần nhíu mắt lại: “A, thì ra là vậy……”
“Được rồi, con cũng đi.”
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch