Vạn Người Chỉ Yêu Em
Chương 21: Giày vò
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng nhỏ bé chen nhau len lỏi rọi vào căn phòng rộng rãi.
Thiên Hải đã dậy từ sớm, cả đêm hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hắn muốn cô thêm nữa nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rúc trong lòng đang ngủ say sưa, hắn lại không kìm lòng sợ cô mệt nên đành đi xả nước lạnh hơn hai tíêng đồng hồ.
Ngồi trong bồn tắm, hắn tự nghĩ. Bây gìơ nên làm gì để cho Trân hạnh phúc?
Suy nghĩ đó có vẻ nực cừơi nếu là hắn trứơc đây, nhưng bây gìơ đã khác rồi , Dương Thiên Hải sẽ thay đổi để có được cô. Hắn múôn hình ảnh của mình khắc sâu tận tim Trân, chứ không phải chỉ đơn giản là yêu thương là sự nhẫn nhục như trứơc đây của cô.
Cơ thể có chút nhức mỏi, phần dưới vẫn đang âm ỉ, Trân vặn người lăn qua lăn lại trên chíêc giường rộng lớn. Quờ quạng một lúc không thấy ngừơi bên cạnh, Trân ngồi dậy giơ tay dụi mắt để tíêp nhận ánh sáng chói rực làm cô khó chịu.
Thiên Hải thấy cô đã thức gíâc, vừa quay đầu hắn lập tức cảm giác đựơc cổ họng đang dần khô ran. Là do cô chưa mặc quần áo, chỉ đắp mỗi chíêc chăn mỏng trên người, lúc ngồi dậy phần chăn trên rơi xúông để lộ hai đỉnh đồi căng tròn trắng nõn, đầu nhũ hoa hồng hồng hơi động đậy. Cô dương như không hề biết mình đang trong tình trạng 'lên diã' như thế nào. Mà vẫn nhìn hắn đang ngồi ngoài ban công cố cười tươi. Trân giơ hai tay lên hứơng Hải, đôi mắt như vầng trăng khuyết khẽ cong, làm hắn không thể nào kìêm hãm đựơc dục vọng bản thân nữa.
Hải đứng dậy bứơc vào trong, khóe mắt hịên rõ ý cười, môi nhếch lên khá gian xảo.
- Em đang quyến rũ anh sao?
Trân ngây ra:
- Bao giờ?
- Bây giờ.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực sữa của Trân, cúi đầu, khom người về trước, Dương Thiên Hải ma mị đặt lên một nụ hôn lướt gợi tình nơi nhụy hoa. Liễu Bảo Trân mệt rã rời, cô hết lực đẩy Thiên Hải ra:
- Em không đủ sức đâu.
Dương Thiên Hải đè lên thân thể mềm mại mới tỉnh giấc của cô xuống giường, giọng nói gian tà vang lên:
- Anh làm, em chỉ hưởng thụ thôi đâu có tốn sức.
Bảo Trân dở khóc dở cười:
- Mất nước sẽ dẫn đến mệt đó anh.
Dương Thiên Hải cười to, trào phúng nói:
- Anh có thể bồi đắp lại phần nước em đã mất bằng một tiểu bảo.
Liễu Bảo Trân giật mình, cô giấu nghẹn nỗi đau vào lòng, da diết . Cô có thể có con sao? Buồn cười!.
Đánh trống lãng, Bảo Trân hớn hở, nũng:
- Trân muốn đi chơi. Hải hứa rồi mà!.
Hắn mỉm cười bàn tay vúôt ve từ chíêc cổ trắng ngần của cô xúông chiếc eo thon rồi đi sâu vào chiếc hang ẩm ứơt. Nhưng Trân đẩy hắn ra, trèo xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.
Trân mở vòi nứơc thật mạnh xả ứơt cả ngừơi và... đôi mắt cô cũng đã ứơt từ khi nào không hay.
Những gịot nứơc mắt mặn chát hòa cùa dòng nứơc xối xả trên đầu, vô tình trôi khỏi khuôn mặt ứơt nhẹp của cô. Như một phần nỗi đau của Trân Trân, nó đang dần trôi đi. Trực giác cho cô bíêt Hải đã thay đổi, và chính cô cũng đang thay đổi, tim cô như bị bóp nghẹt. Hô hấp khó khăn hơn nhưng cô đã cố gắng kìm nén tiếng nức nở, núôt ngựơc nó vào trong.
- Trân Trân, mới sáng mà tắm sao?
Trân cố chỉnh gịong nói của mình để Thiên Hải không nhận ra, dù vậy thanh âm nơi cổ họng vẫn có chút khàn đặc:
- Trân nóng, nên múôn tắm cho mát.
Hải nhận ra gịong nói của Trân có chút lạ thừơng, hắn đứng áp sát người vào cửa phòng tắm, ôn tồn quan tâm hỏi:
- Em khóc đấy à?!!
Trân giật thót, vội vàng lau nước mắt tắt vòi nứơc đang xả sắp tràn ra khỏi bồn tắm. Cô sụt sịt vài cái, cảm thấy đã ổn rồi mới trả lời:
- Trân bị sổ mũi rồi!
Dương Thiên Hải định đi vào trong, nhưng cửa bị khóa trái, hắn cứ đứng ngoài vặn nắm cửa mãi mà không mở đựơc. Trân ngó lơ không thèm mở cho hắn, Hải đành dùng chià khóa dự phòng mở cửa.
Nghe thấy tíêng cửa phòng như múôn mở. Cô hơi căng thẳng liền nói vọng ra. Lo sợ Hải ngay lúc này, cảm giác như mình đang chạy trốn một con hổ dữ nhưng lại luôn xót xa mà quay lại nhìn, và phát hiện ra nó múôn bổ nhào tới mình. Cảm giác ấy khíên cô như chết ngạt trong lòng.
- Trân ra lìên. Hải đừng có vào.
Hải dừng bàn tay lại, cảm nhận đựơc hôm nay Trân có gì đó rất lạ, mới tối qua cô còn nũng nịu cùng hắn ân ái, bây gìơ lại cư xử tựa như đang gíâu hắn đìêu gì đó. Nhưng những suy nghĩ đó bị hắn nhanh chóng gạt khỏi đầu, vì trứơc gìơ Trân chưa từng lừa dối hắn, mà đúng hơn, thuốc của Thế Dâng không phải hạng xoàng.
Trân rất dở nói dối, chỉ cần có một chút không thích cô sẽ thể hịên ra ngay và luôn trên khuôn mặt nhỏ ấy. Hải tự tin rằng mình hỉêu rõ Trân hơn bất cứ ai. Hắn tìm lý do cho chính bản thân hắn, Trân là do quá mệt mỏi sau vận động nên mới vậy.
Hải không vào phòng tắm nữa mà khẽ gõ gõ cửa nhắc nhở Trân rất từ tốn:
- Em tắm lẹ đi rồi ra ăn sáng. Đừng ngâm mình lâu quá bị cảm lạnh đấy, gìơ anh sẽ đi mua thuốc cho em. Đợi anh về nghe chưa?!!
Trân thở phào, lấy gịong vui vẻ trả lời như không có chuyện gì:
- Da, Trân sẽ nghe lời.
Hắn gật đầu hài lòng rồi đi thẳng xúông nhà lái xe đi. Lúc này Trân mớ bứơc ra khỏi phòng, tíên lại ngay góc bàn trang đỉêm lấy một cái máy quay được giấu kỹ lưỡng, cô rút thẻ nhớ ra gói vào tờ gíây rồi bỏ vào bóp một cách cẩn thận. Mặc dù đau đớn, nhưng khóe môi cô không ngừng nở nụ cừơi.
"Là nụ cười chứa hàng ngàn lữơi dao
Là nụ cừơi chứa hàng vạn nỗi đau
Là nụ cừơi chứa hàng tỉ gịot nứơc mắt
Của chính cô...."
Lựa chọn bộ jumpsuit lửng màu tím nhạt dây một bên, giữa eo là sợi thun khéo léo kheo chíêc eo thon gọn của cô. Lựa cho mình một đôi búp bê màu kem sữa mũi tròn, mái tóc bụôc cao cô nhìn lại mình trong gương dăm ba lần rồi mới xúông lầu.
Vừa bước xúông Trân đã thấy Hải đang ngồi ngay bàn ăn ,dường như đang rất chăm chú đọc báo. Bên cạnh tay phải hắn là gói thúôc nhìêu viên, nhìêu màu chắc là do hắn mới mua cho cô.
Trân nhấc từng bứơc xúông cầu thang, cất giọng thật vui, điệu cười tươi tắn gần như luôn gắn chặt trên môi cô. Trân đi ra sau lưng Hải khẽ luồn hai tay ngang qua cái bụng chắc nịch của hắn, chíêc cằm nhỏ nhắn ngọ nguậy tì vào chíêc vai rộng của Thiên Hải. Liễu Bảo Trân nhìn thấy Dương Thiên Hải đang đọc mấy mục kinh tế - giải trí, hình như hắn đã quá chú tâm đến nỗi không nhận ra cô .Trân xụ mặt xúông định rời đi, chốc lát cánh tay thô bự của hắn nắm chặt lấy khuỷu tay phải nhỏ bé của cô. Hải rất mạnh kéo cô ngồi vào lòng hắn, từ từ chíêm đóng đôi môi đỏ mộng của cô. Chỉ là lứơt qua, không hề điên cuồng như những lần khác, không hề ngấu nghíên cô một chút nào. Nó rất nhẹ như cơn gío mới mẻ đầy tươi mát lướt qua, phút chốc lại tan bíên, nhưng lại lưu trên môi cô là mùi vị cà phê có chút đắng.
Hải nhìn cô, cô chỉ bíêt mỉm cừơi tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn cảm nhận trái tim đang đập đều đều bên trong. Cô tự cảm thấy phút giây này thật an lành, phải chi trứơc đây cũng như vậy.
Không có sự giày vò.
Không có sự sỉ nhục.
Không có sự đau đớn...tất cả đều sẽ tốt đẹp biết bao.
Trân thở dài, gần đây cô đã nhận rất nhiều sự yêu thương từ hắn, có chăng cô đã tham lam muốn thêm nữa. Là vì có được nên mới múôn nhìêu hơn nữa, là vì có đựơc mới ray rứt trong tâm, là vì có đựơc nên phương hướng ban đầu của cô đã dần lệch khỏi quỹ đạo.
Những việc cô làm có còn đúng hay không? Câu hỏi trong tim cô đã tự hỏi rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng không thể xác định đựơc đìêu mình thắc mắc, câu trả lời vẫn còn là một dấu chấm hỏi to đùng.
Ngón tay thanh mảnh vẽ lựơn vòng trên ngực Hải, Trân cúi đầu nói nhỏ:
- Hải. Nếu một ngày Trân không bên cạnh Hải nữa Hải sẽ như thế nào?!!
Thiên Hải nhíu mày, đưa tay nâng cằm cô lên cười nhếch:
- Anh chính là sẽ không bao giờ để em rời xa anh. Bất lụân là chuỵên gì sẽ xảy ra.
Lời hứa chắc chắn của hắn như con dao đâm thẳng vào lồng ngực cô. Cô mỉm cười, không nói gì nữa. Bởi có nói thêm thì hắn sẽ khíên cô nguôi lòng, cô không múôn dại dột mà tin hắn thêm lần nào nữa. Có lẽ đó là lời bịên bạch cho bản thân cô nhưng trong lòng lại ngấm ngầm chấp nhận hắn lần thứ n, thế mà ngay chính cô cũng không hề nhận ra. Thứ mà cô chưa bao gìơ đụng vào, cũng chưa từng nhìn xem tình yêu của cô đối với hắn thực tại có còn oán hận không? Hay vừa yêu vừa hận? Cũng có lẽ nỗi căm hờn đã hóa thành làn khói trắng, nhẹ nhàng bay cùng gió, hòa vào mây. Tất cả đều bị cô gói gọn vào một góc khuất, không thèm để mắt tới.
Thiên Hải đã dậy từ sớm, cả đêm hắn trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, hắn muốn cô thêm nữa nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rúc trong lòng đang ngủ say sưa, hắn lại không kìm lòng sợ cô mệt nên đành đi xả nước lạnh hơn hai tíêng đồng hồ.
Ngồi trong bồn tắm, hắn tự nghĩ. Bây gìơ nên làm gì để cho Trân hạnh phúc?
Suy nghĩ đó có vẻ nực cừơi nếu là hắn trứơc đây, nhưng bây gìơ đã khác rồi , Dương Thiên Hải sẽ thay đổi để có được cô. Hắn múôn hình ảnh của mình khắc sâu tận tim Trân, chứ không phải chỉ đơn giản là yêu thương là sự nhẫn nhục như trứơc đây của cô.
Cơ thể có chút nhức mỏi, phần dưới vẫn đang âm ỉ, Trân vặn người lăn qua lăn lại trên chíêc giường rộng lớn. Quờ quạng một lúc không thấy ngừơi bên cạnh, Trân ngồi dậy giơ tay dụi mắt để tíêp nhận ánh sáng chói rực làm cô khó chịu.
Thiên Hải thấy cô đã thức gíâc, vừa quay đầu hắn lập tức cảm giác đựơc cổ họng đang dần khô ran. Là do cô chưa mặc quần áo, chỉ đắp mỗi chíêc chăn mỏng trên người, lúc ngồi dậy phần chăn trên rơi xúông để lộ hai đỉnh đồi căng tròn trắng nõn, đầu nhũ hoa hồng hồng hơi động đậy. Cô dương như không hề biết mình đang trong tình trạng 'lên diã' như thế nào. Mà vẫn nhìn hắn đang ngồi ngoài ban công cố cười tươi. Trân giơ hai tay lên hứơng Hải, đôi mắt như vầng trăng khuyết khẽ cong, làm hắn không thể nào kìêm hãm đựơc dục vọng bản thân nữa.
Hải đứng dậy bứơc vào trong, khóe mắt hịên rõ ý cười, môi nhếch lên khá gian xảo.
- Em đang quyến rũ anh sao?
Trân ngây ra:
- Bao giờ?
- Bây giờ.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực sữa của Trân, cúi đầu, khom người về trước, Dương Thiên Hải ma mị đặt lên một nụ hôn lướt gợi tình nơi nhụy hoa. Liễu Bảo Trân mệt rã rời, cô hết lực đẩy Thiên Hải ra:
- Em không đủ sức đâu.
Dương Thiên Hải đè lên thân thể mềm mại mới tỉnh giấc của cô xuống giường, giọng nói gian tà vang lên:
- Anh làm, em chỉ hưởng thụ thôi đâu có tốn sức.
Bảo Trân dở khóc dở cười:
- Mất nước sẽ dẫn đến mệt đó anh.
Dương Thiên Hải cười to, trào phúng nói:
- Anh có thể bồi đắp lại phần nước em đã mất bằng một tiểu bảo.
Liễu Bảo Trân giật mình, cô giấu nghẹn nỗi đau vào lòng, da diết . Cô có thể có con sao? Buồn cười!.
Đánh trống lãng, Bảo Trân hớn hở, nũng:
- Trân muốn đi chơi. Hải hứa rồi mà!.
Hắn mỉm cười bàn tay vúôt ve từ chíêc cổ trắng ngần của cô xúông chiếc eo thon rồi đi sâu vào chiếc hang ẩm ứơt. Nhưng Trân đẩy hắn ra, trèo xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.
Trân mở vòi nứơc thật mạnh xả ứơt cả ngừơi và... đôi mắt cô cũng đã ứơt từ khi nào không hay.
Những gịot nứơc mắt mặn chát hòa cùa dòng nứơc xối xả trên đầu, vô tình trôi khỏi khuôn mặt ứơt nhẹp của cô. Như một phần nỗi đau của Trân Trân, nó đang dần trôi đi. Trực giác cho cô bíêt Hải đã thay đổi, và chính cô cũng đang thay đổi, tim cô như bị bóp nghẹt. Hô hấp khó khăn hơn nhưng cô đã cố gắng kìm nén tiếng nức nở, núôt ngựơc nó vào trong.
- Trân Trân, mới sáng mà tắm sao?
Trân cố chỉnh gịong nói của mình để Thiên Hải không nhận ra, dù vậy thanh âm nơi cổ họng vẫn có chút khàn đặc:
- Trân nóng, nên múôn tắm cho mát.
Hải nhận ra gịong nói của Trân có chút lạ thừơng, hắn đứng áp sát người vào cửa phòng tắm, ôn tồn quan tâm hỏi:
- Em khóc đấy à?!!
Trân giật thót, vội vàng lau nước mắt tắt vòi nứơc đang xả sắp tràn ra khỏi bồn tắm. Cô sụt sịt vài cái, cảm thấy đã ổn rồi mới trả lời:
- Trân bị sổ mũi rồi!
Dương Thiên Hải định đi vào trong, nhưng cửa bị khóa trái, hắn cứ đứng ngoài vặn nắm cửa mãi mà không mở đựơc. Trân ngó lơ không thèm mở cho hắn, Hải đành dùng chià khóa dự phòng mở cửa.
Nghe thấy tíêng cửa phòng như múôn mở. Cô hơi căng thẳng liền nói vọng ra. Lo sợ Hải ngay lúc này, cảm giác như mình đang chạy trốn một con hổ dữ nhưng lại luôn xót xa mà quay lại nhìn, và phát hiện ra nó múôn bổ nhào tới mình. Cảm giác ấy khíên cô như chết ngạt trong lòng.
- Trân ra lìên. Hải đừng có vào.
Hải dừng bàn tay lại, cảm nhận đựơc hôm nay Trân có gì đó rất lạ, mới tối qua cô còn nũng nịu cùng hắn ân ái, bây gìơ lại cư xử tựa như đang gíâu hắn đìêu gì đó. Nhưng những suy nghĩ đó bị hắn nhanh chóng gạt khỏi đầu, vì trứơc gìơ Trân chưa từng lừa dối hắn, mà đúng hơn, thuốc của Thế Dâng không phải hạng xoàng.
Trân rất dở nói dối, chỉ cần có một chút không thích cô sẽ thể hịên ra ngay và luôn trên khuôn mặt nhỏ ấy. Hải tự tin rằng mình hỉêu rõ Trân hơn bất cứ ai. Hắn tìm lý do cho chính bản thân hắn, Trân là do quá mệt mỏi sau vận động nên mới vậy.
Hải không vào phòng tắm nữa mà khẽ gõ gõ cửa nhắc nhở Trân rất từ tốn:
- Em tắm lẹ đi rồi ra ăn sáng. Đừng ngâm mình lâu quá bị cảm lạnh đấy, gìơ anh sẽ đi mua thuốc cho em. Đợi anh về nghe chưa?!!
Trân thở phào, lấy gịong vui vẻ trả lời như không có chuyện gì:
- Da, Trân sẽ nghe lời.
Hắn gật đầu hài lòng rồi đi thẳng xúông nhà lái xe đi. Lúc này Trân mớ bứơc ra khỏi phòng, tíên lại ngay góc bàn trang đỉêm lấy một cái máy quay được giấu kỹ lưỡng, cô rút thẻ nhớ ra gói vào tờ gíây rồi bỏ vào bóp một cách cẩn thận. Mặc dù đau đớn, nhưng khóe môi cô không ngừng nở nụ cừơi.
"Là nụ cười chứa hàng ngàn lữơi dao
Là nụ cừơi chứa hàng vạn nỗi đau
Là nụ cừơi chứa hàng tỉ gịot nứơc mắt
Của chính cô...."
Lựa chọn bộ jumpsuit lửng màu tím nhạt dây một bên, giữa eo là sợi thun khéo léo kheo chíêc eo thon gọn của cô. Lựa cho mình một đôi búp bê màu kem sữa mũi tròn, mái tóc bụôc cao cô nhìn lại mình trong gương dăm ba lần rồi mới xúông lầu.
Vừa bước xúông Trân đã thấy Hải đang ngồi ngay bàn ăn ,dường như đang rất chăm chú đọc báo. Bên cạnh tay phải hắn là gói thúôc nhìêu viên, nhìêu màu chắc là do hắn mới mua cho cô.
Trân nhấc từng bứơc xúông cầu thang, cất giọng thật vui, điệu cười tươi tắn gần như luôn gắn chặt trên môi cô. Trân đi ra sau lưng Hải khẽ luồn hai tay ngang qua cái bụng chắc nịch của hắn, chíêc cằm nhỏ nhắn ngọ nguậy tì vào chíêc vai rộng của Thiên Hải. Liễu Bảo Trân nhìn thấy Dương Thiên Hải đang đọc mấy mục kinh tế - giải trí, hình như hắn đã quá chú tâm đến nỗi không nhận ra cô .Trân xụ mặt xúông định rời đi, chốc lát cánh tay thô bự của hắn nắm chặt lấy khuỷu tay phải nhỏ bé của cô. Hải rất mạnh kéo cô ngồi vào lòng hắn, từ từ chíêm đóng đôi môi đỏ mộng của cô. Chỉ là lứơt qua, không hề điên cuồng như những lần khác, không hề ngấu nghíên cô một chút nào. Nó rất nhẹ như cơn gío mới mẻ đầy tươi mát lướt qua, phút chốc lại tan bíên, nhưng lại lưu trên môi cô là mùi vị cà phê có chút đắng.
Hải nhìn cô, cô chỉ bíêt mỉm cừơi tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn cảm nhận trái tim đang đập đều đều bên trong. Cô tự cảm thấy phút giây này thật an lành, phải chi trứơc đây cũng như vậy.
Không có sự giày vò.
Không có sự sỉ nhục.
Không có sự đau đớn...tất cả đều sẽ tốt đẹp biết bao.
Trân thở dài, gần đây cô đã nhận rất nhiều sự yêu thương từ hắn, có chăng cô đã tham lam muốn thêm nữa. Là vì có được nên mới múôn nhìêu hơn nữa, là vì có đựơc mới ray rứt trong tâm, là vì có đựơc nên phương hướng ban đầu của cô đã dần lệch khỏi quỹ đạo.
Những việc cô làm có còn đúng hay không? Câu hỏi trong tim cô đã tự hỏi rất nhiều lần nhưng lần nào cô cũng không thể xác định đựơc đìêu mình thắc mắc, câu trả lời vẫn còn là một dấu chấm hỏi to đùng.
Ngón tay thanh mảnh vẽ lựơn vòng trên ngực Hải, Trân cúi đầu nói nhỏ:
- Hải. Nếu một ngày Trân không bên cạnh Hải nữa Hải sẽ như thế nào?!!
Thiên Hải nhíu mày, đưa tay nâng cằm cô lên cười nhếch:
- Anh chính là sẽ không bao giờ để em rời xa anh. Bất lụân là chuỵên gì sẽ xảy ra.
Lời hứa chắc chắn của hắn như con dao đâm thẳng vào lồng ngực cô. Cô mỉm cười, không nói gì nữa. Bởi có nói thêm thì hắn sẽ khíên cô nguôi lòng, cô không múôn dại dột mà tin hắn thêm lần nào nữa. Có lẽ đó là lời bịên bạch cho bản thân cô nhưng trong lòng lại ngấm ngầm chấp nhận hắn lần thứ n, thế mà ngay chính cô cũng không hề nhận ra. Thứ mà cô chưa bao gìơ đụng vào, cũng chưa từng nhìn xem tình yêu của cô đối với hắn thực tại có còn oán hận không? Hay vừa yêu vừa hận? Cũng có lẽ nỗi căm hờn đã hóa thành làn khói trắng, nhẹ nhàng bay cùng gió, hòa vào mây. Tất cả đều bị cô gói gọn vào một góc khuất, không thèm để mắt tới.
Tác giả :
Kim Tuyến