Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 81: Tên bắt cóc phách lối
Hầu hết mọi người đều tưởng là tai mình có vấn đề!
Không có gì, chỉ muốn bắt cóc mà thôi!?
Người đàn ông này bị điên rồi sao?!
Trung tâm thành phố xe cộ đi lại tấp nập, một người đàn ông lái chiếc xe Bentley trị giá gần mười triệu, ngăn cản cả một dòng xe cộ trên đường phố, sau đó xuống xe, nói với một tên công tử áo mũ chỉnh tề là muốn bắt cóc gã!?
Từ lúc nào bọn cướp trở nên trắng trợn như vậy? Thằng này cũng không phải đang đóng phim trong Hollywood!
Dù có là phim, thì nội dung kịch bản cũng thật là quá vớ vẩn!!
- Mày..... mày là kẻ điên à!?
Mã Thanh Hoành thấy Lâm Phi liên tục tới gần, thật sự rất hoảng sợ. Thực ra gã vẫn nhớ rõ Lâm Phi đã từng dùng tay không bóp méo viền cửa chiếc xe Cadillac!
Vẻ mặt tám tên vệ sĩ cũng vô cùng nghiêm trọng, bọn họ phát hiện trên người Lâm Phi tản ra sát khí cực kỳ khủng bố, nhưng bọn họ là những kẻ làm công ăn lương, chỉ có thể liều mạng.
Lâm Phi căn bản không để ý đến sự tồn tại của tám tên vệ sĩ này, hắn chỉ có thời gian không đến một giờ, không có thời gian lãng phí sức lực với bọn chúng.
- Mau đứng yên, nếu không đừng trách chúng tao ra tay.
Tên đứng đầu nhóm vệ sĩ đứng dậy, giơ nắm đấm về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đi đến trước mặt gã, bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm, tên vệ sĩ kia thấy hắn muốn đi qua, vội vàng định dùng tay đẩy thẳng vào ngực Lâm Phi.
Lâm Phi sa sầm mặt, xách cả người tên kia quẳng về phía sau.
Gã đội trưởng đội vệ sĩ cao gần mét chín theo quán tính giống như một quả tạ xích bằng người, bị ném bay ra ngoài.
Rầm!!!
Tên vệ sĩ đáng thương kia bay ngang đập thẳng vào thân của một cây cột đèn ven đường, cả cây cột đèn đều bị rung lên, dọa cho đám người đi đường đứng kế bên hoảng sợ, chạy tán loạn!
- Mẹ kiếp! Chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Giết chết nó!!!
Mã Thanh Hoành vừa thấy bảy tên vệ sĩ còn lại đang đứng ngây người, dường như là bị dọa cho đứng im luôn rồi, không khỏi chửi ầm lên, đá một cái vào đít tên vệ sĩ đứng gần bên.
Bảy tên này mới có phản ứng trở lại, bất chấp nguy hiểm, giương nanh múa vuốt xông về phía Lâm Phi, hình thành vòng vây.
Nhưng sắc mặt Lâm Phi vô cùng hung dữ, tăng nhanh tốc độ bước chân như một chiếc xe bọc thép đỡ những cú đấm cú đá của mấy tên vệ sĩ này, rồi hướng thẳng về phía Mã Thanh Hoành!
Bịch....bịch....bịch!!!!
Từng tiếng trầm đục, là những cú đấm cú đá của những tên vệ sĩ này đánh lên thân thể Lâm Phi, bất kể ngực hay là lưng đều bị những vệ sĩ chuyên nghiệp này đánh trúng.
Nhưng Lâm Phi hoàn toàn bất động, ngược lại còn làm cho những tay vệ sĩ này bắn ra ngoài.
Đám vệ sĩ như đang đấm một tảng đá ngàn năm. Tảng đá không chút sứt mẻ, trái lại còn đang châm biếm đám người không biết tự lượng sức mình kia!
- Ông mày tâm trạng đang không được tốt, bây giờ muốn bắt cóc mày....mày đừng mong trốn, phối hợp cho tốt, may ra còn có thể giữ lại cái mạng chó của mày....
Lâm Phi đã đứng ngay trước mặt Mã Thanh Hoành, trong mắt đầy những tia máu, một bàn tay giống như vuốt sắt chụp vào cổ của Mã Thanh Hoành!
Mấy gã vệ sĩ đều trợn tròn mắt, tại sao bọn chúng không thể ngăn cản được Lâm Phi, lại còn để Lâm Phi bắt được ông chủ?
Bọn chúng cũng không dám làm bừa, dù gì theo suy đoán của bọn chúng về thực lực của Lâm Phi, bất cứ lúc nào Mã Thanh Hoành cũng có thể bị Lâm Phi cắt đứt cổ họng.
Mã Thanh Hoành sợ đến mức hai chân bắt đầu run lên, từ nhỏ tới lớn đâu ai dám như vậy với gã, vậy mà Lâm Phi đối đãi với gã giống như một tù nhân, hoàn toàn không thèm quan tâm đến thể diện của gã.
Cái gì mà Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thanh Mã, thiếu gia nhà họ Mã, những thân phận này dường như chẳng là cái cóc khô gì trong mắt người đàn ông này!
Gã nhận thấy, Lâm Phi không đùa với mình. Đúng là nói thừa, ai lại coi việc lái xe Bentley đi chặn giữa đường phố là trò đùa!
Đây không phải là kẻ ngớ ngẩn thì là một mãnh thú!
- Đừng...đừng giết tôi...tôi...tôi đi theo anh!
Mã Thanh Hoành cầu xin.
Lâm Phi xoay người, đẩy Mã Thanh Hoành vào xe.
- Mau thả thiếu gia của chúng tao ra!
Lúc này, tên tài xế mình đầy sát khí mở cửa xe, rút súng bên mình ra, nhắm vào phần đầu của Lâm Phi.
Mã Thanh Hoành quay đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, đúng rồi, tên tài xế có chuẩn bị súng!
Tên này dù có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn được đường bay của đạn!
Nhưng Lâm Phi lại quay đầu, quẳng cho tên tài xế kia một câu:
- Súng của mày chưa lên nòng.
Sắc mặt tài xế cứng đờ, liếc nhìn xuống khẩu súng trong tay mình, không đúng, đã lên nòng rồi mà!
Gã lập tức ý thức được rằng mình đã bị lừa!
Quả nhiên, Lâm Phi đưa tay ra vặn lấy tay tên tài xế. Tay tên tài xế như bị điện giật, khẩu súng lập tức rơi xuống.
Lâm Phi tay đỡ lấy khẩu súng, quay đầu khẩu súng về phía bầu trời, vang lên những tiếng “pằng pằng”.
Toàn bộ người hai bên đường đều sắp phát điên!
Không ngờ tên này lại nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật!
Trong tiếng thét cùng tiếng chửi rủa, không ai biết Lâm Phi đã nổ bao phát súng.
Sau đó, hắn đưa khẩu súng đang xả khói xanh vào họng tên tài xế!
Miệng tên tài xế vì giật mình, mới mở được một nửa, đột nhiên bị khẩu súng nóng như lửa nhét vào miệng!
- Uuuuuuuu!!!
Tên tài xế trợn tròn hai mắt, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Phi, lắc lắc đầu ý bảo hắn đừng nổ súng.
Lâm Phi nhếch miệng cười lạnh, không do dự mà nổ súng!
- Ah!!!!
Tài xế sợ đến trợn hai mắt, ngất đi.
Mà khẩu súng, chỉ “răng rắc” một tiếng, cơ bản là súng rỗng.
Giờ mọi người mới hiểu, vừa rồi sau khi nhìn rõ số hiệu khẩu súng, Lâm Phi đã tính toán xong bên trong có bao nhiêu viên đạn, hắn đã bắn hết sau đó hù dọa tên tài xế kia.
Sau khi vứt súng đi, Lâm Phi ngoảnh đầu nhìn Mã Thanh Hoành đang nghẹn họng nhìn trân trối, sắp bị dọa sợ đến mức tè ra quần:
- Sao, còn phải để tao mời lên xe?
- Ah??
Mã Thanh Hoành sững sờ, cười nịnh nọt:
- Không, không....Lâm tiên sinh, tự tôi lên là được...tự tôi lên...
Mấy tên vệ sĩ kia định chạy lên bảo vệ gã, nhưng Mã Thanh Hoành xua tay bảo bọn chúng cút, đừng quản mình.
Giờ gã đã hiểu, đám vệ sĩ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Lâm Phi muốn giết chết gã, là việc trong tích tắc. Ngoại trừ ngoan ngoãn để hắn bắt cóc, quả thật không còn cách nào khác!
Mẹ nó thực sự là gặp quỷ rồi! Giờ bắt cóc còn phải “tự nguyện” nữa!
Kết quả là, một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện!
Một tên phú hào mang theo đám vệ sĩ bị bắt cóc giữa đường, tên phú hào còn cười khách khí, tự mình ngồi lên xe tên bắt cóc!
Trong khi đám bảo tiêu đang giương mắt đứng nhìn, thì đám người đi đường cũng trợn tròn mắt, thậm chí có người còn hỏi người bên cạnh --- Đây không phải là đóng phim?
Đương nhiên, tiếng súng nổ đã gây sự chú ý cho cảnh sát tuần tra. Đến hiện trường, phát hiện tình hình không ổn, cảnh sát tuần tra lập tức hỏi người đi đường đã xảy ra chuyện gì.
Nghe những ngôn luận lộn xộn của người đi đường, cảnh sát tuần tra cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Cuối cùng, mấy tên vệ sĩ đã nói rõ ràng.
Cảnh sát vừa nghe, là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thanh Mã, bị vệ sĩ của Tổng giám đốc Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế bắt cóc, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng không còn nghi ngờ gì, đây không phải là việc mà họ dám quản. Họ lập tức liên lạc với tổng bộ.
Lúc đám người đang loay hoay, Lâm Phi sớm đã lái xe lao nhanh về nhà kho bên đường Thiên Vũ.
Trên đường, với kỹ thuật lái xe ngông cuồng, Lâm Phi đã lái chiếc xe Bentley lao nhanh như mây, khiến Mã Thanh Hoành sợ đến không dám nhìn con đường phía trước mặt!
Tên điên này có vẻ như có thể đâm phải xe khác bất cứ lúc nào, cả đường bóp còi ầm ĩ. Trong trung tâm thành phố, chỉ cần có khe hở hắn sẽ liều mình chui vào.
Hơn mười phút sau, Lâm Phi đã tăng tốc độ sau đó tới đường Thiên Vũ, Mã Thanh Hoành không nhịn nổi, không ngừng nôn mửa ra ngoài cửa xe.
Gã là con người sạch sẽ, bắt gã nôn mửa trong xe quả thật là không làm nổi, nhưng trong lòng gã đã chửi mắng mười tám đời tổ tông nhà Lâm Phi, quả thực là ngược đãi con tin!
Rất nhanh, trước mặt đã xuất hiện khu nhà kho mà Ngô Đông Cẩm nói.
Lâm Phi dừng xe bên đường, sau khi mở cửa xe, lôi Mã Thanh Hoành xuống, túm gã về hướng nhà kho.
- Anh...anh đưa tôi đến đây làm gì?
Mã Thanh Hoành thầm nghĩ, không phải là hắn muốn giết mình chứ?
Không đúng, nhiều người còn nhìn thấy gã bị bắt cóc đấy.
Câu trả lời của Lâm Phi khiến gã suýt chút nữa thì tè ra quần.
- Xem tình hình, nếu em tao xảy ra chuyện, tao sẽ giết mày.
Không có gì, chỉ muốn bắt cóc mà thôi!?
Người đàn ông này bị điên rồi sao?!
Trung tâm thành phố xe cộ đi lại tấp nập, một người đàn ông lái chiếc xe Bentley trị giá gần mười triệu, ngăn cản cả một dòng xe cộ trên đường phố, sau đó xuống xe, nói với một tên công tử áo mũ chỉnh tề là muốn bắt cóc gã!?
Từ lúc nào bọn cướp trở nên trắng trợn như vậy? Thằng này cũng không phải đang đóng phim trong Hollywood!
Dù có là phim, thì nội dung kịch bản cũng thật là quá vớ vẩn!!
- Mày..... mày là kẻ điên à!?
Mã Thanh Hoành thấy Lâm Phi liên tục tới gần, thật sự rất hoảng sợ. Thực ra gã vẫn nhớ rõ Lâm Phi đã từng dùng tay không bóp méo viền cửa chiếc xe Cadillac!
Vẻ mặt tám tên vệ sĩ cũng vô cùng nghiêm trọng, bọn họ phát hiện trên người Lâm Phi tản ra sát khí cực kỳ khủng bố, nhưng bọn họ là những kẻ làm công ăn lương, chỉ có thể liều mạng.
Lâm Phi căn bản không để ý đến sự tồn tại của tám tên vệ sĩ này, hắn chỉ có thời gian không đến một giờ, không có thời gian lãng phí sức lực với bọn chúng.
- Mau đứng yên, nếu không đừng trách chúng tao ra tay.
Tên đứng đầu nhóm vệ sĩ đứng dậy, giơ nắm đấm về phía Lâm Phi.
Lâm Phi đi đến trước mặt gã, bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm, tên vệ sĩ kia thấy hắn muốn đi qua, vội vàng định dùng tay đẩy thẳng vào ngực Lâm Phi.
Lâm Phi sa sầm mặt, xách cả người tên kia quẳng về phía sau.
Gã đội trưởng đội vệ sĩ cao gần mét chín theo quán tính giống như một quả tạ xích bằng người, bị ném bay ra ngoài.
Rầm!!!
Tên vệ sĩ đáng thương kia bay ngang đập thẳng vào thân của một cây cột đèn ven đường, cả cây cột đèn đều bị rung lên, dọa cho đám người đi đường đứng kế bên hoảng sợ, chạy tán loạn!
- Mẹ kiếp! Chúng mày còn đứng đực ra đấy làm gì? Giết chết nó!!!
Mã Thanh Hoành vừa thấy bảy tên vệ sĩ còn lại đang đứng ngây người, dường như là bị dọa cho đứng im luôn rồi, không khỏi chửi ầm lên, đá một cái vào đít tên vệ sĩ đứng gần bên.
Bảy tên này mới có phản ứng trở lại, bất chấp nguy hiểm, giương nanh múa vuốt xông về phía Lâm Phi, hình thành vòng vây.
Nhưng sắc mặt Lâm Phi vô cùng hung dữ, tăng nhanh tốc độ bước chân như một chiếc xe bọc thép đỡ những cú đấm cú đá của mấy tên vệ sĩ này, rồi hướng thẳng về phía Mã Thanh Hoành!
Bịch....bịch....bịch!!!!
Từng tiếng trầm đục, là những cú đấm cú đá của những tên vệ sĩ này đánh lên thân thể Lâm Phi, bất kể ngực hay là lưng đều bị những vệ sĩ chuyên nghiệp này đánh trúng.
Nhưng Lâm Phi hoàn toàn bất động, ngược lại còn làm cho những tay vệ sĩ này bắn ra ngoài.
Đám vệ sĩ như đang đấm một tảng đá ngàn năm. Tảng đá không chút sứt mẻ, trái lại còn đang châm biếm đám người không biết tự lượng sức mình kia!
- Ông mày tâm trạng đang không được tốt, bây giờ muốn bắt cóc mày....mày đừng mong trốn, phối hợp cho tốt, may ra còn có thể giữ lại cái mạng chó của mày....
Lâm Phi đã đứng ngay trước mặt Mã Thanh Hoành, trong mắt đầy những tia máu, một bàn tay giống như vuốt sắt chụp vào cổ của Mã Thanh Hoành!
Mấy gã vệ sĩ đều trợn tròn mắt, tại sao bọn chúng không thể ngăn cản được Lâm Phi, lại còn để Lâm Phi bắt được ông chủ?
Bọn chúng cũng không dám làm bừa, dù gì theo suy đoán của bọn chúng về thực lực của Lâm Phi, bất cứ lúc nào Mã Thanh Hoành cũng có thể bị Lâm Phi cắt đứt cổ họng.
Mã Thanh Hoành sợ đến mức hai chân bắt đầu run lên, từ nhỏ tới lớn đâu ai dám như vậy với gã, vậy mà Lâm Phi đối đãi với gã giống như một tù nhân, hoàn toàn không thèm quan tâm đến thể diện của gã.
Cái gì mà Phó tổng giám đốc Tập đoàn Thanh Mã, thiếu gia nhà họ Mã, những thân phận này dường như chẳng là cái cóc khô gì trong mắt người đàn ông này!
Gã nhận thấy, Lâm Phi không đùa với mình. Đúng là nói thừa, ai lại coi việc lái xe Bentley đi chặn giữa đường phố là trò đùa!
Đây không phải là kẻ ngớ ngẩn thì là một mãnh thú!
- Đừng...đừng giết tôi...tôi...tôi đi theo anh!
Mã Thanh Hoành cầu xin.
Lâm Phi xoay người, đẩy Mã Thanh Hoành vào xe.
- Mau thả thiếu gia của chúng tao ra!
Lúc này, tên tài xế mình đầy sát khí mở cửa xe, rút súng bên mình ra, nhắm vào phần đầu của Lâm Phi.
Mã Thanh Hoành quay đầu, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, đúng rồi, tên tài xế có chuẩn bị súng!
Tên này dù có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn được đường bay của đạn!
Nhưng Lâm Phi lại quay đầu, quẳng cho tên tài xế kia một câu:
- Súng của mày chưa lên nòng.
Sắc mặt tài xế cứng đờ, liếc nhìn xuống khẩu súng trong tay mình, không đúng, đã lên nòng rồi mà!
Gã lập tức ý thức được rằng mình đã bị lừa!
Quả nhiên, Lâm Phi đưa tay ra vặn lấy tay tên tài xế. Tay tên tài xế như bị điện giật, khẩu súng lập tức rơi xuống.
Lâm Phi tay đỡ lấy khẩu súng, quay đầu khẩu súng về phía bầu trời, vang lên những tiếng “pằng pằng”.
Toàn bộ người hai bên đường đều sắp phát điên!
Không ngờ tên này lại nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật!
Trong tiếng thét cùng tiếng chửi rủa, không ai biết Lâm Phi đã nổ bao phát súng.
Sau đó, hắn đưa khẩu súng đang xả khói xanh vào họng tên tài xế!
Miệng tên tài xế vì giật mình, mới mở được một nửa, đột nhiên bị khẩu súng nóng như lửa nhét vào miệng!
- Uuuuuuuu!!!
Tên tài xế trợn tròn hai mắt, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Phi, lắc lắc đầu ý bảo hắn đừng nổ súng.
Lâm Phi nhếch miệng cười lạnh, không do dự mà nổ súng!
- Ah!!!!
Tài xế sợ đến trợn hai mắt, ngất đi.
Mà khẩu súng, chỉ “răng rắc” một tiếng, cơ bản là súng rỗng.
Giờ mọi người mới hiểu, vừa rồi sau khi nhìn rõ số hiệu khẩu súng, Lâm Phi đã tính toán xong bên trong có bao nhiêu viên đạn, hắn đã bắn hết sau đó hù dọa tên tài xế kia.
Sau khi vứt súng đi, Lâm Phi ngoảnh đầu nhìn Mã Thanh Hoành đang nghẹn họng nhìn trân trối, sắp bị dọa sợ đến mức tè ra quần:
- Sao, còn phải để tao mời lên xe?
- Ah??
Mã Thanh Hoành sững sờ, cười nịnh nọt:
- Không, không....Lâm tiên sinh, tự tôi lên là được...tự tôi lên...
Mấy tên vệ sĩ kia định chạy lên bảo vệ gã, nhưng Mã Thanh Hoành xua tay bảo bọn chúng cút, đừng quản mình.
Giờ gã đã hiểu, đám vệ sĩ kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Lâm Phi muốn giết chết gã, là việc trong tích tắc. Ngoại trừ ngoan ngoãn để hắn bắt cóc, quả thật không còn cách nào khác!
Mẹ nó thực sự là gặp quỷ rồi! Giờ bắt cóc còn phải “tự nguyện” nữa!
Kết quả là, một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện!
Một tên phú hào mang theo đám vệ sĩ bị bắt cóc giữa đường, tên phú hào còn cười khách khí, tự mình ngồi lên xe tên bắt cóc!
Trong khi đám bảo tiêu đang giương mắt đứng nhìn, thì đám người đi đường cũng trợn tròn mắt, thậm chí có người còn hỏi người bên cạnh --- Đây không phải là đóng phim?
Đương nhiên, tiếng súng nổ đã gây sự chú ý cho cảnh sát tuần tra. Đến hiện trường, phát hiện tình hình không ổn, cảnh sát tuần tra lập tức hỏi người đi đường đã xảy ra chuyện gì.
Nghe những ngôn luận lộn xộn của người đi đường, cảnh sát tuần tra cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra?
Cuối cùng, mấy tên vệ sĩ đã nói rõ ràng.
Cảnh sát vừa nghe, là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thanh Mã, bị vệ sĩ của Tổng giám đốc Tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế bắt cóc, nhất thời không kịp phản ứng, nhưng không còn nghi ngờ gì, đây không phải là việc mà họ dám quản. Họ lập tức liên lạc với tổng bộ.
Lúc đám người đang loay hoay, Lâm Phi sớm đã lái xe lao nhanh về nhà kho bên đường Thiên Vũ.
Trên đường, với kỹ thuật lái xe ngông cuồng, Lâm Phi đã lái chiếc xe Bentley lao nhanh như mây, khiến Mã Thanh Hoành sợ đến không dám nhìn con đường phía trước mặt!
Tên điên này có vẻ như có thể đâm phải xe khác bất cứ lúc nào, cả đường bóp còi ầm ĩ. Trong trung tâm thành phố, chỉ cần có khe hở hắn sẽ liều mình chui vào.
Hơn mười phút sau, Lâm Phi đã tăng tốc độ sau đó tới đường Thiên Vũ, Mã Thanh Hoành không nhịn nổi, không ngừng nôn mửa ra ngoài cửa xe.
Gã là con người sạch sẽ, bắt gã nôn mửa trong xe quả thật là không làm nổi, nhưng trong lòng gã đã chửi mắng mười tám đời tổ tông nhà Lâm Phi, quả thực là ngược đãi con tin!
Rất nhanh, trước mặt đã xuất hiện khu nhà kho mà Ngô Đông Cẩm nói.
Lâm Phi dừng xe bên đường, sau khi mở cửa xe, lôi Mã Thanh Hoành xuống, túm gã về hướng nhà kho.
- Anh...anh đưa tôi đến đây làm gì?
Mã Thanh Hoành thầm nghĩ, không phải là hắn muốn giết mình chứ?
Không đúng, nhiều người còn nhìn thấy gã bị bắt cóc đấy.
Câu trả lời của Lâm Phi khiến gã suýt chút nữa thì tè ra quần.
- Xem tình hình, nếu em tao xảy ra chuyện, tao sẽ giết mày.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính