Vấn Vương Lòng Anh
Chương 35
Editor: Lục.
Sau lưng Văn Mộc Cảnh đổ mồ hôi, miệng vết thương thật sự quá sâu, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười với cô, lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Anh cố gắng chịu thêm lát nữa, chúng ta sẽ sớm được cứu ra ngoài thôi.”
Cô đỡ cánh tay anh để cho anh điểm tựa, sau đó cô lấy ra một chiếc kính râm từ khe hở bên dưới, cô cầm nó gõ gõ vào thanh thép bên cạnh nhằm tạo ra âm thanh cầu cứu.
Cô vừa gõ được vài cái, đột nhiên Văn Mộc Cảnh ôm chặt lấy cô, anh vùi đầu vào sau tai cô
Đường Oanh nghĩ rằng anh không đủ sức đứng vững, cô bèn dừng tay lại, lúng túng đưa tay lên vuốt sau đầu anh, cô lo lắng muốn biết trạng thái sức khỏe của anh như thế nào, cô lại cảm thấy sau tai có chút ngưa ngứa, tê dại.
“Đường Đường, đừng đẩy anh ra.”
Anh bám chặt trên người cô, lại sợ cô sẽ đẩy mình ra, anh bày ra vẻ đáng thương nói thêm một câu nữa: “Anh đang bị thương.”
“…”
Anh biết cô dễ mềm lòng nên đã thành công chọc trúng khuyết điểm này của cô, ban đầu Đường Oanh vốn định đẩy anh ra nhưng sau khi anh nói xong, cô đã không làm thế, cô không thể làm vậy với một người đang bị thương.
Văn Mộc Cảnh cụp mắt suy nghĩ, hồi lâu mới nói: “Đường Đường, em thích diễn xuất thì cứ làm đi, sau này bất cứ chuyện gì anh cũng ủng hộ em, cho dù anh có ghen cũng không cấm đoán em tỏa sáng nữa, sẽ để em có khoảng trời của riêng mình, tự do bay lượn.”
“Lúc trước em cũng thấy Phó Nguyệt đăng weibo rồi đúng không? Anh không thích cô ta, không liên hôn với cô ta, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu em.”
“Trước đây anh không hiểu được tình yêu, đã lỡ khiến em tổn thương rồi, em không phải thú cưng hay món đồ chơi gì đó, em là người mà đời này anh đã nhận định sẽ trở thành vợ mình.”
“…”
Hơi thở của anh trầm ổn, giọng nói dễ nghe và ấm áp của anh nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, khiến cho những lời bộc lộ tâm tình của anh nghe có vẻ rất chân thành.
Đường Oanh cố gắng khiến nhịp tim đang đập nhanh của mình bình ổn lại.
Hai bên tai cô nóng lên, đỏ bừng, nếu chỗ này sáng hơn một chút chắc anh sẽ thấy rõ ràng cảm xúc hoảng loạn trong mắt cô
anh kiên nhẫn giải thích tất cả những chuyện hiểu lầm giữa hai người, đưa ra lời khẳng định chắc chắn, không để cô nghi ngờ thêm điều gì.
Hơn nữa mấy từ như “ghen, anh yêu em, vợ” bình thường anh cũng không tùy tiện nói ra.
Lần này anh lại nói, còn vô cùng chân thành.
Không phải cô không biết anh đang hối lỗi, nhưng những chuyện này cô đã sớm chẳng còn để tâm.
Điều khiến cô suy nghĩ là tại sao bảy năm bên nhau anh chưa một lần rung động, tại sao bây giờ lại yêu cô? Có lẽ cũng chẳng có gì là tình yêu, chỉ là anh không cam lòng chịu thua mà thôi.
Cô không tin anh sẽ yêu cô.
Cô thừa nhận mình không thể buông bỏ tình cảm dành cho anh suốt bảy năm qua ngay lập tức, nhưng cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, con người ai rồi cũng phải lớn lên.
Nhưng nếu chỉ vì vài câu xin lỗi của anh mà cô tiếp tục bị cuốn vào, chẳng thà cứ dứt khoát bỏ đi tất cả.
Cô không thể phủ nhận bây giờ trái tim mình đang đập loạn vì anh, những lời anh nói thực sự khiến cô rung động.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, nảy sinh cảm giác rung động trong lúc hai người gặp nguy nan là ảo giác.
Có lẽ anh cũng vậy.
“Đừng nói nữa, anh bị thương, chắc là phát sốt rồi.” Cô nghiêng đầu tránh né anh.
Văn Mộc Cảnh tham lam hít mùi hương trên người cô, cười khổ nhắm mắt lại.
Anh không sốt, lúc nãy là cô tự mình sờ trán thử nhiệt độ.
Cô vẫn từ chối anh.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên, còn có cả tiếng của nhân viên cứu hộ.
Đường Oanh đỡ anh đứng vững lên, cô dùng một tay vừa gõ lên thép, vừa hét lên kêu cứu.
Ngay sau đó phía trên cũng có tiếng đáp lại.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng phá bức tường, họ gọi bác sĩ và hộ sĩ tới để đưa những người bị thương ra ngoài.
Văn Mộc Cảnh ấn huyệt thái dương, anh lắc đầu: “Em ra ngoài trước đi.”
Ngay sau đó anh nắm cổ tay cô đưa cho nhân viên cứu hộ, dùng sức đẩy cô ra ngoài.
Đường Oanh được cứu lên trước, cô vẫn chăm chú nhìn xuống dưới mãi cho đến khi anh cũng được đưa lên.
Miệng vết thương trên người Văn Mộc Cảnh lại bị rách ra do anh cử động quá mạnh, khi anh được đưa lên nằm trên cáng, nửa chiếc áo đã dính đầy máu.
Nhân viên y tế nhanh chóng xuống khỏi đống đổ nát, vì anh mất máu quá nhiều nên tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt, trước khi anh nhắm mắt rơi vào trạng thái hôn mê vẫn gắng gượng đưa mắt tìm kiếm cô.
Là Quý Ngôn Tu giữ cô lại
….
Phía bên kia, Đường Oanh bị gọi lại, xung quanh cô vây chặt rất nhiều người.
Lý Già nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Ơn trời, cuối cùng em cũng được cứu, em có bị thương không? Có máu này…”
Cô nhìn xuống những vết máu trên người mình, sau đó lại hướng mắt về phía chiếc xe cứu thương từ xa, người ta đã nâng cáng lên xe rồi, chắc là phải đưa đến bệnh viện gấp.
Chắc chắn anh sẽ ổn thôi.
Cổ họng cô như nghẹn lại: “Đây là máu của Văn Mộc Cảnh.”
Lý Già thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Lúc đó Văn tổng ở cùng em à?”
“Vâng.” Đường Oanh gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc xe cứu thương lập lòe ánh đèn.
Bên tai có rất nhiều giọng nói quan tâm cô, nhưng phải mất một lúc sau cô mới hoàn hồn lại.
Vụ sập cửa hàng ở đảo Ngô Xuyên khiến cộng đồng mạng chao đảo, cảnh sát địa phương đã đưa ra thông báo mới, công tác tìm kiếm cứu nạn cuối cùng cũng kết thúc.
Trong số những nạn nhân có hai người thiệt mạng, bảy người bị thương và một người bình an vô sự.
Văn bản thông báo đưa ra cho thấy sự cố sập nhà lần này là do nhà thầu tắc trách, vi phạm quy định xây dựng, phá bỏ cả tường chịu lực nên nhà thầu phải hoàn toàn chịu tất cả trách nhiệm.
Studio của Đường Oanh cũng nhanh chóng đăng bài báo bình an, cảm ơn đội cứu hộ.
Và cả Văn Mộc Cảnh.
Trong lúc mọi người thương xót những người đã tử vong và chửi rủa cách làm việc của thương gia thì sự cố cũng đã được giải quyết xong, lịch quay của đoàn phim cũng bị dời lại.
Ở bệnh viện, vết thương của Văn Mộc Cảnh phải khâu đến gần hai mươi mũi, vì anh mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê chưa tỉnh, bên cạnh ngoài Trình Lê ra thì không còn ai.
Anh bất tỉnh suốt một ngày một đêm, đến khi sắc trời tối mịt mới tỉnh lại.
“Văn tổng, ngài tỉnh rồi?” Trình Lê vốn đang ngồi trên ghế vội vàng đứng lên nhắc nhở: “Ngài đừng cử động, vết thương vừa mới khâu xong, bác sĩ dặn ngài phải nghỉ ngơi.”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Anh không nói chuyện trong thời gian dài nên giọng có chút khàn khàn.
Trình Lê nhìn đồng hồ: “Gần một ngày rồi, ngài muốn ăn gì ạ? Tôi sẽ đi mua.”
“Cô ấy có tới không?”
“…?”
Trình Lê suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Cô Đường chưa từng đến đây, đoàn phim vẫn đang quay nên chắc cô ấy đang bận.”
Sắc mặt Văn Mộc Cảnh tái nhợt, sau khi nghe Trình Lê nói, hy vọng trong mắt anh vừa lóe lên lại vụt tắt.
Cô chưa từng đến thăm anh sao? Cũng đúng, công việc của cô ấy bận rộn như vậy, không có thời gian là chuyện bình thường, anh không nên làm phiền đến cô.
Nhưng trong lòng anh vẫn không khống chế được muốn gặp cô.
“Trình Lê, lấy giúp tôi một bộ quần áo.”
Trình Lê vừa nghe đã hiểu ý định của anh, vội vàng ngăn cản: “Văn tổng, vết thương của ngài chưa lành, không thể đi lại được.”
“Cậu đi lấy đi.” Anh tăng âm lượng lên,
Trình Lê khuyên ngăn không được, đành phải đi lấy quần áo cho anh.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, hàng dừa xanh tốt trải dài dọc ven đường, còn có thể nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn lúc xế chiều.
Trời dần tối, đèn đường hai bên tự động thắp sáng lên, giống như những vệt sao băng.
Giờ này đoàn phim đã nghỉ quay rồi nên anhđi thẳng đến khách sạn mà Đường Oanh đang ở.
Anh cũng không biết bây giờ cô đang ở đâu, cứ đến thử xem vậy.
______
Trên bãi biển bên ngoài khách sạn Bạc Mạn, có vài chiếc ghế tắm nắng được đặt rải rác trước hàng dừa xanh.
Đường Oanh ngồi đối diện Quý Ngôn Tu, giúp cậu bôi thuốc.
Lúc nãy khi cô ra ngoài đi dạo sau bữa ăn thì gặp Quý Ngôn Tu đang ngồi ở đây bôi thuốc.
Hôm qua cậu vì giúp đội cứu hộ nâng tảng đá lên, nên trên cánh tay có một vết thương khá dài.
Vết thương tuy không sâu nhưng vẫn phải băng lại để tránh nhiễm trùng.
Đường Oanh thấy một mình cậu chật vật với mớ băng gạc nên cô đi qua giúp đỡ.
Cô dùng tăm bông giúp cậu bôi thuốc rồi nhẹ nhàng quấn băng từng lớp từng lớp và cuối cùng là cẩn thận buộc lại
“Xong rồi, thế nào? Tay nghề của tôi cũng không tệ đó chứ?”
Quý Ngôn Tu nghiêm túc ngắm nhìn cô, làn da trắng nõn hồng hào, lông mi dài cong vút, nhìn rất giống búp bê Tây Dương.
Cậu đến tận đây để bôi thuốc thực ra cũng vì muốn được nhìn cô nhiều hơn, nhưng không ngờ cô sẽ chủ động giúp cậu, trong lòng cậu có chút vui vẻ, ngọt ngào.
Đường Oanh thấy cậu im lặng, cơ đưa tay lên huơ huơ trước trước mặt cậu: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không, không có gì.” Quý Ngôn Tu chớp mắt định thần lại, cậu cúi xuống nhìn kĩ miếng băng trên tay mình: “Chị Đường Oanh, chị quấn băng đẹp hơn tôi nhiều đó.”
Cô cười nói: “Cậu chỉ làm được bằng một tay nên đương nhiên là khó rồi, tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”
Quý Ngôn Tu vừa cất thuốc vào túi vừa hỏi: “Chị Đường Oanh, hôm qua Văn tổng bị thương nặng như vậy, chị có muốn đến bệnh viện thăm anh ấy không?”
Đường Oanh hơi sững người, hôm qua Văn Mộc Cảnh vì bảo vệ cô nên trên eo anh có vết thương rất sâu, nhưng những lời thổ lộ của anh khiến cô không dám đi gặp anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nữa rồi tính.”
“À…” Quý Ngôn Tu mím môi suy nghĩ, cậu nói: “Cái đó…dạo này em thấy trên mạng người ta nói nhiều về chị và Văn tổng…”
Đường Oanh biết cậu đang nói đến chuyện gì, cô vội vàng phủ nhận: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi và anh ta không có quan hệ gì, cùng lắm thì là… đồng nghiệp thôi.”
Quý Ngôn Tu thấy cô phủ nhận nhanh như vậy, xem ra tin đồn trên mạng không phải thật rồi.
Sự xuất hiện của Văn Mộc Cảnh khiến cậu có cảm giác bị uy hiếp đến khó hiểu, bây giờ chính tai nghe cô phủ nhận, sự tự tin của cậu mới tăng lên đôi chút.
Cậu hài lòng rồi nên thay đổi chủ đề ngay: “Chị Đường Oanh, ngày mai Thanh Khuynh mời mọi người qua vịnh bên kia chơi, chị có đi không?”
Đường Oanh gật đầu “Thanh Khuynh nói với tôi rồi, tôi sẽ đi, lần đầu đi ra hải đảo thì đương nhiên phải đi thăm thú một chút.”
“Thật sao? Vậy quyết định như vậy nhé.”
“Được.”
Quý Ngôn Tu cười ngại ngùng, đột nhiên điện thoại trong túi cậu rung lên, cậu cầm lên xem tin nhắn trên màn hình, hơi không vui: “Chị Đường Oanh, Lưu Đậu có việc tìm tôi, chắc là tôi phải đi trước rồi.”
“Vậy cậu mau đi đi, đừng để anh ấy chờ lâu.”
“Vâng, vậy…gặp lại chị sau nhé.”
“Tạm biệt.”
Đường Oanh vẫy vẫy tay chào cậu, cô nhìn theo mãi đến khi bóng lưng cậu dần khuất cô mới đứng lên chuẩn bị tiếp tục đi dạo.
Cô còn chưa đi được hai bước thì Mạc Thanh Khuynh từ phía đối diện đi tới bắt chuyện với cô: “Đường Đường muốn đi ra ngoài à?”
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là xuống dưới đi lại chút thôi.”
“Ok, vậy cô đi tiếp đi, tôi đi trước nhé.” Mạc Thanh Khuynh lại nói: “Đúng rồi, ngày mai cô nhớ mang theo đồ bơi đó.”
Đường Oanh: “Gì cơ???”
Mạc Thanh Khuynh nháy mắt với cô, như muốn nói “cô tự hiểu mà” rồi nhanh chóng chạy đi.
Đường Oanh bày ra vẻ mặt khó hiểu, hình như cô hiểu, mà hình như cũng không hiểu.
Cô chắp tay sung lưng xoay người lùi lại vài bước, đột nhiên vô tình đụng phải một người.
Cô hoảng hốt kêu nhỏ một tiếng, còn chưa kịp nhìn người kia là ai, cổ tay cô đã bị nắm lấy, anh kéo cô chạy về phía hàng dừa.
Trời đã tối mịt, càng đi xa càng tối, ngay cả đèn đường cũng không chiếu đến được, bóng đêm dày đặc xung quanh khiến người ta sợ hãi.
“Anh mau thả tôi ra.” Đường Oanh lùi về phía sau, cô nhìn vào bóng lưng của người kia, có cảm giác rất giống Văn Mộc Cảnh.
Nhưng mà Văn Mộc Cảnh đang ở bệnh viện mà?
Người nọ hùng hổ bước tới, anh dồn cô vào thân cây, tay ôm chặt lấy eo cô, anh kìm nén tức giận vén tóc cô lên, hít ngửi mùi hương trên người cô.
Có vẻ điều này có thể giúp anh bình tĩnh hơn.
Đường Oanh cố gắng giãy giụa, sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt anh, cô bỗng cứng đờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao em không đến bệnh viện?”
…Sao không đến bệnh viện thăm anh?
Văn Mộc Cảnh có chút oán giận, tay anh đang ôm eo cô chợt dùng sức kéo sát lại, giống như muốn dính chặt hai người lại với nhau.
Anh thực sự rất nhớ cô.
Đường Oanh chống tay đẩy anh ra, kéo xa khoảng cách: “Tôi không rảnh.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
“Tôi…tôi…” Cô lắp bắp cố gắng tìm lý do.
Anh thấy cô mãi không nói nên câu, trong lòng anh chua xót, hàng lông mi run run, hầu kết khẽ chuyển động nhưng anh lại chẳng nói lời nào.
Sau lưng Văn Mộc Cảnh đổ mồ hôi, miệng vết thương thật sự quá sâu, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười với cô, lắc đầu tỏ vẻ không sao.
“Anh cố gắng chịu thêm lát nữa, chúng ta sẽ sớm được cứu ra ngoài thôi.”
Cô đỡ cánh tay anh để cho anh điểm tựa, sau đó cô lấy ra một chiếc kính râm từ khe hở bên dưới, cô cầm nó gõ gõ vào thanh thép bên cạnh nhằm tạo ra âm thanh cầu cứu.
Cô vừa gõ được vài cái, đột nhiên Văn Mộc Cảnh ôm chặt lấy cô, anh vùi đầu vào sau tai cô
Đường Oanh nghĩ rằng anh không đủ sức đứng vững, cô bèn dừng tay lại, lúng túng đưa tay lên vuốt sau đầu anh, cô lo lắng muốn biết trạng thái sức khỏe của anh như thế nào, cô lại cảm thấy sau tai có chút ngưa ngứa, tê dại.
“Đường Đường, đừng đẩy anh ra.”
Anh bám chặt trên người cô, lại sợ cô sẽ đẩy mình ra, anh bày ra vẻ đáng thương nói thêm một câu nữa: “Anh đang bị thương.”
“…”
Anh biết cô dễ mềm lòng nên đã thành công chọc trúng khuyết điểm này của cô, ban đầu Đường Oanh vốn định đẩy anh ra nhưng sau khi anh nói xong, cô đã không làm thế, cô không thể làm vậy với một người đang bị thương.
Văn Mộc Cảnh cụp mắt suy nghĩ, hồi lâu mới nói: “Đường Đường, em thích diễn xuất thì cứ làm đi, sau này bất cứ chuyện gì anh cũng ủng hộ em, cho dù anh có ghen cũng không cấm đoán em tỏa sáng nữa, sẽ để em có khoảng trời của riêng mình, tự do bay lượn.”
“Lúc trước em cũng thấy Phó Nguyệt đăng weibo rồi đúng không? Anh không thích cô ta, không liên hôn với cô ta, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu em.”
“Trước đây anh không hiểu được tình yêu, đã lỡ khiến em tổn thương rồi, em không phải thú cưng hay món đồ chơi gì đó, em là người mà đời này anh đã nhận định sẽ trở thành vợ mình.”
“…”
Hơi thở của anh trầm ổn, giọng nói dễ nghe và ấm áp của anh nói ra từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, khiến cho những lời bộc lộ tâm tình của anh nghe có vẻ rất chân thành.
Đường Oanh cố gắng khiến nhịp tim đang đập nhanh của mình bình ổn lại.
Hai bên tai cô nóng lên, đỏ bừng, nếu chỗ này sáng hơn một chút chắc anh sẽ thấy rõ ràng cảm xúc hoảng loạn trong mắt cô
anh kiên nhẫn giải thích tất cả những chuyện hiểu lầm giữa hai người, đưa ra lời khẳng định chắc chắn, không để cô nghi ngờ thêm điều gì.
Hơn nữa mấy từ như “ghen, anh yêu em, vợ” bình thường anh cũng không tùy tiện nói ra.
Lần này anh lại nói, còn vô cùng chân thành.
Không phải cô không biết anh đang hối lỗi, nhưng những chuyện này cô đã sớm chẳng còn để tâm.
Điều khiến cô suy nghĩ là tại sao bảy năm bên nhau anh chưa một lần rung động, tại sao bây giờ lại yêu cô? Có lẽ cũng chẳng có gì là tình yêu, chỉ là anh không cam lòng chịu thua mà thôi.
Cô không tin anh sẽ yêu cô.
Cô thừa nhận mình không thể buông bỏ tình cảm dành cho anh suốt bảy năm qua ngay lập tức, nhưng cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, con người ai rồi cũng phải lớn lên.
Nhưng nếu chỉ vì vài câu xin lỗi của anh mà cô tiếp tục bị cuốn vào, chẳng thà cứ dứt khoát bỏ đi tất cả.
Cô không thể phủ nhận bây giờ trái tim mình đang đập loạn vì anh, những lời anh nói thực sự khiến cô rung động.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, nảy sinh cảm giác rung động trong lúc hai người gặp nguy nan là ảo giác.
Có lẽ anh cũng vậy.
“Đừng nói nữa, anh bị thương, chắc là phát sốt rồi.” Cô nghiêng đầu tránh né anh.
Văn Mộc Cảnh tham lam hít mùi hương trên người cô, cười khổ nhắm mắt lại.
Anh không sốt, lúc nãy là cô tự mình sờ trán thử nhiệt độ.
Cô vẫn từ chối anh.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân từ phía trên, còn có cả tiếng của nhân viên cứu hộ.
Đường Oanh đỡ anh đứng vững lên, cô dùng một tay vừa gõ lên thép, vừa hét lên kêu cứu.
Ngay sau đó phía trên cũng có tiếng đáp lại.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng phá bức tường, họ gọi bác sĩ và hộ sĩ tới để đưa những người bị thương ra ngoài.
Văn Mộc Cảnh ấn huyệt thái dương, anh lắc đầu: “Em ra ngoài trước đi.”
Ngay sau đó anh nắm cổ tay cô đưa cho nhân viên cứu hộ, dùng sức đẩy cô ra ngoài.
Đường Oanh được cứu lên trước, cô vẫn chăm chú nhìn xuống dưới mãi cho đến khi anh cũng được đưa lên.
Miệng vết thương trên người Văn Mộc Cảnh lại bị rách ra do anh cử động quá mạnh, khi anh được đưa lên nằm trên cáng, nửa chiếc áo đã dính đầy máu.
Nhân viên y tế nhanh chóng xuống khỏi đống đổ nát, vì anh mất máu quá nhiều nên tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt, trước khi anh nhắm mắt rơi vào trạng thái hôn mê vẫn gắng gượng đưa mắt tìm kiếm cô.
Là Quý Ngôn Tu giữ cô lại
….
Phía bên kia, Đường Oanh bị gọi lại, xung quanh cô vây chặt rất nhiều người.
Lý Già nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Ơn trời, cuối cùng em cũng được cứu, em có bị thương không? Có máu này…”
Cô nhìn xuống những vết máu trên người mình, sau đó lại hướng mắt về phía chiếc xe cứu thương từ xa, người ta đã nâng cáng lên xe rồi, chắc là phải đưa đến bệnh viện gấp.
Chắc chắn anh sẽ ổn thôi.
Cổ họng cô như nghẹn lại: “Đây là máu của Văn Mộc Cảnh.”
Lý Già thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Lúc đó Văn tổng ở cùng em à?”
“Vâng.” Đường Oanh gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo chiếc xe cứu thương lập lòe ánh đèn.
Bên tai có rất nhiều giọng nói quan tâm cô, nhưng phải mất một lúc sau cô mới hoàn hồn lại.
Vụ sập cửa hàng ở đảo Ngô Xuyên khiến cộng đồng mạng chao đảo, cảnh sát địa phương đã đưa ra thông báo mới, công tác tìm kiếm cứu nạn cuối cùng cũng kết thúc.
Trong số những nạn nhân có hai người thiệt mạng, bảy người bị thương và một người bình an vô sự.
Văn bản thông báo đưa ra cho thấy sự cố sập nhà lần này là do nhà thầu tắc trách, vi phạm quy định xây dựng, phá bỏ cả tường chịu lực nên nhà thầu phải hoàn toàn chịu tất cả trách nhiệm.
Studio của Đường Oanh cũng nhanh chóng đăng bài báo bình an, cảm ơn đội cứu hộ.
Và cả Văn Mộc Cảnh.
Trong lúc mọi người thương xót những người đã tử vong và chửi rủa cách làm việc của thương gia thì sự cố cũng đã được giải quyết xong, lịch quay của đoàn phim cũng bị dời lại.
Ở bệnh viện, vết thương của Văn Mộc Cảnh phải khâu đến gần hai mươi mũi, vì anh mất máu quá nhiều nên vẫn hôn mê chưa tỉnh, bên cạnh ngoài Trình Lê ra thì không còn ai.
Anh bất tỉnh suốt một ngày một đêm, đến khi sắc trời tối mịt mới tỉnh lại.
“Văn tổng, ngài tỉnh rồi?” Trình Lê vốn đang ngồi trên ghế vội vàng đứng lên nhắc nhở: “Ngài đừng cử động, vết thương vừa mới khâu xong, bác sĩ dặn ngài phải nghỉ ngơi.”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Anh không nói chuyện trong thời gian dài nên giọng có chút khàn khàn.
Trình Lê nhìn đồng hồ: “Gần một ngày rồi, ngài muốn ăn gì ạ? Tôi sẽ đi mua.”
“Cô ấy có tới không?”
“…?”
Trình Lê suy nghĩ một lát rồi mới đáp: “Cô Đường chưa từng đến đây, đoàn phim vẫn đang quay nên chắc cô ấy đang bận.”
Sắc mặt Văn Mộc Cảnh tái nhợt, sau khi nghe Trình Lê nói, hy vọng trong mắt anh vừa lóe lên lại vụt tắt.
Cô chưa từng đến thăm anh sao? Cũng đúng, công việc của cô ấy bận rộn như vậy, không có thời gian là chuyện bình thường, anh không nên làm phiền đến cô.
Nhưng trong lòng anh vẫn không khống chế được muốn gặp cô.
“Trình Lê, lấy giúp tôi một bộ quần áo.”
Trình Lê vừa nghe đã hiểu ý định của anh, vội vàng ngăn cản: “Văn tổng, vết thương của ngài chưa lành, không thể đi lại được.”
“Cậu đi lấy đi.” Anh tăng âm lượng lên,
Trình Lê khuyên ngăn không được, đành phải đi lấy quần áo cho anh.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, hàng dừa xanh tốt trải dài dọc ven đường, còn có thể nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn lúc xế chiều.
Trời dần tối, đèn đường hai bên tự động thắp sáng lên, giống như những vệt sao băng.
Giờ này đoàn phim đã nghỉ quay rồi nên anhđi thẳng đến khách sạn mà Đường Oanh đang ở.
Anh cũng không biết bây giờ cô đang ở đâu, cứ đến thử xem vậy.
______
Trên bãi biển bên ngoài khách sạn Bạc Mạn, có vài chiếc ghế tắm nắng được đặt rải rác trước hàng dừa xanh.
Đường Oanh ngồi đối diện Quý Ngôn Tu, giúp cậu bôi thuốc.
Lúc nãy khi cô ra ngoài đi dạo sau bữa ăn thì gặp Quý Ngôn Tu đang ngồi ở đây bôi thuốc.
Hôm qua cậu vì giúp đội cứu hộ nâng tảng đá lên, nên trên cánh tay có một vết thương khá dài.
Vết thương tuy không sâu nhưng vẫn phải băng lại để tránh nhiễm trùng.
Đường Oanh thấy một mình cậu chật vật với mớ băng gạc nên cô đi qua giúp đỡ.
Cô dùng tăm bông giúp cậu bôi thuốc rồi nhẹ nhàng quấn băng từng lớp từng lớp và cuối cùng là cẩn thận buộc lại
“Xong rồi, thế nào? Tay nghề của tôi cũng không tệ đó chứ?”
Quý Ngôn Tu nghiêm túc ngắm nhìn cô, làn da trắng nõn hồng hào, lông mi dài cong vút, nhìn rất giống búp bê Tây Dương.
Cậu đến tận đây để bôi thuốc thực ra cũng vì muốn được nhìn cô nhiều hơn, nhưng không ngờ cô sẽ chủ động giúp cậu, trong lòng cậu có chút vui vẻ, ngọt ngào.
Đường Oanh thấy cậu im lặng, cơ đưa tay lên huơ huơ trước trước mặt cậu: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không, không có gì.” Quý Ngôn Tu chớp mắt định thần lại, cậu cúi xuống nhìn kĩ miếng băng trên tay mình: “Chị Đường Oanh, chị quấn băng đẹp hơn tôi nhiều đó.”
Cô cười nói: “Cậu chỉ làm được bằng một tay nên đương nhiên là khó rồi, tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”
Quý Ngôn Tu vừa cất thuốc vào túi vừa hỏi: “Chị Đường Oanh, hôm qua Văn tổng bị thương nặng như vậy, chị có muốn đến bệnh viện thăm anh ấy không?”
Đường Oanh hơi sững người, hôm qua Văn Mộc Cảnh vì bảo vệ cô nên trên eo anh có vết thương rất sâu, nhưng những lời thổ lộ của anh khiến cô không dám đi gặp anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nữa rồi tính.”
“À…” Quý Ngôn Tu mím môi suy nghĩ, cậu nói: “Cái đó…dạo này em thấy trên mạng người ta nói nhiều về chị và Văn tổng…”
Đường Oanh biết cậu đang nói đến chuyện gì, cô vội vàng phủ nhận: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi và anh ta không có quan hệ gì, cùng lắm thì là… đồng nghiệp thôi.”
Quý Ngôn Tu thấy cô phủ nhận nhanh như vậy, xem ra tin đồn trên mạng không phải thật rồi.
Sự xuất hiện của Văn Mộc Cảnh khiến cậu có cảm giác bị uy hiếp đến khó hiểu, bây giờ chính tai nghe cô phủ nhận, sự tự tin của cậu mới tăng lên đôi chút.
Cậu hài lòng rồi nên thay đổi chủ đề ngay: “Chị Đường Oanh, ngày mai Thanh Khuynh mời mọi người qua vịnh bên kia chơi, chị có đi không?”
Đường Oanh gật đầu “Thanh Khuynh nói với tôi rồi, tôi sẽ đi, lần đầu đi ra hải đảo thì đương nhiên phải đi thăm thú một chút.”
“Thật sao? Vậy quyết định như vậy nhé.”
“Được.”
Quý Ngôn Tu cười ngại ngùng, đột nhiên điện thoại trong túi cậu rung lên, cậu cầm lên xem tin nhắn trên màn hình, hơi không vui: “Chị Đường Oanh, Lưu Đậu có việc tìm tôi, chắc là tôi phải đi trước rồi.”
“Vậy cậu mau đi đi, đừng để anh ấy chờ lâu.”
“Vâng, vậy…gặp lại chị sau nhé.”
“Tạm biệt.”
Đường Oanh vẫy vẫy tay chào cậu, cô nhìn theo mãi đến khi bóng lưng cậu dần khuất cô mới đứng lên chuẩn bị tiếp tục đi dạo.
Cô còn chưa đi được hai bước thì Mạc Thanh Khuynh từ phía đối diện đi tới bắt chuyện với cô: “Đường Đường muốn đi ra ngoài à?”
Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là xuống dưới đi lại chút thôi.”
“Ok, vậy cô đi tiếp đi, tôi đi trước nhé.” Mạc Thanh Khuynh lại nói: “Đúng rồi, ngày mai cô nhớ mang theo đồ bơi đó.”
Đường Oanh: “Gì cơ???”
Mạc Thanh Khuynh nháy mắt với cô, như muốn nói “cô tự hiểu mà” rồi nhanh chóng chạy đi.
Đường Oanh bày ra vẻ mặt khó hiểu, hình như cô hiểu, mà hình như cũng không hiểu.
Cô chắp tay sung lưng xoay người lùi lại vài bước, đột nhiên vô tình đụng phải một người.
Cô hoảng hốt kêu nhỏ một tiếng, còn chưa kịp nhìn người kia là ai, cổ tay cô đã bị nắm lấy, anh kéo cô chạy về phía hàng dừa.
Trời đã tối mịt, càng đi xa càng tối, ngay cả đèn đường cũng không chiếu đến được, bóng đêm dày đặc xung quanh khiến người ta sợ hãi.
“Anh mau thả tôi ra.” Đường Oanh lùi về phía sau, cô nhìn vào bóng lưng của người kia, có cảm giác rất giống Văn Mộc Cảnh.
Nhưng mà Văn Mộc Cảnh đang ở bệnh viện mà?
Người nọ hùng hổ bước tới, anh dồn cô vào thân cây, tay ôm chặt lấy eo cô, anh kìm nén tức giận vén tóc cô lên, hít ngửi mùi hương trên người cô.
Có vẻ điều này có thể giúp anh bình tĩnh hơn.
Đường Oanh cố gắng giãy giụa, sau khi cô nhìn rõ khuôn mặt anh, cô bỗng cứng đờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao em không đến bệnh viện?”
…Sao không đến bệnh viện thăm anh?
Văn Mộc Cảnh có chút oán giận, tay anh đang ôm eo cô chợt dùng sức kéo sát lại, giống như muốn dính chặt hai người lại với nhau.
Anh thực sự rất nhớ cô.
Đường Oanh chống tay đẩy anh ra, kéo xa khoảng cách: “Tôi không rảnh.”
“Vậy bây giờ em đang làm gì?”
“Tôi…tôi…” Cô lắp bắp cố gắng tìm lý do.
Anh thấy cô mãi không nói nên câu, trong lòng anh chua xót, hàng lông mi run run, hầu kết khẽ chuyển động nhưng anh lại chẳng nói lời nào.
Tác giả :
Trà Nhị