Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 159: Khó hầu hạ
Lúc trở lại khách sạn, Tô Ánh Tuyết đã có chút mất kiên nhẫn. Cô ném túi về phía Lâm Phi, mặt tức giận:
- Anh có biết thời gian làm việc của em quý thế nào không hả?
Lâm Phi ngượng chín mặt, cười ngây ngô khiến Tô Ánh Tuyết tức giận không có chỗ phát tiết, cô ấy tức đến mực hận không thể nhào tới nhéo hắn mấy cái.
Nếu không có người ngoài ở đó, chắc chắn cô ấy sẽ chửi ầm lên rồi nói đủ những lời khó nghe nhất rồi.
Có thể làm như vậy, Lâm Phi – người làm cho mấy vị cán bộ thôn kia nơm nớp lo sợ, người dễ dàng giải quyết đám lưu manh lại trở nên dễ bảo như vậy trước mặt Tô Ánh Tuyết. Quả thật, danh xưng giám đốc lạnh lùng không phải giả.
Lâm Phi đã quen với sự xấu tính của cô gái này. Cũng không sao, dù sao cũng không phải chuyện gì quá đáng, để cho bạn gái trút giận là chức trách của bạn trai mà.
Dĩ nhiên, về sau gặp phải chuyện như thế, nếu phải đi hắn vẫn đi. Dù sao nuông chiều phụ nữ là một chuyện, đàn ông cũng có những việc quan trọng cần phải làm.
Trưởng thôn Lưu Bác đã đi. Ông ta cũng không dám tiếp tục đối mặt với Lâm Phi, ngay cả tiễn đưa cũng là cán bộ khác tới tiễn.
Trên đường lái xe về thành phố Lâm An, cơn tức của Tô Ánh Tuyết vừa qua, giọng điệu lại bình tĩnh trở lại:
- Lâm Phi, nhà cũ của anh ở thôn Khẩu Thủy, anh có quen thuộc với nơi này không?
Lâm Phi lắc đầu:
- Chú của anh và Dao Dao khá quen. Trước kia, cha anh đến thành phố mở tiệm mỳ từ sớm, nhà thương phẩm ở khu vực cũ, anh không hay tới đây.
- Ồ…
Tô Ánh Tuyết gật đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Phi nhìn cô gái muốn nói rồi lại thôi qua kính chiếu hậu thì cười nói:
- Em muốn hỏi anh có để ý đến việc em muốn san bằng khe núi đó sẽ đụng chạm đến một số phần mộ tổ tiên phải không?
Tô Ánh Tuyết không phủ nhận:
- Anh có để ý không?
Lâm Phi suy nghĩ rồi đáp:
- Thật ra bà anh đã qua đời từ lâu, từ nhỏ anh chưa hề được nhìn thấy bà. Anh cũng không nhớ rõ lắm, phần mộ tổ tiên nhà anh có ở đó hay không? Muốn anh để ý đến chuyện đó cũng có phần miễn cưỡng. Nhưng bác của anh thì không chắc.
Tô Ánh Tuyết nghe xong, sắc mặt trở nên thoải mái hơn nhiều:
- Anh không phản đối là được, chỗ bác anh, anh không cần lo đâu.
Lâm Phi tò mò hỏi:
- Tiểu Tuyết, em có lòng tin có thể lấy được mảnh đất đó sao? Đó là nơi có phần mộ tổ tiên của hơn mười hộ gia đình trong làng, muốn bọn họ đồng ý di dời phần mộ đi chỗ khác, cho dù em thông qua chính quyền cũng là chuyện rất khó. Động chạm đến phần mộ của tổ tiên là điều tối kỵ ở Hạ quốc, đây là chuyện bất hiếu đó.
- Không cần dùng đến mối quan hệ với chính phủ. Qua vài ngày nữa, người dân sẽ tự động đồng ý di dời phần mộ, hơn nữa, họ cũng sẽ phối hợp với Khuynh Thành để khai phá vùng đất đó.
Mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên thần thái tự tin.
Lâm Phi bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh. Cô gái này lại đang tính toán điều gì đó đen tối đây.
- Em coi trọng mảnh đất đó thế sao? Vì vận tải thuận lợi, mở rộng con đường từ nhà xưởng đến đường chính, không phải sẽ càng tiết kiệm hơn sao?
Lâm Phi buồn bực.
Khóe miệng Tô Ánh Tuyết có nét cười, giống như một con hồ ly giảo hoạt, nháy mắt mấy cái rồi nói:
- Xem anh là bạn trai của em, em liền từ bi nói cho anh biết nguyên nhân…
Cô gái vui vẻ bắt đầu nói với Lâm Phi về kế hoạch của mình. Lâm Phi chăm chú lắng nghe, càng nghe càng dở khóc dở cười. Hắn không thể không bái phục tầm nhìn của cô gái này…
Hóa ra, thứ Tô Ánh Tuyết coi trọng không phải là việc nâng cao hiệu suất vận chuyện từ nhà xưởng, chuyện này với cô chỉ là thứ yếu.
