Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Chương 116: Người thứ ba
Đứng bên ngoài cửa hàng kẹo dẻo, Lâm Phi bất giác nở một nụ cười vui vẻ, ánh mắt càng trở nên dịu dàng. Nếu lúc này, có người đi qua người hắn, chắc chắn sẽ cho rằng tên này là tên ngốc.
Nhưng Lâm Phi cơ bản đã quên mình đang đứng ở đâu, trong đầu hắn, hình ảnh của cô gái bé nhỏ cổ quái, xinh đẹp ngây thơ, và Tô Ánh Tuyết của hiện tại dần dần hòa làm một….
Hôm đó ở khu nhà cũ Tô gia, những điều vú Trương nói, tính cách Tô Ánh Tuyết vốn dĩ không phải là thế này…Lâm Phi cũng coi như đã hiểu thấu.
Không phải Tô Ánh Tuyết có nhân cách phân liệt, mà là trong xương tủy người con gái này, vẫn là vậy, tức giận chu môi khi không mua được đủ kẹo dẻo, thấy cậu bé đáng thương bên đường lại chia sẻ kẹo cùng cậu bé.
Mẹ cô qua đời, cha lại tái hôn, sự xa cách của gia đình, áp lực trong công việc, sự nhấp nhô của cuộc sống khiến cô không thể sống một cách vô ưu vô lo như khi còn bé.
Vẻ lạnh lùng của cô, sự cự tuyệt cùng cố chấp của cô không phải là lựa chọn trầm luân, là là một loại phản kháng phấn khởi khác.
Vốn dĩ Lâm Phi cho rằng, cuộc đời hơn hai mươi năm qua của mình, nói thì ngắn ngủi nhưng kỳ thực vô cùng phức tạp và gian nan, là do ảnh hưởng của hai người phụ nữ.
Một người là người đã từng thân thiết nhất với hắn, nhưng lại khiến cuộc đời của hắn rơi vào vực sâu không đáy, cảm nhận được sự tàn khốc vô tình, tuyệt vọng, thống khổ của cuộc sống.
Một người là người lặng lẽ làm bạn với hắn trong giai đoạn khó khăn nhất, dùng sự dịu dàng không lời để hắn thoát khỏi địa ngục, trở về với nhân gian, để hắn hiểu rằng, thế giới này không chỉ có thù hận, mà còn có cả tình yêu vô bờ và không vụ lợi.
Nhưng bỗng nhiên, Lâm Phi cảm thấy rằng, bản thân mình đã lơ là người phụ nữ thứ ba, đó chính là cô gái kia.
Có lẽ là bởi vì thời gian này quá mức u ám, hắn không muốn nhớ lại, nhưng không thể không phủ nhận, người con gái này đã thay đổi cuộc đời hắn.
Vốn đang trong màn mưa lạnh lẽo, âm u, mệt mỏi vô chừng, đã bắt đầu từ bỏ tính mạng của mình, tưởng rằng cả thế giới này đều vứt bỏ hắn,
Nhưng, sự xuất hiện của người con gái này đã khiến thế giới u ám của hắn được nhuộm một màu tươi tắn…
Túi kẹo dẻo kia, hắn đã không nhớ là có hương vị gì, nhưng nếu không có túi kẹo kẻo đó, không có cô gái chủ động để ý đến mình, vậy thì….
Có lẽ đã không có Lâm Phi của hiện tại.
Lâm Phi không tin tưởng vào cái gọi là duyên phận, nhưng giây phút này, đây chính là một loại “duyên phận”.
- Anh đang cười gì đó? Sao ngẩn người vậy?
Tô Ánh Tuyết không biết lúc nào đã ra khỏi cửa hàng kẹo, trong lòng ôm một bình nhựa to. Mặc dù có túi che đi nhưng không cần đoán cũng biết bên trong chứa đầy kẹo dẻo.
Cô gái hiển nhiên không biết, vừa rồi trong lòng Lâm Phi có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp. Cô đi đến trước mặt Lâm Phi, đẩy bình kẹo lớn vào lòng hắn.
- Cầm giúp tôi! Không được trộm đâu đấy!
Tô Ánh Tuyết bộ dạng nghiêm túc.
Lâm Phi cười một tiếng, thuận tay ôm lấy bình kẹo dẻo.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ quái. Không biết vì sao, ánh mắt hắn nhìn mình dịu dàng hơn trước rất nhiều. Điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
- Rốt cuộc…là anh có chuyện gì thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Tô Ánh Tuyết mơ mơ màng màng.
Lâm Phi bỗng nói một câu khiến cô càng cảm thấy khó hiểu:
- Cảm ơn cô.
- Hả?
Tô Ánh Tuyết không hiểu tại sao, bỗng đưa bàn tay trắng nõn sờ lên trán Lâm Phi:
- Không sốt mà, rốt cuộc anh đang nói gì thế, đừng dọa tôi có được không?
Lâm Phi lắc đầu, e là nói ra chuyện này năm xưa, cô cũng không còn nhớ nữa. Dù gì, đối với cô mà nói, đó chỉ là một chạng vạng tối bình thường đến mức không thể bình thường hơn, gặp phải một cậu bé đáng thương, chia sẻ một túi kẹo, chỉ vậy thôi.
- Chúng ta đi thôi, đi ra ngoài đường lớn thuê xe về.
Tô Ánh Tuyết mua được kẹo, bộ dạng hài lòng vô cùng, tựa như đã hoàn thành một chuyện vĩ đại, ghê gớm lắm vậy.
Lâm Phi gật đầu, lặng yên đi theo cô gái, vừa đi vừa hỏi:
- Ánh Tuyết, hồi nhỏ trong nhà cô có tài xế lái xe Mercedes- Benz?
Tô Ánh Tuyết có vẻ tò mò quay đầu lại hỏi:
- Sao anh lại biết? Ồ, là thím Giang nói với anh à, đó là chú Lưu Phàm, có quan hệ rất tốt với thím Giang. Trước đây, là tài xế của mẹ tôi, nhưng mấy năm trước chú bị bệnh qua đời rồi, thím Giang rất đau buồn, thường xuyên nhắc tới chú ấy.
Lâm Phi nghe cô gái nói vậy, cơ bản có thể xác định, cô bé đó chính là Tô Ánh Tuyết.
- Vậy khi còn bé cô cũng một mình chạy ra ngoài mua kẹo dẻo, không sợ nguy hiểm sao?
Lâm Phi cười tủm tỉm hỏi.
Tô Ánh Tuyết có vẻ hoài niệm:
- Đương nhiên cha mẹ không đồng ý để tôi một mình chạy ra ngoài, nhưng từ nhỏ tôi đã để dành rất nhiều tiền tiêu vặt, gọi chiếc taxi là được. Hồi đó xe ít, người cũng không xấu, nhưng cũng thường bị mẹ phát hiện, sau đó bảo lái xe đến đón tôi về…sau này mẹ không còn nữa, một mình chạy ra ngoài cả ngày, cũng không có người tìm tôi nữa, nên có chút không quen.
Hai người trò chuyện rồi gọi một chiếc taxi quay trở về sơn trang Bắc Tú.
Trong lòng Lâm Phi dần nảy sinh ý niệm trong đầu, mình không nên trốn tránh tình cảm này, đến ông trời cũng đang thúc đẩy đoạn duyên phận này, còn mình quả thực cũng thích cô gái này, vậy còn sợ hãi gì nữa.
Chỉ là, trước đây Lâm Đại Nguyên liên tục nhắc nhở đừng có quan hệ gì sâu sắc với Tô Ánh Tuyết, khiến Lâm Phi có chút đau đầu.
Lâm Phi suy nghĩ, cũng chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp, xác lập quan hệ với Tô Ánh Tuyết xong, sẽ giải thích với bác cả, không thể vì bác cả không biết toàn bộ sự tình mà đi ngược lại với cảm xúc trong lòng mình.
….
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Một ngày một đêm đã trôi qua, nhưng Tô Tuấn Hào vẫn chưa tỉnh lại.
Sắc mặt của Diêu Lam càng tiều tụy. Bà ngồi bên cạnh giường bệnh, một tay nhẹ nắm lấy tay con trai, trong đầu không ngừng nhớ đến lời của bác sĩ.
- Diêu phu nhân, tình hình của Tô thiếu gia không lạc quan. Cậu ấy chịu kích thích quá lớn, có lẽ vì sợ hãi điều gì đó mà trong tiềm thức không mong muốn tỉnh lại.
- Loại bệnh nhân này, điều sợ nhất là bản thân không có ý chí sống mãnh liệt, dù có dùng thuốc và vật lý trị liệu tốt nhất, nếu bệnh nhân bởi bóng đen tâm lý mà từ bỏ việc tỉnh lại…vậy thì…vậy thì rất khó để cậu ấy tỉnh lại.
Sau khi bác sỹ nói xong, có vẻ không dám đối mặt với Diêu Lam, vội vàng rời khỏi.
Diêu Lam ngồi từ chiều đến tối. Tô Tinh Nguyên có đến một lần, ngồi lặng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi lặng yên lui ra ngoài.
Lúc này, Tô Tinh Nguyên cũng hiểu, nói gì với Diêu Lam cũng không có ý nghĩa, bởi Tô Tuấn Hào không tỉnh lại, mọi chuyện có nói cũng vô ích.
- Tiểu Hào…con sợ đến mức nào, bị tạp chủng kia hại khổ thế này…tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại….con không muốn nhìn thấy mẹ sao…
Diêu Lam lẩm bẩm một mình, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, thần sắc cũng đờ đẫn.
Lúc này, điện thoại trên giường đổ chuông.
Bà cúi đầu, nhìn số điện thoại, vội vã cầm điện thoại lên, có chút kích động nói:
- Anh! Anh, cuối cùng thì anh đã gọi điện lại rồi! Là cha bảo anh đến giúp em…có phải không…
Ánh mắt Diêu Lam đầy vẻ chờ mong. Lúc này bà hận không thể khiến Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết chết trước mặt mình. Bà biết, dựa vào người đàn ông vô dụng như Tô Tinh Nguyên kia là điều không thể. Gia tộc là niềm hy vọng lớn nhất của bà.
- Em Tư, em ổn định tâm tình trước đã.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, chính là lão đại của Diêu gia, Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Viễn Mậu dịch, Diêu Chấn.
- Anh cả, em thực sự rất khổ…anh cũng biết, cháu ngoại Tiểu Hào của anh là điểm chí mạng duy nhất của em…hiện tại nó vẫn chưa tỉnh lại, bác sỹ không dám nói chuyện với em nữa rồi, anh bảo nửa đời còn lại của em phải sống thế nào…hu hu…
Diêu Lam giọng nghẹn ngòa, hốc mắt lại ướt át.
- Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế. Lúc đó anh đã khuyên em, đừng gả cho tên Tô Tinh Nguyên kia, cơ bản nó không có năng lực đem lại hạnh phúc cho em.
Diêu Chấn thở dài.
- Anh, anh đừng nói nữa…lão ấy chẳng qua chỉ là một người chồng nhu nhược! Em đã nhìn thấu lão rồi! Thời khắc quan trọng, đến một tiểu nha đầu lão cũng không quản được!
Diêu Lam nghẹn ngào.
Diêu Chấn nói:
- Đồ vong ân phụ nghĩa. Nếu năm đó không phải Diêu gia chúng ta thì Khuynh Thành của nó đã bị người khác chia năm xẻ bảy, ăn đến xương cũng không còn rồi. Đến giờ, ngay cả mẹ con em mà nó cũng không bảo vệ được, còn để vệ sĩ nhà mình làm thương Tiểu Hào…
- Anh, em biết chỉ có thể dựa vào anh, anh mau phái người tới, bảo mấy tên có công phu đến giết chết cẩu tạp chủng không biết trời cao đất dày kia cho em? Em muốn uống máu của nó! Ăn thịt nó!
Trong mắt Diêu lam tràn đầy oán độc.
Nhưng, câu trả lời của Diêu Chấn lại như nước lạnh dội lên hy vọng vừa dấy lên của Diêu Lam, lòng bà như bị đóng băng…
- Em Tư, tên Lâm Phi này…không thể động vào.
- Tại…tại sao?
Diêu Lam thiếu chút nữa thì ngất xuống giường, quả thực không thể tin vào những gì tai mình nghe thấy!
Trong điện thoại Diêu Chấn có vẻ khó mở miệng, thở dài nói:
- Anh cũng muốn giúp em một tay, nhưng tên Lâm Phi này, qua điều tra của tụi anh, quả thực là có chút phức tạp.
- Em cũng biết, cuối năm nay hoặc năm tới, cha mình rất có khả năng sẽ quay trở lại, tuyển cử bình thường….nếu trong giai đoạn quan trọng này, vì chút chuyện nhỏ mà tạo tin đồn không hay, nếu thất bại….
Nhưng Lâm Phi cơ bản đã quên mình đang đứng ở đâu, trong đầu hắn, hình ảnh của cô gái bé nhỏ cổ quái, xinh đẹp ngây thơ, và Tô Ánh Tuyết của hiện tại dần dần hòa làm một….
Hôm đó ở khu nhà cũ Tô gia, những điều vú Trương nói, tính cách Tô Ánh Tuyết vốn dĩ không phải là thế này…Lâm Phi cũng coi như đã hiểu thấu.
Không phải Tô Ánh Tuyết có nhân cách phân liệt, mà là trong xương tủy người con gái này, vẫn là vậy, tức giận chu môi khi không mua được đủ kẹo dẻo, thấy cậu bé đáng thương bên đường lại chia sẻ kẹo cùng cậu bé.
Mẹ cô qua đời, cha lại tái hôn, sự xa cách của gia đình, áp lực trong công việc, sự nhấp nhô của cuộc sống khiến cô không thể sống một cách vô ưu vô lo như khi còn bé.
Vẻ lạnh lùng của cô, sự cự tuyệt cùng cố chấp của cô không phải là lựa chọn trầm luân, là là một loại phản kháng phấn khởi khác.
Vốn dĩ Lâm Phi cho rằng, cuộc đời hơn hai mươi năm qua của mình, nói thì ngắn ngủi nhưng kỳ thực vô cùng phức tạp và gian nan, là do ảnh hưởng của hai người phụ nữ.
Một người là người đã từng thân thiết nhất với hắn, nhưng lại khiến cuộc đời của hắn rơi vào vực sâu không đáy, cảm nhận được sự tàn khốc vô tình, tuyệt vọng, thống khổ của cuộc sống.
Một người là người lặng lẽ làm bạn với hắn trong giai đoạn khó khăn nhất, dùng sự dịu dàng không lời để hắn thoát khỏi địa ngục, trở về với nhân gian, để hắn hiểu rằng, thế giới này không chỉ có thù hận, mà còn có cả tình yêu vô bờ và không vụ lợi.
Nhưng bỗng nhiên, Lâm Phi cảm thấy rằng, bản thân mình đã lơ là người phụ nữ thứ ba, đó chính là cô gái kia.
Có lẽ là bởi vì thời gian này quá mức u ám, hắn không muốn nhớ lại, nhưng không thể không phủ nhận, người con gái này đã thay đổi cuộc đời hắn.
Vốn đang trong màn mưa lạnh lẽo, âm u, mệt mỏi vô chừng, đã bắt đầu từ bỏ tính mạng của mình, tưởng rằng cả thế giới này đều vứt bỏ hắn,
Nhưng, sự xuất hiện của người con gái này đã khiến thế giới u ám của hắn được nhuộm một màu tươi tắn…
Túi kẹo dẻo kia, hắn đã không nhớ là có hương vị gì, nhưng nếu không có túi kẹo kẻo đó, không có cô gái chủ động để ý đến mình, vậy thì….
Có lẽ đã không có Lâm Phi của hiện tại.
Lâm Phi không tin tưởng vào cái gọi là duyên phận, nhưng giây phút này, đây chính là một loại “duyên phận”.
- Anh đang cười gì đó? Sao ngẩn người vậy?
Tô Ánh Tuyết không biết lúc nào đã ra khỏi cửa hàng kẹo, trong lòng ôm một bình nhựa to. Mặc dù có túi che đi nhưng không cần đoán cũng biết bên trong chứa đầy kẹo dẻo.
Cô gái hiển nhiên không biết, vừa rồi trong lòng Lâm Phi có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp. Cô đi đến trước mặt Lâm Phi, đẩy bình kẹo lớn vào lòng hắn.
- Cầm giúp tôi! Không được trộm đâu đấy!
Tô Ánh Tuyết bộ dạng nghiêm túc.
Lâm Phi cười một tiếng, thuận tay ôm lấy bình kẹo dẻo.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ quái. Không biết vì sao, ánh mắt hắn nhìn mình dịu dàng hơn trước rất nhiều. Điều này khiến cô có chút ngượng ngùng.
- Rốt cuộc…là anh có chuyện gì thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?
Tô Ánh Tuyết mơ mơ màng màng.
Lâm Phi bỗng nói một câu khiến cô càng cảm thấy khó hiểu:
- Cảm ơn cô.
- Hả?
Tô Ánh Tuyết không hiểu tại sao, bỗng đưa bàn tay trắng nõn sờ lên trán Lâm Phi:
- Không sốt mà, rốt cuộc anh đang nói gì thế, đừng dọa tôi có được không?
Lâm Phi lắc đầu, e là nói ra chuyện này năm xưa, cô cũng không còn nhớ nữa. Dù gì, đối với cô mà nói, đó chỉ là một chạng vạng tối bình thường đến mức không thể bình thường hơn, gặp phải một cậu bé đáng thương, chia sẻ một túi kẹo, chỉ vậy thôi.
- Chúng ta đi thôi, đi ra ngoài đường lớn thuê xe về.
Tô Ánh Tuyết mua được kẹo, bộ dạng hài lòng vô cùng, tựa như đã hoàn thành một chuyện vĩ đại, ghê gớm lắm vậy.
Lâm Phi gật đầu, lặng yên đi theo cô gái, vừa đi vừa hỏi:
- Ánh Tuyết, hồi nhỏ trong nhà cô có tài xế lái xe Mercedes- Benz?
Tô Ánh Tuyết có vẻ tò mò quay đầu lại hỏi:
- Sao anh lại biết? Ồ, là thím Giang nói với anh à, đó là chú Lưu Phàm, có quan hệ rất tốt với thím Giang. Trước đây, là tài xế của mẹ tôi, nhưng mấy năm trước chú bị bệnh qua đời rồi, thím Giang rất đau buồn, thường xuyên nhắc tới chú ấy.
Lâm Phi nghe cô gái nói vậy, cơ bản có thể xác định, cô bé đó chính là Tô Ánh Tuyết.
- Vậy khi còn bé cô cũng một mình chạy ra ngoài mua kẹo dẻo, không sợ nguy hiểm sao?
Lâm Phi cười tủm tỉm hỏi.
Tô Ánh Tuyết có vẻ hoài niệm:
- Đương nhiên cha mẹ không đồng ý để tôi một mình chạy ra ngoài, nhưng từ nhỏ tôi đã để dành rất nhiều tiền tiêu vặt, gọi chiếc taxi là được. Hồi đó xe ít, người cũng không xấu, nhưng cũng thường bị mẹ phát hiện, sau đó bảo lái xe đến đón tôi về…sau này mẹ không còn nữa, một mình chạy ra ngoài cả ngày, cũng không có người tìm tôi nữa, nên có chút không quen.
Hai người trò chuyện rồi gọi một chiếc taxi quay trở về sơn trang Bắc Tú.
Trong lòng Lâm Phi dần nảy sinh ý niệm trong đầu, mình không nên trốn tránh tình cảm này, đến ông trời cũng đang thúc đẩy đoạn duyên phận này, còn mình quả thực cũng thích cô gái này, vậy còn sợ hãi gì nữa.
Chỉ là, trước đây Lâm Đại Nguyên liên tục nhắc nhở đừng có quan hệ gì sâu sắc với Tô Ánh Tuyết, khiến Lâm Phi có chút đau đầu.
Lâm Phi suy nghĩ, cũng chỉ có thể tìm cơ hội thích hợp, xác lập quan hệ với Tô Ánh Tuyết xong, sẽ giải thích với bác cả, không thể vì bác cả không biết toàn bộ sự tình mà đi ngược lại với cảm xúc trong lòng mình.
….
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Một ngày một đêm đã trôi qua, nhưng Tô Tuấn Hào vẫn chưa tỉnh lại.
Sắc mặt của Diêu Lam càng tiều tụy. Bà ngồi bên cạnh giường bệnh, một tay nhẹ nắm lấy tay con trai, trong đầu không ngừng nhớ đến lời của bác sĩ.
- Diêu phu nhân, tình hình của Tô thiếu gia không lạc quan. Cậu ấy chịu kích thích quá lớn, có lẽ vì sợ hãi điều gì đó mà trong tiềm thức không mong muốn tỉnh lại.
- Loại bệnh nhân này, điều sợ nhất là bản thân không có ý chí sống mãnh liệt, dù có dùng thuốc và vật lý trị liệu tốt nhất, nếu bệnh nhân bởi bóng đen tâm lý mà từ bỏ việc tỉnh lại…vậy thì…vậy thì rất khó để cậu ấy tỉnh lại.
Sau khi bác sỹ nói xong, có vẻ không dám đối mặt với Diêu Lam, vội vàng rời khỏi.
Diêu Lam ngồi từ chiều đến tối. Tô Tinh Nguyên có đến một lần, ngồi lặng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi lặng yên lui ra ngoài.
Lúc này, Tô Tinh Nguyên cũng hiểu, nói gì với Diêu Lam cũng không có ý nghĩa, bởi Tô Tuấn Hào không tỉnh lại, mọi chuyện có nói cũng vô ích.
- Tiểu Hào…con sợ đến mức nào, bị tạp chủng kia hại khổ thế này…tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại….con không muốn nhìn thấy mẹ sao…
Diêu Lam lẩm bẩm một mình, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, thần sắc cũng đờ đẫn.
Lúc này, điện thoại trên giường đổ chuông.
Bà cúi đầu, nhìn số điện thoại, vội vã cầm điện thoại lên, có chút kích động nói:
- Anh! Anh, cuối cùng thì anh đã gọi điện lại rồi! Là cha bảo anh đến giúp em…có phải không…
Ánh mắt Diêu Lam đầy vẻ chờ mong. Lúc này bà hận không thể khiến Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết chết trước mặt mình. Bà biết, dựa vào người đàn ông vô dụng như Tô Tinh Nguyên kia là điều không thể. Gia tộc là niềm hy vọng lớn nhất của bà.
- Em Tư, em ổn định tâm tình trước đã.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, chính là lão đại của Diêu gia, Chủ tịch Hội đồng quản trị Diêu Viễn Mậu dịch, Diêu Chấn.
- Anh cả, em thực sự rất khổ…anh cũng biết, cháu ngoại Tiểu Hào của anh là điểm chí mạng duy nhất của em…hiện tại nó vẫn chưa tỉnh lại, bác sỹ không dám nói chuyện với em nữa rồi, anh bảo nửa đời còn lại của em phải sống thế nào…hu hu…
Diêu Lam giọng nghẹn ngòa, hốc mắt lại ướt át.
- Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như thế. Lúc đó anh đã khuyên em, đừng gả cho tên Tô Tinh Nguyên kia, cơ bản nó không có năng lực đem lại hạnh phúc cho em.
Diêu Chấn thở dài.
- Anh, anh đừng nói nữa…lão ấy chẳng qua chỉ là một người chồng nhu nhược! Em đã nhìn thấu lão rồi! Thời khắc quan trọng, đến một tiểu nha đầu lão cũng không quản được!
Diêu Lam nghẹn ngào.
Diêu Chấn nói:
- Đồ vong ân phụ nghĩa. Nếu năm đó không phải Diêu gia chúng ta thì Khuynh Thành của nó đã bị người khác chia năm xẻ bảy, ăn đến xương cũng không còn rồi. Đến giờ, ngay cả mẹ con em mà nó cũng không bảo vệ được, còn để vệ sĩ nhà mình làm thương Tiểu Hào…
- Anh, em biết chỉ có thể dựa vào anh, anh mau phái người tới, bảo mấy tên có công phu đến giết chết cẩu tạp chủng không biết trời cao đất dày kia cho em? Em muốn uống máu của nó! Ăn thịt nó!
Trong mắt Diêu lam tràn đầy oán độc.
Nhưng, câu trả lời của Diêu Chấn lại như nước lạnh dội lên hy vọng vừa dấy lên của Diêu Lam, lòng bà như bị đóng băng…
- Em Tư, tên Lâm Phi này…không thể động vào.
- Tại…tại sao?
Diêu Lam thiếu chút nữa thì ngất xuống giường, quả thực không thể tin vào những gì tai mình nghe thấy!
Trong điện thoại Diêu Chấn có vẻ khó mở miệng, thở dài nói:
- Anh cũng muốn giúp em một tay, nhưng tên Lâm Phi này, qua điều tra của tụi anh, quả thực là có chút phức tạp.
- Em cũng biết, cuối năm nay hoặc năm tới, cha mình rất có khả năng sẽ quay trở lại, tuyển cử bình thường….nếu trong giai đoạn quan trọng này, vì chút chuyện nhỏ mà tạo tin đồn không hay, nếu thất bại….
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính