Vân Thường Tiểu Nha Hoàn
Chương 19: Lưu luyến không rời
Thuý Vu Hiên Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Ban đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách, đây đúng là cơn mưa đầu mùa.
Mưa bụi nhè nhẹ rơi như chính tâm tình sầu muộn của Y vân, nàng trằn trọc cả đêm không yên giấc.
Khi phải rời khỏi nơi này, Y Vân mới cảm thấy luyến tiếc, mới phát hiện chính nàng đã sớm xem nơi này là nhà mình. Từng nơi đều tràn ngập kí ức ấm áp. Y Vân vốn không phải kẻ đa sầu đa cảm, nhưng vẫn là không kìm được nỗi lòng.
Sáng sớm, trời đã hết mưa, đúng là khó có được thời tiết tốt như vậy.
Mở ra song cửa, không khí thanh tân cứ thế ùa vào phòng, mang theo đó là mùi hương khí trời lan toả.
Y Vân kinh ngạc phát hiện ngoài cửa sổ, Hạnh hoa đồng loạt nở rộ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Hôm qua cả gốc Chu Hạnh vẫn chỉ toàn nụ hoa, nàng cùng Hoa Ảnh còn nói chỉ sợ hoa sẽ còn lâu mới nở.
Không nghĩ tới chỉ qua một đêm xuân vũ, lại có hiệu quả như thế, hôm nay tất thảy đều nhất nhất khai hoa, sắc hoa như thiêu như đốt đỏ rực một góc trời mà tràn đầy sức sống.
Chúng tuy mỗi ngày trôi qua đều lặng yên giấu mình, nhưng hôm nay lại đột nhiên bừng tỉnh, chúng cứ như thế yên lặng chờ đợi, chờ cho cơn mưa đầu mùa xuất hiện, chờ đợi khoảnh khắc bản thân toả sáng.
Y Vân đứng bên cửa sổ, chỉ cảm thấy những ngày tối tăm sắp tới chỉ như hư không, trong lòng cũng yên bình hơn, tựa hồ như sắc màu hạnh hoa đã sưởi ấm lòng nàng, khiến nó trở nên thanh bình, tươi sáng hơn.
Lão phu nhân đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc trắng buông dài, vương trên vai người.
Nhìn thấy Y Vân bước vào, nói: “Vân nha đầu, mấy ngày không có ngươi chải đầu, người khác cũng không khéo tay bằng ngươi, xem ra ta là không ly khai khỏi ngươi được.”
Y Vân ngọt ngào cười: “ Thế thì Y Vân liền vĩnh viễn bên cạnh Lão phu nhân.” Nói xong nàng thần sắc ảm đạm, nàng biết thế nào thì điều này cũng không thể.
Nguyệt lão phu nhân cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nếp nhăn cũng không sâu, sống lưng cũng thực cứng rắn, chính là không biết vì sao, tóc người đã sớm bạc. Trong Nguyệt phủ cũng không ít người tuổi đã cao, chính là không có mấy người như Lão phu nhân tóc đều bạc trắng. Y Vân thầm đoán, chắc hẳn Lão phu nhân đã từng gặp chuyện đau lòng, nếu không sẽ không sớm như vậy tóc liền bạc. Mà ngày thường thần sắc người cũng ít khi vui vẻ.
Y Vân vừa nghĩ vừa thuần thục búi tóc cho Lão phu nhân, trâm ngọc ngự trên mái tóc thuần khiết của người như hoà vào nhau thêm phần cao quý. Nguyệt lão phu nhân khi còn trẻ nhất định là mỹ nhân hiếm có, chính là khi đã ngũ tuần, vẫn ung dung, đẹp đẽ, quý phái như vậy.
Y Vân nghĩ có thể đây là lần cuối cùng nàng chải tóc cho lão phu nhân, trong lòng không khỏi có chút muộn phiền.
“Lão phu nhân, gốc Chu Hạnh trong viện đang nở hoa, Y Vân dìu người đi xem.”
Hạnh hoa hứng lấy ánh sáng chói chang vì vậy mà càng ngày càng sáng lạn.
Y Vân đứng dưới táng cây, thật không biết phải như thế nào nói chuyện nàng phải rời đi, do dự cả nữa ngày, rốt cục cũng nói: “Lão phu nhân, người về sau mọi việc cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chớ để bản thân ưu sầu.”
“Nha đầu kia, hôm nay tại sao lại khuyên ta như thế. Chỉ cần ngươi nhĩ hảo ở bên ta, thay ta tiêu sầu, ta liền tự nhiên sẽ không còn ưu buồn.” Đôi mắt lão phu nhân tinh tường nhìn Y Vân, nha đầu này hôm nay có gì đó rất lạ.
Y Vân đôi mắt đỏ lên nói: “Y Vân chỉ sợ không thể tiếp tục hầu hạ Lão phu nhân. Hôm qua khi đến chỗ mẫu thân, người nói chúng ta đã tìm được thân nhân rồi, chuyện này lúc trước đã có nói qua lão phu nhân.”
Lão phu nhân sửng sốt, ngàn lần không nghĩ tới Y Vân sẽ nói đến việc này, trong lòng đột nhiên trống rỗng, sau một lúc lâu nói: “Vân nha đầu, ta biết ngươi cùng mẫu thân năm đó đến kinh thành tìm người thân, nhiều năm như vậy, đã tìm được rồi ư? Là người nào?”
“Là phụ thân cùng đại ca?” Việc này Y Vân thật không phải nói dối, nàng và nương năm đó thật lên kinh thành tìm người thân, bởi vì khi xưa mẫu thân thất lạc phu quân cùng nhi tử. Chính là nhiều năm như vậy mọi chuyện như đã đi vào quên lãng nhưng đó vẫn là sự thật.
Nếu là thân thích khác, còn có thể lưu lại Y Vân, không ngờ là lại là chí thân, xem ra là không thể lưu lại nàng, “Y Vân đây là tin vui nha, ngươi tìm được đại ca cùng phụ thân hẳn là rất vui mừng.” Aii, Lão phu nhân khẽ thở dài, “Sớm biết rằng ngươi sớm muộn gì cũng rời khỏi ta, nữ hài tử lớn lên phải lập gia đình, nguyên tưởng rằng ta có thể vì ngươi tìm một ý trung nhân tốt, đem ngươi hảo hảo gả đi. Thật không nghĩ rằng ngươi sớm như vậy đã rời đi.”
“Lão phu nhân, người đừng như vậy, Y Vân cũng không nguyện ý rời khỏi người, chính là không có cách nào.”
“Vân nha đầu, một khi đã như vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Chính là nhớ kỹ phải trở về thăm ta, về sau nếu có chuyện gì, cứ trở lại tìm ta, đừng nghĩ ta đã già, không tham gia quản sự, chính là điều ta nói, bọn họ nhất định phải nghe theo.”
“Y Vân nhớ kỹ, hội thường xuyên trở về gặp Lão phu nhân.”
Một ngày cứ như thế trôi qua nhanh, khi hoàng hôn gần buông, Y Vân cùng mẫu thân mang theo hành lý, lưu luyến rời phủ.
Y Vân một mực không cho Lão phu nhân đưa tiễn, nói dối rằng phụ thân phái người tới đón, bởi vì nàng biết việc ly biệt này sẽ không tốt cho sức khoẻ của người. nàng cũng đem chuyện này giấu Nguyệt Thanh Huy, bởi vì nếu hắn biết, lại không biết như thế nào dây dưa.
Ra phủ, Y Vân dìu mẫu thân rời đi, Y Vân đã có chủ ý, trước tới khách điếm trụ một đêm, sau đó lại tìm một ngôi nhà thuê, nàng và mẫu thân cũng có chút bạc, lúc rời đi nguyệt lão phu nhân lại phái người tặng một ít ngân lượng, cuối cùng vẫn là không lấy không được.
Bên ngoài cửa lớn Nguyệt phủ là đường cái, trên đường người người đi lại không nhiều.
“Y Vân tỷ tỷ, đợi ta, không cần phải đi?” Nguyệt Thanh Huy bỗng nhiên từ môn lý vọt ra, nước mắt lưng tròng.
Y Vân sợ nhất chuyện này sẽ xảy ra, nàng bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lại.
Bỗng nhiên bầu trời như tối sầm lại, không phải bởi vì Nguyệt Thanh Huy đuổi theo, mà là bởi vì, ở góc đường đối diện Nguyệt phủ, có một dáng người rất quen yên lặng đứng đó.
Bởi vì còn cách một khoảng rất xa, ngươi kia bộ dạng thế nào không rõ lắm, nhưng dáng người thản nhiên, lạnh lùng đó Y Vân không thể nào quên.
Trước đây, khi ở đình lý nơi chân núi, hắn cũng từng có bộ dạng như thế, hắn chính là nhắm mắt dưỡng thần, hội dựa vào cột trụ. Tựa như một con báo đang nghỉ ngơi, đem khí thế cùng hàn ý thu lại.
Y Vân cố đèn nén tâm tình rối loạn, tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tên ác ma này không nghĩ tới hắn dám đến đại môn Nguyệt phủ, nhưng cũng may là hắn vừa đến, nếu không chính nàng vừa bước ra khỏi phủ đã bị hắn vừa vặn bắt gặp.
Y Vân cuống quít quay lưng lại bước đi, may mắn là hắn không nhìn hướng này, nếu không…….Y Vân sợ tới mức không dám nghĩ tiếp.
Nàng lần trước dám như vậy trả đũa hắn, lần này nếu bị hắn bắt được, thật không biết sẽ bị hắn ngược đãi đến mức nào. Tuy nàng không sợ chết, nhưng còn mẫu thân.
Vậy mà Nguyệt Thanh Huy còn cố tình lớn tiếng gọi: “Y Vân tỷ tỷ, Y Vân tỷ tỷ, ngươi không cần đi, không cần đi.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Tiểu tổ tông, ngươi không e ngại sẽ thu hút ánh mắt của mọi người sao.
Y Vân trong lòng căm hận nghĩ
Ban đêm chỉ nghe tiếng mưa rơi tí tách, đây đúng là cơn mưa đầu mùa.
Mưa bụi nhè nhẹ rơi như chính tâm tình sầu muộn của Y vân, nàng trằn trọc cả đêm không yên giấc.
Khi phải rời khỏi nơi này, Y Vân mới cảm thấy luyến tiếc, mới phát hiện chính nàng đã sớm xem nơi này là nhà mình. Từng nơi đều tràn ngập kí ức ấm áp. Y Vân vốn không phải kẻ đa sầu đa cảm, nhưng vẫn là không kìm được nỗi lòng.
Sáng sớm, trời đã hết mưa, đúng là khó có được thời tiết tốt như vậy.
Mở ra song cửa, không khí thanh tân cứ thế ùa vào phòng, mang theo đó là mùi hương khí trời lan toả.
Y Vân kinh ngạc phát hiện ngoài cửa sổ, Hạnh hoa đồng loạt nở rộ. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Hôm qua cả gốc Chu Hạnh vẫn chỉ toàn nụ hoa, nàng cùng Hoa Ảnh còn nói chỉ sợ hoa sẽ còn lâu mới nở.
Không nghĩ tới chỉ qua một đêm xuân vũ, lại có hiệu quả như thế, hôm nay tất thảy đều nhất nhất khai hoa, sắc hoa như thiêu như đốt đỏ rực một góc trời mà tràn đầy sức sống.
Chúng tuy mỗi ngày trôi qua đều lặng yên giấu mình, nhưng hôm nay lại đột nhiên bừng tỉnh, chúng cứ như thế yên lặng chờ đợi, chờ cho cơn mưa đầu mùa xuất hiện, chờ đợi khoảnh khắc bản thân toả sáng.
Y Vân đứng bên cửa sổ, chỉ cảm thấy những ngày tối tăm sắp tới chỉ như hư không, trong lòng cũng yên bình hơn, tựa hồ như sắc màu hạnh hoa đã sưởi ấm lòng nàng, khiến nó trở nên thanh bình, tươi sáng hơn.
