Văn Tuyết Vô Song
Chương 15
Edit: Tiêu Hiên
Ngày thứ hai, Đông Phương Vô Song và Phong Văn Tuyết cuối cùng cũng ly khai tổng đà Thần Minh giáo, lên đường đi kinh thành.
Phong Văn Tuyết bởi vì một đầu ngân phát quá ư rõ ràng, bên ngoài mang theo một cái đấu lạp che mặt, vừa vặn đem gương mặt đều che lại.
Bất quá phần lớn thời gian, y cũng ngốc ở trong xe ngựa không thích hoạt động.
Đông Phương Vô Song sợ y ngồi xe ngựa lâu, không tốt cho thân thể. Mỗi ngày cũng không nhanh chóng lên đường, không tới ban đêm liền thật sớm an bài khách ***, sau đó quấn lấy Phong Văn Tuyết đi ra ngoài tản bộ.
Phong Văn Tuyết thân thể cường kiện, không cảm thấy lên đường có gì cực khổ. Ngược lại bụng càng lúc càng lớn, làm cho y cảm thấy hành động bất tiện, vì vậy cũng không phải rất thích ra ngoài.
Hai người chậm rì rì như vậy, đi một tháng mới vừa tới kinh thành. Đông Phương Vô Song đã sớm sai người đem biệt viện an bài tốt, trực tiếp mang theo Phong Văn Tuyết đi vào.
Phong Văn Tuyết thấy không cần đi gặp Tĩnh Vương gia cùng Vương Phi, trong bụng thở phào nhẹ nhỏm.
Y đối với tương lai cùng Đông Phương Vô Song, còn chưa chuẩn bị tâm lý chu đáo.
May mắn Tĩnh Vương phủ một nhà tựa hồ đối với điều này rất thông cảm, không quấy nhiễu y thanh tịnh, chẳng qua là đưa tới ngự y cùng các loại thuốc bổ tốt nhất.
Buổi tối trên bàn ăn, Phong Văn Tuyết nhìn bữa tối trên bàn, không khỏi khóe miệng khẽ co quắp.
Đây là đem y thành heo dưỡng sao? Chính là heo cũng ăn không hết nhiều đồ như vậy.
Đông Phương Vô Song còn đang cần mẫn giúp y gắp thức ăn, nói: “A Tuyết, ăn nhiều một chút. Đây là uyên ương từ Tây Nam tiến cung, tuyết ngư Đông Hải, còn có canh sò hầm tuyết liên Tây Bắc, còn có…”
Phong Văn Tuyết trầm giọng nói: “Câm miệng! Ngươi tự ăn đi!”
Y ăn uống luôn luôn thanh đạm, nhưng sau khi có thai quả thật miệng lớn hơn. Lúc trước chê cười đại ca ăn nhiều, ai ngờ ham muốn ăn uống của mình lại càng khoa trương, một ngày hận không được ăn năm bữa, lại luôn cảm thấy đói. Nhưng bởi vì nguyên nhân thai nhi đẩy dạ dày, y mỗi lần cũng ăn được không nhiều lắm, Đông Phương Vô Song lại cho là thức ăn không hợp khẩu vị y, đợi trở về kinh thành, ở trên địa bàn của mình, dĩ nhiên liền làm thịnh soạn như thế.
Phong Văn Tuyết kể từ khi có thai tới nay, cũng không sợ ăn uống. Nhưng nhìn bàn đầy món ăn, lại có loại cảm giác không thể nào hạ miệng. Miễn cưỡng ăn vài miếng, lấp đầy bụng, liền không chịu ăn nữa.
Đông Phương Vô Song khuyên không được y, không thể làm gì khác hơn là dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Phong Văn Tuyết trở lại phòng,duỗi cái lưng mỏi, nói: “Ta muốn tắm rửa. sai người đi chuẩn bị dục trì.”
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc nói: “Đã sớm chuẩn bị tốt. Biết ngươi mấy ngày nay chưa từng hảo hảo tắm rửa, sớm nhịn không được.”
Chỗ khác *** mặc dù có dục dũng, nhưng đối với loại người ‘yêu cầu cao’ như Phong Văn Tuyết mà nói, dĩ nhiên không thể thỏa mãn.
Phong Văn Tuyết liếc hắn một cái, nói: “Không cho phép ngươi đi vào.”
Đông Phương Vô Song nói: “Không được. Ngươi hiện tại hành động không tiện, vạn nhất ngã thì làm sao?”
Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi cho ta là người gì? Thành thật ở lại bên ngoài.”
Đông Phương Vô Song bất mãn bĩu môi, cũng không dám cưỡng cầu.
Mấy ngày nay, hai người mặc dù luôn luôn đồng sàng cộng chẩm nhưng bởi vì Phong Văn Tuyết đang có thai, Đông Phương Vô Song luôn luôn đè nén dục vọng của mình, cũng không cùng y hoan hảo qua.
Phong Văn Tuyết cũng không cố kỵ phương diện này, chẳng qua là hiện tại bụng lớn, hình dáng bất nhã, lại một mực lên đường, cho nên không dám để Đông Phương Vô Song cùng mình quá mức thân cận. Hơn nữa chuyện tắm rửa…, nhớ tới địa điểm bọn họ lần đầu hoan ái … Phong Văn Tuyết càng không dám để cho hắn nhích tới gần.
Hôm nay vào kinh thành, cuối cùng cũng an ổn trôi qua. Phong Văn Tuyết buổi trưa thiêm thiếp chốc lát, hiện tại tinh thần rất tốt, thế là quyết định hảo hảo tẩy đi nhất lộ phong trần vừa qua.
Dục thất chuẩn bị xong, Phong Văn Tuyết một mình đi vào, thấy bên trong trang hoàng quá mức sạch sẽ thanh lịch, không hổ là biệt viện vương phủ.
Y cởi y phục ra, đỡ lấy bụng dưới nhô cao của mình, chậm rãi đi vào dục trì, thoải mái mà thở dài một tiếng, thong thả thanh tĩnh lại.
Không cần mang danh hiệu giáo chủ, không cần xử lý giáo vụ chồng chất như núi, không cần đeo theo mặt nạ thận trọng đối nhân xử thế… Trừ không thể luyện công làm cho người khó chịu, còn lại tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Phong Văn Tuyết là người thích hưởng thụ, thích đối xử tử tế với bản thân. Mặc dù y làm giáo chủ cũng làm rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cái gì đều không cần quản, cảm giác buông tay hết thảy rất không tệ.
Y tỉ mỉ rửa sạch thân thể một lần, liền ngâm mình trong nước ấm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng qua y không biết người có thai kiêng kỵ ngâm mình lâu, một lát sau, thân thể liền có phản ứng.
Đầu tiên là tiểu gia khỏa trong bụng bắt đầu hành hạ. Sau khi đá y mấy cái bắt đầu được voi đòi tiên, không biết là tung mình hay là động, bắt đầu ở bên trong ngọa nguậy không ngừng.
Phong Văn Tuyết lần đầu gặp tình huống lợi hại như thế, không khỏi hít vào ngụm khí, cúi đầu nhìn bụng của mình, hai tay cố gắng trấn an.
Bất quá tiểu gia khỏa một chút không nể mặt, giày vò càng lợi hại hơn.
Phong Văn Tuyết cảm thấy không ổn, liền muốn từ trong dục trì đi ra. Nhưng vừa mới đứng dậy, cảm giác được có chút váng đầu hoa mắt, tay chân mềm nhùn, đành phải ngồi ở bên cạnh dục trì nghỉ ngơi một chút.
Y không quá thích ứng cảm giác mình suy yếu như vậy, hơi chút hòa hoãn hòa hoãn, liền muốn nhấc chân bước ra. Ai ngờ cánh tay khẽ chống về sau, đúng lúc đụng ngã thùng gỗ nhỏ múc nước, rầm rầm một tiếng rơi trên mặt đất, thanh âm lại rất lớn.
Đúng lúc này trong bụng Phong Văn Tuyết lại là một trận đau đớn, y hừ một tiếng, bưng lấy bụng gục ở bên cạnh dục trì.
“A Tuyết, ngươi xảy ra chuyện gì!”
Đại môn bị tông vỡ, Đông Phương Vô Song xông vào.
Hắn vốn canh ở ngoài cửa, lỗ tai dán vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Thanh âm thùng gỗ rơi trên mặt đất, còn có tiếng rên rỉ của Phong Văn Tuyết, hắn cũng nghe được rõ ràng. Trong bụng vừa lo lắng vừa sốt ruột, liền xông vào.
Phong Văn Tuyết hết sức chật vật, không chỉ có thân thể xích lõa, hơn nữa tư thế lại không quá lịch sự. Y vừa lúc bên cạnh Đông Phương Vô Song, thân thể nhoài về phía trước gục ở mép dục trì, phía trước ôm bụng, phía sau nâng mông, lại ***, nghĩ thế nào cũng mất thể diện.
Đông Phương Vô Song không chú ý những thứ này. Hắn cho là Phong Văn Tuyết trượt chân, vội vàng nhào về phía trước, khẩn trương nói: thư hương môn đệ “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không trượt chân? Có đập đầu vào chỗ nào không? Bụng có đau hay không?”
Phong Văn Tuyết thấy hắn khẩn trương cùng quan tâm mình như thế, trong lòng ấm áp, cũng không còn ảo não. Ngồi trở lại dục trì, nâng nâng trán, nói: “Hình như là ngâm quá lâu, đầu có chút choáng váng.”
Đông Phương Vô Song giẫm lên bậc thang dục trì, cũng không để ý y phục trên người bị ướt, một bên đỡ y dậy, một bên quan tâm ‘Trách cứ’ nói: “Ngươi không nên ngâm lâu như thế. Ta sớm nhắc nhở ngươi thì tốt rồi.”
Phong Văn Tuyết cũng không cậy mạnh nữa, liền vịn lấy cánh tay hắn đứng lên, cẩn cẩn dực dực bước khỏi dục trì.
Đông Phương Vô Song lấy ra khăn vải, giúp y lau thân thể.
Phong Văn Tuyết thân thể xích lõa, trong lòng có chút xấu hổ, liền nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Đông Phương Vô Song làm sao chịu? Nói: “Ta giúp ngươi.”
Hắn lúc này mới chú ý tới Phong Văn Tuyết vóc người biến hóa, có cái mỹ quan không thể nói rõ của người mang thai.
Đông Phương Vô Song người này, thập phần thích sắc đẹp. Hắn đối Phong Văn Tuyết lần đầu động tình, cũng bởi vì ” sắc đẹp ” kia của Phong Văn Tuyết cùng người khác bất đồng hấp dẫn hắn mới gần năm tuổi.(mê zai từ bé ^-^)
Lại nói, Phong Văn Tuyết mặc dù lớn lên hết sức tuấn mỹ, được xưng tụng là một mỹ nam tử, nhưng vẻ mặt quá ư âm chí, cằm hơi nhọn, đuôi mắt hơi lệ, lại là một đầu ngân phát, khó tránh khỏi làm cho người ta nhìn sinh lòng e sợ toan tính. Hơn nữa tính tình hỉ nộ vô thường, càng làm cho người ta không dám thân cận.
Đông Phương Vô Song lại không biết ma xui quỷ khiến gì, liền thích Phong Văn Tuyết. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, càng về sau càng cảm thấy mọi thứ ở Phong Văn Tuyết đều hợp khẩu vị hắn.
Chính là hai người họ cũng có hơn nửa năm chưa từng thân cận. Hơn một tháng qua mặc dù ngày đêm chung đụng, nhưng vẫn không có hành động gì thân mật. Hơn nữa buổi tối, Phong Văn Tuyết căn bản hơi chạm gối liền dính lấy. Cho dù nhất thời không ngủ, để cho Đông Phương Vô Song xoa bóp thắt lưng, nắn qua nắn lại đã ngủ rồi.
Vì vậy lúc này Đông Phương Vô Song đột nhiên nhìn thấy Phong Văn Tuyết thân thể xích lõa, không khỏi cảm thấy có chút xa lạ, nhận lấy sự đả kích không nhỏ.
Hắn nhất thời giật mình ngẩn người, chỉ cảm thấy… Trong lòng có loại cảm giác cổ quái. Thật giống như vừa kiêu ngạo, lại có chút thất vọng, vừa thương yêu, lại có chút ít tan vỡ.
Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Phong Văn Tuyết lau khô trên người, liền phủ thêm áo ngoài, quay đầu thấy Đông Phương Vô Song nhìn mình ngẩn người, vẻ mặt thập phần vi diệu.
Phong Văn Tuyết ánh mắt chợt lóe, đáy mắt chiếu ra một tia sắc lạnh.
Y diện vô biểu tình đỡ lấy thắt lưng, chậm rãi ra khỏi dục thất.
Đông Phương Vô Song kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, đỡ lấy cánh tay y, cùng y trở lại ngọa thất.
Phong Văn Tuyết ngồi xuống bên giường, nhìn một chút Đông Phương Vô Song nói: “Ta cần nghỉ ngơi. Còn ngươi?”
Nếu là bình thường, Đông Phương Vô Song nhất định đón một câu: “Tự nhiên là cùng ngươi ở chung một chỗ.”
Nhưng tối nay hắn chần chờ một chút, nói: “Ngươi ngủ trước đi, hôm nay vừa trở về, ta còn có chút chuyện muốn đi thư phòng xử lý.”
Phong Văn Tuyết nhìn hắn, không nói gì, hai tay chống đệm giường, giữ lấy bụng từ từ chuyển đến trên giường.
Đông Phương Vô Song giúp y cởi giầy, đột nhiên nói: “Đầu tóc còn ướt, ta giúp ngươi lau một chút.”
Phong Văn Tuyết hơi không kiên nhẫn nói: “Không cần quản nó, lập tức tự khô.”
Đông Phương Vô Song kiên trì nói: “Không được. Ngày hôm sau sẽ nhức đầu. ” nói xong lấy ra một tấm vải khô, tỉ mỉ giúp y lau tóc.
Phong Văn Tuyết màu tóc mặc dù tuyết trắng, vừa nhìn như ông già xế chiều, nhưng nhích tới gần nhìn lại, nhưng phát giác chất tóc vô cùng tốt, mềm mại sáng bạc, màu sắc lóng lánh khỏe mạnh, hoàn toàn bất đồng với người già.
Đông Phương Vô Song yêu thích không buông tay mà lau.Phong Văn Tuyết lưng đưa về phía hắn xếp chân ngồi ở trên giường, nhưng bụng y quá lớn, chẳng bao lâu liền duy trì không được, lúc này trong bụng hài tử lại náo loạn lên.
Phong Văn Tuyết âm thầm cau mày, một tay chống lấy thân thể to lớn, một tay ở trên bụng qua lại vuốt ve.
Đông Phương Vô Song rất nhanh liền phát giác y giống như không thoải mái, vội nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phong Văn Tuyết cau mày nói: “Tiểu gia khỏa tối nay nháo lợi hại…! ── ” y mới vừa nói chuyện, liền bị tàn nhẫn đá một cước, đau đến y không nhịn được hít ngụm khí.
Đông Phương Vô Song vội vàng trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy y, để cho y tựa vào người mình, hai tay ôm lấy thắt lưng của y, nói: “Ta tới giúp ngươi xoa xoa.”
Phong Văn Tuyết nói: “Không tác dụng. Không chờ hắn mệt mỏi không được.”
Đông Phương Vô Song chỉ cảm thấy bụng y ấm áp mềm mại, nhưng phía dưới lại thô sáp, tiểu gia khỏa ở bên trong nhích tới nhích lui, cảm giác hết sức rõ ràng.
Đông Phương Vô Song tâm tình tốt lên, cười hắc hắc nói: “Tiểu gia khỏa càng ngày càng hoạt bát, càng ngày càng có lực.”
Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói: “Nhất định là nhi tử, nếu không sẽ không hành hạ như thế, thật giống như ở bên trong luyện quyền.”
Đông Phương Vô Song bởi vì hai tay vòng lấy y, so đi so lại, nói: “A Tuyết, ta sao cảm thấy bụng ngươi lại lớn rất nhiều? Tiểu gia khỏa có phải hay không lớn lên?”
Phong Văn Tuyết cúi đầu nhìn bụng của mình, trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Lúc trước đại ca của y tám chín tháng mới bị y phát hiện mang thai, tựa hồ khi đó bụng đại ca có lớn như vậy. Bất quá khi đó đại ca y vóc người từ phía sau nhìn, lại cơ hồ nhìn không ra bộ dạng có thai, vòng eo cũng không có thô như mình, quả thực vượt qua vài vòng.
Phong Văn Tuyết chần chờ một chút, nói: “Mới bảy tháng đã vậy… Có thể hay không đến lúc đó không sinh được a?”
Đông Phương Vô Song lại không rõ lắm, không khỏi có chút bận tâm: “Ngày mai ta gọi ngự y tới xem cho ngươi.”
Phong Văn Tuyết ừ một tiếng, cảm thấy mệt mỏi, nói: o稥 “mặc kệ hắn, để cho hắn nháo đi. Ta muốn ngủ. ” nóixong bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đông Phương Vô Song, khóe mắt khẽ chau, thanh âm chậm rãi nói: “Còn ngươi? Lại đi thư phòng sao?”
Đông Phương Vô Song thây bộ dáng này của y, tự nhiên nói không ra lời lại đi thư phòng. Hơn nữa hiện tại hắn tâm tình chấn kinh đã bình phục rất nhiều, liền nói: “Không đi, ta cũng mệt mỏi. Chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Hắn đỡ Phong Văn Tuyết nằm xuống, chính mình trên dưới cởi y phục ra, thổi tắt ngọn đèn dầu, trèo lên giường. Đang muốn nằm xuống, bỗng nhiên cảm giác cổ tay siết chặt.
Đông Phương Vô Song nghiêng đầu kỳ quái nhìn về phía Phong Văn Tuyết, lại thấy Phong Văn Tuyết nằm ở đó, mi mắt nhẹ rủ, con mắt thâm trầm mà có chút nguy hiểm nhìn hắn, khóe miệng câu khởi một độ cong như có như không, phảng phất như nhìn chăm chú con mồi yêu thích nào đó.
Đông Phương Vô Song nuốt một ngụm nước bọt, nói: “A Tuyết, đã đã muộn, ngươi mệt mỏi liền nghỉ sớm một chút…”
Hắn nói không nói, đột nhiên cổ tay đau xót, đã bị người nhéo ngã, đè ở trên giường.
Phong Văn Tuyết nâng lên thân thể,từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngoắc ngoắc cằm hắn.
Không cần nói rõ, Đông Phương Vô Song cũng biết y muốn cái gì, bị cái này cuốn hút, hắn cảm giác trong cơ thể mình ngọn lửa nào đó bắt đầu ấm lên.
“A Tuyết… ” hắn nhẹ nhàng gọi, thanh âm có chút mập mờ mà khàn khàn.
Phong Văn Tuyết ngón trỏ gảy nhẹ, gạt mở dây buộc áo lót trước ngực Đông Phương Vô Song, từng chút từng chút, từ từ đẩy ra hai bên.
Động tác của y chậm chạp mà dịu dàng, nhất cử nhất động mang theo ý vị không cho cự tuyệt.
Đông Phương Vô Song dù sao cùng y đồng sàng cộng chẩm, ân ái triền miên qua một thời gian ngắn, làm sao không biết ý tứ của y? Không khỏi thân thể cũng rục rịch dục động, thẳng đến Phong Văn Tuyết vén lên vạt áo của mình, ở trên ***g ngực trần trụi của mình qua lại khẽ vuốt.
“Ừ… Không tệ. Cường tráng chút. ” Phong Văn Tuyết thanh âm trầm thấp, ánh mắt có chút ngạo mạn mà nhìn xuống dưới coi thường, khóe miệng nhấp nhẹ.
Đông Phương Vô Song không cam lòng nhỏ giọng nói: “Ta vốn là rất cường tráng.”
Phong Văn Tuyết tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén trở nên có chút nhu hòa, một đầu ngân phát xõa xuống ở trong bóng tối lấp lánh phát quang, càng tăng thêm một cỗ mị sắc quỷ dị.
“A Tuyết…”
Đông Phương Vô Song ánh mắt bắt đầu trở nên si mê cùng động tình. Hắn nhẹ nhàng ngoắc lấy trường phát của Phong Văn Tuyết, cuốn lấy lọn tóc, điểm một chút vuốt ve ***g ngực của y.
Phong Văn Tuyết khẽ nhắm mắt, làm như hưởng thụ thở khẽ một tiếng.
Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng không nhịn được, nâng người lên, mở ra đôi môi, cẩn cẩn dực dực lộ ra đầu lưỡi, ở môi Phong Văn Tuyết khẽ liếm một chút.
Phong Văn Tuyết rủ mi mắt nhìn hắn.
Đông Phương Vô Song vừa tiến gần một bước, lại lần nữa nhẹ chạm lên. Lần này, là ngậm vào cánh môi y, đầu lưỡi nhả ra, ở trong môi y nhẹ nhàng trêu chọc.
Phong Văn Tuyết khẽ nghiêng đầu, mở ra đôi môi nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Hai người vuốt ve lẫn nhau, càng dán càng gần, hơi thở hai bên ấm áp mà quen thuộc.
Đông Phương Vô Song đưa tay nắm cổ của y, cuối cùng cũng không thỏa mãn nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, liền mãnh liệt hôn lên.
Phong Văn Tuyết thuận theo lực đạo của hắn nằm lại trên giường, nghênh hợp đòi hỏi của hắn.
Đông Phương Vô Song hôn không đầy một lát, liền thở hồng hộc, bắt đầu kích động lên. Nhưng rốt cuộc còn không có mất đi lý trí, ngẩng đầu nhìn Phong Văn Tuyết, vẻ mặt quẫn bách cùng do dự.
Phong Văn Tuyết lại không nói, chẳng qua là bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng hắn, kỹ xảo ái muội mà khiêu khích hắn.
Đông Phương Vô Song ở này phương diện tự nhiên không có kinh nghiệm lão luyện như Phong Văn Tuyết, làm sao nhịn được?
Hắn nhìn xuống bụng Phong Văn Tuyết, lại ngẩng đầu nhìn y.
Phong Văn Tuyết áp trụ cổ của hắn, đem hắn nhẹ nhàng kéo đến trước mặt, hơi thở như lan, nhu hòa chậm rãi mà trầm thấp nói: “Sao vậy? Ngươi không được?”
Đông Phương Vô Song thoáng cái tạc mao.
Những lời này đối với bất kỳ nam nhân mà nói đều vũ khí tất sát, huống chi là Đông Phương Vô Song một cái huyết khí phương cương như vậy, thiếu niên ngạo khí mười phần?
Đông Phương Vô Song chỉ cảm thấy đầu nóng lên, nhất thời cái gì cũng bất chấp.
Hắn xoát một cái xé nội y Phong Văn Tuyết, rất quả quyết tựa như nghiến răng nói: “Hôm nay sẽ để cho ngươi biết biết sự lợi hại của ta.”
Hài tử cái gì, đã bị hắn vứt sau đầu.
Phong Văn Tuyết mấp máy khóe môi, không nói gì. Nhưng đôi mắt thon dài lại khẽ híp lại, tựa vào trên gối từ trên cao xuống nhìn hắn, mang theo thần tình vi diệu tự tiếu phi tiếu.
Đông Phương Vô Song áp trên người y, bàn tay hướng xuống dưới vuốt nhẹ, vòng qua cái bụng nhô lên thô cứng của Phong Văn Tuyết, đi tới phân thân hơi cương.
Phong Văn Tuyết mặc dù người mang thai, nhưng tựa hồ cũng không ảnh hưởng chức năng nam tính của y, thậm chí khoảng thời gian gần đây dục vọng càng thêm mãnh liệt. Chỉ là trước kia y luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cảm thấy không cần thiết ẩn nhẫn.
Đông Phương Vô Song ngón tay qua lại khuấy động phân thân y, đồng thời mình cũng không có rỗi rãnh, giải khai dây lưng của mình, lấy ra ” thằng nhỏ “đã đứng thẳng nóng rực, cùng nhau bắt đầu cọ sát.
Bên trong màn trướng nhất thời chỉ nghe thanh âm hai người động tình thở dốc.
Phong Văn Tuyết tới cực nhanh, dục vọng nồng đậm, theo dịch thể phóng thích tản mát ra một cỗ hương vị nam tính đặc trưng.
Đông Phương Vô Song nâng chân của y lên, hướng bí huyệt phía sau mò mẫm. Tựa hồ lúc này hắn mới phát hiện bụng Phong Văn Tuyết có chút cản trở, không khỏi chần chờ một chút, đỡ lấy y trở mình, nói giọng khàn khàn: “Ta muốn tiến vào?”
Phong Văn Tuyết nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp nói: “Đừng nói nhảm.”
Đông Phương Vô Song không nhịn được cong cong miệng, thầm nghĩ thật không biết tại sao, tối nay a Tuyết luôn kích thích hắn.
Ma Da nam tử sau khi mang thai, hậu huyệt sẽ dần dần thay đổi. Đông Phương Vô Song mặc dù tiền hí làm qua loa, nhưng đi vào lại hết sức thuận lợi.
Bên trong nóng ướt mà ôn nhuận, thật gắt gao bao trùm hắn.
Đông Phương Vô Song thỏa mãn thở dài, gấp rút luật động.
Phong Văn Tuyết khoản khắc khi hắn tiến vào, cũng cảm thấy trong cơ thể tựa hồ trống rỗng nào đó bị lấp đầy một phen, có cảm giác kích thích mà thỏa mãn.
Đông Phương Vô Song đỡ lấy phần eo Phong Văn Tuyết, chuyên chú vận động. Mỗi một lần ra vào cũng hết sức sâu, tốc độ cũng không quá nhanh.
Dần dần hai người cũng tới cảm giác, Phong Văn Tuyết cảm thấy trong cơ thể giống như một mồi lửa đang thiêu đốt, không nhịn được rên rỉ lên tiếng, hơn nữa theo khoái cảm tiến đến tiếng càng ngày càng lớn.
“Ân, a, a, a ── “
Đông Phương Vô Song nghe thanh âm của y càng thêm hưng phấn, không khỏi kêu lên.
Màn giường bởi vì hai người vận động mang theo gió thổi mà qua lại lắc lư, mùi hương nam tính đặc trưng tràn ngập thoát ra, trong phòng khắp nơi đều lưu động không khí *** mỹ nồng đậm.
Phong Văn Tuyết giữ lấy bụng kiên trì hai lần kết hợp, dần dần có chút chống đỡ không được. Không chỉ có xương sống thắt lưng chân nặng, trong bụng tiểu gia khỏa, tựa hồ cũng bắt đầu mất hứng.
“Đợi… Đợi đợi, a, a ── “
Phong Văn Tuyết cảm thấy bụng có chút đau, không khỏi giơ giơ cánh tay, muốn cho người phía sau dừng dừng lại.
Nhưng Đông Phương Vô Song đang lần thứ hai lao tới, làm sao có thể dễ dàng dừng lại? Vừa động vừa nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phong Văn Tuyết thở gấp cả giận: “Không có cái gì… Chính là hài tử động thành lợi hại…”
Đông Phương Vô Song nói: “Có tinh thần như thế? Mới vừa rồi náo loạn hồi lâu…”
Phong Văn Tuyết tối nay thật ra thì thân thể không phải là rất thoải mái. Thứ nhất vừa tới kinh thành, vẫn còn có chút không thích ứng; thứ hai mới vừa rồi ngâm mình thời gian quá dài, thai nhi náo thành lợi hại. Chẳng qua là y ở phòng tắm thấy thần sắc Đông Phương Vô Song, nhạy cảm phát hiện hắn tựa hồ có chút không thể tiếp nhận thân thể mình sau khi mang thai.
Phong Văn Tuyết ngày đó nếu đáp ứng Đông Phương Vô Song, muốn vĩnh viễn cùng hắn ở chung một chỗ, tự nhiên sẽ không đổi ý. Đồng dạng, y cũng quyết không cho phép Đông Phương Vô Song đổi ý!
Vì vậy mặc dù buổi tối thân thể có chút khó chịu, y vẫn chủ động dụ dỗ Đông Phương Vô Song.
Hiện tại y bụng lớn, tự nhiên không cách nào ở trên cao, liền tùy vào Đông Phương Vô Song. Hơn nữa ngày đó cha y đã từng đã nói với y, nam tử cùng nữ tử bất đồng, thời gian sau khi mang thai, hoan hảo thích hợp sẽ có lợi cho sinh sản, cho nên hắn mới không có kiêng kỵ gì. Chỉ là trước kia một mực lên đường, vì giữ vững thể lực, không có tâm tình ở phương diện này mà thôi.
Phong Văn Tuyết không nhịn được nói: “Ngươi, ngươi chậm một chút…”
“Ta đã rất chậm. ” Đông Phương Vô Song ủy khuất nói.
Phong Văn Tuyết lại nói: “Không nên sâu như thế… A, a…”
“Vậy sao làm a… Vù vù…”
Đông Phương Vô Song vừa nói, một bên thân thủ sờ lên bụng của y, giúp y xoa nhẹ.
Này vừa sờ, hắn sợ hết hồn, chỉ cảm thấy bụng Phong Văn Tuyết quả nhiên động thành lợi hại, không khỏi ngừng lại.
“A Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Phong Văn Tuyết thở dốc một hơi, nói: “Không có chuyện gì.”
Bởi vì trong phòng không có đốt đèn, Đông Phương Vô Song nội lực không thâm hậu, thấy không rõ vẻ mặt Phong Văn Tuyết, lo lắng nói: “A Tuyết, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phong Văn Tuyết mới vừa rồi cảm giác rất thoải mái. Mặc dù hài tử động thành lợi hại, nhưng cũng không ảnh hưởng y tính dục bộc phát.
Y giật giật, nói: “Ngươi trước đi ra ngoài, đổi lại tư thế.”
Đông Phương Vô Song lui đi ra ngoài, nói: thư hương môn đệ “Hay là thôi đi. Tối nay cũng đủ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. ” mới vừa rồi bọn họ đã làm một hiệp, lần thứ hai mặc dù không có làm xong, nhưng ra một thân mồ hôi, hắn đã cảm thấy rất sảng khoái.
Phong Văn Tuyết cũng không miễn cưỡng, nói: “Được rồi. Bất quá cái này… Ngươi phải giúp ta giải quyết. ” nói xong chỉ chỉ ngọc trụ phía dưới bụng mình vẫn đang mãnh liệt run run.
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, nói: “kia cùng nhau giải quyết đi.”
Hắn đi qua, đem ” thằng nhỏ ” của mình và Phong Văn Tuyết cùng cầm trong tay, xoa nắn.
Phong Văn Tuyết cảm thấy hậu huyệt có chút trống rỗng tê ngứa, nhưng cảm giác hài tử nháo hung, cũng không dám tiếp tục đòi hỏi. Y hừ hừ, theo cao trào tiến tới run một cái, liền bất động.
Đông Phương Vô Song sảng khoái xong, thấy Phong Văn Tuyết không nhúc nhích, khẽ gọi hai tiếng, mới phát giác y thế nhưng đã ngủ.
Quả nhiên rất mệt a…( ta edit xôi thịt cũng mệt a =”’=)
Đông Phương Vô Song lúc này mới nghĩ đến thật ra thì mới vừa rồi hai người lên giường, Phong Văn Tuyết cũng đã nói mệt mỏi.
Trong lòng hắn nói thầm, đã như vậy, vì sao còn muốn câu dẫn hắn a.
Bất quá đáy lòng rất cao hứng, điều này nói rõ A Tuyết coi trọng mình, muốn mình.
Hắn xuống giường đi ra ngoài, để cho gã sai vặt trực đêm chuẩn bị nước nóng, đồ vật tới, chính mình bưng vào phòng, giúp Phong Văn Tuyết cùng mình cũng rửa sạch một phen, trèo lên giường ôm y nằm ngủ.
Ngày thứ hai, Đông Phương Vô Song và Phong Văn Tuyết cuối cùng cũng ly khai tổng đà Thần Minh giáo, lên đường đi kinh thành.
Phong Văn Tuyết bởi vì một đầu ngân phát quá ư rõ ràng, bên ngoài mang theo một cái đấu lạp che mặt, vừa vặn đem gương mặt đều che lại.
Bất quá phần lớn thời gian, y cũng ngốc ở trong xe ngựa không thích hoạt động.
Đông Phương Vô Song sợ y ngồi xe ngựa lâu, không tốt cho thân thể. Mỗi ngày cũng không nhanh chóng lên đường, không tới ban đêm liền thật sớm an bài khách ***, sau đó quấn lấy Phong Văn Tuyết đi ra ngoài tản bộ.
Phong Văn Tuyết thân thể cường kiện, không cảm thấy lên đường có gì cực khổ. Ngược lại bụng càng lúc càng lớn, làm cho y cảm thấy hành động bất tiện, vì vậy cũng không phải rất thích ra ngoài.
Hai người chậm rì rì như vậy, đi một tháng mới vừa tới kinh thành. Đông Phương Vô Song đã sớm sai người đem biệt viện an bài tốt, trực tiếp mang theo Phong Văn Tuyết đi vào.
Phong Văn Tuyết thấy không cần đi gặp Tĩnh Vương gia cùng Vương Phi, trong bụng thở phào nhẹ nhỏm.
Y đối với tương lai cùng Đông Phương Vô Song, còn chưa chuẩn bị tâm lý chu đáo.
May mắn Tĩnh Vương phủ một nhà tựa hồ đối với điều này rất thông cảm, không quấy nhiễu y thanh tịnh, chẳng qua là đưa tới ngự y cùng các loại thuốc bổ tốt nhất.
Buổi tối trên bàn ăn, Phong Văn Tuyết nhìn bữa tối trên bàn, không khỏi khóe miệng khẽ co quắp.
Đây là đem y thành heo dưỡng sao? Chính là heo cũng ăn không hết nhiều đồ như vậy.
Đông Phương Vô Song còn đang cần mẫn giúp y gắp thức ăn, nói: “A Tuyết, ăn nhiều một chút. Đây là uyên ương từ Tây Nam tiến cung, tuyết ngư Đông Hải, còn có canh sò hầm tuyết liên Tây Bắc, còn có…”
Phong Văn Tuyết trầm giọng nói: “Câm miệng! Ngươi tự ăn đi!”
Y ăn uống luôn luôn thanh đạm, nhưng sau khi có thai quả thật miệng lớn hơn. Lúc trước chê cười đại ca ăn nhiều, ai ngờ ham muốn ăn uống của mình lại càng khoa trương, một ngày hận không được ăn năm bữa, lại luôn cảm thấy đói. Nhưng bởi vì nguyên nhân thai nhi đẩy dạ dày, y mỗi lần cũng ăn được không nhiều lắm, Đông Phương Vô Song lại cho là thức ăn không hợp khẩu vị y, đợi trở về kinh thành, ở trên địa bàn của mình, dĩ nhiên liền làm thịnh soạn như thế.
Phong Văn Tuyết kể từ khi có thai tới nay, cũng không sợ ăn uống. Nhưng nhìn bàn đầy món ăn, lại có loại cảm giác không thể nào hạ miệng. Miễn cưỡng ăn vài miếng, lấp đầy bụng, liền không chịu ăn nữa.
Đông Phương Vô Song khuyên không được y, không thể làm gì khác hơn là dìu vào phòng nghỉ ngơi.
Phong Văn Tuyết trở lại phòng,duỗi cái lưng mỏi, nói: “Ta muốn tắm rửa. sai người đi chuẩn bị dục trì.”
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc nói: “Đã sớm chuẩn bị tốt. Biết ngươi mấy ngày nay chưa từng hảo hảo tắm rửa, sớm nhịn không được.”
Chỗ khác *** mặc dù có dục dũng, nhưng đối với loại người ‘yêu cầu cao’ như Phong Văn Tuyết mà nói, dĩ nhiên không thể thỏa mãn.
Phong Văn Tuyết liếc hắn một cái, nói: “Không cho phép ngươi đi vào.”
Đông Phương Vô Song nói: “Không được. Ngươi hiện tại hành động không tiện, vạn nhất ngã thì làm sao?”
Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi cho ta là người gì? Thành thật ở lại bên ngoài.”
Đông Phương Vô Song bất mãn bĩu môi, cũng không dám cưỡng cầu.
Mấy ngày nay, hai người mặc dù luôn luôn đồng sàng cộng chẩm nhưng bởi vì Phong Văn Tuyết đang có thai, Đông Phương Vô Song luôn luôn đè nén dục vọng của mình, cũng không cùng y hoan hảo qua.
Phong Văn Tuyết cũng không cố kỵ phương diện này, chẳng qua là hiện tại bụng lớn, hình dáng bất nhã, lại một mực lên đường, cho nên không dám để Đông Phương Vô Song cùng mình quá mức thân cận. Hơn nữa chuyện tắm rửa…, nhớ tới địa điểm bọn họ lần đầu hoan ái … Phong Văn Tuyết càng không dám để cho hắn nhích tới gần.
Hôm nay vào kinh thành, cuối cùng cũng an ổn trôi qua. Phong Văn Tuyết buổi trưa thiêm thiếp chốc lát, hiện tại tinh thần rất tốt, thế là quyết định hảo hảo tẩy đi nhất lộ phong trần vừa qua.
Dục thất chuẩn bị xong, Phong Văn Tuyết một mình đi vào, thấy bên trong trang hoàng quá mức sạch sẽ thanh lịch, không hổ là biệt viện vương phủ.
Y cởi y phục ra, đỡ lấy bụng dưới nhô cao của mình, chậm rãi đi vào dục trì, thoải mái mà thở dài một tiếng, thong thả thanh tĩnh lại.
Không cần mang danh hiệu giáo chủ, không cần xử lý giáo vụ chồng chất như núi, không cần đeo theo mặt nạ thận trọng đối nhân xử thế… Trừ không thể luyện công làm cho người khó chịu, còn lại tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Phong Văn Tuyết là người thích hưởng thụ, thích đối xử tử tế với bản thân. Mặc dù y làm giáo chủ cũng làm rất vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng cái gì đều không cần quản, cảm giác buông tay hết thảy rất không tệ.
Y tỉ mỉ rửa sạch thân thể một lần, liền ngâm mình trong nước ấm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng qua y không biết người có thai kiêng kỵ ngâm mình lâu, một lát sau, thân thể liền có phản ứng.
Đầu tiên là tiểu gia khỏa trong bụng bắt đầu hành hạ. Sau khi đá y mấy cái bắt đầu được voi đòi tiên, không biết là tung mình hay là động, bắt đầu ở bên trong ngọa nguậy không ngừng.
Phong Văn Tuyết lần đầu gặp tình huống lợi hại như thế, không khỏi hít vào ngụm khí, cúi đầu nhìn bụng của mình, hai tay cố gắng trấn an.
Bất quá tiểu gia khỏa một chút không nể mặt, giày vò càng lợi hại hơn.
Phong Văn Tuyết cảm thấy không ổn, liền muốn từ trong dục trì đi ra. Nhưng vừa mới đứng dậy, cảm giác được có chút váng đầu hoa mắt, tay chân mềm nhùn, đành phải ngồi ở bên cạnh dục trì nghỉ ngơi một chút.
Y không quá thích ứng cảm giác mình suy yếu như vậy, hơi chút hòa hoãn hòa hoãn, liền muốn nhấc chân bước ra. Ai ngờ cánh tay khẽ chống về sau, đúng lúc đụng ngã thùng gỗ nhỏ múc nước, rầm rầm một tiếng rơi trên mặt đất, thanh âm lại rất lớn.
Đúng lúc này trong bụng Phong Văn Tuyết lại là một trận đau đớn, y hừ một tiếng, bưng lấy bụng gục ở bên cạnh dục trì.
“A Tuyết, ngươi xảy ra chuyện gì!”
Đại môn bị tông vỡ, Đông Phương Vô Song xông vào.
Hắn vốn canh ở ngoài cửa, lỗ tai dán vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Thanh âm thùng gỗ rơi trên mặt đất, còn có tiếng rên rỉ của Phong Văn Tuyết, hắn cũng nghe được rõ ràng. Trong bụng vừa lo lắng vừa sốt ruột, liền xông vào.
Phong Văn Tuyết hết sức chật vật, không chỉ có thân thể xích lõa, hơn nữa tư thế lại không quá lịch sự. Y vừa lúc bên cạnh Đông Phương Vô Song, thân thể nhoài về phía trước gục ở mép dục trì, phía trước ôm bụng, phía sau nâng mông, lại ***, nghĩ thế nào cũng mất thể diện.
Đông Phương Vô Song không chú ý những thứ này. Hắn cho là Phong Văn Tuyết trượt chân, vội vàng nhào về phía trước, khẩn trương nói: thư hương môn đệ “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không trượt chân? Có đập đầu vào chỗ nào không? Bụng có đau hay không?”
Phong Văn Tuyết thấy hắn khẩn trương cùng quan tâm mình như thế, trong lòng ấm áp, cũng không còn ảo não. Ngồi trở lại dục trì, nâng nâng trán, nói: “Hình như là ngâm quá lâu, đầu có chút choáng váng.”
Đông Phương Vô Song giẫm lên bậc thang dục trì, cũng không để ý y phục trên người bị ướt, một bên đỡ y dậy, một bên quan tâm ‘Trách cứ’ nói: “Ngươi không nên ngâm lâu như thế. Ta sớm nhắc nhở ngươi thì tốt rồi.”
Phong Văn Tuyết cũng không cậy mạnh nữa, liền vịn lấy cánh tay hắn đứng lên, cẩn cẩn dực dực bước khỏi dục trì.
Đông Phương Vô Song lấy ra khăn vải, giúp y lau thân thể.
Phong Văn Tuyết thân thể xích lõa, trong lòng có chút xấu hổ, liền nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Đông Phương Vô Song làm sao chịu? Nói: “Ta giúp ngươi.”
Hắn lúc này mới chú ý tới Phong Văn Tuyết vóc người biến hóa, có cái mỹ quan không thể nói rõ của người mang thai.
Đông Phương Vô Song người này, thập phần thích sắc đẹp. Hắn đối Phong Văn Tuyết lần đầu động tình, cũng bởi vì ” sắc đẹp ” kia của Phong Văn Tuyết cùng người khác bất đồng hấp dẫn hắn mới gần năm tuổi.(mê zai từ bé ^-^)
Lại nói, Phong Văn Tuyết mặc dù lớn lên hết sức tuấn mỹ, được xưng tụng là một mỹ nam tử, nhưng vẻ mặt quá ư âm chí, cằm hơi nhọn, đuôi mắt hơi lệ, lại là một đầu ngân phát, khó tránh khỏi làm cho người ta nhìn sinh lòng e sợ toan tính. Hơn nữa tính tình hỉ nộ vô thường, càng làm cho người ta không dám thân cận.
Đông Phương Vô Song lại không biết ma xui quỷ khiến gì, liền thích Phong Văn Tuyết. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, càng về sau càng cảm thấy mọi thứ ở Phong Văn Tuyết đều hợp khẩu vị hắn.
Chính là hai người họ cũng có hơn nửa năm chưa từng thân cận. Hơn một tháng qua mặc dù ngày đêm chung đụng, nhưng vẫn không có hành động gì thân mật. Hơn nữa buổi tối, Phong Văn Tuyết căn bản hơi chạm gối liền dính lấy. Cho dù nhất thời không ngủ, để cho Đông Phương Vô Song xoa bóp thắt lưng, nắn qua nắn lại đã ngủ rồi.
Vì vậy lúc này Đông Phương Vô Song đột nhiên nhìn thấy Phong Văn Tuyết thân thể xích lõa, không khỏi cảm thấy có chút xa lạ, nhận lấy sự đả kích không nhỏ.
Hắn nhất thời giật mình ngẩn người, chỉ cảm thấy… Trong lòng có loại cảm giác cổ quái. Thật giống như vừa kiêu ngạo, lại có chút thất vọng, vừa thương yêu, lại có chút ít tan vỡ.
Hắn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Phong Văn Tuyết lau khô trên người, liền phủ thêm áo ngoài, quay đầu thấy Đông Phương Vô Song nhìn mình ngẩn người, vẻ mặt thập phần vi diệu.
Phong Văn Tuyết ánh mắt chợt lóe, đáy mắt chiếu ra một tia sắc lạnh.
Y diện vô biểu tình đỡ lấy thắt lưng, chậm rãi ra khỏi dục thất.
Đông Phương Vô Song kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, đỡ lấy cánh tay y, cùng y trở lại ngọa thất.
Phong Văn Tuyết ngồi xuống bên giường, nhìn một chút Đông Phương Vô Song nói: “Ta cần nghỉ ngơi. Còn ngươi?”
Nếu là bình thường, Đông Phương Vô Song nhất định đón một câu: “Tự nhiên là cùng ngươi ở chung một chỗ.”
Nhưng tối nay hắn chần chờ một chút, nói: “Ngươi ngủ trước đi, hôm nay vừa trở về, ta còn có chút chuyện muốn đi thư phòng xử lý.”
Phong Văn Tuyết nhìn hắn, không nói gì, hai tay chống đệm giường, giữ lấy bụng từ từ chuyển đến trên giường.
Đông Phương Vô Song giúp y cởi giầy, đột nhiên nói: “Đầu tóc còn ướt, ta giúp ngươi lau một chút.”
Phong Văn Tuyết hơi không kiên nhẫn nói: “Không cần quản nó, lập tức tự khô.”
Đông Phương Vô Song kiên trì nói: “Không được. Ngày hôm sau sẽ nhức đầu. ” nói xong lấy ra một tấm vải khô, tỉ mỉ giúp y lau tóc.
Phong Văn Tuyết màu tóc mặc dù tuyết trắng, vừa nhìn như ông già xế chiều, nhưng nhích tới gần nhìn lại, nhưng phát giác chất tóc vô cùng tốt, mềm mại sáng bạc, màu sắc lóng lánh khỏe mạnh, hoàn toàn bất đồng với người già.
Đông Phương Vô Song yêu thích không buông tay mà lau.Phong Văn Tuyết lưng đưa về phía hắn xếp chân ngồi ở trên giường, nhưng bụng y quá lớn, chẳng bao lâu liền duy trì không được, lúc này trong bụng hài tử lại náo loạn lên.
Phong Văn Tuyết âm thầm cau mày, một tay chống lấy thân thể to lớn, một tay ở trên bụng qua lại vuốt ve.
Đông Phương Vô Song rất nhanh liền phát giác y giống như không thoải mái, vội nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phong Văn Tuyết cau mày nói: “Tiểu gia khỏa tối nay nháo lợi hại…! ── ” y mới vừa nói chuyện, liền bị tàn nhẫn đá một cước, đau đến y không nhịn được hít ngụm khí.
Đông Phương Vô Song vội vàng trèo lên giường, từ phía sau ôm lấy y, để cho y tựa vào người mình, hai tay ôm lấy thắt lưng của y, nói: “Ta tới giúp ngươi xoa xoa.”
Phong Văn Tuyết nói: “Không tác dụng. Không chờ hắn mệt mỏi không được.”
Đông Phương Vô Song chỉ cảm thấy bụng y ấm áp mềm mại, nhưng phía dưới lại thô sáp, tiểu gia khỏa ở bên trong nhích tới nhích lui, cảm giác hết sức rõ ràng.
Đông Phương Vô Song tâm tình tốt lên, cười hắc hắc nói: “Tiểu gia khỏa càng ngày càng hoạt bát, càng ngày càng có lực.”
Phong Văn Tuyết hừ một tiếng, nói: “Nhất định là nhi tử, nếu không sẽ không hành hạ như thế, thật giống như ở bên trong luyện quyền.”
Đông Phương Vô Song bởi vì hai tay vòng lấy y, so đi so lại, nói: “A Tuyết, ta sao cảm thấy bụng ngươi lại lớn rất nhiều? Tiểu gia khỏa có phải hay không lớn lên?”
Phong Văn Tuyết cúi đầu nhìn bụng của mình, trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Lúc trước đại ca của y tám chín tháng mới bị y phát hiện mang thai, tựa hồ khi đó bụng đại ca có lớn như vậy. Bất quá khi đó đại ca y vóc người từ phía sau nhìn, lại cơ hồ nhìn không ra bộ dạng có thai, vòng eo cũng không có thô như mình, quả thực vượt qua vài vòng.
Phong Văn Tuyết chần chờ một chút, nói: “Mới bảy tháng đã vậy… Có thể hay không đến lúc đó không sinh được a?”
Đông Phương Vô Song lại không rõ lắm, không khỏi có chút bận tâm: “Ngày mai ta gọi ngự y tới xem cho ngươi.”
Phong Văn Tuyết ừ một tiếng, cảm thấy mệt mỏi, nói: o稥 “mặc kệ hắn, để cho hắn nháo đi. Ta muốn ngủ. ” nóixong bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đông Phương Vô Song, khóe mắt khẽ chau, thanh âm chậm rãi nói: “Còn ngươi? Lại đi thư phòng sao?”
Đông Phương Vô Song thây bộ dáng này của y, tự nhiên nói không ra lời lại đi thư phòng. Hơn nữa hiện tại hắn tâm tình chấn kinh đã bình phục rất nhiều, liền nói: “Không đi, ta cũng mệt mỏi. Chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Hắn đỡ Phong Văn Tuyết nằm xuống, chính mình trên dưới cởi y phục ra, thổi tắt ngọn đèn dầu, trèo lên giường. Đang muốn nằm xuống, bỗng nhiên cảm giác cổ tay siết chặt.
Đông Phương Vô Song nghiêng đầu kỳ quái nhìn về phía Phong Văn Tuyết, lại thấy Phong Văn Tuyết nằm ở đó, mi mắt nhẹ rủ, con mắt thâm trầm mà có chút nguy hiểm nhìn hắn, khóe miệng câu khởi một độ cong như có như không, phảng phất như nhìn chăm chú con mồi yêu thích nào đó.
Đông Phương Vô Song nuốt một ngụm nước bọt, nói: “A Tuyết, đã đã muộn, ngươi mệt mỏi liền nghỉ sớm một chút…”
Hắn nói không nói, đột nhiên cổ tay đau xót, đã bị người nhéo ngã, đè ở trên giường.
Phong Văn Tuyết nâng lên thân thể,từ trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ngoắc ngoắc cằm hắn.
Không cần nói rõ, Đông Phương Vô Song cũng biết y muốn cái gì, bị cái này cuốn hút, hắn cảm giác trong cơ thể mình ngọn lửa nào đó bắt đầu ấm lên.
“A Tuyết… ” hắn nhẹ nhàng gọi, thanh âm có chút mập mờ mà khàn khàn.
Phong Văn Tuyết ngón trỏ gảy nhẹ, gạt mở dây buộc áo lót trước ngực Đông Phương Vô Song, từng chút từng chút, từ từ đẩy ra hai bên.
Động tác của y chậm chạp mà dịu dàng, nhất cử nhất động mang theo ý vị không cho cự tuyệt.
Đông Phương Vô Song dù sao cùng y đồng sàng cộng chẩm, ân ái triền miên qua một thời gian ngắn, làm sao không biết ý tứ của y? Không khỏi thân thể cũng rục rịch dục động, thẳng đến Phong Văn Tuyết vén lên vạt áo của mình, ở trên ***g ngực trần trụi của mình qua lại khẽ vuốt.
“Ừ… Không tệ. Cường tráng chút. ” Phong Văn Tuyết thanh âm trầm thấp, ánh mắt có chút ngạo mạn mà nhìn xuống dưới coi thường, khóe miệng nhấp nhẹ.
Đông Phương Vô Song không cam lòng nhỏ giọng nói: “Ta vốn là rất cường tráng.”
Phong Văn Tuyết tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén trở nên có chút nhu hòa, một đầu ngân phát xõa xuống ở trong bóng tối lấp lánh phát quang, càng tăng thêm một cỗ mị sắc quỷ dị.
“A Tuyết…”
Đông Phương Vô Song ánh mắt bắt đầu trở nên si mê cùng động tình. Hắn nhẹ nhàng ngoắc lấy trường phát của Phong Văn Tuyết, cuốn lấy lọn tóc, điểm một chút vuốt ve ***g ngực của y.
Phong Văn Tuyết khẽ nhắm mắt, làm như hưởng thụ thở khẽ một tiếng.
Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng không nhịn được, nâng người lên, mở ra đôi môi, cẩn cẩn dực dực lộ ra đầu lưỡi, ở môi Phong Văn Tuyết khẽ liếm một chút.
Phong Văn Tuyết rủ mi mắt nhìn hắn.
Đông Phương Vô Song vừa tiến gần một bước, lại lần nữa nhẹ chạm lên. Lần này, là ngậm vào cánh môi y, đầu lưỡi nhả ra, ở trong môi y nhẹ nhàng trêu chọc.
Phong Văn Tuyết khẽ nghiêng đầu, mở ra đôi môi nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Hai người vuốt ve lẫn nhau, càng dán càng gần, hơi thở hai bên ấm áp mà quen thuộc.
Đông Phương Vô Song đưa tay nắm cổ của y, cuối cùng cũng không thỏa mãn nhẹ nhàng trêu chọc như vậy, liền mãnh liệt hôn lên.
Phong Văn Tuyết thuận theo lực đạo của hắn nằm lại trên giường, nghênh hợp đòi hỏi của hắn.
Đông Phương Vô Song hôn không đầy một lát, liền thở hồng hộc, bắt đầu kích động lên. Nhưng rốt cuộc còn không có mất đi lý trí, ngẩng đầu nhìn Phong Văn Tuyết, vẻ mặt quẫn bách cùng do dự.
Phong Văn Tuyết lại không nói, chẳng qua là bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng hắn, kỹ xảo ái muội mà khiêu khích hắn.
Đông Phương Vô Song ở này phương diện tự nhiên không có kinh nghiệm lão luyện như Phong Văn Tuyết, làm sao nhịn được?
Hắn nhìn xuống bụng Phong Văn Tuyết, lại ngẩng đầu nhìn y.
Phong Văn Tuyết áp trụ cổ của hắn, đem hắn nhẹ nhàng kéo đến trước mặt, hơi thở như lan, nhu hòa chậm rãi mà trầm thấp nói: “Sao vậy? Ngươi không được?”
Đông Phương Vô Song thoáng cái tạc mao.
Những lời này đối với bất kỳ nam nhân mà nói đều vũ khí tất sát, huống chi là Đông Phương Vô Song một cái huyết khí phương cương như vậy, thiếu niên ngạo khí mười phần?
Đông Phương Vô Song chỉ cảm thấy đầu nóng lên, nhất thời cái gì cũng bất chấp.
Hắn xoát một cái xé nội y Phong Văn Tuyết, rất quả quyết tựa như nghiến răng nói: “Hôm nay sẽ để cho ngươi biết biết sự lợi hại của ta.”
Hài tử cái gì, đã bị hắn vứt sau đầu.
Phong Văn Tuyết mấp máy khóe môi, không nói gì. Nhưng đôi mắt thon dài lại khẽ híp lại, tựa vào trên gối từ trên cao xuống nhìn hắn, mang theo thần tình vi diệu tự tiếu phi tiếu.
Đông Phương Vô Song áp trên người y, bàn tay hướng xuống dưới vuốt nhẹ, vòng qua cái bụng nhô lên thô cứng của Phong Văn Tuyết, đi tới phân thân hơi cương.
Phong Văn Tuyết mặc dù người mang thai, nhưng tựa hồ cũng không ảnh hưởng chức năng nam tính của y, thậm chí khoảng thời gian gần đây dục vọng càng thêm mãnh liệt. Chỉ là trước kia y luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cảm thấy không cần thiết ẩn nhẫn.
Đông Phương Vô Song ngón tay qua lại khuấy động phân thân y, đồng thời mình cũng không có rỗi rãnh, giải khai dây lưng của mình, lấy ra ” thằng nhỏ “đã đứng thẳng nóng rực, cùng nhau bắt đầu cọ sát.
Bên trong màn trướng nhất thời chỉ nghe thanh âm hai người động tình thở dốc.
Phong Văn Tuyết tới cực nhanh, dục vọng nồng đậm, theo dịch thể phóng thích tản mát ra một cỗ hương vị nam tính đặc trưng.
Đông Phương Vô Song nâng chân của y lên, hướng bí huyệt phía sau mò mẫm. Tựa hồ lúc này hắn mới phát hiện bụng Phong Văn Tuyết có chút cản trở, không khỏi chần chờ một chút, đỡ lấy y trở mình, nói giọng khàn khàn: “Ta muốn tiến vào?”
Phong Văn Tuyết nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp nói: “Đừng nói nhảm.”
Đông Phương Vô Song không nhịn được cong cong miệng, thầm nghĩ thật không biết tại sao, tối nay a Tuyết luôn kích thích hắn.
Ma Da nam tử sau khi mang thai, hậu huyệt sẽ dần dần thay đổi. Đông Phương Vô Song mặc dù tiền hí làm qua loa, nhưng đi vào lại hết sức thuận lợi.
Bên trong nóng ướt mà ôn nhuận, thật gắt gao bao trùm hắn.
Đông Phương Vô Song thỏa mãn thở dài, gấp rút luật động.
Phong Văn Tuyết khoản khắc khi hắn tiến vào, cũng cảm thấy trong cơ thể tựa hồ trống rỗng nào đó bị lấp đầy một phen, có cảm giác kích thích mà thỏa mãn.
Đông Phương Vô Song đỡ lấy phần eo Phong Văn Tuyết, chuyên chú vận động. Mỗi một lần ra vào cũng hết sức sâu, tốc độ cũng không quá nhanh.
Dần dần hai người cũng tới cảm giác, Phong Văn Tuyết cảm thấy trong cơ thể giống như một mồi lửa đang thiêu đốt, không nhịn được rên rỉ lên tiếng, hơn nữa theo khoái cảm tiến đến tiếng càng ngày càng lớn.
“Ân, a, a, a ── “
Đông Phương Vô Song nghe thanh âm của y càng thêm hưng phấn, không khỏi kêu lên.
Màn giường bởi vì hai người vận động mang theo gió thổi mà qua lại lắc lư, mùi hương nam tính đặc trưng tràn ngập thoát ra, trong phòng khắp nơi đều lưu động không khí *** mỹ nồng đậm.
Phong Văn Tuyết giữ lấy bụng kiên trì hai lần kết hợp, dần dần có chút chống đỡ không được. Không chỉ có xương sống thắt lưng chân nặng, trong bụng tiểu gia khỏa, tựa hồ cũng bắt đầu mất hứng.
“Đợi… Đợi đợi, a, a ── “
Phong Văn Tuyết cảm thấy bụng có chút đau, không khỏi giơ giơ cánh tay, muốn cho người phía sau dừng dừng lại.
Nhưng Đông Phương Vô Song đang lần thứ hai lao tới, làm sao có thể dễ dàng dừng lại? Vừa động vừa nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phong Văn Tuyết thở gấp cả giận: “Không có cái gì… Chính là hài tử động thành lợi hại…”
Đông Phương Vô Song nói: “Có tinh thần như thế? Mới vừa rồi náo loạn hồi lâu…”
Phong Văn Tuyết tối nay thật ra thì thân thể không phải là rất thoải mái. Thứ nhất vừa tới kinh thành, vẫn còn có chút không thích ứng; thứ hai mới vừa rồi ngâm mình thời gian quá dài, thai nhi náo thành lợi hại. Chẳng qua là y ở phòng tắm thấy thần sắc Đông Phương Vô Song, nhạy cảm phát hiện hắn tựa hồ có chút không thể tiếp nhận thân thể mình sau khi mang thai.
Phong Văn Tuyết ngày đó nếu đáp ứng Đông Phương Vô Song, muốn vĩnh viễn cùng hắn ở chung một chỗ, tự nhiên sẽ không đổi ý. Đồng dạng, y cũng quyết không cho phép Đông Phương Vô Song đổi ý!
Vì vậy mặc dù buổi tối thân thể có chút khó chịu, y vẫn chủ động dụ dỗ Đông Phương Vô Song.
Hiện tại y bụng lớn, tự nhiên không cách nào ở trên cao, liền tùy vào Đông Phương Vô Song. Hơn nữa ngày đó cha y đã từng đã nói với y, nam tử cùng nữ tử bất đồng, thời gian sau khi mang thai, hoan hảo thích hợp sẽ có lợi cho sinh sản, cho nên hắn mới không có kiêng kỵ gì. Chỉ là trước kia một mực lên đường, vì giữ vững thể lực, không có tâm tình ở phương diện này mà thôi.
Phong Văn Tuyết không nhịn được nói: “Ngươi, ngươi chậm một chút…”
“Ta đã rất chậm. ” Đông Phương Vô Song ủy khuất nói.
Phong Văn Tuyết lại nói: “Không nên sâu như thế… A, a…”
“Vậy sao làm a… Vù vù…”
Đông Phương Vô Song vừa nói, một bên thân thủ sờ lên bụng của y, giúp y xoa nhẹ.
Này vừa sờ, hắn sợ hết hồn, chỉ cảm thấy bụng Phong Văn Tuyết quả nhiên động thành lợi hại, không khỏi ngừng lại.
“A Tuyết, ngươi không sao chứ?”
Phong Văn Tuyết thở dốc một hơi, nói: “Không có chuyện gì.”
Bởi vì trong phòng không có đốt đèn, Đông Phương Vô Song nội lực không thâm hậu, thấy không rõ vẻ mặt Phong Văn Tuyết, lo lắng nói: “A Tuyết, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phong Văn Tuyết mới vừa rồi cảm giác rất thoải mái. Mặc dù hài tử động thành lợi hại, nhưng cũng không ảnh hưởng y tính dục bộc phát.
Y giật giật, nói: “Ngươi trước đi ra ngoài, đổi lại tư thế.”
Đông Phương Vô Song lui đi ra ngoài, nói: thư hương môn đệ “Hay là thôi đi. Tối nay cũng đủ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. ” mới vừa rồi bọn họ đã làm một hiệp, lần thứ hai mặc dù không có làm xong, nhưng ra một thân mồ hôi, hắn đã cảm thấy rất sảng khoái.
Phong Văn Tuyết cũng không miễn cưỡng, nói: “Được rồi. Bất quá cái này… Ngươi phải giúp ta giải quyết. ” nói xong chỉ chỉ ngọc trụ phía dưới bụng mình vẫn đang mãnh liệt run run.
Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, nói: “kia cùng nhau giải quyết đi.”
Hắn đi qua, đem ” thằng nhỏ ” của mình và Phong Văn Tuyết cùng cầm trong tay, xoa nắn.
Phong Văn Tuyết cảm thấy hậu huyệt có chút trống rỗng tê ngứa, nhưng cảm giác hài tử nháo hung, cũng không dám tiếp tục đòi hỏi. Y hừ hừ, theo cao trào tiến tới run một cái, liền bất động.
Đông Phương Vô Song sảng khoái xong, thấy Phong Văn Tuyết không nhúc nhích, khẽ gọi hai tiếng, mới phát giác y thế nhưng đã ngủ.
Quả nhiên rất mệt a…( ta edit xôi thịt cũng mệt a =”’=)
Đông Phương Vô Song lúc này mới nghĩ đến thật ra thì mới vừa rồi hai người lên giường, Phong Văn Tuyết cũng đã nói mệt mỏi.
Trong lòng hắn nói thầm, đã như vậy, vì sao còn muốn câu dẫn hắn a.
Bất quá đáy lòng rất cao hứng, điều này nói rõ A Tuyết coi trọng mình, muốn mình.
Hắn xuống giường đi ra ngoài, để cho gã sai vặt trực đêm chuẩn bị nước nóng, đồ vật tới, chính mình bưng vào phòng, giúp Phong Văn Tuyết cùng mình cũng rửa sạch một phen, trèo lên giường ôm y nằm ngủ.
Tác giả :
Thập Thế