Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 68: Ngọc phôi thần bí
Thấy Xích Hỏa mãnh liệt phun ra từng đợt hỏa diễm cũng không ăn thua, nội tâm của Đế Thích Thiên lại càng kinh hãi…Hàn khí đáng sợ kia càng ngày càng hung tợn, thật sự muốn hoàn toàn đông cứng hắn.
"Không, ta không thể chết được, Bạch Hổ mụ mụ, đệ đệ, muội muội của ta còn đang chờ ta đi cứu, kiếp trước ta đã chết qua một lần, rất nhiều sự tình ta còn chưa giải quyết xong, tuyệt đối không thể chết được..A a a… "
Đế Thích Thiên nội tâm điên cuồng gầm thét, tại khoảnh khắc sinh tử này, trong đầu hắn bỗng hiện ra vô số cảnh tượng, kiếp trước kiếp này…Lại còn cả khi Bạch Hổ mụ mụ bị bọn người tu tiên bắt đi…Hắn tuyệt đối không cam lòng tình nguyện cứ chết đi như vậy.
Ý chí muốn sống mãnh liệt tại thời khắc này triệt để nổi lên.
Dưới sự điên cuồng của hắn, yêu lực đột nhiên tỏa ra một cỗ lực lượng, khiến cho hàn khí đang mãnh mẽ xâm nhập cũng phải ngừng lại đôi chút.
Túi trữ vật vốn vẫn yên lặng đột nhiên tóe ra một đoàn bạch quang, một khối ngọc phôi thon dài bay vọt ra, khí thế bài sơn đảo hải.
"Ong ong ong! !"
Ngọc phôi bay lại sau lưng Đế Thích Thiên, kịch liệt rung động vài cái, sợi sợi ngọc quang trong suốt như mưa xuân bao trùm khắp nơi, trong nháy mắt đánh tan cỗ hàn khí bá đạo kia.
"Đây là... Bàn thạch chi lực."
Tại thời điểm này, Đế Thích Thiên chỉ cảm thấy một cổ lực lượng nhu hòa không ngừng theo ngọc phôi trong tràn vào trong cơ thể, xuôi theo từng mảng huyết nhục, kinh mạch. Hàn khí đang chiếm giữ trong thân thể hắn nhanh chóng tan rã.
Cả người hắn phảng phất như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp không tả, thoải mái kinh người.
Cỗ lực lượng thần bí theo ngọc phôi truyền kia, hắn đã từng cảm giác qua, đích thực là bàn thạch chi lực.
"Trước kia ta còn tưởng rằng ngọc phôi bị thiên kiếp làm cho tàn phế, cũng may không có vứt bỏ, hôm nay lại có thể cứu được ta một mạng. Xem ra, ngọc phôi này quả thật là vật vô thượng khôi bảo."
Trong lòng Đế Thích Thiên ý thức được, đây quả thực là một kiện bảo bối phi phàm, hắn nương theo cỗ lực lương kia không ngừng oanh kích vào hàn khí.
"Răng rắc! !"
Rốt cuộc cỗ hàn khí kia không chịu được, triệt để tan rã. Đầu tiên một vết nứt xuất hiện, tiếp theo liên tiếp kéo dài như mạng nhện, từng mảnh từng mảnh bị phá vỡ.
"Phanh! !"
Đế Thích Thiên mở bừng mắt, bắn ra ra hai đạo tinh quang, yêu khí trong nháy mắt phụt lên như núi lửa, cuối cùng phá tan khối băng đang vây kín thân thể cường hoành nhảy ra.
Thú Đại vương chi đạo, ai dám tranh phong?
"Sưu! !"
Khoảnh khắc hắn phá tan khối hàn băng, cỗ lực lượng thần bí kia trong nháy mắt cũng rời khỏi cơ thể của hắn.
"Đại vương, người không sao chứ?." Đám Xích Hỏa trong lòng mừng rỡ, vội vàng vây quanh Đế Thích Thiên.
"Đại vương, đều là ta không tốt, ta sớm nên nhắc nhở ngài." Bạch Tố Tố ánh mắt đầy vẻ hối lỗi. Nội tâm cho rằng, nếu sớm nhắc nhở Đế Thích Thiên thì hắn cũng không lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đế Thích Thiên chứng kiến bộ dạng lo lắng cùng quan tâm của đám thuộc hạ, trong nội tâm không khỏi có một tia cảm động, ôn nhu nói: "Tố Tố, đây không phải lỗi của các ngươi. Tấm bia đá cổ quái kia ngươi đã nói trước với ta, chỉ là ta quá chủ quan muốn thử uy lực của nó…Có trách cũng là ta quá lỗ mãng… "
Hắn đảo hổ nhãn nhìn vào tấm bia đá, lộ vẻ ngưng trọng.
"Truyền lệnh xuống, tất cả không được tiếp cận tòa cổ mộ này. Chuyện hôm nay không ai được phép nói ra, vi phạm nghiêm trị không tha!... "
Đế Thích Thiên hít sâu một hơi phân phó.
Tuy không biết tòa trong cổ mộ kia chôn cất ai, nhưng hắn có cảm giác cổ mộ này nhất định ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa. Chỉ là một tấm mộ bia bên ngoài thôi cũng có uy lực ghê ghớm như vậy rồi, coi như là Nguyên Anh kỳ lão quái chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ nổi.
Bởi vậy có thể tưởng tượng, bên trong cổ mộ ẩn chứa nguy hiểm như thế nào. Cổ mộ này thật thần bí, nó chôn cất ai? Mấy dòng văn tự cổ quái trên mộ bia đại biểu cho cái gì.
Vài câu trước hắn còn lý giải được đôi chút. “Dung nhan khuynh thành” chắc ám chỉ một giai nhân tuyệt thế có thể làm cho thiên địa biến sắc… “ Tuyệt đại thiên kiêu” cũng dễ dàng lý giải. Thiên kiêu, chính là cường giả có tiềm lực tu luyện kinh nhân, chỉ cần thời gian nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương. Chính là câu đằng sau 'Một khi thiên địa tan vỡ, hàng tỉ sinh linh sẽ vẫn lạc!... '
Mấy câu này, khiến người ta đau đầu nhức óc không thôi, tựa hồ ẩn chức một bí mật kinh thiên nào đó.
"Cổ mộ bí mật này, bây giờ ta không thể đụng đến… "
Trải qua chuyện tình vừa nãy, Đế Thích Thiên đã rõ. Nếu cứ ngoan cố đi vào, bên trong chôn cất ai còn chưa biết, chỉ sợ chính mình đã táng thân trong đó rồi!...
Chỉ có cách trở thành một đại cường giả, một cường giả chí tôn mới có tư cách truy tìm sự huyền bí của thiên địa.
Đế Thích Thiên trong lòng đã thầm hạ quyết tâm.
"Tuân mệnh Đại vương! !"
Đám Xích Hỏa, Ưng Không lập tức vâng mệnh. Sự đáng sợ của tấm bia đá kia vừa rồi cả đám đã được chứng kiến. Ngay cả đại vương còn chút nữa bị đóng băng đến chết, có cho mười lá gan bọn chúng cũng không dám đến gần.
Đế Thích Thiên gật đầu, ra lệnh cho đám thuộc hạ rời đi.
Hắn nhìn xuống mảnh ngọc phôi bên người. Trải qua chuyện lần này hắn cảm giác mối liên hệ thần bí của mình với mảnh ngọc phôi kia càng thêm rõ nét. Bất quá, ngọc phôi lại trở lại bộ dáng ban đầu ở Hổ Khâu Sơn Mạch, nhìn thế nào cũng chỉ là một khối ngọc bình thường.
"Ngọc này phôi đến tột cùng là cái gì?"
Vừa mới chứng kiến sự thần kì của ngọc phôi, hắn chắc chắn đây chính là một kiện bảo bối. Chỉ có điều bây giờ vô phương kích hoạt sức mạnh thần kỳ của nó mà thôi.
"Người tu tiên trong tay đều có đủ loại pháp khí, pháp bảo, nếu ta dùng ngọc phôi luyện chế thành pháp bảo thì quả thực sẽ thành một kiện dị bảo độc nhất vô nhị. "
Càng nhìn Ngọc phôi, hắn càng thêm yêu thích, trong lòng nghĩ ra đủ mọi loại luyện chế.
Trong thế giới này, hắn cũng liên tiếp gặp qua không ít người tu tiên. Kẻ nào cũng sở hữu các loại pháp khí, pháp bảo thần kỳ. Đế Thích Thiên cũng muốn có, chỉ là lúc rời khỏi sơn cốc thực lực vô cùng nhỏ yếu, lại vội vàng di chuyển nên mới đành tạm hoãn.
Hiện tại, Ngọc phôi này làm khát vọng của hắn dấy lên.
"Dùng ngọc phôi luyện chế một kiện pháp bảo."
Trầm tư một lát, hắn thu lại Ngọc phôi vào túi trữ vật, đoạn quyết định rời khỏi cổ mộ thần bí.
Bất kể là cổ mộ hay ngọc phôi, với thực lực của hắn hiện tại không thể khám phá được. Chuyện cấp bách bây giờ là nhanh chóng nâng cao tu vi. Tại trận chiến cùng Thử Đại vương, yêu lực đã tràn đầy kinh mạch toàn thân, đạt tới đệ tam trọng điên phong. Kế hoạch mở Yêu Phủ đã có thể được tiến hành.
Thân thể khổng lồ của hắn di chuyển trong sâm lâm nhanh như chớp, trong lòng lại suy nghĩ không ngớt về việc mở Yêu phủ.
Mở Yêu Phủ không phải là chuyện đơn giản.
Đây là một bước mấu chốt trên con đường tu yêu. Nếu là không có Yêu Phủ, thì đừng nói đến chuyện tu yêu. Yêu Phủ tốt hay xấu, liên quan mật thiết đến tương lai sau này..
Nói cách khác, nhân loại tu tiên đều là xem tư chất với linh căn. Nếu là tốt, tự nhiên là tu luyện nhanh chóng. Rủi là kém cỏi, ngươi dù cho chăm chỉ khắc khổ tu luyện một năm, cũng chỉ bằng người ta tu luyện một tháng mà thôi.
Mà tầm quan trọng của Yêu Phủ đối với yêu thú, cũng tương tự Nhân loại với Linh căn.
-o0o-
"Không, ta không thể chết được, Bạch Hổ mụ mụ, đệ đệ, muội muội của ta còn đang chờ ta đi cứu, kiếp trước ta đã chết qua một lần, rất nhiều sự tình ta còn chưa giải quyết xong, tuyệt đối không thể chết được..A a a… "
Đế Thích Thiên nội tâm điên cuồng gầm thét, tại khoảnh khắc sinh tử này, trong đầu hắn bỗng hiện ra vô số cảnh tượng, kiếp trước kiếp này…Lại còn cả khi Bạch Hổ mụ mụ bị bọn người tu tiên bắt đi…Hắn tuyệt đối không cam lòng tình nguyện cứ chết đi như vậy.
Ý chí muốn sống mãnh liệt tại thời khắc này triệt để nổi lên.
Dưới sự điên cuồng của hắn, yêu lực đột nhiên tỏa ra một cỗ lực lượng, khiến cho hàn khí đang mãnh mẽ xâm nhập cũng phải ngừng lại đôi chút.
Túi trữ vật vốn vẫn yên lặng đột nhiên tóe ra một đoàn bạch quang, một khối ngọc phôi thon dài bay vọt ra, khí thế bài sơn đảo hải.
"Ong ong ong! !"
Ngọc phôi bay lại sau lưng Đế Thích Thiên, kịch liệt rung động vài cái, sợi sợi ngọc quang trong suốt như mưa xuân bao trùm khắp nơi, trong nháy mắt đánh tan cỗ hàn khí bá đạo kia.
"Đây là... Bàn thạch chi lực."
Tại thời điểm này, Đế Thích Thiên chỉ cảm thấy một cổ lực lượng nhu hòa không ngừng theo ngọc phôi trong tràn vào trong cơ thể, xuôi theo từng mảng huyết nhục, kinh mạch. Hàn khí đang chiếm giữ trong thân thể hắn nhanh chóng tan rã.
Cả người hắn phảng phất như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp không tả, thoải mái kinh người.
Cỗ lực lượng thần bí theo ngọc phôi truyền kia, hắn đã từng cảm giác qua, đích thực là bàn thạch chi lực.
"Trước kia ta còn tưởng rằng ngọc phôi bị thiên kiếp làm cho tàn phế, cũng may không có vứt bỏ, hôm nay lại có thể cứu được ta một mạng. Xem ra, ngọc phôi này quả thật là vật vô thượng khôi bảo."
Trong lòng Đế Thích Thiên ý thức được, đây quả thực là một kiện bảo bối phi phàm, hắn nương theo cỗ lực lương kia không ngừng oanh kích vào hàn khí.
"Răng rắc! !"
Rốt cuộc cỗ hàn khí kia không chịu được, triệt để tan rã. Đầu tiên một vết nứt xuất hiện, tiếp theo liên tiếp kéo dài như mạng nhện, từng mảnh từng mảnh bị phá vỡ.
"Phanh! !"
Đế Thích Thiên mở bừng mắt, bắn ra ra hai đạo tinh quang, yêu khí trong nháy mắt phụt lên như núi lửa, cuối cùng phá tan khối băng đang vây kín thân thể cường hoành nhảy ra.
Thú Đại vương chi đạo, ai dám tranh phong?
"Sưu! !"
Khoảnh khắc hắn phá tan khối hàn băng, cỗ lực lượng thần bí kia trong nháy mắt cũng rời khỏi cơ thể của hắn.
"Đại vương, người không sao chứ?." Đám Xích Hỏa trong lòng mừng rỡ, vội vàng vây quanh Đế Thích Thiên.
"Đại vương, đều là ta không tốt, ta sớm nên nhắc nhở ngài." Bạch Tố Tố ánh mắt đầy vẻ hối lỗi. Nội tâm cho rằng, nếu sớm nhắc nhở Đế Thích Thiên thì hắn cũng không lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đế Thích Thiên chứng kiến bộ dạng lo lắng cùng quan tâm của đám thuộc hạ, trong nội tâm không khỏi có một tia cảm động, ôn nhu nói: "Tố Tố, đây không phải lỗi của các ngươi. Tấm bia đá cổ quái kia ngươi đã nói trước với ta, chỉ là ta quá chủ quan muốn thử uy lực của nó…Có trách cũng là ta quá lỗ mãng… "
Hắn đảo hổ nhãn nhìn vào tấm bia đá, lộ vẻ ngưng trọng.
"Truyền lệnh xuống, tất cả không được tiếp cận tòa cổ mộ này. Chuyện hôm nay không ai được phép nói ra, vi phạm nghiêm trị không tha!... "
Đế Thích Thiên hít sâu một hơi phân phó.
Tuy không biết tòa trong cổ mộ kia chôn cất ai, nhưng hắn có cảm giác cổ mộ này nhất định ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa. Chỉ là một tấm mộ bia bên ngoài thôi cũng có uy lực ghê ghớm như vậy rồi, coi như là Nguyên Anh kỳ lão quái chỉ sợ cũng khó mà chống đỡ nổi.
Bởi vậy có thể tưởng tượng, bên trong cổ mộ ẩn chứa nguy hiểm như thế nào. Cổ mộ này thật thần bí, nó chôn cất ai? Mấy dòng văn tự cổ quái trên mộ bia đại biểu cho cái gì.
Vài câu trước hắn còn lý giải được đôi chút. “Dung nhan khuynh thành” chắc ám chỉ một giai nhân tuyệt thế có thể làm cho thiên địa biến sắc… “ Tuyệt đại thiên kiêu” cũng dễ dàng lý giải. Thiên kiêu, chính là cường giả có tiềm lực tu luyện kinh nhân, chỉ cần thời gian nhất định sẽ trở thành bá chủ một phương. Chính là câu đằng sau 'Một khi thiên địa tan vỡ, hàng tỉ sinh linh sẽ vẫn lạc!... '
Mấy câu này, khiến người ta đau đầu nhức óc không thôi, tựa hồ ẩn chức một bí mật kinh thiên nào đó.
"Cổ mộ bí mật này, bây giờ ta không thể đụng đến… "
Trải qua chuyện tình vừa nãy, Đế Thích Thiên đã rõ. Nếu cứ ngoan cố đi vào, bên trong chôn cất ai còn chưa biết, chỉ sợ chính mình đã táng thân trong đó rồi!...
Chỉ có cách trở thành một đại cường giả, một cường giả chí tôn mới có tư cách truy tìm sự huyền bí của thiên địa.
Đế Thích Thiên trong lòng đã thầm hạ quyết tâm.
"Tuân mệnh Đại vương! !"
Đám Xích Hỏa, Ưng Không lập tức vâng mệnh. Sự đáng sợ của tấm bia đá kia vừa rồi cả đám đã được chứng kiến. Ngay cả đại vương còn chút nữa bị đóng băng đến chết, có cho mười lá gan bọn chúng cũng không dám đến gần.
Đế Thích Thiên gật đầu, ra lệnh cho đám thuộc hạ rời đi.
Hắn nhìn xuống mảnh ngọc phôi bên người. Trải qua chuyện lần này hắn cảm giác mối liên hệ thần bí của mình với mảnh ngọc phôi kia càng thêm rõ nét. Bất quá, ngọc phôi lại trở lại bộ dáng ban đầu ở Hổ Khâu Sơn Mạch, nhìn thế nào cũng chỉ là một khối ngọc bình thường.
"Ngọc này phôi đến tột cùng là cái gì?"
Vừa mới chứng kiến sự thần kì của ngọc phôi, hắn chắc chắn đây chính là một kiện bảo bối. Chỉ có điều bây giờ vô phương kích hoạt sức mạnh thần kỳ của nó mà thôi.
"Người tu tiên trong tay đều có đủ loại pháp khí, pháp bảo, nếu ta dùng ngọc phôi luyện chế thành pháp bảo thì quả thực sẽ thành một kiện dị bảo độc nhất vô nhị. "
Càng nhìn Ngọc phôi, hắn càng thêm yêu thích, trong lòng nghĩ ra đủ mọi loại luyện chế.
Trong thế giới này, hắn cũng liên tiếp gặp qua không ít người tu tiên. Kẻ nào cũng sở hữu các loại pháp khí, pháp bảo thần kỳ. Đế Thích Thiên cũng muốn có, chỉ là lúc rời khỏi sơn cốc thực lực vô cùng nhỏ yếu, lại vội vàng di chuyển nên mới đành tạm hoãn.
Hiện tại, Ngọc phôi này làm khát vọng của hắn dấy lên.
"Dùng ngọc phôi luyện chế một kiện pháp bảo."
Trầm tư một lát, hắn thu lại Ngọc phôi vào túi trữ vật, đoạn quyết định rời khỏi cổ mộ thần bí.
Bất kể là cổ mộ hay ngọc phôi, với thực lực của hắn hiện tại không thể khám phá được. Chuyện cấp bách bây giờ là nhanh chóng nâng cao tu vi. Tại trận chiến cùng Thử Đại vương, yêu lực đã tràn đầy kinh mạch toàn thân, đạt tới đệ tam trọng điên phong. Kế hoạch mở Yêu Phủ đã có thể được tiến hành.
Thân thể khổng lồ của hắn di chuyển trong sâm lâm nhanh như chớp, trong lòng lại suy nghĩ không ngớt về việc mở Yêu phủ.
Mở Yêu Phủ không phải là chuyện đơn giản.
Đây là một bước mấu chốt trên con đường tu yêu. Nếu là không có Yêu Phủ, thì đừng nói đến chuyện tu yêu. Yêu Phủ tốt hay xấu, liên quan mật thiết đến tương lai sau này..
Nói cách khác, nhân loại tu tiên đều là xem tư chất với linh căn. Nếu là tốt, tự nhiên là tu luyện nhanh chóng. Rủi là kém cỏi, ngươi dù cho chăm chỉ khắc khổ tu luyện một năm, cũng chỉ bằng người ta tu luyện một tháng mà thôi.
Mà tầm quan trọng của Yêu Phủ đối với yêu thú, cũng tương tự Nhân loại với Linh căn.
-o0o-
Tác giả :
Cô Độc Phiêu Lưu