Vật Chủ
Chương 1: Nhớ lại
Trong một tương lai không xa, loài người bị tập kích, bị tận diệt bởi một giống loài khác đến từ vũ trụ xa xôi: một giống loài phát triển hơn, siêu việt hơn, một giống loài kí sinh trong chính cơ thể con người.
Trong thân thể một cô gái loài người trẻ tuổi, hai sinh vật khác nòi giống nhưng cùng có một ý chí mạnh mẽ không gì sánh được tranh đấu với nhau để giành quyền kiểm soát. Con người – Melanie Stryder với tình yêu cháy bỏng và nỗi khao khát sống mãnh liệt, không bao giờ đầu hàng, không chịu khuất phục để bị tan biến đi như một ảo ảnh chưa bao giờ tồn tại. Linh thể - Wanderer – Người lang thang, một sinh vật đã trải qua quãng thời gian sống rất rất dài với những cuộc đời khác nhau trên những hành tinh khác nhau nhưng chưa từng tìm được ngôi nhà thực sự, thân thể thực sự thuộc về mình. Trong cuộc chiến đấu ấy, ai sẽ là người chiến thắng, ai là kẻ phải chấp nhận bị phai nhạt vĩnh viễn? Hãy cùng tham gia vào chuyến phiêu lưu lạ lùng này của hai sinh vật mạnh mẽ ấy để tìm kiếm câu trả lời…
Đây là một câu chuyện cảm động đến kì lạ, cho ta thấy sức mạnh không thể hiểu nổi của ý chí con người và tình yêu. Ý chí con người vượt lên trên cả thể xác vốn là nơi chứa đựng nó. Tình yêu khiến cho những kẻ thù xích lại gần nhau, thậm chí nảy nở ở những nơi tưởng chừng như không thể...
Lời Mở Đầu
Tên của Người Hàn Gắn là Fords Deep Water – Chỗ Cạn Nước Sâu.
Bởi vì anh ta là một linh hồn, nên theo lẽ tự nhiên anh ta tốt đẹp về mọi mặt: giàu lòng trắc ẩn, kiên nhẫn, có đạo đức và tràn ngập tình yêu thương. Lo lắng là một dòng cảm xúc không thông thường đối với Fords Deep Waters..
Sự tức giận thì lại càng hiếm hoi hơn nữa. Dù vậy, vì Fords Deep Waters sống bên trong một cơ thể của con người nên sự tức giận thi thoảng là không thể tránh được.
Khi những lời xì xào bàn tán rộ lên từ góc phòng mổ, đôi môi anh ta mím chặt lại thành một đường thẳng. Cảm xúc đã trào ra, bết xuống khuôn miệng vẫn thường mỉm cười của anh.
Darren, trợ lý chính thức của anh, nhìn thấy vẻ nhăn nhó ấy và vỗ nhẹ lên vai anh. “Họ chỉ là tò mò thôi mà Fords,” Darren khẽ khàng nói.
“Cấy ghép hòan toàn không phải là một thủ tục thú vị hay kích thích gì cả. Bất cứ linh hồn nào trên đường phố cũng có thể thực hiện thủ tục này trong trường hợp khẩn cấp. Quan sát cả ngày hôm nay chẳng giúp gì cho việc nghiên cứu học tập của họ đâu.”
Fords ngạc nhiên khi nghe thấy chất giọng êm ái bình thường của mình đang bị biến dạng, trở nên sắc cạnh.
“Họ chưa bao giờ được nhìn thấy một con người trưởng thành trước đây,” Darren nói.
Fords nhướn một bên lông mày, “Họ mù hay sao mà không nhìn thấy gương mặt của nhau? Họ cũng không có lấy cái gương nào ư?”
“Anh biết ý tôi là gì mà – một con người chưa bị thuần hóa. Vẫn chưa có linh hồn. Một trong những kẻ nổi loạn.”
Fords nhin thân thể vô thức của cô gái nằm úp mặt trên bàn mổ. Lòng thương hại trào dâng trong trái tim anh khi anh nhớ lại tình trạng đáng thương của cô ấy, thân thể đã tan nát khi những Người Tìm Kiếm đưa cô đến Trung tâm hàn gắn. Cô ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau đớn….
Dĩ nhiên là giờ đây cô ấy hòan hảo – đã lành lặn hòan tòan. Fords đã chứng kiến điều đó. “Cô ấy trông như bất kì ai trong chúng ta,” Fords thì thầm với Darren. “Tất cả chúng ta đều có gương mặt của con người. Và khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy cũng sẽ trở thành một trong số chúng ta.”
“Đó là tất cả những gì họ nôn nao muốn biết đấy.”
“Linh hồn chúng ta cấy ghép vào hôm nay xứng đáng nhận được nhiều sự tôn trọng hơn là bị người khác trố mắt nhìn chằm chằm vào thân thể vật chủ của cô ấy kiểu này. Cô ấy đã có quá nhiều thứ phải đối phó để có thể thích nghi được rồi. Thật không công bằng khi để cô ấy phải chấp nhận hòan cảnh này.” Khi nhắc đến hòan cảnh này, anh không có ý nói đến việc bị người khác chăm chú nhìn vào. Fords nghe thấy sự sắc cạnh đã trở lại trong giọng nói của anh.
Darren vỗ nhẹ vai anh lần nữa. “Sẽ ổn thôi. Người Tìm Kiếm cần thông tin và —“
Ngay khi từ Người Tìm Kiếm thốt ra, Fords nhìn Darren theo cái cách mà người ta miêu tả là cái nhìn giận dữ. Darren chớp mắt bàng hòang.
“Tôi xin lỗi,” Fords nhận lỗi ngay lập tức. “Tôi không có ý phản ứng tiêu cực đến thế. Chỉ là tôi thấy lo ngại cho linh hồn này.”
Đôi mắt anh hướng về phía bể lạnh chứa hỗn hợp sinh hàn đang nằm cạnh bàn. Tia sáng đều đặn màu đỏ đục, biểu thì rằng cái bể đã đầy và đang ở trong chế độ đông lạnh.
“Linh hồn này được chọn riêng cho nhiệm vụ,” Darren nói êm ru. “Cô ấy rất đặc biệt trong lòai của chúng ta – can đảm hơn tất cả. Những kiếp sống của cô ấy đã nói lên điều đó. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tình nguyện, nếu như việc hỏi cô ấy là có thể.”
“Có ai trong chúng ta lại không tự nguyện nếu được yêu cầu làm điều gì đó để đem đến những lợi ích tốt đẹp hơn? Nhưng trường hợp này có thật sự giống như thế không? Những lợi ích tốt đẹp hơn được tạo ra từ việc này ư? Vấn đề không phải là sự tự nguyện của cô ấy, mà là có đúng đắn không khi yêu cầu bất cứ linh hồn nào phải chịu đựng tất cả những chuyện này.”
Những sinh viên học Hàn gắn cũng đang thảo luận về linh hồn đông lạnh ấy. Fords có thể nghe rất rõ những lời bàn tán; giờ đây họ đang dần lớn tiếng hơn với sự hào hứng và thích thú.
“Cô ấy đã sống tên sáu hành tinh.”
“Tôi nghe là bảy.”
“Tôi nghe nói cô ấy không bao giờ sống hai quãng đời trên cùng một lòai vật chủ.”
“Chuyện đó có thể không?”
“Cô ấy gần như đã là tất cả. Một Flower, một Bear, một Spider —“
“Một Sea Weed, một Bat —“
“Kể cả là một Dragon nữa!”
“Tôi không tin đâu – không thể nào tới cả bảy hành tình như thế được.”
“Ít nhất là bảy đấy. Cô ấy bắt nguồn từ Origin.”
“Thật không? Origin ư?”
“Xin vui lòng giữ im lặng!” Fords cắt ngang. “Nếu như bạn không thể quan sát một cách chuyên nghiệp và có trật tự thì tôi sẽ phải yêu cầu bạn tự ra khỏi đây đấy.”
Hỏang lên, sáu sinh viên rơi vào im lặng và len lỏi tách khỏi nhau.
“Chúng ta bắt tay vào việc thôi Darren.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Những thứ thuốc đặc trị được bày ra bên cạnh cô gái loài người. Mái tóc dài sẫm màu của cô được bọc chắc chắn bên dưới lớp mũ phẫu thuật, để lộ ra phần cổ thanh mảnh. Khoan thai, cô thở sâu, vào và ra. Làn da nâu rám nắng hầu như không còn vết tích nào về … vụ tai nạn.
“Vui lòng bắt đầu chế độ rã lạnh đi Darren.”
Người trợ lý tóc xám đang đợi sẵn cạnh bể lạnh, tay anh ta để trên hộp số. Anh lật lớp bảo vệ an tòan ra và xoay những công tắc. Tia sáng đỏ trên đầu cái bể nhỏ hình trụ màu xám bắt đầu chớp tắt, càng lúc càng nhanh và dần đổi màu.
Fords tập trung chú ý lên cơ thể bất động ấy; anh đẩy chầm chậm con dao mổ xuyên qua lớp da ở vùng gần đáy hộp sọ với những động tác nhẹ và chính xác, rồi anh phun thuốc lên để làm ngưng dòng máu đang bắn ra trước khi mở rộng vết cắt. Fords khéo léo đẩy con dao bên dưới lớp cơ cổ, cẩn thận để không làm tổn thương chúng, để lộ ra đầu cột sống trắng bệch.
“Linh hồn đã sẵn sàng, Fords,” Darren thông báo.
“Tôi cũng xong rồi. Đưa cô ấy lại đây.”
Fords nhận biết được Darren chạm vào cùi chỏ mình và biết rằng trợ lý của anh đã chuẩn bị xong mà không cần nhìn. Họ đã làm việc với nhau được nhiều năm. Fords giữ kẽ hở mở ra. “Đưa cô ấy vào nhà nào,” anh thì thầm.
Bàn tay của Darren xuất hiện, tia sáng phản chiếu bàng bạc của một linh hồn đang tỉnh giấc nằm trong lòng bàn tay khum khum của anh ta.
Fords chưa vào giờ nhìn một linh hồn mà không bị vẻ đẹp ấy đập vào mắt.
Linh hồn tỏa sáng giữa ánh đèn chói lòa của phòng mổ, rực rỡ hơn thứ công cụ bằng bạc đang phản chiếu trong tay anh. Như một dải ruy băng sống, cô uốn mình và gợn sóng lăn tăn, duỗi mình sung sướng vì được thoát ra khỏi cái bể lạnh. Gần cả ngàn sợi bám mỏng manh, nhẹ tựa lông vũ của cô cuộn nhẹ lên như mái tóc bạc óng ánh. Mặc dù tất cả những người cùng lòai với anh đều đáng yêu, nhưng Fords Deep Waters nghĩ linh hồn này đặc biệt duyên dáng.
Không chỉ có mình anh mới phản ứng như thế. Anh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Darren, nghe thấy tiếng thì thầm ngưỡng mộ của các sinh viên.
Darren nhẹ nhàng đặt sinh vật nho nhỏ đang tỏa sáng long lanh ấy vào trong vết mổ mà Fords đã tạo ra trên cổ của con người. Linh hồn trượt mình êm ái vào trong khỏang trống được bày ra, dệt mình vào thân thể xa lạ. Fords thán phục làm sao kĩ năng cô ấy chiếm hữu căn nhà mới của mình. Những sợi bám quấn chặt quanh trung tâm thần kinh đang giãn dài ra và vươn vào sâu hơn, đến những chỗ anh không thể nhìn thấy, lan xuống dưới và lên trên phần não, thần kinh thị giác và hai ống tai. Cô ấy rất nhanh nhẹn và rất quyết đóan trong từng chuyển động. Ngay sau đó, chỉ còn có thể nhìn thấy một phần nhỏ cơ thể lấp lánh của cô ấy.
“Tốt rồi,” anh thì thầm với cô ấy dù biết rằng cô ấy không thể nghe thấy gì từ anh. Cô gái lòai người mới có đôi tai để nghe nhưng giờ trông như cô ấy vẫn đang ngủ.
Làm theo quy trình để hòan thành công việc, anh làm sạch và hàn gắn vết thương, bôi ít thuốc để vết cắt phía sau đóng kín miệng và quét bột làm tan sẹo lên đường cắt trên cổ cô.
“Hòan hảo, như thường lệ,” người trợ lý nói, người mà anh không tài nào hiểu thấu và không chịu đổi cái tên Darren – vốn là tên vật chủ của anh ta. Fords thở dài. “Tôi thấy hối hận về việc làm ngày hôm nay.”
“Anh chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình là một Người Hàn Gắn thôi mà.”
“Đây là một trường hợp hiếm hoi mà việc Hàn gắn tạo ra những tổn hại phi lý.”
Darren bắt đầu dọn dẹp xung quanh. Có vẻ như anh ta không biết phải trả lời như thế nào. Fords đang bận tâm suy nghĩ về Nghề nghiệp của mình. Với Darren thì thế đã là đủ rồi.
Nhưng với Fords Deep Water thì vẫn chưa đủ. Từ tận trong tâm can, anh là một Người Hàn Gắn đích thực. Anh lo lắng nhìn thân thể của cô gái lòai người đang ngủ trong yên bình, anh biết rằng sự yên bình này sẽ bị vỡ vụn một khi cô gái thức dậy. Mọi nỗi sợ hãi và mọi điều khủng khiếp của đọan kết cuộc đời cô sẽ được đem đi bởi linh hồn trong sáng mà anh vừa đặt vào cô.
Khi anh cúi người xuống và thì thầm vào tai cô. Fords tha thiết ước ao linh hồn bên trong có thể nghe thấy lời anh lúc này.
“Chúc may mắn, người lang thang bé nhỏ, chúc cô may mắn. Dù tôi mong ước biết bao là cô sẽ không cần đến may mắn.”.
***
Tôi biết mọi chuyện bắt đầu từ một kết thúc, và với đôi mắt này thì kết thúc là cái chết. Tôi đã được bảo như thế.
Không phải là đôi mắt này. Mà là đôi mắt của tôi. Của tôi. Bây giờ đây là tôi.
Tôi phát hiện thứ ngôn ngữ mà tôi đang dùng thật kì lạ, nhưng nó có ý nghĩa. Nứt nẻ, không nhìn thấy gì, dài hẹp và đều nét. Hòan tòan tê liệt nếu đem so với những thứ ngôn ngữ tôi đã trải qua, và vẫn đang cố gắng tìm cách để thả lỏng và biểu lộ cảm xúc. Ngôn ngữ của tôi giờ đây. Thi thỏang rất đẹp. Cái lưỡi bẩm sinh của tôi.
Với bản năng chính xác nhất của giống lòai mình, tôi kết mình thật chắc chắn vào trung tâm suy nghĩ của cơ thể, xoắn mình vào từng hơi thở và phản xạ của cơ thể cho đến khi hòa hợp. Là tôi.
Không chỉ là cơ thể, mà là cơ thể của tôi.
Tôi cảm thấy cơn đau đang dần lắng xuống và sự tỉnh táo đang trở lại. Tôi phải gắng sức trước sự tấn công dữ dội từ kí ức đầu tiên – và cũng có thể là kí ức cuối cùng – kí ức mà cơ thể này đã trải qua, kí ức của cái kết cuộc đời. Tôi đã được nói rõ về chuyện sắp xảy ra lúc này đây. Những cảm xúc này của lòai người sẽ mạnh hơn, nhiều sức sống hơn hơn hết thảy mọi cảm xúc của bất kì giống lòai nào khác mà tôi từng biết. Tôi phải tự chuẩn bị tinh thần trước.
Kí ức đến. Và, đúng như tôi được cảnh báo, tôi không thể chống đỡ thứ này bằng bất cứ sự chuẩn bị nào của mình.
Nó vỡ tung ra với sắc màu sắc nét và âm thanh vang vọng. Sự lạnh lẽo bao lên trùm da cô ấy, cơn đau đớn kẹp chặt chân tay cô và thiêu cháy chúng. Trong miệng cô có vị kim lọai vô cùng khó chịu. Và có một giác quan mới, giác quan thứ năm mà tôi chưa từng có, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí và chuyển chúng thành những thông điệp lạ, thành những ý muốn và thành những lời cảnh báo trong não cô ấy – những mùi hương. Chúng làm tôi xao lãng, bối rối nhưng trong kí ức thì cô ấy thì không bị như vậy. Cô không có thời gian để quan tâm đến cảm nhận lạ của khướu giác. Cô ấy chỉ cảm thấy lo sợ mà thôi.
Nỗi lo sợ khóa cô vào tình thế khó khăn, thúc đẩy tay chân vụng về tiến về phía trước nhưng cũng đồng thời cản trở chúng. Lẩn trốn, bỏ chạy – đó là tất cả những gì cô có thể làm. Mình thất bại rồi.
Kí ức không thuộc về tôi ấy thật quá sức mạnh mẽ đến đáng sợ và rõ ràng khi nó xoáy vào sự kiểm soát của tôi – áp đảo suy nghĩ độc lập và hiểu biết của tôi rằng đây chỉ là một kí ức và không phải là tôi. Lao vào địa ngục là giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, tôi là cô ấy, và chúng tôi đang chạy.
Trời tối quá. Tôi không thể thấy gì. Tôi không nhìn thấy được mặt đất. Tôi không thễ thấy được đôi bàn tay mình đang duuỗi về phía trước. Tôi chạy trong tối tăm và cố gắng nghe xem có ai đang đuổi theo mình không, nhưng tiếng mạch đập sau tai qua lớn và nhận chìm tất cả âm thanh khác.
Trời lạnh. Bây giờ thì điều đó không phải là vấn đề, nhưng nó khiến tôi đau. Tôi lạnh quá.
Thứ không khí trong mũi cô ấy không dê chịu chút nào. Tồi tệ. Mùi thật tồi tệ. Trong một giây, sự khó chịu ấy đã kéo tôi được tự do khỏi kí ức. Nhưng cũng chỉ trong vòng một giây và tôi lại bị kéo vào một lần nữa, đôi mắt tôi tràn đầy những giọt nước mắt khiếp sợ.
Tôi đã thua, chúng ta đã thua rồi. Hết rồi.
Giờ đây họ đang ở ngay phía sau tôi, rất gần và lớn tiếng. Có nhiều tiếng bước chân quá! Tôi chỉ có một mình. Tôi đã thất bại.
Những Kẻ Tìm Kiếm đang cất lời gọi. Giọng nói của họ khiến ruột gan tôi xoắn lại. Tôi sắp phát bệnh mất.
“Ổn rồi, ổn rồi,” một kẻ nói dối, cố gắng để làm tôi dịu lại, để làm tôi chậm lại. Giọng của cô ta lo âu qua hơi thở ngập ngừng.
“Cẩn thận đấy!” một người khác hét lên cảnh báo.
“Đừng tự làm bị thương chính mình,” một trong số họ nài nỉ. Đó là một giọng nói trầm, đầy quan tâm lo lắng.
Quan tâm lo lắng!
Sự giận dữ trào lên các mạch máu và lòng căm thù mãnh liệt gần như khiến tôi nghẹn thở.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một cảm xúc nào giống như thế này trong tòan bộ những kiếp đời của mình. Trong một giây, suy xét của tôi đã kéo tôi ra khỏi ký ức. Một tiếng gào thét inh tai thảm thiết xuyên thấu tai tôi và đập vào đầu tôi. Âm thanh ấy thoát ra theo luồng không khí trong tôi. Một cơn đau nhẹ hình thành nơi cổ họng.
Thét lên, cơ thể của tôi giải thích. Cô đang thét lên đấy.
Tôi cứng người trong bàng hòang kinh ngạc và âm thanh ấy đột ngột biến mất.
Đó không phải là một ký ức.
Cơ thể của tôi – cô ta đang suy nghĩ! Đang nói chuyện với tôi!
Nhưng trong khỏanh khắc ấy, ký ức đã mạnh hơn sự ngạc nhiên của tôi.
“Làm ơn!” họ gào lên. “Phía trước có nguy hiểm đấy.”
Nguy hiểm ở phía sau lưng thì đúng hơn. Tôi thét lại trong suy nghĩ. Nhưng rồi tôi hiểu ý họ đang nói đến cái gì. Một vạt sáng lờ mờ không biết xuất phát từ đầu, chiếu sáng đoạn cuối hành lang. Không phải là một bức tường phẳng hay một cánh cửa khóa như cái chết mà tôi đã lo sợ và chờ đợi. Mà là một cái hố đen.
Một đường thông thang máy. Trống rỗng và hết hi vọng, như cái tòa nhà này. Đã từng là nơi trú ẩn, giờ đây sẽ trở thành một nấm mồ.
Cơn nóng máu trào lên khi tôi phóng thật nhanh về phía trước. Có một cách. Không còn cách nào để tồn tại, nhưng có lẽ có một cách để chiến thắng.
Không, không, không! Suy nghĩ này hòan tòan là của tôi, và tôi đấu tranh để kéo mình ra khỏi cô ấy, nhưng chúng tôi dính kết với nhau. Và chúng tôi đang chạy hết tốc lực đến bờ vực cái chết.
“Làm ơn!” Những tiếng la càng lúc càng to hơn.
Tôi thấy như mình đang cười khi tôi biết rằng mình đủ nhanh. Tôi tưởng như đôi tay họ đang bắt lấy tôi chỉ cách lưng tôi vài inches. Nhưng tôi đủ nhanh. Tôi thậm chí còn không dừng lại ngay điểm cuối của nền nhà. Cái hố đón lấy tôi khi tôi chạy thêm nửa bước.
Cái ống trống rỗng nuốt chửng lấy tôi. Chân tôi vung vẩy vô dụng. Tay tôi quơ quào trong không khí tìm thứ gì đó vững chắc. Cơn ớn lạnh ào qua người tôi như lốc xóay.
Tôi nghe một tiếng ụych trước khi tôi cảm nhận được nó…. Luồng gió đã biến mất….
Và rồi đau nhức ở khắp mọi nơi…. Tất cả chỉ có đau đớn.
Làm cho nó dừng lại đi.
Không đủ độ cao, tôi tự nhủ trong cơn đau.
Khi nào thì cơn đau mới kết thúc? Khi nào… ?
Bóng tối nuốt mất cơn đau quằn quại của tôi, và tôi mềm lòng biết ơn ký ức cuối cùng cũng đã đi đến cái kết của nó. Bóng tối lấy đi tất cả, tôi được tự do. Tôi hít một hơi để giữ cho mình vững vàng, như một thói quen của cơ thể này. Cơ thể của tôi.
Nhưng sau đó những màu sắc đổ về, ký ức trào dậy và nhận chìm tôi lần nữa.
Không! Tôi hoang mang, sợ hãi cảm giác lạnh lẽo và cơn đau và sợ cả chính cái ký ức, Nhưng lần này không phải là ký ức khi nãy. Đây là một ký ức bên trong một ký ức – một kết thúc cuối cùng, như một tiếng hổn hển của không khí – không hiểu làm sao mà nó còn mạnh hơn cả cái đầu tiên.
Bóng tối lấy đi tất cả trừ thứ này: một khuôn mặt.
Khuôn mặt xa lạ đối với tôi cũng giống như sự xa lạ giữa thân thể vật chủ gần đây nhất của tôi – không có khuôn mặt với những cái xúc tu uốn khúc – đối với thân thể với này vậy. Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt gần giống như vậy trong những hình ảnh tôi được đưa cho để chuẩn bị đến thế giới này. Khó mà nói là họ hòan tòan khác nhau được, chỉ có chút ít biến đổi về màu sắc mà hình dạng để tạo nên những dấu ấn cá nhân riêng biệt . Quá giống nhau, tất cả bọn họ. Những cái mũi tập trung ở giữa khuôn mặt hình cầu, những đôi mắt ở trên và những cái miệng bên dưới, những đôi tai ở hai bên. Một tập hợp của các các giác quan tập trung ở một chỗ, tất cả trừ xúc giác. Làn da phủ lên xương, tóc mọc trên đỉnh và trên hai đường phía trên mắt. Một số người còn có lớp lông mao ở phần dưới quai hàm; những người như vậy thường là giống đực. Những màu sắc sắp xếp theo từng phần từ các sắc độ nâu cho đến màu kem nhạt và cả màu sẫm gần như đen nữa. Ngòai những thứ kể trên ra, làm sao có thể nhận biết
được người này với người kia?
Vậy mà tôi nhận biết được khuôn mặt này giữa hàng triệu triệu khuôn mặt khác.
Khuôn mặt này hình chữ điền, đường nét của khung xương hằn lên mạnh mẽ bên dưới làn da màu nâu đồng nhẹ. Mái tóc đậm màu hơn làn da, ngoại trừ vài vệt màu nâu nhạt làm lớp tóc sáng màu hơn, nó chỉ che phủ phần đầu và hai đường trên mắt.
Tròng mắt tròn nằm trong cầu mắt sẫm màu hơn mái tóc nhưng cũng như tóc, nó được tô điểm bởi những tia sáng. Có vài nếp nhỏ quanh đôi mắt, và những ký ức của cô gái cho tôi biết là những nếp nhăn ấy xuất hiện khi cười và bị lóa mắt bởi ánh nắng mặt trời.
Tôi không biết thế nào thì được cho là đẹp giữa những người xa lạ này, tôi chỉ biết là khuôn mặt này rất đẹp. Tôi cứ muốn nhìn ngắm nó mãi. Ngay khi tôi vừa nhận ra điều này, khuôn mặt biến mất.
Của tôi, suy nghĩ của kẻ lạ nói – kẻ lẽ ra không nên tồn tại.
Một lần nữa, tôi lại cứng người sửng sốt. Lẽ ra ở đây phải không có ai ngoài tôi mới đúng. Và ý nghĩa vừa rồi lại vô cùng mạnh mẽ và có nhận thức!
Không thể nào. Làm sao mà cô ấy vẫn còn ở đây? Bây giờ đây là tôi cơ mà.
Của tôi, tôi trách cô ấy, sức mạnh và uy quyền thuộc về riêng tôi tràn ra theo từng từ một. Tất cả là của tôi.
Vậy tại sao mình còn nói lại với cô ta? Tôi vừa tự hỏi thì những giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Trong thân thể một cô gái loài người trẻ tuổi, hai sinh vật khác nòi giống nhưng cùng có một ý chí mạnh mẽ không gì sánh được tranh đấu với nhau để giành quyền kiểm soát. Con người – Melanie Stryder với tình yêu cháy bỏng và nỗi khao khát sống mãnh liệt, không bao giờ đầu hàng, không chịu khuất phục để bị tan biến đi như một ảo ảnh chưa bao giờ tồn tại. Linh thể - Wanderer – Người lang thang, một sinh vật đã trải qua quãng thời gian sống rất rất dài với những cuộc đời khác nhau trên những hành tinh khác nhau nhưng chưa từng tìm được ngôi nhà thực sự, thân thể thực sự thuộc về mình. Trong cuộc chiến đấu ấy, ai sẽ là người chiến thắng, ai là kẻ phải chấp nhận bị phai nhạt vĩnh viễn? Hãy cùng tham gia vào chuyến phiêu lưu lạ lùng này của hai sinh vật mạnh mẽ ấy để tìm kiếm câu trả lời…
Đây là một câu chuyện cảm động đến kì lạ, cho ta thấy sức mạnh không thể hiểu nổi của ý chí con người và tình yêu. Ý chí con người vượt lên trên cả thể xác vốn là nơi chứa đựng nó. Tình yêu khiến cho những kẻ thù xích lại gần nhau, thậm chí nảy nở ở những nơi tưởng chừng như không thể...
Lời Mở Đầu
Tên của Người Hàn Gắn là Fords Deep Water – Chỗ Cạn Nước Sâu.
Bởi vì anh ta là một linh hồn, nên theo lẽ tự nhiên anh ta tốt đẹp về mọi mặt: giàu lòng trắc ẩn, kiên nhẫn, có đạo đức và tràn ngập tình yêu thương. Lo lắng là một dòng cảm xúc không thông thường đối với Fords Deep Waters..
Sự tức giận thì lại càng hiếm hoi hơn nữa. Dù vậy, vì Fords Deep Waters sống bên trong một cơ thể của con người nên sự tức giận thi thoảng là không thể tránh được.
Khi những lời xì xào bàn tán rộ lên từ góc phòng mổ, đôi môi anh ta mím chặt lại thành một đường thẳng. Cảm xúc đã trào ra, bết xuống khuôn miệng vẫn thường mỉm cười của anh.
Darren, trợ lý chính thức của anh, nhìn thấy vẻ nhăn nhó ấy và vỗ nhẹ lên vai anh. “Họ chỉ là tò mò thôi mà Fords,” Darren khẽ khàng nói.
“Cấy ghép hòan toàn không phải là một thủ tục thú vị hay kích thích gì cả. Bất cứ linh hồn nào trên đường phố cũng có thể thực hiện thủ tục này trong trường hợp khẩn cấp. Quan sát cả ngày hôm nay chẳng giúp gì cho việc nghiên cứu học tập của họ đâu.”
Fords ngạc nhiên khi nghe thấy chất giọng êm ái bình thường của mình đang bị biến dạng, trở nên sắc cạnh.
“Họ chưa bao giờ được nhìn thấy một con người trưởng thành trước đây,” Darren nói.
Fords nhướn một bên lông mày, “Họ mù hay sao mà không nhìn thấy gương mặt của nhau? Họ cũng không có lấy cái gương nào ư?”
“Anh biết ý tôi là gì mà – một con người chưa bị thuần hóa. Vẫn chưa có linh hồn. Một trong những kẻ nổi loạn.”
Fords nhin thân thể vô thức của cô gái nằm úp mặt trên bàn mổ. Lòng thương hại trào dâng trong trái tim anh khi anh nhớ lại tình trạng đáng thương của cô ấy, thân thể đã tan nát khi những Người Tìm Kiếm đưa cô đến Trung tâm hàn gắn. Cô ấy đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau đớn….
Dĩ nhiên là giờ đây cô ấy hòan hảo – đã lành lặn hòan tòan. Fords đã chứng kiến điều đó. “Cô ấy trông như bất kì ai trong chúng ta,” Fords thì thầm với Darren. “Tất cả chúng ta đều có gương mặt của con người. Và khi cô ấy tỉnh dậy, cô ấy cũng sẽ trở thành một trong số chúng ta.”
“Đó là tất cả những gì họ nôn nao muốn biết đấy.”
“Linh hồn chúng ta cấy ghép vào hôm nay xứng đáng nhận được nhiều sự tôn trọng hơn là bị người khác trố mắt nhìn chằm chằm vào thân thể vật chủ của cô ấy kiểu này. Cô ấy đã có quá nhiều thứ phải đối phó để có thể thích nghi được rồi. Thật không công bằng khi để cô ấy phải chấp nhận hòan cảnh này.” Khi nhắc đến hòan cảnh này, anh không có ý nói đến việc bị người khác chăm chú nhìn vào. Fords nghe thấy sự sắc cạnh đã trở lại trong giọng nói của anh.
Darren vỗ nhẹ vai anh lần nữa. “Sẽ ổn thôi. Người Tìm Kiếm cần thông tin và —“
Ngay khi từ Người Tìm Kiếm thốt ra, Fords nhìn Darren theo cái cách mà người ta miêu tả là cái nhìn giận dữ. Darren chớp mắt bàng hòang.
“Tôi xin lỗi,” Fords nhận lỗi ngay lập tức. “Tôi không có ý phản ứng tiêu cực đến thế. Chỉ là tôi thấy lo ngại cho linh hồn này.”
Đôi mắt anh hướng về phía bể lạnh chứa hỗn hợp sinh hàn đang nằm cạnh bàn. Tia sáng đều đặn màu đỏ đục, biểu thì rằng cái bể đã đầy và đang ở trong chế độ đông lạnh.
“Linh hồn này được chọn riêng cho nhiệm vụ,” Darren nói êm ru. “Cô ấy rất đặc biệt trong lòai của chúng ta – can đảm hơn tất cả. Những kiếp sống của cô ấy đã nói lên điều đó. Tôi nghĩ cô ấy sẽ tình nguyện, nếu như việc hỏi cô ấy là có thể.”
“Có ai trong chúng ta lại không tự nguyện nếu được yêu cầu làm điều gì đó để đem đến những lợi ích tốt đẹp hơn? Nhưng trường hợp này có thật sự giống như thế không? Những lợi ích tốt đẹp hơn được tạo ra từ việc này ư? Vấn đề không phải là sự tự nguyện của cô ấy, mà là có đúng đắn không khi yêu cầu bất cứ linh hồn nào phải chịu đựng tất cả những chuyện này.”
Những sinh viên học Hàn gắn cũng đang thảo luận về linh hồn đông lạnh ấy. Fords có thể nghe rất rõ những lời bàn tán; giờ đây họ đang dần lớn tiếng hơn với sự hào hứng và thích thú.
“Cô ấy đã sống tên sáu hành tinh.”
“Tôi nghe là bảy.”
“Tôi nghe nói cô ấy không bao giờ sống hai quãng đời trên cùng một lòai vật chủ.”
“Chuyện đó có thể không?”
“Cô ấy gần như đã là tất cả. Một Flower, một Bear, một Spider —“
“Một Sea Weed, một Bat —“
“Kể cả là một Dragon nữa!”
“Tôi không tin đâu – không thể nào tới cả bảy hành tình như thế được.”
“Ít nhất là bảy đấy. Cô ấy bắt nguồn từ Origin.”
“Thật không? Origin ư?”
“Xin vui lòng giữ im lặng!” Fords cắt ngang. “Nếu như bạn không thể quan sát một cách chuyên nghiệp và có trật tự thì tôi sẽ phải yêu cầu bạn tự ra khỏi đây đấy.”
Hỏang lên, sáu sinh viên rơi vào im lặng và len lỏi tách khỏi nhau.
“Chúng ta bắt tay vào việc thôi Darren.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Những thứ thuốc đặc trị được bày ra bên cạnh cô gái loài người. Mái tóc dài sẫm màu của cô được bọc chắc chắn bên dưới lớp mũ phẫu thuật, để lộ ra phần cổ thanh mảnh. Khoan thai, cô thở sâu, vào và ra. Làn da nâu rám nắng hầu như không còn vết tích nào về … vụ tai nạn.
“Vui lòng bắt đầu chế độ rã lạnh đi Darren.”
Người trợ lý tóc xám đang đợi sẵn cạnh bể lạnh, tay anh ta để trên hộp số. Anh lật lớp bảo vệ an tòan ra và xoay những công tắc. Tia sáng đỏ trên đầu cái bể nhỏ hình trụ màu xám bắt đầu chớp tắt, càng lúc càng nhanh và dần đổi màu.
Fords tập trung chú ý lên cơ thể bất động ấy; anh đẩy chầm chậm con dao mổ xuyên qua lớp da ở vùng gần đáy hộp sọ với những động tác nhẹ và chính xác, rồi anh phun thuốc lên để làm ngưng dòng máu đang bắn ra trước khi mở rộng vết cắt. Fords khéo léo đẩy con dao bên dưới lớp cơ cổ, cẩn thận để không làm tổn thương chúng, để lộ ra đầu cột sống trắng bệch.
“Linh hồn đã sẵn sàng, Fords,” Darren thông báo.
“Tôi cũng xong rồi. Đưa cô ấy lại đây.”
Fords nhận biết được Darren chạm vào cùi chỏ mình và biết rằng trợ lý của anh đã chuẩn bị xong mà không cần nhìn. Họ đã làm việc với nhau được nhiều năm. Fords giữ kẽ hở mở ra. “Đưa cô ấy vào nhà nào,” anh thì thầm.
Bàn tay của Darren xuất hiện, tia sáng phản chiếu bàng bạc của một linh hồn đang tỉnh giấc nằm trong lòng bàn tay khum khum của anh ta.
Fords chưa vào giờ nhìn một linh hồn mà không bị vẻ đẹp ấy đập vào mắt.
Linh hồn tỏa sáng giữa ánh đèn chói lòa của phòng mổ, rực rỡ hơn thứ công cụ bằng bạc đang phản chiếu trong tay anh. Như một dải ruy băng sống, cô uốn mình và gợn sóng lăn tăn, duỗi mình sung sướng vì được thoát ra khỏi cái bể lạnh. Gần cả ngàn sợi bám mỏng manh, nhẹ tựa lông vũ của cô cuộn nhẹ lên như mái tóc bạc óng ánh. Mặc dù tất cả những người cùng lòai với anh đều đáng yêu, nhưng Fords Deep Waters nghĩ linh hồn này đặc biệt duyên dáng.
Không chỉ có mình anh mới phản ứng như thế. Anh nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Darren, nghe thấy tiếng thì thầm ngưỡng mộ của các sinh viên.
Darren nhẹ nhàng đặt sinh vật nho nhỏ đang tỏa sáng long lanh ấy vào trong vết mổ mà Fords đã tạo ra trên cổ của con người. Linh hồn trượt mình êm ái vào trong khỏang trống được bày ra, dệt mình vào thân thể xa lạ. Fords thán phục làm sao kĩ năng cô ấy chiếm hữu căn nhà mới của mình. Những sợi bám quấn chặt quanh trung tâm thần kinh đang giãn dài ra và vươn vào sâu hơn, đến những chỗ anh không thể nhìn thấy, lan xuống dưới và lên trên phần não, thần kinh thị giác và hai ống tai. Cô ấy rất nhanh nhẹn và rất quyết đóan trong từng chuyển động. Ngay sau đó, chỉ còn có thể nhìn thấy một phần nhỏ cơ thể lấp lánh của cô ấy.
“Tốt rồi,” anh thì thầm với cô ấy dù biết rằng cô ấy không thể nghe thấy gì từ anh. Cô gái lòai người mới có đôi tai để nghe nhưng giờ trông như cô ấy vẫn đang ngủ.
Làm theo quy trình để hòan thành công việc, anh làm sạch và hàn gắn vết thương, bôi ít thuốc để vết cắt phía sau đóng kín miệng và quét bột làm tan sẹo lên đường cắt trên cổ cô.
“Hòan hảo, như thường lệ,” người trợ lý nói, người mà anh không tài nào hiểu thấu và không chịu đổi cái tên Darren – vốn là tên vật chủ của anh ta. Fords thở dài. “Tôi thấy hối hận về việc làm ngày hôm nay.”
“Anh chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình là một Người Hàn Gắn thôi mà.”
“Đây là một trường hợp hiếm hoi mà việc Hàn gắn tạo ra những tổn hại phi lý.”
Darren bắt đầu dọn dẹp xung quanh. Có vẻ như anh ta không biết phải trả lời như thế nào. Fords đang bận tâm suy nghĩ về Nghề nghiệp của mình. Với Darren thì thế đã là đủ rồi.
Nhưng với Fords Deep Water thì vẫn chưa đủ. Từ tận trong tâm can, anh là một Người Hàn Gắn đích thực. Anh lo lắng nhìn thân thể của cô gái lòai người đang ngủ trong yên bình, anh biết rằng sự yên bình này sẽ bị vỡ vụn một khi cô gái thức dậy. Mọi nỗi sợ hãi và mọi điều khủng khiếp của đọan kết cuộc đời cô sẽ được đem đi bởi linh hồn trong sáng mà anh vừa đặt vào cô.
