Văn Thuyết
Chương 98
Edit: Yunchan
Trận đánh với Huyền giới tới nhanh chóng mà hạ màn cũng vội vã, tới khi tất cả lắng xuống, tứ cực đại đế đồng thời xuất thủ phong ấn lối vào Huyền giới, tới đây trận chiến với Huyền giới mới thật sự qua đi.
Sau khi trấn áp Huyền giới xong xuôi, ánh mắt mọi người bèn đổ dồn lên bốn bóng người ấy.
Ai nấy đều biết họ là nhân vật gì, thứ làm mọi người bất ngờ là Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương lại có thân phận đáng gờm như thế.
Trần ai đã lắng, Huyền giới về lại Huyền giới, còn Thần giới dĩ nhiên cũng nên trở về Thần giới.
Cổng Thần giới là do Mộ Sơ Lương dùng một thanh thiết kiếm tầm thường để bổ ra, giờ đây cũng đã đến lúc phải khép lại. Bốn bóng người đứng chơi vơi trước cổng Thần giới, mà xa xa bên kia, Vân Khâm chỉ lặng lẽ nhìn một bóng người trong số đó.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng người biến mất theo cổng Thần giới, chỉ có hai bóng người là ở lại.
Mộ Sơ Lương đón lấy ánh mắt của Vân Khâm, thấy vẻ mặt này thì biết nàng đang lo lắng điều gì, bèn bật cười nói: “Muội ở đây, dĩ nhiên ta sẽ không về Thần giới.”
Tất nhiên Vân Khâm biết rõ tâm ý của Mộ Sơ Lương, nhưng nàng còn lo cho an nguy của Mộ Sơ Lương nhiều hơn nữa: “Thần hồn của huynh không về lại cơ thể liệu có ổn thật không?”
Nói tới đây Mộ Sơ Lương mới nhớ ra, xác phàm của mình đã bị mình thọc cho hai lần rồi.
Hắn nghệt ra, bây giờ mới phát hiện lo lắng của Vân Khâm không phải vô lý.
Khi Ngụy Chước bôn ba đưa thư xong, vượt ngàn dặm về đây thì mới phát hiện chiến sự đã chấm dứt, tuy Không Thiền phái gặp phải đại kiếp Huyền giới, nhiều nơi bị hư hại nghiêm trọng nhưng may mà không có quá nhiều thương vong. Và tới khi y bước vào cửa Lăng Quang Tông thì mới phát hiện Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đã chờ mình lâu rồi.
Ngụy Chước bị Vân Khâm kéo xồng xộc tới một tòa tiểu lâu, trong lúc Ngụy Chước còn đang lơ ngơ thì đã thấy Mộ Sơ Lương lành lặn đang ôm một Mộ Sơ Lương hôn mê bất tỉnh, nhìn y với vẻ mặt hết sức vô tội, còn thở dài thườn thượt: “Ngụy tiên sinh, có thể nhờ ngài… cứu ta lần nữa không?”
Khóe mắt Ngụy Chước giật lên, ngó xuống Mộ Sơ Lương đang hôn mê, cái lổ ban đầu còn chưa vá liền giờ đã khuyến mãi thêm một cái mới.
Trong thâm tâm y sinh ra một loại cảm giác “Biết ngay mà”.
Dù sao chuyện này cũng đã gặp một lần nên Ngụy Chước lấy lại bình tĩnh rất nhanh, lập tức bắt tay vào trị thương cho Mộ Sơ Lương, khác là lần này Ngụy Chước chẳng tài nào chịu nổi kiểu nhìn chằm chằm của Mộ Sơ Lương, bèn hục hặc túm thần hồn của đối phương nhét vào trong cơ thể.
Nhờ đó mà quá trình chẩn bệnh trở nên thuận lợi hơn nhiều, nhìn Mộ Sơ Lương mới đó còn ở bên trò chuyện vui vẻ với Vân Khâm, bây giờ về lại xác thì yếu tới mức chẳng tài nào cục cựa, cũng chả còn sức để lắm mồm, Ngụy Chước cảm thấy thế giới thanh bình hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên thấy rõ.
Sau khi chưa trị xong, y nhanh tay thu gom hết đồ đạc, chẳng đợi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đuổi đã tự động rời khỏi đây.
Rồi chạy tới nơi mà y quen thuộc nhất trong Không Thiền phái này.
Căn phòng nhỏ bên cạnh kiếm trì vẫn bình yên như cũ, trận hỏa hoạn mà Huyền giới khơi lên cũng không lan tới nơi này, nhìn vào căn nhà quen thuộc này mà tâm trạng Ngụy Chước phức tạp vô cùng, trong đó còn có một loại vui sướng khó thể diễn tả, tựa như trái tim treo lửng lơ rốt cuộc cũng được đặt xuống, tựa như sống sót qua tai nạn, tựa như qua mấy ngày bôn ba mệt mỏi cũng được về nhà.
Đúng lúc này y nhìn thấy một người.
Hoa Tình đang ôm một gói đồ bước ra khỏi phòng, có vẻ là muốn tới kiếm trì, nhưng nàng vừa ra khỏi phòng thì đã đụng ngay cái người đang đứng tần ngần bên ngoài nhà.
Mai trắng đương độ đẹp nhất, núi Không Thiền giờ đây đã tan đi lớp tuyết trắng vì ngọn đuốc của Huyền giới, cởi bỏ lớp áo ngoài trắng xóa để lộ một vườn màu sắc, khiến đâu đâu cũng đượm màu ấm áp mà trước giờ chưa hề có.
Hai người đều chôn chân trong khung cảnh ấy.
Cả hai chỉ nhìn nhau mà chẳng ai mở lời, gió ấm mang theo hương mai thoang thoảng bao bọc lấy cả hai, mãi tới khi hoa mai bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, tiếng bước chân của người Không Thiền phái vọng tới, hai người mới sực hoàn hồn lại, sau đó dứt tầm mắt đi, người nào cũng nhìn thấy trên mặt đối phương màu hồng ửng.
Bẵng qua một lúc, Ngụy Chước mới lên tiếng trước, y chỉ vào gói đồ trong tay Hoa Tình, hỏi: “Cái đó… là gì thế?”
“Cái này à.” Hoa Tình chìa cái gói trong tay tới trước, lúc này mới tìm lại được cái giọng nói của mình: “Đây là nguyên liệu ta tìm được trong nhà, lần này huynh đi xa chẳng sinh ra vài chuyện sao, ta nghĩ đi xa thể nào cũng gặp chuyện phiền phức, nên quyết định đúc cho huynh một thanh kiếm, huynh mang bên mình có thể dùng để phòng thân.”
Ngụy Chước đờ ra, tới giờ mới hiểu được ý của Hoa Tình, ngập ngừng dọ lời: “Cho ta sao?”
Hoa Tình như cũng cảm thấy mình quan tâm Ngụy Chước quá mức, nàng “Ừ” nhỏ một tiếng, quan sát nét mặt của đối phương rồi vội vàng bồi thêm: “Nếu huynh không thích dùng kiếm… thì ta sẽ tặng nó cho đệ tử ta mới nhận là được rồi.”
“Ta…” Ngụy Chước lắc đầu nguầy nguậy, bước gấp tới trước mặt Hoa Tình rồi nhận lấy cái gói nhỏ trong tay nàng, hỏi dồn: “Cái này phải mang tới đâu? Kiếm trì à?”
Hoa Tình thấy phản ứng của y thì phì cười, hai người thoát ra khỏi cảm giác bùi ngùi khi tương phùng, nhanh chóng quay lại với thái độ sống chung trước đây. Theo Hoa Tình thấy, Ngụy Chước vẫn là cái người đã an ủi mình dưới màn pháo hoa rợp trời hôm đó, là cái người quái đản sợ nữ nhân Trung Nguyên ấy.
Người ấy đã trở lại rồi.
Nàng cười đến mức mi mắt cong thành một đường xinh xắn, dẫn đường cho Ngụy Chước: “Theo ta, ở bên này.”
Hai người đi tới kiếm trì, trong suốt quá trình, Hoa Tình đúc kiếm, còn Ngụy Chước thì ở bên hỗ trợ, hai người quần quật cả buổi trời, Ngụy Chước đứng canh ở bên mãi tới khi cả hai ra khỏi kiếm trì y mới hết nhịn nổi lên tiếng hỏi: “Thanh kiếm đó phải mất bao lâu mới đúc xong?”
“Đúc kiếm đâu phải chuyện một sớm một chiều, còn phải chờ rất lâu nữa.” Hoa Tình đi bên cạnh Ngụy Chước, hai người rảo bước chậm rãi, qua hồi lâu Hoa Tình mới quay ngoắc người sang, ngẩng đầu nhìn Ngụy Chước: “Phải rồi, trận đánh Huyền giới này có mấy vị tiền bối với sư huynh sư tỷ Không Thiền phái trở về, tối nay mọi người muốn tổ chức một buổi thịnh hội, huynh với ta đi dạo một chút nhé?”
Ngụy Chước hoàn toàn không có ý kiến với đề nghị này, chỉ hỏi một câu: “Đi dạo ở đâu?”
“Không Thiền phái còn nhiều nơi huynh còn chưa đi qua đâu, cách nơi ở của đệ tử không xa lắm có một hồ Tinh Sương, Không Thiền phái đổ tuyết quanh năm, chỉ có hồ Tinh Sương là bao giờ cũng nở đầy hoa sen, rất là đẹp, nghe nói là nơi nổi tiếng cho tình…” Hoa Tình nói tới đây thì im bặt, ấp úng một lát như đang nghĩ tới điều gì, sau đó không nói tiếp nữa.
Dĩ nhiên Ngụy Chước không hiểu được ý của Hoa Tình, tò mò hỏi tiếp: “Cho tình gì?”
“Nói chung là có rất nhiều người thường tới nơi đó ngắm hoa.” Hoa Tình hạ thấp giọng: “Huynh đi với ta là được rồi.”
Ngụy Chước dĩ nhiên không từ chối, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Hoa Tình kể cho Ngụy Chước nghe diễn biến trận đại chiến với Huyền giới, lúc ấy Ngụy Chước không có mặt ở hiện trường, dù chuyện đã qua rồi, nhưng khi nghe kể lại tâm trạng vẫn khác thường.
Lúc hai người chuẩn bị về nơi ở của Hoa Tình, thì Hoa Tình đột nhiên dừng chân.
Ngụy Chước nhìn Hoa Tình, còn tầm mắt của Hoa Tình thì rơi lên bóng người dưới tàng mai.
Nơi họ đang đứng hiện tại cách Lăng Quang Tông không xa mấy, chưa kể rừng mai cũng là nơi mọi người ít khi lui tới, song đối với Ngụy Chước thì bóng người này dường như rất quen thuộc.
Y đã gặp người này, năm xưa khi còn bị giam ở Thập Châu y đã gặp đối phương rất nhiều lần, trong trận hỏa hoạn ở khách điếm Phù Dung Dĩnh thành, y cũng từng gặp cô ta một lần.
Người đứng trong rừng mai Không Thiền phái, chính là Hoa Chi.
Ngụy Chước nhìn chiếc bóng ở đằng xa mà bất giác cau mày, muốn cất giọng hỏi.
Nhưng Hoa Tình đã lên tiếng trước, nàng nhìn đối phương rồi bước lên một bước, nhỏ giọng gọi với vẻ mặt rối rắm: “Tỷ tỷ.”
Trong rừng mai, Hoa Chi bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Hoa Tình.
Trận đánh với Huyền giới tới nhanh chóng mà hạ màn cũng vội vã, tới khi tất cả lắng xuống, tứ cực đại đế đồng thời xuất thủ phong ấn lối vào Huyền giới, tới đây trận chiến với Huyền giới mới thật sự qua đi.
Sau khi trấn áp Huyền giới xong xuôi, ánh mắt mọi người bèn đổ dồn lên bốn bóng người ấy.
Ai nấy đều biết họ là nhân vật gì, thứ làm mọi người bất ngờ là Sở Khinh Tửu và Mộ Sơ Lương lại có thân phận đáng gờm như thế.
Trần ai đã lắng, Huyền giới về lại Huyền giới, còn Thần giới dĩ nhiên cũng nên trở về Thần giới.
Cổng Thần giới là do Mộ Sơ Lương dùng một thanh thiết kiếm tầm thường để bổ ra, giờ đây cũng đã đến lúc phải khép lại. Bốn bóng người đứng chơi vơi trước cổng Thần giới, mà xa xa bên kia, Vân Khâm chỉ lặng lẽ nhìn một bóng người trong số đó.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng người biến mất theo cổng Thần giới, chỉ có hai bóng người là ở lại.
Mộ Sơ Lương đón lấy ánh mắt của Vân Khâm, thấy vẻ mặt này thì biết nàng đang lo lắng điều gì, bèn bật cười nói: “Muội ở đây, dĩ nhiên ta sẽ không về Thần giới.”
Tất nhiên Vân Khâm biết rõ tâm ý của Mộ Sơ Lương, nhưng nàng còn lo cho an nguy của Mộ Sơ Lương nhiều hơn nữa: “Thần hồn của huynh không về lại cơ thể liệu có ổn thật không?”
Nói tới đây Mộ Sơ Lương mới nhớ ra, xác phàm của mình đã bị mình thọc cho hai lần rồi.
Hắn nghệt ra, bây giờ mới phát hiện lo lắng của Vân Khâm không phải vô lý.
Khi Ngụy Chước bôn ba đưa thư xong, vượt ngàn dặm về đây thì mới phát hiện chiến sự đã chấm dứt, tuy Không Thiền phái gặp phải đại kiếp Huyền giới, nhiều nơi bị hư hại nghiêm trọng nhưng may mà không có quá nhiều thương vong. Và tới khi y bước vào cửa Lăng Quang Tông thì mới phát hiện Mộ Sơ Lương và Vân Khâm đã chờ mình lâu rồi.
Ngụy Chước bị Vân Khâm kéo xồng xộc tới một tòa tiểu lâu, trong lúc Ngụy Chước còn đang lơ ngơ thì đã thấy Mộ Sơ Lương lành lặn đang ôm một Mộ Sơ Lương hôn mê bất tỉnh, nhìn y với vẻ mặt hết sức vô tội, còn thở dài thườn thượt: “Ngụy tiên sinh, có thể nhờ ngài… cứu ta lần nữa không?”
Khóe mắt Ngụy Chước giật lên, ngó xuống Mộ Sơ Lương đang hôn mê, cái lổ ban đầu còn chưa vá liền giờ đã khuyến mãi thêm một cái mới.
Trong thâm tâm y sinh ra một loại cảm giác “Biết ngay mà”.
Dù sao chuyện này cũng đã gặp một lần nên Ngụy Chước lấy lại bình tĩnh rất nhanh, lập tức bắt tay vào trị thương cho Mộ Sơ Lương, khác là lần này Ngụy Chước chẳng tài nào chịu nổi kiểu nhìn chằm chằm của Mộ Sơ Lương, bèn hục hặc túm thần hồn của đối phương nhét vào trong cơ thể.
Nhờ đó mà quá trình chẩn bệnh trở nên thuận lợi hơn nhiều, nhìn Mộ Sơ Lương mới đó còn ở bên trò chuyện vui vẻ với Vân Khâm, bây giờ về lại xác thì yếu tới mức chẳng tài nào cục cựa, cũng chả còn sức để lắm mồm, Ngụy Chước cảm thấy thế giới thanh bình hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên thấy rõ.
Sau khi chưa trị xong, y nhanh tay thu gom hết đồ đạc, chẳng đợi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đuổi đã tự động rời khỏi đây.
Rồi chạy tới nơi mà y quen thuộc nhất trong Không Thiền phái này.
Căn phòng nhỏ bên cạnh kiếm trì vẫn bình yên như cũ, trận hỏa hoạn mà Huyền giới khơi lên cũng không lan tới nơi này, nhìn vào căn nhà quen thuộc này mà tâm trạng Ngụy Chước phức tạp vô cùng, trong đó còn có một loại vui sướng khó thể diễn tả, tựa như trái tim treo lửng lơ rốt cuộc cũng được đặt xuống, tựa như sống sót qua tai nạn, tựa như qua mấy ngày bôn ba mệt mỏi cũng được về nhà.
Đúng lúc này y nhìn thấy một người.
Hoa Tình đang ôm một gói đồ bước ra khỏi phòng, có vẻ là muốn tới kiếm trì, nhưng nàng vừa ra khỏi phòng thì đã đụng ngay cái người đang đứng tần ngần bên ngoài nhà.
Mai trắng đương độ đẹp nhất, núi Không Thiền giờ đây đã tan đi lớp tuyết trắng vì ngọn đuốc của Huyền giới, cởi bỏ lớp áo ngoài trắng xóa để lộ một vườn màu sắc, khiến đâu đâu cũng đượm màu ấm áp mà trước giờ chưa hề có.
Hai người đều chôn chân trong khung cảnh ấy.
Cả hai chỉ nhìn nhau mà chẳng ai mở lời, gió ấm mang theo hương mai thoang thoảng bao bọc lấy cả hai, mãi tới khi hoa mai bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, tiếng bước chân của người Không Thiền phái vọng tới, hai người mới sực hoàn hồn lại, sau đó dứt tầm mắt đi, người nào cũng nhìn thấy trên mặt đối phương màu hồng ửng.
Bẵng qua một lúc, Ngụy Chước mới lên tiếng trước, y chỉ vào gói đồ trong tay Hoa Tình, hỏi: “Cái đó… là gì thế?”
“Cái này à.” Hoa Tình chìa cái gói trong tay tới trước, lúc này mới tìm lại được cái giọng nói của mình: “Đây là nguyên liệu ta tìm được trong nhà, lần này huynh đi xa chẳng sinh ra vài chuyện sao, ta nghĩ đi xa thể nào cũng gặp chuyện phiền phức, nên quyết định đúc cho huynh một thanh kiếm, huynh mang bên mình có thể dùng để phòng thân.”
Ngụy Chước đờ ra, tới giờ mới hiểu được ý của Hoa Tình, ngập ngừng dọ lời: “Cho ta sao?”
Hoa Tình như cũng cảm thấy mình quan tâm Ngụy Chước quá mức, nàng “Ừ” nhỏ một tiếng, quan sát nét mặt của đối phương rồi vội vàng bồi thêm: “Nếu huynh không thích dùng kiếm… thì ta sẽ tặng nó cho đệ tử ta mới nhận là được rồi.”
“Ta…” Ngụy Chước lắc đầu nguầy nguậy, bước gấp tới trước mặt Hoa Tình rồi nhận lấy cái gói nhỏ trong tay nàng, hỏi dồn: “Cái này phải mang tới đâu? Kiếm trì à?”
Hoa Tình thấy phản ứng của y thì phì cười, hai người thoát ra khỏi cảm giác bùi ngùi khi tương phùng, nhanh chóng quay lại với thái độ sống chung trước đây. Theo Hoa Tình thấy, Ngụy Chước vẫn là cái người đã an ủi mình dưới màn pháo hoa rợp trời hôm đó, là cái người quái đản sợ nữ nhân Trung Nguyên ấy.
Người ấy đã trở lại rồi.
Nàng cười đến mức mi mắt cong thành một đường xinh xắn, dẫn đường cho Ngụy Chước: “Theo ta, ở bên này.”
Hai người đi tới kiếm trì, trong suốt quá trình, Hoa Tình đúc kiếm, còn Ngụy Chước thì ở bên hỗ trợ, hai người quần quật cả buổi trời, Ngụy Chước đứng canh ở bên mãi tới khi cả hai ra khỏi kiếm trì y mới hết nhịn nổi lên tiếng hỏi: “Thanh kiếm đó phải mất bao lâu mới đúc xong?”
“Đúc kiếm đâu phải chuyện một sớm một chiều, còn phải chờ rất lâu nữa.” Hoa Tình đi bên cạnh Ngụy Chước, hai người rảo bước chậm rãi, qua hồi lâu Hoa Tình mới quay ngoắc người sang, ngẩng đầu nhìn Ngụy Chước: “Phải rồi, trận đánh Huyền giới này có mấy vị tiền bối với sư huynh sư tỷ Không Thiền phái trở về, tối nay mọi người muốn tổ chức một buổi thịnh hội, huynh với ta đi dạo một chút nhé?”
Ngụy Chước hoàn toàn không có ý kiến với đề nghị này, chỉ hỏi một câu: “Đi dạo ở đâu?”
“Không Thiền phái còn nhiều nơi huynh còn chưa đi qua đâu, cách nơi ở của đệ tử không xa lắm có một hồ Tinh Sương, Không Thiền phái đổ tuyết quanh năm, chỉ có hồ Tinh Sương là bao giờ cũng nở đầy hoa sen, rất là đẹp, nghe nói là nơi nổi tiếng cho tình…” Hoa Tình nói tới đây thì im bặt, ấp úng một lát như đang nghĩ tới điều gì, sau đó không nói tiếp nữa.
Dĩ nhiên Ngụy Chước không hiểu được ý của Hoa Tình, tò mò hỏi tiếp: “Cho tình gì?”
“Nói chung là có rất nhiều người thường tới nơi đó ngắm hoa.” Hoa Tình hạ thấp giọng: “Huynh đi với ta là được rồi.”
Ngụy Chước dĩ nhiên không từ chối, hai người vừa đi vừa trò chuyện, Hoa Tình kể cho Ngụy Chước nghe diễn biến trận đại chiến với Huyền giới, lúc ấy Ngụy Chước không có mặt ở hiện trường, dù chuyện đã qua rồi, nhưng khi nghe kể lại tâm trạng vẫn khác thường.
Lúc hai người chuẩn bị về nơi ở của Hoa Tình, thì Hoa Tình đột nhiên dừng chân.
Ngụy Chước nhìn Hoa Tình, còn tầm mắt của Hoa Tình thì rơi lên bóng người dưới tàng mai.
Nơi họ đang đứng hiện tại cách Lăng Quang Tông không xa mấy, chưa kể rừng mai cũng là nơi mọi người ít khi lui tới, song đối với Ngụy Chước thì bóng người này dường như rất quen thuộc.
Y đã gặp người này, năm xưa khi còn bị giam ở Thập Châu y đã gặp đối phương rất nhiều lần, trong trận hỏa hoạn ở khách điếm Phù Dung Dĩnh thành, y cũng từng gặp cô ta một lần.
Người đứng trong rừng mai Không Thiền phái, chính là Hoa Chi.
Ngụy Chước nhìn chiếc bóng ở đằng xa mà bất giác cau mày, muốn cất giọng hỏi.
Nhưng Hoa Tình đã lên tiếng trước, nàng nhìn đối phương rồi bước lên một bước, nhỏ giọng gọi với vẻ mặt rối rắm: “Tỷ tỷ.”
Trong rừng mai, Hoa Chi bỗng ngoảnh đầu nhìn sang Hoa Tình.
Tác giả :
Hạnh Dao Vị Vãn