Văn Phòng Phấn Hồng
Chương 52: Bầu trời thành đô rất xanh (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại ánh mắt như tia X-quang đó dường như quét qua toàn bộ tế bào, cảm giác như mọi suy nghĩ của tôi trước mặt cô ấy đều bị lột trần
“Hân hạnh được gặp cổ.” Cô ấy bật cười, đồng thời giơ bàn tay trắng nõn xinh xắn ra muốn bắt tay tối, tay cũng đẹp như người vậy.
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy nói: “Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cô.” Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện tôi, ánh mắt vẫn dừng lại ở gương mặt tôi.
“Nên xưng hô thế nào nhỉ?” Tôi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không hề trốn tránh ánh mắt hùng hổ dọa người đấy
Tôi là Phương Hiểu Hiểu, là một Phương Hiểu Hiểu không hề biết lùi bước trước bất kỳ thứ gì
Trên thế giới này, người khiến tôi sợ3hãi còn chưa ra đời
Mặc dù mặt có chút dày nhưng tôi chính là người tự tin như vậy
“Trần Lộ.” Thanh âm của cô ấy không cao, khá có lực, khiến cho người ta có cảm giác không thể khinh thường.
“Phương Hiểu Hiểu.” Tôi cũng giới thiệu về mình một cách đơn giản, “Như cô thấy đấy, tôi chính là chủ của Văn phòng Phần Hồng
Cô nói cô muốn gia nhập Văn phòng Phấn Hồng, tôi có thể hỏi cô tại sao không?” “Bởi vì tôi cảm thấy thú vị.” Khóe môi Trần Lộ nhếch lên thành một nụ cười, cô ấy chừng hai bảy, hai tám tuổi, cả người tỏa ra sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành khiến người ta lóa mắt, Trần Lộ nói: “Bà chủ Phương cảm thấy lý do này thế nào?” Tôi hơi gật đầu một1cái nói: “Được chứ, dù sao thì làm việc mà không có hứng thú thì nhất định sẽ rất khổ sở.”
“Đúng vậy, một phần ba thời gian của đời người lại dùng để làm việc mà mình không thích, thật sự không còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa rồi.”
Không ngờ cô ấy lại gọi Cappuccino
Theo suy đoán của tôi, cô ấy lẽ ra nên gọi một cốc whisky thêm đá mới phải.
“Nói cho tôi lý do tôi nhất định phải thuê cô đi.” Không thể phủ nhận được một điều là tôi thực sự rất có hứng thú với cô ấy, cho dù trong hoàn cảnh nào thì cô ấy chính là kiểu người luôn khiến người khác phải dừng lại dõi mắt theo, giống như loài hoa anh túc vậy, rõ ràng biết là có độc nhưng vẫn bị sức3hấp dẫn của nó mê hoặc
Người như cô ấy thích hợp làm việc ở Văn phòng Phấn Hồng hơn so với tôi.
“Nếu cô đã hỏi tôi câu này, chắc chắn cô sẽ thuê tối” Ánh mắt tràn đầy tự tin
Tôi đột nhiên rất vui vẻ, tôi thích người phụ nữ tự tin, quả thực rất hợp gout của tôi.
Trần Lộ nói không sai, tôi đã vấn đề này nghĩa là tôi rất có hứng thú với cô ấy.
“Cô cần một trợ thủ đáng tin, không có scandal nào,” Cô ấy hành xử cũng bá đạo, “Nếu cô thuê tôi, cô chỉ cần cho tôi chỗ ở, cơm ba bữa do tôi lo, ngoài ra, mỗi đơn hàng mà tôi hoàn thành, tôi sẽ chia cho cô ba phần, bảy phần còn lại coi như là lương của tôi
Đương nhiên việc đó chỉ giới hạn3trong đơn hàng do tôi nhận và tự mình hoàn thành
Nếu tôi không có đơn hàng nào vậy tôi sẽ hỗ trợ cô, cô cũng không cần chia gì cho tôi đâu.”
“Tôi có một yêu cầu.” Tôi rất tán thưởng đề nghị của cô ấy nhưng có một điều duy nhất tôi cần phải giữ vững: “Đó là mỗi đơn hàng mà cô nhận đều phải qua sự đồng ý của tôi.”
“Nếu như không phải thật sự bị tổn thương mà chỉ là muốn lợi dụng Văn phòng Phấn Hồng để làm hại người khác, thì thù lao cao bao nhiêu tôi cũng sẽ không nhận
Nếu như có muốn gia nhập Văn phòng Phấn Hồng tôi yêu cầu cô tuân thủ điều này.” Đây là điều bắt buộc, không phải lời đề nghị
Cần phải kiên trì với nguyên tắc và ranh giới cuối cùng,9tôi không muốn nói bằng giọng hiền hòa.
“Tôi sẽ làm việc theo yêu cầu của cô, cũng sẽ không chạm đến tranh giới cuối cùng của cô, ngoài ra còn yêu cầu gì khác không?” Trần Lộ là một người thông minh, nói chuyện với người thông minh chẳng bao giờ cần vòng vo, cũng chẳng cần lo lắng đối phương có hiểu những gì mình nói hay không
“Cùng tôi thưởng thức một ly cà phê này nhé.” Tôi cười nhìn cô ấy nói: “Hoan nghênh cô gia nhập Văn phòng Phấn Hồng, mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Cô ấy nhìn tôi hơi gật đầu một chút, uống xong với tôi ly cà phê
Đến trước quầy thu ngân, khi tôi tính tiền thì Trần Lộ lấy từ trong quây ra một chiếc vali màu tím tinh xảo, tôi thốt lên: “Đến cả hành lý cô cũng mang đến rồi sao? Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu phần tự tin tôi nhất định sẽ thuê cô
chứ?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Cô ấy khá bình tĩnh nói.
Tôi thấy buồn cười, tôi nghĩ rằng có Trần Lộ tham gia, Văn phòng Phấn Hồng nhất định sẽ thay đổi đáng kể, mặc dù cả thêm Trần Lộ thì văn phòng cũng chỉ có hai người mà thôi
Trần Lộ không nói về bản thân mình nên tôi cũng không hỏi nhiều, tôi cho rằng đằng sau Trần Lộ là một câu chuyện dài
Bởi lẽ không ai lại mang cả vali hành lý theo bên mình, chứ đừng nói là gia nhập Văn phòng Phấn Hồng
Khi làm những việc thế này, tôi chưa từng mong đợi sau này sẽ có cái kết tốt đẹp
Dù sao thì đây cũng là chuyện thất đức, có lẽ người ngoài cuộc nhìn vào sẽ thấy cách làm của tôi rất hả hê, nhưng hóng hớt là một chuyện, còn thật sự đi làm thì chưa chắc đã có ai.
Ra khỏi quán cà phê, tôi dẫn Trần Lộ đến bên chiếc xe nhỏ của tôi, cô ấy cũng không hề bình luận gì về xe mà chỉ nhét hành lý vào cốp xe, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh
“Cô có cần đi mua thêm đồ dùng cá nhân không?” Tôi hỏi Trần Lộ
“Không cần đâu, tôi có rồi.” Cô ấy đáp.
Tôi gật đầu nhẹ một cái, không hề hỏi gì thêm, lái thẳng về nhà
Trên đường trở về nhà, Trần Lộ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không thấy được ánh mắt và gương mặt của cô ấy mà chỉ thi thoảng quay đầu qua nhìn
Rõ ràng là một người mạnh mẽ, không biết có phải do ảo giác hay không, mà hình ảnh cô ấy nhìn ra ngoài cửa xe lại khiến tôi cảm thấy có chút yếu đuối
Đỗ xe xong, tôi lên lầu với Trần Lộ
Cô ấy kéo vali cũng không hỏi đi đâu, cứ thể đi theo tôi, không sợ tôi là người xấu sẽ đem bán cô ấy
Cô ấy không sợ lại khiến tôi có chút chột dạ, bởi vì tôi cũng không rõ cô ấy đến từ đâu, hơn nữa có vẻ cũng không muốn tự giới thiệu về bản thân mình
Nhỡ mà cô ấy có đồng bọn, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi cũng đã đi đến trước cửa nhà, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh
Tôi lơ đãng liếc Trần Lộ, từ trên xuống dưới vẫn rất đỗi bình thản
Tôi mở cửa để Trần Lộ vào
“Làm phiền cô rồi.” Trần Lộ kéo vali vào nhà, cô ấy nhìn toàn bộ căn phòng một lượt.
Căn hộ chung cư tôi đang thuê là một căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, được bài trí khá cao cấp
Lần trước tôi để Hà Vũ Phi ở phòng cho khách
Bây giờ để Trần Lộ đến nhà, đương nhiên phòng này lại nhường lại để cô ấy nghỉ ngơi.
“Cô đưa tôi về nhà như vậy không sợ tôi là người xấu sao?” Cô ấy bỗng dưng cười, nụ cười này khác hẳn nụ cười ban nãy
Nếu nói nụ cười trước đó vô cùng tự tin, tự tin đến mức khiến người khác cảm thấy nụ cười ấy cực kỳ chói mắt, vậy thì nụ cười hiện tại lại vô hại thân thiện, như nụ cười của chị hàng xóm nhà bên vậy.
“Vậy cô theo tôi về nhà như vậy không sợ tôi là người xấu sao?” Tôi trêu
Tôi đặt một ly nước ấm trước mặt cô ấy, nghĩ cuộc nói chuyện của hai người thông minh với nhau bắt đầu từ thời điểm này rồi
“Chẳng ai muốn phải để phòng ai cả, nếu sau này đã cùng chung sống dưới một mái nhà, một số thông tin cơ bản chúng ta vẫn nên trao đổi với nhau một chút.” Tôi ngồi vào ghế sa lông phía đối diện
Hiện tại đã hơn tám giờ tối, chính là thời gian thích hợp để nói chuyện
Trần Lộ cũng rất dứt khoát, cô ấy rút từ trong ví ra thẻ căn cước đặt trước mặt tôi, tôi cũng không cầm chỉ liếc qua
Ảnh trên thẻ căn cước là Trần Lộ, tôi tính nhẩm tuổi tác, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi
Hộ khẩu của cô ấy khiến tôi có chút bất ngờ, quê của Trần Lộ ở Dung Châu, cũng khá xa Sa Thị
“Tôi thấy trang web của cô trên mạng.” Trần Lộ nói chậm rãi: “Cũng vừa lúc tôi kết thúc một công việc, lại cảm thấy trang web của cô rất thú vị nên tôi đến đây.” “Cô đến từ Dung Châu sao?” Tôi tự dưng lại có cảm giác được yêu quý mà kinh sợ.
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu: “Tôi xuống máy bay thì lập tức điện cho cô.” “Tôi có thể mạo muội hỏi cô một chút được không, công việc trước đây của cô là gì vậy?” Tôi hỏi
Trần Lộ nói với giọng vô cùng bình thản tự nhiên: “Tổng thanh tra thị trường Tập đoàn Hoàn Á” Tôi bỗng cảm thấy thật tội lỗi, vậy mà trong lúc vô tình đã cướp một nhân tài cấp cao rồi
Nhưng mấu chốt là cô ấy chủ động nhảy xuống hố..
“Tôi nhớ cô từng nói cô học ngành Tâm lý học?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Đúng, đó là sở thích của tôi.” Cô ấy lấy trong túi xách ra một đống giấy tờ nữa đặt trên bàn uống trà.
Tôi cầm những giấy tờ kia lên xem từng tờ một
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô ấy lại tự tin nhất định sẽ được tuyển
Không ai có thể cự tuyệt một đối tác hoàn hảo vừa có EQ lẫn IQ cao như vậy, xem đống giấy tờ này mới thấy, một người phụ nữ tài giỏi sẽ khiến người khác sinh ra cảm giác sùng bái
Trần Lộ, tốt nghiệp Đại học Yển Kinh, du học châu u và trong thời gian đó lấy được tương đối nhiều những bằng cấp có giá trị
Cô ấy đã trải qua những gì mới bay đến Sa Thị, đề nghị gia nhập văn phòng dịch vụ nhỏ nhoi không có chút tiếng tăm nào của tôi cơ chứ
“Những bằng cấp chứng từ này cũng có thể làm giả được, nên nếu cô tin tôi thì những thứ này là thật còn nếu cô không tin vậy cứ coi những giấy tờ này là giấy vụn cũng không sao.” Trần Lộ cười khẽ nói.
“Tôi tin cô.” Một người từng trải sẽ rất khéo léo trong cách nói chuyện, có thể giấy tờ bằng cấp có thể làm giả được những người có những giấy tờ này thì không thể giả được
Có một câu ca dao là “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” có nghĩa là một người có tu dưỡng đạo đức hay không đều thể hiện ở khí chất của người đó, cử chỉ bên ngoài, thậm chí cả tóc tại cũng có thể nhìn ra người này có giáo dục đàng hoàng.
Khí chất như vậy, nếu là diễn thì khả năng diễn xuất của cô ấy quả thật cũng rất cao siêu
Người có tài năng ngụy trang như vậy quả thật là một nhân tài
Công việc này dù sao cũng đòi hỏi bạn luôn phải ngụy trang thành người khác.
“Tôi là Phương Hiểu Hiểu, như cô thấy đấy, tôi ở căn hộ chung cư này, cũng không có phòng làm việc riêng nào cả, đây chính là phòng làm việc của tôi, cũng là nhà tôi
Bình thường tôi cũng sẽ không nói cho khách hàng biết chỗ ở của tôi, tôi thường hẹn họ gặp mặt ở quán cà phê hoặc một nơi nào đó.”
“Tôi hiểu, quả thật không nên để lộ.” Cô ấy đương nhiên biết nguyên nhân tại sao
“Cô ăn cơm tối chưa?” Tôi với lấy tạp dề, quay đầu lại hỏi cô ấy
Cô ấy thành thật lắc đầu nói: “Ban nãy tôi cũng nói rồi, một ngày ba bữa do tôi lo
Bữa nay để tôi làm cho.”
“Tôi sẽ không khách đầu nhé!” Nói rồi tôi dẫn người vào phòng bếp, đồng thời đưa tạp dề cho cô ấy
Tủ lạnh lần trước tôi mua đầy đủ các thực phẩm dự trữ, cô ấy nhìn qua có vẻ rất hài lòng.
Mười lăm phút sau, cô ấy dọn một bàn đồ ăn Tây, cho dù là màu sắc hay cách trang trí món ăn đều vô cùng tinh tế đẹp mắt, không thể bắt bẻ chỗ nào được
Tôi vừa ăn vừa cảm kích, đúng là đã nhặt được một bảo bối rồi, cho dù cô ấy không làm gì cả mỗi ngày chỉ cần nấu ăn là tôi thấy vui lắm rồi
Thế giới của những kẻ ham ăn đơn giản như vậy đấy!
Loại ánh mắt như tia X-quang đó dường như quét qua toàn bộ tế bào, cảm giác như mọi suy nghĩ của tôi trước mặt cô ấy đều bị lột trần
“Hân hạnh được gặp cổ.” Cô ấy bật cười, đồng thời giơ bàn tay trắng nõn xinh xắn ra muốn bắt tay tối, tay cũng đẹp như người vậy.
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy nói: “Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cô.” Cô ấy ngồi xuống ghế đối diện tôi, ánh mắt vẫn dừng lại ở gương mặt tôi.
“Nên xưng hô thế nào nhỉ?” Tôi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không hề trốn tránh ánh mắt hùng hổ dọa người đấy
Tôi là Phương Hiểu Hiểu, là một Phương Hiểu Hiểu không hề biết lùi bước trước bất kỳ thứ gì
Trên thế giới này, người khiến tôi sợ3hãi còn chưa ra đời
Mặc dù mặt có chút dày nhưng tôi chính là người tự tin như vậy
“Trần Lộ.” Thanh âm của cô ấy không cao, khá có lực, khiến cho người ta có cảm giác không thể khinh thường.
“Phương Hiểu Hiểu.” Tôi cũng giới thiệu về mình một cách đơn giản, “Như cô thấy đấy, tôi chính là chủ của Văn phòng Phần Hồng
Cô nói cô muốn gia nhập Văn phòng Phấn Hồng, tôi có thể hỏi cô tại sao không?” “Bởi vì tôi cảm thấy thú vị.” Khóe môi Trần Lộ nhếch lên thành một nụ cười, cô ấy chừng hai bảy, hai tám tuổi, cả người tỏa ra sức hấp dẫn của người phụ nữ trưởng thành khiến người ta lóa mắt, Trần Lộ nói: “Bà chủ Phương cảm thấy lý do này thế nào?” Tôi hơi gật đầu một1cái nói: “Được chứ, dù sao thì làm việc mà không có hứng thú thì nhất định sẽ rất khổ sở.”
“Đúng vậy, một phần ba thời gian của đời người lại dùng để làm việc mà mình không thích, thật sự không còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa rồi.”
Không ngờ cô ấy lại gọi Cappuccino
Theo suy đoán của tôi, cô ấy lẽ ra nên gọi một cốc whisky thêm đá mới phải.
“Nói cho tôi lý do tôi nhất định phải thuê cô đi.” Không thể phủ nhận được một điều là tôi thực sự rất có hứng thú với cô ấy, cho dù trong hoàn cảnh nào thì cô ấy chính là kiểu người luôn khiến người khác phải dừng lại dõi mắt theo, giống như loài hoa anh túc vậy, rõ ràng biết là có độc nhưng vẫn bị sức3hấp dẫn của nó mê hoặc
Người như cô ấy thích hợp làm việc ở Văn phòng Phấn Hồng hơn so với tôi.
“Nếu cô đã hỏi tôi câu này, chắc chắn cô sẽ thuê tối” Ánh mắt tràn đầy tự tin
Tôi đột nhiên rất vui vẻ, tôi thích người phụ nữ tự tin, quả thực rất hợp gout của tôi.
Trần Lộ nói không sai, tôi đã vấn đề này nghĩa là tôi rất có hứng thú với cô ấy.
“Cô cần một trợ thủ đáng tin, không có scandal nào,” Cô ấy hành xử cũng bá đạo, “Nếu cô thuê tôi, cô chỉ cần cho tôi chỗ ở, cơm ba bữa do tôi lo, ngoài ra, mỗi đơn hàng mà tôi hoàn thành, tôi sẽ chia cho cô ba phần, bảy phần còn lại coi như là lương của tôi
Đương nhiên việc đó chỉ giới hạn3trong đơn hàng do tôi nhận và tự mình hoàn thành
Nếu tôi không có đơn hàng nào vậy tôi sẽ hỗ trợ cô, cô cũng không cần chia gì cho tôi đâu.”
“Tôi có một yêu cầu.” Tôi rất tán thưởng đề nghị của cô ấy nhưng có một điều duy nhất tôi cần phải giữ vững: “Đó là mỗi đơn hàng mà cô nhận đều phải qua sự đồng ý của tôi.”
“Nếu như không phải thật sự bị tổn thương mà chỉ là muốn lợi dụng Văn phòng Phấn Hồng để làm hại người khác, thì thù lao cao bao nhiêu tôi cũng sẽ không nhận
Nếu như có muốn gia nhập Văn phòng Phấn Hồng tôi yêu cầu cô tuân thủ điều này.” Đây là điều bắt buộc, không phải lời đề nghị
Cần phải kiên trì với nguyên tắc và ranh giới cuối cùng,9tôi không muốn nói bằng giọng hiền hòa.
“Tôi sẽ làm việc theo yêu cầu của cô, cũng sẽ không chạm đến tranh giới cuối cùng của cô, ngoài ra còn yêu cầu gì khác không?” Trần Lộ là một người thông minh, nói chuyện với người thông minh chẳng bao giờ cần vòng vo, cũng chẳng cần lo lắng đối phương có hiểu những gì mình nói hay không
“Cùng tôi thưởng thức một ly cà phê này nhé.” Tôi cười nhìn cô ấy nói: “Hoan nghênh cô gia nhập Văn phòng Phấn Hồng, mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Cô ấy nhìn tôi hơi gật đầu một chút, uống xong với tôi ly cà phê
Đến trước quầy thu ngân, khi tôi tính tiền thì Trần Lộ lấy từ trong quây ra một chiếc vali màu tím tinh xảo, tôi thốt lên: “Đến cả hành lý cô cũng mang đến rồi sao? Rốt cuộc thì cô có bao nhiêu phần tự tin tôi nhất định sẽ thuê cô
chứ?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Cô ấy khá bình tĩnh nói.
Tôi thấy buồn cười, tôi nghĩ rằng có Trần Lộ tham gia, Văn phòng Phấn Hồng nhất định sẽ thay đổi đáng kể, mặc dù cả thêm Trần Lộ thì văn phòng cũng chỉ có hai người mà thôi
Trần Lộ không nói về bản thân mình nên tôi cũng không hỏi nhiều, tôi cho rằng đằng sau Trần Lộ là một câu chuyện dài
Bởi lẽ không ai lại mang cả vali hành lý theo bên mình, chứ đừng nói là gia nhập Văn phòng Phấn Hồng
Khi làm những việc thế này, tôi chưa từng mong đợi sau này sẽ có cái kết tốt đẹp
Dù sao thì đây cũng là chuyện thất đức, có lẽ người ngoài cuộc nhìn vào sẽ thấy cách làm của tôi rất hả hê, nhưng hóng hớt là một chuyện, còn thật sự đi làm thì chưa chắc đã có ai.
Ra khỏi quán cà phê, tôi dẫn Trần Lộ đến bên chiếc xe nhỏ của tôi, cô ấy cũng không hề bình luận gì về xe mà chỉ nhét hành lý vào cốp xe, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh
“Cô có cần đi mua thêm đồ dùng cá nhân không?” Tôi hỏi Trần Lộ
“Không cần đâu, tôi có rồi.” Cô ấy đáp.
Tôi gật đầu nhẹ một cái, không hề hỏi gì thêm, lái thẳng về nhà
Trên đường trở về nhà, Trần Lộ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi không thấy được ánh mắt và gương mặt của cô ấy mà chỉ thi thoảng quay đầu qua nhìn
Rõ ràng là một người mạnh mẽ, không biết có phải do ảo giác hay không, mà hình ảnh cô ấy nhìn ra ngoài cửa xe lại khiến tôi cảm thấy có chút yếu đuối
Đỗ xe xong, tôi lên lầu với Trần Lộ
Cô ấy kéo vali cũng không hỏi đi đâu, cứ thể đi theo tôi, không sợ tôi là người xấu sẽ đem bán cô ấy
Cô ấy không sợ lại khiến tôi có chút chột dạ, bởi vì tôi cũng không rõ cô ấy đến từ đâu, hơn nữa có vẻ cũng không muốn tự giới thiệu về bản thân mình
Nhỡ mà cô ấy có đồng bọn, chẳng phải tôi sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi cũng đã đi đến trước cửa nhà, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh
Tôi lơ đãng liếc Trần Lộ, từ trên xuống dưới vẫn rất đỗi bình thản
Tôi mở cửa để Trần Lộ vào
“Làm phiền cô rồi.” Trần Lộ kéo vali vào nhà, cô ấy nhìn toàn bộ căn phòng một lượt.
Căn hộ chung cư tôi đang thuê là một căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, được bài trí khá cao cấp
Lần trước tôi để Hà Vũ Phi ở phòng cho khách
Bây giờ để Trần Lộ đến nhà, đương nhiên phòng này lại nhường lại để cô ấy nghỉ ngơi.
“Cô đưa tôi về nhà như vậy không sợ tôi là người xấu sao?” Cô ấy bỗng dưng cười, nụ cười này khác hẳn nụ cười ban nãy
Nếu nói nụ cười trước đó vô cùng tự tin, tự tin đến mức khiến người khác cảm thấy nụ cười ấy cực kỳ chói mắt, vậy thì nụ cười hiện tại lại vô hại thân thiện, như nụ cười của chị hàng xóm nhà bên vậy.
“Vậy cô theo tôi về nhà như vậy không sợ tôi là người xấu sao?” Tôi trêu
Tôi đặt một ly nước ấm trước mặt cô ấy, nghĩ cuộc nói chuyện của hai người thông minh với nhau bắt đầu từ thời điểm này rồi
“Chẳng ai muốn phải để phòng ai cả, nếu sau này đã cùng chung sống dưới một mái nhà, một số thông tin cơ bản chúng ta vẫn nên trao đổi với nhau một chút.” Tôi ngồi vào ghế sa lông phía đối diện
Hiện tại đã hơn tám giờ tối, chính là thời gian thích hợp để nói chuyện
Trần Lộ cũng rất dứt khoát, cô ấy rút từ trong ví ra thẻ căn cước đặt trước mặt tôi, tôi cũng không cầm chỉ liếc qua
Ảnh trên thẻ căn cước là Trần Lộ, tôi tính nhẩm tuổi tác, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi
Hộ khẩu của cô ấy khiến tôi có chút bất ngờ, quê của Trần Lộ ở Dung Châu, cũng khá xa Sa Thị
“Tôi thấy trang web của cô trên mạng.” Trần Lộ nói chậm rãi: “Cũng vừa lúc tôi kết thúc một công việc, lại cảm thấy trang web của cô rất thú vị nên tôi đến đây.” “Cô đến từ Dung Châu sao?” Tôi tự dưng lại có cảm giác được yêu quý mà kinh sợ.
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu: “Tôi xuống máy bay thì lập tức điện cho cô.” “Tôi có thể mạo muội hỏi cô một chút được không, công việc trước đây của cô là gì vậy?” Tôi hỏi
Trần Lộ nói với giọng vô cùng bình thản tự nhiên: “Tổng thanh tra thị trường Tập đoàn Hoàn Á” Tôi bỗng cảm thấy thật tội lỗi, vậy mà trong lúc vô tình đã cướp một nhân tài cấp cao rồi
Nhưng mấu chốt là cô ấy chủ động nhảy xuống hố..
“Tôi nhớ cô từng nói cô học ngành Tâm lý học?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Đúng, đó là sở thích của tôi.” Cô ấy lấy trong túi xách ra một đống giấy tờ nữa đặt trên bàn uống trà.
Tôi cầm những giấy tờ kia lên xem từng tờ một
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao cô ấy lại tự tin nhất định sẽ được tuyển
Không ai có thể cự tuyệt một đối tác hoàn hảo vừa có EQ lẫn IQ cao như vậy, xem đống giấy tờ này mới thấy, một người phụ nữ tài giỏi sẽ khiến người khác sinh ra cảm giác sùng bái
Trần Lộ, tốt nghiệp Đại học Yển Kinh, du học châu u và trong thời gian đó lấy được tương đối nhiều những bằng cấp có giá trị
Cô ấy đã trải qua những gì mới bay đến Sa Thị, đề nghị gia nhập văn phòng dịch vụ nhỏ nhoi không có chút tiếng tăm nào của tôi cơ chứ
“Những bằng cấp chứng từ này cũng có thể làm giả được, nên nếu cô tin tôi thì những thứ này là thật còn nếu cô không tin vậy cứ coi những giấy tờ này là giấy vụn cũng không sao.” Trần Lộ cười khẽ nói.
“Tôi tin cô.” Một người từng trải sẽ rất khéo léo trong cách nói chuyện, có thể giấy tờ bằng cấp có thể làm giả được những người có những giấy tờ này thì không thể giả được
Có một câu ca dao là “Phúc hữu thi thư khí tự hoa” có nghĩa là một người có tu dưỡng đạo đức hay không đều thể hiện ở khí chất của người đó, cử chỉ bên ngoài, thậm chí cả tóc tại cũng có thể nhìn ra người này có giáo dục đàng hoàng.
Khí chất như vậy, nếu là diễn thì khả năng diễn xuất của cô ấy quả thật cũng rất cao siêu
Người có tài năng ngụy trang như vậy quả thật là một nhân tài
Công việc này dù sao cũng đòi hỏi bạn luôn phải ngụy trang thành người khác.
“Tôi là Phương Hiểu Hiểu, như cô thấy đấy, tôi ở căn hộ chung cư này, cũng không có phòng làm việc riêng nào cả, đây chính là phòng làm việc của tôi, cũng là nhà tôi
Bình thường tôi cũng sẽ không nói cho khách hàng biết chỗ ở của tôi, tôi thường hẹn họ gặp mặt ở quán cà phê hoặc một nơi nào đó.”
“Tôi hiểu, quả thật không nên để lộ.” Cô ấy đương nhiên biết nguyên nhân tại sao
“Cô ăn cơm tối chưa?” Tôi với lấy tạp dề, quay đầu lại hỏi cô ấy
Cô ấy thành thật lắc đầu nói: “Ban nãy tôi cũng nói rồi, một ngày ba bữa do tôi lo
Bữa nay để tôi làm cho.”
“Tôi sẽ không khách đầu nhé!” Nói rồi tôi dẫn người vào phòng bếp, đồng thời đưa tạp dề cho cô ấy
Tủ lạnh lần trước tôi mua đầy đủ các thực phẩm dự trữ, cô ấy nhìn qua có vẻ rất hài lòng.
Mười lăm phút sau, cô ấy dọn một bàn đồ ăn Tây, cho dù là màu sắc hay cách trang trí món ăn đều vô cùng tinh tế đẹp mắt, không thể bắt bẻ chỗ nào được
Tôi vừa ăn vừa cảm kích, đúng là đã nhặt được một bảo bối rồi, cho dù cô ấy không làm gì cả mỗi ngày chỉ cần nấu ăn là tôi thấy vui lắm rồi
Thế giới của những kẻ ham ăn đơn giản như vậy đấy!
Tác giả :
Ly Hoa