Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 53: Y Vân say rượu
Một khúc vừa hết, mọi người hãy còn ở lại bữa tiệc. Y Vân đã rời khỏi đàn, xuyên qua bụi hoa rời đi. Không dám quay đầu, không dám dừng lại, chỉ cần một khắc thôi cũng đủ để nàng bị phát hiện, đây là hoàng cung, sao có thể xem như trò đùa. Ngay cả một khúc này sẽ gây ra bao nhiêu náo động, Y Vân cũng không hứng thú. Nàng chỉ có khả năng giúp đỡ Nguyệt Hạ Hương đến đây, nếu nàng ấy đủ thông minh, thì có thể tự mình đối đáp với Hoàng hậu, để tránh phải xấu mặt trước nhiều người như vậy. Về phần thu dọn tàn cuộc chắc rằng Long Phi đại ca sẽ xử lý tốt.
Y Vân luôn cảm kích Long Phi, hắn luôn như vậy, trợ giúp nàng mà không hề có một lời oán thán. Một mình trống trải, cô độc hướng đến Uyển Phong Cung, rời xa yến tiệc, rời xa nơi náo nhiệt. Đó không phải là nơi dành cho nàng, mà nàng cũng không thuộc về nơi đó. Nhìn lên bầu trời, từng áng mây lững lờ trôi, Y Vân nở nụ cười, cười đến sáng lạn, cười đến đau thương. Bạch y Đại ca ca, Y Vân còn có thể yêu ngươi sao?Yêu! Y Vân vẫn là yêu ngươi. Yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải một mình nhận hết những lời đàm tiếu; yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải mang tội danh huỷ hôn. Có lẽ, ngươi chính là Hoàng đế sau này của Nam Long Quốc. Đại ca ca, Y Vân không thể để cho ngươi vì ta mà huỷ đi danh dự mười mấy năm qua, không thể vì ta mà huỷ đi hình ảnh của ngươi trong mắt bá quan văn võ. Cho nên hãy đón nhận Nguyệt Hạ Hương, tỷ tỷ ta cũng thật lòng thương yêu ngươi. Có tỷ tỷ, cậu sẽ giúp ngươi dẹp yên biên cương, đất nước liền được an bình. Hãy quên Y Vân đi!Trở lại Uyển Phong Cung, lặng yên dưới gốc cây. Từng cánh hoa rơi, vương đầy trên thân mình, vô thức cúi đầu phủi đi. Nhưng mà, từng đoá hoa trên cây không ngừng rơi xuống, lại bám đầy trên quần áo nàng. Y Vân buồn bã, hoa rơi không ngừng, cho dù phủi đi cũng không hết, có khác gì trái tim nàng ưu thương vô tận. Lý trí muốn buông mà trái tim lại ương bướng không quên, làm Y Vân đau khổ không thôi. “Vân nhi! Ngươi không sao chứ?” Long Phi không biết từ lúc nào đã trở lại, lặng im trước cửa, đôi mắt thâm thuý nhìn nàng lo lắng. “Đại ca, ngươi đã trở lại. ” Y Vân nhẹ vuốt xuống cánh hoa bám trên người, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình. “Vân nhi, ngươi thật là thiện lương, vì sao phải giúp Nguyệt Hạ Hương? Ngươi không hận nàng sao? Nàng đã lấy hết tất cả của ngươi. ”Hận sao? Y Vân nhẹ thở dài, có lẽ đã hận, nhưng hiện tại chỉ còn là sự đồng cảm. “Nàng cũng có nỗi khổ tâm cùng bắt đắc dĩ, ta chỉ hy vọng có một ngày, nàng có thể hiểu ra sai lầm của bản thân. ”
“Sự tình không có bại lộ chứ?” Y Vân lo lắng hỏi. “Không có, Đại ca làm việc rất thận trọng.
Nhưng mà,” Long Phi ngừng lại nhìn thẳng vào Y Vân, ” có thể giấu người khác, nhưng không qua mắt được hắn. ”Đáy lòng Y Vân chấn động, Long Phi là nói Long Mạc. Hắn có biết không? Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Long Phi. “Hắn nhất định đã hoài nghi, nếu không bị mẫu hậu giam lại, hắn chắc chắn sẽ đi tìm ngươi. ” Long Phi khẽ thở dài, lo lắng nói. “Bị giam? Ngươi nói là Hoàng hậu đem hắn giam lại?” Y Vân không tin, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?Long Phi cúi đầu nhìn Y Vân, trên mặt không hề còn nét vui cười, chỉ có lo lắng, “Bởi vì một khúc ngươi thay Nguyệt Hạ Hương đánh lên đã làm Hoàng hậu vui vẻ, cho nên mẫu hậu ở trước yến tiệc buộc Mạc đồng ý hôn sự.
Nhưng mà Mạc vẫn cự tuyệt, mẫu hậu phẫn nộ, liền đem Mạc giam lại, mãi cho đến khi Mạc chấp nhận hôn sự của bọn họ.
Nếu, Mạc không bị mẫu hậu giam giữ, ta nghĩ hắn sớm đã tìm đến đây. ”Y Vân cúi đầu lắng nghe, nàng không biết tâm tư của mình đã bay đến nơi nào, cảm giác như mọi suy nghĩ đều ngừng lại. “Vân nhi, lời Đại ca nói, ngươi có nghe thấy không?” Long Phi lo lắng hỏi. Y Vân ngẩng đầu, bên môi hiện ra nét cười bất lực mà tuyệt mỹ. “Đại ca, có rượu không? Y Vân muốn uống!”Y Vân chưa từng say rượu, nàng cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ có một ngày nàng thật sự muốn say, nàng cũng không cho rằng rượu có thể giúp tiêu trừ phiền não. Nhưng, giờ phút này, nàng chỉ muốn uống rượu. Lòng của nàng thật đau, nàng muốn say, như vậy, nàng cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nhớ. Chỉ mong sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là tiểu nha hoàn trong Nguyệt phủ, không biết Long Mạc là ai, không biết thế nào là yêu thương là đau khổ. Đêm, lặng yên không một tiếng động dần buông, ánh trăng non cong cong như đôi mày mỹ nhân, ưu buồn giăng nơi chân trời. Trong tiểu viện, Y Vân một mình ngồi nơi bụi hoa. Rượu hết một ly lại một ly. Mãi cho đến khi tay bị Long Phi bắt lấy. “Vân nhi, ngươi say. ”
“Không! Đại ca ta không có say, nếu như say, ta sẽ không đau khổ, ngươi nhìn xem, ta rất đau lòng, ta thật sự không có say, để cho ta uống. ” Y Vân thương cảm nói. “Đại ca, ta muốn đánh đàn, muốn ca hát.
Ngươi có đàn không?” Bởi vì đã ngà ngà say, trên mặt Y Vân hiện lên một tầng mộng mị tựa như một đoá hoa vừa nở, từ từ hé ra từng cánh hoa. Nhìn Y Vân, Long Phi thu lại ánh nhìn thất thần, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gốc Bạch Mẫu Đơn kia trong hoa viên của mẫu hậu, nàng cũng như nó thuần khiết xinh đẹp.
Chỉ có nàng, mới xứng với gốc Bạch Mẫu Đơn đó. Tiếng ca đẹp mà tĩnh mịch, cùng với tiếng đàn thanh khiết, lay động cả một tiểu viện nhuộm thắm sắc đào, sâu kín thấm vào tim gan. Y Vân như vậy Long Phi không hề quen thuộc. Dưới ánh trăng, gió nhẹ vờn quanh. Ngồi trước cổ cầm, Y Vân nhẹ lướt. Nàng muốn đàn, nàng muốn hát, nàng không muốn tiếp tục trầm mặc. Cùng với tiếng đàn réo rắt, tiếng ca Y Vân u buồn, thanh nhã lan tràn khắp tiểu viện, nhẹ nhàng chảy vào lòng người. Trường đình liễu biếc cỏ thơm hươngTrôi dễ tuổi xuân khuất dáng sươngLầu vọng chuông canh tàn giấc điệpHoa rung mưa gợi biệt sầu thươngVô tình đâu hiểu đa tình khổMột tấc hóa tơ vạn vấn vươngTrời đất còn kia nơi giới hạnTương tư ly hận mãi vô phương.
(*)“Vân nhi, không cần phải tiếp tục đau thương!”
“Đại ca, Y Vân không thể làm hại hắn, Y Vân không muốn làm hại hắn. ” Y Vân bổ nhào vào trong lòng Long Phi, đau buồn mà khóc. “Có một biện pháp. ”Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt u mê chưa tỉnh sáng bừng nhìn Long Phi. “Chính là làm cho Mạc hết hy vọng! Ngươi phải lập gia đình. ” Trong ánh mắt Long Phi hiện lên thần sắc phức tạp. “Lập gia đình?” Y Vân nghi hoặc, “Đại ca, ngươi nói xem có ai cần ta chứ? Cho dù là gả, cũng phải có người chịu lấy nha. ”
“Trước mắt ngươi có một người!” Long Phi nửa thật nửa đùa nói, “Ngươi có thể gả cho Đại ca. ”
“Đại ca không nên nói đùa như vậy. ” Y Vân buồn bã cười. “Đại ca là nói thật. ” Trong bóng đêm, đôi con ngươi Long Phi nghiêm túc mà chân thành. “Không!” Y Vân kiên quyết nói, “Y Vân không gả cho ngươi, Y Vân không thể huỷ hoại đi hắn, cũng không thể hại đến Đại ca. ”Đại ca cho dù là người bệnh, nhưng Đại ca cũng cần tình yêu. Mà lòng nàng lại không thể cho Đại ca điều đó, nhất định không thể làm như vậy. “Đại ca cái gì cũng không có, ngươi có thể huỷ diệt đi cái gì hả?” Y Vân không hề chú ý tới, đôi mắt Long Phi hiện lên ánh nhìn hận thù mà sắc bén. “Ta muốn ngủ. ” Y Vân lảo đảo bước trở về phòng. Đôi mắt nàng mông lung, mờ mịt không hề chú ý đến ánh mắt Long Phi. Giấc ngủ, không chút mộng mị. Khi tỉnh lại, vẫn là màn đêm đen kịt. Đầu có chút đau nhức, cảm giác khát nước khó chịu. Y Vân bước xuống giường, rót lấy chén nước, đứng lặng bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm mù mịt. Y Vân tự hỏi, Đại ca ca, ta làm như vậy có đúng không? Vì sao trái tim ta đau đớn.
Ngươi thế nào?Gió đêm mát lạnh truyền đến một tiếng thét thống khổ, đầu óc Y Vân có chút mê man liền thanh tỉnh. Long Phi đại ca, chẳng lẽ lại phát bệnh sao?Y Vân bước đến phòng ngủ của Long Phi.
Cửa không có khoá, trong phòng cũng không có một bóng người. Trên giường trống rỗng, ngay cả một thái giám hầu hạ cũng không có. Sao lại thế nào? Long Phi đại ca ban đêm lại đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ là đi Phồn Hoa Viên sao?Y Vân định xoay người rời đi. Thanh âm kia lại vang lên, lần này lớn hơn, dường như là vô cùng đau đớn.
Hơn nữa là phát ra từ dưới giường Long Phi. Y Vân kinh hoàng bước đến bên giường, vén lên chăn đệm, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ truyền vào, Y Vân phát hiện trên giường có một vách ngăn, trên mặt còn có một cái chốt nho nhỏ. Tâm Y Vân bắt đầu căng thẳng, Long Phi hắn thật sự là có bí mật. Nhưng mà nàng không có quyền dò xét. Bỗng nhiên bên trong vách ngăn vang lên một tiếng, một tiểu thái giám từ trong chui lên. Y Vân cuống quýt trốn ở phía sau màn che. Tiếp đó cả người Long Phi ướt đẫm được tiểu thái giám kéo lên, sau đó lại chui ra một thái giám khác. Hai người đem Long Phi nhẹ nhàng nằm trên giường, ai cũng không nói gì. Y Vân đứng bất động phía sau màn nhung, tim đập từng hồi điên cuồng. Lúc này trong căn phòng không khí âm trầm ảm đạm, hàn ý chậm rãi lan truyền, ngày càng dày đặc, xâm nhập vào da thịt. Long Phi lặng yên nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, không biết là bệnh gì, còn có thể ngủ?Từ ngón tay của hắn từ từ chảy xuống từng giọt nước, rơi trên mặt đất, liền ngưng tụ thành hạt băng. Một cảm giác lạnh lẽo dần ngấm vào trong lòng Y Vân, thật lâu sau, nàng kìm không được, cẩn thận nói: “Đại ca, ngươi làm sao vậy?”Nghe được thanh âm của nàng, Long Phi dần mở đôi mắt, nhìn Y Vân. Trong ánh mắt của nam nhân tái nhợt mà dịu dàng này hiện lên vô số cảm xúc phức tạp: kinh ngạc, tuyệt vọng, thương tâm —- cuối cùng, cũng chỉ là sự yên lặng.
Y Vân luôn cảm kích Long Phi, hắn luôn như vậy, trợ giúp nàng mà không hề có một lời oán thán. Một mình trống trải, cô độc hướng đến Uyển Phong Cung, rời xa yến tiệc, rời xa nơi náo nhiệt. Đó không phải là nơi dành cho nàng, mà nàng cũng không thuộc về nơi đó. Nhìn lên bầu trời, từng áng mây lững lờ trôi, Y Vân nở nụ cười, cười đến sáng lạn, cười đến đau thương. Bạch y Đại ca ca, Y Vân còn có thể yêu ngươi sao?Yêu! Y Vân vẫn là yêu ngươi. Yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải một mình nhận hết những lời đàm tiếu; yêu ngươi, cho nên không muốn ngươi phải mang tội danh huỷ hôn. Có lẽ, ngươi chính là Hoàng đế sau này của Nam Long Quốc. Đại ca ca, Y Vân không thể để cho ngươi vì ta mà huỷ đi danh dự mười mấy năm qua, không thể vì ta mà huỷ đi hình ảnh của ngươi trong mắt bá quan văn võ. Cho nên hãy đón nhận Nguyệt Hạ Hương, tỷ tỷ ta cũng thật lòng thương yêu ngươi. Có tỷ tỷ, cậu sẽ giúp ngươi dẹp yên biên cương, đất nước liền được an bình. Hãy quên Y Vân đi!Trở lại Uyển Phong Cung, lặng yên dưới gốc cây. Từng cánh hoa rơi, vương đầy trên thân mình, vô thức cúi đầu phủi đi. Nhưng mà, từng đoá hoa trên cây không ngừng rơi xuống, lại bám đầy trên quần áo nàng. Y Vân buồn bã, hoa rơi không ngừng, cho dù phủi đi cũng không hết, có khác gì trái tim nàng ưu thương vô tận. Lý trí muốn buông mà trái tim lại ương bướng không quên, làm Y Vân đau khổ không thôi. “Vân nhi! Ngươi không sao chứ?” Long Phi không biết từ lúc nào đã trở lại, lặng im trước cửa, đôi mắt thâm thuý nhìn nàng lo lắng. “Đại ca, ngươi đã trở lại. ” Y Vân nhẹ vuốt xuống cánh hoa bám trên người, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình. “Vân nhi, ngươi thật là thiện lương, vì sao phải giúp Nguyệt Hạ Hương? Ngươi không hận nàng sao? Nàng đã lấy hết tất cả của ngươi. ”Hận sao? Y Vân nhẹ thở dài, có lẽ đã hận, nhưng hiện tại chỉ còn là sự đồng cảm. “Nàng cũng có nỗi khổ tâm cùng bắt đắc dĩ, ta chỉ hy vọng có một ngày, nàng có thể hiểu ra sai lầm của bản thân. ”
“Sự tình không có bại lộ chứ?” Y Vân lo lắng hỏi. “Không có, Đại ca làm việc rất thận trọng.
Nhưng mà,” Long Phi ngừng lại nhìn thẳng vào Y Vân, ” có thể giấu người khác, nhưng không qua mắt được hắn. ”Đáy lòng Y Vân chấn động, Long Phi là nói Long Mạc. Hắn có biết không? Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Long Phi. “Hắn nhất định đã hoài nghi, nếu không bị mẫu hậu giam lại, hắn chắc chắn sẽ đi tìm ngươi. ” Long Phi khẽ thở dài, lo lắng nói. “Bị giam? Ngươi nói là Hoàng hậu đem hắn giam lại?” Y Vân không tin, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?Long Phi cúi đầu nhìn Y Vân, trên mặt không hề còn nét vui cười, chỉ có lo lắng, “Bởi vì một khúc ngươi thay Nguyệt Hạ Hương đánh lên đã làm Hoàng hậu vui vẻ, cho nên mẫu hậu ở trước yến tiệc buộc Mạc đồng ý hôn sự.
Nhưng mà Mạc vẫn cự tuyệt, mẫu hậu phẫn nộ, liền đem Mạc giam lại, mãi cho đến khi Mạc chấp nhận hôn sự của bọn họ.
Nếu, Mạc không bị mẫu hậu giam giữ, ta nghĩ hắn sớm đã tìm đến đây. ”Y Vân cúi đầu lắng nghe, nàng không biết tâm tư của mình đã bay đến nơi nào, cảm giác như mọi suy nghĩ đều ngừng lại. “Vân nhi, lời Đại ca nói, ngươi có nghe thấy không?” Long Phi lo lắng hỏi. Y Vân ngẩng đầu, bên môi hiện ra nét cười bất lực mà tuyệt mỹ. “Đại ca, có rượu không? Y Vân muốn uống!”Y Vân chưa từng say rượu, nàng cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ có một ngày nàng thật sự muốn say, nàng cũng không cho rằng rượu có thể giúp tiêu trừ phiền não. Nhưng, giờ phút này, nàng chỉ muốn uống rượu. Lòng của nàng thật đau, nàng muốn say, như vậy, nàng cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nhớ. Chỉ mong sau khi tỉnh lại, nàng vẫn là tiểu nha hoàn trong Nguyệt phủ, không biết Long Mạc là ai, không biết thế nào là yêu thương là đau khổ. Đêm, lặng yên không một tiếng động dần buông, ánh trăng non cong cong như đôi mày mỹ nhân, ưu buồn giăng nơi chân trời. Trong tiểu viện, Y Vân một mình ngồi nơi bụi hoa. Rượu hết một ly lại một ly. Mãi cho đến khi tay bị Long Phi bắt lấy. “Vân nhi, ngươi say. ”
“Không! Đại ca ta không có say, nếu như say, ta sẽ không đau khổ, ngươi nhìn xem, ta rất đau lòng, ta thật sự không có say, để cho ta uống. ” Y Vân thương cảm nói. “Đại ca, ta muốn đánh đàn, muốn ca hát.
Ngươi có đàn không?” Bởi vì đã ngà ngà say, trên mặt Y Vân hiện lên một tầng mộng mị tựa như một đoá hoa vừa nở, từ từ hé ra từng cánh hoa. Nhìn Y Vân, Long Phi thu lại ánh nhìn thất thần, hắn bỗng nhiên nghĩ tới gốc Bạch Mẫu Đơn kia trong hoa viên của mẫu hậu, nàng cũng như nó thuần khiết xinh đẹp.
Chỉ có nàng, mới xứng với gốc Bạch Mẫu Đơn đó. Tiếng ca đẹp mà tĩnh mịch, cùng với tiếng đàn thanh khiết, lay động cả một tiểu viện nhuộm thắm sắc đào, sâu kín thấm vào tim gan. Y Vân như vậy Long Phi không hề quen thuộc. Dưới ánh trăng, gió nhẹ vờn quanh. Ngồi trước cổ cầm, Y Vân nhẹ lướt. Nàng muốn đàn, nàng muốn hát, nàng không muốn tiếp tục trầm mặc. Cùng với tiếng đàn réo rắt, tiếng ca Y Vân u buồn, thanh nhã lan tràn khắp tiểu viện, nhẹ nhàng chảy vào lòng người. Trường đình liễu biếc cỏ thơm hươngTrôi dễ tuổi xuân khuất dáng sươngLầu vọng chuông canh tàn giấc điệpHoa rung mưa gợi biệt sầu thươngVô tình đâu hiểu đa tình khổMột tấc hóa tơ vạn vấn vươngTrời đất còn kia nơi giới hạnTương tư ly hận mãi vô phương.
(*)“Vân nhi, không cần phải tiếp tục đau thương!”
“Đại ca, Y Vân không thể làm hại hắn, Y Vân không muốn làm hại hắn. ” Y Vân bổ nhào vào trong lòng Long Phi, đau buồn mà khóc. “Có một biện pháp. ”Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt u mê chưa tỉnh sáng bừng nhìn Long Phi. “Chính là làm cho Mạc hết hy vọng! Ngươi phải lập gia đình. ” Trong ánh mắt Long Phi hiện lên thần sắc phức tạp. “Lập gia đình?” Y Vân nghi hoặc, “Đại ca, ngươi nói xem có ai cần ta chứ? Cho dù là gả, cũng phải có người chịu lấy nha. ”
“Trước mắt ngươi có một người!” Long Phi nửa thật nửa đùa nói, “Ngươi có thể gả cho Đại ca. ”
“Đại ca không nên nói đùa như vậy. ” Y Vân buồn bã cười. “Đại ca là nói thật. ” Trong bóng đêm, đôi con ngươi Long Phi nghiêm túc mà chân thành. “Không!” Y Vân kiên quyết nói, “Y Vân không gả cho ngươi, Y Vân không thể huỷ hoại đi hắn, cũng không thể hại đến Đại ca. ”Đại ca cho dù là người bệnh, nhưng Đại ca cũng cần tình yêu. Mà lòng nàng lại không thể cho Đại ca điều đó, nhất định không thể làm như vậy. “Đại ca cái gì cũng không có, ngươi có thể huỷ diệt đi cái gì hả?” Y Vân không hề chú ý tới, đôi mắt Long Phi hiện lên ánh nhìn hận thù mà sắc bén. “Ta muốn ngủ. ” Y Vân lảo đảo bước trở về phòng. Đôi mắt nàng mông lung, mờ mịt không hề chú ý đến ánh mắt Long Phi. Giấc ngủ, không chút mộng mị. Khi tỉnh lại, vẫn là màn đêm đen kịt. Đầu có chút đau nhức, cảm giác khát nước khó chịu. Y Vân bước xuống giường, rót lấy chén nước, đứng lặng bên cửa sổ, nhìn vào màn đêm mù mịt. Y Vân tự hỏi, Đại ca ca, ta làm như vậy có đúng không? Vì sao trái tim ta đau đớn.
Ngươi thế nào?Gió đêm mát lạnh truyền đến một tiếng thét thống khổ, đầu óc Y Vân có chút mê man liền thanh tỉnh. Long Phi đại ca, chẳng lẽ lại phát bệnh sao?Y Vân bước đến phòng ngủ của Long Phi.
Cửa không có khoá, trong phòng cũng không có một bóng người. Trên giường trống rỗng, ngay cả một thái giám hầu hạ cũng không có. Sao lại thế nào? Long Phi đại ca ban đêm lại đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ là đi Phồn Hoa Viên sao?Y Vân định xoay người rời đi. Thanh âm kia lại vang lên, lần này lớn hơn, dường như là vô cùng đau đớn.
Hơn nữa là phát ra từ dưới giường Long Phi. Y Vân kinh hoàng bước đến bên giường, vén lên chăn đệm, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ truyền vào, Y Vân phát hiện trên giường có một vách ngăn, trên mặt còn có một cái chốt nho nhỏ. Tâm Y Vân bắt đầu căng thẳng, Long Phi hắn thật sự là có bí mật. Nhưng mà nàng không có quyền dò xét. Bỗng nhiên bên trong vách ngăn vang lên một tiếng, một tiểu thái giám từ trong chui lên. Y Vân cuống quýt trốn ở phía sau màn che. Tiếp đó cả người Long Phi ướt đẫm được tiểu thái giám kéo lên, sau đó lại chui ra một thái giám khác. Hai người đem Long Phi nhẹ nhàng nằm trên giường, ai cũng không nói gì. Y Vân đứng bất động phía sau màn nhung, tim đập từng hồi điên cuồng. Lúc này trong căn phòng không khí âm trầm ảm đạm, hàn ý chậm rãi lan truyền, ngày càng dày đặc, xâm nhập vào da thịt. Long Phi lặng yên nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, không biết là bệnh gì, còn có thể ngủ?Từ ngón tay của hắn từ từ chảy xuống từng giọt nước, rơi trên mặt đất, liền ngưng tụ thành hạt băng. Một cảm giác lạnh lẽo dần ngấm vào trong lòng Y Vân, thật lâu sau, nàng kìm không được, cẩn thận nói: “Đại ca, ngươi làm sao vậy?”Nghe được thanh âm của nàng, Long Phi dần mở đôi mắt, nhìn Y Vân. Trong ánh mắt của nam nhân tái nhợt mà dịu dàng này hiện lên vô số cảm xúc phức tạp: kinh ngạc, tuyệt vọng, thương tâm —- cuối cùng, cũng chỉ là sự yên lặng.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân