Vạn Người Chỉ Yêu Em
Chương 5: Nụ hôn đêm giao thừa
Khóc cùng gió, nhưng gió đã cuốn phăng đi hết những giọt lệ óng ánh kia.
Cười thống khổ, cười điên loạn nhưng đều bị tiếng gió rít gào lấn át mất.
Lý Chử Thiên vô cùng lo cho Liễu Bảo Trân, cô cứ khóc rồi cười như vậy quả thật rất đáng sợ, chưa kể tới từ trước giờ Trân Trân đã không được đẹp, ôi hiện giờ còn thê thảm hơn.
- Tới rồi.
Cô lau hai bên má đã ướt nhòe nước mắt, không cần mở cửa leo qua và cắm đầu chạy thẳng vào dinh thự của Tư Tố. Mọi người có mặt rất đông đủ, vui vẻ khiêu vũ, rồi cả một hồ bơi lớn đầy màu sắc sặc sỡ, nếu bình thường có lẽ Trân Trân đã nhào đến hưởng thụ các thú lạc, cơ mà hiện giờ tình hình rất cấp bách.
Bùm Bùm Bùm
Tiếng pháo hoa bắn lên không trung phát ra từng tiếng như súng pháo nổ, Liễu Bảo Trân còn đang tìm kiếm Dương Thiên Hải cũng phải quay đầu nhìn lại. Pháo hoa thật sự rất đẹp, những tia sáng lấp lánh như những vì sao tinh tú trên bầu trời tối mịt, màu sắc rực rỡ, những hình ảnh công phu tinh tế phát sáng khiến người chiêm ngưỡng phải òa lên khen ngợi.
Dưới những tiếng sáng đẹp như mơ đó Trân đã rơi lệ, nước mắt cô dường như là bất tận.
Cô khóc, cô quay đầu đi. Bởi vì cô đau quá! Cô chớp nhẹ mi tiệp, choàng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai cô độc, lầm lũi đi giữa đám người đang mê mẩn nhìn bầu trời đêm. Nhìn vào rất dễ dàng phát hiện ra cô, vì trong tất cả con người ở đây chỉ có cô mới quay đầu đi ngược về phía sau, nơi những gì họ bỏ lại vào thời khắc này.
- Liễu Bảo Trân.
Giọng thét lớn từ phía sau làm lưng Trân cứng đờ lại, bước chân cô cũng dừng, cả khuôn mặt xanh xao cũng đang ngẩng lên cao. Người gọi cô là Dương Thiên Hải, hắn nhìn thấy cô sao?.
Trong một phút đau lòng quá sức, cô cắm đầu chạy vụt ra ngoài đường, những con mắt tò mò, săm soi vì tiếng hét của Thiên Hải dội thẳng vào cô. Liễu Bảo Trân chạy thật nhanh, cô vừa chạy vừa lau đi nước mắt, từ đằng sau những tiếng gọi hốt hoảng vang lên, có Lý Chư Thiên và cả Dương Thiên Hải nữa, nhưng...
Rầm Két
Một tiếng động lớn vang lên, cô thấy mình nhẹ bẫng, bên tai vẫn còn vang lên âm thanh xé gió, cả tiếng thét dài của ai đó, cô thấy cả người nhói lên rất đau sau đó thì hoàn toàn tê dại, tứ chi đều không còn cảm giác nữa, nhưng cô lờ mờ thấy được hình ảnh của Dương Thiên Hải.
Dưới những tia sáng lấp lánh của pháo hoa, một đôi nam nữ sánh đôi trên tòa tháp nhỏ, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào say đắm, rồi họ choàng tay ôm lấy nhau rất lãng mạn tình tứ, chút gì đó nhỏ giọt ươn ướt lại nhơn nhớt dính vào hình ảnh đó. Mọi thứ như nhòa đi rồi biến mất hoàn toàn, hình ảnh mỹ miều kia đau đến trái tim mạnh mẽ như cô dần tan nát, rồi nhẹ nhàng hóa thành hư không.
Tại sao trời lại tối như thế này?
Liễu Bảo Trân mất đi toàn bộ ý thức.
Hai năm sau.
Lại một mùa xuân nữa đến, nghiệt ngã hơn nữa là hôm nay chính xác đêm ba mươi bi hài đó, Dương Thiên Hải năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hắn vẫn nổi tiếng như ngày nào, hát hò, đóng phim rồi cả mối tình đẹp tựa ngôn tình với Tư Tố. Lý Chử Thiên tiếp quản công ty nhà họ Lý, cậu chỉ mới làm giám đốc thôi, ngoài hack não với máy tính ra thì mọi thứ ngu tất, mỗi ngày đi làm về cậu đều ghé qua nhà Thiên Hải để thăm Bảo Trân.
Bảo Trân hôn mê đã hai năm rồi, Thiên Hải ít khi về nhà và cũng không lắm lúc ngó ngàng đến cô, hắn cứ về rồi đi. Tuy nhiên Lý Chử Thiên lại khác, cậu tích cực chăm sóc cô, mỗi ngày đều là những loài hoa khác nhau, hôm nay cậu mang đến một đóa hồng trắng, loài hoa mà Trân Trân thích nhất.
- Chị ấy vẫn chưa tỉnh sao?.
Tiếng nói ngọt ngào lí nhí ngoài cửa, bước chân vào là một thiếu nữ tầm hai mươi, cô e dè bước tới, cử chỉ đúng rất là nhã nhặn đài cát nhưng khó giấu được sự tinh nghịch vốn có. Chử Thiên thở dài, khổ não:
- Không cần ngày nào cũng đến vậy đâu, hai năm rồi. Tất cả đều là quá khứ, em không cần dằn vặt như vậy.
Cô gái ấy bước đến gần hơn ngồi lên giường cạnh Liễu Bảo Trân, tay nắm lấy bàn tay khô gầy thiếu đi sức sống. Đôi mắt cô gái trở nên ảm đạm:
- Nếu ngày ấy không phải em đụng chị ấy, có lẽ...
- Trần Thiên My, đến khi nào em mới thôi nói như vậy. Lỗi không phải do em.
Trần Thiên My mắt đẫm lệ, cô lắc đầu rồi lại gật, nhìn Bảo Trân càng ngày càng tiều tụy trên giường, lòng My lại thêm phần chua xót, dù có nói gì đi nữa, ngày hôm ấy chính cô đã đâm phải Trân mà. Còn khiến Bảo Trân hôn mê tận hai năm.
Nói đến đây ai cũng biết tiếng tiểu thư Trần Thiên My, cô chính là người mẫu của tạp chí thời trang quốc tế WB, hai năm trước cô trở về thành phố A vốn dĩ là định thăm Liễu Bảo Trân, từ nhỏ họ đã biết nhau qua một lần đi du lịch Paris cùng gia đình, còn nhỏ chỉ cần thích là kết bạn thôi. Ai ngờ người bạn như My lại hại Trân ra nông nỗi này.
Hai người đứng đó nhìn Bảo Trân rất lâu, cuối cùng đồng hồ cũng điểm đến mười tám giờ, họ đã yên lặng như thế gần hai tiếng rồi:
- Tiểu My, em đói không muốn ăn cái gì?.
Thiên My còn được gọi là Tiểu My, cái tên gọi thân mật của đàn anh dành cho cô. My lắc đầu nguầy nguậy nhưng bụng đã réo lên rất to, cô nhe răng trắng cười xấu hổ, một lúc chần chừ cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu My vừa mới đứng dậy, vốn buông tay Trân ra nhưng không được, chợt đôi tay Trân nắm chặt lấy, các đốt tay cứng ngắc cụp xuống, móng tay được cắt gọn gàng nên không thể cấu sâu vào da thịt non mịn của My, My vui mừng đến hét toáng lên:
- Chị... chị ấy tỉnh rồi!.
Lý Chử Thiên đang cầm những cành cây được cắt tỉa gọn gàng quăng qua một bên, cậu chạy đến bên cạnh Bảo Trân, môi cô đang mấp máy nói gì đó rất nhỏ, vô cùng nhỏ, Chử Thiên vội áp tai vào nghe:
- Nước... nướ...c...
- Có nước.
Cậu mừng rỡ đến tay chân run bật lên, trái tim cậu nhảy loạn xạ hết cả, rót nhanh ly nước đỡ lấy lưng Bảo Trân ngồi dậy, đúc nước cho cô uống.
- Để em gọi cho hai bác.
Trần Thiên My cũng vui không kém, cô rút nhanh chiếc điện thoại báo tin cho Hoa Thiên Tuyết và Dương Hạ Vũ, ngày hôm qua hai người họ có về nước thăm nhưng Trân Trân vẫn cứ hôn mê, họ vừa mới nhận được cuộc gọi quan trọng và rời đi sáng mai.
Cuộc gọi kết thúc, My háo hức vội báo:
- Sớm nhất là sáng mai hai bác sẽ về, còn trễ thì có lẽ là ngày kia.
- Vậy được rồi, quan trọng là Bảo Trân tỉnh rồi, anh đi nói với mẹ, em ở đây chăm sóc Trân giúp anh.
Thiên My gật đầu nhận lấy Bảo Trân còn mơ màng vào lòng, giúp cô uống nước.
Một giờ sau.
Lưu Hạnh Trang, Lý Mẫn Hào, Trần Thiên My, Lý Chử Thiên và cả Dương Thiên Hải đều đứng quanh cô, bọn họ vừa được nghe chuẩn đoán từ bác sĩ. Hiện tại Liễu Bảo Trân mới tỉnh lại, do hai năm không hoạt động não bộ, tay chân nên nhất thời chưa thích ứng kịp. Bộ não hay những cơ quan trên người đều hoàn toàn bình phục.
- Con tỉnh rồi, Trân Trân à còn nhớ bác gái hay không?.
Lưu Hạnh Trang vuốt mái tóc đen óng mượt mà thả dài qua chấm lưng của cô, Hạnh Trang mừng đến rơi nước mắt, dù Trân không phải con ruột của cô nhưng ít ra cũng từ bé được cô cùng Thiên Tuyết cưng như trứng hứng như hoa mà.
Liễu Bảo Trân lãnh đạm nhìn Hạnh Trang, rồi lạnh lùng trao cho tất cả những người có mặt trong phòng một cái nhìn lạnh thấu tận xương tủy, cô đảo mắt ra cửa gật đầu:
- Bác hai trai, bác hai gái, Tiểu My, Chử Thiên và cả Thiên Hải cũng ở đây đông đủ rồi.
Cứ ngỡ cô sẽ có di chấn tồn động mất trí nhớ hay khó phát âm, không ngờ cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng có cái gì đó khác lạ. Vẻ hoạt bát, yêu đời, hồn nhiên dường như đã biến mất hoàn toàn, mà thay vào là một con người bất cần đời, lãnh đạm với mọi người, mọi thứ xung quanh.
Thiên Hải vừa chạm vào vai Trân liền bị cô hất ra:
- Đừng có chạm vào tôi.
Cô không quay đầu nhìn lại, giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn nhưng sắc bén, cô chớp mắt phản chiếu qua gương. Bên trong tấm gương đó không có gì ngoài khuôn mặt đờ đẫn thiếu sức sống và một đôi mắt to tròn xinh đẹp nhưng vô hồn.
Cười thống khổ, cười điên loạn nhưng đều bị tiếng gió rít gào lấn át mất.
Lý Chử Thiên vô cùng lo cho Liễu Bảo Trân, cô cứ khóc rồi cười như vậy quả thật rất đáng sợ, chưa kể tới từ trước giờ Trân Trân đã không được đẹp, ôi hiện giờ còn thê thảm hơn.
- Tới rồi.
Cô lau hai bên má đã ướt nhòe nước mắt, không cần mở cửa leo qua và cắm đầu chạy thẳng vào dinh thự của Tư Tố. Mọi người có mặt rất đông đủ, vui vẻ khiêu vũ, rồi cả một hồ bơi lớn đầy màu sắc sặc sỡ, nếu bình thường có lẽ Trân Trân đã nhào đến hưởng thụ các thú lạc, cơ mà hiện giờ tình hình rất cấp bách.
Bùm Bùm Bùm
Tiếng pháo hoa bắn lên không trung phát ra từng tiếng như súng pháo nổ, Liễu Bảo Trân còn đang tìm kiếm Dương Thiên Hải cũng phải quay đầu nhìn lại. Pháo hoa thật sự rất đẹp, những tia sáng lấp lánh như những vì sao tinh tú trên bầu trời tối mịt, màu sắc rực rỡ, những hình ảnh công phu tinh tế phát sáng khiến người chiêm ngưỡng phải òa lên khen ngợi.
Dưới những tiếng sáng đẹp như mơ đó Trân đã rơi lệ, nước mắt cô dường như là bất tận.
Cô khóc, cô quay đầu đi. Bởi vì cô đau quá! Cô chớp nhẹ mi tiệp, choàng tay ôm lấy cơ thể mảnh mai cô độc, lầm lũi đi giữa đám người đang mê mẩn nhìn bầu trời đêm. Nhìn vào rất dễ dàng phát hiện ra cô, vì trong tất cả con người ở đây chỉ có cô mới quay đầu đi ngược về phía sau, nơi những gì họ bỏ lại vào thời khắc này.
- Liễu Bảo Trân.
Giọng thét lớn từ phía sau làm lưng Trân cứng đờ lại, bước chân cô cũng dừng, cả khuôn mặt xanh xao cũng đang ngẩng lên cao. Người gọi cô là Dương Thiên Hải, hắn nhìn thấy cô sao?.
Trong một phút đau lòng quá sức, cô cắm đầu chạy vụt ra ngoài đường, những con mắt tò mò, săm soi vì tiếng hét của Thiên Hải dội thẳng vào cô. Liễu Bảo Trân chạy thật nhanh, cô vừa chạy vừa lau đi nước mắt, từ đằng sau những tiếng gọi hốt hoảng vang lên, có Lý Chư Thiên và cả Dương Thiên Hải nữa, nhưng...
Rầm Két
Một tiếng động lớn vang lên, cô thấy mình nhẹ bẫng, bên tai vẫn còn vang lên âm thanh xé gió, cả tiếng thét dài của ai đó, cô thấy cả người nhói lên rất đau sau đó thì hoàn toàn tê dại, tứ chi đều không còn cảm giác nữa, nhưng cô lờ mờ thấy được hình ảnh của Dương Thiên Hải.
Dưới những tia sáng lấp lánh của pháo hoa, một đôi nam nữ sánh đôi trên tòa tháp nhỏ, họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào say đắm, rồi họ choàng tay ôm lấy nhau rất lãng mạn tình tứ, chút gì đó nhỏ giọt ươn ướt lại nhơn nhớt dính vào hình ảnh đó. Mọi thứ như nhòa đi rồi biến mất hoàn toàn, hình ảnh mỹ miều kia đau đến trái tim mạnh mẽ như cô dần tan nát, rồi nhẹ nhàng hóa thành hư không.
Tại sao trời lại tối như thế này?
Liễu Bảo Trân mất đi toàn bộ ý thức.
Hai năm sau.
Lại một mùa xuân nữa đến, nghiệt ngã hơn nữa là hôm nay chính xác đêm ba mươi bi hài đó, Dương Thiên Hải năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi. Hắn vẫn nổi tiếng như ngày nào, hát hò, đóng phim rồi cả mối tình đẹp tựa ngôn tình với Tư Tố. Lý Chử Thiên tiếp quản công ty nhà họ Lý, cậu chỉ mới làm giám đốc thôi, ngoài hack não với máy tính ra thì mọi thứ ngu tất, mỗi ngày đi làm về cậu đều ghé qua nhà Thiên Hải để thăm Bảo Trân.
Bảo Trân hôn mê đã hai năm rồi, Thiên Hải ít khi về nhà và cũng không lắm lúc ngó ngàng đến cô, hắn cứ về rồi đi. Tuy nhiên Lý Chử Thiên lại khác, cậu tích cực chăm sóc cô, mỗi ngày đều là những loài hoa khác nhau, hôm nay cậu mang đến một đóa hồng trắng, loài hoa mà Trân Trân thích nhất.
- Chị ấy vẫn chưa tỉnh sao?.
Tiếng nói ngọt ngào lí nhí ngoài cửa, bước chân vào là một thiếu nữ tầm hai mươi, cô e dè bước tới, cử chỉ đúng rất là nhã nhặn đài cát nhưng khó giấu được sự tinh nghịch vốn có. Chử Thiên thở dài, khổ não:
- Không cần ngày nào cũng đến vậy đâu, hai năm rồi. Tất cả đều là quá khứ, em không cần dằn vặt như vậy.
Cô gái ấy bước đến gần hơn ngồi lên giường cạnh Liễu Bảo Trân, tay nắm lấy bàn tay khô gầy thiếu đi sức sống. Đôi mắt cô gái trở nên ảm đạm:
- Nếu ngày ấy không phải em đụng chị ấy, có lẽ...
- Trần Thiên My, đến khi nào em mới thôi nói như vậy. Lỗi không phải do em.
Trần Thiên My mắt đẫm lệ, cô lắc đầu rồi lại gật, nhìn Bảo Trân càng ngày càng tiều tụy trên giường, lòng My lại thêm phần chua xót, dù có nói gì đi nữa, ngày hôm ấy chính cô đã đâm phải Trân mà. Còn khiến Bảo Trân hôn mê tận hai năm.
Nói đến đây ai cũng biết tiếng tiểu thư Trần Thiên My, cô chính là người mẫu của tạp chí thời trang quốc tế WB, hai năm trước cô trở về thành phố A vốn dĩ là định thăm Liễu Bảo Trân, từ nhỏ họ đã biết nhau qua một lần đi du lịch Paris cùng gia đình, còn nhỏ chỉ cần thích là kết bạn thôi. Ai ngờ người bạn như My lại hại Trân ra nông nỗi này.
Hai người đứng đó nhìn Bảo Trân rất lâu, cuối cùng đồng hồ cũng điểm đến mười tám giờ, họ đã yên lặng như thế gần hai tiếng rồi:
- Tiểu My, em đói không muốn ăn cái gì?.
Thiên My còn được gọi là Tiểu My, cái tên gọi thân mật của đàn anh dành cho cô. My lắc đầu nguầy nguậy nhưng bụng đã réo lên rất to, cô nhe răng trắng cười xấu hổ, một lúc chần chừ cũng gật đầu đồng ý.
Tiểu My vừa mới đứng dậy, vốn buông tay Trân ra nhưng không được, chợt đôi tay Trân nắm chặt lấy, các đốt tay cứng ngắc cụp xuống, móng tay được cắt gọn gàng nên không thể cấu sâu vào da thịt non mịn của My, My vui mừng đến hét toáng lên:
- Chị... chị ấy tỉnh rồi!.
Lý Chử Thiên đang cầm những cành cây được cắt tỉa gọn gàng quăng qua một bên, cậu chạy đến bên cạnh Bảo Trân, môi cô đang mấp máy nói gì đó rất nhỏ, vô cùng nhỏ, Chử Thiên vội áp tai vào nghe:
- Nước... nướ...c...
- Có nước.
Cậu mừng rỡ đến tay chân run bật lên, trái tim cậu nhảy loạn xạ hết cả, rót nhanh ly nước đỡ lấy lưng Bảo Trân ngồi dậy, đúc nước cho cô uống.
- Để em gọi cho hai bác.
Trần Thiên My cũng vui không kém, cô rút nhanh chiếc điện thoại báo tin cho Hoa Thiên Tuyết và Dương Hạ Vũ, ngày hôm qua hai người họ có về nước thăm nhưng Trân Trân vẫn cứ hôn mê, họ vừa mới nhận được cuộc gọi quan trọng và rời đi sáng mai.
Cuộc gọi kết thúc, My háo hức vội báo:
- Sớm nhất là sáng mai hai bác sẽ về, còn trễ thì có lẽ là ngày kia.
- Vậy được rồi, quan trọng là Bảo Trân tỉnh rồi, anh đi nói với mẹ, em ở đây chăm sóc Trân giúp anh.
Thiên My gật đầu nhận lấy Bảo Trân còn mơ màng vào lòng, giúp cô uống nước.
Một giờ sau.
Lưu Hạnh Trang, Lý Mẫn Hào, Trần Thiên My, Lý Chử Thiên và cả Dương Thiên Hải đều đứng quanh cô, bọn họ vừa được nghe chuẩn đoán từ bác sĩ. Hiện tại Liễu Bảo Trân mới tỉnh lại, do hai năm không hoạt động não bộ, tay chân nên nhất thời chưa thích ứng kịp. Bộ não hay những cơ quan trên người đều hoàn toàn bình phục.
- Con tỉnh rồi, Trân Trân à còn nhớ bác gái hay không?.
Lưu Hạnh Trang vuốt mái tóc đen óng mượt mà thả dài qua chấm lưng của cô, Hạnh Trang mừng đến rơi nước mắt, dù Trân không phải con ruột của cô nhưng ít ra cũng từ bé được cô cùng Thiên Tuyết cưng như trứng hứng như hoa mà.
Liễu Bảo Trân lãnh đạm nhìn Hạnh Trang, rồi lạnh lùng trao cho tất cả những người có mặt trong phòng một cái nhìn lạnh thấu tận xương tủy, cô đảo mắt ra cửa gật đầu:
- Bác hai trai, bác hai gái, Tiểu My, Chử Thiên và cả Thiên Hải cũng ở đây đông đủ rồi.
Cứ ngỡ cô sẽ có di chấn tồn động mất trí nhớ hay khó phát âm, không ngờ cô đã hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng có cái gì đó khác lạ. Vẻ hoạt bát, yêu đời, hồn nhiên dường như đã biến mất hoàn toàn, mà thay vào là một con người bất cần đời, lãnh đạm với mọi người, mọi thứ xung quanh.
Thiên Hải vừa chạm vào vai Trân liền bị cô hất ra:
- Đừng có chạm vào tôi.
Cô không quay đầu nhìn lại, giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn nhưng sắc bén, cô chớp mắt phản chiếu qua gương. Bên trong tấm gương đó không có gì ngoài khuôn mặt đờ đẫn thiếu sức sống và một đôi mắt to tròn xinh đẹp nhưng vô hồn.
Tác giả :
Kim Tuyến