Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 28: Kim sắc viên hầu
Đế Thích Thiên rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng trong sơn mạch còn tồn tại nhiều vương giả thú tộc có linh tính trời ban, hắn tuyệt đối không thể bỏ lại. Dù sao, hiện tại hắn đã gặp phiền toái lớn, hấp dẫn người tu tiên tiến vào đây lại để họ chạy thoát, chắc chắn sẽ còn nhiều người lợi hại hơn trở lại đây.
Hổ Khâu sơn mạch dù có rộng lớn nhưng nếu tu tiên giả muốn tìm kiếm, thì các vương giả thú tộc chắc chắn sẽ bị phát hiện, thậm chí là bị bắt đi làm linh thú cho nhân loại.
Đế Thích Thiên trong lòng đã ôm mộng thành lập thế lực, chắc chắn không thể bỏ lại họ được, cho nên mặc dù biết nguy hiểm cận kề nhưng vẫn cố tình nấn ná lại sơn mạch này. Hắn chính là muốn đợi tin tức của lang vương Bái Nguyệt.
Vừa nghe tiếng của Bái Nguyệt, hắn lập tức thoát ly sơn động.
“Đại vương, thuộc hạ đã tìm hiểu được tin tức.” Lang vương Bái Nguyệt vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đế Thích Thiên xuất hiện bèn quỳ hai chân trước xuống, cung kính nói.
“Nói!” Đế Thích Thiên không một chút lãng phí thời gian, thốt ra đúng một từ, uy nghiêm vô hình bao trùm lên lang vương khiến Bái Nguyệt cung kính đứng lên vội vàng đem tin tức nói ra.
Từ lời của Bái Nguyệt, Đế Thích Thiên nắm được vài điểm cơ bản.
Hổ Khâu sơn mạch này vô cùng rộng lớn, động vật bình thường chiếm một số lượng đông đảo, nhưng bên trong mỗi quần cư đều có một vương giả tồn tại. Dựa vào tin tức mà Bái Nguyệt tìm hiểu, ở phía đông sơn mạch có một sơn cốc, trong sơn cốc có rất nhiều cây ăn quả, đặc biệt là đào. Đây là địa bàn sinh sống của một bầy khỉ, số lượng phải đến hơn một ngàn. Đứng đầu đám khỉ này là một hầu vương.
Ở phía nam sơn cốc có một ngọn núi cao, trên đó là nơi sinh sống của bầy ưng. Đàn chim ưng này sống thành đàn, tại nơi đó chiếm cứ một lãnh thổ lớn, lại là bá chủ của bầu trời ở đây. Cho dù có đụng phải mãnh hổ cũng phải bỏ chạy. Trong đàn chim ưng này có một cá thể đặc biệt, con chim ưng này to lớn dị thường, trên đầu lại có một dúm lông màu vàng. Nó chính là ưng vương.
Mà ở phụ cận ngọn núi nơi bầy ưng sinh sống, trong một cái khe núi có vô số độc xà sinh sống. Nơi đây chính là cấm địa của sơn mạch, đi vào tuyệt không có khả năng trở ra. Trong đàn xà này, có một đại mãng xà màu trắng, xưng là xà vương.
Ưng và xà chính là tử địch của nhau, lại sinh sống ở hai địa phương ngay gần kề nhau nên xung đột xảy ra liên tục, ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn. Ưng vương và xà vương cũng đã chạm trán nhau không ít lần.
Trong ba ngày vừa qua, thuộc hạ của Bái Nguyệt đã tìm ra ba gã vương giả này cùng nơi cư trú của chúng.
“Hầu vương, ưng vương, xà vương.” Đế Thích Thiên lẳng lặng nghe lang vương bẩm báo, trong mắt tinh quang lóe lên. Động vật trời sinh có linh tính vốn vô cùng khó gặp, không ngờ ở đây lại có hẳn ba vị, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng: “Tốt, việc này không được chậm trễ. Bái Nguyệt, ngươi dẫn đường cho ta, trước tiên đi tìm hầu vương. Bổn vương phải nhanh chóng đem đám vương giả này thu phục, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Chỉ ở lại sơn mạch thêm ba ngày mà trong lòng hắn đã nảy sinh dự cảm nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.
Cái này chính là đêm dài lắm mộng. Hắn hiện tại là bách thú chi vương, phải thật nhanh đem đám vương giả kia thu phục rồi với tốc độ nhanh nhất mang theo những thành viên này rời khỏi sơn mạch này.
Hai thân ảnh nhanh chóng xuyên qua núi rừng hướng tới phía đông của sơn mạch. Sói có tốc độ rất nhanh, Bái Nguyệt thân là lang vương, tốc độ càng thêm mau lẹ, toàn lực hướng về phía đó, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng lao đi như gió. Mặc dù vậy, Đế Thích Thiên vẫn theo hắn một cách ung dung, dường như tốc độ này chưa thể làm khó hắn.
Nơi nào hai người chạy tới đều làm nổi lên cuồng phong.
Nhất hướng thẳng tiến, chẳng mấy chốc, lang vương cũng dừng lại trước một sơn cốc.
Hắn cúi đầu nói: “Đại vương, sơn cốc này chính là địa phận của viên hầu. Hầu vương ở bên trong đó.”
Đế Thích Thiên đứng trước khẩu cốc nhìn vào bên trong, trong lòng không ngừng tán thưởng, quả nhiên là một địa phương tốt. Trong cốc, có hồng, đào núc nỉu trên cành, hương hoa quả mê người tràn ngập trong không khí. Cảnh tượng này kéo dài đến ngút tầm mắt, đúng là một địa phương hấp dẫn.
Đế Thích Thiên vừa đặt chân lên con đường tu yêu nên đối với thiên địa vô cùng mẫn cảm. Chỉ một chút đã phát giác ra địa phương này linh khí so với những nơi khác trong sơn cốc đậm đặc hơn rất nhiều. Nếu ở nơi này tu luyện chắc chắn tốc độ sẽ còn nhanh hơn nhiều lần ở bên ngoài. Hắn đoán đây là nơi linh khí thiên địa hội tụ.
“Khách khách!!”
Tiếng kêu của bầy khỉ trong sơn cốc truyền đến tai hắn vô cùng rõ ràng. Có thể thấy rõ trên cây có một đám khỉ đang ăn quả, to nhỏ có cả. Chúng hoặc trợn mắt nhe răng dọa nhau, hoặc ngồi một chỗ gãi rận, có con cầm trong tay trái cây cắn vài miếng rồi ném đi, tùy ý chơi đùa.
Cảnh tượng thần tiên này khiến cho người ta không đành lòng phá hư.
“Quả nhiên là hầu cốc. Nơi này đúng là rất tốt, nếu không phải lần này phải rời đi, ta chuyển đến đây tu luyện, hẳn là tốt hơn nhiều.”
Đế Thích Thiên âm thầm suy nghĩ một chút rồi ánh mắt nhanh tập trung lại.
“Ngao ô!!”
Hắn ngẩng đầu, há miệng gầm lên một tiếng bá đạo. Thanh âm mang theo khí thế của bách thú chi vương, uy vũ như thủy triều dũng mãnh tiến ra tạo thành một thanh thế phô thiên cái địa bao trùm lấy sơn cốc. Một thân hắc hổ cao lớn đứng giữa cốc khẩu, uy thế bá đạo của vương giả hiển lộ không một chút giấu diếm.
“Khách khách!!”
Tiếng gầm của Đế Thích Thiên tại nơi này không khác gì tiếng sấm vang rền. Đám hầu tử đang chơi đùa gần đó bị tiếng gầm dọa cho đến rơi xuống đất, sau đó tất cả kêu lên và tản ra chạy trốn.
Bình thường nếu trong núi không có hổ thì khỉ chính là bá vương.
Nhưng bách thú chi vương trời sinh đã mang hơi thở uy áp, huống chi, tiếng gầm từ Đế Thích Thiên phát ra so với hổ bình thường bá đạo hơn rất nhiều, có thể chấn nhiếp hồn phách, đãng nhân đảm hồn.
“Chi chi!!”
Đúng lúc này, một tiếng khỉ kêu so với viên hầu bình thường thì lớn hơn rất nhiều từ sâu trong sơn cốc truyền ra. Thanh âm vang lên, Đế Thích Thiên vẫn uy nghi đứng ở cốc khẩu, đôi mắt lóe lên tinh quang, rõ ràng nghe được thanh âm kia nên đôi mắt hắn vụt sáng ngời.
Trước mắt hắn kim quang chợt lóe, một bộ móng vuốt khá giống với nhân loại mang theo sát khí hướng Đế Thích Thiên đột ngột tấn công, khí thế vô cùng hung hãn.
Đế Thích Thiên nhìn tình cảnh này, trong lòng không một chút hốt hoảng, hổ trảo nâng lên, cũng không quán chú yêu lực, dựa vào lực lượng của ngoại thân đón lấy móng vuốt màu vàng kia.
“Phanh!!”
Hổ trảo cùng bộ móng vuốt sắc bén màu vàng đụng độ làm bùng phát ra một lực lượng vô cùng lớn. Đế Thích Thiên thân thể vẫn đứng nguyên tại chỗ, vững như thái sơn, mà thân ảnh màu vàng kia bị phản chấn văng ra xa.
“Mạnh thật!!”
Đế Thích Thiên mặc dù tấn công khá ung dung nhưng trong lòng cũng nổi lên một tia ngạc nhiên, âm thầm tán thưởng. Cỗ lực lượng kia chỉ kém hơn hắn một chút mà thôi. Trong quá trình tu yêu, thân thể của hắn cũng được cải biến đi nhiều.
Nhưng vừa rồi đối chiêu cùng hầu tử kia, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một kích kia chính là lực lượng của thân thể con khỉ này, không hề có một chút yêu lực nào.
“Khẹc khẹc!!”
Nhãn tình Đế Thích Thiên sáng lên khi nhận ra kẻ vừa đối chiêu với mình.
Cách hắn không xa, kẻ vừa bắn đi một thân lông lá màu vàng, thân thể cao lớn đứng trên hai chân sau. Viên hầu này nhìn hắn đầy vẻ cảnh giác, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên quang mang. Hai cánh tay của viên hầu so với nhân loại cường tráng hơn rất nhiều.
“Viên hầu vương, thần phục ta. Nếu không đáp ứng, hầu tộc trong sơn cốc này không cần phải sống nữa.” Đế Thích Thiên rít gào một tiếng, hướng hầu vương nói thẳng ra ý đồ của mình.
Sống ở trong rừng, không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý định mới là phương thức tốt nhất.
Hầu vương mắt lóe lên tinh quang, hắn trong hầu tộc cũng là hầu vương, với lão hổ bình thường cũng không để vào mắt. Bằng vào thực lực của hắn có thể dễ dàng giết chết một hổ trưởng thành.
“Muốn ta thần phục, vậy thì nhất định phải thắng ta.” Hầu vương cao ngạo đáp lại. Trong rừng, cường giả vi tôn, nếu muốn hắn thần phục thì nhất định phải có bản lĩnh hơn hắn. Đương nhiên, thần phục ở đây cũng không có nghĩa là trung thành tuyệt đối. Muốn cho họ trung thành với mình thì sau này phải dựa vào bản lãnh và thủ đoạn của Đế Thích Thiên mới được.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời rít gào, hắn biết, nếu không đánh bại đối phương thì hầu vương này sẽ không bao giờ hướng mình thần phục. Chỉ cần đả bại hầu vương này là có thể thu làm thuộc hạ rồi. Hắn là bách thú chi vương, dù là vương giả cũng phải hướng hắn mà thần phục.
Hổ Khâu sơn mạch dù có rộng lớn nhưng nếu tu tiên giả muốn tìm kiếm, thì các vương giả thú tộc chắc chắn sẽ bị phát hiện, thậm chí là bị bắt đi làm linh thú cho nhân loại.
Đế Thích Thiên trong lòng đã ôm mộng thành lập thế lực, chắc chắn không thể bỏ lại họ được, cho nên mặc dù biết nguy hiểm cận kề nhưng vẫn cố tình nấn ná lại sơn mạch này. Hắn chính là muốn đợi tin tức của lang vương Bái Nguyệt.
Vừa nghe tiếng của Bái Nguyệt, hắn lập tức thoát ly sơn động.
“Đại vương, thuộc hạ đã tìm hiểu được tin tức.” Lang vương Bái Nguyệt vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đế Thích Thiên xuất hiện bèn quỳ hai chân trước xuống, cung kính nói.
“Nói!” Đế Thích Thiên không một chút lãng phí thời gian, thốt ra đúng một từ, uy nghiêm vô hình bao trùm lên lang vương khiến Bái Nguyệt cung kính đứng lên vội vàng đem tin tức nói ra.
Từ lời của Bái Nguyệt, Đế Thích Thiên nắm được vài điểm cơ bản.
Hổ Khâu sơn mạch này vô cùng rộng lớn, động vật bình thường chiếm một số lượng đông đảo, nhưng bên trong mỗi quần cư đều có một vương giả tồn tại. Dựa vào tin tức mà Bái Nguyệt tìm hiểu, ở phía đông sơn mạch có một sơn cốc, trong sơn cốc có rất nhiều cây ăn quả, đặc biệt là đào. Đây là địa bàn sinh sống của một bầy khỉ, số lượng phải đến hơn một ngàn. Đứng đầu đám khỉ này là một hầu vương.
Ở phía nam sơn cốc có một ngọn núi cao, trên đó là nơi sinh sống của bầy ưng. Đàn chim ưng này sống thành đàn, tại nơi đó chiếm cứ một lãnh thổ lớn, lại là bá chủ của bầu trời ở đây. Cho dù có đụng phải mãnh hổ cũng phải bỏ chạy. Trong đàn chim ưng này có một cá thể đặc biệt, con chim ưng này to lớn dị thường, trên đầu lại có một dúm lông màu vàng. Nó chính là ưng vương.
Mà ở phụ cận ngọn núi nơi bầy ưng sinh sống, trong một cái khe núi có vô số độc xà sinh sống. Nơi đây chính là cấm địa của sơn mạch, đi vào tuyệt không có khả năng trở ra. Trong đàn xà này, có một đại mãng xà màu trắng, xưng là xà vương.
Ưng và xà chính là tử địch của nhau, lại sinh sống ở hai địa phương ngay gần kề nhau nên xung đột xảy ra liên tục, ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn. Ưng vương và xà vương cũng đã chạm trán nhau không ít lần.
Trong ba ngày vừa qua, thuộc hạ của Bái Nguyệt đã tìm ra ba gã vương giả này cùng nơi cư trú của chúng.
“Hầu vương, ưng vương, xà vương.” Đế Thích Thiên lẳng lặng nghe lang vương bẩm báo, trong mắt tinh quang lóe lên. Động vật trời sinh có linh tính vốn vô cùng khó gặp, không ngờ ở đây lại có hẳn ba vị, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng: “Tốt, việc này không được chậm trễ. Bái Nguyệt, ngươi dẫn đường cho ta, trước tiên đi tìm hầu vương. Bổn vương phải nhanh chóng đem đám vương giả này thu phục, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Chỉ ở lại sơn mạch thêm ba ngày mà trong lòng hắn đã nảy sinh dự cảm nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.
Cái này chính là đêm dài lắm mộng. Hắn hiện tại là bách thú chi vương, phải thật nhanh đem đám vương giả kia thu phục rồi với tốc độ nhanh nhất mang theo những thành viên này rời khỏi sơn mạch này.
Hai thân ảnh nhanh chóng xuyên qua núi rừng hướng tới phía đông của sơn mạch. Sói có tốc độ rất nhanh, Bái Nguyệt thân là lang vương, tốc độ càng thêm mau lẹ, toàn lực hướng về phía đó, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng lao đi như gió. Mặc dù vậy, Đế Thích Thiên vẫn theo hắn một cách ung dung, dường như tốc độ này chưa thể làm khó hắn.
Nơi nào hai người chạy tới đều làm nổi lên cuồng phong.
Nhất hướng thẳng tiến, chẳng mấy chốc, lang vương cũng dừng lại trước một sơn cốc.
Hắn cúi đầu nói: “Đại vương, sơn cốc này chính là địa phận của viên hầu. Hầu vương ở bên trong đó.”
Đế Thích Thiên đứng trước khẩu cốc nhìn vào bên trong, trong lòng không ngừng tán thưởng, quả nhiên là một địa phương tốt. Trong cốc, có hồng, đào núc nỉu trên cành, hương hoa quả mê người tràn ngập trong không khí. Cảnh tượng này kéo dài đến ngút tầm mắt, đúng là một địa phương hấp dẫn.
Đế Thích Thiên vừa đặt chân lên con đường tu yêu nên đối với thiên địa vô cùng mẫn cảm. Chỉ một chút đã phát giác ra địa phương này linh khí so với những nơi khác trong sơn cốc đậm đặc hơn rất nhiều. Nếu ở nơi này tu luyện chắc chắn tốc độ sẽ còn nhanh hơn nhiều lần ở bên ngoài. Hắn đoán đây là nơi linh khí thiên địa hội tụ.
“Khách khách!!”
Tiếng kêu của bầy khỉ trong sơn cốc truyền đến tai hắn vô cùng rõ ràng. Có thể thấy rõ trên cây có một đám khỉ đang ăn quả, to nhỏ có cả. Chúng hoặc trợn mắt nhe răng dọa nhau, hoặc ngồi một chỗ gãi rận, có con cầm trong tay trái cây cắn vài miếng rồi ném đi, tùy ý chơi đùa.
Cảnh tượng thần tiên này khiến cho người ta không đành lòng phá hư.
“Quả nhiên là hầu cốc. Nơi này đúng là rất tốt, nếu không phải lần này phải rời đi, ta chuyển đến đây tu luyện, hẳn là tốt hơn nhiều.”
Đế Thích Thiên âm thầm suy nghĩ một chút rồi ánh mắt nhanh tập trung lại.
“Ngao ô!!”
Hắn ngẩng đầu, há miệng gầm lên một tiếng bá đạo. Thanh âm mang theo khí thế của bách thú chi vương, uy vũ như thủy triều dũng mãnh tiến ra tạo thành một thanh thế phô thiên cái địa bao trùm lấy sơn cốc. Một thân hắc hổ cao lớn đứng giữa cốc khẩu, uy thế bá đạo của vương giả hiển lộ không một chút giấu diếm.
“Khách khách!!”
Tiếng gầm của Đế Thích Thiên tại nơi này không khác gì tiếng sấm vang rền. Đám hầu tử đang chơi đùa gần đó bị tiếng gầm dọa cho đến rơi xuống đất, sau đó tất cả kêu lên và tản ra chạy trốn.
Bình thường nếu trong núi không có hổ thì khỉ chính là bá vương.
Nhưng bách thú chi vương trời sinh đã mang hơi thở uy áp, huống chi, tiếng gầm từ Đế Thích Thiên phát ra so với hổ bình thường bá đạo hơn rất nhiều, có thể chấn nhiếp hồn phách, đãng nhân đảm hồn.
“Chi chi!!”
Đúng lúc này, một tiếng khỉ kêu so với viên hầu bình thường thì lớn hơn rất nhiều từ sâu trong sơn cốc truyền ra. Thanh âm vang lên, Đế Thích Thiên vẫn uy nghi đứng ở cốc khẩu, đôi mắt lóe lên tinh quang, rõ ràng nghe được thanh âm kia nên đôi mắt hắn vụt sáng ngời.
Trước mắt hắn kim quang chợt lóe, một bộ móng vuốt khá giống với nhân loại mang theo sát khí hướng Đế Thích Thiên đột ngột tấn công, khí thế vô cùng hung hãn.
Đế Thích Thiên nhìn tình cảnh này, trong lòng không một chút hốt hoảng, hổ trảo nâng lên, cũng không quán chú yêu lực, dựa vào lực lượng của ngoại thân đón lấy móng vuốt màu vàng kia.
“Phanh!!”
Hổ trảo cùng bộ móng vuốt sắc bén màu vàng đụng độ làm bùng phát ra một lực lượng vô cùng lớn. Đế Thích Thiên thân thể vẫn đứng nguyên tại chỗ, vững như thái sơn, mà thân ảnh màu vàng kia bị phản chấn văng ra xa.
“Mạnh thật!!”
Đế Thích Thiên mặc dù tấn công khá ung dung nhưng trong lòng cũng nổi lên một tia ngạc nhiên, âm thầm tán thưởng. Cỗ lực lượng kia chỉ kém hơn hắn một chút mà thôi. Trong quá trình tu yêu, thân thể của hắn cũng được cải biến đi nhiều.
Nhưng vừa rồi đối chiêu cùng hầu tử kia, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một kích kia chính là lực lượng của thân thể con khỉ này, không hề có một chút yêu lực nào.
“Khẹc khẹc!!”
Nhãn tình Đế Thích Thiên sáng lên khi nhận ra kẻ vừa đối chiêu với mình.
Cách hắn không xa, kẻ vừa bắn đi một thân lông lá màu vàng, thân thể cao lớn đứng trên hai chân sau. Viên hầu này nhìn hắn đầy vẻ cảnh giác, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên quang mang. Hai cánh tay của viên hầu so với nhân loại cường tráng hơn rất nhiều.
“Viên hầu vương, thần phục ta. Nếu không đáp ứng, hầu tộc trong sơn cốc này không cần phải sống nữa.” Đế Thích Thiên rít gào một tiếng, hướng hầu vương nói thẳng ra ý đồ của mình.
Sống ở trong rừng, không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý định mới là phương thức tốt nhất.
Hầu vương mắt lóe lên tinh quang, hắn trong hầu tộc cũng là hầu vương, với lão hổ bình thường cũng không để vào mắt. Bằng vào thực lực của hắn có thể dễ dàng giết chết một hổ trưởng thành.
“Muốn ta thần phục, vậy thì nhất định phải thắng ta.” Hầu vương cao ngạo đáp lại. Trong rừng, cường giả vi tôn, nếu muốn hắn thần phục thì nhất định phải có bản lĩnh hơn hắn. Đương nhiên, thần phục ở đây cũng không có nghĩa là trung thành tuyệt đối. Muốn cho họ trung thành với mình thì sau này phải dựa vào bản lãnh và thủ đoạn của Đế Thích Thiên mới được.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời rít gào, hắn biết, nếu không đánh bại đối phương thì hầu vương này sẽ không bao giờ hướng mình thần phục. Chỉ cần đả bại hầu vương này là có thể thu làm thuộc hạ rồi. Hắn là bách thú chi vương, dù là vương giả cũng phải hướng hắn mà thần phục.
Tác giả :
Cô Độc Phiêu Lưu