Văn Thuyết
Chương 46
Edit: Yunchan
Trong hải phận của Thập Châu, Doanh Châu nằm xa tít về hướng đông, là nơi cách Trung Nguyên xa nhất, mờ mịt khó tầm, chính là sự tồn tại thần bí nhất mà mọi người thường đồn đoán.
Nhưng nơi này đã có mặt từ rất lâu, còn là đại diện cho toàn bộ Thập Châu.
Năm xưa Trung Nguyên chưa hề nghe tới Thập Châu, cũng không biết thực lực của nó tới đâu và có bao nhiêu người sinh sống, họ chỉ biết trên biển có một tòa tiên đảo, ở nơi đó có rất nhiều cao nhân năng lực gần sánh ngang thần, nó được mệnh danh là Doanh Châu.
Cho tới sau này, mọi người mới biết hóa ra trên biển không phải chỉ có một tòa tiên đảo mà là tới mười tòa, Thập Châu không phải chỉ có mỗi Doanh Châu, nhưng Doanh Châu lại có đủ sức mạnh để đại diện cho cả Thập Châu.
Vì đại đảo chủ của Thập Châu tức Lương Ung đang ở nơi đó.
Hoàng hôn lại sắp buông màn, trên mặt biển lấp lánh ánh vàng chói mắt, chướng khí mù mịt tỏa ra từ trận chiến trên đảo Tổ Châu dường như cũng chẳng lan đi quá xa, Doanh Châu vẫn đứng sừng sững trong ánh vàng cam mờ tối, tường thành bao lấy hòn đảo cao nghều, lầu các trầm mặc, trên đài ngắm sao có mấy bóng người đứng im lìm như thể đang đợi một ngôi sao rơi xuống mặt đất.
“Lẽ ra chúng không thể rời khỏi Sinh Châu dễ dàng như vậy.” Người đứng bên đài cao đứng quay lưng về phía mọi người, ngắm ánh tà dương đang dần sa xuống, sống lưng thẳng tắp, tay chắp sau lưng: “Chúng lấy linh thạch của ngươi, triệu hồi được Xích điểu, cho nên mới luồn lách khỏi vòng phòng thủ của chúng ta để tới được đỉnh Tổ Châu an toàn.”
Người đang nói là Bách Lý tiên sinh, cũng là một trong những người mà vị đại đảo chủ hùng mạnh nào đó tín nhiệm nhất, bất kể là Thập Châu hay Trung Nguyên, hễ ai biết thân phận của y thì đều tôn xưng y là Bách Lý tiên sinh.
Hiện tại Bách Lý Khinh đứng ở chốn này, nói với người sau lưng bằng chất giọng bình thản, nhưng nội dung trong từng câu từng chữ đều mang ý trách móc.
Người bị khiển trách là Hoa Chi, nét mặt nàng ta vẫn hờ hững, cũng im lặng nhìn mặt biển bị ánh chiều tà nhuộm thành một màu đỏ ối, chỉ có đầu mày là cau lại thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bách Lý Khinh nhẹ giọng nói tiếp: “Chúng còn thả tất cả tù nhân bên trong ngục giam của Tổ Châu, chiếm cứ Tổ Châu. Mà chìa khóa phòng giam đang nằm trong tay bọn chúng, hiện tại cũng do ngươi bảo quản thì phải.”
Nói tới đây, rốt cuộc Bách Lý Khinh cũng quay người lại, nắng chiều sau lưng hắn trôi nổi chập chờn, bóng dáng của hắn cũng được khắc sâu thêm, Hoa Chi không thấy rõ nét mặt của hắn hiện tại, chỉ hơi nheo mắt, giọng trầm thấp như đang dằn nén: “Phải.”
“Do ta sơ suất nên mới để chúng trộm mất linh thạch và chìa khóa.”
“Chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm, không cần Bách Lý tiên sinh nhiều lời.”
Ánh mắt Bách Lý Khinh trầm xuống, Hoa Chi không chờ hắn lên tiếng đã bồi thêm: “Họ không lấy được đồ mình muốn.”
“Ta dùng mạng mình để cam đoan, họ không lấy được.”
Nói xong câu này, Hoa Chi lập tức quay lưng bỏ đi, không cho Bách Lý Khinh chêm vào một câu nào nữa.
Bách Lý Khinh vẫn đang chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xoáy vào bóng lưng đang đi xa của Hoa Chi như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ bật cười lắc đầu: “Tính khí của nha đầu này đúng là càng ngày càng lớn lối.”
Lẩm bẩm câu này xong, y quay sang nhìn một tên hầu cận bên cạnh: “Ngụy Chước đâu?”
Sắc mặt của tên hầu cận hơi thay đổi, lập tức cúi đầu thưa: “Bẩm Bách Lý tiên sinh, Ngụy đảo chủ không có ở đây.”
Bách Lý Khinh khẽ nhíu mày, không hài lòng mấy với câu trả lời này: “Hắn đi đâu rồi?”
Tên hầu cận tỏ vẻ ngập ngừng, Bách Lý Khinh bèn trấn an: “Ngươi cứ việc nói.”
“Ngụy đảo chủ… ra ngoài rồi.”
“Hắn la cà tới đảo nào? Năm đó chính miệng đại đảo chủ đã hạ lệnh không cho phép hắn rời khỏi Viêm Châu, thế mà hắn dám quên ư? Có người xông vào Thập Châu mà hắn vẫn còn lòng dạ để đi lêu lổng? Viêm Châu của hắn là nơi đầu tiên thả người thoát ra, ta còn chưa quở mắng hắn…”
“Thưa, thật ra là tới Trung Nguyên.”
Một tràng càm ràm bị tên hầu cận cắt ngang xương, Bách Lý Khinh lập tức nghệt người ra, im bặt.
Tên hầu cận dè dặt quan sát nét mặt của Bách Lý Khinh, đánh bạo báo cáo tiếp: “Ngụy đảo chủ nói nghe đâu Trung Nguyên có thứ ngài ấy muốn tìm, nên ngài ấy muốn tới đó xem thử.”
Muốn tới đó xem thử.
Một lý do nghe ra hết sức đơn giản, nhưng nó lại khiến sắc mặt của Bách Lý Khinh tối sầm.
Vì suốt hai mươi mấy năm qua Ngụy Chước chưa từng nhắc tới từ “Muốn” này bao giờ.
Y quay đầu nhìn về hướng Trung Nguyên, đại dương mênh mông, ở nơi đây đã không thể trông thấy bờ của Trung Nguyên nữa, thứ xa nhất trong tầm mắt chỉ có màn đêm đang dần buông xuống và bầu trời đã bắt đầu được sao thắp sáng.
Hồi lâu, y bỗng thở dài đánh thượt, sắc mặt có phần kỳ lạ, đoạn quay gót đi lên tòa lầu cao nhất.
Vị đại đảo chủ Doanh Châu thần bí nhất và tu vi mạnh nhất thiên hạ Lương Ung, đang ở nơi đó.
*
Trong khi đó, cũng dưới một màn đêm như thế, bóng Xích điểu lướt qua chân trời, trên gợn mây mỏng manh, mấy bóng người đang thu hết khung cảnh bên dưới vào tầm mắt.
“Mấy người đúng là thần kinh!”
Người chửi đổng là Hắc Y, lúc này hắn đang ngồi trên lưng Xích điểu, hai tay ôm khư khư lấy cổ của con chim to tướng, sắc mặt còn trắng xác hơn cả bệnh nhân Mộ Sơ Lương sau lưng.
Mộ Sơ Lương có hơi buồn cười, đành phải lấy ho khan để che đi nụ cười ranh mãnh.
Vân Khâm cũng ngồi trên lưng của Xích điểu, nàng ở sau lưng của Mộ Sơ Lương, nhìn vào cái cổ chim bị Hắc Y ghì chặt mà nói với giọng đầy lo lắng: “Huynh nới cái tay ra đi, con chim này sắp bị huynh bóp cổ tắt thở rồi kìa.”
Như để hùa theo Vân Khâm, Xích điểu bất thình lình đập cánh phành phạch, đường bay bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Hắc Y bị hù cho hết hồn, thấy tình hình này thì càng không dám thả tay ra, hét toáng lên: “Ta điên rồi nên mới đồng ý đi chung với các ngươi!”
“Ngươi vốn là tên điên mà.” Mộ Sơ Lương bỏ vào một câu chẳng chút cắn rứt, sau đó cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Hắc Y nhắm tịt mắt nhưng cứ như biết hết mọi hành động của Mộ Sơ Lương và Vân Khâm, gân cổ hét: “Bên dưới thế nào?”
“Canh trưởng lão đã hạ gục Nguyên Châu và Huyền Châu, hiện tại đang tiến vào Phượng Lân Châu, người của Thập Châu đang đổ xô về nơi đó.” Người trả lời là Vân Khâm, nàng nói xong thì ngẩng đầu lên nói với Mộ Sơ Lương đằng trước: “Sư huynh, khi nào thì chúng ta xuống dưới?”
Mộ Sơ Lương trầm ngâm giây lát, lắc đầu đáp: “Chờ một lát nữa đã.” Nói đoạn hắn lại cúi đầu ho khan.
Tuy có thuốc do Hắc Y vượt ngàn dặm mang tới đủ cho Mộ Sơ Lương lấy lại ý thức, nhưng bọn Vân Khâm hiểu rõ thứ thuốc này không đủ để cứu mạng. Theo như lời của Hắc Y, vì thể chất của mỗi đời đều giống nhau, cho nên Mộ gia đã chuẩn bị thuốc để ứng phó với tình huống này, thuốc ấy không thể cứu mạng người, chỉ có thể giữ cho ý thức tỉnh táo trong lúc thân thể rơi vào thời kỳ suy kiệt.
Sau khi biết Mộ Sơ Lương gặp nạn, Hắc Y bèn suy ra ngay y có thể dùng được loại thuốc này, cho nên mới tức tốc tới Mộ gia, lấy thuốc xong thì chạy ráo riết tới đây để đánh thức Mộ Sơ Lương.
Còn Mộ Sơ Lương, do biết thời gian của mình không nhiều nên sau khi tỉnh lại chưa hề nghỉ ngơi, lập tức thông báo với nhóm Canh trưởng lão để tiến hành kế hoạch sau cùng.
Vì vị trí của Tổ Châu đặc thù, nằm ngay trung tâm của Thập Châu, chặn đứng mối liên hệ của hai bên, cho nên mọi người đã chia thành ba ngả, tốp của Phù Gia canh giữ ở Tổ Châu, chặn cứu viện tới từ Sinh Châu, Lưu Châu và Tụ Quật Châu, còn Canh trưởng lão thì dẫn một nhóm khác lui về sau, băng qua Nguyên Châu và Huyền Châu, nhắm thẳng tới Phượng Lân Châu và Doanh Châu cuối cùng.
Còn Mộ Sơ Lương, Vân Khâm và Hắc Y thì ngồi Xích điểu phi thẳng tới Doanh Châu, chớp thời cơ này để đi tìm món bảo vật mà lão đảo chủ để lại.
“Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi, nơi giấu thứ ấy lão đảo chủ chỉ nói với mình ta, cho nên dù Lương Ung biết chúng ta sẽ đến thì cũng không biết nơi chúng ta sẽ đi.” Dường như vì thân thể mấy ngày qua khó chịu nên giọng Mộ Sơ Lương cũng hơi khàn: “Một khi chúng ta ra tay thì hắn sẽ biết nơi giấu thứ ấy, lần này nếu chúng ta không thành công thì có lẽ không còn cơ hội thứ hai nữa đâu.”
Nét mặt Vân Khâm nặng nề, gật đầu thật nhẹ, Hắc Y đằng trước giữ yên lặng được một lát rồi cũng lên tiếng hỏi: “Kế điệu hổ ly sơn của ngươi có thành công thật không?”
“Canh trưởng lão có năng lực bất phàm, có y ở đây thì Thập Châu sẽ không dám khinh thường, dù chúng có biết đây là chiêu điệu hổ ly sơn thì cũng chỉ còn cách để ta dụ đi thôi.” Mộ Sơ Lương chẳng hề lo lắng vấn đề này.
Song chưa đầy một lát y đã nói tiếp: “Có điều hiện tại cũng không đơn giản như ta nghĩ, trận này ta chỉ tính được những thế lực ngoài sáng của Doanh Châu, còn một vài người… ta vẫn tính không được.”
“Là ai?”
“Không biết.” Mộ Sơ Lương lắc đầu: “Ta phái người điều tra Doanh Châu mười mấy năm nhưng vẫn không tra ra được, nhưng ta biết cao thủ của Doanh Châu tuyệt đối không chỉ có thế, lát nữa đây chúng ta đáp xuống chạm phải ai ta cũng không đoán trước được.”
Đây là lần đầu Vân Khâm nghe Mộ Sơ Lương thốt ra hai chữ “Không biết” một cách nghiêm túc như vậy, nhưng nàng đã biết từ đầu trận đánh này sẽ không hề dễ dàng rồi, nên khi nghe thấy câu này cũng không tới nỗi bất an.
“Bổn thiếu gia còn lâu mới theo ngươi đi chịu chết!” Hắc Y vùng vẫy một lát, rốt cuộc cũng mở được mắt ra, hắn vẫn dùng cái tư thế uốn éo kỳ cục đó để ôm cổ chim, thế mà vẻ mặt lại nghiêm túc chưa từng thấy, nghiêm túc tới mức chỏi nhau chang chác với tư thế dị hợm hiện tại: “Nếu gặp phải cái gì thì cứ đánh gục hết là được.”
Mộ Sơ Lương bật cười, cũng nói với giọng nghiêm túc: “Dĩ nhiên ta cũng không đưa đầu đi chịu chết.”
Thời gian ba người trò chuyện cũng trôi qua tương đối, Vân Khâm quan sát tình hình bên dưới từ nãy đến giờ, bèn chen vào báo cáo tình hình: “Canh trưởng lão và Bách Lý Khinh đã dẫn người tới đầu cầu Phượng Lân châu giao thủ rồi.”
Nghe đến đây, Mộ Sơ Lương bèn gật đầu: “Chúng ta xuống được rồi.”
Hắc Y nghe câu này thì lầm bầm một tiếng như thoát nạn, sau đó Xích điểu liền đâm đầu xuống, chẳng bao lâu ba người và một chim đã hạ cánh xuống một mỏm đá lớn ở hướng Nam Doanh Châu.
Giờ này đêm đã về khuya, nhưng vì chiến sự nên Doanh Châu thắp đèn đuốc sáng trưng, ở đầu cầu bên kia lóe lên bao nhiêu là đao quang kiếm ảnh, nhưng nơi ba người đang đứng lại tĩnh lặng tới bất thường, chỉ có tiếng sóng biển đang gầm thét sau lưng, phát ra tiếng ầm ì đầy phẫn nộ.
Gió biển tanh nồng thổi táp qua má Vân Khâm, nàng ngước mắt nhìn lên chiếc cổng thành cao ngất ngưỡng cách đó không xa, nhìn hình vẽ khắc trên cổng thành giống hệt với hoa văn trên linh thạch mà cảm giác thân quen trong lòng càng rõ nét hơn.
Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để suy nghĩ xem cảm giác thân thuộc này từ đâu mà ra, vì họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vân Khâm nhảy khỏi lưng chim trước, sau đó quay đầu đỡ Mộ Sơ Lương xuống, lúc này Hắc Y cũng đã nhảy xuống từ đời nảo đời nào, hắn nhăn mặt cõng Mộ Sơ Lương lên lưng, miệng thì lầu bầu: “Sớm biết tới đây phải làm chân lao động thì ta đã ném thuốc rồi chuồn lẹ cho xong.”
Sự thật là sau khi tỉnh lại Mộ Sơ Lương đã yếu tới nỗi không thể đứng dậy, thành ra lôi theo Hắc Y tới đây, nguyên nhân chính là vì Mộ Sơ Lương cần một người có tu vi cao cường đủ để làm chân chạy vặt.
“Năm đó lúc ngươi bị thương cũng do ta cõng ngươi đấy thôi.” Mộ Sơ Lương dựa lên lưng Hắc Y, ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta đâu thể để sư muội cõng mình tới đây được.”
Hắc Y càu nhàu bất mãn: “Ngươi vác ta chứ không phải cõng! Ngươi cũng không nặn óc mà nghĩ thử xem năm đó bổn thiếu gia bị ngươi vác cả một đường, vừa xóc vừa nảy đau khổ biết bao nhiêu chưa hả!”
Câu mắng vốn này của Hắc Y không nhận được hồi âm của Mộ Sơ Lương, vì Mộ Sơ Lương đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi y vừa thức dậy khỏi cơn hôn mê, tuy Vân Khâm không cõng cũng không vác, nhưng lại bế y chạy một đoạn đường rất dài, việc này đối với một nam nhân quả không đáng để nhớ chút nào, y chỉ đành ho nhẹ một tiếng, coi như làm lơ nó đi.
Vân Khâm không biết Mộ Sơ Lương đang suy tư chuyện gì, nàng chỉ mải lo quan sát động tĩnh ở nơi xa, sau đó quay sang hỏi Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta đi đâu đây?”
“Tới đó.” Trong màn đêm, Mộ Sơ Lương nhanh chóng chỉ vào tường thành rộng lớn ở đằng xa.
Thành Doanh Châu, được xem là nơi nguy hiểm nhất của Thập Châu, món đồ mà họ muốn tìm đang ở trong đó, nghe thì có vẻ không hợp tình, nhưng lại rất hợp lý.
Hắc Y nhướng mày, dưới chân nổi gió, cõng Mộ Sơ Lương lao băng băng về hướng tường thành, thân pháp của hắn cực nhanh, nếu không phải đang cõng một người trên lưng thì sợ rằng người ngoài khó lòng dò ra hành tung của hắn. Vân Khâm cũng phải dốc hết sức mới gắng gượng đuổi kịp, ba người mượn bóng đêm lẩn vào trong thành Doanh Châu, và cũng trong màn đêm đó, gió lạnh thổi lùa qua đưa tới hương hoa hòe thoang thoảng.
Ba người vượt qua tường thành mới phát hiện đằng sau tường đã có một bóng người chờ sẵn.
Trong hải phận của Thập Châu, Doanh Châu nằm xa tít về hướng đông, là nơi cách Trung Nguyên xa nhất, mờ mịt khó tầm, chính là sự tồn tại thần bí nhất mà mọi người thường đồn đoán.
Nhưng nơi này đã có mặt từ rất lâu, còn là đại diện cho toàn bộ Thập Châu.
Năm xưa Trung Nguyên chưa hề nghe tới Thập Châu, cũng không biết thực lực của nó tới đâu và có bao nhiêu người sinh sống, họ chỉ biết trên biển có một tòa tiên đảo, ở nơi đó có rất nhiều cao nhân năng lực gần sánh ngang thần, nó được mệnh danh là Doanh Châu.
Cho tới sau này, mọi người mới biết hóa ra trên biển không phải chỉ có một tòa tiên đảo mà là tới mười tòa, Thập Châu không phải chỉ có mỗi Doanh Châu, nhưng Doanh Châu lại có đủ sức mạnh để đại diện cho cả Thập Châu.
Vì đại đảo chủ của Thập Châu tức Lương Ung đang ở nơi đó.
Hoàng hôn lại sắp buông màn, trên mặt biển lấp lánh ánh vàng chói mắt, chướng khí mù mịt tỏa ra từ trận chiến trên đảo Tổ Châu dường như cũng chẳng lan đi quá xa, Doanh Châu vẫn đứng sừng sững trong ánh vàng cam mờ tối, tường thành bao lấy hòn đảo cao nghều, lầu các trầm mặc, trên đài ngắm sao có mấy bóng người đứng im lìm như thể đang đợi một ngôi sao rơi xuống mặt đất.
“Lẽ ra chúng không thể rời khỏi Sinh Châu dễ dàng như vậy.” Người đứng bên đài cao đứng quay lưng về phía mọi người, ngắm ánh tà dương đang dần sa xuống, sống lưng thẳng tắp, tay chắp sau lưng: “Chúng lấy linh thạch của ngươi, triệu hồi được Xích điểu, cho nên mới luồn lách khỏi vòng phòng thủ của chúng ta để tới được đỉnh Tổ Châu an toàn.”
Người đang nói là Bách Lý tiên sinh, cũng là một trong những người mà vị đại đảo chủ hùng mạnh nào đó tín nhiệm nhất, bất kể là Thập Châu hay Trung Nguyên, hễ ai biết thân phận của y thì đều tôn xưng y là Bách Lý tiên sinh.
Hiện tại Bách Lý Khinh đứng ở chốn này, nói với người sau lưng bằng chất giọng bình thản, nhưng nội dung trong từng câu từng chữ đều mang ý trách móc.
Người bị khiển trách là Hoa Chi, nét mặt nàng ta vẫn hờ hững, cũng im lặng nhìn mặt biển bị ánh chiều tà nhuộm thành một màu đỏ ối, chỉ có đầu mày là cau lại thật chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bách Lý Khinh nhẹ giọng nói tiếp: “Chúng còn thả tất cả tù nhân bên trong ngục giam của Tổ Châu, chiếm cứ Tổ Châu. Mà chìa khóa phòng giam đang nằm trong tay bọn chúng, hiện tại cũng do ngươi bảo quản thì phải.”
Nói tới đây, rốt cuộc Bách Lý Khinh cũng quay người lại, nắng chiều sau lưng hắn trôi nổi chập chờn, bóng dáng của hắn cũng được khắc sâu thêm, Hoa Chi không thấy rõ nét mặt của hắn hiện tại, chỉ hơi nheo mắt, giọng trầm thấp như đang dằn nén: “Phải.”
“Do ta sơ suất nên mới để chúng trộm mất linh thạch và chìa khóa.”
“Chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm, không cần Bách Lý tiên sinh nhiều lời.”
Ánh mắt Bách Lý Khinh trầm xuống, Hoa Chi không chờ hắn lên tiếng đã bồi thêm: “Họ không lấy được đồ mình muốn.”
“Ta dùng mạng mình để cam đoan, họ không lấy được.”
Nói xong câu này, Hoa Chi lập tức quay lưng bỏ đi, không cho Bách Lý Khinh chêm vào một câu nào nữa.
Bách Lý Khinh vẫn đang chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xoáy vào bóng lưng đang đi xa của Hoa Chi như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ bật cười lắc đầu: “Tính khí của nha đầu này đúng là càng ngày càng lớn lối.”
Lẩm bẩm câu này xong, y quay sang nhìn một tên hầu cận bên cạnh: “Ngụy Chước đâu?”
Sắc mặt của tên hầu cận hơi thay đổi, lập tức cúi đầu thưa: “Bẩm Bách Lý tiên sinh, Ngụy đảo chủ không có ở đây.”
Bách Lý Khinh khẽ nhíu mày, không hài lòng mấy với câu trả lời này: “Hắn đi đâu rồi?”
Tên hầu cận tỏ vẻ ngập ngừng, Bách Lý Khinh bèn trấn an: “Ngươi cứ việc nói.”
“Ngụy đảo chủ… ra ngoài rồi.”
“Hắn la cà tới đảo nào? Năm đó chính miệng đại đảo chủ đã hạ lệnh không cho phép hắn rời khỏi Viêm Châu, thế mà hắn dám quên ư? Có người xông vào Thập Châu mà hắn vẫn còn lòng dạ để đi lêu lổng? Viêm Châu của hắn là nơi đầu tiên thả người thoát ra, ta còn chưa quở mắng hắn…”
“Thưa, thật ra là tới Trung Nguyên.”
Một tràng càm ràm bị tên hầu cận cắt ngang xương, Bách Lý Khinh lập tức nghệt người ra, im bặt.
Tên hầu cận dè dặt quan sát nét mặt của Bách Lý Khinh, đánh bạo báo cáo tiếp: “Ngụy đảo chủ nói nghe đâu Trung Nguyên có thứ ngài ấy muốn tìm, nên ngài ấy muốn tới đó xem thử.”
Muốn tới đó xem thử.
Một lý do nghe ra hết sức đơn giản, nhưng nó lại khiến sắc mặt của Bách Lý Khinh tối sầm.
Vì suốt hai mươi mấy năm qua Ngụy Chước chưa từng nhắc tới từ “Muốn” này bao giờ.
Y quay đầu nhìn về hướng Trung Nguyên, đại dương mênh mông, ở nơi đây đã không thể trông thấy bờ của Trung Nguyên nữa, thứ xa nhất trong tầm mắt chỉ có màn đêm đang dần buông xuống và bầu trời đã bắt đầu được sao thắp sáng.
Hồi lâu, y bỗng thở dài đánh thượt, sắc mặt có phần kỳ lạ, đoạn quay gót đi lên tòa lầu cao nhất.
Vị đại đảo chủ Doanh Châu thần bí nhất và tu vi mạnh nhất thiên hạ Lương Ung, đang ở nơi đó.
*
Trong khi đó, cũng dưới một màn đêm như thế, bóng Xích điểu lướt qua chân trời, trên gợn mây mỏng manh, mấy bóng người đang thu hết khung cảnh bên dưới vào tầm mắt.
“Mấy người đúng là thần kinh!”
Người chửi đổng là Hắc Y, lúc này hắn đang ngồi trên lưng Xích điểu, hai tay ôm khư khư lấy cổ của con chim to tướng, sắc mặt còn trắng xác hơn cả bệnh nhân Mộ Sơ Lương sau lưng.
Mộ Sơ Lương có hơi buồn cười, đành phải lấy ho khan để che đi nụ cười ranh mãnh.
Vân Khâm cũng ngồi trên lưng của Xích điểu, nàng ở sau lưng của Mộ Sơ Lương, nhìn vào cái cổ chim bị Hắc Y ghì chặt mà nói với giọng đầy lo lắng: “Huynh nới cái tay ra đi, con chim này sắp bị huynh bóp cổ tắt thở rồi kìa.”
Như để hùa theo Vân Khâm, Xích điểu bất thình lình đập cánh phành phạch, đường bay bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
Hắc Y bị hù cho hết hồn, thấy tình hình này thì càng không dám thả tay ra, hét toáng lên: “Ta điên rồi nên mới đồng ý đi chung với các ngươi!”
“Ngươi vốn là tên điên mà.” Mộ Sơ Lương bỏ vào một câu chẳng chút cắn rứt, sau đó cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Hắc Y nhắm tịt mắt nhưng cứ như biết hết mọi hành động của Mộ Sơ Lương và Vân Khâm, gân cổ hét: “Bên dưới thế nào?”
“Canh trưởng lão đã hạ gục Nguyên Châu và Huyền Châu, hiện tại đang tiến vào Phượng Lân Châu, người của Thập Châu đang đổ xô về nơi đó.” Người trả lời là Vân Khâm, nàng nói xong thì ngẩng đầu lên nói với Mộ Sơ Lương đằng trước: “Sư huynh, khi nào thì chúng ta xuống dưới?”
Mộ Sơ Lương trầm ngâm giây lát, lắc đầu đáp: “Chờ một lát nữa đã.” Nói đoạn hắn lại cúi đầu ho khan.
Tuy có thuốc do Hắc Y vượt ngàn dặm mang tới đủ cho Mộ Sơ Lương lấy lại ý thức, nhưng bọn Vân Khâm hiểu rõ thứ thuốc này không đủ để cứu mạng. Theo như lời của Hắc Y, vì thể chất của mỗi đời đều giống nhau, cho nên Mộ gia đã chuẩn bị thuốc để ứng phó với tình huống này, thuốc ấy không thể cứu mạng người, chỉ có thể giữ cho ý thức tỉnh táo trong lúc thân thể rơi vào thời kỳ suy kiệt.
Sau khi biết Mộ Sơ Lương gặp nạn, Hắc Y bèn suy ra ngay y có thể dùng được loại thuốc này, cho nên mới tức tốc tới Mộ gia, lấy thuốc xong thì chạy ráo riết tới đây để đánh thức Mộ Sơ Lương.
Còn Mộ Sơ Lương, do biết thời gian của mình không nhiều nên sau khi tỉnh lại chưa hề nghỉ ngơi, lập tức thông báo với nhóm Canh trưởng lão để tiến hành kế hoạch sau cùng.
Vì vị trí của Tổ Châu đặc thù, nằm ngay trung tâm của Thập Châu, chặn đứng mối liên hệ của hai bên, cho nên mọi người đã chia thành ba ngả, tốp của Phù Gia canh giữ ở Tổ Châu, chặn cứu viện tới từ Sinh Châu, Lưu Châu và Tụ Quật Châu, còn Canh trưởng lão thì dẫn một nhóm khác lui về sau, băng qua Nguyên Châu và Huyền Châu, nhắm thẳng tới Phượng Lân Châu và Doanh Châu cuối cùng.
Còn Mộ Sơ Lương, Vân Khâm và Hắc Y thì ngồi Xích điểu phi thẳng tới Doanh Châu, chớp thời cơ này để đi tìm món bảo vật mà lão đảo chủ để lại.
“Chúng ta chỉ có một cơ hội thôi, nơi giấu thứ ấy lão đảo chủ chỉ nói với mình ta, cho nên dù Lương Ung biết chúng ta sẽ đến thì cũng không biết nơi chúng ta sẽ đi.” Dường như vì thân thể mấy ngày qua khó chịu nên giọng Mộ Sơ Lương cũng hơi khàn: “Một khi chúng ta ra tay thì hắn sẽ biết nơi giấu thứ ấy, lần này nếu chúng ta không thành công thì có lẽ không còn cơ hội thứ hai nữa đâu.”
Nét mặt Vân Khâm nặng nề, gật đầu thật nhẹ, Hắc Y đằng trước giữ yên lặng được một lát rồi cũng lên tiếng hỏi: “Kế điệu hổ ly sơn của ngươi có thành công thật không?”
“Canh trưởng lão có năng lực bất phàm, có y ở đây thì Thập Châu sẽ không dám khinh thường, dù chúng có biết đây là chiêu điệu hổ ly sơn thì cũng chỉ còn cách để ta dụ đi thôi.” Mộ Sơ Lương chẳng hề lo lắng vấn đề này.
Song chưa đầy một lát y đã nói tiếp: “Có điều hiện tại cũng không đơn giản như ta nghĩ, trận này ta chỉ tính được những thế lực ngoài sáng của Doanh Châu, còn một vài người… ta vẫn tính không được.”
“Là ai?”
“Không biết.” Mộ Sơ Lương lắc đầu: “Ta phái người điều tra Doanh Châu mười mấy năm nhưng vẫn không tra ra được, nhưng ta biết cao thủ của Doanh Châu tuyệt đối không chỉ có thế, lát nữa đây chúng ta đáp xuống chạm phải ai ta cũng không đoán trước được.”
Đây là lần đầu Vân Khâm nghe Mộ Sơ Lương thốt ra hai chữ “Không biết” một cách nghiêm túc như vậy, nhưng nàng đã biết từ đầu trận đánh này sẽ không hề dễ dàng rồi, nên khi nghe thấy câu này cũng không tới nỗi bất an.
“Bổn thiếu gia còn lâu mới theo ngươi đi chịu chết!” Hắc Y vùng vẫy một lát, rốt cuộc cũng mở được mắt ra, hắn vẫn dùng cái tư thế uốn éo kỳ cục đó để ôm cổ chim, thế mà vẻ mặt lại nghiêm túc chưa từng thấy, nghiêm túc tới mức chỏi nhau chang chác với tư thế dị hợm hiện tại: “Nếu gặp phải cái gì thì cứ đánh gục hết là được.”
Mộ Sơ Lương bật cười, cũng nói với giọng nghiêm túc: “Dĩ nhiên ta cũng không đưa đầu đi chịu chết.”
Thời gian ba người trò chuyện cũng trôi qua tương đối, Vân Khâm quan sát tình hình bên dưới từ nãy đến giờ, bèn chen vào báo cáo tình hình: “Canh trưởng lão và Bách Lý Khinh đã dẫn người tới đầu cầu Phượng Lân châu giao thủ rồi.”
Nghe đến đây, Mộ Sơ Lương bèn gật đầu: “Chúng ta xuống được rồi.”
Hắc Y nghe câu này thì lầm bầm một tiếng như thoát nạn, sau đó Xích điểu liền đâm đầu xuống, chẳng bao lâu ba người và một chim đã hạ cánh xuống một mỏm đá lớn ở hướng Nam Doanh Châu.
Giờ này đêm đã về khuya, nhưng vì chiến sự nên Doanh Châu thắp đèn đuốc sáng trưng, ở đầu cầu bên kia lóe lên bao nhiêu là đao quang kiếm ảnh, nhưng nơi ba người đang đứng lại tĩnh lặng tới bất thường, chỉ có tiếng sóng biển đang gầm thét sau lưng, phát ra tiếng ầm ì đầy phẫn nộ.
Gió biển tanh nồng thổi táp qua má Vân Khâm, nàng ngước mắt nhìn lên chiếc cổng thành cao ngất ngưỡng cách đó không xa, nhìn hình vẽ khắc trên cổng thành giống hệt với hoa văn trên linh thạch mà cảm giác thân quen trong lòng càng rõ nét hơn.
Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để suy nghĩ xem cảm giác thân thuộc này từ đâu mà ra, vì họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vân Khâm nhảy khỏi lưng chim trước, sau đó quay đầu đỡ Mộ Sơ Lương xuống, lúc này Hắc Y cũng đã nhảy xuống từ đời nảo đời nào, hắn nhăn mặt cõng Mộ Sơ Lương lên lưng, miệng thì lầu bầu: “Sớm biết tới đây phải làm chân lao động thì ta đã ném thuốc rồi chuồn lẹ cho xong.”
Sự thật là sau khi tỉnh lại Mộ Sơ Lương đã yếu tới nỗi không thể đứng dậy, thành ra lôi theo Hắc Y tới đây, nguyên nhân chính là vì Mộ Sơ Lương cần một người có tu vi cao cường đủ để làm chân chạy vặt.
“Năm đó lúc ngươi bị thương cũng do ta cõng ngươi đấy thôi.” Mộ Sơ Lương dựa lên lưng Hắc Y, ra vẻ bất đắc dĩ: “Ta đâu thể để sư muội cõng mình tới đây được.”
Hắc Y càu nhàu bất mãn: “Ngươi vác ta chứ không phải cõng! Ngươi cũng không nặn óc mà nghĩ thử xem năm đó bổn thiếu gia bị ngươi vác cả một đường, vừa xóc vừa nảy đau khổ biết bao nhiêu chưa hả!”
Câu mắng vốn này của Hắc Y không nhận được hồi âm của Mộ Sơ Lương, vì Mộ Sơ Lương đột nhiên nhớ lại mấy hôm trước khi y vừa thức dậy khỏi cơn hôn mê, tuy Vân Khâm không cõng cũng không vác, nhưng lại bế y chạy một đoạn đường rất dài, việc này đối với một nam nhân quả không đáng để nhớ chút nào, y chỉ đành ho nhẹ một tiếng, coi như làm lơ nó đi.
Vân Khâm không biết Mộ Sơ Lương đang suy tư chuyện gì, nàng chỉ mải lo quan sát động tĩnh ở nơi xa, sau đó quay sang hỏi Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta đi đâu đây?”
“Tới đó.” Trong màn đêm, Mộ Sơ Lương nhanh chóng chỉ vào tường thành rộng lớn ở đằng xa.
Thành Doanh Châu, được xem là nơi nguy hiểm nhất của Thập Châu, món đồ mà họ muốn tìm đang ở trong đó, nghe thì có vẻ không hợp tình, nhưng lại rất hợp lý.
Hắc Y nhướng mày, dưới chân nổi gió, cõng Mộ Sơ Lương lao băng băng về hướng tường thành, thân pháp của hắn cực nhanh, nếu không phải đang cõng một người trên lưng thì sợ rằng người ngoài khó lòng dò ra hành tung của hắn. Vân Khâm cũng phải dốc hết sức mới gắng gượng đuổi kịp, ba người mượn bóng đêm lẩn vào trong thành Doanh Châu, và cũng trong màn đêm đó, gió lạnh thổi lùa qua đưa tới hương hoa hòe thoang thoảng.
Ba người vượt qua tường thành mới phát hiện đằng sau tường đã có một bóng người chờ sẵn.
Tác giả :
Hạnh Dao Vị Vãn