Lão phu nhân đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc trắng buông dài, vương trên vai người.
Nhìn thấy Y Vân bước vào, nói: “Vân nha đầu, mấy ngày không có ngươi chải đầu, người khác cũng không khéo tay bằng ngươi, xem ra ta là không ly khai khỏi ngươi được.”
Y Vân ngọt ngào cười: “ Thế thì Y Vân liền vĩnh viễn bên cạnh Lão phu nhân.” Nói xong nàng thần sắc ảm đạm, nàng biết thế nào thì điều này cũng không thể.
Nguyệt lão phu nhân cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nếp nhăn cũng không sâu, sống lưng cũng thực cứng rắn, chính là không biết vì sao, tóc người đã sớm bạc. Trong Nguyệt phủ cũng không ít người tuổi đã cao, chính là không có mấy người như Lão phu nhân tóc đều bạc trắng. Y Vân thầm đoán, chắc hẳn Lão phu nhân đã từng gặp chuyện đau lòng, nếu không sẽ không sớm như vậy tóc liền bạc. Mà ngày thường thần sắc người cũng ít khi vui vẻ.
Y Vân vừa nghĩ vừa thuần thục búi tóc cho Lão phu nhân, trâm ngọc ngự trên mái tóc thuần khiết của người như hoà vào nhau thêm phần cao quý. Nguyệt lão phu nhân khi còn trẻ nhất định là mỹ nhân hiếm có, chính là khi đã ngũ tuần, vẫn ung dung, đẹp đẽ, quý phái như vậy.
Y Vân nghĩ có thể đây là lần cuối cùng nàng chải tóc cho lão phu nhân, trong lòng không khỏi có chút muộn phiền.
“Lão phu nhân, gốc Chu Hạnh trong viện đang nở hoa, Y Vân dìu người đi xem.”
Hạnh hoa hứng lấy ánh sáng chói chang vì vậy mà càng ngày càng sáng lạn.
Y Vân đứng dưới táng cây, thật không biết phải như thế nào nói chuyện nàng phải rời đi, do dự cả nữa ngày, rốt cục cũng nói: “Lão phu nhân, người về sau mọi việc cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, chớ để bản thân ưu sầu.”
“Nha đầu kia, hôm nay tại sao lại khuyên ta như thế. Chỉ cần ngươi nhĩ hảo ở bên ta, thay ta tiêu sầu, ta liền tự nhiên sẽ không còn ưu buồn.” Đôi mắt lão phu nhân tinh tường nhìn Y Vân, nha đầu này hôm nay có gì đó rất lạ.
Y Vân đôi mắt đỏ lên nói: “Y Vân chỉ sợ không thể tiếp tục hầu hạ Lão phu nhân. Hôm qua khi đến chỗ mẫu thân, người nói chúng ta đã tìm được thân nhân rồi, chuyện này lúc trước đã có nói qua lão phu nhân.”
Lão phu nhân sửng sốt, ngàn lần không nghĩ tới Y Vân sẽ nói đến việc này, trong lòng đột nhiên trống rỗng, sau một lúc lâu nói: “Vân nha đầu, ta biết ngươi cùng mẫu thân năm đó đến kinh thành tìm người thân, nhiều năm như vậy, đã tìm được rồi ư? Là người nào?”
“Là phụ thân cùng đại ca?” Việc này Y Vân thật không phải nói dối, nàng và nương năm đó thật lên kinh thành tìm người thân, bởi vì khi xưa mẫu thân thất lạc phu quân cùng nhi tử. Chính là nhiều năm như vậy mọi chuyện như đã đi vào quên lãng nhưng đó vẫn là sự thật.
Nếu là thân thích khác, còn có thể lưu lại Y Vân, không ngờ là lại là chí thân, xem ra là không thể lưu lại nàng, “Y Vân đây là tin vui nha, ngươi tìm được đại ca cùng phụ thân hẳn là rất vui mừng.” Aii, Lão phu nhân khẽ thở dài, “Sớm biết rằng ngươi sớm muộn gì cũng rời khỏi ta, nữ hài tử lớn lên phải lập gia đình, nguyên tưởng rằng ta có thể vì ngươi tìm một ý trung nhân tốt, đem ngươi hảo hảo gả đi. Thật không nghĩ rằng ngươi sớm như vậy đã rời đi.”
“Lão phu nhân, người đừng như vậy, Y Vân cũng không nguyện ý rời khỏi người, chính là không có cách nào.”
“Vân nha đầu, một khi đã như vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Chính là nhớ kỹ phải trở về thăm ta, về sau nếu có chuyện gì, cứ trở lại tìm ta, đừng nghĩ ta đã già, không tham gia quản sự, chính là điều ta nói, bọn họ nhất định phải nghe theo.”
“Y Vân nhớ kỹ, hội thường xuyên trở về gặp Lão phu nhân.”
Một ngày cứ như thế trôi qua nhanh, khi hoàng hôn gần buông, Y Vân cùng mẫu thân mang theo hành lý, lưu luyến rời phủ.
Y Vân một mực không cho Lão phu nhân đưa tiễn, nói dối rằng phụ thân phái người tới đón, bởi vì nàng biết việc ly biệt này sẽ không tốt cho sức khoẻ của người. nàng cũng đem chuyện này giấu Nguyệt Thanh Huy, bởi vì nếu hắn biết, lại không biết như thế nào dây dưa.
Ra phủ, Y Vân dìu mẫu thân rời đi, Y Vân đã có chủ ý, trước tới khách điếm trụ một đêm, sau đó lại tìm một ngôi nhà thuê, nàng và mẫu thân cũng có chút bạc, lúc rời đi nguyệt lão phu nhân lại phái người tặng một ít ngân lượng, cuối cùng vẫn là không lấy không được.
Bên ngoài cửa lớn Nguyệt phủ là đường cái, trên đường người người đi lại không nhiều.
“Y Vân tỷ tỷ, đợi ta, không cần phải đi?” Nguyệt Thanh Huy bỗng nhiên từ môn lý vọt ra, nước mắt lưng tròng.
Y Vân sợ nhất chuyện này sẽ xảy ra, nàng bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lại.
Bỗng nhiên bầu trời như tối sầm lại, không phải bởi vì Nguyệt Thanh Huy đuổi theo, mà là bởi vì, ở góc đường đối diện Nguyệt phủ, có một dáng người rất quen yên lặng đứng đó.
Bởi vì còn cách một khoảng rất xa, ngươi kia bộ dạng thế nào không rõ lắm, nhưng dáng người thản nhiên, lạnh lùng đó Y Vân không thể nào quên.
Trước đây, khi ở đình lý nơi chân núi, hắn cũng từng có bộ dạng như thế, hắn chính là nhắm mắt dưỡng thần, hội dựa vào cột trụ. Tựa như một con báo đang nghỉ ngơi, đem khí thế cùng hàn ý thu lại.
Y Vân cố đèn nén tâm tình rối loạn, tim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tên ác ma này không nghĩ tới hắn dám đến đại môn Nguyệt phủ, nhưng cũng may là hắn vừa đến, nếu không chính nàng vừa bước ra khỏi phủ đã bị hắn vừa vặn bắt gặp.
Y Vân cuống quít quay lưng lại bước đi, may mắn là hắn không nhìn hướng này, nếu không…….Y Vân sợ tới mức không dám nghĩ tiếp.
Nàng lần trước dám như vậy trả đũa hắn, lần này nếu bị hắn bắt được, thật không biết sẽ bị hắn ngược đãi đến mức nào. Tuy nàng không sợ chết, nhưng còn mẫu thân.
Vậy mà Nguyệt Thanh Huy còn cố tình lớn tiếng gọi: “Y Vân tỷ tỷ, Y Vân tỷ tỷ, ngươi không cần đi, không cần đi.” Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Tiểu tổ tông, ngươi không e ngại sẽ thu hút ánh mắt của mọi người sao.
Y Vân trong lòng căm hận nghĩ
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân