Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 267: Rơi
Thanh đao thứ ba!?
Phu nhân Fernandez lộn ngược ra sau né tránh, tâm tình bất định nhìn Quỷ Nhẫn.
Bà ta chưa bao giờ giao thủ với Quỷ Nhẫn, nhưng nghe nói, từ xưa tới nay không có ai biết rốt cuộc Quỷ Nhẫn đã dùng đồng thời bao nhiêu thanh đao, lần cuối cùng, có người nhìn thấy gã đồng thời thi triển năm thanh đao, nhưng không ai biết, đó có phải là cực hạn của gã không.
- Ta vẫn đang chờ ngươi phân ra song kiếm, troides-helena.
Thanh đao thứ ba của Quỷ Nhẫn lại lần nữa được thu vào trong áo choàng, có vẻ như gã có chút thất vọng, thực lực của Phu nhân Fernandez có chút chênh lệch so với gã tưởng tượng.
Phu nhân Fernandez nghe gã gọi tên danh hiệu sát thủ bà ta từng có, “Thường Phượng Điệp”, sắc mặt bỗng trở nên phức tạp.
Sở dĩ bà ta có danh hiệu này là bởi vì kiếm Tây Dương của bà ta sẽ tạo ra vô số ảo ảnh màu vàng dưới ánh mặt trời, giống như chiếc cánh bướm màu vàng phát sáng trên đảo suvara dvīpa.
Những năm này, sau khi bà ta trở thành thủ lĩnh, lại đắm chìm trong không khí của gia đình, thực lực dừng lại cấp Hoàng Kim nhất đoạn, mà không hề có gì tiến bộ, điều này khiến cho Quỷ Nhẫn có chút tiếc nuối.
Vốn, gã hy vọng ba người này cộng lại, chí ít cũng có thể cho mình chút kích thích, huống hồ vừa vặn có cao thủ dùng đến kiếm, có thể khiến đao của gã hoạt động nhiều hơn chút.
- Đừng xem thường một bà mẹ đã mất đi con cái cùng gia đình!!
Phu nhân Fernandez nước mắt tràn mi, dốc hết toàn lực, sát khí tăng gấp đôi, bà ta đã không còn gì để lưu luyến mà chỉ muốn báo thù!
Tất cả những người ngăn cản bà ta báo thù, đều phải chết! chết! chết!
Bà ta không còn cơ hội nào để lui, đập nồi dìm thuyền, song kiếm Tây Dương của bà càng ngày càng nhanh nhạy, như từng sợi tơ màu vàng trong không trung, không chút e dè bao quanh Quỷ Nhẫn.
Mèo Mun cùng Cự Thạch tinh thần trở nên phấn chấn, không ngờ thủ lĩnh còn có thực lực được ẩn giấu! Như vậy có lẽ bọn chúng còn có cơ hội đánh bại biến thái xếp thứ tám bảng Huyết Toàn!
Nhân lúc phu nhân Fernandez đang tạo áp lực chính diện cho Quỷ Nhẫn, Mèo Mun và Cự Thạch đã đứng bên cạnh cùng phía sau, một tên dùng thiết quyền ngăn cản đường lui của Quỷ Nhẫn, một tên dùng độc sương mù thừa cơ đánh lén.
Trong lúc nhất thời, hai đao của Quỷ Nhẫn trong áo choàng tung bay, nhưng lại bị đối phương kẹp lại, khó mà tiến hành phản kích.
Rất nhanh, Quỷ Nhẫn lại lần nữa xuất đao thứ ba, dùng để đối phó với ngăn cản cùng tiến công của Cự Thạch ở bên cạnh.
Lúc này, ba người mới phát hiện ra, Quỷ Nhẫn rõ ràng hai cánh tay vung đao, nhưng gã vẫn còn một cánh tay khác đang vung đao nữa!
Gã…không chỉ có hai cánh tay?
- Hừ hừ…
Quỷ Nhẫn phát ra âm thanh như cười như không trầm thấp, có vẻ cảm thấy như vậy mới thú vị, nhưng gã không thích nhiều lời, mà chỉ để ý đến chém giết!
- Vèo!
Trong lúc đó, lại một thanh đao màu trắng sắc bén từ phía sau áo choàng bay ra, tên Mèo Mun không hề được chuẩn bị tâm lý, đang định dùng móng vuốt sắc bén tập kích Quỷ Nhẫn, thì bị đao của Quỷ Nhẫn rạch thủng cuống họng!
- Ách!
Đến chết Mèo Mun cũng không biết thanh đao tới từ đâu!
Còn phu nhân Fernandez và Cực Thạch, đang kinh ngạc chứng kiến cảnh vừa rồi thì dưới áo choàng, lại lộ ra một tay nữa!
Trong lúc nhất thời, bốn đao võ sĩ dưới sự khống chế của Quỷ Nhẫn, hình thành trận đao dày đặc không kẽ hở, va vào hai thanh kiếm Tây Dương kêu ra những tiếng “đinh đinh đinh đinh” liên miên không dứt!
Lửa văng khắp nơi, phu nhân Fernandez phát hiện tay của mình không có cách nào cầm chặt kiếm, bị những ma sát với đao của Quỷ Nhẫn làm chấn động, miệng run lên!
Vốn dĩ tên này không chỉ là tên biến thái mà còn là quái vật! Là người có “bốn tay”!
Rất rõ ràng, nhưng giờ bọn chúng mới biết sự thật này đã quá muộn.
Sau khi Quỷ Nhẫn cầm bốn thanh đao, thế công của phu nhân Fernandez không có cách nào tiếp tục thi triển, chỉ đành nghe mấy tiếng giòn vang, kiếm Tây Dương đã bị chặt đứt!
Thân thể của Quỷ Nhẫn hóa thành một lưỡi đao xoay tròn, xuyên thẳng về phía phu nhân Fernandez và tên Cự Thạch bên cạnh, giống như một con quay, nhanh như gió lốc!
Sau chiêu đó, Quỷ Nhẫn đứng trên bãi cỏ, không hề xuất chiêu nào nữa.
Thân thể của phu nhân Fernandez và Cự Thạch đã dừng mọi hoạt động, đứng tại chỗ như bị đông kết.
Hai mắt Cự Thạch mở lớn, vừa định mở miệng nói gì đó thì đầu của gã đã bị tuột xuống.
Phu nhân Fernandez đã không còn chút sát khí, mỉm cười dịu dàng:
- Honey, em tới rồi…
Một giây sau, thủ lĩnh của Tinh Hồng Thập Tự, phu nhân Fernandez, từ đầu sọ đã chảy ra tơ máu…
Đầu của bà ta bị chém thành hai mảnh, nhưng nhìn thì lại toàn thây, cũng coi như Quỷ Nhẫn cho bà ta chút tôn trọng.
Bốn tay của Quỷ Nhẫn thu về trong áo choàng, bốn thanh đao cũng biến mất.
Gã nhìn cánh cổng biệt thự, Lâm Đại Nguyên, Lâm Dao, và Hứa Vân cùng Hứa Vi đã tỉnh đang nhìn mình bằng con mắt sợ hãi.
Bọn họ đã chứng kiến toàn bộ trận kịch chiến vừa rồi, ba người kia đã chết, sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.
Quỷ Nhẫn đã quen với việc người khác nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn quái vật, lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến, gã móc điện thoại ra.
- Alo, Khuyển Nha, bên cậu sao rồi?
Người gọi điện thoại tới chính là Natasha, gọi tên của Quỷ Nhẫn.
Quỷ Nhẫn trở lời đơn giản:
- Đã kết thúc.
Đầu dây bên kia, Natasha im lặng một lát, cười hì hì nói:
- Xem ra thì “tứ sát” đã bị tẩy bài rồi, Tinh Hồng Thập Tự không còn nữa rồi, mấy tổ chức lớn bên Tây Âu e là đang máu chảy đầu rơi tranh giành thứ hạng.
- Ừm.
Quỷ Nhẫn không có hứng thú với mấy chuyện này.
Natasha cũng đã quen, quen biết tên ít nói này đã mười năm, là bạn bè vào sinh ra tử với nhau, biết tên này là như vậy nên cũng không nói gã không có lòng kiên nhẫn.
- Đúng rồi, một buổi tối đã qua đi rồi, sao không thấy tin tức gì của Scarpe và Kaysone? Có khi nào bị người của tên phản đồ Victor bắt rồi không?
- Không thể nào.
Quỷ Nhẫn dứt khoát bác bỏ, gã rất tin tưởng Lâm Phi.
Natasha cũng chỉ đùa một chút:
- Đợi thêm nửa ngày nữa vậy, ây da…tôi phải ngủ bù, đâu biết hai tên ngu ngốc kia đến sớm như vậy..tôi còn chưa ngủ đủ….cậu cứ ở sơn trang Thiên Lan đi, đừng dọa em gái của Scarpe…ha ha…
….
Tỉnh Tây, sau đại chiến trong căn cứ bí mật bên biển, bốn bề phế tích.
Trải qua một đêm, dưới sự trợ giúp của bộ đội cứu viện đến chậm, khu căn cứ cũng coi như đã khôi phục được phần lớn công năng.
Điều khiến tất cả cấp cao cảm thấy may mắn chính là, nhóm nhân vật quan trọng Lục Trường Minh cùng với những chuyên gia khoa học cốt cán không chết.
Nhưng, không khí bao trùm căn cứ lại vô cùng ngưng trọng.
Trong giam phòng thí nghiệm dưới lòng đất, trên một đài cao màu trắng, bốn phía đầy người.
Lục Trường Minh, Phương Thư Hải, Long Bưu, Diệp Vô Nhai, Phương Hải Trường, bao gồm là Lý Úy Nhiên và Dư Mộc Cận đều ở đó.
Thậm chí là Khô Lâu Vương Kaysone cũng đã phục hồi, đứng trong đám người.
Mấy tên chuyên gia chữa bệnh hàng đầu đang vội vàng sử dụng các loại dụng cụ, làm kiểm tra hết lần này đến lần khác trên cơ thể đã cháy thành than của người trên bàn.
Cơ thể người này đã cháy không còn nhìn ra diện mạo, nhiều bộ phận trên cơ thể đã mất mấy khối thịt, ngũ quan càng mơ hồ, tóc cũng cháy thành tro.
Trên dưới toàn thân không tìm ra chỗ nào có bộ dạng của một con người.
Đây chính là Lâm Phi được vớt lên từ dưới biển!
- Chú…chú….
Khuôn mặt nhỏ của Lý Úy Nhiên đẫm nước mắt, nhìn thi thể đen thành than không ra hình dạng người, khuôn mặt tràn đầy bi thương.
Kaysone hai tay chắp trước ngực, không ngừng đọc kinh văn, cả người âm khí âm u, không ai đến quấy rầy y.
Từ sau khi vớt Lâm Phi về, cả người Kaysone đều thần hồn phách lạc hồi lâu, trong tiếng gào thét điên cuồng của y, mặc dù tất cả các chuyên gia đều cho rằng đây là tử thi than cháy, nhưng Lục Trường Minh vẫn hạ lệnh để tất cả các chuyên gia tập hợp lại, tiến hành kiểm tra.
Đây là một người đàn ông làm nên kỳ tích, mặc dù không phải là ý của hắn, nhưng quả thực hắn đã cứu rất nhiều người trong căn cứ.
Cho nên, để tỏ lòng cảm tạ, tỏ lòng tôn trọng đối với nhân vật truyền kỳ một đời, bọn họ đã dùng tất cả khoa học kỹ thuật hiện đại nhất để kiểm tra xem Lâm Phi còn tia sống sót nào không.
Mặc dù trong mắt tất cả mọi người, ngoại trừ Kaysone ra, đây là điều vô ích, đã bị sét đánh khô rồi, làm sao có thể cứu được?
Nói khó nghe chút, không bị vỡ vụn, còn toàn thây là đã may mắn lắm rồi.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính