Vật Trong Tay
Chương 66
Nụ hôn bất ngờ, dữ dội và bá đạo, tựa như trả thù, không cho Hà Nghiên cơ hội phản kháng. Hứa Thành Bác đứng ngoài, sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, cậu ta vừa sợ vừa giận, lao vọt từ trên cầu thang xuống, níu cánh cửa xe phía Hà Nghiên, giật mạnh nhưng không được, bấy giờ mới biết cửa xe đã bị khóa. Cậu ta liền vươn tay vào trong, cố gắng mở khóa xe, miệng hét to: "Buông cô ấy ra, đồ súc sinh."
Phó Thận Hành buông Hà Nghiên, lạnh lùng nhìn Hứa Thành Bác, ngồi ngay ngắn lại. Hà Nghiên hoảng hốt, nhìn qua hành động của hắn, trong lòng thoáng rùng mình, vội vã xoay người, đẩy cánh tay của Hứa Thành Bác ra ngoài cửa sổ, cuống quýt kêu lên: "Mau tránh ra!"
Cô chưa dứt lời, Phó Thận Hành đã đạp chân ga, động cơ gầm nhẹ một tiếng, chiếc xe lập tức tăng tốc. Hứa Thành Bác chưa kịp thu tay, người đã bị chiếc xe kéo lê về phía trước. Cậu ta lảo đảo mấy bước rồi té lăn ra đất.
Hà Nghiên quay đầu nhìn Hứa Thành Bác nằm rạp dưới nền đất không biết sống chết, cô tức giận quát Phó Thận Hành: "Dừng xe! Mau dừng xe! Phó Thận Hành, anh lại nổi điên đấy à?"
Phó Thận Hành mím môi, không quan tâm tới cô, không những không dừng xe mà còn tăng tốc trên đường lớn. Hà Nghiên phẫn nộ, nhưng không dám cướp tay lái của hắn, đành uất ức bất lực rút điện thoại trong túi gọi cho Hứa Thành Bác. May mắn thay, điện thoại vừa vang nửa hồi chuông, Hứa Thành Bác đã nhận điện, không đợi Hà Nghiên mở miệng, cậu ta đã lo lắng hỏi cô: "Cô Hà, cô không sao chứ?"
Nghe thấy giọng cậu ta, trái tim Hà Nghiên mới buông lỏng: "Em có bị thương không?"
"Em không sao." Hứa Thành Bác đáp, hơi thở dồn dập, có thể thấy tâm trạng cực kỳ bất ổn: "Cô Hà, cô đừng sợ, em sẽ báo cảnh sát ngay."
"Đừng!" Hà Nghiên vội ngăn, hướng mắt nhìn sang Phó Thận Hành. Hắn khẽ nhướng môi, mang theo ý cười lạnh, chăm chú lái xe. Hà Nghiên thoáng yên tâm, trầm giọng nói với Hứa Thành Bác: "Em đừng lo, cô không sao, không cần báo cảnh sát."
Với những gì Hứa Thành Bác vừa chứng kiến, cậu ta sao có thể yên tâm: "Hắn đưa cô đi đâu vậy? Em sẽ tới tìm cô."
"Cô thật sự không sao." Hà Nghiên nhấn mạnh, tiếp tục nói dối: "Vừa rồi có chút hiểu lầm, giờ không sao rồi. Em về trường trước đi, chờ cô gọi lại cho em, nhé?"
Hứa Thành Bác không biết phải làm gì, đành đồng ý: "Thôi được, em sẽ chờ điện thoại của cô."
Hà Nghiên cúp máy, kéo dây an toàn lên, quay sang nhìn Phó Thận Hành, giọng điệu lạnh lùng: "Phó Thận Hành, xin anh đừng nổi điên nữa, anh tìm chỗ dừng xe lại được không?"
Phó Thận Hành cười nhạt, lái xe nhanh hơn, phóng một mạch trên đại lộ hướng Tây di chuyển vào nội thành phía Nam, lắc lư một lúc mới lặng lẽ dừng trên một con đường nhỏ. Cách đó không xa có thể nhìn thấy làn nước gợn lăn tăn, xe dừng bên sông. Hà Nghiên bật cười, hỏi hắn: "Sao? Định giết người vứt xác à?"
Phó Thận Hành tảng lờ, hai tay đặt trên vô lăng, ngồi trầm ngâm giây lát, đột nhiên di chuyển bên dưới chỗ ngồi. Cô lẳng lặng nhìn, trong lòng sinh nghi, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã vươn người sang, tháo dây an toàn của cô, dùng đôi tay như gọng kìm siết chặt hai vai cô, nhấc người cô qua.
“Phó Thận Hành! Anh muốn gì?” Cô hoảng hốt hỏi.
“Em hỏi tôi muốn gì sao? Tôi muốn em!” Hắn cười lạnh, ép cô ngồi dang chân lên trên, một tay kéo khóa quần của mình, một tay luồn xuống váy cô, xé rách chiếc quần. Cô thích làm đẹp, mùa đông cũng mặc váy đi tất, chiếc quần lót vốn dày dặn dưới tay hắn tựa như tờ giấy mỏng. Cô sợ hãi giận dữ, ưỡn người đẩy hắn nhưng lại bị hắn túm chặt eo, cương quyết ấn xuống.
