Vệ Sĩ
Chương 6: Quân lễ
Một ngày sau quay về Bắc Kinh, máy bay từ từ đáp xuống sân bay thủ đô, ngoài cửa sổ là vô vàn ngọn đèn lấp lánh như ánh sao, trong không khí phồn hoa tràn ngập cảm giác đã về nhà.
Hai người ngồi chung một máy bay, người ở đầu người ở cuối, người khoang hạng nhất, người khoang phổ thông.
Thật không phải nhà nước luyến tiếc hai vé máy bay khoang hạng nhất, mà là thân phận hai người bí mật đặc thù, không thể tùy tiện cùng nhau lộ diện.
Sở Tuần đeo kính mắt màu trà, ngửa người dựa vào phía sau, bắt chân, thay đổi ba vị nước trái cây, miệng ngậm một cây kẹo que, đầu lưỡi trộn ra vị bạc hà ngọt ngào, say mê thưởng thức cảnh đêm quen thuộc ngoài cửa sổ. Ở cabin nào đó phía đuôi máy bay, Hoắc Truyền Võ ngồi sát lối đi, vành mũ lưỡi trai ép xuống cực thấp, cả hành trình nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không nhúc nhích, cũng không uống nước. Người này duy nhất một lần nâng mí mắt lên là qua khe hở chỗ rèm cửa ngăn cách khoang hạng nhất, chăm chú nhìn Sở Tuần vào toilet.
Sân bay người như mắc cửi, bước chân vội vã, hai thân ảnh thon gầy mặc áo khoác dài gặp thoáng qua, dùng nhiệt độ nóng cháy bắn ra nơi khóe mắt đảo qua mặt đối phương, ai cũng không nói chuyện với ai.
Sở Tuần lười biếng một tay đút túi, mang theo chiếc va li nhỏ bước lên thang cuốn tự động, từ lầu hai nhìn xuống, quan sát đại sảnh.
Một người đàn ông ở phía sau hướng cậu đi tới, đại khái là vội vã bắt taxi, đẩy ra đám đông chen đến phía sau Sở Tuần, “Làm phiền một chút, làm ơn tránh……”
Dư quang nơi khóe mắt Sở Tuần đảo qua.
Người nọ còn chưa dứt lời, thanh âm kẹt trong cổ họng liền im bặt, thân thể đột nhiên ngã về phía trước, hai chân cơ hồ không khống chế được toàn thân, đầu váng mắt hoa bị một bàn tay to nắm giữ, từ bên cạnh Sở Tuần ngay tại chỗ xoay tròn một trăm tám mươi độ, nhanh chóng bị kéo về một góc bí mật ở đại sảnh……
“Ai……”
“A ——“
Người đàn ông kia tứ chi treo lơ lửng, chỉ kịp nhìn thấy người phía sau đi một đôi giày da màu đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, vạt áo khoác bị gió mạnh thổi lên, lộ ra một mảnh xanh lục đậm màu.
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Truyền Võ ẩn phía sau kính râm, một tay lấy tốc độ tia chớp rà soát từng chỗ then chốt khắp thân thể đối phương, xác nhận “Sạch sẽ”.
“Ư……”
Tiếp theo đầu người vô tội xui xẻo kia tiến đến một thùng rác cỡ lớn, hai chân hướng lên trời, gần chỗ cửa của một cửa hàng tạp hóa, tiếng bước chân đi giày da nhanh chóng biến mất.
Sở Tuần lẳng lặng đứng trên thang cuốn, mặt không chút thay đổi, một góc mắt kính màu trà thoảng qua thân ảnh màu xanh đậm phía sau.
Cậu bước xuống thang cuốn, đi ra ngoài, theo bản năng quay đầu lại một chút. Hai người từ xa đối diện nhau, cách dòng người tấp nập, tựa như cách xa thiên sơn vạn thủy, thiên ngôn vạn ngữ, thời gian lưu chuyển ngưng trệ, ánh mắt “dính” nửa giây, nhanh chóng mỗi người đi một ngả. Ngoài đại sảnh có chuyên gia khác tiếp ứng Sở Tuần về nhà.
Hai người bọn họ không thể quen biết, không thể nói chuyện.
Hai người thuộc hai thế giới bất đồng, trong cuộc sống không thể cùng nhau xuất hiện.
Cơ hội tiếp xúc duy nhất, chính là mỗi chuyến xuất môn làm nhiệm vụ, một người giống như cái bóng, phiền muộn đi theo.
* * *
Sở Tuần về đến nhà, mở cửa nghênh đón cậu chính là Thiệu tam gia.
Thiệu Quân chân trần kéo lê dép lê bằng vải nhung, mặc áo ba lỗ cùng quần ngủ hình gấu con, đầu tóc rối bời, ngậm thuốc, cảm giác tùy ý mà thoải mái, thật giống như đây là nhà cậu ta.
“A, Tuần nhi…… Cậu đã về ……”
Thiệu Quân còn buồn ngủ, xoay người tắt TV đang ồn ào trong phòng khách, muốn quay về phòng ngủ.
“Ngạt muốn chết, tắt thuốc đi, mắt tôi đau.”
Sở Tuần kéo va li vào nhà, cả người tiến vào một trận lương khí, phong trần mệt mỏi.
“Thuốc cũng không cho hút, về sau tôi không ở với cậu nữa.”
Thiệu Quân bĩu môi than thở, quần ngủ xệ xuống, dưới thắt lưng lộ ra non nửa cái mông được bao bọc trong chiếc quần lót sọc, thực cong.
“Không ở với tôi thì cậu ở với ai?!”
Sở Tuần từ phía sau vươn tay, thuận tay kéo lại quần ngủ cho con gấu con này. Thiệu Quân quay đầu cười với cậu một chút, miệng cong cong, cười đến vui vẻ.
Thiệu Tiểu Tam đơn thuần, Thiệu Tiểu Tam trẻ con, lại hiền hoà, làm người ta tiếp xúc thực thoải mái, cho nên Sở Tuần thích nhất Thiệu Quân, rảnh rỗi liền muốn nhìn thấy người này, để Thiệu Quân ở cùng.
Trong nhà nuôi cái gì mà không phải chăm. Nuôi thú cưng còn mẹ nó mỗi ngày phải cho ăn, chải lông, hơn nữa tự nó sẽ không đi WC, không bằng dưỡng Tiểu Quân nhi, có thể ăn có thể ngủ, nhàn rỗi xách lại đây cho Nhị gia vuốt lông.
Sở Tuần lấy món rau trộn Tứ Xuyên ngon miệng làm bữa khuya, Thiệu Quân mở một chai bia tự châm tự ẩm, Sở Tuần không uống rượu, hai người tùy tiện ăn một chút.
Thiệu Quân buổi tối ngủ ở khách phòng, vừa chui vào chiếc giường mềm mại, mặt liền úp xuống, hai tay hai chân thoải mái thư thái trải ra thành hình chữ đại (大).
Sở Tuần trước khi ngủ giúp Thiệu Quân tắt đèn trần. Bộ dạng đứa nhỏ Thiệu Quân này, vĩnh viễn đều là một đứa trẻ để người ta sủng, thật giống như vĩnh viễn sống trong trí nhớ tinh thuần thời thơ ấu, thật tốt, thực hạnh phúc……
Một mình Sở Tuần nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, căn phòng rộng lớn trống trải. Cậu thỉnh thoảng nghiêng người, cánh tay buông xuống, theo bản năng sờ bên giường, vị trí kia trống không, không có ai.
Người một mình yên tĩnh thực dễ miên man suy nghĩ, làm tâm tình vô cùng mỏi mệt.
Nhưng là cậu mỗi lần an tĩnh lại, tâm tình bắt đầu biến nhuyễn, người kia cũng không có khả năng ở bên người.
* * *
Trở lại Bắc Kinh gặp gỡ hồ bằng cẩu hữu, chậm trễ mất mấy ngày. Mấy ngày sau, Sở Tuần một mình lặng lẽ đi Tây Sơn, dọc theo thềm đá lên núi, trong một cái đình nhỏ, cùng thượng cấp của cậu gặp mặt, báo cáo.
Toàn bộ Bắc Kinh biết được thân phận chân thật của Sở nhị công tử, cũng chỉ có bảy tám người, trong đó còn có cha ruột của cậu, chuyện này lừa không được.
“Chú Hạ!”
Áo sơ mi trắng của Sở Tuần ánh lên sắc hồng nhạt của hoa đào khắp núi, dáng người thon dài mà tao nhã, cười lộ hàm răng trắng, ở trước mặt trưởng bối ít nhiều vẫn còn bộc lộ tính trẻ con.
“Tiểu Tuần…… Đã về rồi.”
Bộ trưởng Hạ Thành vươn bàn tay to dày đè lại bả vai Sở Tuần, dùng sức nhéo nhéo, lại vỗ vỗ sau lưng Sở Tuần, nắn trái nắn phải, dường như luyến tiếc buông tay.
“Đồng chí Sở Tuần, vất vả.”
Hạ bộ trưởng sửa lại miệng, nghiêm túc mà trang trọng.
Sở Tuần nở nụ cười, lắc đầu, vân đạm phong khinh: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
Hai người ở dưới tán cây tươi tốt thấp thoáng bóng hoa, thấp giọng trò chuyện.
Hạ bộ trưởng tự mình tới gặp Sở Tuần, dưới chân núi lái xe cho ông chính là phó tổng trưởng tổng tham, đứng canh chừng. Hai người tới gặp Tiểu Tuần, ấn ước định, ngay cả lái xe cũng không thể mang, cực kỳ cẩn thận.
Tin tức truyền ra bên ngoài, mấy ngày nay, tình hình bờ bên kia Thái Bình Dương xáo trộn không thôi, náo nhiệt phi phàm, vụ việc ngoài ý muốn ở khách sạn Grand Hyatt Chicago sớm đã truyền ra, không ai không biết, lực lượng tung ra truy lùng ai đúng ai sai, sắp bị ép khô. Buổi đấu giá chỉ là môt trò ngụy trang cao cấp, những nhân vật cấp cao hôm đó che dấu danh tính, đánh lừa công chúng, bí mật gặp mặt. Một gã đặc công CIA ở trên sân thượng khách sạn bị một phát vỡ sọ, văn kiện thư tín trọng yếu toàn bộ bị lộ, đối phương cũng lập tức hiểu rõ, bọn họ bại lộ mục tiêu. Nước đồng minh lúc này kiềm chế lẫn nhau, ngờ vực vô căn cứ, kỳ thật ai cũng không tín nhiệm ai, đều có nội gian, làm sao chỉ một tia điện lại có thể làm nổ đèn treo trong hội trường, dẫn đến một trận cháy lớn?
Hạ bộ trưởng vỗ vỗ Sở Tuần, lời nói sâu xa: “Tiểu Tuần, chú còn muốn nói với con, con lúc đó rất mạo hiểm, chú đã thấy đầu thú, tốt lắm, nhưng là, con không nên mạo hiểm để lấy nó, trước đó cũng không xin chỉ thị.”
Sở Tuần nói: “Con cảm thấy thứ này rất trọng yếu, con nếu đã thấy được, liền nghĩ cách đoạt nó lại.”
Hạ bộ trưởng dịu giọng nói: “Con đó, hiện tại long thủ quay về trong tay chúng ta, xem như vật quy nguyên chủ, chúng ta cầm tuyệt đối không đuối lý! Nhưng là, chúng ta cũng hoàn toàn không thể đem món đồ này quang minh chính đại bày ra, đặt ở Cố Cung, ở Viên Minh Viên. Chúng ta không thể để đối phương biết, cũng vô pháp thừa nhận với bên ngoài, món đồ này là chúng ta cướp về. Đồ có tinh mỹ đến đâu, chỉ sợ vĩnh viễn nó cũng chỉ có thể nằm trong tầng hầm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.”
Sở Tuần cắn cắn môi: “…… Vậy đặt trong tầng hầm, kia cũng là để nó về nhà.”
“Con cho rằng nó rất trọng yếu.”
Sở Tuần ngữ khí cố chấp.
Hạ bộ trưởng hỏi lại: “Một bức tượng đồng đen rất trọng yếu sao?”
“Có bao nhiêu trọng yếu?”
“So với con nó có thể quan trọng hơn sao?!”
Sở Tuần: “……”
Hạ bộ trưởng đưa tay vuốt đầu Sở Tuần, nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên, cũng xem như cha mẹ nhìn con nhà mình, để con chim ưng bay đi lại sợ nó bay quá cao quá xa, sợ va chạm bị thương, đau lòng tưởng nhớ. Lão nhân bắt lấy bả vai Sở Tuần, ánh mắt nhìn thẳng, gằn từng tiếng: “Tiểu Tuần, món đồ đồng đen kia, nhiều lắm mười triệu đô la mĩ, con có biết giá trị của con là bao nhiêu không?”
“Con là vô giá, con là bảo bối của chúng ta, bao nhiêu tiền cũng mua không được con, ai cấp mấy triệu cũng không thể đổi. Con hiểu chưa, Tiểu Tuần?”
Sở Tuần giật mình nhìn chú Hạ của cậu.
Hạ Thành lại xác nhận: “Hiểu chưa?…… Nhớ kỹ không?”
Khóe miệng Sở Tuần lộ ra ý cười, trong lòng ấm áp, gật đầu: “Dạ hiểu.”
“Yên tâm.”
“Tuyệt đối trung thành.”
Không khí quá mức nghiêm túc, song phương trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt Sở Tuần chợt lóe, nhanh chóng chuyển đề tài.
“Chú Hạ, lần này con lập công, có khen ngợi gì không?”
Hạ Thành gật đầu: “Khẳng định không mệt con…… Còn nhớ đến cái này.”
Sở Tuần nghiêng đầu: “Hai ngày trước quân khu mới phát trang phục xuân hè, các người không phát cho con.”
Hạ Thành khó hiểu: “Con mỗi lần đều đòi chú quân trang làm gì? Năm kia đã cho con hai bộ, con lại không mặc.”
Sở Tuần còn nghiêm túc mở lớn mắt: “Mặc hay không là chuyện của con, ngài không thể cúp quân trang của con chứ.”
“Lão tử cúp quân trang của cậu?!”
Hạ Thành lớn giọng, trừng mắt liếc Sở Tuần, sau đó lại áp chế, tận tình khuyên bảo: “Phát cho con thì sao? Con đem quân phục quân mạo (1) bày trong nhà, treo trên tường nhà con, hay treo trong tủ áo khoác?…… Con sẽ bị lộ ngay, phải không, nên mới không cho con.”
(1) Quân mạo: Mũ quân đội
Giọng điệu Sở Tuần bướng bỉnh: “Không lộ mà ——“
“Con không treo trong nhà, con khẳng định không bại lộ.”
“Chú Hạ chú phát cho con một bộ đi, còn có mũ, quân hàm, nguyên bộ luôn.”
Hạ Thành lắc đầu, không có biện pháp.
Trước khi chia tay, Hạ bộ trưởng nhớ tới một chuyện: “Tiểu Hoắc thế nào?”
Sở Tuần không chút để ý gật đầu: “Vẫn như vậy, hắn rất tốt.”
Hạ Thành nói: “Đứa nhỏ Tiểu Hoắc này, ai…… Thân phận cũng đặc thù, mấy năm nay cũng không dễ dàng. Sắp xếp nó thế này, chú cũng không yên tâm, đặt bên cạnh con chú kỳ thật cũng không yên tâm, con còn không muốn chú quản.”
Sở Tuần hừ một câu: “Con muốn hắn, chỉ hắn thích hợp.”
Hạ Thành nói: “Con phải nhìn kỹ hắn một chút.”
Sở Tuần gật đầu, trong lòng nghĩ, người này còn cần mình dán mắt nhìn kỹ sao, hắn cả ngày đều dán mắt nhìn mình, dù sao cả hai cũng quen dán mắt nhìn nhau, liền hắn.
…… Các người yên tâm đi.
* * *
Sở Tuần sau khi về lại xách một chiếc va li da nhỏ tinh xảo, cải trang, đeo kính râm, đi đến ngân hàng tổng bộ trên đường Trường An.
Cậu là khách VIP nhất của ngân hàng này, vào cửa có người phụ trách chuyên môn tiếp đãi, cung kính mời vào phòng tiếp khách quý bên trong. Sau đó quản lí đi ra, mang theo bảo an, dẫn cậu tới thang máy đi xuống tầng ngầm, xuyên qua một hành lang sáng rực ánh đèn được xây toàn bộ bằng đá cẩm thạch, thông qua ba loại cửa sắt, cuối cùng đi vào căn phòng nhỏ chứa két bảo hiểm ở sâu bên trong tầng ngầm.
Đóng cửa bóp khóa, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Két bảo hiểm thiết lập ba mật khẩu, mỗi một mật khẩu mười sáu ký tự, cậu lặng lẽ thuộc làu. Toàn bộ két bảo hiểm khảm trong đá, không thể di dời, sau khi mở mật khẩu còn phải xác định nhãn cầu, cánh cửa tinh xảo nhẹ nhàng bật ra.
Trong két bảo hiểm không có vàng bạc châu báu, cũng không có súng ống đạn được, hoặc là linh tinh các loại hộ chiếu danh tính khác nhau ở các quốc gia, Sở Tuần đi chỗ nào cũng đều dùng tên mình.
Cả ngăn tủ, xếp chỉnh tề tổng cộng mười hai bộ quân trang, có bản mới, có bản cũ, các mùa xuân hạ cùng thu đông, còn tỉ mỉ chia làm lễ phục, thường phục, huấn phục, còn có một đôi giày tác chiến.
Quân trang của Sở Tuần.
Sở Tuần đem từng bộ quân trang cậu cất dấu cẩn thận sờ một lần, mỗi một bộ xúc cảm cũng không giống nhau, là bản ghi lại lộ trình mấy năm nay cậu đi qua, chỉ thuộc về lòng trung thành cùng vinh quang của cậu. Những đường nét hoa văn trên nền vải cùng vân tay cậu hòa tan một chỗ.
Cậu từ trong va li lấy ra một bộ thường phục xuân hạ mới nhất, trên vai hai gạch bốn sao, mới tinh tỏa sáng, còn mang theo độ ấm của bàn tay, toàn bộ phẳng phiu.
Trên cùng là một quân mạo tối suất tối cường, chỉnh tề ở đó.
Sở Tuần ngồi trước két bảo hiểm, lầm bầm lầu bầu nói một chốc, tự mình cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng.
Cậu chậm rãi đứng lên, gót giày da gõ nhẹ, nghiêm.
Bên tai nhớ tới khẩu lệnh trầm thấp: Chào.
Sở Tuần đối mặt với quân trang quân mạo của mình, kính một quân lễ thập phần tiêu chuẩn, cả khuôn mặt bình tĩnh mà suất khí, sáng ngời không gì sánh được.
