Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 60-1: Đào ra vàng giữa sa mạc (1)
Kể từ sau khi Quý phi đi ra, cuộc sống trong cung trong nháy mắt trở nên muôn màu muôn vẻ hơn, cũng không cần người khác giúp đỡ, mỗi ngày nàng ta đều dẫn đầu.
Ví như Quý phi “mang thân bệnh tật” xuống bếp, rửa tay nấu canh cho Hoàng đế, ví như Quý phi “mang bệnh” niệm Phật cầu phúc cho Thái hậu nương nương, lại ví như Quý phi “mang bệnh” triệu kiến tứ Phi, quan tâm sự sinh trưởng khỏe mạnh của Bách hoa Hậu cung.
Xin hãy đặt trọng điểm lên hai chữ “mang bệnh”, không chỉ thể hiện tấm lòng sâu đậm cao cả của Quý phi nương nương, muốn phân ưu với Hoàng thượng, mà còn làm nổi bật lên Hoàng hậu ‘lương lương’ không chịu trách nhiệm cũng đang “mang bệnh” giống vậy.
Như vậy xem ra, vốn Quý phi nương nương được xem là phó Hậu, nhưng hình như việc bỏ đi chữ “phó” phía trước là việc trong tầm tay đây.
Chỉ có điều thân là nhân vật của công chúng, có fan thì tất nhiên sẽ có anti, rất nhanh lại có tin tức truyền ra, nói Quý phi nương nương phách lối quá mức, vô cớ trừng phạt cung tỳ, còn đúng lúc bị Hoàng đế Bệ hạ bắt gặp.
Khi nghe được tin tức này, Tạ Bích Sơ có loại một loại dự cảm khó hiểu, sai Cẩm Đoạn đi tìm hiểu thử xem. Quả nhiên cung nữ bị “vô cớ” trừng phạt đó tên là —— Chu Tĩnh Tuệ.
Đã nói mà, chỉ bằng chỉ số thông minh và kỹ thuật diễn bỏ đi kia của Tôn Quý phi, chống lại nữ chính chỉ có nước bị miểu sát ngay lập tức luôn được chứ, dù lúc này nữ chính chẳng qua vẫn chỉ là một cung nữ. Nhưng định luật nữ chính đã được kịch tình đại thần quy định sẵn từ lâu rồi.
Tôn Quý phi chẳng may mắn gặp được điều thứ ba trong định luật nữ chính như thế, rõ là......
Tạ Bích Sơ âm thầm núp trong chỗ tối xem kịch, có ý tưởng giống với nàng còn có tứ Phi, tứ Phi đã sớm ăn vô số đau khổ trên tay Tôn Quý phi mắt thấy Tôn Quý phi luôn luôn không gì cản nổi bây giờ lại có thể bị thua thiệt trên tay Chu Tĩnh Tuệ, tâm tình đó thật sự là rất phức tạp được chứ.
Vốn cực kỳ khinh thường đối với Chu Tĩnh Tuệ, loại cung nữ thấp kém bò lên từ Hoán Y Cục này, mặt khác lại bởi vì Hoàng đế coi trọng nàng ta mà ngầm cảm thấy ghen tỵ, nhưng bây giờ cái người làm cho các nàng vừa khinh miệt lại vừa ghen tỵ đó, lại có thể khiến cho người mà các nàng vẫn luôn sợ hãi ăn thiệt thòi lớn như vậy, cảm giác này hình như là, kẻ thù của mình báo thù giúp mình.
Tâm tình thật sự quá phức tạp, không được. Nhanh đi về sao kinh Phật tĩnh tâm một chút.
Chỉ có điều các nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại, bên kia chắc Tôn Quý phi cũng cảm thấy Chu Tĩnh Tuệ khó giải quyết, lại có Hoàng đế Bệ hạ để ý nên cũng không dám gây án nữa, một lần nữa dời ánh mắt về phía Bách Hoa Hậu cung bên này.
Buổi sáng sớm hôm nay, bên phía Hoàng đế Bệ hạ còn chưa hạ triều, bên này Tôn Quý phi đã bắt đầu gây sự, phái người chạy đến từng cung của tứ Phi tiến hành khiển trách họ: Thân là tứ Phi vậy mà lại không đi thỉnh an Quý phi nàng, đây là muốn tạo phản? Quý phi còn bệnh lại không đi hầu hạ thật đúng là tìm đường chết?
Tứ Phi thật muốn quỳ xuống với nàng ta luôn được chứ?
Không nói Hoàng hậu ‘lương lương’, ngay cả đến Thái hậu cũng không có quy củ mỗi ngày chạy tới thỉnh an ba lần, kết quả một Quý phi lại có thể bắt tứ Phi ngày ngày thỉnh an nàng, càng không cần nói đến hầu hạ bệnh tật, không phải Hoàng hậu cũng bị bệnh à? Có thấy tứ Phi đi hầu hạ bao giờ chưa hả?
Nhưng bị ép dưới “uy quyền” của Tôn Quý phi, tứ Phi vẫn rất nén giận bước đi, chờ đến sau bữa trưa lúc mỗi người trở về đều giống như bị sương phủ, không có chút tinh thần nào.
Cứ như vậy qua hai ngày, Huệ phi là người đầu tiên không nhin được, đêm khuya lén lút chạy tới cung Trường Hoa tìm đến Tạ Bích Sơ hỏi chủ ý.
Tạ Bích Sơ nâng cằm, im lặng không lên tiếng chờ Huệ phi khóc xong, lúc này mới bày ra dáng vẻ “Ta là người thành thật” nói: “Tính tình Quý phi vẫn luôn như vậy, còn có Thái hậu ở phía sau làm chỗ dựa, Bổn cung cũng hết cách với nàng ta rồi, trong cung này, người duy nhất có thể áp chế được nàng ta, có lẽ cũng chỉ có một mình Bệ hạ.”
Huệ phi lại chính xác bắt được ý của Tạ Bích Sơ, trầm ngâm một lát rồi ngay lập tức hết sức hiểu ý nói: “Trước đó vài ngày thần thiếp có được một quyển sách cổ. Nô tì chỉ có thể đọc hiểu một ít nội dung trong đó, nương nương học thức uyên bác, chẳng biết có thể chỉ dẫn nhiều hơn được không.”
Tạ Bích Sơ nghiêm trang gật đầu một cái, “Cũng được, không bằng ngày mai ngươi đem tới đây để Bổn cung đọc qua thử xem.”
Huệ phi nghe vậy nhất thời cảm thấy như có người để tin cậy, cực kỳ phấn khởi đi về.
Vì vậy đợi đến buổi chiều ngày hôm sau lúc Hoàng đế Bệ hạ đến cung Trường Hoa, thì nhìn thấy tiểu Hoàng hậu nhà mình và tiểu lão bà Huệ phi ngồi sát nhau, bày ra vẻ mặt cẩn thận và nghiêm túc như đang nghiên cứu Bom Nguyên Tử.
Lòng hiếu kỳ của Hoàng đế Bệ hạ lập tức bị kéo ra, chụm đầu tới tới, mượn cớ nghiên cứu vấn đề học thuật để tiến hành trái ôm phải ấp, còn có thể danh chính lại ngôn thuận như vậy đấy.
Chỉ có điều rất rõ ràng là Hoàng đế Bệ hạ vui đến quên cả trời đất đã quên mất uy lực cực lớn của bà vợ nhỏ đứng đầu của hắn, thấy chưa, bên này Hoàng đế Bệ hạ mới ngồi xuống, còn chưa nói được mấy câu nữa, bên kia Quý phi đã nghe tiếng chạy tới.
Hoàng đế Bệ hạ rõ ràng không vui, liếc mắt nhìn Quý phi nương nương khí thế hung hãn, giọng nói nhàn nhạt: “Bệnh của nàng đã khỏi?”
Thân thể Tôn Quý phi cứng đờ, lúc này mới nhận ra bản thân quá gấp gáp nên quên giả bộ bệnh mất rồi, nàng vừa định giơ tay lên che trán, ánh mắt đảo qua phía Tạ Bích Sơ, phát hiện Hoàng đế Bệ hạ vậy mà lại ôm vai nàng ta, lập tức cảm thấy hoàn toàn không thể nhịn, vì vậy mở miệng nói thẳng: “Bệnh của Hoàng hậu có phải cũng đã khỏi rồi đúng không?”
Tạ Bích Sơ không hiểu ra sao luôn có được hay không, nói chung thì tại sao đám lửa này lại đốt tới người mình rồi?
Vốn chỉ cảm thấy dù sao Huệ phi cũng đã ôm đùi mình, tiểu đệ có vấn đề không giải quyết được đã báo lên, có thể giải quyết thì đương nhiên cũng nên thuận tay giúp chút việc, hơn nữa xế chiều mỗi ngày Hoàng đế đều chạy tới cung Trường Hoa nên cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao nhất định một lúc sau sẽ dẫn tới sự chú ý của Tôn Quý phi, cho nên Tạ Bích Sơ vốn có ý nhân cơ hội này giải quyết luôn cả hai vấn đề.
Vì vậy mới bảo Huệ phi tới đây vào lúc Hoàng đế Bệ hạ sắp tới, “thuận tiện” cũng dẫn Tôn Quý phi tới, vừa đúng lúc giải quyết một lượt, sau này cung Trường Hoa sẽ được yên tĩnh.
Thế nhưng đám lửa đầu tiên đã đốt đến trên người của bản thân thì đúng là nhìn không hiểu luôn được chứ, kịch tình vốn không nên như vậy mà, Quý phi nương nương sao ngươi không diễn theo kịch bản vậy hả?
Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát, sau đó bày vẻ mặt không giải thích được nhìn về phía nàng ta, hoang mang nói: “Ta vốn không có bệnh mà.”
Tôn Quý phi sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới bản thân vẫn luôn phỏng theo tình huống của Tạ Bích Sơ, cách nói với mọi người trong Hậu cung cũng là: Ta bị bệnh giống Hoàng hậu!
Kết quả Hoàng hậu lại nói câu này, Tôn Quý phi lập tức trực tiếp nổi giận luôn được chứ, Hoàng hậu này rõ ràng là đang đùa bỡn nàng có được hay không, để cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người ở Hậu cung như vậy, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng, vì vậy nàng nhắm thẳng vào Hoàng hậu mà nổi giận: “Ngươi không có bệnh vậy ngươi đóng cung nghỉ ngơi cái gì?! Chắc vì để Hoàng đế biểu ca đến thăm ngươi mỗi ngày cho nên mới giả bộ bệnh chứ gì, Bổn cung đã biết ngươi không có ý gì tốt mà!”
Tạ Bích Sơ dùng dư quang khóe mắt nhìn sang Hoàng đế Bệ hạ đã tái xanh mặt mày bên cạnh, sau đó cúi đầu yếu ớt vặn vẹo ngón tay: “Ta...... Nhưng thái y nói thân thể ta yếu, phải ở nơi thanh tịnh để nuôi dưỡng cho tốt......”
Bên kia Tôn Quý phi còn định há mồm mắng tiếp, bên này Hoàng đế đã không nhịn được, “Im miệng!”
Tôn Quý phi lập tức liền ngẩn ngơ, sau đó bất động không nói lời nào, đứng trước cửa ra vào rơi nước mắt, người đẹp như hoa dính nước ngọc, có một dáng vẻ đáng thương khác hẳn, theo Tạ Bích Sơ thấy, còn thật hơn không biết bao nhiêu lần so với ngày thọ thần của Thái hậu.
Rõ ràng hình như Hoàng đế Bệ hạ cũng có chút ý động, hắn ngồi một lát sau đó thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy, tiếp đi tới bên cạnh Tôn Quý phi nói: “Nàng đi theo trẫm tới đây.”
Ví như Quý phi “mang thân bệnh tật” xuống bếp, rửa tay nấu canh cho Hoàng đế, ví như Quý phi “mang bệnh” niệm Phật cầu phúc cho Thái hậu nương nương, lại ví như Quý phi “mang bệnh” triệu kiến tứ Phi, quan tâm sự sinh trưởng khỏe mạnh của Bách hoa Hậu cung.
Xin hãy đặt trọng điểm lên hai chữ “mang bệnh”, không chỉ thể hiện tấm lòng sâu đậm cao cả của Quý phi nương nương, muốn phân ưu với Hoàng thượng, mà còn làm nổi bật lên Hoàng hậu ‘lương lương’ không chịu trách nhiệm cũng đang “mang bệnh” giống vậy.
Như vậy xem ra, vốn Quý phi nương nương được xem là phó Hậu, nhưng hình như việc bỏ đi chữ “phó” phía trước là việc trong tầm tay đây.
Chỉ có điều thân là nhân vật của công chúng, có fan thì tất nhiên sẽ có anti, rất nhanh lại có tin tức truyền ra, nói Quý phi nương nương phách lối quá mức, vô cớ trừng phạt cung tỳ, còn đúng lúc bị Hoàng đế Bệ hạ bắt gặp.
Khi nghe được tin tức này, Tạ Bích Sơ có loại một loại dự cảm khó hiểu, sai Cẩm Đoạn đi tìm hiểu thử xem. Quả nhiên cung nữ bị “vô cớ” trừng phạt đó tên là —— Chu Tĩnh Tuệ.
Đã nói mà, chỉ bằng chỉ số thông minh và kỹ thuật diễn bỏ đi kia của Tôn Quý phi, chống lại nữ chính chỉ có nước bị miểu sát ngay lập tức luôn được chứ, dù lúc này nữ chính chẳng qua vẫn chỉ là một cung nữ. Nhưng định luật nữ chính đã được kịch tình đại thần quy định sẵn từ lâu rồi.
Tôn Quý phi chẳng may mắn gặp được điều thứ ba trong định luật nữ chính như thế, rõ là......
Tạ Bích Sơ âm thầm núp trong chỗ tối xem kịch, có ý tưởng giống với nàng còn có tứ Phi, tứ Phi đã sớm ăn vô số đau khổ trên tay Tôn Quý phi mắt thấy Tôn Quý phi luôn luôn không gì cản nổi bây giờ lại có thể bị thua thiệt trên tay Chu Tĩnh Tuệ, tâm tình đó thật sự là rất phức tạp được chứ.
Vốn cực kỳ khinh thường đối với Chu Tĩnh Tuệ, loại cung nữ thấp kém bò lên từ Hoán Y Cục này, mặt khác lại bởi vì Hoàng đế coi trọng nàng ta mà ngầm cảm thấy ghen tỵ, nhưng bây giờ cái người làm cho các nàng vừa khinh miệt lại vừa ghen tỵ đó, lại có thể khiến cho người mà các nàng vẫn luôn sợ hãi ăn thiệt thòi lớn như vậy, cảm giác này hình như là, kẻ thù của mình báo thù giúp mình.
Tâm tình thật sự quá phức tạp, không được. Nhanh đi về sao kinh Phật tĩnh tâm một chút.
Chỉ có điều các nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại, bên kia chắc Tôn Quý phi cũng cảm thấy Chu Tĩnh Tuệ khó giải quyết, lại có Hoàng đế Bệ hạ để ý nên cũng không dám gây án nữa, một lần nữa dời ánh mắt về phía Bách Hoa Hậu cung bên này.
Buổi sáng sớm hôm nay, bên phía Hoàng đế Bệ hạ còn chưa hạ triều, bên này Tôn Quý phi đã bắt đầu gây sự, phái người chạy đến từng cung của tứ Phi tiến hành khiển trách họ: Thân là tứ Phi vậy mà lại không đi thỉnh an Quý phi nàng, đây là muốn tạo phản? Quý phi còn bệnh lại không đi hầu hạ thật đúng là tìm đường chết?
Tứ Phi thật muốn quỳ xuống với nàng ta luôn được chứ?
Không nói Hoàng hậu ‘lương lương’, ngay cả đến Thái hậu cũng không có quy củ mỗi ngày chạy tới thỉnh an ba lần, kết quả một Quý phi lại có thể bắt tứ Phi ngày ngày thỉnh an nàng, càng không cần nói đến hầu hạ bệnh tật, không phải Hoàng hậu cũng bị bệnh à? Có thấy tứ Phi đi hầu hạ bao giờ chưa hả?
Nhưng bị ép dưới “uy quyền” của Tôn Quý phi, tứ Phi vẫn rất nén giận bước đi, chờ đến sau bữa trưa lúc mỗi người trở về đều giống như bị sương phủ, không có chút tinh thần nào.
Cứ như vậy qua hai ngày, Huệ phi là người đầu tiên không nhin được, đêm khuya lén lút chạy tới cung Trường Hoa tìm đến Tạ Bích Sơ hỏi chủ ý.
Tạ Bích Sơ nâng cằm, im lặng không lên tiếng chờ Huệ phi khóc xong, lúc này mới bày ra dáng vẻ “Ta là người thành thật” nói: “Tính tình Quý phi vẫn luôn như vậy, còn có Thái hậu ở phía sau làm chỗ dựa, Bổn cung cũng hết cách với nàng ta rồi, trong cung này, người duy nhất có thể áp chế được nàng ta, có lẽ cũng chỉ có một mình Bệ hạ.”
Huệ phi lại chính xác bắt được ý của Tạ Bích Sơ, trầm ngâm một lát rồi ngay lập tức hết sức hiểu ý nói: “Trước đó vài ngày thần thiếp có được một quyển sách cổ. Nô tì chỉ có thể đọc hiểu một ít nội dung trong đó, nương nương học thức uyên bác, chẳng biết có thể chỉ dẫn nhiều hơn được không.”
Tạ Bích Sơ nghiêm trang gật đầu một cái, “Cũng được, không bằng ngày mai ngươi đem tới đây để Bổn cung đọc qua thử xem.”
Huệ phi nghe vậy nhất thời cảm thấy như có người để tin cậy, cực kỳ phấn khởi đi về.
Vì vậy đợi đến buổi chiều ngày hôm sau lúc Hoàng đế Bệ hạ đến cung Trường Hoa, thì nhìn thấy tiểu Hoàng hậu nhà mình và tiểu lão bà Huệ phi ngồi sát nhau, bày ra vẻ mặt cẩn thận và nghiêm túc như đang nghiên cứu Bom Nguyên Tử.
Lòng hiếu kỳ của Hoàng đế Bệ hạ lập tức bị kéo ra, chụm đầu tới tới, mượn cớ nghiên cứu vấn đề học thuật để tiến hành trái ôm phải ấp, còn có thể danh chính lại ngôn thuận như vậy đấy.
Chỉ có điều rất rõ ràng là Hoàng đế Bệ hạ vui đến quên cả trời đất đã quên mất uy lực cực lớn của bà vợ nhỏ đứng đầu của hắn, thấy chưa, bên này Hoàng đế Bệ hạ mới ngồi xuống, còn chưa nói được mấy câu nữa, bên kia Quý phi đã nghe tiếng chạy tới.
Hoàng đế Bệ hạ rõ ràng không vui, liếc mắt nhìn Quý phi nương nương khí thế hung hãn, giọng nói nhàn nhạt: “Bệnh của nàng đã khỏi?”
Thân thể Tôn Quý phi cứng đờ, lúc này mới nhận ra bản thân quá gấp gáp nên quên giả bộ bệnh mất rồi, nàng vừa định giơ tay lên che trán, ánh mắt đảo qua phía Tạ Bích Sơ, phát hiện Hoàng đế Bệ hạ vậy mà lại ôm vai nàng ta, lập tức cảm thấy hoàn toàn không thể nhịn, vì vậy mở miệng nói thẳng: “Bệnh của Hoàng hậu có phải cũng đã khỏi rồi đúng không?”
Tạ Bích Sơ không hiểu ra sao luôn có được hay không, nói chung thì tại sao đám lửa này lại đốt tới người mình rồi?
Vốn chỉ cảm thấy dù sao Huệ phi cũng đã ôm đùi mình, tiểu đệ có vấn đề không giải quyết được đã báo lên, có thể giải quyết thì đương nhiên cũng nên thuận tay giúp chút việc, hơn nữa xế chiều mỗi ngày Hoàng đế đều chạy tới cung Trường Hoa nên cũng không phải là chuyện gì to tát, dù sao nhất định một lúc sau sẽ dẫn tới sự chú ý của Tôn Quý phi, cho nên Tạ Bích Sơ vốn có ý nhân cơ hội này giải quyết luôn cả hai vấn đề.
Vì vậy mới bảo Huệ phi tới đây vào lúc Hoàng đế Bệ hạ sắp tới, “thuận tiện” cũng dẫn Tôn Quý phi tới, vừa đúng lúc giải quyết một lượt, sau này cung Trường Hoa sẽ được yên tĩnh.
Thế nhưng đám lửa đầu tiên đã đốt đến trên người của bản thân thì đúng là nhìn không hiểu luôn được chứ, kịch tình vốn không nên như vậy mà, Quý phi nương nương sao ngươi không diễn theo kịch bản vậy hả?
Tạ Bích Sơ suy nghĩ một lát, sau đó bày vẻ mặt không giải thích được nhìn về phía nàng ta, hoang mang nói: “Ta vốn không có bệnh mà.”
Tôn Quý phi sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới bản thân vẫn luôn phỏng theo tình huống của Tạ Bích Sơ, cách nói với mọi người trong Hậu cung cũng là: Ta bị bệnh giống Hoàng hậu!
Kết quả Hoàng hậu lại nói câu này, Tôn Quý phi lập tức trực tiếp nổi giận luôn được chứ, Hoàng hậu này rõ ràng là đang đùa bỡn nàng có được hay không, để cho nàng xấu mặt trước mặt mọi người ở Hậu cung như vậy, món nợ này nhất định phải tính rõ ràng, vì vậy nàng nhắm thẳng vào Hoàng hậu mà nổi giận: “Ngươi không có bệnh vậy ngươi đóng cung nghỉ ngơi cái gì?! Chắc vì để Hoàng đế biểu ca đến thăm ngươi mỗi ngày cho nên mới giả bộ bệnh chứ gì, Bổn cung đã biết ngươi không có ý gì tốt mà!”
Tạ Bích Sơ dùng dư quang khóe mắt nhìn sang Hoàng đế Bệ hạ đã tái xanh mặt mày bên cạnh, sau đó cúi đầu yếu ớt vặn vẹo ngón tay: “Ta...... Nhưng thái y nói thân thể ta yếu, phải ở nơi thanh tịnh để nuôi dưỡng cho tốt......”
Bên kia Tôn Quý phi còn định há mồm mắng tiếp, bên này Hoàng đế đã không nhịn được, “Im miệng!”
Tôn Quý phi lập tức liền ngẩn ngơ, sau đó bất động không nói lời nào, đứng trước cửa ra vào rơi nước mắt, người đẹp như hoa dính nước ngọc, có một dáng vẻ đáng thương khác hẳn, theo Tạ Bích Sơ thấy, còn thật hơn không biết bao nhiêu lần so với ngày thọ thần của Thái hậu.
Rõ ràng hình như Hoàng đế Bệ hạ cũng có chút ý động, hắn ngồi một lát sau đó thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy, tiếp đi tới bên cạnh Tôn Quý phi nói: “Nàng đi theo trẫm tới đây.”
Tác giả :
Tẫn Tương Tư