Khi anh cúi người xuống và thì thầm vào tai cô. Fords tha thiết ước ao linh hồn bên trong có thể nghe thấy lời anh lúc này.
“Chúc may mắn, người lang thang bé nhỏ, chúc cô may mắn. Dù tôi mong ước biết bao là cô sẽ không cần đến may mắn.”.
***
Tôi biết mọi chuyện bắt đầu từ một kết thúc, và với đôi mắt này thì kết thúc là cái chết. Tôi đã được bảo như thế.
Không phải là đôi mắt này. Mà là đôi mắt của tôi. Của tôi. Bây giờ đây là tôi.
Tôi phát hiện thứ ngôn ngữ mà tôi đang dùng thật kì lạ, nhưng nó có ý nghĩa. Nứt nẻ, không nhìn thấy gì, dài hẹp và đều nét. Hòan tòan tê liệt nếu đem so với những thứ ngôn ngữ tôi đã trải qua, và vẫn đang cố gắng tìm cách để thả lỏng và biểu lộ cảm xúc. Ngôn ngữ của tôi giờ đây. Thi thỏang rất đẹp. Cái lưỡi bẩm sinh của tôi.
Với bản năng chính xác nhất của giống lòai mình, tôi kết mình thật chắc chắn vào trung tâm suy nghĩ của cơ thể, xoắn mình vào từng hơi thở và phản xạ của cơ thể cho đến khi hòa hợp. Là tôi.
Không chỉ là cơ thể, mà là cơ thể của tôi.
Tôi cảm thấy cơn đau đang dần lắng xuống và sự tỉnh táo đang trở lại. Tôi phải gắng sức trước sự tấn công dữ dội từ kí ức đầu tiên – và cũng có thể là kí ức cuối cùng – kí ức mà cơ thể này đã trải qua, kí ức của cái kết cuộc đời. Tôi đã được nói rõ về chuyện sắp xảy ra lúc này đây. Những cảm xúc này của lòai người sẽ mạnh hơn, nhiều sức sống hơn hơn hết thảy mọi cảm xúc của bất kì giống lòai nào khác mà tôi từng biết. Tôi phải tự chuẩn bị tinh thần trước.
Kí ức đến. Và, đúng như tôi được cảnh báo, tôi không thể chống đỡ thứ này bằng bất cứ sự chuẩn bị nào của mình.
Nó vỡ tung ra với sắc màu sắc nét và âm thanh vang vọng. Sự lạnh lẽo bao lên trùm da cô ấy, cơn đau đớn kẹp chặt chân tay cô và thiêu cháy chúng. Trong miệng cô có vị kim lọai vô cùng khó chịu. Và có một giác quan mới, giác quan thứ năm mà tôi chưa từng có, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí và chuyển chúng thành những thông điệp lạ, thành những ý muốn và thành những lời cảnh báo trong não cô ấy – những mùi hương. Chúng làm tôi xao lãng, bối rối nhưng trong kí ức thì cô ấy thì không bị như vậy. Cô không có thời gian để quan tâm đến cảm nhận lạ của khướu giác. Cô ấy chỉ cảm thấy lo sợ mà thôi.
Nỗi lo sợ khóa cô vào tình thế khó khăn, thúc đẩy tay chân vụng về tiến về phía trước nhưng cũng đồng thời cản trở chúng. Lẩn trốn, bỏ chạy – đó là tất cả những gì cô có thể làm. Mình thất bại rồi.
Kí ức không thuộc về tôi ấy thật quá sức mạnh mẽ đến đáng sợ và rõ ràng khi nó xoáy vào sự kiểm soát của tôi – áp đảo suy nghĩ độc lập và hiểu biết của tôi rằng đây chỉ là một kí ức và không phải là tôi. Lao vào địa ngục là giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, tôi là cô ấy, và chúng tôi đang chạy.
Trời tối quá. Tôi không thể thấy gì. Tôi không nhìn thấy được mặt đất. Tôi không thễ thấy được đôi bàn tay mình đang duuỗi về phía trước. Tôi chạy trong tối tăm và cố gắng nghe xem có ai đang đuổi theo mình không, nhưng tiếng mạch đập sau tai qua lớn và nhận chìm tất cả âm thanh khác.
Trời lạnh. Bây giờ thì điều đó không phải là vấn đề, nhưng nó khiến tôi đau. Tôi lạnh quá.
Thứ không khí trong mũi cô ấy không dê chịu chút nào. Tồi tệ. Mùi thật tồi tệ. Trong một giây, sự khó chịu ấy đã kéo tôi được tự do khỏi kí ức. Nhưng cũng chỉ trong vòng một giây và tôi lại bị kéo vào một lần nữa, đôi mắt tôi tràn đầy những giọt nước mắt khiếp sợ.
Tôi đã thua, chúng ta đã thua rồi. Hết rồi.
Giờ đây họ đang ở ngay phía sau tôi, rất gần và lớn tiếng. Có nhiều tiếng bước chân quá! Tôi chỉ có một mình. Tôi đã thất bại.
Những Kẻ Tìm Kiếm đang cất lời gọi. Giọng nói của họ khiến ruột gan tôi xoắn lại. Tôi sắp phát bệnh mất.
“Ổn rồi, ổn rồi,” một kẻ nói dối, cố gắng để làm tôi dịu lại, để làm tôi chậm lại. Giọng của cô ta lo âu qua hơi thở ngập ngừng.
“Cẩn thận đấy!” một người khác hét lên cảnh báo.
“Đừng tự làm bị thương chính mình,” một trong số họ nài nỉ. Đó là một giọng nói trầm, đầy quan tâm lo lắng.
Quan tâm lo lắng!
Sự giận dữ trào lên các mạch máu và lòng căm thù mãnh liệt gần như khiến tôi nghẹn thở.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được một cảm xúc nào giống như thế này trong tòan bộ những kiếp đời của mình. Trong một giây, suy xét của tôi đã kéo tôi ra khỏi ký ức. Một tiếng gào thét inh tai thảm thiết xuyên thấu tai tôi và đập vào đầu tôi. Âm thanh ấy thoát ra theo luồng không khí trong tôi. Một cơn đau nhẹ hình thành nơi cổ họng.
Thét lên, cơ thể của tôi giải thích. Cô đang thét lên đấy.
Tôi cứng người trong bàng hòang kinh ngạc và âm thanh ấy đột ngột biến mất.
Đó không phải là một ký ức.
Cơ thể của tôi – cô ta đang suy nghĩ! Đang nói chuyện với tôi!
Nhưng trong khỏanh khắc ấy, ký ức đã mạnh hơn sự ngạc nhiên của tôi.
“Làm ơn!” họ gào lên. “Phía trước có nguy hiểm đấy.”
Nguy hiểm ở phía sau lưng thì đúng hơn. Tôi thét lại trong suy nghĩ. Nhưng rồi tôi hiểu ý họ đang nói đến cái gì. Một vạt sáng lờ mờ không biết xuất phát từ đầu, chiếu sáng đoạn cuối hành lang. Không phải là một bức tường phẳng hay một cánh cửa khóa như cái chết mà tôi đã lo sợ và chờ đợi. Mà là một cái hố đen.
Một đường thông thang máy. Trống rỗng và hết hi vọng, như cái tòa nhà này. Đã từng là nơi trú ẩn, giờ đây sẽ trở thành một nấm mồ.
Cơn nóng máu trào lên khi tôi phóng thật nhanh về phía trước. Có một cách. Không còn cách nào để tồn tại, nhưng có lẽ có một cách để chiến thắng.
Không, không, không! Suy nghĩ này hòan tòan là của tôi, và tôi đấu tranh để kéo mình ra khỏi cô ấy, nhưng chúng tôi dính kết với nhau. Và chúng tôi đang chạy hết tốc lực đến bờ vực cái chết.
“Làm ơn!” Những tiếng la càng lúc càng to hơn.
Tôi thấy như mình đang cười khi tôi biết rằng mình đủ nhanh. Tôi tưởng như đôi tay họ đang bắt lấy tôi chỉ cách lưng tôi vài inches. Nhưng tôi đủ nhanh. Tôi thậm chí còn không dừng lại ngay điểm cuối của nền nhà. Cái hố đón lấy tôi khi tôi chạy thêm nửa bước.
Cái ống trống rỗng nuốt chửng lấy tôi. Chân tôi vung vẩy vô dụng. Tay tôi quơ quào trong không khí tìm thứ gì đó vững chắc. Cơn ớn lạnh ào qua người tôi như lốc xóay.
Tôi nghe một tiếng ụych trước khi tôi cảm nhận được nó…. Luồng gió đã biến mất….
Và rồi đau nhức ở khắp mọi nơi…. Tất cả chỉ có đau đớn.
Làm cho nó dừng lại đi.
Không đủ độ cao, tôi tự nhủ trong cơn đau.
Khi nào thì cơn đau mới kết thúc? Khi nào… ?
Bóng tối nuốt mất cơn đau quằn quại của tôi, và tôi mềm lòng biết ơn ký ức cuối cùng cũng đã đi đến cái kết của nó. Bóng tối lấy đi tất cả, tôi được tự do. Tôi hít một hơi để giữ cho mình vững vàng, như một thói quen của cơ thể này. Cơ thể của tôi.
Nhưng sau đó những màu sắc đổ về, ký ức trào dậy và nhận chìm tôi lần nữa.
Không! Tôi hoang mang, sợ hãi cảm giác lạnh lẽo và cơn đau và sợ cả chính cái ký ức, Nhưng lần này không phải là ký ức khi nãy. Đây là một ký ức bên trong một ký ức – một kết thúc cuối cùng, như một tiếng hổn hển của không khí – không hiểu làm sao mà nó còn mạnh hơn cả cái đầu tiên.
Bóng tối lấy đi tất cả trừ thứ này: một khuôn mặt.
Khuôn mặt xa lạ đối với tôi cũng giống như sự xa lạ giữa thân thể vật chủ gần đây nhất của tôi – không có khuôn mặt với những cái xúc tu uốn khúc – đối với thân thể với này vậy. Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt gần giống như vậy trong những hình ảnh tôi được đưa cho để chuẩn bị đến thế giới này. Khó mà nói là họ hòan tòan khác nhau được, chỉ có chút ít biến đổi về màu sắc mà hình dạng để tạo nên những dấu ấn cá nhân riêng biệt . Quá giống nhau, tất cả bọn họ. Những cái mũi tập trung ở giữa khuôn mặt hình cầu, những đôi mắt ở trên và những cái miệng bên dưới, những đôi tai ở hai bên. Một tập hợp của các các giác quan tập trung ở một chỗ, tất cả trừ xúc giác. Làn da phủ lên xương, tóc mọc trên đỉnh và trên hai đường phía trên mắt. Một số người còn có lớp lông mao ở phần dưới quai hàm; những người như vậy thường là giống đực. Những màu sắc sắp xếp theo từng phần từ các sắc độ nâu cho đến màu kem nhạt và cả màu sẫm gần như đen nữa. Ngòai những thứ kể trên ra, làm sao có thể nhận biết
được người này với người kia?
Vậy mà tôi nhận biết được khuôn mặt này giữa hàng triệu triệu khuôn mặt khác.
Khuôn mặt này hình chữ điền, đường nét của khung xương hằn lên mạnh mẽ bên dưới làn da màu nâu đồng nhẹ. Mái tóc đậm màu hơn làn da, ngoại trừ vài vệt màu nâu nhạt làm lớp tóc sáng màu hơn, nó chỉ che phủ phần đầu và hai đường trên mắt.
Tròng mắt tròn nằm trong cầu mắt sẫm màu hơn mái tóc nhưng cũng như tóc, nó được tô điểm bởi những tia sáng. Có vài nếp nhỏ quanh đôi mắt, và những ký ức của cô gái cho tôi biết là những nếp nhăn ấy xuất hiện khi cười và bị lóa mắt bởi ánh nắng mặt trời.
Tôi không biết thế nào thì được cho là đẹp giữa những người xa lạ này, tôi chỉ biết là khuôn mặt này rất đẹp. Tôi cứ muốn nhìn ngắm nó mãi. Ngay khi tôi vừa nhận ra điều này, khuôn mặt biến mất.
Của tôi, suy nghĩ của kẻ lạ nói – kẻ lẽ ra không nên tồn tại.
Một lần nữa, tôi lại cứng người sửng sốt. Lẽ ra ở đây phải không có ai ngoài tôi mới đúng. Và ý nghĩa vừa rồi lại vô cùng mạnh mẽ và có nhận thức!
Không thể nào. Làm sao mà cô ấy vẫn còn ở đây? Bây giờ đây là tôi cơ mà.
Của tôi, tôi trách cô ấy, sức mạnh và uy quyền thuộc về riêng tôi tràn ra theo từng từ một. Tất cả là của tôi.
Vậy tại sao mình còn nói lại với cô ta? Tôi vừa tự hỏi thì những giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tác giả :
Stephenie Meyer