Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần
Chương 28: Phá Vỡ Phong Ấn
Trong lúc Tiêu Quân còn đang đăm chiêu suy nghĩ thì cha chàng và Lý Vân Uyên đã tiến vào phòng, chàng cũng vô thức tiến vào theo.
Vào đến nơi, Tiêu Lâm chọn lấy hai chiếc ghế, một cho ông, một cho con dâu, hai người cùng ngồi xuống, sau khi giải thích một số điểm cần lưu ý, ông lập tức bắt đầu công việc.
Lý Vân Uyên ngồi quay lưng về phía ông, Tiêu Lâm vận nội công, trong phòng lập tức tràn đầy khủng bố khí tức, ông liền liên tục điểm vào lưng Lý Vân Uyên.
Giải bỏ phong ấn cũng không phải việc gì khó, hoàn toàn không có nguy hiểm gì, chẳng qua thời gian có chút dài và hao tổn nội lực mà thôi, về mặt kỹ thuật, Tiêu Quân chỉ thấy cha chàng làm mỗi hành động duy nhất là chọc chọc vào lưng vợ chàng mà thôi, ngoài ra không có gì khác.
Thời gian nhanh chóng trôi qua một giờ, toàn thân Tiêu Lâm thấm đẫm mồ hôi, mặc dù mệt mỏi nhưng ông không giấu nổi vui mừng hô lên: “Đã xong.”
Ông chưa kịp dứt lời, toàn thân Lý Vân Uyên đã bạo phát chân khí, là một nguồn chân khí cường đại và nồng đậm đến mức Tiêu Lâm trải qua biết bao sóng gió cũng phải thấy kinh ngạc, ông vui mừng thốt lên: “Đây chính là Cửu m Thân Thể sao? Thật không thể tin nổi, chân khí quả thật quá cường đại, lại quá thuần khiết rồi, không hổ là một trong tam đại thần thể.”
“Khụ!” Tiêu Quân ho nhẹ đánh gãy Tiêu Lâm, chàng nói: “Cha à, thời gian cũng đã muộn rồi, cha cũng nên nghỉ ngơi đi thôi.”
Tiểu tử này rõ ràng là gấp không chịu nổi, ra lệnh đuổi khách, ông đây chính là vừa hao phí bao nhiêu nội lực giúp vợ ngươi cởi bỏ phong ấn, đến một ngụm trà cũng không được uống liền bị đuổi đi, lý nào lại vậy, Tiêu Lâm giận không thể phát, đành cười lớn một tiếng: “Đúng đúng, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, ta không làm phiền hai đứa nữa.”
Nói rồi, ông định đứng lên ra khỏi phòng thì bất ngờ cơ thể Lý Vân Uyên biến đổi, thân hình thô kệch của nàng bỗng hóa nhỏ lại, trở nên thon gọn, gương mặt sưng phù xấu xí cũng trở nên xinh đẹp như tiên nữ từ trong tranh bước ra, chính là dáng vẻ và khuôn mặt cô gái trưa nay Tiêu Quân đã gặp qua.
Nàng quay lại phía Tiêu Lâm, khom lưng thành kính nói: “Cảm ơn cha đã giúp con cởi bỏ phong ấn.”
“Tốt, tốt.” Tận mức chứng kiến con dâu thay da đổi thịt, vít hóa thiên nga, ban đầu Tiêu Lâm là thật kinh ngạc, nhưng chẳng qua bao lâu liền thay bằng cảm giác vui mừng, ông kích động nói: “Vân Uyên không chỉ có thực lực nổi bật trong đám trẻ tuổi, còn là một mỹ nữ hiếm có, tiểu tử Tiêu Quân này đúng là nhặt được bảo vật rồi.”
Ông quay sang nhìn Tiêu Quân, muốn thấy vẻ kích động trong mắt chàng, thế nhưng ông nhanh chóng thất vọng, chàng lại bình tĩnh hơn ông nghĩ nhiều, trong mắt chàng nhiều hơn là phức tạp, chứ không phải là sung sướng hay vui mừng, điều này làm ông thật sự khó hiểu.
Chẳng lẽ là nói, con trai ta thích nữ nhân béo? Nên dù gương mặt con dâu có trở nên xinh đẹp thì cũng là thu không đủ bù chi?
“Ha ha.” Tiêu Lâm lại cười lên một tiếng, không cần biết con trai ông thích nữ nhân thế nào, nhưng dáng vẻ này của con dâu ông thích, so với dáng vẻ trước đó có thể làm ông hãnh diện hơn gấp không biết bao nhiêu lần, vốn dĩ chỉ mong con trai có thêm nhiều tài nguyên tu luyện, bây giờ con dâu còn xinh đẹp như vậy, quả thật là câu cá mà được cả tôm cua, sung sướng không để đâu cho hết, ông nói: “Đã không còn sớm, hai đứa nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về nghỉ ngơi đây, không làm phiền hai đứa nữa, ha ha ha.”
Nói rồi ông nhanh chóng rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại, ra ngoài phòng một khoảng, ông mới ngoái đầu lại nhìn, lẩm bẩm: “Quân Nhi, cha đã vì con lam đến mức này, còn lại con phải tự cố gắng lấy rồi.”
Phòng tân hôn bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, Tiêu Quân ngước mắt nhìn Lý Vân Uyên, Lý Vân Uyên cũng nhìn chàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau Lý Vân Uyên mới lên tiếng: “Ngươi là định chơi đấu mắt tới khi nào?”
“Khụ khụ!” Tiêu Quân mất tự nhiên giả bộ ho khan một tiếng, chàng liền vượt qua Lý Vân Uyên, tiến tới giường thoải mái nằm xuống, đánh ngáp một cái: “Ôi, giường của ta, cả một ngày trời mệt mỏi, cuối cùng cũng được ngủ rồi.”
Lý Vân Uyên đen mặt, nàng tức tối quát lên: “Nam nhi đại trượng phu lại đi tranh giường của nữ nhân, ngươi có còn là đàn ông không?”
Tiêu Quân chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng: “Ở đâu ra tranh đoạt, đây chính là giường của ta có được không? Hơn nữa, ta cũng không có nói là ngươi không thể sử dụng, nếu ngươi muốn có thể tùy ý ngồi nằm hay làm bất kỳ việc gì ngươi muốn.”
“Sử dụng chung giường với ngươi?” Lý Vân Uyên ôm tay, nhếch môi, dáng vẻ coi thường cực độ: “Ngươi là đang nằm mơ sao?”
“Vậy được, ngủ ngon.” Tiêu Quân hai tay đặt trên đầu, tùy ý nằm xuống, dáng vẻ thản nhiên, hai mắt nhắm nghiền.
“Ngươi…” Lý Vân Uyên nghẹn họng, thiên kim đại tiểu thư nàng chắc chắn sẽ không đời nào ngủ đất rồi, còn ngủ chung một giường với Tiêu Quân thì càng đừng nghĩ đến, nhưng nếu không ngủ đất, cũng không ngủ trên giường cùng chàng, vậy nàng ngủ đâu bây giờ, cũng không thể đêm tân hôn liền trở về nhà mẹ đẻ ngủ chứ.
Lý Vân Uyên rối rắm giữa phòng không biết làm sao, mười ngón tay của nàng miết miết vào nhau, vẻ mặt vô cùng phiền muộn, nàng bỗng nảy ra một ý, liền nhỏ giọng làu bàu: “Đáng ghét nữ nhân, ngươi cũng quá không nghĩa khí đi, hôm qua còn càn quấy làm phiền ta mãi không thôi, hôm nay lại trốn biến đi đâu mất cả ngày, ngươi mau mau ra đây, ta có việc khó giải quyết cần ngươi giúp.”
Đáp lại nàng là… chẳng có gì, ngay lúc Lý Vân Uyên sắp nổi đóa lên thì một giọng nói trầm ấm vang lên, là giọng của Tiêu Quân tưởng như đã chìm vào giấc ngủ: “Ngươi lẩm bẩm gì đó?”
“Việc của ngươi à?” Vốn đã mang nộ khí trong người, Lý Vân Uyên chẳng mảy máy khách khí với Tiêu Quân, giọng nói của nàng vô cùng lạnh nhạt.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, cho đến khi Tiêu Quân lần nữa lên tiếng phá vỡ: “Có chuyện này ta không hiểu, trưa nay ta gặp ngươi, rõ ràng dáng vẻ của ngươi đã thay đổi, vừa rồi trước khi cha ta đến, ngươi lại trở về với dáng vẻ “Lý Vân Uyên” mà ta biết, sau đó lại lần nữa thay đổi, vậy đâu mới là dáng vẻ thật sự của ngươi?”
“Quan tâm ta?” Lý Vân Uyên thong thả đi ra giữa phòng, tìm một cái ghế ngồi xuống bàn trà, lạnh giọng nói: “Nói ngươi quan tâm đâu là dáng vẻ thật sự của ta, chi bằng nói ngươi tò mò tại sao trưa nay ta có thể gặp ngươi trong dáng vẻ bây giờ, phải không?”
“Quả nhiên không giấu được ngươi, đó thật là điều ta tò mò, nếu như trước khi cha ta giải phong ấn cho ngươi, ngươi có thể dùng dáng vẻ xinh đẹp này gặp người, vậy sao ngươi không trở lại như thế từ đầu, chẳng lẽ nói là việc duy trì dáng vẻ này trước khi phong ấn được phá bỏ gây ra gánh nặng gì đó với ngươi? Nhưng trưa nay ta xem ngươi thật thoải mái tự nhiên, không giống như phải chịu áp lực nào.”
“Ngốc nghếch nam nhân.” Lý Vân Uyên hừ lạnh: “Nếu như ta trở lại dáng vẻ này từ đầu, khắp Đại Cự Thành này ai còn có thể xinh đẹp bằng ta nữa, hơn nữa gia thế ta lại tốt, thực lực cũng tính là ưu tú trong cùng thế hệ, ngươi nghĩ xem đến lúc đó ta còn có thể thuận lợi gả cho ngươi không?”
Tiêu Quân nhổm người dậy, nhìn Lý Vân Uyên chằm chằm, nàng ta nói vậy là có ý gì? Chàng nói ra nghi vấn: “Vậy là ngươi mong muốn thuận lợi gả cho ta là để nhanh chóng được cha ta phá bỏ phong ấn sao?”
Ngoài lý do này ra chàng thật không nghĩ đến ra nổi lý do nào khác, ai ngờ Lý Vân Uyên bĩu môi, giọng nói tràn đầy coi thường: “Nói ngươi là ngu ngốc nam nhân quả thật không oan uổng ngươi, ngươi cho rằng tại sao ta có thể trở về bộ dáng bây giờ?”
Tiêu Quân trầm mặc không nói, Lý Vân Uyên lại nói tiếp: “Xì, cách đây nhiều năm, cha ta vì cố phá hủy phong ấn của cha ngươi, đã nhờ rất nhiều người, thế nhưng lúc đó cha ta không biết rằng phong ấn vốn là không thể mạnh mẽ phá vỡ, nếu không sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến cơ thể ta, sau đó cơ thể ta phát sinh biến hóa cho ta mới rõ ràng, cho dừng tất cả việc phá bỏ phong ấn, nhưng dù cho dừng lại, những hành động trước đó đã làm ảnh hưởng đến cơ thể ta một phần, dù không làm sức khỏe ta ảnh hưởng, lại làm cho ta biến thành bộ dáng béo, xấu mà mọi người vẫn biết.”
Dừng một chút, nàng liếc nhìn Tiêu Quân, thấy chàng đang chăm chú lắng nghe, lại nói tiếp: “Mọi người luôn tưởng rằng việc tác động đến phong ấn làm cơ thể ta biến đổi, nói như thế cũng không sai, nhưng bản chất của vấn đề nằm ở việc phong ấn đã bị hủy hoại, chứ không phải bản thân ta bị hủy hoại, vậy nên chỉ cần loại bỏ phong ấn, ta không những có thể lấy lại được năng lực của Cửu m Thân Thể, còn lấy lại được dáng vẻ ban đầu của ta.”
Tiêu Quân híp mắt nhìn nàng, nàng vẫn giữ nguyên bộ dáng lười biếng tùy ý, chàng buông lời hỏi: “Theo như lời ngươi, sở dĩ trưa nay ngươi có thể gặp ta trong dáng vẻ này, là vì ngươi đã phá vỡ được phong ấn trước đó?”
“Ha ha.” Lý Vân Uyên cười nhẹ một tiếng, nàng đứng lên tiến về phía Tiêu Quân, tùy ý ngồi xuống bên cạnh chàng, chậm rãi nói: “Đúng là trước đó ta thừa sức phá bỏ phong ấn trong cơ thể, nhưng ta không có làm như thế, ta chỉ làm nó mất đi hiệu lực rồi quẳng nó vào một góc nào đó trong cơ thể mà thôi, đó là lý do ta có thể tùy ý biến đổi giữa hai hình dáng, vừa rồi cha chồng mới thật sự là đã phá bỏ nó, kể cũng có chút đáng tiếc, từ giờ ta chính là không thể dùng lại hình dáng kia rồi.”
Nghe nàng nói có chút tiếc hận, khóe mai Tiêu Quân giật giật, nhưng nghĩ kỹ lại thì xinh đẹp đôi khi cũng kéo đến phiền phức không cần thiết, quả thật có một hình dáng dự phòng cũng tốt, chàng liếc mắt nàng, hỏi: “Tại sao ngươi phải làm như thế, ý ta là nếu ngươi đã có khả năng phá bỏ phong ấn, vậy ngươi cũng có thể nói với cha người hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta, đến lúc đó dù là ta hay cha ta cũng đều không còn phương pháp nào giữ lại ngươi, ngươi hẳn là cũng biết, Cửu m Thân Thể chính là trời sinh thần thể, vô cùng trân quý, đừng nói là Chí Tôn Quốc, dù ngươi muốn gả cho chủ nhân một trong thất đại thế lực cũng chưa chắc là không được.”
“Xì.” Lý Vân Uyên xì một tiếng dài, ngoảnh mặt đi để lại cho chàng cái gáy, ghét bỏ nói: “Ta vì cái gì phải gả cho chủ nhân thất đại thế lực gì đó, ta cũng không có yêu bọn họ…”
Nói đến đây, thân thể nàng bỗng nhiên cứng đờ, nói cho cùng thì nàng với Tiêu Quân cũng đâu phải quan hệ yêu đương gì, và cho đến giờ nàng cũng chẳng có ý gì với hắn cả, hắn sẽ không hiểu lầm ý nàng chứ?
Quả nhiên Tiêu Quân cong môi, cười hỏi nàng: “Nói như vậy ngươi gả cho ta là vì ngươi yêu ta sao?”
“Nằm mơ.” Lý Vân Uyên đứng phắt dậy, gắt lên: “Ta vì cái gì mà yêu ngươi, ngươi không khỏi quá xem trọng bản thân đi, sở dĩ ta gả cho ngươi, chính là vì không muốn cha ta mang tiếng xấu bội tín bội nghĩa mà thôi. Nam nhân không phải ai cũng như nhau sao, nếu gả cho ai cũng vậy, gả cho ngươi thực hiện ước định không phải có nhiều điểm lợi nhất sao?”
“Ngươi nói cũng có lý.” Tiêu Quân gật gù, không biết chàng nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười lên: “Nhưng ta cho rằng đó chỉ là một phần nguyên nhân mà thôi, theo ta thì lý do chính ngươi muốn gả cho ta, là cho rằng thực lực của ta không bằng ngươi, không cách nào mạnh mẽ xâm phạm ngươi, đúng hay không?”
“Hơ hơ.” Lý Vân Uyên đầy mặt khinh thường: “Ta cũng không phải nữ nhân không chịu nổi như vậy, huống hồ gì trưa nay không phải ngươi đã xâm phạm ta hay sao? Hơn nữa cách đây không lâu, ngươi gây ra oanh động lớn như vậy, ngươi cho rằng ta mù hay ta điếc, thực lực của ngươi rõ ràng ở trên ta có được không.”
Tiêu Quân thâm ý cười: “Nói như vậy là ngươi nguyện ý để ta xâm phạm?”
Lý Vân Uyên mặt không đổi sắc, cười lạnh: “Ai nguyện ý để ngươi xâm phạm, ý ta là ngươi có đủ năng lực làm điều đó, chẳng qua là ta tin tưởng, ngươi sẽ không làm ra hành động cầm thú như vậy, ngươi nói xem ta đúng hay sai?”
“Ha ha.” Tiêu Quân cười lớn một tiếng, giơ ngón tay xoay mặt Lý Vân Uyên lại đối mặt với chàng, trầm giọng: “Không biết ngươi dựa vào đâu để nhận định như vậy, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điều, đối mặt với tuyệt thế mỹ nữ, nhất là trong hoàn cảnh này, chính nhân quân tử cũng có thể trở thành hạ lưu dã thú.”
Lý Vân Uyên mắt đối mắt với Tiêu Quân, biểu bình lại vô cùng bình tĩnh, tà mị cười nói: “Nói như vậy, ngươi là bị mị lực của ta hấp dẫn, muốn cùng ta làm chuyện đó sao?”
Tiêu Quân nhìm chằm chằm vào mắt Lý Vân Uyên, ở đó chỉ có trấn định, ngoài ra cũng không có sợ hãi hay dâm tà, rõ ràng cho thấy nàng cũng không sợ Tiêu Quân mạnh mẽ xâm phạm, cũng không có đặc biệt muốn cùng Tiêu Quân làm chuyện đó, Tiêu Quân “hừ” một tiếng, buông ra bàn tay trên cằm Lý Vân Uyên, nằm xuống giường xoay người lại, để cho nàng một bóng lưng, trầm giọng nói: “Đã không còn sớm, đi ngủ thôi.”
Lý Vân Uyên nhìn thấy dáng vẻ này của chàng thì thật buồn cười, nàng cố nén ý cười nằm xuống giường, nhưng lại đặt một chiếc gối dài hình ống ở giữa, nhẹ giọng cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi biết, trước khi có sự cho phép của ta cấm ngươi không được vượt qua ranh giới, nếu không đừng trách ta không khách sáo, nghe rõ chưa?”
Đáp lại nàng là không gian tĩnh lặng, Lý Vân Uyên nhìn bóng lưng Tiêu Quân, thỏa mãn mỉm cười, cuối cùng cũng xoay người lại, dùng lưng đối lưng với chàng, an ổn chìm vào giấc ngủ.