Hai người ngồi chung một máy bay, người ở đầu người ở cuối, người khoang hạng nhất, người khoang phổ thông.
Thật không phải nhà nước luyến tiếc hai vé máy bay khoang hạng nhất, mà là thân phận hai người bí mật đặc thù, không thể tùy tiện cùng nhau lộ diện.
Sở Tuần đeo kính mắt màu trà, ngửa người dựa vào phía sau, bắt chân, thay đổi ba vị nước trái cây, miệng ngậm một cây kẹo que, đầu lưỡi trộn ra vị bạc hà ngọt ngào, say mê thưởng thức cảnh đêm quen thuộc ngoài cửa sổ. Ở cabin nào đó phía đuôi máy bay, Hoắc Truyền Võ ngồi sát lối đi, vành mũ lưỡi trai ép xuống cực thấp, cả hành trình nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không nhúc nhích, cũng không uống nước. Người này duy nhất một lần nâng mí mắt lên là qua khe hở chỗ rèm cửa ngăn cách khoang hạng nhất, chăm chú nhìn Sở Tuần vào toilet.
Sân bay người như mắc cửi, bước chân vội vã, hai thân ảnh thon gầy mặc áo khoác dài gặp thoáng qua, dùng nhiệt độ nóng cháy bắn ra nơi khóe mắt đảo qua mặt đối phương, ai cũng không nói chuyện với ai.
Sở Tuần lười biếng một tay đút túi, mang theo chiếc va li nhỏ bước lên thang cuốn tự động, từ lầu hai nhìn xuống, quan sát đại sảnh.
Một người đàn ông ở phía sau hướng cậu đi tới, đại khái là vội vã bắt taxi, đẩy ra đám đông chen đến phía sau Sở Tuần, “Làm phiền một chút, làm ơn tránh……”
Dư quang nơi khóe mắt Sở Tuần đảo qua.
Người nọ còn chưa dứt lời, thanh âm kẹt trong cổ họng liền im bặt, thân thể đột nhiên ngã về phía trước, hai chân cơ hồ không khống chế được toàn thân, đầu váng mắt hoa bị một bàn tay to nắm giữ, từ bên cạnh Sở Tuần ngay tại chỗ xoay tròn một trăm tám mươi độ, nhanh chóng bị kéo về một góc bí mật ở đại sảnh……
“Ai……”
“A ——“
Người đàn ông kia tứ chi treo lơ lửng, chỉ kịp nhìn thấy người phía sau đi một đôi giày da màu đen, thân hình cao lớn thẳng tắp, vạt áo khoác bị gió mạnh thổi lên, lộ ra một mảnh xanh lục đậm màu.
Ánh mắt sắc bén của Hoắc Truyền Võ ẩn phía sau kính râm, một tay lấy tốc độ tia chớp rà soát từng chỗ then chốt khắp thân thể đối phương, xác nhận “Sạch sẽ”.
“Ư……”
Tiếp theo đầu người vô tội xui xẻo kia tiến đến một thùng rác cỡ lớn, hai chân hướng lên trời, gần chỗ cửa của một cửa hàng tạp hóa, tiếng bước chân đi giày da nhanh chóng biến mất.
Sở Tuần lẳng lặng đứng trên thang cuốn, mặt không chút thay đổi, một góc mắt kính màu trà thoảng qua thân ảnh màu xanh đậm phía sau.
Cậu bước xuống thang cuốn, đi ra ngoài, theo bản năng quay đầu lại một chút. Hai người từ xa đối diện nhau, cách dòng người tấp nập, tựa như cách xa thiên sơn vạn thủy, thiên ngôn vạn ngữ, thời gian lưu chuyển ngưng trệ, ánh mắt “dính” nửa giây, nhanh chóng mỗi người đi một ngả. Ngoài đại sảnh có chuyên gia khác tiếp ứng Sở Tuần về nhà.
Hai người bọn họ không thể quen biết, không thể nói chuyện.
Hai người thuộc hai thế giới bất đồng, trong cuộc sống không thể cùng nhau xuất hiện.
Cơ hội tiếp xúc duy nhất, chính là mỗi chuyến xuất môn làm nhiệm vụ, một người giống như cái bóng, phiền muộn đi theo.
* * *
Sở Tuần về đến nhà, mở cửa nghênh đón cậu chính là Thiệu tam gia.
Thiệu Quân chân trần kéo lê dép lê bằng vải nhung, mặc áo ba lỗ cùng quần ngủ hình gấu con, đầu tóc rối bời, ngậm thuốc, cảm giác tùy ý mà thoải mái, thật giống như đây là nhà cậu ta.
“A, Tuần nhi…… Cậu đã về ……”
Thiệu Quân còn buồn ngủ, xoay người tắt TV đang ồn ào trong phòng khách, muốn quay về phòng ngủ.
“Ngạt muốn chết, tắt thuốc đi, mắt tôi đau.”
Sở Tuần kéo va li vào nhà, cả người tiến vào một trận lương khí, phong trần mệt mỏi.
“Thuốc cũng không cho hút, về sau tôi không ở với cậu nữa.”
Thiệu Quân bĩu môi than thở, quần ngủ xệ xuống, dưới thắt lưng lộ ra non nửa cái mông được bao bọc trong chiếc quần lót sọc, thực cong.
“Không ở với tôi thì cậu ở với ai?!”
Sở Tuần từ phía sau vươn tay, thuận tay kéo lại quần ngủ cho con gấu con này. Thiệu Quân quay đầu cười với cậu một chút, miệng cong cong, cười đến vui vẻ.
Thiệu Tiểu Tam đơn thuần, Thiệu Tiểu Tam trẻ con, lại hiền hoà, làm người ta tiếp xúc thực thoải mái, cho nên Sở Tuần thích nhất Thiệu Quân, rảnh rỗi liền muốn nhìn thấy người này, để Thiệu Quân ở cùng.
Trong nhà nuôi cái gì mà không phải chăm. Nuôi thú cưng còn mẹ nó mỗi ngày phải cho ăn, chải lông, hơn nữa tự nó sẽ không đi WC, không bằng dưỡng Tiểu Quân nhi, có thể ăn có thể ngủ, nhàn rỗi xách lại đây cho Nhị gia vuốt lông.
Sở Tuần lấy món rau trộn Tứ Xuyên ngon miệng làm bữa khuya, Thiệu Quân mở một chai bia tự châm tự ẩm, Sở Tuần không uống rượu, hai người tùy tiện ăn một chút.
Thiệu Quân buổi tối ngủ ở khách phòng, vừa chui vào chiếc giường mềm mại, mặt liền úp xuống, hai tay hai chân thoải mái thư thái trải ra thành hình chữ đại (大).
Sở Tuần trước khi ngủ giúp Thiệu Quân tắt đèn trần. Bộ dạng đứa nhỏ Thiệu Quân này, vĩnh viễn đều là một đứa trẻ để người ta sủng, thật giống như vĩnh viễn sống trong trí nhớ tinh thuần thời thơ ấu, thật tốt, thực hạnh phúc……
Một mình Sở Tuần nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, căn phòng rộng lớn trống trải. Cậu thỉnh thoảng nghiêng người, cánh tay buông xuống, theo bản năng sờ bên giường, vị trí kia trống không, không có ai.
Người một mình yên tĩnh thực dễ miên man suy nghĩ, làm tâm tình vô cùng mỏi mệt.
Nhưng là cậu mỗi lần an tĩnh lại, tâm tình bắt đầu biến nhuyễn, người kia cũng không có khả năng ở bên người.
* * *
Trở lại Bắc Kinh gặp gỡ hồ bằng cẩu hữu, chậm trễ mất mấy ngày. Mấy ngày sau, Sở Tuần một mình lặng lẽ đi Tây Sơn, dọc theo thềm đá lên núi, trong một cái đình nhỏ, cùng thượng cấp của cậu gặp mặt, báo cáo.
Toàn bộ Bắc Kinh biết được thân phận chân thật của Sở nhị công tử, cũng chỉ có bảy tám người, trong đó còn có cha ruột của cậu, chuyện này lừa không được.
“Chú Hạ!”
Áo sơ mi trắng của Sở Tuần ánh lên sắc hồng nhạt của hoa đào khắp núi, dáng người thon dài mà tao nhã, cười lộ hàm răng trắng, ở trước mặt trưởng bối ít nhiều vẫn còn bộc lộ tính trẻ con.
“Tiểu Tuần…… Đã về rồi.”
Bộ trưởng Hạ Thành vươn bàn tay to dày đè lại bả vai Sở Tuần, dùng sức nhéo nhéo, lại vỗ vỗ sau lưng Sở Tuần, nắn trái nắn phải, dường như luyến tiếc buông tay.
“Đồng chí Sở Tuần, vất vả.”
Hạ bộ trưởng sửa lại miệng, nghiêm túc mà trang trọng.
Sở Tuần nở nụ cười, lắc đầu, vân đạm phong khinh: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
Hai người ở dưới tán cây tươi tốt thấp thoáng bóng hoa, thấp giọng trò chuyện.
Hạ bộ trưởng tự mình tới gặp Sở Tuần, dưới chân núi lái xe cho ông chính là phó tổng trưởng tổng tham, đứng canh chừng. Hai người tới gặp Tiểu Tuần, ấn ước định, ngay cả lái xe cũng không thể mang, cực kỳ cẩn thận.
Tin tức truyền ra bên ngoài, mấy ngày nay, tình hình bờ bên kia Thái Bình Dương xáo trộn không thôi, náo nhiệt phi phàm, vụ việc ngoài ý muốn ở khách sạn Grand Hyatt Chicago sớm đã truyền ra, không ai không biết, lực lượng tung ra truy lùng ai đúng ai sai, sắp bị ép khô. Buổi đấu giá chỉ là môt trò ngụy trang cao cấp, những nhân vật cấp cao hôm đó che dấu danh tính, đánh lừa công chúng, bí mật gặp mặt. Một gã đặc công CIA ở trên sân thượng khách sạn bị một phát vỡ sọ, văn kiện thư tín trọng yếu toàn bộ bị lộ, đối phương cũng lập tức hiểu rõ, bọn họ bại lộ mục tiêu. Nước đồng minh lúc này kiềm chế lẫn nhau, ngờ vực vô căn cứ, kỳ thật ai cũng không tín nhiệm ai, đều có nội gian, làm sao chỉ một tia điện lại có thể làm nổ đèn treo trong hội trường, dẫn đến một trận cháy lớn?
Hạ bộ trưởng vỗ vỗ Sở Tuần, lời nói sâu xa: “Tiểu Tuần, chú còn muốn nói với con, con lúc đó rất mạo hiểm, chú đã thấy đầu thú, tốt lắm, nhưng là, con không nên mạo hiểm để lấy nó, trước đó cũng không xin chỉ thị.”
Sở Tuần nói: “Con cảm thấy thứ này rất trọng yếu, con nếu đã thấy được, liền nghĩ cách đoạt nó lại.”
Hạ bộ trưởng dịu giọng nói: “Con đó, hiện tại long thủ quay về trong tay chúng ta, xem như vật quy nguyên chủ, chúng ta cầm tuyệt đối không đuối lý! Nhưng là, chúng ta cũng hoàn toàn không thể đem món đồ này quang minh chính đại bày ra, đặt ở Cố Cung, ở Viên Minh Viên. Chúng ta không thể để đối phương biết, cũng vô pháp thừa nhận với bên ngoài, món đồ này là chúng ta cướp về. Đồ có tinh mỹ đến đâu, chỉ sợ vĩnh viễn nó cũng chỉ có thể nằm trong tầng hầm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.”
Sở Tuần cắn cắn môi: “…… Vậy đặt trong tầng hầm, kia cũng là để nó về nhà.”
“Con cho rằng nó rất trọng yếu.”
Sở Tuần ngữ khí cố chấp.
Hạ bộ trưởng hỏi lại: “Một bức tượng đồng đen rất trọng yếu sao?”
“Có bao nhiêu trọng yếu?”
“So với con nó có thể quan trọng hơn sao?!”
Sở Tuần: “……”
Hạ bộ trưởng đưa tay vuốt đầu Sở Tuần, nhìn đứa nhỏ này từ nhỏ lớn lên, cũng xem như cha mẹ nhìn con nhà mình, để con chim ưng bay đi lại sợ nó bay quá cao quá xa, sợ va chạm bị thương, đau lòng tưởng nhớ. Lão nhân bắt lấy bả vai Sở Tuần, ánh mắt nhìn thẳng, gằn từng tiếng: “Tiểu Tuần, món đồ đồng đen kia, nhiều lắm mười triệu đô la mĩ, con có biết giá trị của con là bao nhiêu không?”
“Con là vô giá, con là bảo bối của chúng ta, bao nhiêu tiền cũng mua không được con, ai cấp mấy triệu cũng không thể đổi. Con hiểu chưa, Tiểu Tuần?”
Sở Tuần giật mình nhìn chú Hạ của cậu.
Hạ Thành lại xác nhận: “Hiểu chưa?…… Nhớ kỹ không?”
Khóe miệng Sở Tuần lộ ra ý cười, trong lòng ấm áp, gật đầu: “Dạ hiểu.”
“Yên tâm.”
“Tuyệt đối trung thành.”
Không khí quá mức nghiêm túc, song phương trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt Sở Tuần chợt lóe, nhanh chóng chuyển đề tài.
“Chú Hạ, lần này con lập công, có khen ngợi gì không?”
Hạ Thành gật đầu: “Khẳng định không mệt con…… Còn nhớ đến cái này.”
Sở Tuần nghiêng đầu: “Hai ngày trước quân khu mới phát trang phục xuân hè, các người không phát cho con.”
Hạ Thành khó hiểu: “Con mỗi lần đều đòi chú quân trang làm gì? Năm kia đã cho con hai bộ, con lại không mặc.”
Sở Tuần còn nghiêm túc mở lớn mắt: “Mặc hay không là chuyện của con, ngài không thể cúp quân trang của con chứ.”
“Lão tử cúp quân trang của cậu?!”