Cơ thể khô khốc không có sự chuẩn bị, phẫn nộ khiến cô căng thẳng, lại bị dị vật khổng lồ cưỡng ép chêm vào, khiến toàn thân như rách toạc. Cô kìm nén cơn đau, không để tâm đến vết thương ở cổ tay, ra sức đẩy vai hắn, cất giọng nghẹn ngào: “Đau, Phó Thận Hành, tôi đau.”
Phó Thận Hành không hề dừng lại mà tiếp tục tiến tới: “Không muốn bị đau thì ngoan ngoãn đi.”
Tối nay, cơn lửa giận của hắn đến không báo trước. Cô cắn răng chịu đựng sự xâm phạm tàn nhẫn của hắn. Khi sự nhẫn nhịn không thể cầm cự, cô đành tỏ ra yếu đuối, năn nỉ cầu xin: “Phó Thận Hành, tôi xin anh, chậm một chút, tôi thật sự rất đau.”
Lúc này, động tác của hắn đã nhu hòa đi chút ít, nhưng thay vào đó, hắn chuyển sang chậm rãi giày vò cô, cho tới khi cơ thể cô ướt đẫm, miệng không ngừng thở hổn hển: “Ai bảo em siết chặt như vậy nên phải chịu khổ. Lương Viễn Trạch là đồ bỏ. Hắn đã làm em bốn năm, vậy mà em vẫn như một con chim non thế này sao?”
Hà Nghiên không chịu nổi khuất nhục, vươn tay hướng về phía mặt hắn, một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên. Cả hai đều khẽ giật mình. Phó Thận Hành kinh ngạc nhìn cô, sắc mặt chợt trở nên âm hiểm. Hắn không đếm xỉa, túm lấy hai tay cô bẻ ngoặt ra sau lưng, một tay giữ chặt, một tay kia nắm chặt eo cô, dồn sức va chạm.
Thời gian như đảo ngược, nháy mắt trở về lúc ban đầu, trước khi hắn kìm hãm cô, ép tấm lưng trần của cô sát cửa sổ, tùy ý lăng nhục. Chính là đêm bọn họ vẫn còn thân mật, hắn nhẫn nhịn ôm cô chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng, túp lều nhỏ nhô cao là vậy nhưng hắn không nỡ chạm vào cô, thà tự mình đi tắm nước lạnh.
Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra, sao đột nhiên hắn lại đối xử với cô như thế? Cô không hiểu, cũng không đoán ra. Cổ tay đau nhức, dưới thân đau hơn, hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, cho tới khi cảm nhận được tốc độ của hắn mỗi lúc một nhanh, cô mới nhận ra hắn sắp sửa lên đỉnh, cô gắng nhấc cơ thể yếu ớt của mình, giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, hốt hoảng kêu: “Đừng, đừng vào trong!”
Hắn mắt điếc tai ngơ, không những không bứt ra mà dùng hai cánh tay bám chặt eo cô, áp mạnh cô trên người mình, nhấn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, tuôn trào. Cảm giác tiếp xúc quá mức chân thật, quá mức tuyệt vọng. Cô rùng mình, nằm run rẩy co ro trong lòng hắn.
Một lúc sau, hắn thả lỏng cơ thể, chậm rãi thở hắt ra, đổ người xuống ghế. Cô dường như cũng bình tĩnh hơn, nghiến răng bò khỏi người hắn, quay trở lại ghế phụ, lau qua cơ thể, ngồi co thành một khối. Qua bao lâu, cô bỗng bật cười, giọng trầm khàn: “Phó Thận Hành, anh nói không sai, không phải lần nào anh cũng chỉ có phát tiết, thi thoảng, anh còn muốn bạo hành.”
Phó Thận Hành quay sang nhìn cô. Hắn không nói gì, lấy khăn tự lau mình, sau đó điều chỉnh chỗ ngồi, lái xe xuôi theo đường cũ. Hai người im lặng suốt quãng đường. Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm đến hắn. Khi xe tiến vào nội thành, ánh đèn neon bên đường dần nhiều hơn, cô mới hững hờ nói: “Phiền anh tìm hiệu thuốc, dừng xe một lát.”
Hắn không đáp, lẳng lặng lái xe.
Thấy một hiệu thuốc bên đường vẫn đang bán, Hà Nghiên quay đầu, quát to: “Phó Thận Hành! Xin anh dừng xe, tôi cần mua thuốc tránh thai.”
Phó Thận Hành nhìn cô, không hề tức giận mà chỉ thản nhiên đáp: “Không cần!”
Hà Nghiên tròn mắt, nhìn hắn như thể quái vật.
Biểu hiện này củng cố thêm suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu Phó Thận Hành. Hắn nghĩ tới việc mình vừa rót hạt giống vào trong cơ thể cô, khiến nó mọc rễ nảy mầm, phát triển thành bào thai, nghĩ đến bụng cô lớn lên từng ngày trước mặt hắn.
Nghĩ đến cô vì mình sinh con, hắn phấn khích khó hiểu, khóe môi bất giác cong lên, chậm rãi nói: “Nếu sinh một đứa con cũng tốt.”
Câu nói của hắn khiến Hà Nghiên tức giận, đồng thời nỗi hoang mang yếu ớt cũng trỗi dậy. Nét mặt của hắn nói cho cô biết, hắn không đùa, hắn đang rất nghiêm túc. Cô thầm tự nhủ buộc mình phải tỉnh táo, trực tiếp phản kháng chỉ chọc giận hắn, nếu muốn giải quyết vấn đề thì phải lựa chọn phương pháp thích hợp.
Hà Nghiên vô thức cắn môi dưới, giơ cổ tay trái quấn gạc cho hắn nhìn, mắt đỏ lựng: “Phó Thận Hành, anh nhìn đi, anh nên biết là tôi phải dùng thuốc thêm ba tháng nữa, tự anh đi hỏi bác sĩ sẽ rõ. Mấy tháng này tôi không thể có con. Sinh một đứa trẻ đơn giản thôi. Nhưng đứa trẻ sinh ra sẽ thế nào? Bị dị dạng, hay bị thiểu năng trí tuệ? Anh chà đạp tôi chưa đủ, còn muốn hành hạ con tôi sao?
Nói xong, cô khóc không thành tiếng. Cảm thấy không chịu đựng nổi, cô liền dùng tay bịt miệng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Phó Thận Hành ảm đạm khó coi, hắn nhếch môi hờ hững không đáp nhưng khi đi qua hiệu thuốc tiếp theo, hắn dừng xe lại, lẳng lặng xuống xe, một lát sau từ trong hiệu thuốc đi ra, ném hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hà Nghiên.
Hôm nay, Hà Nghiên không đoán được tính tình của hắn, sợ chậm sinh biến, cô vội vã nuốt thẳng viên thuốc, không ngờ viên thuốc bị mắc ở cổ họng, lên không nổi xuống không xong, kẹt ở đó khiến cô hết sức khó chịu. Bên cạnh chợt xuất hiện một chai nước đã mở sẵn. Cô không quan tâm nhiều, vội vàng tu ừng ực, bấy giờ mới nuốt trôi viên thuốc nhưng cơn khó chịu nhất thời chưa hết, làm dáng vẻ cô càng thêm chật vật.
Phó Thận Hành vẫn im lặng nhìn cô, lúc này mới cười cười nhưng không nói sao. Hắn lái xe quay về căn hộ, sau khi dừng xe hắn tảng lờ Hà Nghiên, đi một mình vào trước. Đi được hơn chục bước, hắn bỗng quay lại, im lặng bế bổng cô khỏi mặt đất.
Hôm nay hắn thật kỳ lạ, cô cảm thấy hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng nhất thời không đoán được. Vì vậy, cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng, để mặc hắn ôm mình lên lầu.
A Giang về sớm hơn họ, ngồi dưới phòng khách, thấy hai người đi vào, hắn chỉ cất tiếng chào, không lại gần mà né tránh trở về phòng mình. Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên lên thẳng tầng hai, lật hòm thuốc trước thay thuốc trên cổ tay cho cô, xong ôm cô vào phòng tắm rửa.
Cả hai đều trầm mặc, không ai chịu mở miệng nói chuyện. Cho đến khi hắn ôm Hà Nghiên từ trong phòng tắm ra đặt lên giường, đưa tay tách hai chân cô, lúc này cô mới hoảng hốt nhấc người đẩy tay hắn, cầu xin: “Phó Thận Hành, xin anh có nhân tính một chút. Tối nay đừng chạm vào tôi nữa, được không? Tôi thật sự đau lắm.”
Hắn nhìn cô, bình thản nói: “Nằm xuống, để tôi bôi thuốc cho em.”
Cô thoáng ngạc nhiên, nhìn hắn nghi ngờ. Hắn đành giơ hộp thuốc lên, ý bảo cô nhìn: “Chỉ bôi thuốc thôi.”
Cô không biết hắn mua loại thuốc này khi nào, đoán chắc ban nãy mua trong hiệu thuốc cùng với thuốc tránh thai. Cô giật mình, bối rối nhìn hắn lại tách chân mình ra: “Để tôi tự làm.”
Hắn phớt lờ, nhẹ nhàng mà cương quyết nâng hai chân cô lên, cúi người, im lặng bôi thuốc mỡ cho cô. Cô nằm ngửa, giãy dụa không được, rơi vào đường cùng của sự căm hờn, chỉ biết ôm chiếc gối áp lên mặt, cơ thể thoáng run rẩy, để mặc hắn.
Tình huống này quá mức xấu hổ, cơ thể cô không kiểm soát được vẻ căng thẳng, bị ngoại vật xâm lấn, hoa hạch sưng đỏ co rút theo bản năng, ép chỗ thuốc hắn cẩn thận bôi vào ra bên ngoài. Hắn sửng sốt, bật cười, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, khẽ dùng ngón tay ve vuốt hoa tâm, thấp giọng trêu đùa: “Khó trách lần nào cũng bị em kẹp chặt đến sống đi chết lại, hóa ra là như vậy.”
Thân thể cô cứng đờ, không chịu nổi nhục nhã, nổi cơn giận dữ, không chút nghĩ ngợi giơ chân đạp thẳng vào hắn. Hắn đang quỳ sát mép giường, trúng một cước mạnh như vậy của cô, té lăn từ trên xuống. Hắn chưa kịp nổi điên, đã thấy cô ngồi co ro mím môi trên giường, sau đó xoay người ngã nằm xuống giường, bật khóc.
Hắn chỉ nhìn trong chốc lát rồi đến bên, đưa tay xoay vai cô lại. Nhưng cô chỉ khóc, không chịu để ý đến hắn, hắn đành dùng sức xoay người cô, không ngờ cô lại bổ nhào vào trong lòng hắn, hung hăng cắn vai hắn. Cô cắn rất mạnh, lập tức máu trào dưới răng nhưng cô vẫn không cảm thấy hết hận, vừa ra sức cắn, vừa khóc tu tu.
Phó Thận Hành không đẩy cô ra, hắn vươn tay ôm cô, ghé sát môi vào tai cô, thì thầm: “Mạnh thêm chút nữa đi, A Nghiên, ít nhất lần này, sự căm hận của em là chân thật.”
Hà Nghiên thoáng ngẩn người, mãi sau mới chậm rãi thả lỏng miệng. Hắn cười giễu cợt, đứng dậy rời đi, cả đêm không về.
Bọn họ như lâm vào cảnh chiến tranh lạnh. Buổi sáng, lúc cô xuống lầu ăn cơm, hắn đã ăn xong, không buồn nhìn cô, dẫn A Giang ra ngoài.
Đến tối, khi cô đã đi ngủ mới nghe thấy tiếng hắn trở về nhưng không lên lầu.
Hà Nghiên thử ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa đã bị chặn lại, bên ngoài cửa phòng khách có người canh giữ, thấy cô liền đi đến ngăn đón, khách khí nói: “Cô Hà, Phó tiên sinh bảo cô ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vô cùng tức giận, xoay người gọi điện cho Phó Thận Hành, bình tĩnh hỏi hắn: “Phó Thận Hành, anh vẫn chưa xong à? Rốt cuộc, anh muốn thế nào?”
Phó Thận Hành đang tiếp nhận phỏng vấn của tờ tạp chí tài chính và kinh tế, nghe vậy liền mỉm cười xin lỗi phóng viên, đứng dậy đi ra ban công, thản nhiên đáp: “Tôi muốn biết dấu vân tay cô đưa nhà họ Trần đang ở đâu?”
Hà Nghiên cả kinh, lúc này mới hiểu lý do bất thường của hắn mấy ngày qua. Cô lấy tay che ống nghe, cẩn thận hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh: “Tôi nghĩ hôm đó trong bệnh viện chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, không quan tâm tới chuyện quá khứ, huống hồ, chẳng phải anh đã tiêu hủy hết bản chính rồi sao? Anh còn sợ gì nữa?”
Đúng là hắn đã tiêu hủy bản gốc, nhưng nếu có ai đó muốn giúp nhà họ Trần so sánh dấu vân tay thì với dấu vân tay bên ngoài, mọi chuyện vẫn có thể lọt lưới, dù là bản pho to thì tai họa vẫn là tai họa. Hắn cười khẽ, đáp: “Đích xác là không so đo nhưng tôi vẫn muốn biết, rốt cuộc thì ai là kẻ đã giúp đỡ nhà họ Trần để có sự chuẩn bị sau này.”
Hà Nghiên không biết hắn đã tra tới bước nào, chỉ có thể đáp trả một cách thành thật: “Tôi không biết, tin hay không tùy anh. Tôi thật sự không biết. Đúng là tôi đã ăn cắp dấu vân tay của anh, nhưng chưa kịp đợi kết quả, sự việc đã bị bại lộ.”
Phó Thận Hành im lặng như đang phân biệt thật giả trong lời cô. Cuối cùng, hắn nói: “Vậy em cứ kiên nhẫn chờ đi, chờ tôi tự tìm ra kẻ đó.”
Thực ra, hắn đã có đối sách, chẳng qua là đang chờ đợi kết quả. Hắn nói với cô mấy lời này cũng là có mục đích riêng. Không ngờ, Hà Nghiên lại không có bất kỳ động tĩnh gì, ngoại trừ gọi điện cho mẹ thì không hề gọi một cuộc điện thoại nào khác. Phó Thận Hành không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng. Trong lúc đang mâu thuẫn, hắn bất ngờ nhận được tin tức của A Giang.
“Trần Hòa có gọi điện cho cảnh sát Trương, nhắc tới chuyện vân tay.” A Giang báo cáo nội dung cuộc trò chuyện nghe lén được cho Phó Thận Hành. Gã nói thêm: “Tên họ Trương kia muốn Trần Hòa gửi mẫu vân tay cho hắn. Xem ra, trong tay cô ta vẫn còn dấu vân tay hoàn chỉnh.”
Phó Thận Hành khẽ há miệng, cân nhắc, trầm giọng phân phó: “Nghĩ cách lấy lại dấu vân tay trong tay con bé ấy, đừng để rơi vào tay tên cảnh sát kia. Không nên đánh động tới hắn, phái người theo dõi, đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.”
Phó Thận Hành buông Hà Nghiên, lạnh lùng nhìn Hứa Thành Bác, ngồi ngay ngắn lại. Hà Nghiên hoảng hốt, nhìn qua hành động của hắn, trong lòng thoáng rùng mình, vội vã xoay người, đẩy cánh tay của Hứa Thành Bác ra ngoài cửa sổ, cuống quýt kêu lên: "Mau tránh ra!"
Cô chưa dứt lời, Phó Thận Hành đã đạp chân ga, động cơ gầm nhẹ một tiếng, chiếc xe lập tức tăng tốc. Hứa Thành Bác chưa kịp thu tay, người đã bị chiếc xe kéo lê về phía trước. Cậu ta lảo đảo mấy bước rồi té lăn ra đất.
Hà Nghiên quay đầu nhìn Hứa Thành Bác nằm rạp dưới nền đất không biết sống chết, cô tức giận quát Phó Thận Hành: "Dừng xe! Mau dừng xe! Phó Thận Hành, anh lại nổi điên đấy à?"
Phó Thận Hành mím môi, không quan tâm tới cô, không những không dừng xe mà còn tăng tốc trên đường lớn. Hà Nghiên phẫn nộ, nhưng không dám cướp tay lái của hắn, đành uất ức bất lực rút điện thoại trong túi gọi cho Hứa Thành Bác. May mắn thay, điện thoại vừa vang nửa hồi chuông, Hứa Thành Bác đã nhận điện, không đợi Hà Nghiên mở miệng, cậu ta đã lo lắng hỏi cô: "Cô Hà, cô không sao chứ?"
Nghe thấy giọng cậu ta, trái tim Hà Nghiên mới buông lỏng: "Em có bị thương không?"
"Em không sao." Hứa Thành Bác đáp, hơi thở dồn dập, có thể thấy tâm trạng cực kỳ bất ổn: "Cô Hà, cô đừng sợ, em sẽ báo cảnh sát ngay."
"Đừng!" Hà Nghiên vội ngăn, hướng mắt nhìn sang Phó Thận Hành. Hắn khẽ nhướng môi, mang theo ý cười lạnh, chăm chú lái xe. Hà Nghiên thoáng yên tâm, trầm giọng nói với Hứa Thành Bác: "Em đừng lo, cô không sao, không cần báo cảnh sát."
Với những gì Hứa Thành Bác vừa chứng kiến, cậu ta sao có thể yên tâm: "Hắn đưa cô đi đâu vậy? Em sẽ tới tìm cô."
"Cô thật sự không sao." Hà Nghiên nhấn mạnh, tiếp tục nói dối: "Vừa rồi có chút hiểu lầm, giờ không sao rồi. Em về trường trước đi, chờ cô gọi lại cho em, nhé?"
Hứa Thành Bác không biết phải làm gì, đành đồng ý: "Thôi được, em sẽ chờ điện thoại của cô."
Hà Nghiên cúp máy, kéo dây an toàn lên, quay sang nhìn Phó Thận Hành, giọng điệu lạnh lùng: "Phó Thận Hành, xin anh đừng nổi điên nữa, anh tìm chỗ dừng xe lại được không?"
Phó Thận Hành cười nhạt, lái xe nhanh hơn, phóng một mạch trên đại lộ hướng Tây di chuyển vào nội thành phía Nam, lắc lư một lúc mới lặng lẽ dừng trên một con đường nhỏ. Cách đó không xa có thể nhìn thấy làn nước gợn lăn tăn, xe dừng bên sông. Hà Nghiên bật cười, hỏi hắn: "Sao? Định giết người vứt xác à?"
Phó Thận Hành tảng lờ, hai tay đặt trên vô lăng, ngồi trầm ngâm giây lát, đột nhiên di chuyển bên dưới chỗ ngồi. Cô lẳng lặng nhìn, trong lòng sinh nghi, đang định cất tiếng hỏi thì hắn đã vươn người sang, tháo dây an toàn của cô, dùng đôi tay như gọng kìm siết chặt hai vai cô, nhấc người cô qua.
“Phó Thận Hành! Anh muốn gì?” Cô hoảng hốt hỏi.
“Em hỏi tôi muốn gì sao? Tôi muốn em!” Hắn cười lạnh, ép cô ngồi dang chân lên trên, một tay kéo khóa quần của mình, một tay luồn xuống váy cô, xé rách chiếc quần. Cô thích làm đẹp, mùa đông cũng mặc váy đi tất, chiếc quần lót vốn dày dặn dưới tay hắn tựa như tờ giấy mỏng. Cô sợ hãi giận dữ, ưỡn người đẩy hắn nhưng lại bị hắn túm chặt eo, cương quyết ấn xuống.
Cơ thể khô khốc không có sự chuẩn bị, phẫn nộ khiến cô căng thẳng, lại bị dị vật khổng lồ cưỡng ép chêm vào, khiến toàn thân như rách toạc. Cô kìm nén cơn đau, không để tâm đến vết thương ở cổ tay, ra sức đẩy vai hắn, cất giọng nghẹn ngào: “Đau, Phó Thận Hành, tôi đau.”
Phó Thận Hành không hề dừng lại mà tiếp tục tiến tới: “Không muốn bị đau thì ngoan ngoãn đi.”
Tối nay, cơn lửa giận của hắn đến không báo trước. Cô cắn răng chịu đựng sự xâm phạm tàn nhẫn của hắn. Khi sự nhẫn nhịn không thể cầm cự, cô đành tỏ ra yếu đuối, năn nỉ cầu xin: “Phó Thận Hành, tôi xin anh, chậm một chút, tôi thật sự rất đau.”
Lúc này, động tác của hắn đã nhu hòa đi chút ít, nhưng thay vào đó, hắn chuyển sang chậm rãi giày vò cô, cho tới khi cơ thể cô ướt đẫm, miệng không ngừng thở hổn hển: “Ai bảo em siết chặt như vậy nên phải chịu khổ. Lương Viễn Trạch là đồ bỏ. Hắn đã làm em bốn năm, vậy mà em vẫn như một con chim non thế này sao?”
Hà Nghiên không chịu nổi khuất nhục, vươn tay hướng về phía mặt hắn, một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên. Cả hai đều khẽ giật mình. Phó Thận Hành kinh ngạc nhìn cô, sắc mặt chợt trở nên âm hiểm. Hắn không đếm xỉa, túm lấy hai tay cô bẻ ngoặt ra sau lưng, một tay giữ chặt, một tay kia nắm chặt eo cô, dồn sức va chạm.
Thời gian như đảo ngược, nháy mắt trở về lúc ban đầu, trước khi hắn kìm hãm cô, ép tấm lưng trần của cô sát cửa sổ, tùy ý lăng nhục. Chính là đêm bọn họ vẫn còn thân mật, hắn nhẫn nhịn ôm cô chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng, túp lều nhỏ nhô cao là vậy nhưng hắn không nỡ chạm vào cô, thà tự mình đi tắm nước lạnh.
Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra, sao đột nhiên hắn lại đối xử với cô như thế? Cô không hiểu, cũng không đoán ra. Cổ tay đau nhức, dưới thân đau hơn, hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, cho tới khi cảm nhận được tốc độ của hắn mỗi lúc một nhanh, cô mới nhận ra hắn sắp sửa lên đỉnh, cô gắng nhấc cơ thể yếu ớt của mình, giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, hốt hoảng kêu: “Đừng, đừng vào trong!”
Hắn mắt điếc tai ngơ, không những không bứt ra mà dùng hai cánh tay bám chặt eo cô, áp mạnh cô trên người mình, nhấn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, tuôn trào. Cảm giác tiếp xúc quá mức chân thật, quá mức tuyệt vọng. Cô rùng mình, nằm run rẩy co ro trong lòng hắn.
Một lúc sau, hắn thả lỏng cơ thể, chậm rãi thở hắt ra, đổ người xuống ghế. Cô dường như cũng bình tĩnh hơn, nghiến răng bò khỏi người hắn, quay trở lại ghế phụ, lau qua cơ thể, ngồi co thành một khối. Qua bao lâu, cô bỗng bật cười, giọng trầm khàn: “Phó Thận Hành, anh nói không sai, không phải lần nào anh cũng chỉ có phát tiết, thi thoảng, anh còn muốn bạo hành.”
Phó Thận Hành quay sang nhìn cô. Hắn không nói gì, lấy khăn tự lau mình, sau đó điều chỉnh chỗ ngồi, lái xe xuôi theo đường cũ. Hai người im lặng suốt quãng đường. Hà Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm đến hắn. Khi xe tiến vào nội thành, ánh đèn neon bên đường dần nhiều hơn, cô mới hững hờ nói: “Phiền anh tìm hiệu thuốc, dừng xe một lát.”
Hắn không đáp, lẳng lặng lái xe.
Thấy một hiệu thuốc bên đường vẫn đang bán, Hà Nghiên quay đầu, quát to: “Phó Thận Hành! Xin anh dừng xe, tôi cần mua thuốc tránh thai.”
Phó Thận Hành nhìn cô, không hề tức giận mà chỉ thản nhiên đáp: “Không cần!”
Hà Nghiên tròn mắt, nhìn hắn như thể quái vật.
Biểu hiện này củng cố thêm suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu Phó Thận Hành. Hắn nghĩ tới việc mình vừa rót hạt giống vào trong cơ thể cô, khiến nó mọc rễ nảy mầm, phát triển thành bào thai, nghĩ đến bụng cô lớn lên từng ngày trước mặt hắn.
Nghĩ đến cô vì mình sinh con, hắn phấn khích khó hiểu, khóe môi bất giác cong lên, chậm rãi nói: “Nếu sinh một đứa con cũng tốt.”
Câu nói của hắn khiến Hà Nghiên tức giận, đồng thời nỗi hoang mang yếu ớt cũng trỗi dậy. Nét mặt của hắn nói cho cô biết, hắn không đùa, hắn đang rất nghiêm túc. Cô thầm tự nhủ buộc mình phải tỉnh táo, trực tiếp phản kháng chỉ chọc giận hắn, nếu muốn giải quyết vấn đề thì phải lựa chọn phương pháp thích hợp.
Hà Nghiên vô thức cắn môi dưới, giơ cổ tay trái quấn gạc cho hắn nhìn, mắt đỏ lựng: “Phó Thận Hành, anh nhìn đi, anh nên biết là tôi phải dùng thuốc thêm ba tháng nữa, tự anh đi hỏi bác sĩ sẽ rõ. Mấy tháng này tôi không thể có con. Sinh một đứa trẻ đơn giản thôi. Nhưng đứa trẻ sinh ra sẽ thế nào? Bị dị dạng, hay bị thiểu năng trí tuệ? Anh chà đạp tôi chưa đủ, còn muốn hành hạ con tôi sao?
Nói xong, cô khóc không thành tiếng. Cảm thấy không chịu đựng nổi, cô liền dùng tay bịt miệng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc mặt Phó Thận Hành ảm đạm khó coi, hắn nhếch môi hờ hững không đáp nhưng khi đi qua hiệu thuốc tiếp theo, hắn dừng xe lại, lẳng lặng xuống xe, một lát sau từ trong hiệu thuốc đi ra, ném hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hà Nghiên.
Hôm nay, Hà Nghiên không đoán được tính tình của hắn, sợ chậm sinh biến, cô vội vã nuốt thẳng viên thuốc, không ngờ viên thuốc bị mắc ở cổ họng, lên không nổi xuống không xong, kẹt ở đó khiến cô hết sức khó chịu. Bên cạnh chợt xuất hiện một chai nước đã mở sẵn. Cô không quan tâm nhiều, vội vàng tu ừng ực, bấy giờ mới nuốt trôi viên thuốc nhưng cơn khó chịu nhất thời chưa hết, làm dáng vẻ cô càng thêm chật vật.
Phó Thận Hành vẫn im lặng nhìn cô, lúc này mới cười cười nhưng không nói sao. Hắn lái xe quay về căn hộ, sau khi dừng xe hắn tảng lờ Hà Nghiên, đi một mình vào trước. Đi được hơn chục bước, hắn bỗng quay lại, im lặng bế bổng cô khỏi mặt đất.
Hôm nay hắn thật kỳ lạ, cô cảm thấy hẳn là đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng nhất thời không đoán được. Vì vậy, cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng, để mặc hắn ôm mình lên lầu.
A Giang về sớm hơn họ, ngồi dưới phòng khách, thấy hai người đi vào, hắn chỉ cất tiếng chào, không lại gần mà né tránh trở về phòng mình. Phó Thận Hành ôm Hà Nghiên lên thẳng tầng hai, lật hòm thuốc trước thay thuốc trên cổ tay cho cô, xong ôm cô vào phòng tắm rửa.
Cả hai đều trầm mặc, không ai chịu mở miệng nói chuyện. Cho đến khi hắn ôm Hà Nghiên từ trong phòng tắm ra đặt lên giường, đưa tay tách hai chân cô, lúc này cô mới hoảng hốt nhấc người đẩy tay hắn, cầu xin: “Phó Thận Hành, xin anh có nhân tính một chút. Tối nay đừng chạm vào tôi nữa, được không? Tôi thật sự đau lắm.”
Hắn nhìn cô, bình thản nói: “Nằm xuống, để tôi bôi thuốc cho em.”
Cô thoáng ngạc nhiên, nhìn hắn nghi ngờ. Hắn đành giơ hộp thuốc lên, ý bảo cô nhìn: “Chỉ bôi thuốc thôi.”
Cô không biết hắn mua loại thuốc này khi nào, đoán chắc ban nãy mua trong hiệu thuốc cùng với thuốc tránh thai. Cô giật mình, bối rối nhìn hắn lại tách chân mình ra: “Để tôi tự làm.”
Hắn phớt lờ, nhẹ nhàng mà cương quyết nâng hai chân cô lên, cúi người, im lặng bôi thuốc mỡ cho cô. Cô nằm ngửa, giãy dụa không được, rơi vào đường cùng của sự căm hờn, chỉ biết ôm chiếc gối áp lên mặt, cơ thể thoáng run rẩy, để mặc hắn.
Tình huống này quá mức xấu hổ, cơ thể cô không kiểm soát được vẻ căng thẳng, bị ngoại vật xâm lấn, hoa hạch sưng đỏ co rút theo bản năng, ép chỗ thuốc hắn cẩn thận bôi vào ra bên ngoài. Hắn sửng sốt, bật cười, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, khẽ dùng ngón tay ve vuốt hoa tâm, thấp giọng trêu đùa: “Khó trách lần nào cũng bị em kẹp chặt đến sống đi chết lại, hóa ra là như vậy.”
Thân thể cô cứng đờ, không chịu nổi nhục nhã, nổi cơn giận dữ, không chút nghĩ ngợi giơ chân đạp thẳng vào hắn. Hắn đang quỳ sát mép giường, trúng một cước mạnh như vậy của cô, té lăn từ trên xuống. Hắn chưa kịp nổi điên, đã thấy cô ngồi co ro mím môi trên giường, sau đó xoay người ngã nằm xuống giường, bật khóc.
Hắn chỉ nhìn trong chốc lát rồi đến bên, đưa tay xoay vai cô lại. Nhưng cô chỉ khóc, không chịu để ý đến hắn, hắn đành dùng sức xoay người cô, không ngờ cô lại bổ nhào vào trong lòng hắn, hung hăng cắn vai hắn. Cô cắn rất mạnh, lập tức máu trào dưới răng nhưng cô vẫn không cảm thấy hết hận, vừa ra sức cắn, vừa khóc tu tu.
Phó Thận Hành không đẩy cô ra, hắn vươn tay ôm cô, ghé sát môi vào tai cô, thì thầm: “Mạnh thêm chút nữa đi, A Nghiên, ít nhất lần này, sự căm hận của em là chân thật.”
Hà Nghiên thoáng ngẩn người, mãi sau mới chậm rãi thả lỏng miệng. Hắn cười giễu cợt, đứng dậy rời đi, cả đêm không về.
Bọn họ như lâm vào cảnh chiến tranh lạnh. Buổi sáng, lúc cô xuống lầu ăn cơm, hắn đã ăn xong, không buồn nhìn cô, dẫn A Giang ra ngoài.
Đến tối, khi cô đã đi ngủ mới nghe thấy tiếng hắn trở về nhưng không lên lầu.
Hà Nghiên thử ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa đã bị chặn lại, bên ngoài cửa phòng khách có người canh giữ, thấy cô liền đi đến ngăn đón, khách khí nói: “Cô Hà, Phó tiên sinh bảo cô ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn vô cùng tức giận, xoay người gọi điện cho Phó Thận Hành, bình tĩnh hỏi hắn: “Phó Thận Hành, anh vẫn chưa xong à? Rốt cuộc, anh muốn thế nào?”
Phó Thận Hành đang tiếp nhận phỏng vấn của tờ tạp chí tài chính và kinh tế, nghe vậy liền mỉm cười xin lỗi phóng viên, đứng dậy đi ra ban công, thản nhiên đáp: “Tôi muốn biết dấu vân tay cô đưa nhà họ Trần đang ở đâu?”
Hà Nghiên cả kinh, lúc này mới hiểu lý do bất thường của hắn mấy ngày qua. Cô lấy tay che ống nghe, cẩn thận hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh: “Tôi nghĩ hôm đó trong bệnh viện chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, không quan tâm tới chuyện quá khứ, huống hồ, chẳng phải anh đã tiêu hủy hết bản chính rồi sao? Anh còn sợ gì nữa?”
Đúng là hắn đã tiêu hủy bản gốc, nhưng nếu có ai đó muốn giúp nhà họ Trần so sánh dấu vân tay thì với dấu vân tay bên ngoài, mọi chuyện vẫn có thể lọt lưới, dù là bản pho to thì tai họa vẫn là tai họa. Hắn cười khẽ, đáp: “Đích xác là không so đo nhưng tôi vẫn muốn biết, rốt cuộc thì ai là kẻ đã giúp đỡ nhà họ Trần để có sự chuẩn bị sau này.”
Hà Nghiên không biết hắn đã tra tới bước nào, chỉ có thể đáp trả một cách thành thật: “Tôi không biết, tin hay không tùy anh. Tôi thật sự không biết. Đúng là tôi đã ăn cắp dấu vân tay của anh, nhưng chưa kịp đợi kết quả, sự việc đã bị bại lộ.”
Phó Thận Hành im lặng như đang phân biệt thật giả trong lời cô. Cuối cùng, hắn nói: “Vậy em cứ kiên nhẫn chờ đi, chờ tôi tự tìm ra kẻ đó.”
Thực ra, hắn đã có đối sách, chẳng qua là đang chờ đợi kết quả. Hắn nói với cô mấy lời này cũng là có mục đích riêng. Không ngờ, Hà Nghiên lại không có bất kỳ động tĩnh gì, ngoại trừ gọi điện cho mẹ thì không hề gọi một cuộc điện thoại nào khác. Phó Thận Hành không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng. Trong lúc đang mâu thuẫn, hắn bất ngờ nhận được tin tức của A Giang.
“Trần Hòa có gọi điện cho cảnh sát Trương, nhắc tới chuyện vân tay.” A Giang báo cáo nội dung cuộc trò chuyện nghe lén được cho Phó Thận Hành. Gã nói thêm: “Tên họ Trương kia muốn Trần Hòa gửi mẫu vân tay cho hắn. Xem ra, trong tay cô ta vẫn còn dấu vân tay hoàn chỉnh.”
Phó Thận Hành khẽ há miệng, cân nhắc, trầm giọng phân phó: “Nghĩ cách lấy lại dấu vân tay trong tay con bé ấy, đừng để rơi vào tay tên cảnh sát kia. Không nên đánh động tới hắn, phái người theo dõi, đợi điều tra rõ mọi chuyện rồi tính tiếp.”
Tác giả :
Bối Hân