VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 171: Học sách kỹ năng
– Thế thì cứ từ từ mà đi vậy.
Turan nói nhỏ, mối lo trong lòng theo đó nhẹ đi một chút. Nó sau đó với tay lấy quyển sách kỹ năng ghi ‘Đấm mạnh’, bắt đầu lật ra xem.
Turan không phải ngẫu nhiên chọn lấy quyển sách kỹ năng này để đọc đầu tiên, mà là vì nhớ lại cảm giác lúc sử dụng kỹ năng trong thế giới giả lập. Cảm giác thi triển thuần thục và sảng khoái đến lạ kỳ, thậm chí còn có chút tính gây nghiện, khiến nó cứ muốn không ngừng lặp lại hành động hao tốn lượng lớn nguyên khí đó.
Dù có phần không đúng đắn, nhưng Turan chính là muốn tìm lại cảm giác kia.
Bên cạnh đó, Turan không muốn chính mình trước khi nắm vững một kỹ năng nào đó từ sách kỹ năng lại cứ đi tìm đọc những quyển sách khác. ‘Gọi hồn’ là một, thêm ‘Đấm mạnh’ cùng ‘Cào’ nữa thì đã là ba rồi, và kì thực, tới giờ Turan vẫn chưa thi triển được bất kỳ kỹ năng nào trong số ba kỹ năng này một cách trọn vẹn cả. Thậm chí, kỹ năng ‘Gọi hồn’ còn chưa thể dùng được.
Những con chữ xa lạ thuộc về một ngôn ngữ nào đó trong mấy quyển sách kỹ năng từ lâu đã không còn khiến Turan bận tâm nữa. Nó dường như không có chút chần chừ nào, lập tức thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình cùng với tập trung vào việc học kỹ năng luôn.
Chẳng có bao lâu, từng luồng thông tin mơ hồ bắt đầu lờ mờ xuất hiện trong tâm trí của Turan. So với lần đọc sách trước, chúng đã trở nên rõ ràng, dễ hiểu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, vẫn là có một lượng rất lớn những luồng thông tin mà Turan chưa chạm được tới, cảm giác như chúng bị bàn tay vô hình nào đó che lấp đi.
Turan không có để ý nhiều để những luồng thông tin nhạt mờ kia, mà tập trung hơn vào những phần chính mình có thể tiếp cận được.
Sợi chỉ sáng le lói, Turan chợt trông thấy, liền khắc theo đó tìm về nguồn gốc. Rồi ở nơi đó, từng chút, từng chút một tri thức được rót vào trí óc Turan, giúp nó hiểu được nền tảng của kỹ năng mà mình đang học, kế đến là cách thức vận dụng kỹ năng.
Đấm mạnh, cũng không phải là dùng hết lực mà đấm, mà là cần tiêu hao nguyên khí, dùng lượng nguyên khí đó tăng cường lực lượng được tung ra.
Tiêu hao nguyên khí cũng không phải là một lượng cố định. Một nghìn bậc chỉ là mức chuẩn, nắm đấm muốn càng lớn mạnh, thì càng tiêu tốn thêm nhiều nguyên khí. Mặt khác, nguyên khí cũng không chỉ đơn giản là nhiều với ít, mà còn có chất lượng cao hay thấp. Thần cấp cao, tức là nguyên khí chất lượng cao, nhưng bên cạnh đó cũng có không ít cách gia tăng chất lượng nguyên khí.
Sau đó, cũng không rõ là bao lâu, Turan dần tỉnh lại khỏi dòng lũ tri thức vừa đổ dồn vào tâm trí mình. Nó mệt, đến uể oải, nhưng là vui sướng.
Thu hoạch từ lần đọc sách kỹ năng này, nhiều hơn lần trước rất nhiều. Và như để chứng mình cho điều đó, Turan giơ lên cánh tay của mình, mở ra nắm lại bàn tay. Liền khắc, từng luồng nguyên khí ồ ạt kèo về nơi lòng bàn tay của nó, tụ lại, trông như thấm vào bên trong từng thớ cơ, lớp da, theo đó chúng trở nên rắn chắc, mạnh mẽ lạ thường.
Rồi không kiềm chế được nữa, Turan vung tay, đấm thẳng vào khoảng không trước mặt. Cú đấm nhanh và mạnh làm cả người nó hơi mất thăng bằng chúi về trước, khiến cho nó dù là người ra đòn cũng phải rùng mình hoảng hốt một thoáng.
Sau khi hốt hoảng, thì là mỉm cười sung sướng. Chỉ vung ra một đấm là không đủ để thỏa mãn Turan, và chẳng suy nghĩ gì nhiều, nó liền tung thêm mấy đấm nữa.
Lượng nguyên khí bị rút đi khỏi cơ thể là không nhỏ, nhưng giờ Turan đâu có còn để ý tới chuyện nhỏ nhặt đó nữa, đã hoàn toàn bị chìm đắm vào trong cảm giác đầy mê hoặc hiện tại rồi.
“Ầm!”. Cú đấm cuối cùng, Turan đánh liều nhắm thẳng vào vách tường trước mặt. Tay Turan đau điếng, rướm máu, nhưng trên tường chỗ kia cũng bị lõm vào một đoạn nhỏ, hằn lên hình dạng chính là nắm đấm của nó. Và như chỉ cần bấy nhiêu đó, mọi đau đớn mà Turan đang chịu đựng chợt trở nên thật nhỏ bé, đều bị niềm vui từ hiệu quả cú đấm lấn át đi mất.
Hồi lâu, khi đã sự phấn kích xâm chiếm tâm trí Turan nhạt dần đi, nó mới ngồi phịch xuống giường, thở hồng hộc.
Mệt, và đau. Không chỉ là đau ở nơi bàn tay phải, mà là cả cánh tay. Tê rần, nhức nhói.
Turan lắc nhẹ đầu, lấy ra một bình thuốc hồi phục, tu một hơi hết sạch. Vị thuốc đắng nghét, lẫn chút mằn mặn làm nó bất giác nhăn mặt, nhưng hiệu quả hồi phục rất nhanh làm cả người nó khỏe khoắn trở lại, khuôn mặt theo đó cũng dãn ra. Thoải mái. Giống như là vừa tập một bài thể dục nặng xong rồi tu một bình nước mát lạnh vậy.
Turan giương mắt nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn: đã gần trưa. Cảm nhận được sự sôi sục nơi bụng mình, nó nói nhỏ:
– Đúng là có hơi đói… – ngừng một chút, nghĩ rồi lại bảo – Nhưng giờ không phải lúc.
Trong lúc đợi vết thương nơi bàn tay hoàn toàn bình phục, Turan lấy ra mấy mấu bánh khô, bỏ vào miệng nhai chậm rãi.
Mấy miếng bánh này cơ bản là không ngon chút nào, nhưng Turan chỉ có thể dựa vào chúng để chống lại cơn đói mà thôi. Nó giờ đang có hứng, không muốn vì ăn một bữa trưa đàng hoàng mà bỏ lỡ.
Chợt, Turan nghĩ đến quyển sách kỹ năng ‘Ăn’. Dù có tiêu tốn một lượng lớn nguyên khí, nhưng trong trường hợp cần tiết kiệm thời gian, hẳn là lựa chọn không tồi.
– Nhảm nhí.
Turan nhận định. Một bữa ăn, nếu ăn vội vã thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả. Hơn hết, dùng tận một nghìn bậc nguyên khí cho một bữa ăn, rõ ràng là không đáng. Thay vì thế thì cứ vài mẩu bánh khô là xong chuyện. Dù sao thì bánh khô của du hành giả cũng cung cấp gần như đầy đủ các loại dưỡng chất cần thiết, chỉ là không được ngon mà thôi.
Bữa ăn đơn giản của Turan rất nhanh thì kết thúc. Bàn tay của nó cũng đã hồi phục đến mức khá ổn rồi.
Turan quay trở lại bàn, tóm lấy quyển sách kỹ năng ghi ‘Cào’ lên, bắt đầu lật ra xem.
Không có gì mới lạ, tương tự như quyển sách kỹ năng ‘Đấm mạnh’, những luồng thông tin dần hiện lên trong tâm trí Turan. Ngoài những luồng thông tin bị che lấp đi kia, số còn lại đều là rõ ràng, dễ hiểu hơn hẳn lần đọc sách trước.
Làm nhiều thì có kinh nghiệm, Turan chẳng mấy chốc liền tìm được sợi chỉ sáng le lói lẩn trong biển tri thức. Nó lần mò theo, đến được nơi chứa đựng những tri thức để vận dụng kỹ năng.
Cào, là hành động dùng móng hoặc vật nhọn hướng tới bề mặt, vật thể nào đấy mà kéo vạch ra bề mặt, vật thể đó. Móng của con người có độ cứng không cao, không cẩn thận liền sẽ tổn thương chính mình. Vậy nên cần tiêu hao nguyên khí để làm cứng móng, hoặc tạo ra cương khí thay thế, hoặc bảo vệ móng.
Giống như ‘Đấm mạnh’, tiêu hao nguyên khí cũng không phải là một lượng cố định. Độ cứng, cùng độ sắc bén muốn càng lớn thì cần càng tiêu tốn thêm nhiều nguyên khí, đồng thời yêu cầu về chất lượng nguyên khí cũng sẽ theo đó tăng cao.
Turan mỉm cười, đóng lại quyển sách kỹ năng. Thu hoạch của lần đọc sách này, cũng là không tệ. Mặc dù so với ‘Đấm mạnh’ thì không tới, nhưng cũng được tám đến chín phần.
Turan giơ tay lên, mở bàn tay ra, cảm nhận nguyên khí tập trung về nơi các đầu ngón, cường hóa cho từng chiếc móng một. Xong, nó hơi nghiêng người về trước, vung tay cào một nhát ở vách tường.
Nhát cào rất nhanh và dứt khoát, lại không có nhiều cảm giác bị cản trở, vạch ra trên vách tường bốn đường dài. Dù vết cào không sâu, nhưng Turan rất hài lòng. Nếu cùng vết thương này xuất hiện trên người một con quái, hẳn sẽ rút đi một lượng sinh lực không nhỏ. Hơn cả, đây còn có thể tạo ra một vết thương hở, gây trạng thái bất lợi cho mục tiêu, trong tình huống nhất định thậm chí có thể gọi là xoay chuyển tình thế.
Chỉ tiếc là lượng nguyên khí tiêu tốn quá nhiều. Với lượng nguyên khí trong cơ thể Turan lúc trạng thái tốt nhất, cùng lắm cũng chỉ có thể thi triển ra hơn mười nhát thôi. Mà đó là khi nó dồn toàn bộ nguyên khí cho kỹ năng này, cũng tức từ bỏ sử dụng những kỹ năng khác.
– Không quan trọng.
Turan lẩm bẩm. Nắm giữ thêm một kỹ năng là điều tốt, nhất là đối với bản thân nó bây giờ, vốn chỉ là một kẻ sở hữu duy mỗi kỹ năng chủ đạo của mình là ‘Thông hiểu’.
Turan nhìn một chút chiếc đồng hồ trên bàn: hơn ba tiếng đã trôi qua. Lần đọc sách kỹ năng này ít tốn thời gian hơn lần trước, hẳn là vì nó đã nắm kiến thức tương tự từ kỹ năng ‘Đấm mạnh’. Nền tảng không khác nhau nhiều, có thể tham khảo, tất nhiên là tiết kiệm được không ít thời gian.
Bụng Turan lại bắt đầu thấy đói. Giờ nó để ý thì thấy cơn đói này không bình thường, giống như là cơ thể đột nhiên thiếu hụt năng lượng, cần gấp bổ sung lại. Hẳn là sử dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ để học từ sách kỹ năng cũng là tiêu hao không ít năng lượng đi.
Trước đây, Turan cũng có cảm giác hơi mệt mỗi khi đọc sách kỹ năng, nhưng không có nghĩ gì nhiều. Có lẽ giờ kỹ năng học càng lúc càng hoàn thiện nên cảm giác cũng trở nên rõ ràng hơn, thành ra đói.
Nhưng Turan không định vì thế mà ăn một bữa đàng hoàng, vẫn cứ tiếp tục dằn xuống cơn đói của mình bằng mấy mẩu bánh khô. Nếu là cơ thể cần năng lượng để học sách kỹ năng, vậy thì nó sẽ tìm mua loại bánh khô nào đó cung cấp nhiều năng lượng hơn, thế mới là giải pháp đúng đắn nhất.
Turan nói nhỏ, mối lo trong lòng theo đó nhẹ đi một chút. Nó sau đó với tay lấy quyển sách kỹ năng ghi ‘Đấm mạnh’, bắt đầu lật ra xem.
Turan không phải ngẫu nhiên chọn lấy quyển sách kỹ năng này để đọc đầu tiên, mà là vì nhớ lại cảm giác lúc sử dụng kỹ năng trong thế giới giả lập. Cảm giác thi triển thuần thục và sảng khoái đến lạ kỳ, thậm chí còn có chút tính gây nghiện, khiến nó cứ muốn không ngừng lặp lại hành động hao tốn lượng lớn nguyên khí đó.
Dù có phần không đúng đắn, nhưng Turan chính là muốn tìm lại cảm giác kia.
Bên cạnh đó, Turan không muốn chính mình trước khi nắm vững một kỹ năng nào đó từ sách kỹ năng lại cứ đi tìm đọc những quyển sách khác. ‘Gọi hồn’ là một, thêm ‘Đấm mạnh’ cùng ‘Cào’ nữa thì đã là ba rồi, và kì thực, tới giờ Turan vẫn chưa thi triển được bất kỳ kỹ năng nào trong số ba kỹ năng này một cách trọn vẹn cả. Thậm chí, kỹ năng ‘Gọi hồn’ còn chưa thể dùng được.
Những con chữ xa lạ thuộc về một ngôn ngữ nào đó trong mấy quyển sách kỹ năng từ lâu đã không còn khiến Turan bận tâm nữa. Nó dường như không có chút chần chừ nào, lập tức thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình cùng với tập trung vào việc học kỹ năng luôn.
Chẳng có bao lâu, từng luồng thông tin mơ hồ bắt đầu lờ mờ xuất hiện trong tâm trí của Turan. So với lần đọc sách trước, chúng đã trở nên rõ ràng, dễ hiểu hơn rất nhiều. Tuy nhiên, vẫn là có một lượng rất lớn những luồng thông tin mà Turan chưa chạm được tới, cảm giác như chúng bị bàn tay vô hình nào đó che lấp đi.
Turan không có để ý nhiều để những luồng thông tin nhạt mờ kia, mà tập trung hơn vào những phần chính mình có thể tiếp cận được.
Sợi chỉ sáng le lói, Turan chợt trông thấy, liền khắc theo đó tìm về nguồn gốc. Rồi ở nơi đó, từng chút, từng chút một tri thức được rót vào trí óc Turan, giúp nó hiểu được nền tảng của kỹ năng mà mình đang học, kế đến là cách thức vận dụng kỹ năng.
Đấm mạnh, cũng không phải là dùng hết lực mà đấm, mà là cần tiêu hao nguyên khí, dùng lượng nguyên khí đó tăng cường lực lượng được tung ra.
Tiêu hao nguyên khí cũng không phải là một lượng cố định. Một nghìn bậc chỉ là mức chuẩn, nắm đấm muốn càng lớn mạnh, thì càng tiêu tốn thêm nhiều nguyên khí. Mặt khác, nguyên khí cũng không chỉ đơn giản là nhiều với ít, mà còn có chất lượng cao hay thấp. Thần cấp cao, tức là nguyên khí chất lượng cao, nhưng bên cạnh đó cũng có không ít cách gia tăng chất lượng nguyên khí.
Sau đó, cũng không rõ là bao lâu, Turan dần tỉnh lại khỏi dòng lũ tri thức vừa đổ dồn vào tâm trí mình. Nó mệt, đến uể oải, nhưng là vui sướng.
Thu hoạch từ lần đọc sách kỹ năng này, nhiều hơn lần trước rất nhiều. Và như để chứng mình cho điều đó, Turan giơ lên cánh tay của mình, mở ra nắm lại bàn tay. Liền khắc, từng luồng nguyên khí ồ ạt kèo về nơi lòng bàn tay của nó, tụ lại, trông như thấm vào bên trong từng thớ cơ, lớp da, theo đó chúng trở nên rắn chắc, mạnh mẽ lạ thường.
Rồi không kiềm chế được nữa, Turan vung tay, đấm thẳng vào khoảng không trước mặt. Cú đấm nhanh và mạnh làm cả người nó hơi mất thăng bằng chúi về trước, khiến cho nó dù là người ra đòn cũng phải rùng mình hoảng hốt một thoáng.
Sau khi hốt hoảng, thì là mỉm cười sung sướng. Chỉ vung ra một đấm là không đủ để thỏa mãn Turan, và chẳng suy nghĩ gì nhiều, nó liền tung thêm mấy đấm nữa.
Lượng nguyên khí bị rút đi khỏi cơ thể là không nhỏ, nhưng giờ Turan đâu có còn để ý tới chuyện nhỏ nhặt đó nữa, đã hoàn toàn bị chìm đắm vào trong cảm giác đầy mê hoặc hiện tại rồi.
“Ầm!”. Cú đấm cuối cùng, Turan đánh liều nhắm thẳng vào vách tường trước mặt. Tay Turan đau điếng, rướm máu, nhưng trên tường chỗ kia cũng bị lõm vào một đoạn nhỏ, hằn lên hình dạng chính là nắm đấm của nó. Và như chỉ cần bấy nhiêu đó, mọi đau đớn mà Turan đang chịu đựng chợt trở nên thật nhỏ bé, đều bị niềm vui từ hiệu quả cú đấm lấn át đi mất.
Hồi lâu, khi đã sự phấn kích xâm chiếm tâm trí Turan nhạt dần đi, nó mới ngồi phịch xuống giường, thở hồng hộc.
Mệt, và đau. Không chỉ là đau ở nơi bàn tay phải, mà là cả cánh tay. Tê rần, nhức nhói.
Turan lắc nhẹ đầu, lấy ra một bình thuốc hồi phục, tu một hơi hết sạch. Vị thuốc đắng nghét, lẫn chút mằn mặn làm nó bất giác nhăn mặt, nhưng hiệu quả hồi phục rất nhanh làm cả người nó khỏe khoắn trở lại, khuôn mặt theo đó cũng dãn ra. Thoải mái. Giống như là vừa tập một bài thể dục nặng xong rồi tu một bình nước mát lạnh vậy.
Turan giương mắt nhìn lên chiếc đồng hồ để bàn: đã gần trưa. Cảm nhận được sự sôi sục nơi bụng mình, nó nói nhỏ:
– Đúng là có hơi đói… – ngừng một chút, nghĩ rồi lại bảo – Nhưng giờ không phải lúc.
Trong lúc đợi vết thương nơi bàn tay hoàn toàn bình phục, Turan lấy ra mấy mấu bánh khô, bỏ vào miệng nhai chậm rãi.
Mấy miếng bánh này cơ bản là không ngon chút nào, nhưng Turan chỉ có thể dựa vào chúng để chống lại cơn đói mà thôi. Nó giờ đang có hứng, không muốn vì ăn một bữa trưa đàng hoàng mà bỏ lỡ.
Chợt, Turan nghĩ đến quyển sách kỹ năng ‘Ăn’. Dù có tiêu tốn một lượng lớn nguyên khí, nhưng trong trường hợp cần tiết kiệm thời gian, hẳn là lựa chọn không tồi.
– Nhảm nhí.
Turan nhận định. Một bữa ăn, nếu ăn vội vã thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả. Hơn hết, dùng tận một nghìn bậc nguyên khí cho một bữa ăn, rõ ràng là không đáng. Thay vì thế thì cứ vài mẩu bánh khô là xong chuyện. Dù sao thì bánh khô của du hành giả cũng cung cấp gần như đầy đủ các loại dưỡng chất cần thiết, chỉ là không được ngon mà thôi.
Bữa ăn đơn giản của Turan rất nhanh thì kết thúc. Bàn tay của nó cũng đã hồi phục đến mức khá ổn rồi.
Turan quay trở lại bàn, tóm lấy quyển sách kỹ năng ghi ‘Cào’ lên, bắt đầu lật ra xem.
Không có gì mới lạ, tương tự như quyển sách kỹ năng ‘Đấm mạnh’, những luồng thông tin dần hiện lên trong tâm trí Turan. Ngoài những luồng thông tin bị che lấp đi kia, số còn lại đều là rõ ràng, dễ hiểu hơn hẳn lần đọc sách trước.
Làm nhiều thì có kinh nghiệm, Turan chẳng mấy chốc liền tìm được sợi chỉ sáng le lói lẩn trong biển tri thức. Nó lần mò theo, đến được nơi chứa đựng những tri thức để vận dụng kỹ năng.
Cào, là hành động dùng móng hoặc vật nhọn hướng tới bề mặt, vật thể nào đấy mà kéo vạch ra bề mặt, vật thể đó. Móng của con người có độ cứng không cao, không cẩn thận liền sẽ tổn thương chính mình. Vậy nên cần tiêu hao nguyên khí để làm cứng móng, hoặc tạo ra cương khí thay thế, hoặc bảo vệ móng.
Giống như ‘Đấm mạnh’, tiêu hao nguyên khí cũng không phải là một lượng cố định. Độ cứng, cùng độ sắc bén muốn càng lớn thì cần càng tiêu tốn thêm nhiều nguyên khí, đồng thời yêu cầu về chất lượng nguyên khí cũng sẽ theo đó tăng cao.
Turan mỉm cười, đóng lại quyển sách kỹ năng. Thu hoạch của lần đọc sách này, cũng là không tệ. Mặc dù so với ‘Đấm mạnh’ thì không tới, nhưng cũng được tám đến chín phần.
Turan giơ tay lên, mở bàn tay ra, cảm nhận nguyên khí tập trung về nơi các đầu ngón, cường hóa cho từng chiếc móng một. Xong, nó hơi nghiêng người về trước, vung tay cào một nhát ở vách tường.
Nhát cào rất nhanh và dứt khoát, lại không có nhiều cảm giác bị cản trở, vạch ra trên vách tường bốn đường dài. Dù vết cào không sâu, nhưng Turan rất hài lòng. Nếu cùng vết thương này xuất hiện trên người một con quái, hẳn sẽ rút đi một lượng sinh lực không nhỏ. Hơn cả, đây còn có thể tạo ra một vết thương hở, gây trạng thái bất lợi cho mục tiêu, trong tình huống nhất định thậm chí có thể gọi là xoay chuyển tình thế.
Chỉ tiếc là lượng nguyên khí tiêu tốn quá nhiều. Với lượng nguyên khí trong cơ thể Turan lúc trạng thái tốt nhất, cùng lắm cũng chỉ có thể thi triển ra hơn mười nhát thôi. Mà đó là khi nó dồn toàn bộ nguyên khí cho kỹ năng này, cũng tức từ bỏ sử dụng những kỹ năng khác.
– Không quan trọng.
Turan lẩm bẩm. Nắm giữ thêm một kỹ năng là điều tốt, nhất là đối với bản thân nó bây giờ, vốn chỉ là một kẻ sở hữu duy mỗi kỹ năng chủ đạo của mình là ‘Thông hiểu’.
Turan nhìn một chút chiếc đồng hồ trên bàn: hơn ba tiếng đã trôi qua. Lần đọc sách kỹ năng này ít tốn thời gian hơn lần trước, hẳn là vì nó đã nắm kiến thức tương tự từ kỹ năng ‘Đấm mạnh’. Nền tảng không khác nhau nhiều, có thể tham khảo, tất nhiên là tiết kiệm được không ít thời gian.
Bụng Turan lại bắt đầu thấy đói. Giờ nó để ý thì thấy cơn đói này không bình thường, giống như là cơ thể đột nhiên thiếu hụt năng lượng, cần gấp bổ sung lại. Hẳn là sử dụng kỹ năng ‘Thông hiểu’ để học từ sách kỹ năng cũng là tiêu hao không ít năng lượng đi.
Trước đây, Turan cũng có cảm giác hơi mệt mỗi khi đọc sách kỹ năng, nhưng không có nghĩ gì nhiều. Có lẽ giờ kỹ năng học càng lúc càng hoàn thiện nên cảm giác cũng trở nên rõ ràng hơn, thành ra đói.
Nhưng Turan không định vì thế mà ăn một bữa đàng hoàng, vẫn cứ tiếp tục dằn xuống cơn đói của mình bằng mấy mẩu bánh khô. Nếu là cơ thể cần năng lượng để học sách kỹ năng, vậy thì nó sẽ tìm mua loại bánh khô nào đó cung cấp nhiều năng lượng hơn, thế mới là giải pháp đúng đắn nhất.
Tác giả :
[email protected]