Hạ Thành lớn giọng, trừng mắt liếc Sở Tuần, sau đó lại áp chế, tận tình khuyên bảo: “Phát cho con thì sao? Con đem quân phục quân mạo (1) bày trong nhà, treo trên tường nhà con, hay treo trong tủ áo khoác?…… Con sẽ bị lộ ngay, phải không, nên mới không cho con.”
(1) Quân mạo: Mũ quân đội
Giọng điệu Sở Tuần bướng bỉnh: “Không lộ mà ——“
“Con không treo trong nhà, con khẳng định không bại lộ.”
“Chú Hạ chú phát cho con một bộ đi, còn có mũ, quân hàm, nguyên bộ luôn.”
Hạ Thành lắc đầu, không có biện pháp.
Trước khi chia tay, Hạ bộ trưởng nhớ tới một chuyện: “Tiểu Hoắc thế nào?”
Sở Tuần không chút để ý gật đầu: “Vẫn như vậy, hắn rất tốt.”
Hạ Thành nói: “Đứa nhỏ Tiểu Hoắc này, ai…… Thân phận cũng đặc thù, mấy năm nay cũng không dễ dàng. Sắp xếp nó thế này, chú cũng không yên tâm, đặt bên cạnh con chú kỳ thật cũng không yên tâm, con còn không muốn chú quản.”
Sở Tuần hừ một câu: “Con muốn hắn, chỉ hắn thích hợp.”
Hạ Thành nói: “Con phải nhìn kỹ hắn một chút.”
Sở Tuần gật đầu, trong lòng nghĩ, người này còn cần mình dán mắt nhìn kỹ sao, hắn cả ngày đều dán mắt nhìn mình, dù sao cả hai cũng quen dán mắt nhìn nhau, liền hắn.
…… Các người yên tâm đi.
* * *
Sở Tuần sau khi về lại xách một chiếc va li da nhỏ tinh xảo, cải trang, đeo kính râm, đi đến ngân hàng tổng bộ trên đường Trường An.
Cậu là khách VIP nhất của ngân hàng này, vào cửa có người phụ trách chuyên môn tiếp đãi, cung kính mời vào phòng tiếp khách quý bên trong. Sau đó quản lí đi ra, mang theo bảo an, dẫn cậu tới thang máy đi xuống tầng ngầm, xuyên qua một hành lang sáng rực ánh đèn được xây toàn bộ bằng đá cẩm thạch, thông qua ba loại cửa sắt, cuối cùng đi vào căn phòng nhỏ chứa két bảo hiểm ở sâu bên trong tầng ngầm.
Đóng cửa bóp khóa, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Két bảo hiểm thiết lập ba mật khẩu, mỗi một mật khẩu mười sáu ký tự, cậu lặng lẽ thuộc làu. Toàn bộ két bảo hiểm khảm trong đá, không thể di dời, sau khi mở mật khẩu còn phải xác định nhãn cầu, cánh cửa tinh xảo nhẹ nhàng bật ra.
Trong két bảo hiểm không có vàng bạc châu báu, cũng không có súng ống đạn được, hoặc là linh tinh các loại hộ chiếu danh tính khác nhau ở các quốc gia, Sở Tuần đi chỗ nào cũng đều dùng tên mình.
Cả ngăn tủ, xếp chỉnh tề tổng cộng mười hai bộ quân trang, có bản mới, có bản cũ, các mùa xuân hạ cùng thu đông, còn tỉ mỉ chia làm lễ phục, thường phục, huấn phục, còn có một đôi giày tác chiến.
Quân trang của Sở Tuần.
Sở Tuần đem từng bộ quân trang cậu cất dấu cẩn thận sờ một lần, mỗi một bộ xúc cảm cũng không giống nhau, là bản ghi lại lộ trình mấy năm nay cậu đi qua, chỉ thuộc về lòng trung thành cùng vinh quang của cậu. Những đường nét hoa văn trên nền vải cùng vân tay cậu hòa tan một chỗ.
Cậu từ trong va li lấy ra một bộ thường phục xuân hạ mới nhất, trên vai hai gạch bốn sao, mới tinh tỏa sáng, còn mang theo độ ấm của bàn tay, toàn bộ phẳng phiu.
Trên cùng là một quân mạo tối suất tối cường, chỉnh tề ở đó.
Sở Tuần ngồi trước két bảo hiểm, lầm bầm lầu bầu nói một chốc, tự mình cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng.
Cậu chậm rãi đứng lên, gót giày da gõ nhẹ, nghiêm.
Bên tai nhớ tới khẩu lệnh trầm thấp: Chào.
Sở Tuần đối mặt với quân trang quân mạo của mình, kính một quân lễ thập phần tiêu chuẩn, cả khuôn mặt bình tĩnh mà suất khí, sáng ngời không gì sánh được.
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch