Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 22: Dục hỏa phượng hoàng
Lang vương đang nhìn về phía sâu trong sơn mạch, đột nhiên hai tai dựng đứng lên, quay ngoắt đầu, ngưng trọng nhìn về phía một đám cỏ dại không xa. Đôi mắt hắn bắn ra quang mang vô cùng sắc bén, hiển nhiên đã phát hiện ra việc không bình thường.
“Ngao ô!!”
Lang vương ngửa mặt lên phát ra một tiếng tru cao ngạo. Đám dã lang đang nằm trên mặt đất lập tức đứng lên, hướng tới vị trí cỏ dại mà tới, nhất thời vây toàn bộ lại bên trong.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”
Nhị cẩu tử thấy Lang vương đột nhiên nhìn về hướng này, trong lòng đoán được vị trí ẩn núp đã bị lộ tẩy. Đang định lôi kéo hai người kia đi nhưng đàn sói quá nhanh, hiện tại thì đã không còn cơ hội nữa. Lang vương quả nhiên là Lang vương, không những lập tức phát hiện ra mà còn lệnh cho đàn sói vây ba người lại.
Nhìn bầy sói đông đảo bốn xung quanh, còn nào cũng mắt hằn lên tia máu dữ tợn, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng khiến cho tân thần phát lạnh. Nhị cẩu lúc này không ngừng cười khổ.
Hắn nói với Vương Nhị cùng hầu tử: “Vương tam ca, hầu tử, hôm nay chúng ta có lẽ phải táng thân ở đây rồi. Là lỗi của ta đã đem các người tới đây, nếu không đã không phát sinh chuyện này.” Nhìn bầy sói hung tợn xung quanh, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chỉ với ba người bọn hắn, việc đào thoát khỏi bầy dã lang này gần như là không có cơ hội.
“Nhị cẩu tử, ngươi nói lời vô vị đó làm gì, chúng ta ai cũng là sinh tử trong chiến trường mà trưởng thành. Nếu sợ chết thì sẽ không phải là nam nhân nữa.” Vương Nhị giận dữ quát rồi đem trường đao bên hông rút ra. Trong các vũ khí thì đao là bá đạo nhất. Đao vừa xuất ra, trên sống đao đã có sát khí lưu chuyển, hiển nhiên là đã tắm máu không biết bao nhiêu địch nhân.
“Nói không sai, cùng lắm thì ba huynh đệ chúng ta cùng chết một chỗ. Nhưng nếu có chết thì cũng phải đem theo đám ác lang này làm đệm lưng.” Hầu tử nhân hình nhỏ gầy, dường như một chút khí lực cũng không có nhưng lúc này cũng rút ra chiến đao, liếm liếm môi nói.
“Hảo, chúng ta trước tiên phát tín hiệu ra đã, sau đó cùng bầy sói này liều mạng.” Nhị cẩu tử nghe được lời nói của hai người kia, trong lòng hào khí cũng dâng lên.
Nói thì dài, nhưng ba người trao đổi chỉ là trong nháy mắt. Cả ba đứng lên khỏi đống cỏ dại rậm rạm, dựa lưng vào nhau. Một đồ vật xuất hiện trong tay hầu tử. Hắn châm lửa.
“Hưu!”
Tiếp đến là một tiếng nổ chói tai, kèm theo một đoàn hỏa tinh phóng lên trời.
“Phanh!!”
Hỏa tinh ở giữa không trung nổ tung, tạo ra vô số hoa lửa hình thành tại một chỗ, hình thành một thân thể Phượng Hoàng cực lớn đang bốc cháy trông sống động như thật. Hai cánh của Phượng hoàng lửa này mở tung ra, giống như có thể tùy thời bay lên vậy. Cảnh tượng phượng hoàng bốc cháy kéo dài chừng mười giây đủ để sinh linh xung qanh vài trăm dặm đều có thể trông thấy.
“Ngao ô!!”
Lang vương nhìn thấy cảnh tượng Phượng hoàng lửa bên trên bầu trời, hiển nhiên biết là giả. Nhưng hắn cũng có cảm giác Hỏa phượng hoàng đó không tốt lành gì, nhìn về phía ba người đang bị vây quan, nhất thời mang theo một cỗ khí tức tử vong. Hắn tru lên một tiếng.
Đàn sói đều nhận được tín hiệu tấn công này…
“Sưu”
“Sưu”
“Sưu”
Đám dã lang mạnh mẽ hướng ba người lao tới, móng vuốt sắc lộ ra sự sắc bén vô cùng, tại không trung tạo ra một tàn ảnh thật dài. Dưới đất, cũng có một đám sói trưởng thành hung hăng xông tới công kích. Trên dưới ba người đều bị bao trùm trong thế tấn công của bầy sói hung tợn này.
Trên thế giới này, sói chính là động vật quần cư đáng sợ nhất. Dù ở trong núi rừng hay trên thảo nguyên, không một ai muốn đụng độ cùng bầy sói. Bởi vì bầy sói không chỉ có tính hung hãn mà còn rất linh động trong tấn công. Chúng phối hợp rất ăn ý, có thể hỗ trợ cho nhau bất kì lúc nào nên uy hiếp của bầy sói gây ra lúc nào cũng rất lớn. Hơn nữa chúng còn có Lang vương chỉ huy nên hầu như đã bị chúng vây công thì không thể cầm cự được lâu.
Bầy sói cũng không nhất tề xông lên vì đối tượng tấn công chỉ có ba người, không gian vô cùng hạn hẹp nên mỗi lần tấn công chỉ có thể lên bốn hoặc năm con là có thể bao trùm công kích lên ba người rồi. Nếu gia tăng số lượng có khi còn gây cản trở công kích hơn. Trong khi đồng bọn tấn công ba người thì đám sói còn lại đứng vòng ngoài phong tỏa, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn con mồi, có thể xông tới bất cứ lúc nào.
“Sát!!”
Ba người mặc dù đã trải qua trăm nghìn trận chiến trên sa trường nhưng lúc này cũng không tìm ra được phương pháp rút chạy nào. Vương Nhị thân hình cao to khác thường, tay cầm đao tả xung hữu đột với đám dã lang đang vây công.
“Quét ngang ngàn quân!!”
Đao vung ra, sát khí vốn được ngưng tụ qua hàng trăm trận chiến theo đó hoàn toàn kích phát ra ngoài tạo ra một thứ khí thế vô cùng thảm liệt không gì cản lại được. Một đao này đúng như là trên chiến trường quét ngang ngàn quân. Trong quân đội, kĩ năng chiến đấu cơ bản là gọn gàng và trực tiếp. Muốn giết được nhiều địch thì phải tạo ra lực sát thương mạnh.
“Phốc!!”
Chiến đao vốn vô cùng sắc bén, một đao chém ra nhanh như thiểm điện, trực tiếp chém xuống đầu một dã lang. Con sói này mặc dù đang ở giữa không trung bị một đao nhằm chính đầu bổ xuống nhưng hai móng vuốt vẫn như trước hung hăng cắm vào tay trái của Vương Nhị.
“Soạt!!”
Trong một trảo này dường như còn phát ra ngân quang trong chớp mắt.
Đám hộ vệ đi cùng Xuất Vân công chúa đến đây vốn không mặc khôi giáp nên lực phòng ngự phi thường yếu, làm sao có thể ngăn cản được móng vuốt sắc bén của bầy sói.
“Ngao ô!!”
Xung quanh lại đồng loạt vang lên tiếng sói tru. Dã lang tính hung hăng hiếu chiến, một đao này làm sao có thể khiến chúng lui bước, ngược lại càng khiến chúng trở nên điên cuồng tấn công. Từng con sói một, con này ngã xuống, con sau lại xông lên không một chút nao núng, cho dù chết cũng phải để lại trên người đối phương chút thương tổn.
Tấn công ngay từ đầu nên chỉ trong chốc lát, đã có hơn mười dã lang nằm xuống, nhưng ba người kia toàn thân cơ hồ cũng thấm đẫm máu tươi của chính mình cùng với máu của dã lang. Máu theo vết thương chảy ra, dầy đặc quanh thân. Khí lực của ba người cạn kiệt dần, dường như không thể trụ thêm bao lâu nữa.
“Huynh đệ, nếu còn kiếp sau ta nhất định vẫn cùng hai người làm anh em tốt. Vương Nhị ta xin đi trước một bước. Giết!!” Vương Nhị hét lớn một tiếng đầy thảm liệt rồi bước nhanh tới phía trước, một đao bổ xuống.
“Quét ngang ngàn quân!!”
“Lực phách Hoa sơn!!”
Một mảnh huyết vũ cuồn cuộn nổi lên, nhưng Lang vương sao có để yên cho hắn tung hoành ngang dọc. Chỉ nghe một tiếng gầm, sau đó hơn mười dã lang cùng xông đến trực tiếp cắn nát yết hầu Vương Nhị.
“Kiếp sau xin cùng làm huynh đệ!”
Hai người hầu tử cũng hét lớn một tiếng cũng đánh chém ra ngoài. Bọn họ đã sớm biết, hãm thân ở đây hôm nay chính là khó mà sống sót trở về nên chỉ muốn càng chém giết nhiều trước khi chết càng tốt.
Quả nhiên không lâu sau, hai người cũng bỏ mạng dưới móng vuốt của bầy sói.
“Ngao ô!!”
Lang vương nhìn thi thể ba nhân loại đã chết hàn quang trong mắt lóe ra, hắn ra lệnh cho chúng lang kéo thi thể ba người vào trong sơn động. Đám dã lang vừa quần công ba người lập tức tha ba cái thi thể đi vào.
Chuyện hậu sự tạm thời không đề cập tới. (Tức là chuyện… làm thịt ấy mà @@)
Mặc dù ba người hầu tử đều táng thân dưới móng vuốt của đám dã lang nhưng tín hiệu ba người phát đi đã tập trung ánh mắt của toàn bộ đám người trong đoàn. Mọi người đang cấp tốc tiến lại phía phát ra phượng hoàng lửa.
“Mau nhìn, người của chúng ta đã phát ra tín hiệu. Là ở hướng đông nam.” Dục hỏa phượng hoàng là biểu tượng của hoàng thất. Nhìn thấy hình ảnh phượng hoàng lửa trên không trung, Tần Hải nhất thời chấn động toàn thân, biết rằng ở nơi phát ra tín hiệu đã phát hiện ra gì đó.
“Còn chờ gì nữa, mau gọi người trở về, chúng ta lập tức qua đó, chắc chắn là bắt được hắc hổ này.” Xuất Vân khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, vội vàng giục.
“Ha ha, công chúa đến lúc đó cứ việc ở ngoài quan khán, ta lần này có đem theo vòng ngự thú, có nó ở đây, cho dù hắc hổ này đã thành tinh đi chăng nữa cũng sẽ phải ngoan ngoãn mà hàng phục.” Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa đem từ trong túi trữ vật ra một vòng tay màu vàng. Trên hạng quyển này còn có vô số phù kiện rất nhỏ trông vô cùng thần bí.
“Chỉ cần tìm ra hắc hổ, có thứ này, khẳng định nó sẽ thành sủng vật của công chúa.”
Triệu Bách Xuyên tự tin nói tiếp, hiển nhiên đối với ngự thú vòng này rất tin tưởng. Hắn chắc chắn nếu hắc hổ xuất hiện sẽ dễ dàng khống chế được, lúc ấy dâng lên cho Xuất Vân làm lễ vật, nói không chừng có thể chiếm được tâm ý của vị công chúa này.
Lúc này, các đội phân tán trong Hổ Khâu sơn mạch nhìn thấy dục hỏa phượng hoàng trên bầu trời liền lập tức quay trở về. Không làm cho bọn Tần Hải phải chờ lâu, đại đội nhân mã sau đó cấp tốc hướng nơi phát ra tín hiệu chạy tới.
Trường đao đều được rút ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén đầy nhuệ khí, đội ngũ này quả nhiên tạo ra thanh thế vô cùng lớn.
Đương nhiên, tín hiệu này không chỉ dẫn đường cho đám người Xuất Vân công chúa. Trong rừng lúc này còn có không ít người của giang hồ đều bị hình ảnh của phượng hoàng lửa hấp dẫn, đều cấp tốc hướng về phía đó. Mỗi nơi họ đi qua đều làm chim chóc bay lên tán loạn.
“Đây là tiếng của Bái Nguyệt, chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh?”
Đang ở trong sơn động chú tâm sắp xếp đồ hình trên bảo hạp, Đế Thích Thiên nghe được tiếng sói tru cao vút, vội bừng tỉnh, không khỏi nhíu mày. Nhìn Khâm Thiên bảo hạp dưới thân một chút, hắn dùng miệng mang bảo hạp đi tới thạch bích phía trước sau đó huy động hổ trảo trực tiếp đánh lên bức tường bằng đá kiên cố này.
“Ngao ô!!”
Lang vương ngửa mặt lên phát ra một tiếng tru cao ngạo. Đám dã lang đang nằm trên mặt đất lập tức đứng lên, hướng tới vị trí cỏ dại mà tới, nhất thời vây toàn bộ lại bên trong.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”
Nhị cẩu tử thấy Lang vương đột nhiên nhìn về hướng này, trong lòng đoán được vị trí ẩn núp đã bị lộ tẩy. Đang định lôi kéo hai người kia đi nhưng đàn sói quá nhanh, hiện tại thì đã không còn cơ hội nữa. Lang vương quả nhiên là Lang vương, không những lập tức phát hiện ra mà còn lệnh cho đàn sói vây ba người lại.
Nhìn bầy sói đông đảo bốn xung quanh, còn nào cũng mắt hằn lên tia máu dữ tợn, chỉ nhìn cảnh tượng này thôi cũng khiến cho tân thần phát lạnh. Nhị cẩu lúc này không ngừng cười khổ.
Hắn nói với Vương Nhị cùng hầu tử: “Vương tam ca, hầu tử, hôm nay chúng ta có lẽ phải táng thân ở đây rồi. Là lỗi của ta đã đem các người tới đây, nếu không đã không phát sinh chuyện này.” Nhìn bầy sói hung tợn xung quanh, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chỉ với ba người bọn hắn, việc đào thoát khỏi bầy dã lang này gần như là không có cơ hội.
“Nhị cẩu tử, ngươi nói lời vô vị đó làm gì, chúng ta ai cũng là sinh tử trong chiến trường mà trưởng thành. Nếu sợ chết thì sẽ không phải là nam nhân nữa.” Vương Nhị giận dữ quát rồi đem trường đao bên hông rút ra. Trong các vũ khí thì đao là bá đạo nhất. Đao vừa xuất ra, trên sống đao đã có sát khí lưu chuyển, hiển nhiên là đã tắm máu không biết bao nhiêu địch nhân.
“Nói không sai, cùng lắm thì ba huynh đệ chúng ta cùng chết một chỗ. Nhưng nếu có chết thì cũng phải đem theo đám ác lang này làm đệm lưng.” Hầu tử nhân hình nhỏ gầy, dường như một chút khí lực cũng không có nhưng lúc này cũng rút ra chiến đao, liếm liếm môi nói.
“Hảo, chúng ta trước tiên phát tín hiệu ra đã, sau đó cùng bầy sói này liều mạng.” Nhị cẩu tử nghe được lời nói của hai người kia, trong lòng hào khí cũng dâng lên.
Nói thì dài, nhưng ba người trao đổi chỉ là trong nháy mắt. Cả ba đứng lên khỏi đống cỏ dại rậm rạm, dựa lưng vào nhau. Một đồ vật xuất hiện trong tay hầu tử. Hắn châm lửa.
“Hưu!”
Tiếp đến là một tiếng nổ chói tai, kèm theo một đoàn hỏa tinh phóng lên trời.
“Phanh!!”
Hỏa tinh ở giữa không trung nổ tung, tạo ra vô số hoa lửa hình thành tại một chỗ, hình thành một thân thể Phượng Hoàng cực lớn đang bốc cháy trông sống động như thật. Hai cánh của Phượng hoàng lửa này mở tung ra, giống như có thể tùy thời bay lên vậy. Cảnh tượng phượng hoàng bốc cháy kéo dài chừng mười giây đủ để sinh linh xung qanh vài trăm dặm đều có thể trông thấy.
“Ngao ô!!”
Lang vương nhìn thấy cảnh tượng Phượng hoàng lửa bên trên bầu trời, hiển nhiên biết là giả. Nhưng hắn cũng có cảm giác Hỏa phượng hoàng đó không tốt lành gì, nhìn về phía ba người đang bị vây quan, nhất thời mang theo một cỗ khí tức tử vong. Hắn tru lên một tiếng.
Đàn sói đều nhận được tín hiệu tấn công này…
“Sưu”
“Sưu”
“Sưu”
Đám dã lang mạnh mẽ hướng ba người lao tới, móng vuốt sắc lộ ra sự sắc bén vô cùng, tại không trung tạo ra một tàn ảnh thật dài. Dưới đất, cũng có một đám sói trưởng thành hung hăng xông tới công kích. Trên dưới ba người đều bị bao trùm trong thế tấn công của bầy sói hung tợn này.
Trên thế giới này, sói chính là động vật quần cư đáng sợ nhất. Dù ở trong núi rừng hay trên thảo nguyên, không một ai muốn đụng độ cùng bầy sói. Bởi vì bầy sói không chỉ có tính hung hãn mà còn rất linh động trong tấn công. Chúng phối hợp rất ăn ý, có thể hỗ trợ cho nhau bất kì lúc nào nên uy hiếp của bầy sói gây ra lúc nào cũng rất lớn. Hơn nữa chúng còn có Lang vương chỉ huy nên hầu như đã bị chúng vây công thì không thể cầm cự được lâu.
Bầy sói cũng không nhất tề xông lên vì đối tượng tấn công chỉ có ba người, không gian vô cùng hạn hẹp nên mỗi lần tấn công chỉ có thể lên bốn hoặc năm con là có thể bao trùm công kích lên ba người rồi. Nếu gia tăng số lượng có khi còn gây cản trở công kích hơn. Trong khi đồng bọn tấn công ba người thì đám sói còn lại đứng vòng ngoài phong tỏa, ánh mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn con mồi, có thể xông tới bất cứ lúc nào.
“Sát!!”
Ba người mặc dù đã trải qua trăm nghìn trận chiến trên sa trường nhưng lúc này cũng không tìm ra được phương pháp rút chạy nào. Vương Nhị thân hình cao to khác thường, tay cầm đao tả xung hữu đột với đám dã lang đang vây công.
“Quét ngang ngàn quân!!”
Đao vung ra, sát khí vốn được ngưng tụ qua hàng trăm trận chiến theo đó hoàn toàn kích phát ra ngoài tạo ra một thứ khí thế vô cùng thảm liệt không gì cản lại được. Một đao này đúng như là trên chiến trường quét ngang ngàn quân. Trong quân đội, kĩ năng chiến đấu cơ bản là gọn gàng và trực tiếp. Muốn giết được nhiều địch thì phải tạo ra lực sát thương mạnh.
“Phốc!!”
Chiến đao vốn vô cùng sắc bén, một đao chém ra nhanh như thiểm điện, trực tiếp chém xuống đầu một dã lang. Con sói này mặc dù đang ở giữa không trung bị một đao nhằm chính đầu bổ xuống nhưng hai móng vuốt vẫn như trước hung hăng cắm vào tay trái của Vương Nhị.
“Soạt!!”
Trong một trảo này dường như còn phát ra ngân quang trong chớp mắt.
Đám hộ vệ đi cùng Xuất Vân công chúa đến đây vốn không mặc khôi giáp nên lực phòng ngự phi thường yếu, làm sao có thể ngăn cản được móng vuốt sắc bén của bầy sói.
“Ngao ô!!”
Xung quanh lại đồng loạt vang lên tiếng sói tru. Dã lang tính hung hăng hiếu chiến, một đao này làm sao có thể khiến chúng lui bước, ngược lại càng khiến chúng trở nên điên cuồng tấn công. Từng con sói một, con này ngã xuống, con sau lại xông lên không một chút nao núng, cho dù chết cũng phải để lại trên người đối phương chút thương tổn.
Tấn công ngay từ đầu nên chỉ trong chốc lát, đã có hơn mười dã lang nằm xuống, nhưng ba người kia toàn thân cơ hồ cũng thấm đẫm máu tươi của chính mình cùng với máu của dã lang. Máu theo vết thương chảy ra, dầy đặc quanh thân. Khí lực của ba người cạn kiệt dần, dường như không thể trụ thêm bao lâu nữa.
“Huynh đệ, nếu còn kiếp sau ta nhất định vẫn cùng hai người làm anh em tốt. Vương Nhị ta xin đi trước một bước. Giết!!” Vương Nhị hét lớn một tiếng đầy thảm liệt rồi bước nhanh tới phía trước, một đao bổ xuống.
“Quét ngang ngàn quân!!”
“Lực phách Hoa sơn!!”
Một mảnh huyết vũ cuồn cuộn nổi lên, nhưng Lang vương sao có để yên cho hắn tung hoành ngang dọc. Chỉ nghe một tiếng gầm, sau đó hơn mười dã lang cùng xông đến trực tiếp cắn nát yết hầu Vương Nhị.
“Kiếp sau xin cùng làm huynh đệ!”
Hai người hầu tử cũng hét lớn một tiếng cũng đánh chém ra ngoài. Bọn họ đã sớm biết, hãm thân ở đây hôm nay chính là khó mà sống sót trở về nên chỉ muốn càng chém giết nhiều trước khi chết càng tốt.
Quả nhiên không lâu sau, hai người cũng bỏ mạng dưới móng vuốt của bầy sói.
“Ngao ô!!”
Lang vương nhìn thi thể ba nhân loại đã chết hàn quang trong mắt lóe ra, hắn ra lệnh cho chúng lang kéo thi thể ba người vào trong sơn động. Đám dã lang vừa quần công ba người lập tức tha ba cái thi thể đi vào.
Chuyện hậu sự tạm thời không đề cập tới. (Tức là chuyện… làm thịt ấy mà @@)
Mặc dù ba người hầu tử đều táng thân dưới móng vuốt của đám dã lang nhưng tín hiệu ba người phát đi đã tập trung ánh mắt của toàn bộ đám người trong đoàn. Mọi người đang cấp tốc tiến lại phía phát ra phượng hoàng lửa.
“Mau nhìn, người của chúng ta đã phát ra tín hiệu. Là ở hướng đông nam.” Dục hỏa phượng hoàng là biểu tượng của hoàng thất. Nhìn thấy hình ảnh phượng hoàng lửa trên không trung, Tần Hải nhất thời chấn động toàn thân, biết rằng ở nơi phát ra tín hiệu đã phát hiện ra gì đó.
“Còn chờ gì nữa, mau gọi người trở về, chúng ta lập tức qua đó, chắc chắn là bắt được hắc hổ này.” Xuất Vân khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, vội vàng giục.
“Ha ha, công chúa đến lúc đó cứ việc ở ngoài quan khán, ta lần này có đem theo vòng ngự thú, có nó ở đây, cho dù hắc hổ này đã thành tinh đi chăng nữa cũng sẽ phải ngoan ngoãn mà hàng phục.” Triệu Bách Xuyên vừa nói vừa đem từ trong túi trữ vật ra một vòng tay màu vàng. Trên hạng quyển này còn có vô số phù kiện rất nhỏ trông vô cùng thần bí.
“Chỉ cần tìm ra hắc hổ, có thứ này, khẳng định nó sẽ thành sủng vật của công chúa.”
Triệu Bách Xuyên tự tin nói tiếp, hiển nhiên đối với ngự thú vòng này rất tin tưởng. Hắn chắc chắn nếu hắc hổ xuất hiện sẽ dễ dàng khống chế được, lúc ấy dâng lên cho Xuất Vân làm lễ vật, nói không chừng có thể chiếm được tâm ý của vị công chúa này.
Lúc này, các đội phân tán trong Hổ Khâu sơn mạch nhìn thấy dục hỏa phượng hoàng trên bầu trời liền lập tức quay trở về. Không làm cho bọn Tần Hải phải chờ lâu, đại đội nhân mã sau đó cấp tốc hướng nơi phát ra tín hiệu chạy tới.
Trường đao đều được rút ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén đầy nhuệ khí, đội ngũ này quả nhiên tạo ra thanh thế vô cùng lớn.
Đương nhiên, tín hiệu này không chỉ dẫn đường cho đám người Xuất Vân công chúa. Trong rừng lúc này còn có không ít người của giang hồ đều bị hình ảnh của phượng hoàng lửa hấp dẫn, đều cấp tốc hướng về phía đó. Mỗi nơi họ đi qua đều làm chim chóc bay lên tán loạn.
“Đây là tiếng của Bái Nguyệt, chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh?”
Đang ở trong sơn động chú tâm sắp xếp đồ hình trên bảo hạp, Đế Thích Thiên nghe được tiếng sói tru cao vút, vội bừng tỉnh, không khỏi nhíu mày. Nhìn Khâm Thiên bảo hạp dưới thân một chút, hắn dùng miệng mang bảo hạp đi tới thạch bích phía trước sau đó huy động hổ trảo trực tiếp đánh lên bức tường bằng đá kiên cố này.
Tác giả :
Cô Độc Phiêu Lưu