Vạn Thú Triều Hoàng
Chương 90: Đệ Tử Đệ Nhất Phong Nghiêm Chỉnh
Mặc dù vậy, vẫn có vài ánh mắt tò mò chú ý tới một gương mặt mới trong đội ngũ của Hồ Nhị trưởng lão.Người này là Việt Hồng Quang, nhập môn một tháng đã thành công Ngưng khí!"Hứ, hắn nào có tự mình Ngưng khí? Rõ ràng là dùng nhiều tiền lấy lòng sư phụ, cầu lão nhân gia hắn đích thân ra tay, cưỡng chế ngưng tụ linh chủng trong cơ thể! Nếu ta có cơ duyên như vậy, ta sớm là nhân vật như Trọng sư huynh rồi.""Có lão cha lắm tiền, thực quá tốt nha!"Mấy đệ tử tạp dịch của Đệ Nhị Phong đã hai nhập môn hai, ba mươi năm nhưng vẫn chưa thành công Ngưng khí, đều ghen tị với tài lực của Việt gia.Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, vẻ mặt Việt Hồng Quang càng thêm đắc ý.So với hắn, bốn đệ tử tinh anh của Ngô Tam trưởng lão khiêm tốn hơn nhiều.Chỉ thấy bốn thiếu niên toát ra khí tức Ngưng khí tầng sáu, lẳng lặng đứng cạnh Ngô trưởng lão.Mặc dù thực lực của từng người không quá cường đại, nhưng dường như giữa bọn hắn có sự cộng hưởng mơ hồ.Phía sau bốn người còn có hai mươi mốt đệ tử Ngưng khí kỳ bình thường đứng ngay ngắn.Đương nhiên, so với những gương mặt quen thuộc đó, Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc mang danh là "người trông rừng" dù đang cúi đầu đứng dưới tán cây, cũng thu hút ánh mắt của không ít đệ tử Thất Diệp Cốc.Tuy rằng tội gian lận khi luyện đan rất nghiêm trọng, nhưng vẫn không thể che lấp được ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa cao tám trượng, mà Chân Tiểu Tiểu gọi lên ngày kiểm tra linh căn trước Dược Các.Lúc này thấy nàng sa sút tinh thần, có người nhếch mép cười châm chọc, có người tỏ ra thông cảm.Ba đội ngũ vừa hoàn thành tập kết, trong làn sương sớm dày đặc, từng trận tiếng bước chân vang lên dồn dập.Khí tức cường liệt của hai mươi sáu người ập tới, trong đó có sáu người cực mạnh, nhưng tiết tấu bước đi của bọn họ lại bị người dẫn đầu khống chế, hoặc có thể nói là khí thế của người dẫn đầu khiến những người khác vô thức theo sát.Cho nên, nhịp chân của họ chỉnh tề như một, ngay ngắn trật tự.“Chỉ có đệ tử được Nguyên đại trưởng lão dạy dỗ, mới nghiêm chỉnh như thế, vào rừng cũng không quên rèn luyện bộ pháp.” Ngô trưởng lão vuốt râu, gật đầu tán thưởng.Quả nhiên, ngay khi trưởng lão Ngô Nhàn vừa dứt lời, bóng dáng của La Uy đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.Thanh niên này trông khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, là nhân vật nổi danh trong đám đệ tử của Nguyên Phong, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nét mặt nghiêm nghị, nếp nhăn giữa mày khiến hắn có vẻ trưởng thành từng trải không hợp tuổi.
Sau lưng còn mang theo một lưỡi hái cong cong rất lớn, nếu là lần đầu gặp hắn, e rằng sẽ bị vũ khí đáng sợ kia doạ đến."Ơ? La Uy, làm sao chỉ có mấy người các ngươi?"Hồ trưởng lão nhìn lưỡi hái mang tính biểu tượng phía sau La Uy, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Đại trưởng lão Nguyên Phong trong đám người.“Hồi bẩm Hồ sư thúc, sư phụ gần đây bế quan, lệnh cho đệ tử dẫn theo năm vị sư đệ sư muội đồng môn đến đây tham gia săn bắn.” La Uy chắp tay lớn tiếng đáp lời, giọng ồ ồ chấn động Hồ trưởng lão trợn trắng mắt."Vào thời điểm này lại đột nhiên thông báo bế quan, không bình thường, chẳng lẽ bị đại nạn vây khốn, có dấu hiệu vẫn lạc?"Hoàng Dược lão bước lên cười, ngữ điệu thân thiết: "Nguyên đại ca quá già rồi, không cam lòng cũng không được nha! Vẫn là ăn quá ít Khất Nguyên Đan, nếu lần này ngươi hái được Nhân Sâm Vương, thì lão phu nguyện ý giảm giá, giúp hắn luyện một lò đan.
Dù sao nhiều lần đột phá Khai quang thất bại.
.
.
sẽ rất tổn hại nguyên khí.
""Đa tạ ý tốt của Hoàng sư thúc."Mặt La Uy không chút cảm xúc, cứng đờ trả lời, nhưng trong lòng lại cực kỳ muốn rút đao chém người.
Từ khi họ Hoàng này tọa trấn Dược Các, đan dược luyện ra không biết đi chỗ nào, số lượng cấp cho trưởng lão và đệ tử Thất Diệp Cốc mỗi tháng đều ít đến đáng thương, đặc biệt là nhánh của mình, nguồn đan dược thường xuyên đứt quãng.
Nếu không phải như vậy, có lẽ sư phụ đã trở thành cường giả Khai quang từ nhiều năm trước rồi."Ai, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi chút chất phác."Hoàng Dược Sư cười to một trận, vỗ vỗ tay rồi đi về phía đội ngũ của Hồ trưởng lão.
Lúc đi, ánh mặt hắn liếc qua phía cánh rừng, không khéo lại nhìn thấy hai người Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc đứng dưới tàng cây, giờ này mới nhớ, mình còn có một tên đệ tử ngốc hơn cả La Uy!Ha ha ha ha!Hai người bọn họ nhận được nhiệm vụ thu thập dược liệu hà khắc như thế, chắc bị hình phạt xăm mặt và lưu đày doạ cho ngây người rồi nhỉ?Nhưng mà, tên Chu Châu kia.
.
.
sao mà trở nên trắng trắng tròn tròn vậy?Trong khi Hoàng Dược lão chú ý tới Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc, La Uy cũng nhìn thấy bóng dáng người thiếu nữ đang đứng bên kia, đáy mắt không gợn sóng chợt lóe lên một tia lửa nóng bỏng!.