Cái cô chú ý đến là, con đường cao tốc ở bên ngoài dốc núi thôn Thủy Khẩu, cách mười cây số, vì nó vừa đúng đi qua Lâm An, lại có một lượng lớn giao thông cách trở, vẫn chưa có bất kỳ khu phục vụ nào.
Nhưng một khi khe núi kia bị san bằng, sau khi xây dựng một con đường lớn nối liền với đường cao, đồng nghĩa với việc sẽ để cho nhiều xe đi qua, có một điểm phục vụ hoàn toàn mới. Đổ xăng, ăn cơm, thậm chí còn có chỗ ngủ qua đêm, các nhu cầu cần thiết sẽ phát sinh.
Vì thật ra thôn Thủy Khẩu cũng chỉ là một ngôi làng, không phải một địa điểm phục vụ thuần túy. Mở rộng, khai hóa vùng đất đó, xung quanh là cảnh sắc đồi núi xanh mướt, tương lại còn có khu nhà xưởng hiện đại trở thành một điểm du lịch hấp dẫn. So sánh với những điểm phục vụ khác, nơi này có nhiều nét hấp dẫn hơn.
- Thật ra lúc em chọn mảnh đất để xây nhà xưởng, em đã nhìn trúng khe núi đó. Khu vực đó là nơi phù hợp nhất cho việc xây dựng, tuy nhiên, mấy người dân ở đó lại không muốn dời phần mộ tổ tiên của mình đi, không ai hỏi đến. Lần này, em muốn lấy lý do sửa đường xây dựng công xưởng, dùng cách đánh phủ đầu để hạ giá mảnh đất đó.
- Điểm quan trọng hơn cả là những điểm du lịch khác, thu nhập phần lớn thuộc về những cán bộ quản lý cấp cao. Nhưng khu vực của chúng ta thiết lập khu vực phục vụ chất lượng cao, thu hút lượng khách lớn, doanh thu nhận được không cần nộp lên các bộ ban ngành ở trên.
- Điều này đồng nghĩa với việc, đường cao tốc sẽ giúp chúng ta mời chào khách hàng. Nhưng chúng ta không cần chia hoa hồng cho họ.
Tô Ánh Tuyết nói đến đây thì không còn chút khí chất cao ngạo nào, tất cả chỉ còn là sự dễ thương với đôi mắt xinh đẹp như vầng trăng lưỡi liềm.
Lâm Phi đến điên mất, cô gái này thích tiền đến thế sao? Tiền cần phải kiếm, nhưng cũng không cần vui thế chứ.
Tuy nhiên, nghe Tô Ánh Tuyết miêu tả, bản kế hoạch trong tương lai của cô rất khả quan. Dù sao, cùng với sự phát triển mạnh mẽ của thành phố Lâm An, sau này thôn Thủy Khẩu nhất định sẽ nối thành một khối với khu vực thành phố. Đến lúc đó, vùng đất đó của Quốc tế Khuynh Thành sẽ chiếm lĩnh vị trí đắc địa. Đừng nói đến việc giá đất sẽ ngày một tăng cao, đồng nghĩa với việc hình thành một diện mạo mới như khu vực thành phố.
Lúc bàn bạc với vợ chồng tập đoàn Ms, Tô Ánh Tuyết không hề lộ ra những ý nghĩ này. Dĩ nhiên, cô đang giữ lại quân át chủ bài cho mình.
Đi được nửa đường, Tô Ánh Tuyết nhận được một cuộc điện thoại. Lúc nghe, hóa ra là Tô Tinh Nguyên gọi tới.
Sau khi nghe xong, Tô Ánh Tuyết cảm thấy khó hiểu. Cô nói với Lâm Phi:
- Cha em nói, tối nay về nhà ăn cơm. Ông ấy có việc muốn nói với chúng ta.
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Không phải biết chúng ta yêu nhau, đợi công ty vượt qua giai đoạn khó khăn liền muốn anh rời xa em đấy chứ. Làm thế nào bây giờ, chúng ta thành đôi uyên ương bạc mệnh hay sao.
- Uyên ương không phải số khổ. Loại chim uyên ương này, hàng năm, sau khi sinh sôi nảy nở đều sẽ thay đổi bạn đời. Chỉ có điều, qua mùa đông và mùa xuân sẽ đến những nơi có người, ví dụ như công viên, trang trại, lại tiếp tục sinh sôi nảy nở. Vì thế con người mới cho rằng chúng luôn ở cùng nhau. Thật ra, uyên ương là một trong những loài động vật không chung thủy nhất.
Tô Ánh Tuyết giải thích rõ ràng.
Lâm Phi quên béng việc đại tiểu thư là người yêu động vật, thấy cô mãi mới có được cơ hội thể hiện tri thức “bác học” của mình nên hắn phối hợp, nghiêm túc gật đầu:
- Tiểu sinh xin thụ giáo!
Tô Ánh Tuyết thấy thế lại chu mỏ ra, mất hứng:
- Anh nói như vậy rõ ràng không có chút thành ý nào. Rõ ràng anh đang cười nhạo em không hiểu biết bằng anh phải không? Hừ!
Nói xong, cô lắc đầu, dường như lại đang tức giận, không thèm để ý đến Lâm Phi.
Lâm Phi thầm hô oan uổng trong lòng. Đại tiểu thư thật khó hầu hạ quá đi, nói cô ấy hiểu chuyện cũng không được sao? Hắn lắc đầu than khổ, ngày tháng sau này chắc sẽ không dễ chịu đây.
Chạng vạng tối, sau khi tan làm, hai người tới nhà họ Tô ở ven hồ.
Tô Ánh Tuyết niệm phật tượng trưng cho sự quyết tâm trong lòng. Trước khi vào cửa, cô còn cố ý thò tay khoác tay Lâm Phi, thể hiện điệu bộ của một cô gái đang say đắm trong tình yêu.
Lâm Phi không phản đối vì cô gái này luôn rất mãnh liệt. Cho dù là cánh tay đang ôm hắn của cô cũng có thể khiến hắn muốn phạm tội. Điều này khiến tâm hồn khô cằn đã lâu của hắn như được tưới tắm bởi những làn mưa mát lành.
Mới vừa vào đến đại sảnh, vú Trương đang pha trà, Tô Tinh Nguyên đang ngồi trên ghế sôfa xem tivi.
- Cha!
Tô Ánh Tuyết gọi, tuy giọng nói bình thản nhưng trong lòng cô lại vẫn lo lắng thấp thỏm.
Tô Tinh Nguyên đứng dậy, thấy hai người thân mật dính nhau như sam, ông không khiến hai người mất hứng mà chỉ nở nụ cười dễ mến cùng gương mặt hòa nhã.
- Tiểu Tuyết, Lâm Phi, tới đây nào… Mau ngồi xuống đi, đứng làm gì chứ, đây đâu phải công ty, người trong nhà không cần khách khí đâu.
Tô Tinh Nguyên gọi họ vào rồi bảo dì Vương đi làm đồ ăn. Hóa ra đợi hai người tới mới làm đồ ăn cho nóng.
Thái độ hoàn toàn khác biệt khiến không chỉ Tô Ánh Tuyết kinh ngạc mà ngay cả Lâm Phi cũng nghĩ mình đang nằm mơ.
Ông già này bị sao vậy?
Đôi tình nhân lén liếc nhau, trong mắt hai người tràn đầy nghi vấn.
Sau khi ngồi xuống, Tô Tinh Nguyên còn lấy vải thiều tươi để trong rổ, bóc vỏ đưa cho Tô Ánh Tuyết.
- Nào, tiểu Tuyết, vải thiều tươi con thích nhất này, lâu không ăn rồi. Yên tâm đi, tay ba rất sạch.
Tô Tinh Nguyên cưng chiều nói với cô.
Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết đỏ bừng lên. Từ nhỏ đến lớn, tuy Tô Tinh Nguyên cho cô nhiều tiền tiêu vặt, nhưng việc bóc vỏ vải thiều cho cô ăn, hình như chỉ xảy ra lúc cô còn nhỏ mà thôi.
- Cám ơn cha…
Tô Ánh Tuyết nhận lấy rồi bỏ quả vải vào trong miệng.
Sau khi thấy cô gái ăn một quả vải cực lớn, cái miệng nhỏ nhắn phình to, cắn “òm ọp’, giống hệt với lúc cô ăn kẹo dẻo. Khuôn mặt tròn trịa, vô cùng đáng yêu.
Không ngờ cô ấy lại thích ăn vải thiều, vải thiểu giống kẹo dẻo ở điểm này sao?
Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi nhìn mình chăm chú lại càng thêm thẹn thùng. Sau khi nhổ hạt ra, cô thở phì phò nói:
- Anh thấy em buồn cười lắm sao?
Lâm Phi mỉm cười, lắc đầu đáp:
- Anh thích nhìn em như vậy. Em rất đáng yêu. Ngoài ra anh chả có ý gì khác.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Sao trước mặt Tô Tinh Nguyên mà người đàn ông này lại nói với cô những lời mập mờ thế chứ.
Nhưng Tô Tinh Nguyên lại không hề tức giận. Ông ta cười ha hả nói:
- Thấy các con thân mật như vậy, cha cũng yên tâm. Xem ra… Lâm Phi thực sự yêu tiểu Tuyết nhà tôi.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính