Vạn Người Chỉ Yêu Em
Chương 19: Sinh nhật tư tố
Chỉnh chu lại sắc đẹp của Bảo Trân là một việc cực kỳ đơn giản, vì từ bé cô đã được thừa hưởng làn da trắng như tuyết, môi mọng căng đỏ, đôi mắt to tròn tinh nghịch, chiếc mũi không quá cao mà nó rất vừa tầm và đáng yêu của mẹ. Dáng người cô thon, không cao như cây que, và may ra ba vòng cũng gọi là vừa đủ.
Chiếc váy xanh ngọc vừa tôn lên làn da trắng hồng của cô, vừa hay khoe mẽ chút vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu.
Xe dừng trước cổng một ngôi biệt thự rộng lớn, vô cùng xa hoa lộng lẫy với những ánh đèn hoa lấp lánh đã được trang trí kỹ lưỡng. Những con người ra vào ngôi biệt thự này đều là bậc cậu ấm cô chiêu, đương nhiên ăn mặc cũng hết sức sang trọng.
Thiên Hải dìu Bảo Trân xuống xe dịu dàng, từng động tác của hắn đối với cô có mù cũng nhận ra sự yêu chiều tựa bảo bối. Bảo Trân lúc này cũng chỉ bíêt cười tươi, đỏm dáng bước theo Thiên Hải vào trong, nhưng hắn làm sao bíêt được trong lòng cô khó chịu như thế nào, khó chịu khi phải thấy bộ mặt của Tư Tố, khó chịu khi cứ phải cười nói với người "bạn thân" mà cô kinh tởm, buồn nôn đậm mùi hương hồ ly kia.
Mai Duẫn Phúc thấy gương mặt quẫn bách cô vô ý lộ ra lìên hỏi han:
- Em mệt sao?
Bảo Trân bị Duẫn Phúc hù cho giật mình, cô lìên nhanh chóng nở nụ cười tươi, xua tay mấy cái:
- Em không...chỉ là tự nhiên thấy hơi đói bụng thôi.
Đã diễn đương nhiên phải diễn đến cùng, cô quay qua Thiên Hải cất giọng nũng nịu:
- Hải, Hải đưa Trân đi ăn có được không?...
Cô xụ mặt nhìn Thiên Hải đồng thời đưa tay vờ xoa bụng:
- Trân đói rồi!
Thấy cô xịu mặt như vậy Thiên Hải lìên cười, siết chặt chiếc eo thon nhỏ của Trân kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng của cô, sủng nịnh nói:
- Đợi một lát chúng ta tặng quà cho Tư Tố đã, được không?.
Trong lúc Thiên Hải ôm Bảo Trân, anh không hề thấy người con gái sau lưng anh. Nhưng Bảo Trân lại thấy, Tư Tố đang đứng trên bậc thang cách không xa nhìn hai người họ. Bảo Trân cố ý nhếch miệng cười, nụ cười kinh bỉ cũng như thách thức Tư Tố. Cô làm Tư Tố tức gần như phát điên. Thấy thần sắc của Tư Tố từ trắng sang xanh lại sang tím, khóe mắt Bảo Trân ẩn hiện ý cừơi.
Xem ra hôm nay đến đây cũng không đến nỗi vô vị!
Bữa tiệc đã bắt đầu ,những bài hát chúc mừng sinh nhật cứ ca lên liên tục hết bài này đến bài khác. Mọi người đang vui vẻ đứng bao quanh Tư Tố tặng cho cô những món quà giá trị, nhưng cô chỉ cười lấy lệ rồi nhận những món quà đó.
Bảo Trân,Thiên Hải và Duẫn Phúc nãy gìơ vẫn ngồi yên tại bàn tịêc, Hải và Phúc có ý định sẽ tặng cô sau. Trân kêu đói nên Hải đành phải dẫn cô đi lấy đồ ăn. Còn Duẫn Phúc mặt dày bám theo họ ngồi đó nghịch địên thọai.
Lúc này nhạc đã đựơc đổi, là bản nhạc khiêu vũ rất hay. Những giai địêu nhẹ nhàng trầm lắng. Bảo Trân đang ngồi trong lòng Thiên Hải bận ăn thì thấy Tư Tố đi tới.
Hôm nay Tư Tố dịên bộ váy dạ hội màu hồng sen làm tôn lên làn da ngọc ngà của cô. Áo cúp ngực ôm eo vừa khoe vòng một quyến rũ, vừa để lộ bờ vai tròn trắng nõn khiến không ít người phải xúyt xoa. Tư Tố trang đỉêm nhẹ, mái tóc đựơc búi kỉêu Pháp hai bên mai có vài cọng tóc rũ xuống hơi xoăn .Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ làm nổi bật vẻ đẹp như thiên thần của Tư Tố trong mắt bao nhiêu người.... Nhưng trong mắt Trân lại là con ác quỷ, sự chán ghét thể hịên rõ trong ánh mắt của Trân khi cô nhìn Tư Tố.
Tư Tố nhận ra đìêu đó, đôi mắt đẹp hằn lên tia giận dữ nhưng nhanh chóng đựơc che phủ bởi sự dịu dàng chan hòa. Tư Tố nhìn Hải giơ tay ra, mỉm cười:
- Nhảy với em một bản được chứ?
Thiên Hải không trả lời ngay vẫn từ tốn đút hết miếng bánh ngọt vô mịêng "vợ", hắn nói nhỏ bên tai Bảo Trân:
- Bảo bối, ngoan,ngồi đây đợi anh một lát. Anh sẽ quay lại ngay.
Bảo Trân mỉm cười ,dáng vẻ ngây ngốc gật đầu, trong đầu đang suy tính điều gì đó... Lúc Hải đứng lên sóng vai cùng Tư Tố, Trân đã bắt gặp Tư Tố quay nghiêng đầu, đôi mắt rõ ràng đang cố ý đặt vào người Trân, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt đắc thắng. Nụ cười đó đang thách thức Trân hơn nữa nó giúp Trân nảy ra một điều, cô cũng đáp lại Tư Tố như một lời thách đấu, nhưng đáng tiếc lúc này Tư Tố và Thiên Hải đã bắt đầu khiêu vũ,không còn để ý đến cô nữa. Không sao, cô cụp mi mắt xúông tĩnh lặng một lúc.
Cô vốn không múôn nhìn họ nhảy,tay trong tay. Cứ mỗi lần thấy họ cạnh nhau là cô lại cảm thấy khó chịu, nhưng lại tự thấy bản thân thật nực cười, họ đều là tay sai của ác quỷ, là những nhân vật có tíêng, là những người cô căm hận, họ giống nhau lại xứng đôi đến như vậy cơ mà. Cớ gì cô phải bực tức. Bảo Trân không lẽ mày còn vì Thiên Hải sao?
Cô lắc lắc đầu,hai tay xoa xoa huỵêt thái dương cố gắng xóa bỏ mọi suy nghĩ phức tạp đang tăng dần trong bộ não. Cô đã có kịch bản, là một diễn viên dù không xuất hiện trước công chúng nhưng cô cũng không thể phụ lòng đạo diễn "đời" được. Màn kịch không thể dừng lại,phải tíêp tục. Cô không múôn nhìn lại mình trứơc đây, bản thân phải chịu sự hành hạ của Thiên Hải cùng cực của đau đớn. Bây gìơ cô sẽ tự mình làm đảo diễn viên chính cho cuộc đời mình, cô muốn tự tay đẩy Thiên Hải xúông điạ ngục sâu thẳm mà lạnh lẽo,múôn tự mình đìêu khỉên "tình tiết phim" chứ không phải anh. Cô sẽ khiến hắn đau gấp vạn lần cô mới thỏa lòng.
Đằng sau có cánh tay vươn tới đặt lên vai Trân, cô vẫn thản nhiên ngứơc đôi mắt trong veo lên nhìn Duẫn Phúc. Anh đột nhiên đề nghị, nụ cười mang chút mong chờ:
- Cùng anh, một bản thôi nhé!
Duẫn Phúc không có ý gì, chỉ là thấy cô gái nhỏ ngồi đây thiu thỉu không nói gì, sợ cô buồn nên anh mới hỏi cô cùng anh nhảy một bản... Dù gì thì Thiên Hải cũng đã nắm tay người phụ nữ khác lên sàn nhảy rồi, anh cũng không có bạn nhảy. Để một cô gái cứ ngồi như vậy, thật không phải đạo mà.
Đôi mắt Trân lộ lên ý cười sâu xa, nhưng ngữ điệu vẫn thường như trẻ con:
- Thích quá, Trân cũng muốn nhảy.
Cô cười tươi, đi đến cạnh Duẫn Phúc chòang tay anh đi lên phiá trứơc.
Nhìn cặp đôi bên cạnh đang tỏa sáng, cô tự cười chế giễu rồi nhìn Duẫn Phúc bằng cặp mắt bối rối,hỏi nhỏ:
- Phải nhảy như thế nào đây ạ?
Đôi mắt vô thức líêc sang Thiên Hải.
Hắn nhìn cô, mâu quang có chút u ám... Cô chỉ cười tươi ngây thơ nhìn lại hắn . Động tác của Thiên Hải khựng lại vài giây, hắn cười với Trân rồi thu ánh mắt lại trên người Tư Tố.
Tư Tố như có như không líêc về phiá Trân,Trân bíêt nhưng vờ như không thấy vẫn hồn nhiên nghe theo lời chỉ dạy của Duẫn Phúc, nhảy từng bước chân theo anh. Cô vừa nhảy vừa kéo hẹp khỏang cách giữa cô với Thiên Hải và Tư Tố.
Một chút nữa thôi...
Chút nữa... và....
Rẹt
Tiếng vải rách xé tan nền nhạc dịu dàng, khiến ai nấy đều híêu kỳ nhìn về phiá Trân, Tư Tố trắng mặt nhìn Bảo Trân.
Chíêc váy cánh sen của Tư Tố vốn đựơc làm bằng chất lịêu mỏng, lại thêm sức đạp của Trân dồn hết lên gót giày cao ba phân nên lực vải không chịu nổi mà rách tọat đến tận sát đùi của Tư Tố trong lởm chởm vô cùng mắc cười. Trân phải cố nhịn cười trong nước mắt.
Bảo Trân nhìn míêng dẻ dưới chân còn đang dính ngay gót giày,cô ngứơc đôi mắt có lỗi lên nhìn Tư Tố... Cô nghe rõ mọi người xung quanh đang bụm mịêng cười, ý cười của mọi người khíên Tư Tố tức điên.
- Xin lỗi cậu, tôi đang tập nhảy... là tôi vô ý... tôi xin lỗi.
Trân để hai tay cấu vào nhau như thể hịên cho mọi người bíêt cô quả thực rất vô ý, và thực sự xin lỗi Tư Tố.
Chát...
Tíêng nhạc đã tắt từ lúc mọi người nghe tiếng váy Tư Tố bị rách, bây gìơ đây lại thêm âm thanh cực chói tai đó khíên mọi ngừơi đang xôn xao liền im bặt. Tư Tố chỉ tay vào Trân thét lên trong sự gịân dữ vốn không thể kìm chế được.
- Liễu Bảo Trân... đồ đê tiện, cô dám...
Tư Tố còn định giáng thêm bạt tay vào mặt Bảo Trân nhưng một bàn tay to lớn đã ngăn cô lại.
Đôi mắt hằn lên tia máu, nhìn thẳng vào Tư Tố. Thân hình hắn cao ráo đứng che chắn cho Trân đứng đằng sau. Thanh âm trầm khàn phá vỡ sự ngạc nhiên của Tư Tố.
- Đủ rồi. Cô ấy là VỢ tôi
Hắn nhấn mạnh chữ vợ khíên mọi người một phen ngạc nhiên, cả Bảo Trân cũng không phải ngoại lệ.
Cũng phải thôi trước gìơ Dương Thiên Hải có bao giờ cho Liễu Bảo Trân xúât đầu lộ diện cùng hắn đâu? Không ai biết đến sự tồn tại của cô. Gìơ hắn lại công khai trước mặt mọi người cô là người vợ hợp pháp của hắn, Sao hắn không nói ra vào mấy năm trứơc? Lúc đó hắn mà nói, có phải mọi thứ bây gìơ đã thay đổi. Cô cười khổ, Cuộc đời dù thế nào cũng sẽ không thể nào thụân theo ý cô được, tất cả có lẽ là do Thiên Ý.
Gương mặt Tư Tố thất thần một lúc lâu mới phải tiêu hóa hết những gì vừa nghe. Tư Tố nhìn anh,khóe mắt vương gịot lệ óng ánh phảng phất sự... khinh bỉ của Bảo Trân. Tư Tố nắm lấy đôi tay to lớn của Thiên Hải, hỏi bằng gịong nghẹn ngào:
- Anh... không lẽ anh muốn...
Thiên Hải hất tay Tư Tố ra quay lại sau nhìn khuôn mặt một bên sưng đỏ của Bảo Trân còn in hằn năm ngón tay. Hắn thấy hơi xót, để tay lên xoa xoa má Bảo Trân nhỏ giọng hỏi:
- Đau lắm không?...đừng khóc nữa. Ngoan!.
Trân dựa vào lòng hắn, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng nơi môi lại nở nụ cười như có như không nhướng mắt phiá Tư Tố.
Trân như con mèo nhỏ mềm mại dụi vào lòng Hải, cô cất giọng ấm ức,nấc từng tíêng:
- Là Trân sai...Nhưng Trân đã xin lỗi rồi mà, Trân...Trân không cố ý mà Hải.
Hải vúôt ve khuôn mặt ướt nhẹp nước của Trân, ân cần hôn lên trán cô nhẹ nhàng trước mặt Tư Tố, ngữ khí ấm áp như bầu trời ngày hạ:
- Anh biết,ngoan. Anh dẫn em về.
Trứơc khi đi Hải không quên đưa chiếc hộp nhỏ cho Tư Tố, gịong địêu hắn lạnh hẳn:
- Quá khứ không đẹp có cất giữ cũng vô ích. Đây là tôi tặng kỉ niệm em, giữ hay vứt đi đều do em. Tôi không quan tâm, có điều... Từ nay về sau tốt nhất em đừng nên đụng vào Bảo Trân nữa.
Thiên Hải bóp cằm Tư Tố, mắt đối mắt hắn nghiêm giọng:
- Tôi mong em làm được,
Nói rồi hắn phất áo ôm người Trân bỏ đi.
Mọi người cũng dần đi hết. Tiệc cũng đã tàn... Nhưng Tư Tố vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhớ tới những lời Thiên Hải nói, trong lòng cô thầm hét lên. Tao sẽ không bao gìơ tha cho mày... cô ngửa cổ lên trời tự cười giễu bản thân.
- Mày đóng kịch hay lắm! Liễu Bảo Trân, một diễn viên nổi tiếng như tao còn bị mày leo qua đầu đấy! Nhãi ranh.
Chiếc váy xanh ngọc vừa tôn lên làn da trắng hồng của cô, vừa hay khoe mẽ chút vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu.
Xe dừng trước cổng một ngôi biệt thự rộng lớn, vô cùng xa hoa lộng lẫy với những ánh đèn hoa lấp lánh đã được trang trí kỹ lưỡng. Những con người ra vào ngôi biệt thự này đều là bậc cậu ấm cô chiêu, đương nhiên ăn mặc cũng hết sức sang trọng.
Thiên Hải dìu Bảo Trân xuống xe dịu dàng, từng động tác của hắn đối với cô có mù cũng nhận ra sự yêu chiều tựa bảo bối. Bảo Trân lúc này cũng chỉ bíêt cười tươi, đỏm dáng bước theo Thiên Hải vào trong, nhưng hắn làm sao bíêt được trong lòng cô khó chịu như thế nào, khó chịu khi phải thấy bộ mặt của Tư Tố, khó chịu khi cứ phải cười nói với người "bạn thân" mà cô kinh tởm, buồn nôn đậm mùi hương hồ ly kia.
Mai Duẫn Phúc thấy gương mặt quẫn bách cô vô ý lộ ra lìên hỏi han:
- Em mệt sao?
Bảo Trân bị Duẫn Phúc hù cho giật mình, cô lìên nhanh chóng nở nụ cười tươi, xua tay mấy cái:
- Em không...chỉ là tự nhiên thấy hơi đói bụng thôi.
Đã diễn đương nhiên phải diễn đến cùng, cô quay qua Thiên Hải cất giọng nũng nịu:
- Hải, Hải đưa Trân đi ăn có được không?...
Cô xụ mặt nhìn Thiên Hải đồng thời đưa tay vờ xoa bụng:
- Trân đói rồi!
Thấy cô xịu mặt như vậy Thiên Hải lìên cười, siết chặt chiếc eo thon nhỏ của Trân kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng của cô, sủng nịnh nói:
- Đợi một lát chúng ta tặng quà cho Tư Tố đã, được không?.
Trong lúc Thiên Hải ôm Bảo Trân, anh không hề thấy người con gái sau lưng anh. Nhưng Bảo Trân lại thấy, Tư Tố đang đứng trên bậc thang cách không xa nhìn hai người họ. Bảo Trân cố ý nhếch miệng cười, nụ cười kinh bỉ cũng như thách thức Tư Tố. Cô làm Tư Tố tức gần như phát điên. Thấy thần sắc của Tư Tố từ trắng sang xanh lại sang tím, khóe mắt Bảo Trân ẩn hiện ý cừơi.
Xem ra hôm nay đến đây cũng không đến nỗi vô vị!
Bữa tiệc đã bắt đầu ,những bài hát chúc mừng sinh nhật cứ ca lên liên tục hết bài này đến bài khác. Mọi người đang vui vẻ đứng bao quanh Tư Tố tặng cho cô những món quà giá trị, nhưng cô chỉ cười lấy lệ rồi nhận những món quà đó.
Bảo Trân,Thiên Hải và Duẫn Phúc nãy gìơ vẫn ngồi yên tại bàn tịêc, Hải và Phúc có ý định sẽ tặng cô sau. Trân kêu đói nên Hải đành phải dẫn cô đi lấy đồ ăn. Còn Duẫn Phúc mặt dày bám theo họ ngồi đó nghịch địên thọai.
Lúc này nhạc đã đựơc đổi, là bản nhạc khiêu vũ rất hay. Những giai địêu nhẹ nhàng trầm lắng. Bảo Trân đang ngồi trong lòng Thiên Hải bận ăn thì thấy Tư Tố đi tới.
Hôm nay Tư Tố dịên bộ váy dạ hội màu hồng sen làm tôn lên làn da ngọc ngà của cô. Áo cúp ngực ôm eo vừa khoe vòng một quyến rũ, vừa để lộ bờ vai tròn trắng nõn khiến không ít người phải xúyt xoa. Tư Tố trang đỉêm nhẹ, mái tóc đựơc búi kỉêu Pháp hai bên mai có vài cọng tóc rũ xuống hơi xoăn .Bấy nhiêu thôi cũng đã đủ làm nổi bật vẻ đẹp như thiên thần của Tư Tố trong mắt bao nhiêu người.... Nhưng trong mắt Trân lại là con ác quỷ, sự chán ghét thể hịên rõ trong ánh mắt của Trân khi cô nhìn Tư Tố.
Tư Tố nhận ra đìêu đó, đôi mắt đẹp hằn lên tia giận dữ nhưng nhanh chóng đựơc che phủ bởi sự dịu dàng chan hòa. Tư Tố nhìn Hải giơ tay ra, mỉm cười:
- Nhảy với em một bản được chứ?
Thiên Hải không trả lời ngay vẫn từ tốn đút hết miếng bánh ngọt vô mịêng "vợ", hắn nói nhỏ bên tai Bảo Trân:
- Bảo bối, ngoan,ngồi đây đợi anh một lát. Anh sẽ quay lại ngay.
Bảo Trân mỉm cười ,dáng vẻ ngây ngốc gật đầu, trong đầu đang suy tính điều gì đó... Lúc Hải đứng lên sóng vai cùng Tư Tố, Trân đã bắt gặp Tư Tố quay nghiêng đầu, đôi mắt rõ ràng đang cố ý đặt vào người Trân, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt đắc thắng. Nụ cười đó đang thách thức Trân hơn nữa nó giúp Trân nảy ra một điều, cô cũng đáp lại Tư Tố như một lời thách đấu, nhưng đáng tiếc lúc này Tư Tố và Thiên Hải đã bắt đầu khiêu vũ,không còn để ý đến cô nữa. Không sao, cô cụp mi mắt xúông tĩnh lặng một lúc.
Cô vốn không múôn nhìn họ nhảy,tay trong tay. Cứ mỗi lần thấy họ cạnh nhau là cô lại cảm thấy khó chịu, nhưng lại tự thấy bản thân thật nực cười, họ đều là tay sai của ác quỷ, là những nhân vật có tíêng, là những người cô căm hận, họ giống nhau lại xứng đôi đến như vậy cơ mà. Cớ gì cô phải bực tức. Bảo Trân không lẽ mày còn vì Thiên Hải sao?
Cô lắc lắc đầu,hai tay xoa xoa huỵêt thái dương cố gắng xóa bỏ mọi suy nghĩ phức tạp đang tăng dần trong bộ não. Cô đã có kịch bản, là một diễn viên dù không xuất hiện trước công chúng nhưng cô cũng không thể phụ lòng đạo diễn "đời" được. Màn kịch không thể dừng lại,phải tíêp tục. Cô không múôn nhìn lại mình trứơc đây, bản thân phải chịu sự hành hạ của Thiên Hải cùng cực của đau đớn. Bây gìơ cô sẽ tự mình làm đảo diễn viên chính cho cuộc đời mình, cô muốn tự tay đẩy Thiên Hải xúông điạ ngục sâu thẳm mà lạnh lẽo,múôn tự mình đìêu khỉên "tình tiết phim" chứ không phải anh. Cô sẽ khiến hắn đau gấp vạn lần cô mới thỏa lòng.
Đằng sau có cánh tay vươn tới đặt lên vai Trân, cô vẫn thản nhiên ngứơc đôi mắt trong veo lên nhìn Duẫn Phúc. Anh đột nhiên đề nghị, nụ cười mang chút mong chờ:
- Cùng anh, một bản thôi nhé!
Duẫn Phúc không có ý gì, chỉ là thấy cô gái nhỏ ngồi đây thiu thỉu không nói gì, sợ cô buồn nên anh mới hỏi cô cùng anh nhảy một bản... Dù gì thì Thiên Hải cũng đã nắm tay người phụ nữ khác lên sàn nhảy rồi, anh cũng không có bạn nhảy. Để một cô gái cứ ngồi như vậy, thật không phải đạo mà.
Đôi mắt Trân lộ lên ý cười sâu xa, nhưng ngữ điệu vẫn thường như trẻ con:
- Thích quá, Trân cũng muốn nhảy.
Cô cười tươi, đi đến cạnh Duẫn Phúc chòang tay anh đi lên phiá trứơc.
Nhìn cặp đôi bên cạnh đang tỏa sáng, cô tự cười chế giễu rồi nhìn Duẫn Phúc bằng cặp mắt bối rối,hỏi nhỏ:
- Phải nhảy như thế nào đây ạ?
Đôi mắt vô thức líêc sang Thiên Hải.
Hắn nhìn cô, mâu quang có chút u ám... Cô chỉ cười tươi ngây thơ nhìn lại hắn . Động tác của Thiên Hải khựng lại vài giây, hắn cười với Trân rồi thu ánh mắt lại trên người Tư Tố.
Tư Tố như có như không líêc về phiá Trân,Trân bíêt nhưng vờ như không thấy vẫn hồn nhiên nghe theo lời chỉ dạy của Duẫn Phúc, nhảy từng bước chân theo anh. Cô vừa nhảy vừa kéo hẹp khỏang cách giữa cô với Thiên Hải và Tư Tố.
Một chút nữa thôi...
Chút nữa... và....
Rẹt
Tiếng vải rách xé tan nền nhạc dịu dàng, khiến ai nấy đều híêu kỳ nhìn về phiá Trân, Tư Tố trắng mặt nhìn Bảo Trân.
Chíêc váy cánh sen của Tư Tố vốn đựơc làm bằng chất lịêu mỏng, lại thêm sức đạp của Trân dồn hết lên gót giày cao ba phân nên lực vải không chịu nổi mà rách tọat đến tận sát đùi của Tư Tố trong lởm chởm vô cùng mắc cười. Trân phải cố nhịn cười trong nước mắt.
Bảo Trân nhìn míêng dẻ dưới chân còn đang dính ngay gót giày,cô ngứơc đôi mắt có lỗi lên nhìn Tư Tố... Cô nghe rõ mọi người xung quanh đang bụm mịêng cười, ý cười của mọi người khíên Tư Tố tức điên.
- Xin lỗi cậu, tôi đang tập nhảy... là tôi vô ý... tôi xin lỗi.
Trân để hai tay cấu vào nhau như thể hịên cho mọi người bíêt cô quả thực rất vô ý, và thực sự xin lỗi Tư Tố.
Chát...
Tíêng nhạc đã tắt từ lúc mọi người nghe tiếng váy Tư Tố bị rách, bây gìơ đây lại thêm âm thanh cực chói tai đó khíên mọi ngừơi đang xôn xao liền im bặt. Tư Tố chỉ tay vào Trân thét lên trong sự gịân dữ vốn không thể kìm chế được.
- Liễu Bảo Trân... đồ đê tiện, cô dám...
Tư Tố còn định giáng thêm bạt tay vào mặt Bảo Trân nhưng một bàn tay to lớn đã ngăn cô lại.
Đôi mắt hằn lên tia máu, nhìn thẳng vào Tư Tố. Thân hình hắn cao ráo đứng che chắn cho Trân đứng đằng sau. Thanh âm trầm khàn phá vỡ sự ngạc nhiên của Tư Tố.
- Đủ rồi. Cô ấy là VỢ tôi
Hắn nhấn mạnh chữ vợ khíên mọi người một phen ngạc nhiên, cả Bảo Trân cũng không phải ngoại lệ.
Cũng phải thôi trước gìơ Dương Thiên Hải có bao giờ cho Liễu Bảo Trân xúât đầu lộ diện cùng hắn đâu? Không ai biết đến sự tồn tại của cô. Gìơ hắn lại công khai trước mặt mọi người cô là người vợ hợp pháp của hắn, Sao hắn không nói ra vào mấy năm trứơc? Lúc đó hắn mà nói, có phải mọi thứ bây gìơ đã thay đổi. Cô cười khổ, Cuộc đời dù thế nào cũng sẽ không thể nào thụân theo ý cô được, tất cả có lẽ là do Thiên Ý.
Gương mặt Tư Tố thất thần một lúc lâu mới phải tiêu hóa hết những gì vừa nghe. Tư Tố nhìn anh,khóe mắt vương gịot lệ óng ánh phảng phất sự... khinh bỉ của Bảo Trân. Tư Tố nắm lấy đôi tay to lớn của Thiên Hải, hỏi bằng gịong nghẹn ngào:
- Anh... không lẽ anh muốn...
Thiên Hải hất tay Tư Tố ra quay lại sau nhìn khuôn mặt một bên sưng đỏ của Bảo Trân còn in hằn năm ngón tay. Hắn thấy hơi xót, để tay lên xoa xoa má Bảo Trân nhỏ giọng hỏi:
- Đau lắm không?...đừng khóc nữa. Ngoan!.
Trân dựa vào lòng hắn, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng nơi môi lại nở nụ cười như có như không nhướng mắt phiá Tư Tố.
Trân như con mèo nhỏ mềm mại dụi vào lòng Hải, cô cất giọng ấm ức,nấc từng tíêng:
- Là Trân sai...Nhưng Trân đã xin lỗi rồi mà, Trân...Trân không cố ý mà Hải.
Hải vúôt ve khuôn mặt ướt nhẹp nước của Trân, ân cần hôn lên trán cô nhẹ nhàng trước mặt Tư Tố, ngữ khí ấm áp như bầu trời ngày hạ:
- Anh biết,ngoan. Anh dẫn em về.
Trứơc khi đi Hải không quên đưa chiếc hộp nhỏ cho Tư Tố, gịong địêu hắn lạnh hẳn:
- Quá khứ không đẹp có cất giữ cũng vô ích. Đây là tôi tặng kỉ niệm em, giữ hay vứt đi đều do em. Tôi không quan tâm, có điều... Từ nay về sau tốt nhất em đừng nên đụng vào Bảo Trân nữa.
Thiên Hải bóp cằm Tư Tố, mắt đối mắt hắn nghiêm giọng:
- Tôi mong em làm được,
Nói rồi hắn phất áo ôm người Trân bỏ đi.
Mọi người cũng dần đi hết. Tiệc cũng đã tàn... Nhưng Tư Tố vẫn đứng đó không nhúc nhích, nhớ tới những lời Thiên Hải nói, trong lòng cô thầm hét lên. Tao sẽ không bao gìơ tha cho mày... cô ngửa cổ lên trời tự cười giễu bản thân.
- Mày đóng kịch hay lắm! Liễu Bảo Trân, một diễn viên nổi tiếng như tao còn bị mày leo qua đầu đấy! Nhãi ranh.
Tác giả :
Kim Tuyến