Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm
Chương 39: Định luật nữ chính
Tạ Bích Sơ nhìn thấy Hoàng đế Bệ hạ xuất hiện vào một thời điểm không hợp với lẽ thường, che miệng lại đồng thời không khỏi hướng liếc nhìn về phía Chu Tĩnh Tuệ, aida, hình như thấy được sau lưng nữ chính đại nhân đang từ từ dâng lên vầng sáng chói mắt rồi đó.
Định luật nữ chính điều thứ ba: Vận số của nữ chính vĩnh viễn nghịch thiên, biểu hiện cụ thể là bất kể là kẻ nào, vào lúc đang ngoài sáng trong tối làm khó nữ chính, nhất định nam chính sẽ đúng lúc phát hiện, sau đó lập tức đến giải cứu nữ chính đồng thời bày tỏ trìu mến và áy náy đối với nữ chính, nếu như lúc này nữ chính lại rộng lượng mà tỏ vẻ không muốn trách cứ bất kỳ kẻ nào, còn có thể được nam chính tặng cho danh hiệu “thiện lương“.
Còn về điều thứ nhất và điều thứ hai, xin không cần để ý những chi tiết này.
Tạ Bích Sơ nhớ lại xem mới vừa rồi chắc là không có biểu hiện gì làm khó nữ chính, vì vậy tiếp tục che miệng bày tỏ mình đã im miệng, chờ Cảnh Diệp tiến lên thương tiếc nữ chính.
Quá phấn khích chờ xem trò vui, vì vậy đợi đến lúc Đức Phi thỉnh an Cảnh Diệp, Tạ Bích Sơ mới phản ứng lại, bản thân ngay cả ngựa cũng chưa xuống, nàng suy tư một giây, vẫn phải khuất phục, hì hà hì hục làm ra dáng vẻ vụng về chuẩn bị xuống ngựa.
Tiếp theo đó bị Cảnh Diệp đè lại, “Được rồi, không cần xuống, không phải trẫm nói nàng chờ một lát sao, ai cho nàng chạy đến bên này?”
Trên mặt Tạ Bích Sơ cười giả ngu, trong lòng lại cực kỳ châm chọc, không chạy trước chẳng lẽ còn phải đợi hắn à? Nàng là người biết kịch tình đó được không, đoạn tình tiết cẩu huyết vào thời gian xuân thú có thích khách xông vào Thượng Lâm Uyển ám sát Hoàng đế, sau đó được nữ chính cứu này đã từng bị nàng châm chọc nhiều lần rồi đó được chứ?
Cho nên nàng đã sớm quyết định trong lúc ở Thượng Lâm Uyển nhất định phải cách Hoàng đế thật xa, càng xa càng tốt.d//fđ”lê_quý@đôn+h
Đương nhiên những nguyên nhân này là không thể nào nói rõ ra, Tạ Bích Sơ chỉ làm bộ ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Bệ hạ tinh thông thuật cưỡi ngựa, còn ta mới chỉ vừa học được cách lên ngựa, không dám quấy rầy hưng trí săn thú của Bệ hạ.”
“Nói láo,“ trong mắt Cảnh Diệp tràn ra một chút ý cười, “Nếu biết thuật cởi ngựa của trẫm rất tốt, vậy để trẫm dạy nàng thì sao?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, lại rõ rành rành để vị đại gia này nói thành câu khẳng định chém đinh chặt sắt, tiếp theo sau khi Đức Phi ném ra kỹ năng “sấm sét giữa trời quang” với nàng, Tạ Bích Sơ tránh không kịp lại lần nữa bị “Lôi Thần chi nộ” của Cảnh Diệp đánh trúng.1
Rốt cuộc thì ta có thù oán gì với các ngươi, ta cho các ngươi mỗi người 100 tệ2 có được hay không, cầu xin bỏ qua cho.
Tạ Bích Sơ nước mắt lưng tròng nhìn Cảnh Diệp, cố gắng làm cho hắn thay đổi chủ ý, Cảnh Diệp như cười như không đáp lại bằng ánh mắt không cho phép từ chối.
“Bệ hạ......” Đức Phi đứng một bên làm bối cảnh cuối cùng cũng không chịu được cảnh ngược tâm trước mắt, cố gắng tìm cảm giác tồn tại khi hai người kia đang thâm tình (nhầm) đối mặt.
Đáng tiếc còn chưa nói hết lời, Cảnh Diệp đã lần nữa lạnh lùng mở miệng nói: “Trẫm bảo ngươi im miệng không nghe thấy, còn muốn trẫm lặp lại lần nữa?”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Đức Phi lập tức trắng bệch, ôm ngực lảo đảo lui về phía sau một bước, theo sát nước mắt liền im hơi lặng tiếng rớt xuống, Tạ Bích Sơ tự than không bằng, mình nhiều lắm chỉ được nhận giải thưởng Kim Kê3, người ta lại đang cầm chắc giải Oscar.d,f,d,d,Lê%quý)đôn
Đức Phi bị một kích xuyên tim gần như là lập tức ghi hận hai người Tạ Bích Sơ và Chu Tĩnh Tuệ, nhìn thử ánh mắt phẫn hận kia mà xem, vừa vẻ mặt đau thương vừa mắt chứa ghen ghét, rốt cuộc là thần nhân như thế nào mới có thể làm được như vậy? Anh hùng xin không cần khinh thường mà nhận lấy đầu gối của ta.
Đương nhiên nhất định cũng phải cho bản thân điểm thưởng đối với việc mình lại có thể nhìn ra được cảm xúc biểu đạt qua ánh mắt của Đức Phi đó.
Thật ra thì Tạ Bích Sơ cũng không phải đặc biệt để ý đối với hận ý của Đức Phi, toàn bộ tâm thần đều đặt trên các cấp bậc màu sắc báo động, bởi vì báo động màu đỏ cao nhất bây giờ đã chính thức sáng lên, màu đỏ máu đỏ thật là dọa người mà.
Cảnh Diệp và Đức Phi đều xoay lưng về phía Chu Tĩnh Tuệ nên đương nhiên không thấy được, nhưng Tạ Bích Sơ đối mặt với nàng ta lại thấy rất rõ ràng đó, ánh mắt ẩn nhẫn, âm độc, lạnh lẽo, ghen ghét kia, trong nháy mắt khiến Tạ Bích Sơ nghĩ tới động vật máu lạnh trong truyền thuyết —— rắn.
Thật là đáng sợ a a a!
Trên mặt Tạ Bích Sơ vẫn treo nụ cười ngu, trong lòng nước mắt lại rào rào chảy xuống, trong nháy mắt vỡ đê.
Hoàng thượng, van ngươi làm ơn hãy tránh xa ta ra được không, nữ chính sắp tới đánh ta a a a!
Đáng tiếc Hoàng đế Bệ hạ và nàng không có một chút tâm linh cảm ứng nào, vẫn còn tiếp tục kéo thù hận thay nàng, đưa tay nhéo cái cằm phúng phính của nàng, từ trong lỗ mũi hừ ra một âm thanh tê dại: “Hả?”
Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần lại, vội vàng bày ra một khuôn mặt nghiêm túc, sợ mình không cẩn thận thì sẽ thật sự khóc lên, “Nô tì trời sinh bản tính ngu độn, sao dám làm phiền Bệ hạ hạ mình như thế, Bệ hạ......”d;ffđ_l=Q7fd
Hoàng đế Bệ hạ đã phi thân một cái, trực tiếp ngồi vào phía sau nàng, cánh tay vòng quanh thân thể của nàng nắm lấy dây cương.
Hô hấp ấm áp của hắn phả vào trong cổ của nàng, ngứa ngáy đến mức khiến cả sống lưng của nàng cũng không khống chế được mà cứng ngắc lại, đầu sỏ gây nên còn cố ý kề sát bên tai nàng, giọng nói đè thấp giống như là đầu ngón tay đang khều nhẹ trên dây đàn, “Dù sao cuối cùng nàng cũng từ chối không được, cần gì phải tiếp tục nói những lời nói nhảm vô dụng, vừa lúc hôm nay trẫm có hứng thú, nàng cần cảm ơn, chứ nhất định đừng làm trẫm mất hứng thú.”
Hắn dừng một chút, bàn tay vịn trên eo nàng, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua quần áo mùa xuân hơi mỏng, trực tiếp rơi vào trên người nàng, trong giọng nói của hắn chứa đựng sự ranh mãnh và hài hước, nói: “Điều thứ nhất hôm nay trẫm muốn dạy nàng là, lúc cưỡi ngựa thân thể phải buông lỏng, cứng ngắc như vậy cũng không hay.”
Chú thích:
1 Lôi thần chi nộ: sự tức giận của thần sấm sét, cùng ý với sấm sét giữa trời quang, chỉ Cảnh Diệp và Đức phi đều khiến Tạ Bích Sơ giật mình, trở tay không kịp.
2 100 tệ: Đồng tiền mệnh giá lớn nhất của Trung Quốc là 100 tệ, tương đương với 356.700 VND
3 giải Kim Kê: (chữ Hán: 金鸡奖, Hán Việt: Kim Kê Tưởng) là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981. (theo wiki)
Định luật nữ chính điều thứ ba: Vận số của nữ chính vĩnh viễn nghịch thiên, biểu hiện cụ thể là bất kể là kẻ nào, vào lúc đang ngoài sáng trong tối làm khó nữ chính, nhất định nam chính sẽ đúng lúc phát hiện, sau đó lập tức đến giải cứu nữ chính đồng thời bày tỏ trìu mến và áy náy đối với nữ chính, nếu như lúc này nữ chính lại rộng lượng mà tỏ vẻ không muốn trách cứ bất kỳ kẻ nào, còn có thể được nam chính tặng cho danh hiệu “thiện lương“.
Còn về điều thứ nhất và điều thứ hai, xin không cần để ý những chi tiết này.
Tạ Bích Sơ nhớ lại xem mới vừa rồi chắc là không có biểu hiện gì làm khó nữ chính, vì vậy tiếp tục che miệng bày tỏ mình đã im miệng, chờ Cảnh Diệp tiến lên thương tiếc nữ chính.
Quá phấn khích chờ xem trò vui, vì vậy đợi đến lúc Đức Phi thỉnh an Cảnh Diệp, Tạ Bích Sơ mới phản ứng lại, bản thân ngay cả ngựa cũng chưa xuống, nàng suy tư một giây, vẫn phải khuất phục, hì hà hì hục làm ra dáng vẻ vụng về chuẩn bị xuống ngựa.
Tiếp theo đó bị Cảnh Diệp đè lại, “Được rồi, không cần xuống, không phải trẫm nói nàng chờ một lát sao, ai cho nàng chạy đến bên này?”
Trên mặt Tạ Bích Sơ cười giả ngu, trong lòng lại cực kỳ châm chọc, không chạy trước chẳng lẽ còn phải đợi hắn à? Nàng là người biết kịch tình đó được không, đoạn tình tiết cẩu huyết vào thời gian xuân thú có thích khách xông vào Thượng Lâm Uyển ám sát Hoàng đế, sau đó được nữ chính cứu này đã từng bị nàng châm chọc nhiều lần rồi đó được chứ?
Cho nên nàng đã sớm quyết định trong lúc ở Thượng Lâm Uyển nhất định phải cách Hoàng đế thật xa, càng xa càng tốt.d//fđ”lê_quý@đôn+h
Đương nhiên những nguyên nhân này là không thể nào nói rõ ra, Tạ Bích Sơ chỉ làm bộ ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “Bệ hạ tinh thông thuật cưỡi ngựa, còn ta mới chỉ vừa học được cách lên ngựa, không dám quấy rầy hưng trí săn thú của Bệ hạ.”
“Nói láo,“ trong mắt Cảnh Diệp tràn ra một chút ý cười, “Nếu biết thuật cởi ngựa của trẫm rất tốt, vậy để trẫm dạy nàng thì sao?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, lại rõ rành rành để vị đại gia này nói thành câu khẳng định chém đinh chặt sắt, tiếp theo sau khi Đức Phi ném ra kỹ năng “sấm sét giữa trời quang” với nàng, Tạ Bích Sơ tránh không kịp lại lần nữa bị “Lôi Thần chi nộ” của Cảnh Diệp đánh trúng.1
Rốt cuộc thì ta có thù oán gì với các ngươi, ta cho các ngươi mỗi người 100 tệ2 có được hay không, cầu xin bỏ qua cho.
Tạ Bích Sơ nước mắt lưng tròng nhìn Cảnh Diệp, cố gắng làm cho hắn thay đổi chủ ý, Cảnh Diệp như cười như không đáp lại bằng ánh mắt không cho phép từ chối.
“Bệ hạ......” Đức Phi đứng một bên làm bối cảnh cuối cùng cũng không chịu được cảnh ngược tâm trước mắt, cố gắng tìm cảm giác tồn tại khi hai người kia đang thâm tình (nhầm) đối mặt.
Đáng tiếc còn chưa nói hết lời, Cảnh Diệp đã lần nữa lạnh lùng mở miệng nói: “Trẫm bảo ngươi im miệng không nghe thấy, còn muốn trẫm lặp lại lần nữa?”
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Đức Phi lập tức trắng bệch, ôm ngực lảo đảo lui về phía sau một bước, theo sát nước mắt liền im hơi lặng tiếng rớt xuống, Tạ Bích Sơ tự than không bằng, mình nhiều lắm chỉ được nhận giải thưởng Kim Kê3, người ta lại đang cầm chắc giải Oscar.d,f,d,d,Lê%quý)đôn
Đức Phi bị một kích xuyên tim gần như là lập tức ghi hận hai người Tạ Bích Sơ và Chu Tĩnh Tuệ, nhìn thử ánh mắt phẫn hận kia mà xem, vừa vẻ mặt đau thương vừa mắt chứa ghen ghét, rốt cuộc là thần nhân như thế nào mới có thể làm được như vậy? Anh hùng xin không cần khinh thường mà nhận lấy đầu gối của ta.
Đương nhiên nhất định cũng phải cho bản thân điểm thưởng đối với việc mình lại có thể nhìn ra được cảm xúc biểu đạt qua ánh mắt của Đức Phi đó.
Thật ra thì Tạ Bích Sơ cũng không phải đặc biệt để ý đối với hận ý của Đức Phi, toàn bộ tâm thần đều đặt trên các cấp bậc màu sắc báo động, bởi vì báo động màu đỏ cao nhất bây giờ đã chính thức sáng lên, màu đỏ máu đỏ thật là dọa người mà.
Cảnh Diệp và Đức Phi đều xoay lưng về phía Chu Tĩnh Tuệ nên đương nhiên không thấy được, nhưng Tạ Bích Sơ đối mặt với nàng ta lại thấy rất rõ ràng đó, ánh mắt ẩn nhẫn, âm độc, lạnh lẽo, ghen ghét kia, trong nháy mắt khiến Tạ Bích Sơ nghĩ tới động vật máu lạnh trong truyền thuyết —— rắn.
Thật là đáng sợ a a a!
Trên mặt Tạ Bích Sơ vẫn treo nụ cười ngu, trong lòng nước mắt lại rào rào chảy xuống, trong nháy mắt vỡ đê.
Hoàng thượng, van ngươi làm ơn hãy tránh xa ta ra được không, nữ chính sắp tới đánh ta a a a!
Đáng tiếc Hoàng đế Bệ hạ và nàng không có một chút tâm linh cảm ứng nào, vẫn còn tiếp tục kéo thù hận thay nàng, đưa tay nhéo cái cằm phúng phính của nàng, từ trong lỗ mũi hừ ra một âm thanh tê dại: “Hả?”
Tạ Bích Sơ phục hồi tinh thần lại, vội vàng bày ra một khuôn mặt nghiêm túc, sợ mình không cẩn thận thì sẽ thật sự khóc lên, “Nô tì trời sinh bản tính ngu độn, sao dám làm phiền Bệ hạ hạ mình như thế, Bệ hạ......”d;ffđ_l=Q7fd
Hoàng đế Bệ hạ đã phi thân một cái, trực tiếp ngồi vào phía sau nàng, cánh tay vòng quanh thân thể của nàng nắm lấy dây cương.
Hô hấp ấm áp của hắn phả vào trong cổ của nàng, ngứa ngáy đến mức khiến cả sống lưng của nàng cũng không khống chế được mà cứng ngắc lại, đầu sỏ gây nên còn cố ý kề sát bên tai nàng, giọng nói đè thấp giống như là đầu ngón tay đang khều nhẹ trên dây đàn, “Dù sao cuối cùng nàng cũng từ chối không được, cần gì phải tiếp tục nói những lời nói nhảm vô dụng, vừa lúc hôm nay trẫm có hứng thú, nàng cần cảm ơn, chứ nhất định đừng làm trẫm mất hứng thú.”
Hắn dừng một chút, bàn tay vịn trên eo nàng, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua quần áo mùa xuân hơi mỏng, trực tiếp rơi vào trên người nàng, trong giọng nói của hắn chứa đựng sự ranh mãnh và hài hước, nói: “Điều thứ nhất hôm nay trẫm muốn dạy nàng là, lúc cưỡi ngựa thân thể phải buông lỏng, cứng ngắc như vậy cũng không hay.”
Chú thích:
1 Lôi thần chi nộ: sự tức giận của thần sấm sét, cùng ý với sấm sét giữa trời quang, chỉ Cảnh Diệp và Đức phi đều khiến Tạ Bích Sơ giật mình, trở tay không kịp.
2 100 tệ: Đồng tiền mệnh giá lớn nhất của Trung Quốc là 100 tệ, tương đương với 356.700 VND
3 giải Kim Kê: (chữ Hán: 金鸡奖, Hán Việt: Kim Kê Tưởng) là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc bắt đầu trao giải Kim Kê cho những tác phẩm và cá nhân được coi là xuất sắc nhất trong năm của điện ảnh Trung Quốc từ năm 1981. (theo wiki)
Tác giả :
Tẫn Tương Tư