VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 102: Điên đánh với điên
Thăng cấp. Đó là thứ đầu tiên mà Darmil cảm nhận được sau khi kết liễu Dahgo. Nó từ trước đã có cảm giác bản thân sắp thăng cấp rồi nhưng việc thăng cấp lúc này vẫn khiến nó không khỏi ngạc nhiên, và phấn khích.
“Đây chắc là niềm vui ngoài ý muốn mà người ta hay bảo chăng?” Darmil nghĩ. Nó từ đầu chẳng có chút ý tưởng gì về việc nhận Thần tinh khi hạ sát du hành giả cả, vốn chỉ định đánh một trận thống khoái mà thôi.
– Dahgo xong rồi. Imphariot cũng xong rồi. Khốn nạn thật.
Là tiếng của tên mặc giáp. Hắn ta giờ cũng biết lần tập kích này thất bại rồi, có cố chày cối thêm cũng là vô ích.
Không chần chừ thêm chút nào, tên mặc giáp cúi người, giơ rìu lên chặt đứt sợi xích đang trói lấy tay mình rồi ném luôn rìu về phía Pongru khiến cậu ta phải nhảy sang một bên mà né. Hắn ta sau đó lấy ra một trái bóng màu xám ném thẳng xuống đất, chốc liền xịt khói ngùn ngụt phủ kín lấy cả một khu vực rộng tới mấy mét rồi nhanh chóng lan rộng đến hơn mười mét.
– Định chạy à?
Phalsia cất tiếng, nâng trượng lên vận vòng phép. Vòng phép chỉ mất chưa đến năm giây để hoàn thành, sau đó được kích hoạt tạo ra một cơn gió lốc dữ dội thổi mạnh về phía đám khói làm tan đi.
Thế nhưng lúc này, dáng hình mà Phalsia tìm kiếm đã rời đi được gần trăm mét. Hắn ta bây giờ đã lột bỏ bộ giáp của mình, có lẽ vì vậy mà tốc độ trở nên nhanh hơn bao giờ hết.
– Grahm! Mày bỏ lại tao à?!
Tiếng hét lớn của Talur. Hắn ta chỉ vừa mới đứng dậy được sau cú va chạm với ụ đất của Phalsia, trông thấy đồng bạn bỏ mình thì tức giận vô cùng.
– Ngươi không phải cũng định chạy đấy chứ?
Heathier cất tiếng. Ông ta trông có vẻ chật vật với những vết bầm cùng trầy xước trên người. Rõ ràng là phép ‘Chồi đất’ của Phalsia cũng gây sát thương không nhỏ cho Heathier.
– Chạy?! Mày nói cái mẹ gì thế? Cả đám tụi mày sẽ cùng chết ở đây.
Talur nói rồi lấy ra một vật hình tròn màu đỏ tía to chừng hai đến ba phân, không chút ngần ngại bỏ vào miệng nuốt luôn.
– Không ổn!
Heathier thốt, và rõ ràng không chỉ ông ta mà mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự thay đổi lúc này, ngay trong bầu không khí xung quanh Talur.
Talur sau khi nuốt xong thì từng đường gân máu nổi lên rõ rệt khắp người hắn ta, các bắp cơ theo đó cũng dần trở nên săn chắc hơn và dường như cũng to hơn trước. Mặt khác, một luồng khí màu đỏ tía lan dần ra từ mắt mũi miệng và tai của hắn ta, cứ thế phủ lên cả người một lớp khí màu đỏ lờ mờ.
– Đó là gì? – Phalsia lớn tiếng hỏi.
– Một loại thuốc kích thích. – Heathier đáp vội – Người trong nghề hay gọi là Huyết đan.
Huyết đan, Darmil nghĩ nó đã từng nghe cái tên này. Nếu nó nhớ không lầm thì đây là một trong những thứ mà mẹ nó đã căn dặn là không được dùng đến.
– Hắn ta đây là tìm chết rồi! – Heathier nói tiếp – Chạy thôi.
Lời của Heathier quá rõ ràng, và ai ở đây cũng hiểu được điều đó khi trông vào khuôn mặt với máu đang chảy dần ra từ mắt mũi miệng và tai của Talur. Hắn ta chỉ đang cố lôi những người ở đây chết cùng mình mà thôi.
– Darmil! Cậu còn đứng đó làm gì?!
Heathier gọi lớn. Ông ta đã chạy đi được mấy chục mét, trông lại thì thấy Darmil vẫn đứng thừ ra đấy.
– Phải có ai đó ở lại giữ chân hắn chứ, phải không?
Darmil cất tiếng, nhìn chằm chằm vào Talur lúc này cũng đang dán mắt vào mình. Hắn ta tất nhiên không đứng yên đó để kẻ khác chạy đi, chỉ là đang nghĩ xem nên giết kẻ ở trước mặt mình như thế nào mà thôi.
Nếu không phải vì Darmil khiến Dahgo hoảng loạn thì chắc chắn tình huống bây giờ đã không tệ đến thế này đối với đám người Talur.
– Ai cũng được, không phải là cậu, Darmil!
Heathier nói lớn, quay người chạy trở lại.
– Cậu chết, tôi gánh không nổi!
Darmil không hiểu Heathier đang nói về cái gì, cũng chẳng quan tâm. Cái chiếm lấy tâm trí nó lúc này chỉ có kẻ miệng mũi máu me trào đầy ra trước mặt mình mà thôi.
– Cậu đánh tới ngốc rồi à, Darmil?! – Pongru lên tiếng.
– Anh điên rồi! Darmil! – Phalsia hét lên.
“Phải. Chính là điên rồi.” Darmil lẩm bẩm. Nó không phủ nhận hành động của mình bây giờ là điên rồ, là ngu ngốc. Nhưng đối đầu với kẻ trước mặt nó thì chẳng phải điên mới là cách giải quyết tốt nhất sao.
– Không thể để cậu ta gặp chuyện được. Mọi người chuẩn bị hỗ trợ đi.
Heathier nói rồi rút ra một xấp bùa, vội vàng lựa lựa chọn chọn từng tấm phù hợp nhất cho tình huống lúc này. Mà thật sự thì ông ta cũng không biết chính tình huống này thì nên sử dụng cái gì nữa. Phòng thủ trước một kẻ đã ăn vào Huyết đan gần như vô dụng khi lượng sát thương kẻ đó gây ra được tăng cường đáng kể, cùng lắm chỉ chống chịu được một hai đòn mà thôi.
Phalsia đã giơ trượng lên từ lâu, nhưng cô ta lại chẳng biết nên dùng phép gì. ‘Chồi đất’ phân tách cả hai người ra có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này, nhưng cũng chỉ dùng được một lần trong một khoảng thời gian thôi. Hơn cả là cô ta cũng đã không còn nhiều ma năng nữa, cố quá chỉ khiến phép tạo ra trở nên thiếu chính xác, thậm chí phản lại bản thân.
Cầm bình thuốc hồi ma năng trong tay mà Phalsia cũng chẳng thể uống. Một người chỉ có thể dùng một lượng thuốc hồi ma năng nhất định trong vòng nửa giờ đến vài giờ, tùy thể chất. Nếu cố dùng hơn lượng đó sẽ chỉ hồi phục được rất ít, đồng thời hiệu quả ma pháp cũng bị giảm đi đáng kể. Một pháp sư không quá mạnh mẽ như Phalsia thì rõ ràng có uống thêm cũng chỉ khiến bản thân càng khó vận dụng ma năng hơn mà thôi.
Pongru cùng Natyr đã chạy đến chỗ Darmil, tản ra vây lấy Talur, sẵn sàng lao đến bồi sát thương vào. Tinh thần là vậy nhưng cả hai đều không dám chắc về hành động sắp tới. Kẻ dùng huyết đan có thể một đòn giết ngay bất kì ai trong bọn họ, sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.
Mà, tình huống hiện tại thì cả tổ đội bốn người của Pongru đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết rồi. Dù sao khi chết đi cũng chỉ là tái sinh lại mà thôi. Cùng lắm thì mất một tuần, nửa tháng cày lại lượng Thần tinh bị hao hụt.
– Tụi mày nghĩ đông người thì có thể đối phó được tao sao? Nực cười!
Talur cất tiếng, và hắn ta bật cười thật, dù cho việc đó có khiến hắn ta sặc sụa vì máu ngập tràn trong họng. Hắn ta biết bản thân mình cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi, kéo được một hai tên theo cùng mình đã là rất tốt.
– Tao điên lên thì một thằng cũng đừng hòng rời khỏi đây! – Talur hét lớn.
Rồi không lo nghĩ gì nữa, Talur cầm chắc thanh kiếm trong tay, sải bước nhắm thẳng Darmil mà bổ xuống một nhát.
Nhát chém rất nhanh và mạnh, hơn hẳn bất cứ đòn tấn công nào mà Talur thực hiện trước đây. Thế nhưng hắn ta lại cảm giác được sự va chạm có chút không đúng, dù không thể rõ ràng được khi tâm trí giờ cứ như xoay mòng mòng.
– Điên? Thế này cũng gọi là điên hả!?
Tiếng nói của Darmil vang lên. Giọng nó giờ run run không kiềm được, và dường như cả tay và chân cũng đều run lên theo, như thể chúng không còn thuộc về nó nữa vậy.
Thế nhưng Darmil lại cảm thấy phấn khích, hứng chí đến lạ kỳ, và thích thú, như thể đây là cảm giác nó luôn trông chờ vậy.
Dù không rõ ràng, nhưng Darmil cảm giác rằng đây mới là chân chính mình.
Darmil ngước đầu lên nhìn khuôn mặt tràn đầy máu của Talur, lại nhìn xuống thanh kiếm vừa bị mình đập gãy chỉ còn cán kiếm ngắn cũn cỡn. Nó có chút không nói nên lời.
“Như thế này thì quá yếu rồi. Viên Huyết đan thực sự làm hắn ta mạnh lên sao?”
Darmil tặc lưỡi, dù rằng không cảm giác được đầu lưỡi của mình nữa nhưng nó đoán là mình vẫn đang làm đúng hành động đó.
– Mày… Kiếm của tao đâu?!
Talur thốt lên, vẻ hốt hoảng thoáng qua một chút, rồi hắn ta bảo:
– Kệ. Tao vẫn có thể bóp chết mày được.
Talur đưa bàn tay to lớn của mình ra toan nắm lấy Darmil nhưng nó đã rất nhanh sải chân tránh thoát.
– Mày còn chạy?
Giọng Talur đầy bực tức, đưa tay vồ lấy Darmil nhưng lại hụt mất. Hắn ta kế đó dùng cả hai tay vồ chụp lấy nó luôn.
Hai bàn tay quờ quạng của Talur trong mắt Darmil như một người đang cố vờn bắt cá trong nước, chẳng thể nào nhanh được. Chuyện này càng lúc càng trông như một trò đùa với nó vậy.
“Talur, hắn ta đang làm cái gì vậy chứ?” Darmil chợt nghĩ. Nhưng suy nghĩ của nó không kéo dài quá lâu, nhanh chóng bị át lấy bởi sự nhàm chán. Rồi sự nhàm chán như một mồi lửa thổi bùng lên cơn giận vốn đã nhen nhóm từ nãy đến giờ mà bị nó kiềm lại hòng trông thấy màn thể hiện của Talur.
Darmil ngừng tránh né, nâng chân, giơ chùy, rồi bằng một cú xoay người nện thẳng chùy vào bàn tay đang vồ đến mình.
Cú va chạm tạo ra âm thanh như một vụ nổ, và ngay sau đó là hình ảnh cả cánh tay của Talur bị đập tan đi thành một đống máu và thịt.
Talur không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy thiếu sót gì đó, tiếp tục quơ lấy bàn tay còn lại để tóm lấy Darmil. Và số phận của cánh tay đó cũng không khác gì với người bạn của mình.
Talur nhìn chăm chăm vào Darmil, không hiểu vì sao chẳng thể quơ tay tóm nó được nữa. Mặt hắn ta nghệch ra, và bắt đầu chuyển dần thành sợ hãi.
Đó là khuôn mặt mà Darmil chán chê nhất. Nó không còn chút hứng thú nào nữa, nhảy phốc lên, khi độ cao vừa ngang tầm đầu của Talur thì vung một cú hết lực vào đầu hắn ta.
Cú va chạm lần nữa tạo ra âm thanh như một vụ nổ, và lần này là một đám những đốm sáng trắng li ti túa ra về mọi phía.
Talur, tên trọc chột mắt ngậm Huyết đan cứ thế mà chết đi.
“Đây chắc là niềm vui ngoài ý muốn mà người ta hay bảo chăng?” Darmil nghĩ. Nó từ đầu chẳng có chút ý tưởng gì về việc nhận Thần tinh khi hạ sát du hành giả cả, vốn chỉ định đánh một trận thống khoái mà thôi.
– Dahgo xong rồi. Imphariot cũng xong rồi. Khốn nạn thật.
Là tiếng của tên mặc giáp. Hắn ta giờ cũng biết lần tập kích này thất bại rồi, có cố chày cối thêm cũng là vô ích.
Không chần chừ thêm chút nào, tên mặc giáp cúi người, giơ rìu lên chặt đứt sợi xích đang trói lấy tay mình rồi ném luôn rìu về phía Pongru khiến cậu ta phải nhảy sang một bên mà né. Hắn ta sau đó lấy ra một trái bóng màu xám ném thẳng xuống đất, chốc liền xịt khói ngùn ngụt phủ kín lấy cả một khu vực rộng tới mấy mét rồi nhanh chóng lan rộng đến hơn mười mét.
– Định chạy à?
Phalsia cất tiếng, nâng trượng lên vận vòng phép. Vòng phép chỉ mất chưa đến năm giây để hoàn thành, sau đó được kích hoạt tạo ra một cơn gió lốc dữ dội thổi mạnh về phía đám khói làm tan đi.
Thế nhưng lúc này, dáng hình mà Phalsia tìm kiếm đã rời đi được gần trăm mét. Hắn ta bây giờ đã lột bỏ bộ giáp của mình, có lẽ vì vậy mà tốc độ trở nên nhanh hơn bao giờ hết.
– Grahm! Mày bỏ lại tao à?!
Tiếng hét lớn của Talur. Hắn ta chỉ vừa mới đứng dậy được sau cú va chạm với ụ đất của Phalsia, trông thấy đồng bạn bỏ mình thì tức giận vô cùng.
– Ngươi không phải cũng định chạy đấy chứ?
Heathier cất tiếng. Ông ta trông có vẻ chật vật với những vết bầm cùng trầy xước trên người. Rõ ràng là phép ‘Chồi đất’ của Phalsia cũng gây sát thương không nhỏ cho Heathier.
– Chạy?! Mày nói cái mẹ gì thế? Cả đám tụi mày sẽ cùng chết ở đây.
Talur nói rồi lấy ra một vật hình tròn màu đỏ tía to chừng hai đến ba phân, không chút ngần ngại bỏ vào miệng nuốt luôn.
– Không ổn!
Heathier thốt, và rõ ràng không chỉ ông ta mà mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự thay đổi lúc này, ngay trong bầu không khí xung quanh Talur.
Talur sau khi nuốt xong thì từng đường gân máu nổi lên rõ rệt khắp người hắn ta, các bắp cơ theo đó cũng dần trở nên săn chắc hơn và dường như cũng to hơn trước. Mặt khác, một luồng khí màu đỏ tía lan dần ra từ mắt mũi miệng và tai của hắn ta, cứ thế phủ lên cả người một lớp khí màu đỏ lờ mờ.
– Đó là gì? – Phalsia lớn tiếng hỏi.
– Một loại thuốc kích thích. – Heathier đáp vội – Người trong nghề hay gọi là Huyết đan.
Huyết đan, Darmil nghĩ nó đã từng nghe cái tên này. Nếu nó nhớ không lầm thì đây là một trong những thứ mà mẹ nó đã căn dặn là không được dùng đến.
– Hắn ta đây là tìm chết rồi! – Heathier nói tiếp – Chạy thôi.
Lời của Heathier quá rõ ràng, và ai ở đây cũng hiểu được điều đó khi trông vào khuôn mặt với máu đang chảy dần ra từ mắt mũi miệng và tai của Talur. Hắn ta chỉ đang cố lôi những người ở đây chết cùng mình mà thôi.
– Darmil! Cậu còn đứng đó làm gì?!
Heathier gọi lớn. Ông ta đã chạy đi được mấy chục mét, trông lại thì thấy Darmil vẫn đứng thừ ra đấy.
– Phải có ai đó ở lại giữ chân hắn chứ, phải không?
Darmil cất tiếng, nhìn chằm chằm vào Talur lúc này cũng đang dán mắt vào mình. Hắn ta tất nhiên không đứng yên đó để kẻ khác chạy đi, chỉ là đang nghĩ xem nên giết kẻ ở trước mặt mình như thế nào mà thôi.
Nếu không phải vì Darmil khiến Dahgo hoảng loạn thì chắc chắn tình huống bây giờ đã không tệ đến thế này đối với đám người Talur.
– Ai cũng được, không phải là cậu, Darmil!
Heathier nói lớn, quay người chạy trở lại.
– Cậu chết, tôi gánh không nổi!
Darmil không hiểu Heathier đang nói về cái gì, cũng chẳng quan tâm. Cái chiếm lấy tâm trí nó lúc này chỉ có kẻ miệng mũi máu me trào đầy ra trước mặt mình mà thôi.
– Cậu đánh tới ngốc rồi à, Darmil?! – Pongru lên tiếng.
– Anh điên rồi! Darmil! – Phalsia hét lên.
“Phải. Chính là điên rồi.” Darmil lẩm bẩm. Nó không phủ nhận hành động của mình bây giờ là điên rồ, là ngu ngốc. Nhưng đối đầu với kẻ trước mặt nó thì chẳng phải điên mới là cách giải quyết tốt nhất sao.
– Không thể để cậu ta gặp chuyện được. Mọi người chuẩn bị hỗ trợ đi.
Heathier nói rồi rút ra một xấp bùa, vội vàng lựa lựa chọn chọn từng tấm phù hợp nhất cho tình huống lúc này. Mà thật sự thì ông ta cũng không biết chính tình huống này thì nên sử dụng cái gì nữa. Phòng thủ trước một kẻ đã ăn vào Huyết đan gần như vô dụng khi lượng sát thương kẻ đó gây ra được tăng cường đáng kể, cùng lắm chỉ chống chịu được một hai đòn mà thôi.
Phalsia đã giơ trượng lên từ lâu, nhưng cô ta lại chẳng biết nên dùng phép gì. ‘Chồi đất’ phân tách cả hai người ra có lẽ là lựa chọn tốt nhất lúc này, nhưng cũng chỉ dùng được một lần trong một khoảng thời gian thôi. Hơn cả là cô ta cũng đã không còn nhiều ma năng nữa, cố quá chỉ khiến phép tạo ra trở nên thiếu chính xác, thậm chí phản lại bản thân.
Cầm bình thuốc hồi ma năng trong tay mà Phalsia cũng chẳng thể uống. Một người chỉ có thể dùng một lượng thuốc hồi ma năng nhất định trong vòng nửa giờ đến vài giờ, tùy thể chất. Nếu cố dùng hơn lượng đó sẽ chỉ hồi phục được rất ít, đồng thời hiệu quả ma pháp cũng bị giảm đi đáng kể. Một pháp sư không quá mạnh mẽ như Phalsia thì rõ ràng có uống thêm cũng chỉ khiến bản thân càng khó vận dụng ma năng hơn mà thôi.
Pongru cùng Natyr đã chạy đến chỗ Darmil, tản ra vây lấy Talur, sẵn sàng lao đến bồi sát thương vào. Tinh thần là vậy nhưng cả hai đều không dám chắc về hành động sắp tới. Kẻ dùng huyết đan có thể một đòn giết ngay bất kì ai trong bọn họ, sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.
Mà, tình huống hiện tại thì cả tổ đội bốn người của Pongru đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết rồi. Dù sao khi chết đi cũng chỉ là tái sinh lại mà thôi. Cùng lắm thì mất một tuần, nửa tháng cày lại lượng Thần tinh bị hao hụt.
– Tụi mày nghĩ đông người thì có thể đối phó được tao sao? Nực cười!
Talur cất tiếng, và hắn ta bật cười thật, dù cho việc đó có khiến hắn ta sặc sụa vì máu ngập tràn trong họng. Hắn ta biết bản thân mình cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi, kéo được một hai tên theo cùng mình đã là rất tốt.
– Tao điên lên thì một thằng cũng đừng hòng rời khỏi đây! – Talur hét lớn.
Rồi không lo nghĩ gì nữa, Talur cầm chắc thanh kiếm trong tay, sải bước nhắm thẳng Darmil mà bổ xuống một nhát.
Nhát chém rất nhanh và mạnh, hơn hẳn bất cứ đòn tấn công nào mà Talur thực hiện trước đây. Thế nhưng hắn ta lại cảm giác được sự va chạm có chút không đúng, dù không thể rõ ràng được khi tâm trí giờ cứ như xoay mòng mòng.
– Điên? Thế này cũng gọi là điên hả!?
Tiếng nói của Darmil vang lên. Giọng nó giờ run run không kiềm được, và dường như cả tay và chân cũng đều run lên theo, như thể chúng không còn thuộc về nó nữa vậy.
Thế nhưng Darmil lại cảm thấy phấn khích, hứng chí đến lạ kỳ, và thích thú, như thể đây là cảm giác nó luôn trông chờ vậy.
Dù không rõ ràng, nhưng Darmil cảm giác rằng đây mới là chân chính mình.
Darmil ngước đầu lên nhìn khuôn mặt tràn đầy máu của Talur, lại nhìn xuống thanh kiếm vừa bị mình đập gãy chỉ còn cán kiếm ngắn cũn cỡn. Nó có chút không nói nên lời.
“Như thế này thì quá yếu rồi. Viên Huyết đan thực sự làm hắn ta mạnh lên sao?”
Darmil tặc lưỡi, dù rằng không cảm giác được đầu lưỡi của mình nữa nhưng nó đoán là mình vẫn đang làm đúng hành động đó.
– Mày… Kiếm của tao đâu?!
Talur thốt lên, vẻ hốt hoảng thoáng qua một chút, rồi hắn ta bảo:
– Kệ. Tao vẫn có thể bóp chết mày được.
Talur đưa bàn tay to lớn của mình ra toan nắm lấy Darmil nhưng nó đã rất nhanh sải chân tránh thoát.
– Mày còn chạy?
Giọng Talur đầy bực tức, đưa tay vồ lấy Darmil nhưng lại hụt mất. Hắn ta kế đó dùng cả hai tay vồ chụp lấy nó luôn.
Hai bàn tay quờ quạng của Talur trong mắt Darmil như một người đang cố vờn bắt cá trong nước, chẳng thể nào nhanh được. Chuyện này càng lúc càng trông như một trò đùa với nó vậy.
“Talur, hắn ta đang làm cái gì vậy chứ?” Darmil chợt nghĩ. Nhưng suy nghĩ của nó không kéo dài quá lâu, nhanh chóng bị át lấy bởi sự nhàm chán. Rồi sự nhàm chán như một mồi lửa thổi bùng lên cơn giận vốn đã nhen nhóm từ nãy đến giờ mà bị nó kiềm lại hòng trông thấy màn thể hiện của Talur.
Darmil ngừng tránh né, nâng chân, giơ chùy, rồi bằng một cú xoay người nện thẳng chùy vào bàn tay đang vồ đến mình.
Cú va chạm tạo ra âm thanh như một vụ nổ, và ngay sau đó là hình ảnh cả cánh tay của Talur bị đập tan đi thành một đống máu và thịt.
Talur không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy thiếu sót gì đó, tiếp tục quơ lấy bàn tay còn lại để tóm lấy Darmil. Và số phận của cánh tay đó cũng không khác gì với người bạn của mình.
Talur nhìn chăm chăm vào Darmil, không hiểu vì sao chẳng thể quơ tay tóm nó được nữa. Mặt hắn ta nghệch ra, và bắt đầu chuyển dần thành sợ hãi.
Đó là khuôn mặt mà Darmil chán chê nhất. Nó không còn chút hứng thú nào nữa, nhảy phốc lên, khi độ cao vừa ngang tầm đầu của Talur thì vung một cú hết lực vào đầu hắn ta.
Cú va chạm lần nữa tạo ra âm thanh như một vụ nổ, và lần này là một đám những đốm sáng trắng li ti túa ra về mọi phía.
Talur, tên trọc chột mắt ngậm Huyết đan cứ thế mà chết đi.
Tác giả :
[email protected]