VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 271: Học sách kỹ năng và tin tức của Tiffia
Turan ở lại trong phòng, nghĩ ngợi một hồi thì quyết định cất hai quyển sách kỹ năng ‘Gây choáng’ và ‘Di vật’ đi, thay vào đó là mở xem sách kỹ năng ‘Chống đỡ’. Đây cũng là một kỹ năng vận dụng nguyên khí tương tự với ‘Đấm mạnh’ và ‘Cào’, tin chắc có thể dùng trong chiến đấu hiệu quả ở mức độ nào đó sau khi học.
Những luồng thông tin dần hiện lên trong đầu Turan. Ngoài những luồng thông tin như bị che lấp đi, số còn lại thậm chí còn dễ dàng nắm bắt hơn so với lần nó học kỹ năng ‘Cào’.
Tuy nhiên, có điều gì đó khác biệt ở những thông tin này, và khi Turan thông qua kỹ năng chủ đạo của mình đọc hiểu chúng thì phát hiện rằng đó là về thiên hướng phòng ngự. Cách vận dụng nguyên khí để phòng thủ dù có nhiều nét tương đồng vẫn là khác rất nhiều so với để tấn công.
So với tấn công đề cao sức công phá hay sự sắc bén, kỹ năng phòng thủ như ‘Chống đỡ’ nhắm tới sự vững chắc và cứng cáp, ngoài ra còn có khả năng phản chấn hoặc triệt tiêu nhất định.
Thi triển kỹ năng ‘Chống đỡ’ có nhiều cách, và hình thức tác động cũng khác nhau, nhưng nhìn chung đều có sự phụ thuộc lớn vào lượng nguyên khí được vận dụng. Điều đáng tiếc là, lượng nguyên khí tiêu hao để phòng thủ thường nhiều hơn so với đòn tấn công chống đỡ được. Và càng đáng tiếc hơn khi ‘Chống đỡ’ yêu cầu nguyên khí là một nghìn bậc, cũng có nghĩa là gặp phải những kỹ năng cấp cao hơn, lượng nguyên khi tiêu hao tăng thêm sẽ càng ít hiệu quả.
Trừ phi Turan học được cái kinh nghiệm mà Jorz đã nhắc tới, mới may ra giảm được phần nào điểm trừ này của kỹ năng.
Turan đóng lại quyển sách kỹ năng, xong cất nhẹ một tiếng thở dài. Tâm trạng nó giờ thật sự có chút không được tốt, lại thêm không thể tự mình kiểm tra kỹ năng hiệu quả thế nào, càng thêm tồi tệ.
Ít nhất thì, nó vẫn có thể xác định kỹ năng đã được học thành công thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’.
Turan đưa mắt nhìn đồng hồ: đã quá sáu giờ. Bụng nó bắt đầu cồn cào lên vì đói, giống hệt những lần học kỹ năng trước đây. Không còn cách nào khác, nó đành xuống sảnh ăn một bữa để còn tiếp tục.
Turan đi một vòng quanh sảnh, ăn uống xong, nán lại nghỉ ngơi một lúc rồi lên phòng. Chuyến hành trình chóng vánh và có vẻ bình thường, nhưng kì lạ là nó lại không trông thấy Darmil hay Kull một lần nào cả.
Đối với Kull thì Turan không có để ý nhiều, vì hành tung của cậu luôn là thoắt ẩn thoắt hiện như vậy. Nhưng Darmil thì khác, và vào tầm này cậu ta nên đang có một bữa ăn thịnh soạn ở sảnh mới đúng.
“Âu cũng là việc riêng của mỗi người.”
Tự nhủ bản thân một câu như vậy, Turan lại vùi đầu việc học sách kỹ năng, lần này là ‘Tránh né’.
Đối với kỹ năng ‘Tránh né’, Turan phát hiện có thêm không ít những luồng thông tin mới mẻ.
Tránh né không phải là tấn công hay phòng thủ, mà là sự chuyển động có chủ đích. Thi triển tránh né là tiêu hao nguyên khí, giúp tăng tốc độ, khả năng phản ứng, năng lực hoạt động của cơ thể, tầm nhìn, cảm nhận và rất nhiều thứ khác có liên quan, duy trì trong một khoảng gian rất ngắn, gần như chỉ là khoảnh khắc.
Hiệu quả của kỹ năng ‘Tránh né’ phụ thuộc phần lớn vào trạng thái bản thân người sử dụng. Nếu có thuộc tính nhanh nhẹn và sức mạnh cao thì sẽ được tăng cường tập trung vào phản xạ và cảm nhận, đôi khi sẽ có cả minh mẫn; còn nếu thuộc tính phản xạ và cảm nhận cao thì nhanh nhẹn sẽ được tăng cường.
– Quan trọng là ở cách sử dụng.
Turan nhận định. Tới giờ, sau khi học được bốn kỹ năng, nó nhận ra rằng các kỹ năng này không chỉ đơn thuần là kích hoạt, sẽ là một sự hao phí nguyên khí rất đáng nguyền rủa. Điểm mấu chốc của những kỹ năng này là cách sử dụng chúng, vì người dùng gần như có toàn bộ quyền kiểm đối với cách kỹ năng hoạt động, đến từng phần nhỏ nhất.
Tuy nhiên, đây cũng là điểm yếu của chúng, vì yêu cầu người sử dụng phải đạt độ thành thục rất cao trước khi có thể phát huy hiệu quả. Nghĩ lại, bản thân Turan cũng đã từng xem thường những kỹ năng này. Ngay cả hiện tại, nó vẫn có chút e ngại việc dùng chúng, và có lẽ sẽ chẳng khi nào dùng tới nếu có các kỹ năng khác thay thế.
Dù sao thì đống kỹ năng này cũng chỉ có phẩm chất là ‘Thường’, và độ hiếm cũng chỉ đạt ‘Thông thường’.
“Như thế, những sách kỹ năng có phẩm chất cao hơn thì sao?” Turan nói thầm, lòng không khỏi dấy lên sự tò mò. Nhưng ở cửa hàng vạn vật, nó vẫn chưa tìm thấy được sách kỹ năng nào có phẩm chất tốt hơn, mà sách kỹ năng ở chỗ khác thì chưa hẳn có cùng tính chất.
Turan nghĩ rồi cất quyển sách kỹ năng ‘Tránh né’ đi. Đối với kỹ năng này, nó cũng là không có cách thử nghiệm. Lúc xuống sảnh ăn, nó vốn muốn bắt gặp Darmil hoặc Kull để thử cùng họ, tiếc là không có cơ hội. Giờ thì đã khuya rồi, dù có gặp họ thì cũng thành làm phiền không đáng.
– Con mèo kia không biết có mò tới phòng mình nữa không nhỉ?
Turan nói, không nhịn được bật cười với sự ngớ ngẩn của mình.
Nếu đã không có cách thử nghiệm kỹ năng mới thì nó đành đi ngủ để mai còn lên đường sớm về thành Yeit vậy.
Nghĩ lại, mọi việc cần sắp xếp đều đã được sắp xếp xong hết rồi, chỉ còn chờ đợi tiến hành rồi nhận kết quả mà thôi. Turan thở hắt một hơi, buông người trên chiếc giường êm ái, cảm giác tất cả mệt mỏi như có linh tính, dần kéo nó vào trong giấc ngủ.
– Mà, không biết tình hình Tiffia thế nào rồi.
Turan mắt đang lim dim, bỗng mở ra, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng. Hôm nay tính ra đã là ngày thứ mười kể từ khi Tiffia rời vùng thảo nguyên Heilawild để trở về quê nhà của mình. Nếu trên đường đi không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ta nên tới chỗ từ năm ngày trước, có khi còn sớm hơn nhiều. Vậy mà cho đến giờ, Turan vẫn chưa có tin tức gì của Tiffia cả.
“Thử thách Thần thánh khó đến thế sao?”
Nghĩ một hồi, Turan không nhịn được lấy ra viên đá truyền âm, bắt đầu truyền tín hiệu.
Mười mấy giây trôi qua mà chẳng có bất kì sự phản hồi nào.
– Ngủ rồi sao? Hay tín hiệu không tới được?
Turan lẩm bẩm. Nó vẫn nhớ trước lúc rời thành Tailor và để nhóm Tiffia giúp cho cô nàng tên Neh đã có dặn qua Tiffia rằng phải trả lời tín hiệu của mình trong vòng ba mươi giây, nếu không sẽ được xem là gặp nguy hiểm. Ba mươi giây đó, tất nhiên là bao gồm cả khi cô ta đang ngủ.
– Là tôi đây, Turan.
Một giọng nói điềm đạm lại phần yếu ớt vang lên ngay khi giây thứ hai mươi sáu trôi qua. Có lẽ cô nàng vừa tỉnh giấc, bị đánh thức bởi rung động đến từ viên đá truyền âm.
– Ừm. – Turan cất tiếng – Cô vẫn ổn cả chứ? Có cần giúp đỡ gì không?
Phía bên kia không có phản hồi, thay vào đó là tiếng thở ngày một gấp gáp thêm. Điều này rất hiếm thấy khi giao tiếp qua đá truyền âm, vì hầu hết các tạp âm đều bị hạn chế đi mất.
– Tôi… đang bị giam. – giọng Tiffia khản đặc – Chuyện thử thách Thần thánh… tôi thất bại rồi.
– Cô bị giam? Thử thách Thần thánh thất bại? Cô đã tham gia thử thách rồi à?
Turan thốt. Nó không ngờ được diễn biến này.
– Không. Tôi chưa tham gia. Tôi không có cơ hội.
Turan im lặng, cố làm mình bình tĩnh lại. Vừa nãy nó đã tưởng rằng Tiffia bị bọn buôn nô lệ nhắm tới, suy nghĩ linh tinh rồi tức giận lên. Tình hình nghe qua có vẻ không tệ như nó tưởng vì nếu bị bọn buôn nô lệ bắt được thì cô nàng đã chẳng có cơ hội trả lời truyền tin của nó, nhưng giờ cũng chẳng phải là tốt lành gì.
– Tôi thua trận đấu giành quyền tham gia thử thách Thần thánh với em trai mình. Giờ… đang chờ đợi sự trừng phạt cho kẻ bị trục xuất dám quay về.
– Cô thua em trai mình? – Turan thắc mắc – Cô đấu với du hành giả?
Tiffia không đáp ngay, vẻ như đang suy tính xem nên trả lời thế nào vì sự ngu ngốc của mình. Rồi cô ta bảo:
– Ừm.
Lời xác nhận của Tiffia không khác gì lời thừa nhận bản thân mình vô dụng cả, nghe nặng nề như thế. Mà cô ta đã thực sự thất bại, lại còn chẳng màng tới việc nhờ vả đồng đội của mình, cứ thế hành động. Tình thế giờ càng thêm khó khăn cho Turan.
“Là do mình không đáng tin cậy sao?” Turan nói nhỏ. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng khoảng cách giữa cả hai lại xa vời đến thế. Có lẽ nó đã quá hời hợt với cảm nhận của Tiffia rồi.
“Giờ cũng không phải là lúc trách cứ ai cả…”
– Được rồi. – Turan cất tiếng – Đừng hoảng sợ. Tôi sẽ nghĩ cách đến cứu cô ngay. Không được nghĩ đến cái chết. Tuyệt đối không được. – Turan nhấn giọng – Trong vòng ba ngày tôi sẽ tới. Tin tưởng đội trưởng của cô.
– Tu-Turan. – Tiffia thốt, giọng hơi run – Cậu sẽ đến cứu tôi sao?
– Tất nhiên. – Turan đáp ngay – Tôi không thể để mất đồng đội của mình được. Cô rất quan trọng, là không thể thay thế. Về thử thách Thần thánh, sẽ có cách khác để thực hiện.
Turan không hề nói dối một lời nào. Sự tồn tại của Tiffia thật sự là cần thiết, nhất là khi cô ta đã trở thành thành viên tổ đội của nó. Nó đâu phải là kẻ thiển cận dễ dàng cho phép kẻ không có tiềm năng vào tổ đội của mình để trở thành gánh nặng chỉ vì chịu vài sự uy hiếp cỏn con. Nếu phải đánh đổi lợi ích lâu dài, Turan thà là dìm chết mọi nguy cơ từ khi còn đang thai nghén.
– Ừm. Tôi sẽ chờ cậu.
Những luồng thông tin dần hiện lên trong đầu Turan. Ngoài những luồng thông tin như bị che lấp đi, số còn lại thậm chí còn dễ dàng nắm bắt hơn so với lần nó học kỹ năng ‘Cào’.
Tuy nhiên, có điều gì đó khác biệt ở những thông tin này, và khi Turan thông qua kỹ năng chủ đạo của mình đọc hiểu chúng thì phát hiện rằng đó là về thiên hướng phòng ngự. Cách vận dụng nguyên khí để phòng thủ dù có nhiều nét tương đồng vẫn là khác rất nhiều so với để tấn công.
So với tấn công đề cao sức công phá hay sự sắc bén, kỹ năng phòng thủ như ‘Chống đỡ’ nhắm tới sự vững chắc và cứng cáp, ngoài ra còn có khả năng phản chấn hoặc triệt tiêu nhất định.
Thi triển kỹ năng ‘Chống đỡ’ có nhiều cách, và hình thức tác động cũng khác nhau, nhưng nhìn chung đều có sự phụ thuộc lớn vào lượng nguyên khí được vận dụng. Điều đáng tiếc là, lượng nguyên khí tiêu hao để phòng thủ thường nhiều hơn so với đòn tấn công chống đỡ được. Và càng đáng tiếc hơn khi ‘Chống đỡ’ yêu cầu nguyên khí là một nghìn bậc, cũng có nghĩa là gặp phải những kỹ năng cấp cao hơn, lượng nguyên khi tiêu hao tăng thêm sẽ càng ít hiệu quả.
Trừ phi Turan học được cái kinh nghiệm mà Jorz đã nhắc tới, mới may ra giảm được phần nào điểm trừ này của kỹ năng.
Turan đóng lại quyển sách kỹ năng, xong cất nhẹ một tiếng thở dài. Tâm trạng nó giờ thật sự có chút không được tốt, lại thêm không thể tự mình kiểm tra kỹ năng hiệu quả thế nào, càng thêm tồi tệ.
Ít nhất thì, nó vẫn có thể xác định kỹ năng đã được học thành công thông qua kỹ năng ‘Thông hiểu’.
Turan đưa mắt nhìn đồng hồ: đã quá sáu giờ. Bụng nó bắt đầu cồn cào lên vì đói, giống hệt những lần học kỹ năng trước đây. Không còn cách nào khác, nó đành xuống sảnh ăn một bữa để còn tiếp tục.
Turan đi một vòng quanh sảnh, ăn uống xong, nán lại nghỉ ngơi một lúc rồi lên phòng. Chuyến hành trình chóng vánh và có vẻ bình thường, nhưng kì lạ là nó lại không trông thấy Darmil hay Kull một lần nào cả.
Đối với Kull thì Turan không có để ý nhiều, vì hành tung của cậu luôn là thoắt ẩn thoắt hiện như vậy. Nhưng Darmil thì khác, và vào tầm này cậu ta nên đang có một bữa ăn thịnh soạn ở sảnh mới đúng.
“Âu cũng là việc riêng của mỗi người.”
Tự nhủ bản thân một câu như vậy, Turan lại vùi đầu việc học sách kỹ năng, lần này là ‘Tránh né’.
Đối với kỹ năng ‘Tránh né’, Turan phát hiện có thêm không ít những luồng thông tin mới mẻ.
Tránh né không phải là tấn công hay phòng thủ, mà là sự chuyển động có chủ đích. Thi triển tránh né là tiêu hao nguyên khí, giúp tăng tốc độ, khả năng phản ứng, năng lực hoạt động của cơ thể, tầm nhìn, cảm nhận và rất nhiều thứ khác có liên quan, duy trì trong một khoảng gian rất ngắn, gần như chỉ là khoảnh khắc.
Hiệu quả của kỹ năng ‘Tránh né’ phụ thuộc phần lớn vào trạng thái bản thân người sử dụng. Nếu có thuộc tính nhanh nhẹn và sức mạnh cao thì sẽ được tăng cường tập trung vào phản xạ và cảm nhận, đôi khi sẽ có cả minh mẫn; còn nếu thuộc tính phản xạ và cảm nhận cao thì nhanh nhẹn sẽ được tăng cường.
– Quan trọng là ở cách sử dụng.
Turan nhận định. Tới giờ, sau khi học được bốn kỹ năng, nó nhận ra rằng các kỹ năng này không chỉ đơn thuần là kích hoạt, sẽ là một sự hao phí nguyên khí rất đáng nguyền rủa. Điểm mấu chốc của những kỹ năng này là cách sử dụng chúng, vì người dùng gần như có toàn bộ quyền kiểm đối với cách kỹ năng hoạt động, đến từng phần nhỏ nhất.
Tuy nhiên, đây cũng là điểm yếu của chúng, vì yêu cầu người sử dụng phải đạt độ thành thục rất cao trước khi có thể phát huy hiệu quả. Nghĩ lại, bản thân Turan cũng đã từng xem thường những kỹ năng này. Ngay cả hiện tại, nó vẫn có chút e ngại việc dùng chúng, và có lẽ sẽ chẳng khi nào dùng tới nếu có các kỹ năng khác thay thế.
Dù sao thì đống kỹ năng này cũng chỉ có phẩm chất là ‘Thường’, và độ hiếm cũng chỉ đạt ‘Thông thường’.
“Như thế, những sách kỹ năng có phẩm chất cao hơn thì sao?” Turan nói thầm, lòng không khỏi dấy lên sự tò mò. Nhưng ở cửa hàng vạn vật, nó vẫn chưa tìm thấy được sách kỹ năng nào có phẩm chất tốt hơn, mà sách kỹ năng ở chỗ khác thì chưa hẳn có cùng tính chất.
Turan nghĩ rồi cất quyển sách kỹ năng ‘Tránh né’ đi. Đối với kỹ năng này, nó cũng là không có cách thử nghiệm. Lúc xuống sảnh ăn, nó vốn muốn bắt gặp Darmil hoặc Kull để thử cùng họ, tiếc là không có cơ hội. Giờ thì đã khuya rồi, dù có gặp họ thì cũng thành làm phiền không đáng.
– Con mèo kia không biết có mò tới phòng mình nữa không nhỉ?
Turan nói, không nhịn được bật cười với sự ngớ ngẩn của mình.
Nếu đã không có cách thử nghiệm kỹ năng mới thì nó đành đi ngủ để mai còn lên đường sớm về thành Yeit vậy.
Nghĩ lại, mọi việc cần sắp xếp đều đã được sắp xếp xong hết rồi, chỉ còn chờ đợi tiến hành rồi nhận kết quả mà thôi. Turan thở hắt một hơi, buông người trên chiếc giường êm ái, cảm giác tất cả mệt mỏi như có linh tính, dần kéo nó vào trong giấc ngủ.
– Mà, không biết tình hình Tiffia thế nào rồi.
Turan mắt đang lim dim, bỗng mở ra, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng. Hôm nay tính ra đã là ngày thứ mười kể từ khi Tiffia rời vùng thảo nguyên Heilawild để trở về quê nhà của mình. Nếu trên đường đi không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cô ta nên tới chỗ từ năm ngày trước, có khi còn sớm hơn nhiều. Vậy mà cho đến giờ, Turan vẫn chưa có tin tức gì của Tiffia cả.
“Thử thách Thần thánh khó đến thế sao?”
Nghĩ một hồi, Turan không nhịn được lấy ra viên đá truyền âm, bắt đầu truyền tín hiệu.
Mười mấy giây trôi qua mà chẳng có bất kì sự phản hồi nào.
– Ngủ rồi sao? Hay tín hiệu không tới được?
Turan lẩm bẩm. Nó vẫn nhớ trước lúc rời thành Tailor và để nhóm Tiffia giúp cho cô nàng tên Neh đã có dặn qua Tiffia rằng phải trả lời tín hiệu của mình trong vòng ba mươi giây, nếu không sẽ được xem là gặp nguy hiểm. Ba mươi giây đó, tất nhiên là bao gồm cả khi cô ta đang ngủ.
– Là tôi đây, Turan.
Một giọng nói điềm đạm lại phần yếu ớt vang lên ngay khi giây thứ hai mươi sáu trôi qua. Có lẽ cô nàng vừa tỉnh giấc, bị đánh thức bởi rung động đến từ viên đá truyền âm.
– Ừm. – Turan cất tiếng – Cô vẫn ổn cả chứ? Có cần giúp đỡ gì không?
Phía bên kia không có phản hồi, thay vào đó là tiếng thở ngày một gấp gáp thêm. Điều này rất hiếm thấy khi giao tiếp qua đá truyền âm, vì hầu hết các tạp âm đều bị hạn chế đi mất.
– Tôi… đang bị giam. – giọng Tiffia khản đặc – Chuyện thử thách Thần thánh… tôi thất bại rồi.
– Cô bị giam? Thử thách Thần thánh thất bại? Cô đã tham gia thử thách rồi à?
Turan thốt. Nó không ngờ được diễn biến này.
– Không. Tôi chưa tham gia. Tôi không có cơ hội.
Turan im lặng, cố làm mình bình tĩnh lại. Vừa nãy nó đã tưởng rằng Tiffia bị bọn buôn nô lệ nhắm tới, suy nghĩ linh tinh rồi tức giận lên. Tình hình nghe qua có vẻ không tệ như nó tưởng vì nếu bị bọn buôn nô lệ bắt được thì cô nàng đã chẳng có cơ hội trả lời truyền tin của nó, nhưng giờ cũng chẳng phải là tốt lành gì.
– Tôi thua trận đấu giành quyền tham gia thử thách Thần thánh với em trai mình. Giờ… đang chờ đợi sự trừng phạt cho kẻ bị trục xuất dám quay về.
– Cô thua em trai mình? – Turan thắc mắc – Cô đấu với du hành giả?
Tiffia không đáp ngay, vẻ như đang suy tính xem nên trả lời thế nào vì sự ngu ngốc của mình. Rồi cô ta bảo:
– Ừm.
Lời xác nhận của Tiffia không khác gì lời thừa nhận bản thân mình vô dụng cả, nghe nặng nề như thế. Mà cô ta đã thực sự thất bại, lại còn chẳng màng tới việc nhờ vả đồng đội của mình, cứ thế hành động. Tình thế giờ càng thêm khó khăn cho Turan.
“Là do mình không đáng tin cậy sao?” Turan nói nhỏ. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng khoảng cách giữa cả hai lại xa vời đến thế. Có lẽ nó đã quá hời hợt với cảm nhận của Tiffia rồi.
“Giờ cũng không phải là lúc trách cứ ai cả…”
– Được rồi. – Turan cất tiếng – Đừng hoảng sợ. Tôi sẽ nghĩ cách đến cứu cô ngay. Không được nghĩ đến cái chết. Tuyệt đối không được. – Turan nhấn giọng – Trong vòng ba ngày tôi sẽ tới. Tin tưởng đội trưởng của cô.
– Tu-Turan. – Tiffia thốt, giọng hơi run – Cậu sẽ đến cứu tôi sao?
– Tất nhiên. – Turan đáp ngay – Tôi không thể để mất đồng đội của mình được. Cô rất quan trọng, là không thể thay thế. Về thử thách Thần thánh, sẽ có cách khác để thực hiện.
Turan không hề nói dối một lời nào. Sự tồn tại của Tiffia thật sự là cần thiết, nhất là khi cô ta đã trở thành thành viên tổ đội của nó. Nó đâu phải là kẻ thiển cận dễ dàng cho phép kẻ không có tiềm năng vào tổ đội của mình để trở thành gánh nặng chỉ vì chịu vài sự uy hiếp cỏn con. Nếu phải đánh đổi lợi ích lâu dài, Turan thà là dìm chết mọi nguy cơ từ khi còn đang thai nghén.
– Ừm. Tôi sẽ chờ cậu.
Tác giả :
[email protected]