Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài
Chương 75
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước bởi vì thời gian gấp gáp mà vội vội vàng vàng viết, cho nên xuất hiện sai lầm, cảm ơn các vị đã nhắc nhở. Đã sửa chữa,, hắc hắc ~~
Dương quang tươi đẹp xuyên thấu qua khe hẹp chiếu lên chiếc giường lớn mềm mại trắng tinh, gió mát thoang thoảng lướt qua hai thân thể mềm mại mỹ lệ.
Hạ Quân Thần xoa xoa cánh tay đau nhức, từ trong vòng tay của Lăng Khiêm Hi ngồi dậy, cầm lấy áσ ɭóŧ, đai lưng, qυầи иɦỏ mặc vào. Nàng nhìn Lăng Khiêm Hi đang nhắm mắt ngủ say, đưa tay kéo toan rèm cửa ra.
Ánh nắng ấm áp trong phút chốc tràn ngập toàn bộ căn phòng. Lăng Khiêm Hi đang nhắm chặt hai mắt đón lấy luồng ánh sáng chói mắt, lông mi cong dài khẽ chuyển đọng. Cô hơi nhíu mày, xoa xoa đôi mắt nhá nhem còn buồn ngủ, lười biếng mà mở miệng: "Vợ yêu, sớm."
"Ừ, thức dậy đi ăn sáng, em còn phải đến công ty." Hạ Quân Thần tựa hồ không quan tâm đến cái xưng hô vừa rồi của cô.
Tấm chăn mỏng từ trên người Lăng Khiêm Hi chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn. Tóc xoăn vàng óng ánh rơi rớt trên đầu vai, trang dung tinh tế tuyệt mỹ, lúc này cô như tiên tử hạ phàm không thể xâm phạm. Hạ Quân Thần vô thức kéo chặt kèm cửa lại.
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, xốc chăn lên, thân thể quang lõa, đôi chân thon dài chạm lên mặt sàn, ở trước mặt Hạ Quân Thần, tư thái ưu nhã lấy nội y của mình mặc vào.
"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cứ từ từ dùng." Hầu nữ cúi đầu chào, hầu hạ hai người rửa mặt xong rồi đứng yên sau lưng chờ sai phái.
Hạ Quân Thần cầm lấy phần bánh mì cắn lấy, xuyên qua tầng kính mỏng nhìn Simon ở bên ngoài nhẹ nhàng chuyển động rèn luyện thân thể. Cách sống lành mạnh, hơn nữa bữa ăn lại theo một quy củ, cũng khó trách là ông ấy lại sống lâu trăm tuổi.
"Dậy rồi?" Simon tiếp nhận khăn mặt người hâu đưa đến, lau lau mặt, tươi cười nhìn hai người: "Tối qua ở đây có quen không?"
"Ông cố sớm, nghỉ ngơi cũng không tệ, tinh thần hiện tại rất tốt a!" Hạ Quân Thần uống hết ly sữa vào bụng, kéo tay Simon đến sô pha ngồi xuống, thay ông ấy xoa bóp bả vai. Ông cố này của nàng luôn luôn lãnh danh ở bên ngoài, ngoại trừ trên người mang theo phong phạm vương giả thì vẫn tồn tại một cổ lực khiến nàng không nghĩ ngợi gì mà muốn quấn lấy ông.
Lăng Khiêm Hi nghiêng đầu, đầu ngón tay đang cầm cái ly nhẹ nhẹ điểm, đạm đạm trêu chọc: "Em họ à, em cũng thật biết cách làm vui lòng ông cố, em xem trong mắt ông, hiện giờ không còn một bóng dáng của chị."
"Làm sao có? Nha đầu, con cũng đến đây, ông cháu chúng ta hảo hảo ngồi cùng một chỗ, chỉ sợ là sau này muốn cũng không có cơ hội." Simon vỗ vỗ lên sô pha, ý bảo Lăng Khiêm Hi đến ngồi bên cạnh mình.
"Ừm, thật ngại quá chị họ, chị cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ông cố nha!" Hạ Quân Thần cũng nhân cơ hội sờ sờ đầu Lăng Khiêm Hi, lời nói ra vô cùng sâu sắc.
Lăng Khiêm Hi vỗ rớt tay nàng, quay đầu liếc Hạ Quân Thần: "Tiểu quỷ, thu lại móng vuốt của em cho chị."
Hạ Quân Thần rụt cổ lại, le lưỡi, cúi người rút vào một bên người Simon.
Trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc trở về, Lăng Khiêm Hi nhìn Hạ Quân Thần, giơ tay nhấc chân trong lơ đãng của nàng, căn bản chính là một tiểu khả ái của trước kia. Sợ là chỉ đang cố gắng làm khó dễ để thử thách mình chứ thật sự không hề thay đổi.
"Ông cố, ông nói sau này không có cơ hội gặp nhau là có ý gì?" Nhớ lại câu nói vừa rồi, cảm gì có gì đó không thích hợp? Lăng Khiêm Hi hỏi.
"Con gái bảo bối, rốt cuộc mẹ cũng gặp đựơc con!" Tiếng cười đặc biệt thuộc về Chương Hiểu Kì sang sảng vang lên, bà đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm gọn trong cái ôm đầy nhiệt tình.
"Ba mẹ? Hai người sao lại đến đây?" Bọn họ chắc là không phải cố ý chạy đến đây để thăm mình chứ? Suy đoán này không có căn cứ nha!
"Ông nội, con và Thiệu Hoằng đến thăm ông!" Chương Hiểu Kỳ thả Lăng Khiêm Hi ra, không đế ý đến cô nữa, trực tiếp đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến lão gia tử.
Lăng Khiêm Hi đứng một bên, nhìn thấy Chương Hiểu Kỳ nói xong, bên cạnh còn có một cô gái phiên dịch xấp xỉ tuổi mình. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, ba mẹ của cô thích nhất chính là đi se duyên cho người khác rồi chạy đi thăm thú khắp nơi trên thế giới, cho nên bên cạnh họ không thể thiếu người phiên dịch.
"Ông nội, con thấy sắc mặt nguời vẫn hồng hào, thân thể vẫn cường tráng nha!" Lặng Thiệu Hoằng cũng tiến đến bên cạnh nói.
"Đứa nhỏ này, ông nội cũng đã lâu không gặp hai đứa. Đến đây, đến đây. ngồi xuông hết đi." Simon nhiệt tình tiếp đón. Mấy hôm nay, cái trang viên vốn lạnh như băng này của ông bổng trở nên rất náo nhiệt a! Thoáng chốc tiểu bối lại đến nhiều như vậy. Tối hôm qua nhận được điện thoại nói Lăng Thiệu Hoằng cũng muốn đến thăm mình, cảm thấy rất vui, cho nên ông đã dậy từ rất sớm.
"Khiêm Khiêm, mẹ và ba con đến Châu Âu chơi. Trên đường đi thì nhận được tin của con và Tiểu Quân, cho nên chúng ta quyết định điểm dừng cuối cùng của chuyến đi là ở Pháp, vì đón con và Tiểu Quân vè nhà a!" Bà vẫn luôn lo lắng là Lăng Khiêm Hi không thể thuyết phục được Hạ Quân Thần. Lúc trước Tiểu Quân luôn muốn lẫn trốn như vậy, bà sợ thủ đoạn của con gái mình không đủ, vì vậy mà trực tiếp cùng Lăng Thiệu Hoằng thuận đường đi đến đây. Tiểu Quân thế nào lại không nể mặt, bọn họ quyết tâm phải khiêng được nàng về nước.
Chương Hiểu kỳ vui vẻ, hài lòng nắm tay Hạ Quân Thần "Tiểu Quân, không phải con định làm việc luôn ở Pháp chứ? Về nước cũng có thể phát triển tốt mà. Con mà cứ ở đây mãi, công ty, nhà cửa chúng ta sẽ phải đóng cửa đấy. Khiêm Khiêm không ở đó, mọi thứ đều phải nhờ người ngoài xử lý, chuyện này không phải là chuyện nhỏ a! Cùng bác về nước, có được không?"
"Ừm, con không phải là không muốn trở về, chỉ là còn hợp đồng với công ty..." Tiền bồi thường hợp đồng không phải là con số nhỏ, tuy nói con số này đối với Lăng gia chỉ đáng vài nét bút trên giấy, không phải là chuyện phiền phức gì, thế nhưng nàng vẫn phải cẩn thận suy xét.
"Về phía công ty của con, bác sẽ tìm luật sư để thương lượng." Lăng Thiệu Hoằng vỗ vỗ vai Hạ Quân Thần "Theo Lăng Khiêm Hi về nước được không?" Ông hạ giọng bên tai Hạ Quân Thần nhỏ nhẹ nói "Nó vẫn luôn kiên trì muốn có kết quả với con, chúng ta cũng không muốn ngăn cản tụi con."
Có kết quả? Tâm Hạ Quân Thần tâm đột nhiên bị đánh vào, hai gò má nổi lên một tia ửng đỏ.
"Về nhà đi, ba con lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến con! Nếu hiện tại không bỏ bê được công việc thì sẽ ông ấy đã cùng chúng ta đến Paris, ông ấy có thể đem kiệu tám người khiêng mang con về." Chương Hiểu Kỳ phát giác biến hóa nhỏ trên mặt Hạ Quân Thần, liền rèn sắt khi còn nóng.
"Nha đầu, trở về đi con." Simon kéo tay hai người, hiền hậu khuyên giải.
"Chuyện này... Nếu mọi người đã nói vậy, con chỉ còn cách trở về với mọi người" Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, hai mắt tràn ngập ôn nhu. Cái cảnh tượng gia đình ấm áp đó nàng đã từng cảm nhận và sống trong nó, thế nhưng nó chỉ là một thoáng đã qua. Hiện tại gặp lại, có cảm giác không thể nói nên lời.
Năm người cùng đi vào một chiếc Lincoln đen dài, vẫy tay chào tạm biệt với Simon. Tài xế lái chiếc xe trên con đường nhỏ u tĩnh, Hạ Quan Thần đưa mắt nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, cây cối san sát hai bên đường không ngừng thối lui, tất cả như là một giấc mơ.
Từ lúc rời khỏi căn nhà tối tăm kia, toàn bộ thế giới của nàng như được những cuộc gặp gỡ kỳ diệu và những con người tuyệt vời làm thay đổi hoàn toàn. Bất luận là Lăng Khiêm Hi, Lăng Thiệu Thành, Allen, hay là sự nổ lực đầy mồ hôi nước mắt của mình để trở thành quán quân của cuộc thi thiết kế. Tất cả đều thật đẹp nhưng lại rất không thực, tuy nhiên nó đích thực là tồn tại, khiến nàng phải tin tưởng.
"Tiểu Quân, đang nghĩ gì?" Bàn tay mềm nhẵn của Lăng Khiêm Hi nắm trọn tay nàng trong lòng bàn tay.
"Đột nhiên lại cảm thấy có chút luyến tiếc." Hạ Quân Thần đưa tay, chạm vào dương quang vàng nhạt chiếu lên tấm kính, thế nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ vĩnh viễn ở lại cái thành phố này. Bởi vì tình yêu của nàng không ở đây, cho dù Lăng Khiêm Hi không đến đây tìm nàng, nàng vẫn sẽ trở về nước để nhìn xem người trong lòng nàng những năm qua sống như thế nào.
"Có cần tôi hỗ trợ gì không?" Allen đứng ở cạnh cửa, nhìn những thân ảnh ở trước mặt loay hoay xếp hành lý. Anh luyến tiếc tiểu nha đầu này a, nhưng anh sao có thể không cần mặt mũi để nói ra câu này?
Hạ Quân Thần nhìn đống hành lý ở dưới chân mình, cũng không nhiều lắm, đồ đạc ở đây không cần phải mang đi hết, chỉ cần mang theo những thứ cần dùng. Nàng đi đến trước mặt Allen, khóe miệng cong lên "Nếu luyến tiếc tôi thì cứ nói ra, hắc hắc! Có muốn đến nhà của chúng tôi làm khách không?"
"Vẫn là quên đi." Allen khoát khoát tay, anh còn cả một bang phái phải quản lí! Anh không thể nào giống Lăng Khiêm Hi, có thể quyết tâm vứt bỏ hết thảy mọi thứ trong tay để đi tìm vợ.
"Ôm một cái?" Hạ Quân Thần giơ hai tay ra, ôm lấy tấm lưng to lớn của Allen. Người bạn này có địa vị hết sức quan trọng trong lòng nàng, âm thầm cổ vũ và hỗ trợ nàng. Lúc đầu nàng gặp khó khăn, anh đưa tay tương trợ, cho nàng ăn nhờ ở đậu, tất cả những điều hiện tại nàng làm đều là dành một chút sự an ủi và cỗ vũ anh.
Đúng giờ máy bay từ từ trượt dài trên đường băng, dần dần cất cánh, bay về phía những đám mây. Trải qua chuyến bay hơn mười mấy tiếng, vững vàng đáp xuống tại sân bay thành phố H.
Hạ Quân Thần đẩy cửa ra, cái nơi ngàn vạn lần trong mơ nàng muốn trở lại, lúc này rất chân thực tồn tại trước mắt nàng. Vẫn là bể bơi đó, phòng khách đó, căn phòng đó. Không khác gì so với khi nàng rời đi, những món đồ thuộc về nàng vẫn nằm ở vị trí cũ. Căn phòng chứa đầy hồi ức được mở ra, bên trong trống trãi được quét dọn rất sạch sẽ.
"Tiểu Lăng, căn phòng giữ gìn không tệ nha!" Hạ Quân Thần đảo tới đảo lui trong phòng, trêu chọc nói. Hiện tại tinh lực của nàng còn thừa, từ lúc làm thủ tục cho đến khi lên chuyến bay, toàn bộ hành trình nàng đều mang một cái kính râm, ngủ một mạch cho đến khi xuống máy bay.
"Vân còn như cũ." Cách xa hai năm, cô vẫn luôn chờ đợi nàng, chỗ ghế trống của chủ nhân ngôi nhà rốt cuộc cũng về lại chủ cũ. Lăng Khiêm Hi tất cũng tất kính hỏi "Nhưng mà nếu Tiểu Quân tiểu thư có bất kì ý kiến gì về căn nhà xin cứ chỉ giáo."
"Căn nhà này sao, vẫn còn rất tốt." Hương chanh tươi mát trong không khí mà nàng thích nhất, nàng cần gì phải đòi hỏi thêm? Lăng Khiêm Hi thật sự đã rất dụng tâm đối với nàng.
Hạ Quân Thần rớt một lý nước, hờn dỗi mà uống một hớp lớn, liếm liếm khóe môi. Sau đó lấy hành lý qua, kéo mở khóa, lấy ra hiệp ước quơ quơ trước mặt Lăng Khiêm Hi "Em tạm thời chưa có ý định đi tìm việc, trước sẽ đi đến công ty chị tham quan học tập vài ngày."
"Tham quan hoc tập?" Lăng Khiêm Hi nhướng mày, chắng lẽ là nha đầu quỷ này muốn đi giám sát công tác mình sao?
"Đúng vậy a, chỉ muốn đi tham quan vài ngày thôi." Hạ Quân Thần dang hai tay hai chân ra, cả người ngã xuống giường nằm theo hình chữ đại (大), nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu "Em phát hiện ra, ưu nhã, cao quý, những thứ này căn bản không hợp với em, làm ra vẻ thật là cực khổ mà! Em chỉ thích tự do tự tại, muốn làm gì thì làm."
Dương quang tươi đẹp xuyên thấu qua khe hẹp chiếu lên chiếc giường lớn mềm mại trắng tinh, gió mát thoang thoảng lướt qua hai thân thể mềm mại mỹ lệ.
Hạ Quân Thần xoa xoa cánh tay đau nhức, từ trong vòng tay của Lăng Khiêm Hi ngồi dậy, cầm lấy áσ ɭóŧ, đai lưng, qυầи иɦỏ mặc vào. Nàng nhìn Lăng Khiêm Hi đang nhắm mắt ngủ say, đưa tay kéo toan rèm cửa ra.
Ánh nắng ấm áp trong phút chốc tràn ngập toàn bộ căn phòng. Lăng Khiêm Hi đang nhắm chặt hai mắt đón lấy luồng ánh sáng chói mắt, lông mi cong dài khẽ chuyển đọng. Cô hơi nhíu mày, xoa xoa đôi mắt nhá nhem còn buồn ngủ, lười biếng mà mở miệng: "Vợ yêu, sớm."
"Ừ, thức dậy đi ăn sáng, em còn phải đến công ty." Hạ Quân Thần tựa hồ không quan tâm đến cái xưng hô vừa rồi của cô.
Tấm chăn mỏng từ trên người Lăng Khiêm Hi chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn. Tóc xoăn vàng óng ánh rơi rớt trên đầu vai, trang dung tinh tế tuyệt mỹ, lúc này cô như tiên tử hạ phàm không thể xâm phạm. Hạ Quân Thần vô thức kéo chặt kèm cửa lại.
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, xốc chăn lên, thân thể quang lõa, đôi chân thon dài chạm lên mặt sàn, ở trước mặt Hạ Quân Thần, tư thái ưu nhã lấy nội y của mình mặc vào.
"Tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cứ từ từ dùng." Hầu nữ cúi đầu chào, hầu hạ hai người rửa mặt xong rồi đứng yên sau lưng chờ sai phái.
Hạ Quân Thần cầm lấy phần bánh mì cắn lấy, xuyên qua tầng kính mỏng nhìn Simon ở bên ngoài nhẹ nhàng chuyển động rèn luyện thân thể. Cách sống lành mạnh, hơn nữa bữa ăn lại theo một quy củ, cũng khó trách là ông ấy lại sống lâu trăm tuổi.
"Dậy rồi?" Simon tiếp nhận khăn mặt người hâu đưa đến, lau lau mặt, tươi cười nhìn hai người: "Tối qua ở đây có quen không?"
"Ông cố sớm, nghỉ ngơi cũng không tệ, tinh thần hiện tại rất tốt a!" Hạ Quân Thần uống hết ly sữa vào bụng, kéo tay Simon đến sô pha ngồi xuống, thay ông ấy xoa bóp bả vai. Ông cố này của nàng luôn luôn lãnh danh ở bên ngoài, ngoại trừ trên người mang theo phong phạm vương giả thì vẫn tồn tại một cổ lực khiến nàng không nghĩ ngợi gì mà muốn quấn lấy ông.
Lăng Khiêm Hi nghiêng đầu, đầu ngón tay đang cầm cái ly nhẹ nhẹ điểm, đạm đạm trêu chọc: "Em họ à, em cũng thật biết cách làm vui lòng ông cố, em xem trong mắt ông, hiện giờ không còn một bóng dáng của chị."
"Làm sao có? Nha đầu, con cũng đến đây, ông cháu chúng ta hảo hảo ngồi cùng một chỗ, chỉ sợ là sau này muốn cũng không có cơ hội." Simon vỗ vỗ lên sô pha, ý bảo Lăng Khiêm Hi đến ngồi bên cạnh mình.
"Ừm, thật ngại quá chị họ, chị cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ông cố nha!" Hạ Quân Thần cũng nhân cơ hội sờ sờ đầu Lăng Khiêm Hi, lời nói ra vô cùng sâu sắc.
Lăng Khiêm Hi vỗ rớt tay nàng, quay đầu liếc Hạ Quân Thần: "Tiểu quỷ, thu lại móng vuốt của em cho chị."
Hạ Quân Thần rụt cổ lại, le lưỡi, cúi người rút vào một bên người Simon.
Trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc trở về, Lăng Khiêm Hi nhìn Hạ Quân Thần, giơ tay nhấc chân trong lơ đãng của nàng, căn bản chính là một tiểu khả ái của trước kia. Sợ là chỉ đang cố gắng làm khó dễ để thử thách mình chứ thật sự không hề thay đổi.
"Ông cố, ông nói sau này không có cơ hội gặp nhau là có ý gì?" Nhớ lại câu nói vừa rồi, cảm gì có gì đó không thích hợp? Lăng Khiêm Hi hỏi.
"Con gái bảo bối, rốt cuộc mẹ cũng gặp đựơc con!" Tiếng cười đặc biệt thuộc về Chương Hiểu Kì sang sảng vang lên, bà đi đến trước mặt Lăng Khiêm Hi vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm gọn trong cái ôm đầy nhiệt tình.
"Ba mẹ? Hai người sao lại đến đây?" Bọn họ chắc là không phải cố ý chạy đến đây để thăm mình chứ? Suy đoán này không có căn cứ nha!
"Ông nội, con và Thiệu Hoằng đến thăm ông!" Chương Hiểu Kỳ thả Lăng Khiêm Hi ra, không đế ý đến cô nữa, trực tiếp đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến lão gia tử.
Lăng Khiêm Hi đứng một bên, nhìn thấy Chương Hiểu Kỳ nói xong, bên cạnh còn có một cô gái phiên dịch xấp xỉ tuổi mình. Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, ba mẹ của cô thích nhất chính là đi se duyên cho người khác rồi chạy đi thăm thú khắp nơi trên thế giới, cho nên bên cạnh họ không thể thiếu người phiên dịch.
"Ông nội, con thấy sắc mặt nguời vẫn hồng hào, thân thể vẫn cường tráng nha!" Lặng Thiệu Hoằng cũng tiến đến bên cạnh nói.
"Đứa nhỏ này, ông nội cũng đã lâu không gặp hai đứa. Đến đây, đến đây. ngồi xuông hết đi." Simon nhiệt tình tiếp đón. Mấy hôm nay, cái trang viên vốn lạnh như băng này của ông bổng trở nên rất náo nhiệt a! Thoáng chốc tiểu bối lại đến nhiều như vậy. Tối hôm qua nhận được điện thoại nói Lăng Thiệu Hoằng cũng muốn đến thăm mình, cảm thấy rất vui, cho nên ông đã dậy từ rất sớm.
"Khiêm Khiêm, mẹ và ba con đến Châu Âu chơi. Trên đường đi thì nhận được tin của con và Tiểu Quân, cho nên chúng ta quyết định điểm dừng cuối cùng của chuyến đi là ở Pháp, vì đón con và Tiểu Quân vè nhà a!" Bà vẫn luôn lo lắng là Lăng Khiêm Hi không thể thuyết phục được Hạ Quân Thần. Lúc trước Tiểu Quân luôn muốn lẫn trốn như vậy, bà sợ thủ đoạn của con gái mình không đủ, vì vậy mà trực tiếp cùng Lăng Thiệu Hoằng thuận đường đi đến đây. Tiểu Quân thế nào lại không nể mặt, bọn họ quyết tâm phải khiêng được nàng về nước.
Chương Hiểu kỳ vui vẻ, hài lòng nắm tay Hạ Quân Thần "Tiểu Quân, không phải con định làm việc luôn ở Pháp chứ? Về nước cũng có thể phát triển tốt mà. Con mà cứ ở đây mãi, công ty, nhà cửa chúng ta sẽ phải đóng cửa đấy. Khiêm Khiêm không ở đó, mọi thứ đều phải nhờ người ngoài xử lý, chuyện này không phải là chuyện nhỏ a! Cùng bác về nước, có được không?"
"Ừm, con không phải là không muốn trở về, chỉ là còn hợp đồng với công ty..." Tiền bồi thường hợp đồng không phải là con số nhỏ, tuy nói con số này đối với Lăng gia chỉ đáng vài nét bút trên giấy, không phải là chuyện phiền phức gì, thế nhưng nàng vẫn phải cẩn thận suy xét.
"Về phía công ty của con, bác sẽ tìm luật sư để thương lượng." Lăng Thiệu Hoằng vỗ vỗ vai Hạ Quân Thần "Theo Lăng Khiêm Hi về nước được không?" Ông hạ giọng bên tai Hạ Quân Thần nhỏ nhẹ nói "Nó vẫn luôn kiên trì muốn có kết quả với con, chúng ta cũng không muốn ngăn cản tụi con."
Có kết quả? Tâm Hạ Quân Thần tâm đột nhiên bị đánh vào, hai gò má nổi lên một tia ửng đỏ.
"Về nhà đi, ba con lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến con! Nếu hiện tại không bỏ bê được công việc thì sẽ ông ấy đã cùng chúng ta đến Paris, ông ấy có thể đem kiệu tám người khiêng mang con về." Chương Hiểu Kỳ phát giác biến hóa nhỏ trên mặt Hạ Quân Thần, liền rèn sắt khi còn nóng.
"Nha đầu, trở về đi con." Simon kéo tay hai người, hiền hậu khuyên giải.
"Chuyện này... Nếu mọi người đã nói vậy, con chỉ còn cách trở về với mọi người" Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, hai mắt tràn ngập ôn nhu. Cái cảnh tượng gia đình ấm áp đó nàng đã từng cảm nhận và sống trong nó, thế nhưng nó chỉ là một thoáng đã qua. Hiện tại gặp lại, có cảm giác không thể nói nên lời.
Năm người cùng đi vào một chiếc Lincoln đen dài, vẫy tay chào tạm biệt với Simon. Tài xế lái chiếc xe trên con đường nhỏ u tĩnh, Hạ Quan Thần đưa mắt nhìn cảnh sắc không ngừng thay đổi bên ngoài cửa sổ, cây cối san sát hai bên đường không ngừng thối lui, tất cả như là một giấc mơ.
Từ lúc rời khỏi căn nhà tối tăm kia, toàn bộ thế giới của nàng như được những cuộc gặp gỡ kỳ diệu và những con người tuyệt vời làm thay đổi hoàn toàn. Bất luận là Lăng Khiêm Hi, Lăng Thiệu Thành, Allen, hay là sự nổ lực đầy mồ hôi nước mắt của mình để trở thành quán quân của cuộc thi thiết kế. Tất cả đều thật đẹp nhưng lại rất không thực, tuy nhiên nó đích thực là tồn tại, khiến nàng phải tin tưởng.
"Tiểu Quân, đang nghĩ gì?" Bàn tay mềm nhẵn của Lăng Khiêm Hi nắm trọn tay nàng trong lòng bàn tay.
"Đột nhiên lại cảm thấy có chút luyến tiếc." Hạ Quân Thần đưa tay, chạm vào dương quang vàng nhạt chiếu lên tấm kính, thế nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ vĩnh viễn ở lại cái thành phố này. Bởi vì tình yêu của nàng không ở đây, cho dù Lăng Khiêm Hi không đến đây tìm nàng, nàng vẫn sẽ trở về nước để nhìn xem người trong lòng nàng những năm qua sống như thế nào.
"Có cần tôi hỗ trợ gì không?" Allen đứng ở cạnh cửa, nhìn những thân ảnh ở trước mặt loay hoay xếp hành lý. Anh luyến tiếc tiểu nha đầu này a, nhưng anh sao có thể không cần mặt mũi để nói ra câu này?
Hạ Quân Thần nhìn đống hành lý ở dưới chân mình, cũng không nhiều lắm, đồ đạc ở đây không cần phải mang đi hết, chỉ cần mang theo những thứ cần dùng. Nàng đi đến trước mặt Allen, khóe miệng cong lên "Nếu luyến tiếc tôi thì cứ nói ra, hắc hắc! Có muốn đến nhà của chúng tôi làm khách không?"
"Vẫn là quên đi." Allen khoát khoát tay, anh còn cả một bang phái phải quản lí! Anh không thể nào giống Lăng Khiêm Hi, có thể quyết tâm vứt bỏ hết thảy mọi thứ trong tay để đi tìm vợ.
"Ôm một cái?" Hạ Quân Thần giơ hai tay ra, ôm lấy tấm lưng to lớn của Allen. Người bạn này có địa vị hết sức quan trọng trong lòng nàng, âm thầm cổ vũ và hỗ trợ nàng. Lúc đầu nàng gặp khó khăn, anh đưa tay tương trợ, cho nàng ăn nhờ ở đậu, tất cả những điều hiện tại nàng làm đều là dành một chút sự an ủi và cỗ vũ anh.
Đúng giờ máy bay từ từ trượt dài trên đường băng, dần dần cất cánh, bay về phía những đám mây. Trải qua chuyến bay hơn mười mấy tiếng, vững vàng đáp xuống tại sân bay thành phố H.
Hạ Quân Thần đẩy cửa ra, cái nơi ngàn vạn lần trong mơ nàng muốn trở lại, lúc này rất chân thực tồn tại trước mắt nàng. Vẫn là bể bơi đó, phòng khách đó, căn phòng đó. Không khác gì so với khi nàng rời đi, những món đồ thuộc về nàng vẫn nằm ở vị trí cũ. Căn phòng chứa đầy hồi ức được mở ra, bên trong trống trãi được quét dọn rất sạch sẽ.
"Tiểu Lăng, căn phòng giữ gìn không tệ nha!" Hạ Quân Thần đảo tới đảo lui trong phòng, trêu chọc nói. Hiện tại tinh lực của nàng còn thừa, từ lúc làm thủ tục cho đến khi lên chuyến bay, toàn bộ hành trình nàng đều mang một cái kính râm, ngủ một mạch cho đến khi xuống máy bay.
"Vân còn như cũ." Cách xa hai năm, cô vẫn luôn chờ đợi nàng, chỗ ghế trống của chủ nhân ngôi nhà rốt cuộc cũng về lại chủ cũ. Lăng Khiêm Hi tất cũng tất kính hỏi "Nhưng mà nếu Tiểu Quân tiểu thư có bất kì ý kiến gì về căn nhà xin cứ chỉ giáo."
"Căn nhà này sao, vẫn còn rất tốt." Hương chanh tươi mát trong không khí mà nàng thích nhất, nàng cần gì phải đòi hỏi thêm? Lăng Khiêm Hi thật sự đã rất dụng tâm đối với nàng.
Hạ Quân Thần rớt một lý nước, hờn dỗi mà uống một hớp lớn, liếm liếm khóe môi. Sau đó lấy hành lý qua, kéo mở khóa, lấy ra hiệp ước quơ quơ trước mặt Lăng Khiêm Hi "Em tạm thời chưa có ý định đi tìm việc, trước sẽ đi đến công ty chị tham quan học tập vài ngày."
"Tham quan hoc tập?" Lăng Khiêm Hi nhướng mày, chắng lẽ là nha đầu quỷ này muốn đi giám sát công tác mình sao?
"Đúng vậy a, chỉ muốn đi tham quan vài ngày thôi." Hạ Quân Thần dang hai tay hai chân ra, cả người ngã xuống giường nằm theo hình chữ đại (大), nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu "Em phát hiện ra, ưu nhã, cao quý, những thứ này căn bản không hợp với em, làm ra vẻ thật là cực khổ mà! Em chỉ thích tự do tự tại, muốn làm gì thì làm."
Tác giả :
Yên Vũ Khuynh Thành