Vật Trong Tay
Chương 39
Hà Nghiên túm lấy Lương Viễn Trạch, cuống quýt khuyên: "Viễn Trạch, anh lý trí chút đi."
"Lý trí?" Mắt anh ửng đỏ nhìn cô: "Em bảo anh phải lý trí thế nào đây? Nhẫn nhịn giống em sao? Hà Nghiên, em làm thế không phải lý trí mà là nhát gan! Sao em có thể chịu đựng để tên khốn đó uy hiếp như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, việc gì em phải sợ hắn? Hà Nghiên trước kia đâu có như thế này."
Phẫn nộ khiến Lương Viễn Trạch nói không lựa lời, Hà Nghiên ngoài ngạc nhiên, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức từng cơn. Vành mắt cô đỏ lựng, run rẩy hỏi anh: "Viễn Trạch, anh đang chì trích em đấy à? Anh nghĩ em nhát gan, cam tâm tình nguyện để Phó Thận Hành uy hiếp, đúng không?"
Lương Viễn Trạch cũng nhận ra sai lầm của mình. Anh đau đớn nhắm mắt, tiến lên ôm Hà Nghiên vào lòng, giọng chua chát: "Xin lỗi em, anh không có ý đó. Anh chỉ muốn nói chúng ta nên dũng cảm đi báo cảnh sát, chúng ta không thể để tên khốn ấy muốn làm gì thì làm."
Hà Nghiên im lặng, khóc nức nở trong lòng anh, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: "Viễn Trạch, anh có biết chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?"
"Anh biết!". Lương Viễn Trạch siết chặt hai vai cô, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Anh đang định nói tiếp bỗng nghe tiếng động ngoài cửa.
Cả hai giật mình, Lương Viễn Trạch buông Hà Nghiên ra, mặc cô vô thức kéo lại, đi tới xem xét. Nhưng anh vừa đi đến huyền quan, cửa phòng đột nhiên bật mở từ bên ngoài, mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch đồng loạt bước vào. Lương Viễn Trạch chưa kịp phản ứng đã bị bọn chúng bẻ tay nhấn chặt sau lưng. Anh giãy mạnh, tức giận hỏi: "Các người là ai? Thả tôi ra ngay."
Bọn chúng không buồn trả lời, hung hăng thụi một cú vào bụng Lương Viễn Trạch. Cú đánh khiến anh đau đớn cúi gập người. Một tên khác nhanh như cắt, xông lên cướp chiếc điện thoại trong tay Hà Nghiên, ném cho tên đầu trọc cường tráng đứng sau. Tên đầu trọc lướt nhìn dãy số chưa kịp gọi đi trên màn hình, cười khà khà, nói "Xin đắc tội, cô Hà."
Hắn vừa lắc đầu ra hiệu, đã có tên lại gần khống chế Hà Nghiên. Tròng mắt Lương Viễn Trạch như muốn nứt, giận dữ quát to: "Các người buông cô ấy ra mau."
Tên đầu trọc phớt lờ Lương Viễn Trạch, ánh mắt hung ác, lạnh lùng ra lệnh cho đám thuộc hạ: "Đánh nó cho tao, đánh cho đến chết ấy."
Bọn chúng lập tức dâng lên, vây quanh Lương Viễn Trạch, tay đấm chân đá, chẳng mấy chốc đã khiến anh ngã sõng xoài xuống đất. Hà Nghiên lòng như lửa đốt, muốn cất tiếng kêu cứu, khổ nỗi miệng bị bọn chúng dán băng dính, chỉ có thể giãy dụa ú ớ mấy câu. Thời gian chậm rãi trôi qua, sức phản kháng của Lương Viễn Trạch dần yếu đi. Thấy anh sắp bất tỉnh, bấy giờ tên đầu trọc mới hô ngừng, sau đó sai người dựng Lương Viễn Trạch dậy, nhe răng cười hỏi: "Nói, dùng ngón tay nào chì vào Phó tiên sinh?"
Không cần hắn phân phó, đám thuộc hạ đã túm lấy hai cánh tay của Lương Viễn Trạch, ấn lên bàn trà, tiếp tục quát: "Nói mau!"
Hà Nghiên gào thét, dùng hết sức bình sinh gạt đám người bên Lương Viễn Trạch ra. Hai tên bên cạnh không ngờ cô khỏe như vậy, chúng vừa nới lỏng tay, cô đã nhân cơ hội bò tới chỗ Lương Viễn Trạch.
Tên đầu trọc nổi giận, răn dạy đám đàn em: "Đồ vô dụng! Không mau kéo cô Hà lại, tay chân có chừng mực, đừng để cô ấy bị thương."
Hà Nghiên lột miếng băng dính ngoài miệng, ôm chặt Lương Viễn Trạch không chịu buông, hét to: "Tôi muốn tìm Phó Thận Hành, muốn đi tìm Phó Thận Hành."
Tên đầu trọc đưa mắt ra hiệu, nhắc nhở đám đàn em lôi Hà Nghiên ra khỏi người Lương Viễn Trạch, một lần nữa bịt miệng cô lại. Xong, hắn tiếp tục cười nói: "Cô Hà, cô muốn tìm Phó tiên sinh thì cứ đi, nhưng đừng làm chậm trễ việc của anh em chúng tôi. Chúng tôi không muốn cô bị thương, cô cũng nên thông cảm cho chúng tôi, ok?"
Hắn nói xong liền nhận từ đám thuộc hạ một con dao rựa, thuần thục cầm trên tay hươ hươ mấy cái, liếc nhìn Lương Viễn Trạch đã hôn mê bất tỉnh, rồi ngẩng đầu nhìn Hà Nghiên, cười hỏi cô: "Cô nói đi, lúc đó thằng nhóc này đã dùng ngón tay nào chỉ vào Phó tiên sinh?"
Hà Nghiên nào dám trả lời. Cô không sao thoát khỏi hai gã đàn ông bên cạnh, nước mắt lưng tròng, lắc đầu quầy quậy. Tên đầu trọc cười nhạt: "Vậy hỏi thế này đi, có phải thằng nhóc này thuận tay trái không? Tôi không muốn chặt nhầm tay đâu."
"Cầu xin các anh, cầu xin các anh!". Hà Nghiên khóc không thành tiếng, cô khuỵu gối, quỳ sụp trước mặt tên đầu trọc. Lương Viễn Trạch không biết tỉnh từ khi nào, chật vật nhìn Hà Nghiên, khàn giọng nói: "Hà Nghiên, đứng lên, đừng cầu xin lũ súc sinh này."
"Tốt! Giờ mới ra dáng đàn ông." Tên đầu trọc cười trầm trồ khen ngợi, hắn bước lên bàn trà, dẫm vào đầu Lương Viễn Trạch: "Nghe đây, hôm nay bố mày chỉ cần một ngón tay của mày thôi." Vừa dứt lời, hắn liền vung tay chém xuống, cắt phăng ngón trỏ bên phải của Lương Viễn Trạch.
Lương Viễn Trạch suýt gào lên nhưng tiếng hét vừa thoát ra khỏi cổ họng liền bị chặn lại.
"Được, có vẻ kiên cường gớm nhỉ?" Tên đầu trọc cười to, sai thuộc hạ gói ghém ngón tay đứt lìa vào trong một chiếc túi nhựa, sau đó dùng mũi chân di nhẹ gáy của Lương Viễn Trạch, miệng lưỡi độc địa: "Tiếc là mày gây chuyện sai đối tượng. Thằng nhãi, hôm nay nể mặt cô Hà, bọn tao tha mạng cho mày. Nhớ kỹ, sau này đừng chỉ tay lung tung vào người khác, nếu không không phải chỉ một đoạn ngón tay này đâu."
Hắn ra lệnh cho người thả Hà Nghiên rồi nghênh ngang rời đi. Mấy chiếc xe đợi sẵn trong bóng tối, tên đầu trọc ngồi lên chiếc xe đầu tiên, quăng chiếc túi nhựa cho gã đàn ông ngồi sau, cười nói: "Này, anh Ngũ, xong rồi đấy."
Tiểu Ngũ lướt nhìn đoạn ngón tay đẫm máu, nhăn mặt ghê tởm, quẳng ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: "Không làm con bé kia bị thương đấy chứ?"
"Không!" Tên đầu trọc trả lời, cười hớn hở: "Nào dám đụng đến nửa sợi lông của cô ta. Anh yên tâm đi, mấy anh em đều có chừng mực, không đánh chết thằng chó kia, ngoại trừ ngón tay của nó, các vết thương khác cũng mau lành thôi."
Lúc này Tiểu Ngũ mới hài lòng gật đầu.
Tên đầu trọc gãi đầu hỏi: "Em nghĩ Phó tiên sinh muốn cướp đàn bà thì cứ thẳng tay chém giết, mất công hù dọa làm gì, đâu có giải quyết được vấn đề."
Tiểu Ngũ nhếch miệng, đáp: "Có lẽ do còn e dè cô ả kia."
Đầu trọc nghĩ đến dáng vẻ gần như điên dại của Hà Nghiên, chẹp chẹp mấy tiếng: "Em không hiểu Phó tiên sinh thế nào nữa, loại gái nào chả có, sao lại nhìn trúng gái đã có chồng? Em thấy cô ta toàn tâm toàn ý với chồng lắm. Anh Ngũ không thấy lúc em chặt đứt ngón tay thằng kia đâu, cô ta gầm thét, âm thanh như sói tru, nghe ghê chết đi được."
Tiểu Ngũ không đáp, chỉ lặng lẽ cau mày.
Một lát sau, tên đầu trọc bỗng ngập ngừng: "Anh Ngũ, anh có cảm thấy Phó tiên sinh khác trước không? Trước kia anh ấy giết người không trông thấy máu."
Tiểu Ngũ lạnh lùng lườm tên đầu trọc, lạnh giọng hỏi: "Mày chán sống rồi à?"
Tên đầu trọc cười lúng túng: "Em chỉ thuận miệng thôi, có phải nói chuyện với anh Ngũ đâu."
Đúng là trước kia Phó Thận Hành hoàn toàn không như bây giờ. Tuy đã dần được tẩy trắng, Phó Thị vẫn nắm giữ quyền lực của giới xã hội đen Nam Chiêu nhưng từ khi Phó Thận Hành tiếp nhận Phó Thị, hắn đã từng bước đóng cửa các sản nghiệp phi pháp, gây bất hòa với những kẻ kết giao với Tiểu Ngũ, cho tới đầu năm, hắn từ nước ngoài trở về.
Tiểu Ngũ không cười, lẩm bẩm như đang nói: "Ngược lại, tao cảm thấy anh Hành như bây giờ mới là tốt nhất. Đấy mới chính là Phó tiên sinh của chúng ta, ông hoàng bóng tối Nam Chiêu."
"Lý trí?" Mắt anh ửng đỏ nhìn cô: "Em bảo anh phải lý trí thế nào đây? Nhẫn nhịn giống em sao? Hà Nghiên, em làm thế không phải lý trí mà là nhát gan! Sao em có thể chịu đựng để tên khốn đó uy hiếp như vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, việc gì em phải sợ hắn? Hà Nghiên trước kia đâu có như thế này."
Phẫn nộ khiến Lương Viễn Trạch nói không lựa lời, Hà Nghiên ngoài ngạc nhiên, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức từng cơn. Vành mắt cô đỏ lựng, run rẩy hỏi anh: "Viễn Trạch, anh đang chì trích em đấy à? Anh nghĩ em nhát gan, cam tâm tình nguyện để Phó Thận Hành uy hiếp, đúng không?"
Lương Viễn Trạch cũng nhận ra sai lầm của mình. Anh đau đớn nhắm mắt, tiến lên ôm Hà Nghiên vào lòng, giọng chua chát: "Xin lỗi em, anh không có ý đó. Anh chỉ muốn nói chúng ta nên dũng cảm đi báo cảnh sát, chúng ta không thể để tên khốn ấy muốn làm gì thì làm."
Hà Nghiên im lặng, khóc nức nở trong lòng anh, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: "Viễn Trạch, anh có biết chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?"
"Anh biết!". Lương Viễn Trạch siết chặt hai vai cô, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Anh đang định nói tiếp bỗng nghe tiếng động ngoài cửa.
Cả hai giật mình, Lương Viễn Trạch buông Hà Nghiên ra, mặc cô vô thức kéo lại, đi tới xem xét. Nhưng anh vừa đi đến huyền quan, cửa phòng đột nhiên bật mở từ bên ngoài, mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch đồng loạt bước vào. Lương Viễn Trạch chưa kịp phản ứng đã bị bọn chúng bẻ tay nhấn chặt sau lưng. Anh giãy mạnh, tức giận hỏi: "Các người là ai? Thả tôi ra ngay."
Bọn chúng không buồn trả lời, hung hăng thụi một cú vào bụng Lương Viễn Trạch. Cú đánh khiến anh đau đớn cúi gập người. Một tên khác nhanh như cắt, xông lên cướp chiếc điện thoại trong tay Hà Nghiên, ném cho tên đầu trọc cường tráng đứng sau. Tên đầu trọc lướt nhìn dãy số chưa kịp gọi đi trên màn hình, cười khà khà, nói "Xin đắc tội, cô Hà."
Hắn vừa lắc đầu ra hiệu, đã có tên lại gần khống chế Hà Nghiên. Tròng mắt Lương Viễn Trạch như muốn nứt, giận dữ quát to: "Các người buông cô ấy ra mau."
Tên đầu trọc phớt lờ Lương Viễn Trạch, ánh mắt hung ác, lạnh lùng ra lệnh cho đám thuộc hạ: "Đánh nó cho tao, đánh cho đến chết ấy."
Bọn chúng lập tức dâng lên, vây quanh Lương Viễn Trạch, tay đấm chân đá, chẳng mấy chốc đã khiến anh ngã sõng xoài xuống đất. Hà Nghiên lòng như lửa đốt, muốn cất tiếng kêu cứu, khổ nỗi miệng bị bọn chúng dán băng dính, chỉ có thể giãy dụa ú ớ mấy câu. Thời gian chậm rãi trôi qua, sức phản kháng của Lương Viễn Trạch dần yếu đi. Thấy anh sắp bất tỉnh, bấy giờ tên đầu trọc mới hô ngừng, sau đó sai người dựng Lương Viễn Trạch dậy, nhe răng cười hỏi: "Nói, dùng ngón tay nào chì vào Phó tiên sinh?"
Không cần hắn phân phó, đám thuộc hạ đã túm lấy hai cánh tay của Lương Viễn Trạch, ấn lên bàn trà, tiếp tục quát: "Nói mau!"
Hà Nghiên gào thét, dùng hết sức bình sinh gạt đám người bên Lương Viễn Trạch ra. Hai tên bên cạnh không ngờ cô khỏe như vậy, chúng vừa nới lỏng tay, cô đã nhân cơ hội bò tới chỗ Lương Viễn Trạch.
Tên đầu trọc nổi giận, răn dạy đám đàn em: "Đồ vô dụng! Không mau kéo cô Hà lại, tay chân có chừng mực, đừng để cô ấy bị thương."
Hà Nghiên lột miếng băng dính ngoài miệng, ôm chặt Lương Viễn Trạch không chịu buông, hét to: "Tôi muốn tìm Phó Thận Hành, muốn đi tìm Phó Thận Hành."
Tên đầu trọc đưa mắt ra hiệu, nhắc nhở đám đàn em lôi Hà Nghiên ra khỏi người Lương Viễn Trạch, một lần nữa bịt miệng cô lại. Xong, hắn tiếp tục cười nói: "Cô Hà, cô muốn tìm Phó tiên sinh thì cứ đi, nhưng đừng làm chậm trễ việc của anh em chúng tôi. Chúng tôi không muốn cô bị thương, cô cũng nên thông cảm cho chúng tôi, ok?"
Hắn nói xong liền nhận từ đám thuộc hạ một con dao rựa, thuần thục cầm trên tay hươ hươ mấy cái, liếc nhìn Lương Viễn Trạch đã hôn mê bất tỉnh, rồi ngẩng đầu nhìn Hà Nghiên, cười hỏi cô: "Cô nói đi, lúc đó thằng nhóc này đã dùng ngón tay nào chỉ vào Phó tiên sinh?"
Hà Nghiên nào dám trả lời. Cô không sao thoát khỏi hai gã đàn ông bên cạnh, nước mắt lưng tròng, lắc đầu quầy quậy. Tên đầu trọc cười nhạt: "Vậy hỏi thế này đi, có phải thằng nhóc này thuận tay trái không? Tôi không muốn chặt nhầm tay đâu."
"Cầu xin các anh, cầu xin các anh!". Hà Nghiên khóc không thành tiếng, cô khuỵu gối, quỳ sụp trước mặt tên đầu trọc. Lương Viễn Trạch không biết tỉnh từ khi nào, chật vật nhìn Hà Nghiên, khàn giọng nói: "Hà Nghiên, đứng lên, đừng cầu xin lũ súc sinh này."
"Tốt! Giờ mới ra dáng đàn ông." Tên đầu trọc cười trầm trồ khen ngợi, hắn bước lên bàn trà, dẫm vào đầu Lương Viễn Trạch: "Nghe đây, hôm nay bố mày chỉ cần một ngón tay của mày thôi." Vừa dứt lời, hắn liền vung tay chém xuống, cắt phăng ngón trỏ bên phải của Lương Viễn Trạch.
Lương Viễn Trạch suýt gào lên nhưng tiếng hét vừa thoát ra khỏi cổ họng liền bị chặn lại.
"Được, có vẻ kiên cường gớm nhỉ?" Tên đầu trọc cười to, sai thuộc hạ gói ghém ngón tay đứt lìa vào trong một chiếc túi nhựa, sau đó dùng mũi chân di nhẹ gáy của Lương Viễn Trạch, miệng lưỡi độc địa: "Tiếc là mày gây chuyện sai đối tượng. Thằng nhãi, hôm nay nể mặt cô Hà, bọn tao tha mạng cho mày. Nhớ kỹ, sau này đừng chỉ tay lung tung vào người khác, nếu không không phải chỉ một đoạn ngón tay này đâu."
Hắn ra lệnh cho người thả Hà Nghiên rồi nghênh ngang rời đi. Mấy chiếc xe đợi sẵn trong bóng tối, tên đầu trọc ngồi lên chiếc xe đầu tiên, quăng chiếc túi nhựa cho gã đàn ông ngồi sau, cười nói: "Này, anh Ngũ, xong rồi đấy."
Tiểu Ngũ lướt nhìn đoạn ngón tay đẫm máu, nhăn mặt ghê tởm, quẳng ra ngoài cửa sổ xe, hỏi: "Không làm con bé kia bị thương đấy chứ?"
"Không!" Tên đầu trọc trả lời, cười hớn hở: "Nào dám đụng đến nửa sợi lông của cô ta. Anh yên tâm đi, mấy anh em đều có chừng mực, không đánh chết thằng chó kia, ngoại trừ ngón tay của nó, các vết thương khác cũng mau lành thôi."
Lúc này Tiểu Ngũ mới hài lòng gật đầu.
Tên đầu trọc gãi đầu hỏi: "Em nghĩ Phó tiên sinh muốn cướp đàn bà thì cứ thẳng tay chém giết, mất công hù dọa làm gì, đâu có giải quyết được vấn đề."
Tiểu Ngũ nhếch miệng, đáp: "Có lẽ do còn e dè cô ả kia."
Đầu trọc nghĩ đến dáng vẻ gần như điên dại của Hà Nghiên, chẹp chẹp mấy tiếng: "Em không hiểu Phó tiên sinh thế nào nữa, loại gái nào chả có, sao lại nhìn trúng gái đã có chồng? Em thấy cô ta toàn tâm toàn ý với chồng lắm. Anh Ngũ không thấy lúc em chặt đứt ngón tay thằng kia đâu, cô ta gầm thét, âm thanh như sói tru, nghe ghê chết đi được."
Tiểu Ngũ không đáp, chỉ lặng lẽ cau mày.
Một lát sau, tên đầu trọc bỗng ngập ngừng: "Anh Ngũ, anh có cảm thấy Phó tiên sinh khác trước không? Trước kia anh ấy giết người không trông thấy máu."
Tiểu Ngũ lạnh lùng lườm tên đầu trọc, lạnh giọng hỏi: "Mày chán sống rồi à?"
Tên đầu trọc cười lúng túng: "Em chỉ thuận miệng thôi, có phải nói chuyện với anh Ngũ đâu."
Đúng là trước kia Phó Thận Hành hoàn toàn không như bây giờ. Tuy đã dần được tẩy trắng, Phó Thị vẫn nắm giữ quyền lực của giới xã hội đen Nam Chiêu nhưng từ khi Phó Thận Hành tiếp nhận Phó Thị, hắn đã từng bước đóng cửa các sản nghiệp phi pháp, gây bất hòa với những kẻ kết giao với Tiểu Ngũ, cho tới đầu năm, hắn từ nước ngoài trở về.
Tiểu Ngũ không cười, lẩm bẩm như đang nói: "Ngược lại, tao cảm thấy anh Hành như bây giờ mới là tốt nhất. Đấy mới chính là Phó tiên sinh của chúng ta, ông hoàng bóng tối Nam Chiêu."
Tác giả :
Bối Hân