Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả
Chương 95 Chương 95
Một tinh linh phải đạt đến cảnh giới nào, mới được gọi là tinh linh vương?
Thiên hạ vạn tộc.
Tuy nhiên, tinh linh tộc trời sinh chỉ sở hữu duy nhất một căn linh, xưa nay không có ngoại lệ, đổi lại được thiên phú, đều là những kẻ sở hữu căn linh biến dị.
Họ có tuổi thọ rất cao, song vì thiên phú cho nên khả năng một quả trứng tinh linh có thể nở ra và sống đến lúc trưởng thành là một công việc vô cùng gian lao.
Diệp Lạc Hy cũng chỉ thành công ấp nở hai quả, đặt tên là Diệp Thanh, sở hữu phong khốc tàng bạc và Diệp Mi, căn linh quang biến dị, gọi là thánh quang.
Tuy nhiên, chính vì thiên phú, chính vì căn linh hiếm có mà từ xưa, thần tộc đã tìm cách ép tinh linh tộc ký khế ước, giống như một linh thú và ma thú, khiến tinh linh tộc vô cùng phẫn uất, đến mức phải quy ẩn tất cả.
Hiện tại chỉ có ba tinh linh vương được ghi nhận là có tồn tại, bảo vệ một tộc và quy ẩn một phương.
Tinh linh vốn dĩ tu luyện khó khăn, nhưng một khi cấp độ càng cao thì mạnh đến mức bá đạo.
Thậm chí cả một kẻ mạnh như thượng cổ Đế Quân Độc Cô Tư Dạ cũng chưa từng dám một mình quá phận tiến vào địa phận có tinh linh vương bảo vệ.
Có điều, không phải không có tinh linh thì không có cách ký khế ước với tinh linh.
Diệp Nam, Diệp Tư và Diệp Quân, nói chính xác ra thì họ chỉ được xếp vào hàng bán tinh linh mà thôi.
Họ không có dòng máu tinh linh chính thống mà được Diệp Lạc Hy dùng máu thần của mình để tạo ra, họ cộng hưởng sức mạnh với chủ nhân và chỉ ngoan ngoãn phục tùng, nghe lời một mình chủ nhân đã tạo ra họ.
Nhưng không phải vì thế mà Diệp Nam, Diệp Tư và Diệp Quân là kẻ yếu.
Xét về đẳng cấp và thực lực, Hỗn Độn nói rằng, họ có đủ khả năng để mỗi người thống lĩnh một ngàn quân binh đạt cảnh giới linh tông trở lên.
Diệp Liên – Hồng Liên Nghiệp Hỏa tinh linh chính là một tinh linh vương.
Nàng trời sinh có Hồng Liên Nghiệp Hỏa – đứng đầu bảng dị hỏa.
Lại được Ngọc Tỷ cổ thần nuôi dưỡng, hấp thụ tiên lực, linh khí và tinh hoa tại vùng đất Ngọc Tỷ trị vì mà mạnh lên.
Sau, nàng theo Ngọc Tỷ học tập và tu luyện, đã sớm đột phá đến cảnh giới linh tôn.
Đến khi Ngọc Tỷ bị phong ấn, Diệp Liên và Diệp Hoa (Viêm Cơ Nữ Vương) đã chịu trách nhiệm canh giữ phong ấn của hai người Ngọc Tỷ và Ma Thần Thạch thì dừng hẳn tu luyện.
Khi Diệp Lạc Hy ký khế ước với Diệp Liên một lần nữa, cộng với dòng máu của Ngọc Tỷ và Ma Thần Thạch đang chảy trong huyết cản của Diệp Liên, khiến nàng vừa ký xong khế ước liền đột phá đến một cảnh giới liên tiếp, trở thành một đại linh thần cấp sáu, có thể được xem như một tinh linh vương.
Diệp Lạc Hy nói rằng: “Hai ngươi hãy hấp thụ băng thanh kỳ tử thảo đi.
Dù sao, cơ thể của hai ngươi vẫn chưa trải qua một lần thanh tẩy nào, nếu như hấp thụ với băng thanh kỳ tử thảo sẽ dễ gây ra phản phệ.
Ta ở bên cạnh giúp các ngươi đột phá.”
Vì vậy, ngoài việc giao lại kinh doanh của nàng cho hai người Diệp Mi và Diệp Thanh, Diệp Lạc Hy còn để cho hai người Diệp Mi và Diệp Thanh tiến vào cảnh giới linh hoàng.
…
Diệp Lạc Hy ngồi một mình trong phòng, chỉ có ngọn đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng, chiếu rọi thân ảnh Diệp Lạc Hy tĩnh lặng đọc sách.
Vốn dĩ ở Thiên giới đang là mùa thu, nhưng khi nàng về lại lục địa thì bây giờ đang là mùa hè rồi.
Nàng chỉ mặc một lớp trung y mỏng như lụa, ngồi trên bàn, tóc dài xõa ra, hơi ẩm hướt.
Nàng chỉ ngồi tĩnh lặng đọc sách, tính toán những bước đường kinh doanh về sau, bắt đầu từ Huyền Lạc đại lục trước.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng mở ra, những khí tức quen thuộc bước vào bên trong.
“Ngày mai nàng muốn đi săn sao?”Hỗn Độn lấy đi cuốn sổ trong tay nàng, khẽ cười.
Diệp Lạc Hy hơi nhíu mày, nàng thở dài ra một hơi: “Các ngươi khi về có thể nói cho ta biết được không? Mặc dù ở đây là Quang Minh đỉnh, không cần quá nhiều phòng bị, nhưng ở đây lại có huyền cơ Thần Quang, ta không thể để các ngươi ở đây được.
Dù sao các ngươi cũng…”
“Nàng yên tâm.
Bọn ta tuy bị gọi là tà thú, là những kẻ đầu tiên nhập ma mà đột phá, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ bị Thần Quang này ảnh hưởng.
Cửu Lâu Xà còn có thể hấp thụ được loại Thần Quang này, huống chi là chúng ta?” Đào Ngột ngồi xuống trước mặt nàng, đặt xuống một cặp lồng.
Diệp Lạc Hy bị câu nói này của bọn họ làm cho cứng miệng.
Nàng nói không lại.
“Cùng Kỳ, độc của ngươi, nặng đến cỡ nào?” Nàng bất ngờ hỏi hắn.
Cùng Kỳ ngạc nhiên.
Mặc dù hắn không biết là nàng muốn dùng độc của hắn để làm gì, nhưng chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ cho nàng, bao nhiêu cũng được.
“Đủ để quật chết một kẻ đạt đến cảnh giới linh thần.” Cùng Kỳ đáp gọn.
“Vậy nếu như ta dùng thì sao? Một lượng đủ để trúng độc nhưng không chết?”1
Không gian của căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng như tờ..