Vạn Phần Mê Luyến
Chương 25: Cô bằng lòng
Nhất thời anh cũng không biết nên đi về hướng nào. Mãi tới khi nhìn thấy đám khói bốc lên từ bờ sông ngày hôm qua bắt cá.
Trong lòng mừng húm, anh trực tiếp vượt qua sông, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
“Mẹ ơi….” Giọng cô gái mềm nhũn vang lên bên cần cổ anh.
Trình Dập quay đầu nhìn, khuôn mặt đỏ ửng của cô vô thức vùi vào hõm cổ anh, một xúc cảm nóng rực mà mềm mại, khiến cả người anh tê dại như bị điện giật.
Anh mạnh mẽ đè sự xao động vừa ngoi lên xuống, bước chân ổn định.
Nhiệt độ buổi sớm trong núi khá thấp, gió thổi vô cùng lạnh lẽo, không bao lâu, cả người anh chảy ra một tầng mồ hôi.
Đi xuyên qua hai mảnh rừng, cuối cùng càng ngày càng gần với nơi phát ra đám khói lửa.
Mà tới cuối mảnh rừng thứ hai, chỉ thấy phía trước là một vách đá, đám khỏi là từ một đầu khác của sườn núi bay lên.
Hi vọng để chống đỡ bấy lâu nay bỗng hóa thành bụi phấn, anh quay đầu nhìn cô gái nhắm chặt mắt nằm trên vai mình, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới này đen thui.
“Mẹ ơi…..” giọng của cô hơi khàn, khí như tơ nhện.
Trình Dập đau lòng không dứt, vành mắt chua sót, nghẹn giọng nói: “Anh ở đây.”
“Anh Dập.” An Lộc hé mắt ra, nhưng không mở nổi, “Em lạnh quá….Khó chịu….”
Trình Dập để cô xuống, lấy tấm thảm quấn cô thật chặt, để cô dựa vào một cành cây, sau đó ôm chặt lấy cô, hôn lên vầng trán nóng bỏng của cô.
“Ngoan, kiên trì thêm một chút nữa, anh trai nhất định sẽ đưa em về.”
Qua một lúc, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.
Đùi bị rung tới tê dại, anh mừng như điên lôi điện thoại ra.
Người gọi đến là Bạch Cảnh Nghiêu.
Tín hiệu quá yếu, âm thanh đối diện ngắt quãng: “Mẹ nhà cậu…..đi đâu đó? Ông đây tìm cậu…..Một đêm.”
“Tôi với An Lộc vị rơi xuống khe núi, bây giờ cũng không biết đang ở đâu nữa.” Anh vội vã nói, “Cậu có thể định vị được chỗ này của tôi không?”
“Cái gì? Tôi nghe không rõ.”
“…..” Câu này ngược lại quá rõ ràng.
Trình Dập nhịn không được nói tục một câu, để An Lộc dựa vào bên góc cây, chạy tới trên vách núi.
Tín hiệu cuối cùng cũng mạnh hơn một chút, Bạch Cảnh Nghiêu vẫn đang mắng mỏ: “Con mẹ cậu rốt cuộc đang ở đâu đấy? Cậu làm gì con gái nhà người ra rồi cậu là cái đồ cầm thú?”
“Ít con mẹ nó tiện mồm đi, bây giờ An Lộc còn đang sốt cao, cậu mong cho người tới đây đón bọn tôi.” Trình Dập cau mày nói.
“Đợi một chút.” Đầu bên kia vang lên tiếng bàn phím tanh tách, “F*ck, chỗ kia của cậu không đi nổi, không có đường.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chỉ có thể lái trực thăng qua đó, nhưng cậu…..” giọng nói của Bạch Cảnh Nghiêu có chút lo lắng.
Trình Dập xoa xoa ấn đường, “Đừng có nhưng nhị nữa, nhanh qua đây.”
Cúp điện thoại, anh quay lại chỗ lúc nãy, nhóm một đống lửa bên cạnh An Lộc, vừa sưởi ấm cho cô, vừa hâm nước nóng.
Thực ra anh cũng không tính là cái gì cũng không biết.
Hoàn cảnh khó khăn như này đối với anh mà nói là lần đầu tiên, nhưng mà, anh tình nguyện không muốn cô cũng nhau trải qua đoạn hồi ức đó với anh.
Bờ môi non mềm của côg ái đã nứt toác ra, anh rót chút nước nóng vào cốc, uống thử một thìa, thấy có hơi nóng.
Cho nên thổi tới khi âm ấm, đặt bên môi cô.
Nhìn An Lộc có vẻ rất không kiên nhẫn, đầu mày nhíu chặt lại, không những không mở miệng ra, còn lắc đầu, giống như muốn đẩy chiếc thìa kia ra.
Trình Dập thở dài, ngồi nghiêng bên người cô, dùng thìa bón đến bên môi cô, khẽ hỏi: “Thực sự không uống sao?”
An Lộc trực tiếp nghoẹo đầu đi.
Một thìa nước ấm lăn lộn thành nước lạnh, Trình Dập ngửa đầu uống luôn, lạnh nhạt nói: “Không nghe lời, anh trai phạt em đó.”
An Lộc chu miệng lắc đầu.
Trình Dập thấy dáng vẻ có chết cũng không chịu phối hợp của cô, vừa đau lòng vừa không biết làm sao. Không còn cách nào, chỉ có thể tự mình uoogs một ngụm lớn, sau đó nắm lấy cằm cô, dùng môi lưỡi cưỡng chế cô nuốt xuống.
An Lộc mơ hồ hé mắt ra, lúc nhìn rõ lúc không rõ, trong cơn hốt hoảng có một đôi lông mi cong dày, hơi hơi run rẩy, như có như không quét lên mặt cô, vừa tê vừa ngứa, còn có chút lạnh lẽo.
Trình Dập cứ như vậy đút cô uống nửa cốc nước, đôi môi vốn trắng bệch vị mài tới đỏ ửng, khí sắc có vẻ tốt hơn trước nhiều rồi.
Anh ôm lấy cô, hận không thể đem nhiệt độ cả cơ thể mình đẩy sang cho cô, “Nếu em mà sốt thành cô ngốc, anh sẽ lừa em, cưới em về nhà làm vợ anh.”
“…..Em không muốn.” Cô gái trong lòng khẽ lẩm bẩm.
Trình Dập bật cười, khẽ hôn lên trán cô.
-
Những việc trải qua sau khi bị bệnh giống như một giấc mơ, khi cô tỉnh lại trên giường ở bệnh viện, đại khái đã gần như quên sạch rồi.
Dư Tâm Nhu ở bên cạnh cô, đút cô ăn cháo.
“Mẹ ơi, anh Dập đâu ạ?” Sau khi ăn xong cô mới nhớ tới hỏi.
“Cậu ta về nhà rồi.” Dư Tâm Nhu lạnh lùng trả lời.
“Ồ.”
Lúc Dư Tâm Nhu đi rửa bát, An Lộc với điện thoại trên tủ đầu giường tới, gửi một tin nhắn cho Trình Dập.
[Anh đang làm gì đó?]
Đợi hai phút, không trả lời, cô lại gọi một cuộc điện thoại qua, có chuông nhưng không có người nhận.
Không biết vì sao, trong lòng cô thấy hơi bất an.
-
Bị sốt chẳng phải bệnh gì to tát, An Lộc ở viện tiêm thêm hai mũi lại khỏe như hổ, quay về trường học tiếp tục lên lớp.
Mà mãi tới khi được nghỉ lễ 1/5, cô cũng không liên lạc gì mấy với Trình Dập.
Thi thoảng gọi điện thoại, nói dăm ba câu vô vị, đều không vượt quá năm phút. Hỏi thì anh trả lời trăm lần như một, nếu không ở nhà, thì chính là ở phòng học hoặc văn phòng luật, giống như cực kì bận rộn vậy.
Môt học kì chớp mắt đã qua nửa năm, 1/5 được nghỉ cô không về nhà, ở lại trường ôn tập cho kì thi cấp bốn.
Thời tiết nóng bức, An Lộc đã quen dậy sớm, cũng có chỗ ngồi cố định ở phòng tự học.
Dựa bên cửa sổ tầng bốn, quay đầu có thể nhìn thấy khu nam sân vận động náo nhiệt nhất. Mỗi buổi sáng đều có các bạn trong hội võ thuật tới luyện tập, thống nhất mặc quần áo màu đỏ, tư thế hiên ngang, tràn đầy tinh thần mạnh mẽ.
Buổi trưa và buổi chiều, cũng sẽ có nam sinh đá bóng, tiếng gào thét to đến nỗi có thể truyền tới phòng tự học.
Có lúc nhìn rồi lại nhìn, cô không khỏi nhớ tới học kì trước, quãng thời gian ở văn phòng của viện luật kia.
Ở nơi đó không nhìn thấy cũng chẳng nghe được những thứ này, giống như một không gian cách biệt với thế giới, chỉ có anh và cô, hai người họ.
“Lộc Lộc, sao cậu không học thuộc lòng từ đơn thế?” Không biết Tô Tĩnh Nhàn qua đây từ khi nào, nằm bò bên cạnh cô nhỏ giọng nói.
An Lộc thôi không nhìn chằm chằm những người đang luyện kiếm kia nữa, cười cười: “Bây giờ đi, Lan Nhân đâu?”
“Vẫn còn ngủ ở kí túc kìa.” Tô Tĩnh Nhàn bĩu môi, “Đừng quan tâm cậu ấy nữa, tới bây giờ chỉ biết tới abandon, năm nay cũng chẳng có dự định thi qua đâu.”
“Cậu nói người biên soạn cuốn sách này đúng là thú vị.”An Lộc cười cầm quyển từ vựng lên, “Mở đầu là abandon, có bao nhiêu người nhìn thấy abandon thực sự là abandon chứ?”
* Abandon là từ tiếng anh nghĩa là buông tay, buông bỏ
“Tớ còn thực sự muốn abandon đó, nhưng học phần không cho phép.” Tô Tĩnh Nhàn đẩy cửa phòng tự học, thở dài.
Buông tay a……
Trái tim An Lộc trầm xuống.
Là muốn buông tay rồi sao?
Học thuộc lòng từ đơn một tiếng đồng hồ, An Lộc đột nhiên muốn uốn chút gì ngọt, không đi cùng Tô Tĩnh Nhàn về phòng tự học. Cô tới tầng hai của thư viện mua một cốc trà sữa.
Vừa muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc bàn không xa có đặt một chiếc laptop.
Màn hình đang sáng nhưng không thấy người.
Là văn hiến pháp luật mà cô hoàn toàn không hiểu được, cho nên khiến cô dừng bước, chính là tên người được viết trong văn bản kia____
Trình Dập.
“An Lộc?” Có người gọi cô.
An Lộc quay đầu, chỉ nhìn thấy Đỗ Thấm Như mặc chiếc váy liền thân màu bạc hà, tóc dài được buộc đuôi ngựa thấp, dùng dây buộc tóc cùng màu, nhìn dịu dàng tươi mới, giống như nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Cô ta đi qua ngồi xuống, tắt file kia đi, ngẩng đầu nhìn An Lộc cười cười: “Đây là luận văn của đàn anh, nhờ chị giúp hiệu đính lại, gần đây anh ấy hơi bận, không có thời gian.”
An Lộc chậm rãi gật đầu: “Ồ.”
“Ôi chao, không còn sớm nữa.” Đỗ Thấm Như nhìn thời gian bên góc phải màn hình, “Đàn anh bảo chị chín rưỡi tới phòng học lớn để họp, chị đi trước nhé.”
“Vâng, tạm biệt đàn chị.”
An Lộc nhìn bóng lưng rơi đi của Đỗ Thấm Như, bất giác bấu vào cốc trà sữa phát ra tiếp cộc cộc.
Buổi tối về kí túc, Phương Lan Nhân đang ngủ gục đầu, trên bàn đều là sách vở liên quan đến kì thi cấp bốn chưa đụng tới.
Tô Tĩnh Nhàn lặng lẽ tới sau lưng, nói nhỏ bên tai cô nàng: “Tan học rồi.”
Cả người Phương Lan Nhân bừng tỉnh, lăn từ trên ghế xuống.
Tâm trạng An Lộc cả ngày không tốt chút nào, cũng bật cười: “Nhân quý phi, không cần hành đại lễ.”
“Hai người các cậu quá đang lắm nha!” Phương Lan Nhân xoa xoa cái mông bị đau, nhe răng trợn mắt: “Không đem cơm về cho tớ còn bắt nạt người ta!”
“Sáng không thèm dậy, ăn cơm cũng không muốn tự đi, sao cậu không lên trời luôn đi.” Tô Tĩnh Nhàn chọc choc đầu cô nàng, “Cậu mà còn lười như thế nữa, cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả.”
An Lộc vội vàng gật đầu.
Phương Lan Nhân lấy một túi bánh quy sữa bò trong tủ ra, xé mở, “Chẳng qua nói đi phải nói lại, bát quái hôm nay các cậu biết không?”
Tô Tĩnh Nhàn: “Hai bọn tớ làm gì có thời gian mà hóng hớt?”
“Cũng đúng.” Phương Lan Nhân gật đầu, “Có người nhìn thấy, Đỗ Thấm Như tới nhà Trình Dập đó.”
Tô Tĩnh Nhàn, An Lộc: “….”
“Quả nhiên tên đàn ông này là cái móng heo.” Phương Lan Nhân khinh thường, cắn bánh quy cồm cộp, “Lúc trước còn theo đuổi Lộc Lộc kìa, lúc này còn chẳng tới một tháng, đã lăn lộn với con đàn bà khác rồi, tên khốn!”
Tô Tĩnh Nhàn cẩn thận nhìn An Lộc một cái, chần chừ một lát, mới nói: “Không phải chứ? Anh ta không phải người như vậy đâu?”
“Có người nhìn thấy rõ ràng, sao lại là giả được?”Phương Lan Nhân kích động đứng lên, “Còn có dòng thời gian của đàn chị Đỗ Thấm Như được người ta chụp màn hình đó, vô cùng chắc chắn đó là nhà anh ta.”
An Lộc chẳng phản ứng, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã như một đám lửa cháy, chưa từng đau đớn như thế này.
Anh từng nói tất cả, bình tĩnh, dịu dàng, dí dỏm, dáng vẻ sáng sủa cuả anh, độ ấm của bàn tay và vòng ôm của anh, còn có ngày hôm đó, anh đột nhiên xông tới hôn cô những lời yêu thương dạt dào kia, toàn bộ như thủy triều xông lên não.
Tất cả những mảnh vỡ quen thuộc mà xa lạ này xuất hiện trong đoạn hồi ức đó, rừng cây âm u, giọng nói không ngừng dỗ dành cô, tấm lưng rộng rãi mà chắc chắn của anh, bước ngắn bước dài, cố chấp giẫm lên đám lá cây khô mục…..
Cô nghĩ cô bằng lòng.
Để người đàn ông này, bước vào sinh mệnh của cô.
Share this:
Trong lòng mừng húm, anh trực tiếp vượt qua sông, tăng nhanh bước chân đi về phía trước.
“Mẹ ơi….” Giọng cô gái mềm nhũn vang lên bên cần cổ anh.
Trình Dập quay đầu nhìn, khuôn mặt đỏ ửng của cô vô thức vùi vào hõm cổ anh, một xúc cảm nóng rực mà mềm mại, khiến cả người anh tê dại như bị điện giật.
Anh mạnh mẽ đè sự xao động vừa ngoi lên xuống, bước chân ổn định.
Nhiệt độ buổi sớm trong núi khá thấp, gió thổi vô cùng lạnh lẽo, không bao lâu, cả người anh chảy ra một tầng mồ hôi.
Đi xuyên qua hai mảnh rừng, cuối cùng càng ngày càng gần với nơi phát ra đám khói lửa.
Mà tới cuối mảnh rừng thứ hai, chỉ thấy phía trước là một vách đá, đám khỏi là từ một đầu khác của sườn núi bay lên.
Hi vọng để chống đỡ bấy lâu nay bỗng hóa thành bụi phấn, anh quay đầu nhìn cô gái nhắm chặt mắt nằm trên vai mình, đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới này đen thui.
“Mẹ ơi…..” giọng của cô hơi khàn, khí như tơ nhện.
Trình Dập đau lòng không dứt, vành mắt chua sót, nghẹn giọng nói: “Anh ở đây.”
“Anh Dập.” An Lộc hé mắt ra, nhưng không mở nổi, “Em lạnh quá….Khó chịu….”
Trình Dập để cô xuống, lấy tấm thảm quấn cô thật chặt, để cô dựa vào một cành cây, sau đó ôm chặt lấy cô, hôn lên vầng trán nóng bỏng của cô.
“Ngoan, kiên trì thêm một chút nữa, anh trai nhất định sẽ đưa em về.”
Qua một lúc, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.
Đùi bị rung tới tê dại, anh mừng như điên lôi điện thoại ra.
Người gọi đến là Bạch Cảnh Nghiêu.
Tín hiệu quá yếu, âm thanh đối diện ngắt quãng: “Mẹ nhà cậu…..đi đâu đó? Ông đây tìm cậu…..Một đêm.”
“Tôi với An Lộc vị rơi xuống khe núi, bây giờ cũng không biết đang ở đâu nữa.” Anh vội vã nói, “Cậu có thể định vị được chỗ này của tôi không?”
“Cái gì? Tôi nghe không rõ.”
“…..” Câu này ngược lại quá rõ ràng.
Trình Dập nhịn không được nói tục một câu, để An Lộc dựa vào bên góc cây, chạy tới trên vách núi.
Tín hiệu cuối cùng cũng mạnh hơn một chút, Bạch Cảnh Nghiêu vẫn đang mắng mỏ: “Con mẹ cậu rốt cuộc đang ở đâu đấy? Cậu làm gì con gái nhà người ra rồi cậu là cái đồ cầm thú?”
“Ít con mẹ nó tiện mồm đi, bây giờ An Lộc còn đang sốt cao, cậu mong cho người tới đây đón bọn tôi.” Trình Dập cau mày nói.
“Đợi một chút.” Đầu bên kia vang lên tiếng bàn phím tanh tách, “F*ck, chỗ kia của cậu không đi nổi, không có đường.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chỉ có thể lái trực thăng qua đó, nhưng cậu…..” giọng nói của Bạch Cảnh Nghiêu có chút lo lắng.
Trình Dập xoa xoa ấn đường, “Đừng có nhưng nhị nữa, nhanh qua đây.”
Cúp điện thoại, anh quay lại chỗ lúc nãy, nhóm một đống lửa bên cạnh An Lộc, vừa sưởi ấm cho cô, vừa hâm nước nóng.
Thực ra anh cũng không tính là cái gì cũng không biết.
Hoàn cảnh khó khăn như này đối với anh mà nói là lần đầu tiên, nhưng mà, anh tình nguyện không muốn cô cũng nhau trải qua đoạn hồi ức đó với anh.
Bờ môi non mềm của côg ái đã nứt toác ra, anh rót chút nước nóng vào cốc, uống thử một thìa, thấy có hơi nóng.
Cho nên thổi tới khi âm ấm, đặt bên môi cô.
Nhìn An Lộc có vẻ rất không kiên nhẫn, đầu mày nhíu chặt lại, không những không mở miệng ra, còn lắc đầu, giống như muốn đẩy chiếc thìa kia ra.
Trình Dập thở dài, ngồi nghiêng bên người cô, dùng thìa bón đến bên môi cô, khẽ hỏi: “Thực sự không uống sao?”
An Lộc trực tiếp nghoẹo đầu đi.
Một thìa nước ấm lăn lộn thành nước lạnh, Trình Dập ngửa đầu uống luôn, lạnh nhạt nói: “Không nghe lời, anh trai phạt em đó.”
An Lộc chu miệng lắc đầu.
Trình Dập thấy dáng vẻ có chết cũng không chịu phối hợp của cô, vừa đau lòng vừa không biết làm sao. Không còn cách nào, chỉ có thể tự mình uoogs một ngụm lớn, sau đó nắm lấy cằm cô, dùng môi lưỡi cưỡng chế cô nuốt xuống.
An Lộc mơ hồ hé mắt ra, lúc nhìn rõ lúc không rõ, trong cơn hốt hoảng có một đôi lông mi cong dày, hơi hơi run rẩy, như có như không quét lên mặt cô, vừa tê vừa ngứa, còn có chút lạnh lẽo.
Trình Dập cứ như vậy đút cô uống nửa cốc nước, đôi môi vốn trắng bệch vị mài tới đỏ ửng, khí sắc có vẻ tốt hơn trước nhiều rồi.
Anh ôm lấy cô, hận không thể đem nhiệt độ cả cơ thể mình đẩy sang cho cô, “Nếu em mà sốt thành cô ngốc, anh sẽ lừa em, cưới em về nhà làm vợ anh.”
“…..Em không muốn.” Cô gái trong lòng khẽ lẩm bẩm.
Trình Dập bật cười, khẽ hôn lên trán cô.
-
Những việc trải qua sau khi bị bệnh giống như một giấc mơ, khi cô tỉnh lại trên giường ở bệnh viện, đại khái đã gần như quên sạch rồi.
Dư Tâm Nhu ở bên cạnh cô, đút cô ăn cháo.
“Mẹ ơi, anh Dập đâu ạ?” Sau khi ăn xong cô mới nhớ tới hỏi.
“Cậu ta về nhà rồi.” Dư Tâm Nhu lạnh lùng trả lời.
“Ồ.”
Lúc Dư Tâm Nhu đi rửa bát, An Lộc với điện thoại trên tủ đầu giường tới, gửi một tin nhắn cho Trình Dập.
[Anh đang làm gì đó?]
Đợi hai phút, không trả lời, cô lại gọi một cuộc điện thoại qua, có chuông nhưng không có người nhận.
Không biết vì sao, trong lòng cô thấy hơi bất an.
-
Bị sốt chẳng phải bệnh gì to tát, An Lộc ở viện tiêm thêm hai mũi lại khỏe như hổ, quay về trường học tiếp tục lên lớp.
Mà mãi tới khi được nghỉ lễ 1/5, cô cũng không liên lạc gì mấy với Trình Dập.
Thi thoảng gọi điện thoại, nói dăm ba câu vô vị, đều không vượt quá năm phút. Hỏi thì anh trả lời trăm lần như một, nếu không ở nhà, thì chính là ở phòng học hoặc văn phòng luật, giống như cực kì bận rộn vậy.
Môt học kì chớp mắt đã qua nửa năm, 1/5 được nghỉ cô không về nhà, ở lại trường ôn tập cho kì thi cấp bốn.
Thời tiết nóng bức, An Lộc đã quen dậy sớm, cũng có chỗ ngồi cố định ở phòng tự học.
Dựa bên cửa sổ tầng bốn, quay đầu có thể nhìn thấy khu nam sân vận động náo nhiệt nhất. Mỗi buổi sáng đều có các bạn trong hội võ thuật tới luyện tập, thống nhất mặc quần áo màu đỏ, tư thế hiên ngang, tràn đầy tinh thần mạnh mẽ.
Buổi trưa và buổi chiều, cũng sẽ có nam sinh đá bóng, tiếng gào thét to đến nỗi có thể truyền tới phòng tự học.
Có lúc nhìn rồi lại nhìn, cô không khỏi nhớ tới học kì trước, quãng thời gian ở văn phòng của viện luật kia.
Ở nơi đó không nhìn thấy cũng chẳng nghe được những thứ này, giống như một không gian cách biệt với thế giới, chỉ có anh và cô, hai người họ.
“Lộc Lộc, sao cậu không học thuộc lòng từ đơn thế?” Không biết Tô Tĩnh Nhàn qua đây từ khi nào, nằm bò bên cạnh cô nhỏ giọng nói.
An Lộc thôi không nhìn chằm chằm những người đang luyện kiếm kia nữa, cười cười: “Bây giờ đi, Lan Nhân đâu?”
“Vẫn còn ngủ ở kí túc kìa.” Tô Tĩnh Nhàn bĩu môi, “Đừng quan tâm cậu ấy nữa, tới bây giờ chỉ biết tới abandon, năm nay cũng chẳng có dự định thi qua đâu.”
“Cậu nói người biên soạn cuốn sách này đúng là thú vị.”An Lộc cười cầm quyển từ vựng lên, “Mở đầu là abandon, có bao nhiêu người nhìn thấy abandon thực sự là abandon chứ?”
* Abandon là từ tiếng anh nghĩa là buông tay, buông bỏ
“Tớ còn thực sự muốn abandon đó, nhưng học phần không cho phép.” Tô Tĩnh Nhàn đẩy cửa phòng tự học, thở dài.
Buông tay a……
Trái tim An Lộc trầm xuống.
Là muốn buông tay rồi sao?
Học thuộc lòng từ đơn một tiếng đồng hồ, An Lộc đột nhiên muốn uốn chút gì ngọt, không đi cùng Tô Tĩnh Nhàn về phòng tự học. Cô tới tầng hai của thư viện mua một cốc trà sữa.
Vừa muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy trên chiếc bàn không xa có đặt một chiếc laptop.
Màn hình đang sáng nhưng không thấy người.
Là văn hiến pháp luật mà cô hoàn toàn không hiểu được, cho nên khiến cô dừng bước, chính là tên người được viết trong văn bản kia____
Trình Dập.
“An Lộc?” Có người gọi cô.
An Lộc quay đầu, chỉ nhìn thấy Đỗ Thấm Như mặc chiếc váy liền thân màu bạc hà, tóc dài được buộc đuôi ngựa thấp, dùng dây buộc tóc cùng màu, nhìn dịu dàng tươi mới, giống như nữ chính trong phim truyền hình Hàn Quốc.
Cô ta đi qua ngồi xuống, tắt file kia đi, ngẩng đầu nhìn An Lộc cười cười: “Đây là luận văn của đàn anh, nhờ chị giúp hiệu đính lại, gần đây anh ấy hơi bận, không có thời gian.”
An Lộc chậm rãi gật đầu: “Ồ.”
“Ôi chao, không còn sớm nữa.” Đỗ Thấm Như nhìn thời gian bên góc phải màn hình, “Đàn anh bảo chị chín rưỡi tới phòng học lớn để họp, chị đi trước nhé.”
“Vâng, tạm biệt đàn chị.”
An Lộc nhìn bóng lưng rơi đi của Đỗ Thấm Như, bất giác bấu vào cốc trà sữa phát ra tiếp cộc cộc.
Buổi tối về kí túc, Phương Lan Nhân đang ngủ gục đầu, trên bàn đều là sách vở liên quan đến kì thi cấp bốn chưa đụng tới.
Tô Tĩnh Nhàn lặng lẽ tới sau lưng, nói nhỏ bên tai cô nàng: “Tan học rồi.”
Cả người Phương Lan Nhân bừng tỉnh, lăn từ trên ghế xuống.
Tâm trạng An Lộc cả ngày không tốt chút nào, cũng bật cười: “Nhân quý phi, không cần hành đại lễ.”
“Hai người các cậu quá đang lắm nha!” Phương Lan Nhân xoa xoa cái mông bị đau, nhe răng trợn mắt: “Không đem cơm về cho tớ còn bắt nạt người ta!”
“Sáng không thèm dậy, ăn cơm cũng không muốn tự đi, sao cậu không lên trời luôn đi.” Tô Tĩnh Nhàn chọc choc đầu cô nàng, “Cậu mà còn lười như thế nữa, cuối cùng sẽ chẳng còn gì cả.”
An Lộc vội vàng gật đầu.
Phương Lan Nhân lấy một túi bánh quy sữa bò trong tủ ra, xé mở, “Chẳng qua nói đi phải nói lại, bát quái hôm nay các cậu biết không?”
Tô Tĩnh Nhàn: “Hai bọn tớ làm gì có thời gian mà hóng hớt?”
“Cũng đúng.” Phương Lan Nhân gật đầu, “Có người nhìn thấy, Đỗ Thấm Như tới nhà Trình Dập đó.”
Tô Tĩnh Nhàn, An Lộc: “….”
“Quả nhiên tên đàn ông này là cái móng heo.” Phương Lan Nhân khinh thường, cắn bánh quy cồm cộp, “Lúc trước còn theo đuổi Lộc Lộc kìa, lúc này còn chẳng tới một tháng, đã lăn lộn với con đàn bà khác rồi, tên khốn!”
Tô Tĩnh Nhàn cẩn thận nhìn An Lộc một cái, chần chừ một lát, mới nói: “Không phải chứ? Anh ta không phải người như vậy đâu?”
“Có người nhìn thấy rõ ràng, sao lại là giả được?”Phương Lan Nhân kích động đứng lên, “Còn có dòng thời gian của đàn chị Đỗ Thấm Như được người ta chụp màn hình đó, vô cùng chắc chắn đó là nhà anh ta.”
An Lộc chẳng phản ứng, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã như một đám lửa cháy, chưa từng đau đớn như thế này.
Anh từng nói tất cả, bình tĩnh, dịu dàng, dí dỏm, dáng vẻ sáng sủa cuả anh, độ ấm của bàn tay và vòng ôm của anh, còn có ngày hôm đó, anh đột nhiên xông tới hôn cô những lời yêu thương dạt dào kia, toàn bộ như thủy triều xông lên não.
Tất cả những mảnh vỡ quen thuộc mà xa lạ này xuất hiện trong đoạn hồi ức đó, rừng cây âm u, giọng nói không ngừng dỗ dành cô, tấm lưng rộng rãi mà chắc chắn của anh, bước ngắn bước dài, cố chấp giẫm lên đám lá cây khô mục…..
Cô nghĩ cô bằng lòng.
Để người đàn ông này, bước vào sinh mệnh của cô.
Share this:
Tác giả :
Chiết Chi Bạn Tửu