Vãn Thiên Hà
Chương 27
Đại điện trống vắng nhất thời tĩnh lặng đến đáng sợ, tuy không nhìn rõ biểu tình của Phó Đông Bình, nhưng trong đôi mắt đã kinh qua thế sự kia lóe lên tia sáng nhàn nhạt, cảm giác đè nặng dày đặc nhất thời tràn ngập mỗi một tấc đất.
Những lời này đủ khơi dậy sóng gió động trời, Phó Đông Bình quẳng lên mình Phó Tinh Hạc vấn đề ai là người kế thừa hoàng vị.
Để một Ngũ hoàng tử cách xa vòng xoáy tranh đoạt nhất, bị xem nhẹ nhất, một lòng chỉ nghĩ đến thi họa phong lưu quyết định ai nắm giữ hoàng quyền.
Phó Đông Bình nhìn rõ năng lực của Thái tử và Tứ Dã vương, cũng nhìn rõ dã tâm của bọn họ, thậm chí ngay cả toan tính giữa đôi bên cũng nhất thanh nhị sở —— bên hông còn có Lãng quốc, cho nên phụ hoàng mới suy tính để Tứ ca kế vị? Đây là giải thích duy nhất cho vấn đề phụ hoàng đặt ra.
Phó Tinh Hạc trán xuất mồ hôi, trong cung điện tĩnh lặng gần như có thể nghe thấy thanh âm mồ hôi lạnh nhỏ xuống lăn trên nền đất, khiến lòng người buồn phiền khó chịu.
Cuối cùng, Phó Tinh Hạc quỳ xuống, cao giọng nói: “Tứ Dã vương thiện chinh chiến, thông mưu lược, giỏi quyền mưu, chỉ là coi người như công cụ, không hiểu từ bi.”
Tứ Dã vương, không phải Tứ ca, ý tứ rất rõ ràng.
Phó Đông Bình thoáng do dự, hỏi: “Thái tử kế vị, nếu Lãng quốc đến xâm phạm, thì làm thế nào?”
Phó Tinh Hạc nói: “Thái tử bản tính nhân hậu khoan dung, quần thần quy thuận, Lãng quốc nếu lại đến xâm phạm, trong triều cũng còn tướng lĩnh thiện chinh chiến, dĩ chiến cầu hòa, chúng sinh bách tính mới không phải chịu khổ, thiên hạ thái bình, Trữ quốc mới có thể cường thịnh.”
“Dĩ chiến cầu hòa, dĩ chiến cầu hòa…” Phó Đông Bình tự nhẩm: “Phó Đông Bình ta, cư nhiên lại có ngày cân nhắc dĩ chiến cầu hòa…”
Phó Tinh Hạc vẫn cúi đầu quỳ tại chỗ.
Phó Đông Bình nhưng cười nói: “Ngươi giỏi lắm, biết lấy bách tính làm trọng, xem nhẹ chiến công. Hung tàn hiếu chiến, chỉ e Trữ quốc về sau chìm trong Tu La trường. Đạo lý này, ta cũng là mấy năm gần đây mới hiểu được.” Thanh âm ôn hòa: “Đứng dậy đi.”
Ba ngày sau, Phó Đông Bình truyền chỉ, phong nữ nhi của Phó Tinh Hạc làm Gia Hòa công chúa.
Phủ đệ Phó Tinh Hạc lấy sắc lam làm chủ đạo, mái cao góc nhọn, linh động trang nhã, trong cơn mưa thu liên miên, dần hiện thế phong vân lay động. Khi gió thổi, chuông đồng treo nơi gác mái vang lên thanh âm thanh thúy du dương, dường như đạm bạc kỳ ảo, lại dường như tiềm tàng sát khí.
Vào đông năm đó, Phó Đông Bình chống đỡ thân thể bệnh tật, sau khi dẫn quần thần đi tế tự, ban chỉ chiếu cáo thiên hạ:
Thái tử lập tức tiếp nhận chức Giám quốc, chuyển vào điện Cần Đức trong cung.
Phó Hình Giản đất phong Ngọc Châu Giang Nam, sau xuân tiếp nhận đất phong.
Tứ Dã vương Phó Hoài Xuyên lập tức điều trấn thủ ba châu ở biên cảnh bắc tuyến Hạ Sầm Lăng, không có lệnh truyền, không được tùy tiện rời khỏi, càng không được bước chân vào Tĩnh Phong, nếu như kháng chỉ, thiên hạ công kích.
Phó Tinh Hạc đất phong Kế Châu ngoại thành Tĩnh Phong, lưu lại Tĩnh Phong, tương trợ Thái tử.
Phó Đông Bình ra tay phong vân đột biến, cắt đứt toan tính, ổn định nhân tâm, bình định thế cục.
Phó Hình Giản đêm khuya tiến cung yết kiến, quỳ bên ngoài tẩm cung không đứng dậy.
Phó Đông Bình bước ra cửa điện, thở dài: “Nếu như ngươi không có hai năm là chất tử ở Tây Châu, vị trí này, ta sẽ truyền cho ngươi.”
Là chất tử trở thành nam sủng, từ đó trở đi, liền vụt mất cơ hội chấp chưởng thiên hạ, duệ đức đoan nghiêm mới có thể xuất chúng, hai đôi mắt sắc bén trên triều đình nhưng đều được tôi luyện trong chảo lửa, ánh mắt nhìn mình khó tránh khỏi mang theo vài phần lỗ mãng kỳ lạ.
Sống không bằng chết, may mắn vẫn còn Phó Hoài Xuyên là hy vọng duy nhất của mình. Phó Hình Giản móng tay bấm sâu vào tay, lại dập đầu: “Tạ ơn phụ hoàng coi trọng nhi thần như vậy. Chỉ cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, để Tứ đệ lưu lại.”
Phó Đông Bình không đáp, Phó Hình Giản khẽ cắn môi, cởi bỏ y sam của mình, trước ngực phủ đầy những vết sẹo ngoằn ngoèo dữ tợn xấu xí, hoàn toàn không cân xứng với gương mặt như xuân thủy xa xăm tú lệ, nhìn kỹ có vết bỏng, vết roi, đao thương, còn có những vết sẹo không rõ tạo thành từ cái gì, đập vào mắt đau lòng khôn xiết, ảm đạm nói: “Mười một năm qua, những vết sẹo này chưa hề lành lại, chẳng lẽ phụ hoàng không nghĩ đến công lao đi Tây Châu của nhi thần năm đó?”
Phó Đông Bình đích thân giúp hắn khoác lại y sam, thở dài: “Hình Giản, trong những đứa con của ta, ngoại trừ Trác Đàn, ta thích nhất chính là ngươi, năm đó lại vẫn cứ một lòng chinh phạt thiên hạ, làm hại ngươi, là ta có lỗi với ngươi, có lỗi với mẫu thân ngươi.”
Phó Hình Giản nhãn thần lóe sáng, lại nghe Phó Đông Bình nói tiếp: “Đáng tiếc ta không chỉ là một người phụ thân, ta còn là hoàng đế Trữ quốc.” Thanh âm dần chuyển cứng rắn: “Lão Tứ tính khí âm trầm bất định, tàn nhẫn hiếu chiến, hiện giờ thiên hạ cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, vô luận thế nào, ngôi vị này không thể giao cho hắn. Hơn nữa lão Tứ lại là người lục thân bất nhận, một khi ta chết, chỉ sợ Thái tử không kiềm được hắn, cho nên nhất định phải điều hắn ra khỏi đô thành, để hắn vì Trữ quốc ta thủ vững biên quan vậy!”
Phó Hình Giản cúi đầu, ánh trăng đặc biệt phác họa dáng vẻ thê lương yếu đuối.
Phó Đông Bình trong mắt lộ vẻ không đành, đang muốn đỡ hắn đứng dậy, Phó Hình Giản lại dập đầu nói: “Vậy nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần không đi Ngọc Châu, nhi thần muốn bồi Tứ đệ đi Hạ Châu.”
Phó Đông Bình nói: “Ngọc Châu xưa nay là đất lành, phồn hoa tú lệ, biên quan lạnh giá, ngươi thân thể suy nhược…”
Phó Hình Giản ngắt lời hắn: “Khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn.”
Phó Đông Bình trầm ngâm hồi lâu, ảm đạm nói: “Vậy được, đi đi.”
Thành Khai Yết.
Sau khi biết ý chỉ của Phó Đông Bình, Nam Viện vương phủ đèn đuốc rực sáng, Nhan Xung Vũ triệu tập chúng tướng, hạ lệnh gươm ngựa sẵn sàng, trù bị lương thảo, đại quân chuẩn bị toàn tuyến xuất kích.
Mục Thiếu Bố năm nay vừa mười tám, tân nhiệm Vạn phu trưởng Khinh Kỵ binh đoàn, vô cùng hưng phấn, chiến ý sắc bén tản mát khắp người, hỏi: “Vương gia, khi nào xuất chinh?”
Nhan Xung Vũ ngưng thần nhìn hắn, thoáng chốc có chút ngẩn ngơ, tựa như nhìn thấy Lý Nhược Phi năm đó vừa mới ra chiến trường, không khỏi ôn hòa cười: “Tiếp tục đợi.”
Phó Hoài Xuyên ở trong phủ nâng chung rượu xuất thần.
Cửa phòng chi nha một tiếng, chính là Phó Hình Giản bước vào, nói: “Lão nhân đồng ý để ta cùng ngươi đi Hạ Châu.” Thần tình lạnh nhạt: “Không hổ là phụ thân của chúng ta, thật lợi hại, không đánh mà thắng đã muốn trục xuất ngươi khỏi Tĩnh Phong.”
Trên mặt Phó Hoài Xuyên thấp thoáng vẻ mỉa mai: “Lão muốn cho Thái tử một giang sơn thái bình vững như bàn thạch? Nằm mơ đi!” Lại hỏi: “Ngươi đến cầu xin như vậy, để lão nhân cho rằng chúng ta thật sự muốn đi Hạ Châu, không lộ sơ hở?”
Phó Hình Giản mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Một chút tình cảm thương xót áy náy mong manh giữa phụ tử, vốn cũng là thứ để lợi dụng.
Phó Hoài Xuyên lẳng lặng nói: “Chỉ cần thời gian ba ngày, một vạn tinh nhuệ đầu năm ta bố trí ở ngoại ô ngoài thành liền có thể tập kết vào thành, binh phù thủ thành đã do Tạ Khê nắm giữ, Tạ Khê mười năm trước thề hết lòng cống hiến cho ta, ba vạn quân sĩ thủ thành cũng đủ san bằng hoàng cung. Cho dù trên tay lão ta còn hai vạn cấm quân, cũng không thể trọng dụng.” Đặt chung rượu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ tử đàn, phát ra âm hưởng thanh thúy bình ổn, tâm tình vô cùng bình lặng, nhắm mắt, tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch đang khoan khái chuyển động trong huyết quản, tay nắm thế cục, phiên vân phúc vũ, luôn là sở trường của mình.
“Rất nhanh, Tĩnh Phong sẽ nằm trong khống chế của ta, trước khi quân đội Cần vương ở các nơi có bất cứ phản ứng nào, bức lão nhân nhường ngôi cho ta, há chẳng phải chuyện vui sao?”
“Về phần Lãng quốc đóng quân biên quan, để bọn chúng đoạt vài thành trước thì có thể sao nào? Thảo nguyên man di chẳng lẽ thật sự có thể vượt qua Toa Hà của ta sao? Đợi sau khi ta chấp chưởng đại quyền, tự sẽ cử binh bắc thượng.”
Phó Hình Giản có vài phần lo lắng: “Lão nhân hôm nay ban chỉ chiếu cáo thiên hạ. Chỉ sợ mai sau ngươi đoạt vị, dân gian quan trường, muôn miệng thị phi, đều sẽ chỉ trích ngươi.”
Phó Hoài Xuyên thở dài: “Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, ta cũng muốn chậm rãi để lão nhân danh chính ngôn thuận nhường ngôi cho ta, nhưng ngày hôm nay lão đã ra chiêu ngoan độc, ta cũng chỉ có thể mặc kệ những lời này.” Lạnh lùng cười: “Muôn miệng thị phi? Ta không tiếc lưu huyết thiên lý cũng phải lấp kín nó. Năm xưa Lệ đế đoạt hoàng vị của cháu mình, tru diệt mười tộc các đại thần dám nói thẳng, sau này không phải cũng thành tựu một phen đại nghiệp?”
Phó Hình Giản nâng chén trà miệng tím sậm chân đế vân cua được làm từ lò Quan Diêu ngắm nhìn nhiều lần, đột nhiên hỏi: “Gần đây sao không thấy Quân An.”
Phó Hoài Xuyên nói: “Sau khi hắn đến Nam Cương giải quyết Tạ Lưu, mượn cớ cáo từ, trở về Giang Nam Điệp lâu.”
Phó Hình Giản mắt lộ vẻ không vui, thở dài: “Chuyện của Tạ Lưu, ngươi giải quyết rất không thỏa đáng… Lý Nhược Phi ngươi định xử trí như thế nào?”
Phó Hoài Xuyên trầm mặc một hồi, nghiêm mặt nói: “Nhị ca, ta không muốn giết hắn.”
“Ngày ấy ở khu săn bắn, vốn muốn giết hắn, mũi tên kia ta tuy nhắm mắt bắn ra, nhưng là nhắm thẳng mắt báo.”
“Nhị ca, hiện tại giết hay không giết, đều không ảnh hưởng đại cục, nếu ngươi lo lắng, cho dù cắt đứt gân mạch tay chân hắn đều được, để hắn lại bên ta.”
Phó Hình Giản tự thính phi thính, chén trà trong tay chất men oánh nhuận trang nhã, cùng với khí chất của hắn quả thật rất cân xứng, lại nói: “Cũng không cần cắt đứt gân mạch, thành phế nhân rồi há chẳng phải liên lụy ngươi.” Hàng mày thanh tú khẽ nhướng: “Dùng xích mảnh đâm xuyên xương tỳ bà là được.”
Phó Hoài Xuyên ngẩn người.
Phó Hình Giản tự tiếu phi tiếu: “Không nỡ?”
Phó Hoài Xuyên cầm chung rượu, thản nhiên nói: “Như vậy cũng được.”
Phó Hình Giản vội đứng dậy, trong mắt gần như mang vẻ hưng phấn yêu tà: “Lý Nhược Phi loại người này, đâm xuyên xương tỳ bà cực kỳ thích hợp.” Xoay người rời khỏi.
Phó Hoài Xuyên uống một chung lại một chung Lê Hoa Bạch, vị rượu ngọt thuần thanh mát, vào họng lại như nước trong. Vừa vào đông, nền gạch trong phủ còn chưa đốt nhiệt, tay chân trong đêm tối đã muốn lạnh cóng.
Sáng sớm ngày hôm sau lại đến vị khách không mời.
Ba trăm cấm quân y giáp tươi sáng, bao quanh đại môn vương phủ đến một giọt nước cũng không lọt, bảo vệ Triệu Mạnh Húc đăng môn bái phỏng.
Triệu Mạnh Húc một thân cẩm bào tử sắc, đầu đội ngọc quan màu tím, trong tú sắc thêm phần trang trọng, cúi mắt rũ mi: “Tại hạ phụng mệnh hoàng thượng và Thái tử, đón chất tử Lãng quốc vào cung.”
Phó Hoài Xuyên trong mắt hãy còn hằn tơ máu, ngón tay đỡ huyệt Thái Dương, cau mày nói: “Vào cung?”
Triệu Mạnh Húc đáp: “Tứ Dã vương hôm nay phải viễn phó biên quan, ý của hoàng thượng là muốn đưa chất tử giao cho Thái tử giám thị.”
Thái độ kính cẩn vô cùng thỏa đáng. Nói xong, trực tiếp để hạ nhân dẫn mình về phía Minh Tuyền uyển.
Phó Hoài Xuyên sắc mặt trầm tĩnh như nước, nhưng không nói lời nào.
Phó Hình Giản nghe thấy tiếng nói, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Triệu Mạnh Húc dẫn người qua phủ, nhịn không được nhíu mày.
Triệu Mạnh Húc mỉm cười, càng không sợ hãi, cũng không thi lễ, khoan thai đi thẳng qua.
Phó Hình Giản cười lạnh nói: “Quả nhiên một khi phong vân biến chuyển, ngay cả người hạ tiện như vậy cũng dám chạy đến đây dương oai.”
“Nhẫn nhịn thêm hai ngày nữa.” Phó Hoài Xuyên thanh âm đạm mạc, lại tức giận bóp nát chén trà.
Lâu sau, Triệu Mạnh Húc dẫn Khổng Nhân Băng trở lại đại điện, Lý Nhược Phi cũng được hai gã cấm quân khiêng sấp đến, yếu ớt chỉ còn một hơi thở, toàn thân máu tươi đầm đìa, sau lưng rũ xuống xích mảnh, dùng một khóa sắt khóa lại.
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Mạnh Húc ẩn chứa tức giận, nói: “Khó trách Lý công tử luôn không quen khí hậu, Tứ vương gia thủ đoạn thật hay.” Lại nói: “Vị đại phu này đang trị thương cho Lý công tử, nói sao thì, đành phải cùng mời tiến cung, xong việc sẽ tiễn đến Hạ Châu cho Tứ vương gia.” Ngữ khí ôn hòa che đậy ngôn từ sắc bén.
Phó Hoài Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Vất vả cho Triệu hầu.” Đến bên cạnh Lý Nhược Phi, ngồi xuống, ngưng thần nhìn hắn.
Lý Nhược Phi sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, ngay cả môi cũng tái nhợt khô nứt, khóe miệng mang ý cười khiến lòng người băng giá, thấp giọng nói: “Phó Hoài Xuyên, ta ngươi, không chết không ngừng.”
Chính là loại cảm giác này, vĩnh viễn không nhận thua, tuyệt không cúi đầu, nguy hiểm mất mạng, cũng kích thích muốn mất mạng. Thì ra, là bị nó hấp dẫn. Loại kích thích khiến tâm can mạnh mẽ dâng lên huyết dịch sôi trào, loại tác cầu chạm thẳng đến linh hồn gần như đau đớn, toàn thân rung chuyển, nôn nóng phá thể trào ra —— Phó Hoài Xuyên nắm tay hắn, nói: “Ta đợi ngươi đến giết ta.”
Kiên định quyết tuyệt giống như một lời thề độc chẳng lành, trên mặt Phó Hình Giản tràn ngập vẻ thê lương hoảng sợ.
Sau khi vào tẩm cung điện Cần Đức, Thái tử vẫn còn đang thương nghị quốc sự cùng Phó Đông Bình.
Triệu Mạnh Húc đẩy cửa sổ, để dương quang soi chiếu vào trong.
Gương mặt Triệu Mạnh Húc tinh xảo đến cực điểm, cảm giác như thời khắc nở rộ của đóa hoa, lại mơ hồ mang hàm ý điêu tàn, khẽ vuốt ve mái tóc Lý Nhược Phi, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Lý Nhược Phi cười nói: “Vẫn tốt. Tạm thời không cần giúp ta mở khóa, tránh khỏi Thái tử làm phiền.”
Nhìn thần sắc lo lắng của hắn, trái lại an ủi: “Khóa xương tỳ bà tuy rằng tạm thời thành phế nhân, nhưng sau này chỉ cần tháo xích sắt, lập tức có thể khôi phục khí lực, không có ảnh hưởng, ngươi yên tâm.”
Triệu Mạnh Húc nắm tay hắn, sắc mặt trầm tĩnh lại điên cuồng: “Như vậy, chúng ta cùng nhau lật đổ giang sơn Trữ quốc!”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Lúc đăng đèn, Thái tử trở về tẩm cung, khẽ đẩy cửa, chỉ thấy Triệu Mạnh Húc một thân tử y, dưới ánh nến như khói như sương, đang dùng đầu bút vẽ một bức chân dung.
Lý Nhược Phi biếng nhác nghiêng mình nằm trên ghế dựa trải da thú thật dày, y phục trắng thuần, mái tóc đen nhánh, gầy gần như trơ xương, chăm chú nhìn ánh nến đến xuất thần.
Bầu không khí cổ quái yên tĩnh hài hòa.
Lý Nhược Phi đã thấy hắn, cũng không động đậy, xấc xược cười nói: “Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Lý Nhược Phi trước mặt cùng hình ảnh đêm đó xông vào phủ Thái tử chớp tái hiện, trong lòng Thái tử lại là phẫn hận lại là đắc ý, tiến lại gần, nói: “Đến tình trạng như ngày hôm nay, Nam Viện vương vẫn không biết sống chết như vậy. Hiện tại rơi vào trong tay ta, không biết định thoát thân như thế nào? Hay là, bắt cóc bổn vương?”
Lý Nhược Phi xoay lưng lại, nơi xương bả vai có hai đường vết máu còn mới, thản nhiên nói: “Ta đêm qua vừa bị khóa xương tỳ bà, đã là phế nhân, Thái tử cũng không cần lo lắng.”
Thái tử ngẩn người, trong mắt dấy lên dục vọng lăng nhục, cười nói: “Vẫn là Tứ đệ quan tâm, trái lại ta đỡ phải tự mình động thủ!”
Lý Nhược Phi miễn cưỡng nói: “Mặc ngươi xử trí.” Ánh mắt chăm chú nhìn Thái tử, đen kịt như màn đêm lạnh giá như đao: “Chỉ là nếu Thái tử điện hạ muốn động thủ thì phải mau lên một chút, nếu không e rằng mấy ngày này ngươi xuống mồ trước rồi. Hoàng vị dù gần trong gang tấc, điện hạ có mạng để ngồi hay không, cũng là chuyện không chắc chắn.”
_________________________
Tác giả đàm đạo:
Vẫn là phải phát biểu vài câu.
Thế này, Tiểu Nhan có thể là nhân vật chính được miêu tả ít nhất trong lịch sử —— tôi không thừa nhận Tiểu Nhan không phải nhân vật chính, quay đầu.
Phó Tứ người này là “người xấu” trên ý nghĩa truyền thống, nhưng tôi muốn viết hắn nổi bật một chút, đặc biệt càng về sau, hy vọng có thể viết hắn đến khiến người vừa nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn không được cảm thấy, a, thì ra, hắn cũng không hoàn toàn là cầm thú… Tóm lại nhân vật này viết rất sảng khoái, im lặng, tôi quả nhiên BT…
Tiểu Lý, là nhân vật chính đầu tiên trong văn của tôi, có khuyết điểm, là người yêu thích chiến tranh, nhưng cũng có nguyên tắc có giới hạn của mình, cho nên, dù đôi khi bản thân tôi cũng không thích cách làm nào đó của hắn, nhất là sau này, nhưng vẫn hy vọng độc giả có thể lượng thứ cho hắn —— ánh mắt bất công… 囧
Vợ chồng Tiểu Triệu là nhân vật tôi thích, mọi người chắc hẳn cũng đã đoán được kết cục của Tiểu Triệu… khóc
Về phần Phó Nhị, lại là người BT, vừa biến thái, lại vừa bi thương —— tác giả có câu hỏi rất mặt dày, mọi người có thấy Phó Nhị là một mỹ nhân không? Tôi biểu thị rất dụng tâm hắn rất đẹp a!
Tóm lại, trong văn này không có tâm hồn thuần khiết, cũng không có cầm thú hoàn toàn, không có người thông minh toan tính tuyệt đối không sai sót, không có kẻ ngốc đến cái gì cũng mù tịt —— đều có giới hạn…
Cảm ơn tất cả đại nhân đã bớt thời gian xem văn này, càng cảm ơn tất cả các đại nhân đã vất vả bình luận…
Không cho là hồi báo, chỉ có gõ chữ… bò đi.
Những lời này đủ khơi dậy sóng gió động trời, Phó Đông Bình quẳng lên mình Phó Tinh Hạc vấn đề ai là người kế thừa hoàng vị.
Để một Ngũ hoàng tử cách xa vòng xoáy tranh đoạt nhất, bị xem nhẹ nhất, một lòng chỉ nghĩ đến thi họa phong lưu quyết định ai nắm giữ hoàng quyền.
Phó Đông Bình nhìn rõ năng lực của Thái tử và Tứ Dã vương, cũng nhìn rõ dã tâm của bọn họ, thậm chí ngay cả toan tính giữa đôi bên cũng nhất thanh nhị sở —— bên hông còn có Lãng quốc, cho nên phụ hoàng mới suy tính để Tứ ca kế vị? Đây là giải thích duy nhất cho vấn đề phụ hoàng đặt ra.
Phó Tinh Hạc trán xuất mồ hôi, trong cung điện tĩnh lặng gần như có thể nghe thấy thanh âm mồ hôi lạnh nhỏ xuống lăn trên nền đất, khiến lòng người buồn phiền khó chịu.
Cuối cùng, Phó Tinh Hạc quỳ xuống, cao giọng nói: “Tứ Dã vương thiện chinh chiến, thông mưu lược, giỏi quyền mưu, chỉ là coi người như công cụ, không hiểu từ bi.”
Tứ Dã vương, không phải Tứ ca, ý tứ rất rõ ràng.
Phó Đông Bình thoáng do dự, hỏi: “Thái tử kế vị, nếu Lãng quốc đến xâm phạm, thì làm thế nào?”
Phó Tinh Hạc nói: “Thái tử bản tính nhân hậu khoan dung, quần thần quy thuận, Lãng quốc nếu lại đến xâm phạm, trong triều cũng còn tướng lĩnh thiện chinh chiến, dĩ chiến cầu hòa, chúng sinh bách tính mới không phải chịu khổ, thiên hạ thái bình, Trữ quốc mới có thể cường thịnh.”
“Dĩ chiến cầu hòa, dĩ chiến cầu hòa…” Phó Đông Bình tự nhẩm: “Phó Đông Bình ta, cư nhiên lại có ngày cân nhắc dĩ chiến cầu hòa…”
Phó Tinh Hạc vẫn cúi đầu quỳ tại chỗ.
Phó Đông Bình nhưng cười nói: “Ngươi giỏi lắm, biết lấy bách tính làm trọng, xem nhẹ chiến công. Hung tàn hiếu chiến, chỉ e Trữ quốc về sau chìm trong Tu La trường. Đạo lý này, ta cũng là mấy năm gần đây mới hiểu được.” Thanh âm ôn hòa: “Đứng dậy đi.”
Ba ngày sau, Phó Đông Bình truyền chỉ, phong nữ nhi của Phó Tinh Hạc làm Gia Hòa công chúa.
Phủ đệ Phó Tinh Hạc lấy sắc lam làm chủ đạo, mái cao góc nhọn, linh động trang nhã, trong cơn mưa thu liên miên, dần hiện thế phong vân lay động. Khi gió thổi, chuông đồng treo nơi gác mái vang lên thanh âm thanh thúy du dương, dường như đạm bạc kỳ ảo, lại dường như tiềm tàng sát khí.
Vào đông năm đó, Phó Đông Bình chống đỡ thân thể bệnh tật, sau khi dẫn quần thần đi tế tự, ban chỉ chiếu cáo thiên hạ:
Thái tử lập tức tiếp nhận chức Giám quốc, chuyển vào điện Cần Đức trong cung.
Phó Hình Giản đất phong Ngọc Châu Giang Nam, sau xuân tiếp nhận đất phong.
Tứ Dã vương Phó Hoài Xuyên lập tức điều trấn thủ ba châu ở biên cảnh bắc tuyến Hạ Sầm Lăng, không có lệnh truyền, không được tùy tiện rời khỏi, càng không được bước chân vào Tĩnh Phong, nếu như kháng chỉ, thiên hạ công kích.
Phó Tinh Hạc đất phong Kế Châu ngoại thành Tĩnh Phong, lưu lại Tĩnh Phong, tương trợ Thái tử.
Phó Đông Bình ra tay phong vân đột biến, cắt đứt toan tính, ổn định nhân tâm, bình định thế cục.
Phó Hình Giản đêm khuya tiến cung yết kiến, quỳ bên ngoài tẩm cung không đứng dậy.
Phó Đông Bình bước ra cửa điện, thở dài: “Nếu như ngươi không có hai năm là chất tử ở Tây Châu, vị trí này, ta sẽ truyền cho ngươi.”
Là chất tử trở thành nam sủng, từ đó trở đi, liền vụt mất cơ hội chấp chưởng thiên hạ, duệ đức đoan nghiêm mới có thể xuất chúng, hai đôi mắt sắc bén trên triều đình nhưng đều được tôi luyện trong chảo lửa, ánh mắt nhìn mình khó tránh khỏi mang theo vài phần lỗ mãng kỳ lạ.
Sống không bằng chết, may mắn vẫn còn Phó Hoài Xuyên là hy vọng duy nhất của mình. Phó Hình Giản móng tay bấm sâu vào tay, lại dập đầu: “Tạ ơn phụ hoàng coi trọng nhi thần như vậy. Chỉ cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban, để Tứ đệ lưu lại.”
Phó Đông Bình không đáp, Phó Hình Giản khẽ cắn môi, cởi bỏ y sam của mình, trước ngực phủ đầy những vết sẹo ngoằn ngoèo dữ tợn xấu xí, hoàn toàn không cân xứng với gương mặt như xuân thủy xa xăm tú lệ, nhìn kỹ có vết bỏng, vết roi, đao thương, còn có những vết sẹo không rõ tạo thành từ cái gì, đập vào mắt đau lòng khôn xiết, ảm đạm nói: “Mười một năm qua, những vết sẹo này chưa hề lành lại, chẳng lẽ phụ hoàng không nghĩ đến công lao đi Tây Châu của nhi thần năm đó?”
Phó Đông Bình đích thân giúp hắn khoác lại y sam, thở dài: “Hình Giản, trong những đứa con của ta, ngoại trừ Trác Đàn, ta thích nhất chính là ngươi, năm đó lại vẫn cứ một lòng chinh phạt thiên hạ, làm hại ngươi, là ta có lỗi với ngươi, có lỗi với mẫu thân ngươi.”
Phó Hình Giản nhãn thần lóe sáng, lại nghe Phó Đông Bình nói tiếp: “Đáng tiếc ta không chỉ là một người phụ thân, ta còn là hoàng đế Trữ quốc.” Thanh âm dần chuyển cứng rắn: “Lão Tứ tính khí âm trầm bất định, tàn nhẫn hiếu chiến, hiện giờ thiên hạ cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, vô luận thế nào, ngôi vị này không thể giao cho hắn. Hơn nữa lão Tứ lại là người lục thân bất nhận, một khi ta chết, chỉ sợ Thái tử không kiềm được hắn, cho nên nhất định phải điều hắn ra khỏi đô thành, để hắn vì Trữ quốc ta thủ vững biên quan vậy!”
Phó Hình Giản cúi đầu, ánh trăng đặc biệt phác họa dáng vẻ thê lương yếu đuối.
Phó Đông Bình trong mắt lộ vẻ không đành, đang muốn đỡ hắn đứng dậy, Phó Hình Giản lại dập đầu nói: “Vậy nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần không đi Ngọc Châu, nhi thần muốn bồi Tứ đệ đi Hạ Châu.”
Phó Đông Bình nói: “Ngọc Châu xưa nay là đất lành, phồn hoa tú lệ, biên quan lạnh giá, ngươi thân thể suy nhược…”
Phó Hình Giản ngắt lời hắn: “Khẩn cầu phụ hoàng ân chuẩn.”
Phó Đông Bình trầm ngâm hồi lâu, ảm đạm nói: “Vậy được, đi đi.”
Thành Khai Yết.
Sau khi biết ý chỉ của Phó Đông Bình, Nam Viện vương phủ đèn đuốc rực sáng, Nhan Xung Vũ triệu tập chúng tướng, hạ lệnh gươm ngựa sẵn sàng, trù bị lương thảo, đại quân chuẩn bị toàn tuyến xuất kích.
Mục Thiếu Bố năm nay vừa mười tám, tân nhiệm Vạn phu trưởng Khinh Kỵ binh đoàn, vô cùng hưng phấn, chiến ý sắc bén tản mát khắp người, hỏi: “Vương gia, khi nào xuất chinh?”
Nhan Xung Vũ ngưng thần nhìn hắn, thoáng chốc có chút ngẩn ngơ, tựa như nhìn thấy Lý Nhược Phi năm đó vừa mới ra chiến trường, không khỏi ôn hòa cười: “Tiếp tục đợi.”
Phó Hoài Xuyên ở trong phủ nâng chung rượu xuất thần.
Cửa phòng chi nha một tiếng, chính là Phó Hình Giản bước vào, nói: “Lão nhân đồng ý để ta cùng ngươi đi Hạ Châu.” Thần tình lạnh nhạt: “Không hổ là phụ thân của chúng ta, thật lợi hại, không đánh mà thắng đã muốn trục xuất ngươi khỏi Tĩnh Phong.”
Trên mặt Phó Hoài Xuyên thấp thoáng vẻ mỉa mai: “Lão muốn cho Thái tử một giang sơn thái bình vững như bàn thạch? Nằm mơ đi!” Lại hỏi: “Ngươi đến cầu xin như vậy, để lão nhân cho rằng chúng ta thật sự muốn đi Hạ Châu, không lộ sơ hở?”
Phó Hình Giản mỉm cười: “Ngươi nói xem?”
Một chút tình cảm thương xót áy náy mong manh giữa phụ tử, vốn cũng là thứ để lợi dụng.
Phó Hoài Xuyên lẳng lặng nói: “Chỉ cần thời gian ba ngày, một vạn tinh nhuệ đầu năm ta bố trí ở ngoại ô ngoài thành liền có thể tập kết vào thành, binh phù thủ thành đã do Tạ Khê nắm giữ, Tạ Khê mười năm trước thề hết lòng cống hiến cho ta, ba vạn quân sĩ thủ thành cũng đủ san bằng hoàng cung. Cho dù trên tay lão ta còn hai vạn cấm quân, cũng không thể trọng dụng.” Đặt chung rượu xuống, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ tử đàn, phát ra âm hưởng thanh thúy bình ổn, tâm tình vô cùng bình lặng, nhắm mắt, tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch đang khoan khái chuyển động trong huyết quản, tay nắm thế cục, phiên vân phúc vũ, luôn là sở trường của mình.
“Rất nhanh, Tĩnh Phong sẽ nằm trong khống chế của ta, trước khi quân đội Cần vương ở các nơi có bất cứ phản ứng nào, bức lão nhân nhường ngôi cho ta, há chẳng phải chuyện vui sao?”
“Về phần Lãng quốc đóng quân biên quan, để bọn chúng đoạt vài thành trước thì có thể sao nào? Thảo nguyên man di chẳng lẽ thật sự có thể vượt qua Toa Hà của ta sao? Đợi sau khi ta chấp chưởng đại quyền, tự sẽ cử binh bắc thượng.”
Phó Hình Giản có vài phần lo lắng: “Lão nhân hôm nay ban chỉ chiếu cáo thiên hạ. Chỉ sợ mai sau ngươi đoạt vị, dân gian quan trường, muôn miệng thị phi, đều sẽ chỉ trích ngươi.”
Phó Hoài Xuyên thở dài: “Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, ta cũng muốn chậm rãi để lão nhân danh chính ngôn thuận nhường ngôi cho ta, nhưng ngày hôm nay lão đã ra chiêu ngoan độc, ta cũng chỉ có thể mặc kệ những lời này.” Lạnh lùng cười: “Muôn miệng thị phi? Ta không tiếc lưu huyết thiên lý cũng phải lấp kín nó. Năm xưa Lệ đế đoạt hoàng vị của cháu mình, tru diệt mười tộc các đại thần dám nói thẳng, sau này không phải cũng thành tựu một phen đại nghiệp?”
Phó Hình Giản nâng chén trà miệng tím sậm chân đế vân cua được làm từ lò Quan Diêu ngắm nhìn nhiều lần, đột nhiên hỏi: “Gần đây sao không thấy Quân An.”
Phó Hoài Xuyên nói: “Sau khi hắn đến Nam Cương giải quyết Tạ Lưu, mượn cớ cáo từ, trở về Giang Nam Điệp lâu.”
Phó Hình Giản mắt lộ vẻ không vui, thở dài: “Chuyện của Tạ Lưu, ngươi giải quyết rất không thỏa đáng… Lý Nhược Phi ngươi định xử trí như thế nào?”
Phó Hoài Xuyên trầm mặc một hồi, nghiêm mặt nói: “Nhị ca, ta không muốn giết hắn.”
“Ngày ấy ở khu săn bắn, vốn muốn giết hắn, mũi tên kia ta tuy nhắm mắt bắn ra, nhưng là nhắm thẳng mắt báo.”
“Nhị ca, hiện tại giết hay không giết, đều không ảnh hưởng đại cục, nếu ngươi lo lắng, cho dù cắt đứt gân mạch tay chân hắn đều được, để hắn lại bên ta.”
Phó Hình Giản tự thính phi thính, chén trà trong tay chất men oánh nhuận trang nhã, cùng với khí chất của hắn quả thật rất cân xứng, lại nói: “Cũng không cần cắt đứt gân mạch, thành phế nhân rồi há chẳng phải liên lụy ngươi.” Hàng mày thanh tú khẽ nhướng: “Dùng xích mảnh đâm xuyên xương tỳ bà là được.”
Phó Hoài Xuyên ngẩn người.
Phó Hình Giản tự tiếu phi tiếu: “Không nỡ?”
Phó Hoài Xuyên cầm chung rượu, thản nhiên nói: “Như vậy cũng được.”
Phó Hình Giản vội đứng dậy, trong mắt gần như mang vẻ hưng phấn yêu tà: “Lý Nhược Phi loại người này, đâm xuyên xương tỳ bà cực kỳ thích hợp.” Xoay người rời khỏi.
Phó Hoài Xuyên uống một chung lại một chung Lê Hoa Bạch, vị rượu ngọt thuần thanh mát, vào họng lại như nước trong. Vừa vào đông, nền gạch trong phủ còn chưa đốt nhiệt, tay chân trong đêm tối đã muốn lạnh cóng.
Sáng sớm ngày hôm sau lại đến vị khách không mời.
Ba trăm cấm quân y giáp tươi sáng, bao quanh đại môn vương phủ đến một giọt nước cũng không lọt, bảo vệ Triệu Mạnh Húc đăng môn bái phỏng.
Triệu Mạnh Húc một thân cẩm bào tử sắc, đầu đội ngọc quan màu tím, trong tú sắc thêm phần trang trọng, cúi mắt rũ mi: “Tại hạ phụng mệnh hoàng thượng và Thái tử, đón chất tử Lãng quốc vào cung.”
Phó Hoài Xuyên trong mắt hãy còn hằn tơ máu, ngón tay đỡ huyệt Thái Dương, cau mày nói: “Vào cung?”
Triệu Mạnh Húc đáp: “Tứ Dã vương hôm nay phải viễn phó biên quan, ý của hoàng thượng là muốn đưa chất tử giao cho Thái tử giám thị.”
Thái độ kính cẩn vô cùng thỏa đáng. Nói xong, trực tiếp để hạ nhân dẫn mình về phía Minh Tuyền uyển.
Phó Hoài Xuyên sắc mặt trầm tĩnh như nước, nhưng không nói lời nào.
Phó Hình Giản nghe thấy tiếng nói, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Triệu Mạnh Húc dẫn người qua phủ, nhịn không được nhíu mày.
Triệu Mạnh Húc mỉm cười, càng không sợ hãi, cũng không thi lễ, khoan thai đi thẳng qua.
Phó Hình Giản cười lạnh nói: “Quả nhiên một khi phong vân biến chuyển, ngay cả người hạ tiện như vậy cũng dám chạy đến đây dương oai.”
“Nhẫn nhịn thêm hai ngày nữa.” Phó Hoài Xuyên thanh âm đạm mạc, lại tức giận bóp nát chén trà.
Lâu sau, Triệu Mạnh Húc dẫn Khổng Nhân Băng trở lại đại điện, Lý Nhược Phi cũng được hai gã cấm quân khiêng sấp đến, yếu ớt chỉ còn một hơi thở, toàn thân máu tươi đầm đìa, sau lưng rũ xuống xích mảnh, dùng một khóa sắt khóa lại.
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Mạnh Húc ẩn chứa tức giận, nói: “Khó trách Lý công tử luôn không quen khí hậu, Tứ vương gia thủ đoạn thật hay.” Lại nói: “Vị đại phu này đang trị thương cho Lý công tử, nói sao thì, đành phải cùng mời tiến cung, xong việc sẽ tiễn đến Hạ Châu cho Tứ vương gia.” Ngữ khí ôn hòa che đậy ngôn từ sắc bén.
Phó Hoài Xuyên cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Vất vả cho Triệu hầu.” Đến bên cạnh Lý Nhược Phi, ngồi xuống, ngưng thần nhìn hắn.
Lý Nhược Phi sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, ngay cả môi cũng tái nhợt khô nứt, khóe miệng mang ý cười khiến lòng người băng giá, thấp giọng nói: “Phó Hoài Xuyên, ta ngươi, không chết không ngừng.”
Chính là loại cảm giác này, vĩnh viễn không nhận thua, tuyệt không cúi đầu, nguy hiểm mất mạng, cũng kích thích muốn mất mạng. Thì ra, là bị nó hấp dẫn. Loại kích thích khiến tâm can mạnh mẽ dâng lên huyết dịch sôi trào, loại tác cầu chạm thẳng đến linh hồn gần như đau đớn, toàn thân rung chuyển, nôn nóng phá thể trào ra —— Phó Hoài Xuyên nắm tay hắn, nói: “Ta đợi ngươi đến giết ta.”
Kiên định quyết tuyệt giống như một lời thề độc chẳng lành, trên mặt Phó Hình Giản tràn ngập vẻ thê lương hoảng sợ.
Sau khi vào tẩm cung điện Cần Đức, Thái tử vẫn còn đang thương nghị quốc sự cùng Phó Đông Bình.
Triệu Mạnh Húc đẩy cửa sổ, để dương quang soi chiếu vào trong.
Gương mặt Triệu Mạnh Húc tinh xảo đến cực điểm, cảm giác như thời khắc nở rộ của đóa hoa, lại mơ hồ mang hàm ý điêu tàn, khẽ vuốt ve mái tóc Lý Nhược Phi, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Lý Nhược Phi cười nói: “Vẫn tốt. Tạm thời không cần giúp ta mở khóa, tránh khỏi Thái tử làm phiền.”
Nhìn thần sắc lo lắng của hắn, trái lại an ủi: “Khóa xương tỳ bà tuy rằng tạm thời thành phế nhân, nhưng sau này chỉ cần tháo xích sắt, lập tức có thể khôi phục khí lực, không có ảnh hưởng, ngươi yên tâm.”
Triệu Mạnh Húc nắm tay hắn, sắc mặt trầm tĩnh lại điên cuồng: “Như vậy, chúng ta cùng nhau lật đổ giang sơn Trữ quốc!”
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.
Lúc đăng đèn, Thái tử trở về tẩm cung, khẽ đẩy cửa, chỉ thấy Triệu Mạnh Húc một thân tử y, dưới ánh nến như khói như sương, đang dùng đầu bút vẽ một bức chân dung.
Lý Nhược Phi biếng nhác nghiêng mình nằm trên ghế dựa trải da thú thật dày, y phục trắng thuần, mái tóc đen nhánh, gầy gần như trơ xương, chăm chú nhìn ánh nến đến xuất thần.
Bầu không khí cổ quái yên tĩnh hài hòa.
Lý Nhược Phi đã thấy hắn, cũng không động đậy, xấc xược cười nói: “Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”
Lý Nhược Phi trước mặt cùng hình ảnh đêm đó xông vào phủ Thái tử chớp tái hiện, trong lòng Thái tử lại là phẫn hận lại là đắc ý, tiến lại gần, nói: “Đến tình trạng như ngày hôm nay, Nam Viện vương vẫn không biết sống chết như vậy. Hiện tại rơi vào trong tay ta, không biết định thoát thân như thế nào? Hay là, bắt cóc bổn vương?”
Lý Nhược Phi xoay lưng lại, nơi xương bả vai có hai đường vết máu còn mới, thản nhiên nói: “Ta đêm qua vừa bị khóa xương tỳ bà, đã là phế nhân, Thái tử cũng không cần lo lắng.”
Thái tử ngẩn người, trong mắt dấy lên dục vọng lăng nhục, cười nói: “Vẫn là Tứ đệ quan tâm, trái lại ta đỡ phải tự mình động thủ!”
Lý Nhược Phi miễn cưỡng nói: “Mặc ngươi xử trí.” Ánh mắt chăm chú nhìn Thái tử, đen kịt như màn đêm lạnh giá như đao: “Chỉ là nếu Thái tử điện hạ muốn động thủ thì phải mau lên một chút, nếu không e rằng mấy ngày này ngươi xuống mồ trước rồi. Hoàng vị dù gần trong gang tấc, điện hạ có mạng để ngồi hay không, cũng là chuyện không chắc chắn.”
_________________________
Tác giả đàm đạo:
Vẫn là phải phát biểu vài câu.
Thế này, Tiểu Nhan có thể là nhân vật chính được miêu tả ít nhất trong lịch sử —— tôi không thừa nhận Tiểu Nhan không phải nhân vật chính, quay đầu.
Phó Tứ người này là “người xấu” trên ý nghĩa truyền thống, nhưng tôi muốn viết hắn nổi bật một chút, đặc biệt càng về sau, hy vọng có thể viết hắn đến khiến người vừa nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn không được cảm thấy, a, thì ra, hắn cũng không hoàn toàn là cầm thú… Tóm lại nhân vật này viết rất sảng khoái, im lặng, tôi quả nhiên BT…
Tiểu Lý, là nhân vật chính đầu tiên trong văn của tôi, có khuyết điểm, là người yêu thích chiến tranh, nhưng cũng có nguyên tắc có giới hạn của mình, cho nên, dù đôi khi bản thân tôi cũng không thích cách làm nào đó của hắn, nhất là sau này, nhưng vẫn hy vọng độc giả có thể lượng thứ cho hắn —— ánh mắt bất công… 囧
Vợ chồng Tiểu Triệu là nhân vật tôi thích, mọi người chắc hẳn cũng đã đoán được kết cục của Tiểu Triệu… khóc
Về phần Phó Nhị, lại là người BT, vừa biến thái, lại vừa bi thương —— tác giả có câu hỏi rất mặt dày, mọi người có thấy Phó Nhị là một mỹ nhân không? Tôi biểu thị rất dụng tâm hắn rất đẹp a!
Tóm lại, trong văn này không có tâm hồn thuần khiết, cũng không có cầm thú hoàn toàn, không có người thông minh toan tính tuyệt đối không sai sót, không có kẻ ngốc đến cái gì cũng mù tịt —— đều có giới hạn…
Cảm ơn tất cả đại nhân đã bớt thời gian xem văn này, càng cảm ơn tất cả các đại nhân đã vất vả bình luận…
Không cho là hồi báo, chỉ có gõ chữ… bò đi.
Tác giả :
Trần Tiểu Thái