Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 416: Quy Nguyên đấu với Quy Nguyên
Đám người Hoa Vĩnh Bạc mặt biến sắc, kỳ quái nhìn nhau.
Không phải Long Vương nói tới đây bàn chuyện làm ăn của tập đoàn Thiên Trì sao, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện Hoa Lộng Ảnh?
Phải biết rằng, hiện này, Hoa Lộng Ảnh là niềm hy vọng phục hưng của Hoa gia, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được bảo vệ với cấp độ lớn nhất. Cứ xem như Long Vương biết đươc, Hoa Lộng Ảnh đã về nha, nhưng cũng không thể chạy tới Hoa gia nhanh như vậy để tìm Hoa Lộng Ảnh.
Trừ phi, bí mật Hoa Lộng Ảnh là linh thể ngũ hành đã bị truyền ra ngoài, rồi rơi vào trong tai Long Vương.
Nếu chuyện này là thật, chắc chắn trong nội bộ Hoa gia có nội gián! Sao họ có thể không căng thẳng và tức giận được chứ?
Lâm Phi và Thiên Diện đều không ngờ, họ chỉ muốn tới giết Hoa Vô Lệ, không ngờ vừa tới đã xảy ra chuyện này.
Lâm Phi rất hiếu kỳ, rốt cuộc Long Vương đến tìm Hoa Lộng Ảnh để làm gì? Với thân phận của gã, cần gì phải để ý đến một cô gái vừa từ nước ngoài trở về cơ chứ?
Thế là, Lâm Phi định xem một chút rồi mới nói, chỉ cần Hoa Vô Lệ không chạy đi mất, lúc nào họ ra tay cũng được.
Sắc mặt người Hoa gia đại biến. Hoa Vĩnh Bạc cau mày, bên ngoài vẫn tươi cười nói:
- Không biết vì sao Long Vương lại tìm tiểu nữ?
Long Vương không trả lời thẳng vấn đề mà ngắm nhìn kiến trúc châu Âu trong trang viên rộng lớn và cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ xung quanh.
- Hoa Vạn Lâu đang trốn ở đâu, Hoa Lộng Ảnh… chắc cũng đang ở cùng lão ta phải không. Nếu không chịu đi ra, ta đây chỉ có thể san bằng khu đất này mà thôi…
Vừa nói xong, thân thể Long Vương bỗng xuất hiện một cỗ áp lực khiến mọi người hoảng sợ.
Một cỗ năng lượng màu hồng bạc, tỏa sáng như ánh mặt trời, lấy Long Vương làm trung tâm bỗng bật lên. Nền đá trắng dưới chân Long Vương vì cỗ năng lượng này mà nhiệt độ tăng cao, bắt đầu có những vết đen nhánh xuất hiện.
Một vài người không biết võ của Hoa gia giật lùi về phía sau do quá sợ hãi, không dám đưa mắt nhìn ánh sáng đỏ bạc vô cùng chói mắt của Long Vương.
Tóc dài tung bay, Điện chủ Long Thần Điện là nam mà không phải là nam, giống nữ nhưng không phải là nữ, lẫm liệt đứng đó, khí chất kiêu ngạo như chiến thần sa trường.
Trong mắt Lâm Phi phẩn chiếu hoàng kim đỏ bạc, tim đập thình thịch. Quả nhiên tên này đã đạt đến cảnh giới Quy Nguyên, đây rõ ràng là nguyên khí tính lửa.
Đánh giá của Đại Sảnh về thực lực của một số nhân vật đỉnh phong thế giới đều là phiến diện. Chưa nói gì đến tứ đại vương là những nhân vật chưa thể hiện hết thực lực của bản thân. Dù là tin tức thu hoạch được về Chiến Thần bảng cũng không phải trực tiếp.
Ví dụ như xếp hạng của Linh Tố thiền sư và Huyền Không nhân đạo chẳng qua đều dựa vào đôi lời của thiền sư Linh Tố mà phân tích. Nhưng họ cũng không hề biết rõ khả năng chiến đấu và cảnh giới tu vi của họ.
Mọi người bàn luận về thực lực của những nhân vật này, chẳng qua chỉ là thầy bói xem voi. Chưa ai từng giao đấu với họ, tư liệu cũng thu hoạch từ mấy năm trước, sao có thể biết được sức chiến đấu thật sự của họ.
Vì thế, trước khi tận mắt chứng kiến, Lâm Phi chỉ có thể phỏng đoán thực lực của họ đạt đến trình độ gì. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn có thể cảm nhận được độ mạnh nhẹ, hắn mới có thể xác nhận.
- Hình như còn mạnh hơn cả anh đấy.
Thiên Diện nhíu mày, rồi bỗng nói với Lâm Phi một câu.
Lâm Phi dở khóc dở cười, chỉ cần cảm nhận áp lực của nguyên khí này, hắn cũng cảm thấy tu vi của người này cam hơn mình. Nhưng lời này của Thiên Diện thật tổn thương lòng tự trọng của hắn. Có cần phải nói thẳng thế không?
Hơn nữa, Lâm Phi cũng không thấy, nếu hắn thực sự đánh nhau với gã sẽ thua, hắn đâu phải chỉ dựa vào nguyên khí mà sống.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Phi lại nghĩ, ba thần tướng đầu bảng Ám Ảnh chi vương đã giết không biết thực lực ra sao. Nếu thực lực của ba vị thần tướng đó ngang bằng với ba người đứng đầu hiện này, vậy không thể không tán dượng sức chiến đấu của Ám Ảnh chi vương quá khủng khiếp.
Phải biết rằng, Huyền Không đạo nhân, thiền sư Linh Tố và cái người Long Vương này đều được xếp hạng lại sau khi ba vị thần tướng kia chết. Trong bảng xếp hạng ban đầu, tuy họ đều là cao thủ nổi tiếng nhưng cũng không lọt được vào 3 vị trí đầu.
Lúc này, Long Vương nâng tay trái lên, năm ngón tay chụm lại một chỗ, ánh kim đỏ bạc tụ lại trên tay gã thành một cái vuốt rồng khổng lồ. Vuốt rồng gặp gió càng to, thậm chí còn to hơn người gã từ 4, 5 lần.
Chỉ thấy móng rồng do nguyên khí tích tụ mà thành di chuyển linh hoạt giữa không trung, dài đến hơn 30 – 40 m, một chân rồng màu đỏ bạc lắc lư, thoáng cái đã rơi lên nóc nhà có kiến trúc hình mái vòm.
- Ầm!
Đá vụn lăn lông lốc, đất cát bay tứ tung. Móng rồng trực tiếp bẻ vụn tòa nhà chắc chắn dễ dàng như chẻ tre, xuyên thẳng qua tầng hai và tầng ba.
Đất đá xây dựng nên tòa nhà xa hoa bỗng tan nát dưới đòn công kích móng rồng của Long Vương.
Những đồ điện tử, đồ gia dụng trong nhà phát ra những tiếng kêu rên, vỡ vụn thảm thương.
Mặt những người của Hoa gia xám ngoét. Nếu lực này mà đổ xuống người trần mắt thịt như họ, chẳng phải họ sẽ tan xương nát thịt hết sao?
Điểm mấu chốt là, Long Vương vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Gã chỉ hời hợt điều khiển móng rồng cách đó khoảng 10m.
San bằng nơi này không phải chỉ là lời nói đùa của gã.
- Các hạ Long Vương, ngài khinh người quá rồi đấy.
Chứng kiến tình cảnh này, Hoa Vĩnh Bạc biết rõ có cố ý tỏ ra vui vẻ cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Rõ ràng Long Vương đã muốn ngửa bài với Hoa gia.
- Giao Hoa Lộng Ảnh ra đây thì những người khác của Hoa gia còn có đường sống.
Lời nói bén nhọn, âm lãnh của Long Vương vang lên.
- Mơ tưởng đi!
Hoa Vĩnh Bạc giận dữ nói:
- Tuy trong con mắt của ngài, mấy người chúng tôi không là gì nhưng đừng nghĩ đến việc Hoa gia vĩnh viễn trở thành tay sai cho Long gia.
Ánh mắt Long Vương lóe lên tia khinh miệt:
- Nếu là heo thì vĩnh viễn chỉ có thể ăn nước vo gạo mà thôi, nên tự biết rõ, lúc nào sẽ bị giết, lúc nào ẽ bị bán. Tất cả đều là số mệnh của các người… Heo muốn làm người chỉ là những thứ không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Lời nói của Long Vương khiến tất cả mọi người của Hoa gia ai nấy mặt đỏ tía tai, tức anh ách.
Tuy họ luôn nhún nhường Long gia, nhưng cũng chưa từng bị vũ nhục trực tiếp như vậy.
- Cha! Giao em gái ra đi!
Sắc mặt Hoa Vô Lệ khó đoán. Lúc này y cảm thấy, đây có khi lại là một cơ hội tốt. Giao Hoa Lộng Ảnh cho Long Vương, Hoa gia không bị diệt vong, y lại có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Hoa gia, là đối tượng được quan tâm duy nhất trong nhà.
Điểm quan trọng là Long Vương có thể giúp y ngăn cản Lâm Phi và Thiên Diện đang muốn giết y.
- Vô Lệ! Mày nói cái gì đấy hả?
Hoa Vĩnh Bạc nổi giận nói:
- Cho dù chúng ta có chết hết, em gái của mày cũng không được chết!
- Nhưng hôm nay đã không tránh được nữa rồi. Nếu không giao nó ra, Long Vương sẽ giết chết toàn bộ chúng ta? Sao con có thể trơ mắt nhìn nhiều người chết thảm như vậy cơ chứ?
Hoa Vô Lệ chính nghĩa nói.
- Em gái của mày là hy vọng duy nhất! Phải bảo vệ con bé!
- Nhưng đã không thể giấu được nữa rồi! Long gia đã biết thể chất đặc thù của con bé.
Hoa Vô Lệ không thèm bận tâm đến sự phản đối của những người trong gia tộc, chạy đến chỗ Long Vương nói:
- Long Vương, người ngài muốn là Lộng Ảnh, xin ngài hãy khoan dung cho sự vô lễ của chúng tội. Lộng Ảnh đang ở phòng luyện cộng dưới lòng đất.
- Vô Lệ! Mày điên rồi sao?
Đám người Hoa Vĩnh Bạc tức hộc máu nhưng không thể ngăn cản nổi.
Long Vương giật mình, nhìn nhìn mặt đất dưới chân:
- Hóa ra là ở dưới đất, khó trách ta không thể phát hiện được vị trí cụ thể của Hoa Vạn Lâu. Xem ra có khoáng vật đặc biệt ngăn cách phòng luyện công.
Vừa nói, một móng rồng của Long Vương đã vọt thẳng xuống từ trên không trung như một đạn pháo màu vàng. Trong ánh hào quang rộng lớn, từng mảng đá to vỡ tan tay, móng rồng trực tiếp đào ra một cái hố rộng 4, 5m.
Một lỗ thủng lớn xuất hiện trước mặt mọi người, phía dưới quả nhiên có một tầng ngầm trống trải.
- Thật quá lắm rồi!
Một tiếng gầm vang lên từ bên trong, tiếp đó một thân ảnh áo tím bay từ dưới đất ra. Người đó không ai khác chính là Hoa Vạn Lâu mặt đầy sát khí.
Thấy Long Vương đang cười lạnh, nguyên khí màu đỏ toàn thân Hoa Vạn Lâu bắt đầu khởi động:
- Long Thiên Cương, lão hủ tránh ngươi mười mấy năm để dốc lòng tu luyện. Ngươi cho rằng lão hủ sợ ngươi sao?
- Đáng ra ta định cho ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng hôm nay ngươi đã mò đến tận cười, còn muốn giết bảo vật trân quý của Hoa gia ta, vậy lão hủ chỉ có thể giết chết người ngay tại đây.
- Lão già kia, năm đó lão đã không phải đối thủ của ta. Bây giờ, lão lại càng không xứng là đối thủ của ta.
Long Vương bình tĩnh, cất bước đi về phía hố sâu, định xuống đất đi tìm Hoa Lộng Ảnh.
Thấy Long Vương cả người ánh lên quang diễm đang ngày một tới gần, sát khí từ trên người Hoa Vạn Lâu lại càng lộ rõ. Hai tay lão chậm rãi vươn ra như chim ưng giương cánh…
Không phải Long Vương nói tới đây bàn chuyện làm ăn của tập đoàn Thiên Trì sao, sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện Hoa Lộng Ảnh?
Phải biết rằng, hiện này, Hoa Lộng Ảnh là niềm hy vọng phục hưng của Hoa gia, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng được bảo vệ với cấp độ lớn nhất. Cứ xem như Long Vương biết đươc, Hoa Lộng Ảnh đã về nha, nhưng cũng không thể chạy tới Hoa gia nhanh như vậy để tìm Hoa Lộng Ảnh.
Trừ phi, bí mật Hoa Lộng Ảnh là linh thể ngũ hành đã bị truyền ra ngoài, rồi rơi vào trong tai Long Vương.
Nếu chuyện này là thật, chắc chắn trong nội bộ Hoa gia có nội gián! Sao họ có thể không căng thẳng và tức giận được chứ?
Lâm Phi và Thiên Diện đều không ngờ, họ chỉ muốn tới giết Hoa Vô Lệ, không ngờ vừa tới đã xảy ra chuyện này.
Lâm Phi rất hiếu kỳ, rốt cuộc Long Vương đến tìm Hoa Lộng Ảnh để làm gì? Với thân phận của gã, cần gì phải để ý đến một cô gái vừa từ nước ngoài trở về cơ chứ?
Thế là, Lâm Phi định xem một chút rồi mới nói, chỉ cần Hoa Vô Lệ không chạy đi mất, lúc nào họ ra tay cũng được.
Sắc mặt người Hoa gia đại biến. Hoa Vĩnh Bạc cau mày, bên ngoài vẫn tươi cười nói:
- Không biết vì sao Long Vương lại tìm tiểu nữ?
Long Vương không trả lời thẳng vấn đề mà ngắm nhìn kiến trúc châu Âu trong trang viên rộng lớn và cảnh sắc thiên nhiên mỹ lệ xung quanh.
- Hoa Vạn Lâu đang trốn ở đâu, Hoa Lộng Ảnh… chắc cũng đang ở cùng lão ta phải không. Nếu không chịu đi ra, ta đây chỉ có thể san bằng khu đất này mà thôi…
Vừa nói xong, thân thể Long Vương bỗng xuất hiện một cỗ áp lực khiến mọi người hoảng sợ.
Một cỗ năng lượng màu hồng bạc, tỏa sáng như ánh mặt trời, lấy Long Vương làm trung tâm bỗng bật lên. Nền đá trắng dưới chân Long Vương vì cỗ năng lượng này mà nhiệt độ tăng cao, bắt đầu có những vết đen nhánh xuất hiện.
Một vài người không biết võ của Hoa gia giật lùi về phía sau do quá sợ hãi, không dám đưa mắt nhìn ánh sáng đỏ bạc vô cùng chói mắt của Long Vương.
Tóc dài tung bay, Điện chủ Long Thần Điện là nam mà không phải là nam, giống nữ nhưng không phải là nữ, lẫm liệt đứng đó, khí chất kiêu ngạo như chiến thần sa trường.
Trong mắt Lâm Phi phẩn chiếu hoàng kim đỏ bạc, tim đập thình thịch. Quả nhiên tên này đã đạt đến cảnh giới Quy Nguyên, đây rõ ràng là nguyên khí tính lửa.
Đánh giá của Đại Sảnh về thực lực của một số nhân vật đỉnh phong thế giới đều là phiến diện. Chưa nói gì đến tứ đại vương là những nhân vật chưa thể hiện hết thực lực của bản thân. Dù là tin tức thu hoạch được về Chiến Thần bảng cũng không phải trực tiếp.
Ví dụ như xếp hạng của Linh Tố thiền sư và Huyền Không nhân đạo chẳng qua đều dựa vào đôi lời của thiền sư Linh Tố mà phân tích. Nhưng họ cũng không hề biết rõ khả năng chiến đấu và cảnh giới tu vi của họ.
Mọi người bàn luận về thực lực của những nhân vật này, chẳng qua chỉ là thầy bói xem voi. Chưa ai từng giao đấu với họ, tư liệu cũng thu hoạch từ mấy năm trước, sao có thể biết được sức chiến đấu thật sự của họ.
Vì thế, trước khi tận mắt chứng kiến, Lâm Phi chỉ có thể phỏng đoán thực lực của họ đạt đến trình độ gì. Chỉ khi tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn có thể cảm nhận được độ mạnh nhẹ, hắn mới có thể xác nhận.
- Hình như còn mạnh hơn cả anh đấy.
Thiên Diện nhíu mày, rồi bỗng nói với Lâm Phi một câu.
Lâm Phi dở khóc dở cười, chỉ cần cảm nhận áp lực của nguyên khí này, hắn cũng cảm thấy tu vi của người này cam hơn mình. Nhưng lời này của Thiên Diện thật tổn thương lòng tự trọng của hắn. Có cần phải nói thẳng thế không?
Hơn nữa, Lâm Phi cũng không thấy, nếu hắn thực sự đánh nhau với gã sẽ thua, hắn đâu phải chỉ dựa vào nguyên khí mà sống.
Tuy nhiên, trong lòng Lâm Phi lại nghĩ, ba thần tướng đầu bảng Ám Ảnh chi vương đã giết không biết thực lực ra sao. Nếu thực lực của ba vị thần tướng đó ngang bằng với ba người đứng đầu hiện này, vậy không thể không tán dượng sức chiến đấu của Ám Ảnh chi vương quá khủng khiếp.
Phải biết rằng, Huyền Không đạo nhân, thiền sư Linh Tố và cái người Long Vương này đều được xếp hạng lại sau khi ba vị thần tướng kia chết. Trong bảng xếp hạng ban đầu, tuy họ đều là cao thủ nổi tiếng nhưng cũng không lọt được vào 3 vị trí đầu.
Lúc này, Long Vương nâng tay trái lên, năm ngón tay chụm lại một chỗ, ánh kim đỏ bạc tụ lại trên tay gã thành một cái vuốt rồng khổng lồ. Vuốt rồng gặp gió càng to, thậm chí còn to hơn người gã từ 4, 5 lần.
Chỉ thấy móng rồng do nguyên khí tích tụ mà thành di chuyển linh hoạt giữa không trung, dài đến hơn 30 – 40 m, một chân rồng màu đỏ bạc lắc lư, thoáng cái đã rơi lên nóc nhà có kiến trúc hình mái vòm.
- Ầm!
Đá vụn lăn lông lốc, đất cát bay tứ tung. Móng rồng trực tiếp bẻ vụn tòa nhà chắc chắn dễ dàng như chẻ tre, xuyên thẳng qua tầng hai và tầng ba.
Đất đá xây dựng nên tòa nhà xa hoa bỗng tan nát dưới đòn công kích móng rồng của Long Vương.
Những đồ điện tử, đồ gia dụng trong nhà phát ra những tiếng kêu rên, vỡ vụn thảm thương.
Mặt những người của Hoa gia xám ngoét. Nếu lực này mà đổ xuống người trần mắt thịt như họ, chẳng phải họ sẽ tan xương nát thịt hết sao?
Điểm mấu chốt là, Long Vương vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề động đậy. Gã chỉ hời hợt điều khiển móng rồng cách đó khoảng 10m.
San bằng nơi này không phải chỉ là lời nói đùa của gã.
- Các hạ Long Vương, ngài khinh người quá rồi đấy.
Chứng kiến tình cảnh này, Hoa Vĩnh Bạc biết rõ có cố ý tỏ ra vui vẻ cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Rõ ràng Long Vương đã muốn ngửa bài với Hoa gia.
- Giao Hoa Lộng Ảnh ra đây thì những người khác của Hoa gia còn có đường sống.
Lời nói bén nhọn, âm lãnh của Long Vương vang lên.
- Mơ tưởng đi!
Hoa Vĩnh Bạc giận dữ nói:
- Tuy trong con mắt của ngài, mấy người chúng tôi không là gì nhưng đừng nghĩ đến việc Hoa gia vĩnh viễn trở thành tay sai cho Long gia.
Ánh mắt Long Vương lóe lên tia khinh miệt:
- Nếu là heo thì vĩnh viễn chỉ có thể ăn nước vo gạo mà thôi, nên tự biết rõ, lúc nào sẽ bị giết, lúc nào ẽ bị bán. Tất cả đều là số mệnh của các người… Heo muốn làm người chỉ là những thứ không biết tự lượng sức mình mà thôi.
Lời nói của Long Vương khiến tất cả mọi người của Hoa gia ai nấy mặt đỏ tía tai, tức anh ách.
Tuy họ luôn nhún nhường Long gia, nhưng cũng chưa từng bị vũ nhục trực tiếp như vậy.
- Cha! Giao em gái ra đi!
Sắc mặt Hoa Vô Lệ khó đoán. Lúc này y cảm thấy, đây có khi lại là một cơ hội tốt. Giao Hoa Lộng Ảnh cho Long Vương, Hoa gia không bị diệt vong, y lại có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Hoa gia, là đối tượng được quan tâm duy nhất trong nhà.
Điểm quan trọng là Long Vương có thể giúp y ngăn cản Lâm Phi và Thiên Diện đang muốn giết y.
- Vô Lệ! Mày nói cái gì đấy hả?
Hoa Vĩnh Bạc nổi giận nói:
- Cho dù chúng ta có chết hết, em gái của mày cũng không được chết!
- Nhưng hôm nay đã không tránh được nữa rồi. Nếu không giao nó ra, Long Vương sẽ giết chết toàn bộ chúng ta? Sao con có thể trơ mắt nhìn nhiều người chết thảm như vậy cơ chứ?
Hoa Vô Lệ chính nghĩa nói.
- Em gái của mày là hy vọng duy nhất! Phải bảo vệ con bé!
- Nhưng đã không thể giấu được nữa rồi! Long gia đã biết thể chất đặc thù của con bé.
Hoa Vô Lệ không thèm bận tâm đến sự phản đối của những người trong gia tộc, chạy đến chỗ Long Vương nói:
- Long Vương, người ngài muốn là Lộng Ảnh, xin ngài hãy khoan dung cho sự vô lễ của chúng tội. Lộng Ảnh đang ở phòng luyện cộng dưới lòng đất.
- Vô Lệ! Mày điên rồi sao?
Đám người Hoa Vĩnh Bạc tức hộc máu nhưng không thể ngăn cản nổi.
Long Vương giật mình, nhìn nhìn mặt đất dưới chân:
- Hóa ra là ở dưới đất, khó trách ta không thể phát hiện được vị trí cụ thể của Hoa Vạn Lâu. Xem ra có khoáng vật đặc biệt ngăn cách phòng luyện công.
Vừa nói, một móng rồng của Long Vương đã vọt thẳng xuống từ trên không trung như một đạn pháo màu vàng. Trong ánh hào quang rộng lớn, từng mảng đá to vỡ tan tay, móng rồng trực tiếp đào ra một cái hố rộng 4, 5m.
Một lỗ thủng lớn xuất hiện trước mặt mọi người, phía dưới quả nhiên có một tầng ngầm trống trải.
- Thật quá lắm rồi!
Một tiếng gầm vang lên từ bên trong, tiếp đó một thân ảnh áo tím bay từ dưới đất ra. Người đó không ai khác chính là Hoa Vạn Lâu mặt đầy sát khí.
Thấy Long Vương đang cười lạnh, nguyên khí màu đỏ toàn thân Hoa Vạn Lâu bắt đầu khởi động:
- Long Thiên Cương, lão hủ tránh ngươi mười mấy năm để dốc lòng tu luyện. Ngươi cho rằng lão hủ sợ ngươi sao?
- Đáng ra ta định cho ngươi sống thêm mấy ngày, nhưng hôm nay ngươi đã mò đến tận cười, còn muốn giết bảo vật trân quý của Hoa gia ta, vậy lão hủ chỉ có thể giết chết người ngay tại đây.
- Lão già kia, năm đó lão đã không phải đối thủ của ta. Bây giờ, lão lại càng không xứng là đối thủ của ta.
Long Vương bình tĩnh, cất bước đi về phía hố sâu, định xuống đất đi tìm Hoa Lộng Ảnh.
Thấy Long Vương cả người ánh lên quang diễm đang ngày một tới gần, sát khí từ trên người Hoa Vạn Lâu lại càng lộ rõ. Hai tay lão chậm rãi vươn ra như chim ưng giương cánh…
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính