Vận Mệnh
Chương 64: Tranh giành chỉ huy
Quả nhiên đạo tặc kia sau khi đặt món ăn xuống chưa lùi được 10m, một giọng nói đầy tức giận bỗng nhiên vang lên: Con kiến hôi chết tiệt, ngươi nghĩ như vậy là có thể làm ta hài lòng sao? Ta sẽ cho ngươi biết tội bất kính với ta nặng như thế nào.
Giọng nói kia không lớn, nhưng lại giống như bị cái gì đó đè nén, vang dội trong tai người chơi khó chịu cô cùng, khiến cột máu của họ giảm xuống từng chút từng chút một.
Tình huống này là đối với những người chơi ở xa, còn dạng chức nghiệp đạo tặc máu ít da mỏng thì đúng là bi kịch rồi, hắn bị một màn sương băng sau đó chết ngay lập tức.
Bởi vì người kia không mặc trang bị, nên sau khi hồi sinh chạy đến liền lập tức dùng món ăn khác để thử, quá trình lập đi lập lại mười lần, kết quả đều lập tức chết hết mười lần. Đến đây, trên người hắn cũng không còn thức ăn nữa, lần thứ mười chạy về phó bản, hắn nhìn Đạm Tử lắc đầu nói: Đạm ca, em hết thức ăn rồi.
Đạm Tử gật đầu, quay sang nói với Từng Cơn Gió Lạnh đã cởi sạch trang bị từ lâu: Gió Lạnh, đến cậu.
Lại chết thêm mười lần nữa, không bao lâu sao đến lượt Gió Lạnh báo rằng trên người mình không con thức ăn nữa.
Đạm Tử thở dài nói: Vậy là cả hai mươi loại này đều không đúng. Hắn nói xong liền quay đầu nói với Thiên Sơn Tà Dương: Để mình hỏi phía Thiên Khỏa xem có tiến triển gì không? Thiên Sơn Tà Dương gật đầu đồng ý, có điều sau khi Đạm Tử hỏi xong, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ, nhìn là biết kết quả bên kia cũng không khác bên này là mấy.
Bỏ đi, mai lại tiếp tục, thức ăn hôm nay chuẩn bị đều đã thử hết rồi. Thiên Sơn Tà Dương dù trong lòng rất bực bội nhưng cũng phải đứng dậy nói, chuẩn bị rời khỏi phó bản.
Diệp Từ nhíu mày, mai lại đến nữa? Kiểu này phải thử đến bao giờ mới xong đây? Cô thở dài một hơi, không tiếp tục cố chấp chuyện không phải chỉ huy thì không nhúng tay nữa, dù sao họ lãng phí thời gian thì cô cũng vậy, chi bằng làm một chuyện có ích còn tốt hơn. Cô đứng dậy bình thản nói: Để tôi thử một lần xem sao.
Thiên Sơn Tà Dương có chút bất ngờ, lần này Diệp Từ lên tiếng thật sự ngoài dự kiến của hắn, hắn vốn cho rằng cô ta sẽ không quan tâm đến nữa. Có điều như thế cũng tốt, mà khoan... chẳng lẽ nữ thợ săn này nghiền ngẫm vấn đề cả ngày như họ sao? Thế là hắn lập tức hỏi: Cô cũng chuẩn bị thức ăn?
Kiếm được trong lúc đánh quái. Diệp Từ thuận miện đáp, bác bỏ nghi ngờ của Thiên Sơn Tà Dương. Hắn nhếch môi thầm nghĩ, xem ra Diệp Từ chỉ muốn thể hiện mà thôi, dạng người này chỉ thích khiêu chiến khó khăn, kinh nghiệm tuyệt đối không thể bằng Đạm Tử được.
Cô ta kiểu gì cũng vẫn chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi thôi.
Từ lúc Diệp Từ lên tiếng, ánh mắt Đạm Từ không hề rời khỏi người cô, hắn thấy cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, nhưng phương hướng lại hoàn toàn khác biệt với mấy đạo tặc vừa thử nghiệm ban nãy, liền nói: Công Tử U, chỗ ấy sai rồi, không được đâu.
Sai rồi? Không được đâu? Diệp Từ nhếch môi cười, ngày xưa cô đi đặt món cá biển Hương Huân này làm mồi nhử không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại có người dám bảo cô làm không đúng?
Thử thôi mà.
Đạm Tử nghe Diệp Từ nói thế cơn giận lại như muốn bùng cháy, hắn thấy cô chưa cởi trang bị ra cũng không buồn nhắc nhở, thậm chí còn hả hê mong chờ cô chết rớt càng nhiều trang bị càng tốt.
Cùng là đưa thức ăn làm mồi nhử, nhưng kỹ thuật và phương pháp rõ ràng khác biệt, chỉ cần người có hiểu biết một chút về trò chơi là có thể nhìn ra. Độ nhảy cảm của chức nghiệp thợ săn vốn không thể so được với đạo tặc, nhưng không hiểu Diệp Từ làm cách nào mà mỗi bước di chuyển trông nhẹ nhàng cứ như lông chim bay trong gió. Tuy hướng đi đã thay đổi nhưng khoảng cách vẫn vậy, lát sau Diệp Từ đã đến nơi.
Diệp Từ đặt món ăn xuống đất, đồng thời hơi cúi người làm động tác lấy đà rồi nhảy lên, chân đạp lên một tảng đá, nương theo đó bay lên cao, cả người cô xoay tròn trên không trung, nháy mắt sau nhẹ nhàng rơi xuống lẩn vào nhóm người.
Chuỗi hành động liên tiếp của cô chỉ diễn ra trong vòng một hai giây nhưng lại rất khớp với nhau, làm một số người đứng xem bên ngoài cũng cảm thấy phấn khích.
Cô vừa tiếp đất liền nghe thấy một tiếng hét to: Quả nhiên con người là loại động vật giả dối nhất, các ngươi nghĩ đem đến cho ta món ta thích nhất thì ta sẽ bỏ qua cho chúng bây sao? Đám sinh vật giả nhân giả nghĩa các ngươi chỉ xứng đáng nhận lấy cái chết.
Diệp Từ lập tức lớn tiếng hô to: Nhanh lùi về sau, càng xa càng tốt. Cô vốn định hô lùi hơn 35m nhưng sợ mọi người truy hỏi nên đành phải nói như vậy.
Trong đội số một có rất nhiều người từng được Diệp Từ chỉ huy, bọn họ vừa nghe thấy Diệp Từ lên tiếng lập tức nhanh chóng lùi ra sau thật nhanh. Đạm Tử đang mãi kinh ngạc vì chuyện Diệp từ không bị đóng băng, nên khi nghe Diệp Từ bảo mọi người lùi về sau mới giật mình tức giận, rốt cuộc ai mới là chỉ huy đây?
Lại còn có không ít người nghe theo lời của cô ta nữa, cơn giận của Đạm Tử theo đó mà dâng cao, hắn bèn lớn tiếng nói: Mọi người lập tức lui về sau, nghe lệnh chỉ huy của tôi.
Diệp Từ vốn chỉ vô tình nhắc nhở, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng nghe Đạm Tử nói thế liền giật mình ngẩn người.
Lời này của hắn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô?
Bỗng nhiên có người vô vai cô, cô quay lại nhìn thì thấy Thiên Sơn Tà Dương lên tiếng với nụ cười ở khóe môi mà cô không sao nhìn thấu: Mặc kệ đi, hôm nay vốn là Đạm Tử chỉ huy.
Diệp Từ không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, tại sao vậy? Cô có muốn tranh giành cái gì đâu? Một công hội lớn như thế mà làm việc không phóng khoáng gì cả, thật là mất mặt. Có điều nhờ thế, lần này cô đã thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ bọn họ chết bao nhiêu lần, cô cũng sẽ không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa.
Nhờ lời nhắc nhở của Diệp Từ nên tất cả những người trong đội đều lùi xa hơn 35m, đủ để tránh thoát con quái trong suốt, boss ẩn nấp khó xử lý nhất của phó bản Phế Tích Rét Lạnh.
Chỉ là vấn đề thứ nhất vừa được giải quyết, rắc rối mới cũng xuất hiện. Trong lúc con quái ẩn nấp bên dưới đống đổ nát ăn thức ăn, từ xa bỗng xuất hiện một cái đồng hồ bằng băng thật lớn, bên dưới liên tục bay ra một màn sương băng.
Màn sương băng này lan tỏa trong không khí với tốc độ không nhanh lắm, nhưng phương hướng là nhắm về phía nhóm người đội số 1 đang đứng. Lần này phương thức đóng băng không giống như ban nãy nữa, nếu không chạy trốn theo hướng kim đồng hồ chỉ thì chắc chắn không thể nào thoát được, có điều nó không phải là vô địch, vẫn có một số kỹ năng miễn dịch được nó, ví dụ như xua tan hàn băng của mục sự, ngăn cản của thuật sĩ, ngất của thợ săn...
Đáng tiếc sách dạy kỹ năng xua tan hàn băng có tỉ lệ rơi ra rất thấp, không biết trong đội số một này đã có ai học được chưa. Thôi mặc kệ, nghĩ thì nghĩ, bây giờ nó không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Diệp Từ nữa, cô chỉ cần giả vờ chết, đợt băng sương này tuyệt đối không thể làm được gì cô.
Ngay lúc màn sương băng lan tỏa đến chân cô, cô lập tức sử dụng dụng kỹ năng ngất, lăn một vòng lướt ngang qua nó.
Và mọi chuyện tiếp theo hoàn toàn không có gì bất ngờ nữa, trong cả đội số một trừ Diệp Từ ra, những người còn lại đều bị đóng băng.
Khi những người chơi bị đóng băng lần lượt tử vong thì màn sương băng cũng biến mất.
Lại nữa rồi. vài gã người chơi nam bực bội mắng chửi, có điều không ai dám mắng to cả, vì game Vận Mệnh chủ trương sinh hoạt văn minh, bọn họ có sử dụng chương trình phân biệt những lời nói tục, nhẹ thì bị sét đánh, nặng thì ngẫu nhiên sẽ suy yếu một thuộc tính bất kỳ trên người. Cho nên bình thường dù người chơi có tức giận đến mức nào cũng không dám ăn nói tùy tiện.
Diệp Từ thấy tất cả bọn họ đều đã hóa thành luồng sáng trắng biến mất liền đứng dậy, ngồi sang một bên đợi bọn họ quay lại.
Con quái trong suốt sau khi xác nhận tất cả người chơi đều đã chết liền xoay người bỏ chạy về phía đồng hồ băng, biến mất trong tích tắc. (Diệp Từ giả chết nhưng hệ thống vẫn phán tử vong, vì kỹ năng ngất chỉ có thể bảo mệnh chứ không thể qua mặt bộ đếm trong phó bản).
Không bao lâu sao, những người trong đội số một lần lượt chạy đến, bọn họ thấy mọi thứ đã khôi phục lại tình trạng cũ không khỏi thấy chán nản. Đạm Tử hỏi: Con quái ẩn dưới đống đổ nát kia đâu rồi?
Lại trốn rồi.
Đạm Tử nắm chặt nắm tay, lòng vô cùng phiền muộn, vất vả lắm mới tìm được phương pháp, làm sao thoáng cái lại giống hệt như cũ rồi? Không phải bảo phó bản này rất đơn giản sao? Tại sao lại biến thái như thế?
Tuy nhiên lần diệt đoàn này cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất bọn họ đã biết bên dưới đống đổ nát đó ẩn nấp thứ gì. Đạm Tử vội vàng báo tin cho Thiên Khỏa, đồng thời cũng bảo những người học kỹ năng sống trong công hội đi chuẩn bị nguyên liệu.
Chỉ tiếc là món ăn từ cá Hương Huân là một trong những món bắt buộc phải học từ thầy dạy nấu ăn, nếu không Diệp Từ đã kiếm được một số lớn rồi.
Lại thêm một buổi chuẩn bị, đợi đến lúc chuẩn bị xong đã 10 giờ tối. Tuy bọn họ bắt chước cách thức Diệp Từ đặt thức ăn xuống nhưng vẫn không tránh khỏi thảm cảnh diệt đoàn. Bọn họ cứ thử nghiệm đi thử nghiệm lại, và tiếp tục chết đi chết lại, không bao lâu sau rốt cuộc cũng có người chết đủ 20 lần, Đạm Tử không còn cách nào khác đành phải thông báo hôm nay tạm thời giải tán.
Diệp Từ thấy không có thông báo ngày mai chỉ huy là ai, liền lên tiếng hỏi: Ngày mai ai chỉ huy?
Đạm Từ và Thiên Sơn Tà Dương liếc mắt nhìn nhau, Đạm Tử nhớ lại lời hôm qua Thiên Sơn Tà Dương đã nói, nên im lặng không lên tiếng. Linh Hào Tỳ Sương dĩ nhiên biết rõ thỏa thuận giữa Thiên Sơn Tà Dương và Đạm Tử, vừa định lên tiếng xác nhận là Diệp Từ chỉ huy, không ngờ lại bị Thiên Sơn Tà Dương cướp lời: Phó bản này mọi người đều đánh lần đầu, mấy ngày nay đều do Đạm Tử và Thiên Khỏa làm chỉ huy, bọn họ đã làm rất tốt rồi, nên cứ giữ nguyên sắp xếp như cũ.
Diệp Từ nhíu mày, cô nhẫn nại chết cùng bọn họ nhiều lần như vậy cũng chỉ vì quyển sách kỹ năng Nhiễu Loạn Xạ Kích, vậy mà giờ Thiên Sơn Tà Dương lại nói như thế, làm sao Diệp Từ có thể nhịn được nữa.
Kỹ năng Nhiễu Loạn Xạ Kích là kỹ năng duy nhất của thợ săn trong giai đoạn đầu có thể cắt ngang lúc boss mới bắt đầu sử dụng kỹ năng, hơn nữa chỉ xuất hiện tại phó bản Phế Tích Rét Lạnh, không chỉ thế, quyển sách này có tỉ lệ đánh rơi rất thấp, trừ thủ sát là 100% ra thì những lúc còn lại chẳng được 0.05% nữa.
Bây giờ bọn họ không cho cô chỉ huy cũng đồng nghĩa với việc tước đoạt quyền lợi ưu tiên chọn quyển sách kỹ năng này của cô rồi.
Nếu như thế thì cô chẳng còn lý do gì phải nhịn bọn họ nữa.
Cô gật đầu nói: Được, vậy mai tôi không tham gia.
Câu nói này của Diệp Từ như một hòn đá ném mạnh vào mặt hồ yên ả, làm nó dậy sóng đùng đùng.
Những người trong đội đều có biểu hiện không giống nhau, có bất ngờ, có bình tĩnh, có bàn luận xôn xao, cũng có thì thầm to nhỏ nữa.
Thiên Sơn Tà Dương cũng rất bất ngờ, nhưng sau đó gằng giọng nói: Công Tử U, đây là hoạt động đoàn thể, cô không thể tự ý vắng mặt.
Diệp Từ nhướng mày, bây giờ cô không phải hỏi ý bọn họ mà chỉ nói cho bọn họ biết quyết định của mình thôi, cô không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không.
Tiểu Lam, nói cho cô ta biết điều thứ tư trong nội quy công hội là gì? Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ nhướng mày, khóe môi liền nở một nụ cười lạnh lùng.
Giọng nói kia không lớn, nhưng lại giống như bị cái gì đó đè nén, vang dội trong tai người chơi khó chịu cô cùng, khiến cột máu của họ giảm xuống từng chút từng chút một.
Tình huống này là đối với những người chơi ở xa, còn dạng chức nghiệp đạo tặc máu ít da mỏng thì đúng là bi kịch rồi, hắn bị một màn sương băng sau đó chết ngay lập tức.
Bởi vì người kia không mặc trang bị, nên sau khi hồi sinh chạy đến liền lập tức dùng món ăn khác để thử, quá trình lập đi lập lại mười lần, kết quả đều lập tức chết hết mười lần. Đến đây, trên người hắn cũng không còn thức ăn nữa, lần thứ mười chạy về phó bản, hắn nhìn Đạm Tử lắc đầu nói: Đạm ca, em hết thức ăn rồi.
Đạm Tử gật đầu, quay sang nói với Từng Cơn Gió Lạnh đã cởi sạch trang bị từ lâu: Gió Lạnh, đến cậu.
Lại chết thêm mười lần nữa, không bao lâu sao đến lượt Gió Lạnh báo rằng trên người mình không con thức ăn nữa.
Đạm Tử thở dài nói: Vậy là cả hai mươi loại này đều không đúng. Hắn nói xong liền quay đầu nói với Thiên Sơn Tà Dương: Để mình hỏi phía Thiên Khỏa xem có tiến triển gì không? Thiên Sơn Tà Dương gật đầu đồng ý, có điều sau khi Đạm Tử hỏi xong, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ, nhìn là biết kết quả bên kia cũng không khác bên này là mấy.
Bỏ đi, mai lại tiếp tục, thức ăn hôm nay chuẩn bị đều đã thử hết rồi. Thiên Sơn Tà Dương dù trong lòng rất bực bội nhưng cũng phải đứng dậy nói, chuẩn bị rời khỏi phó bản.
Diệp Từ nhíu mày, mai lại đến nữa? Kiểu này phải thử đến bao giờ mới xong đây? Cô thở dài một hơi, không tiếp tục cố chấp chuyện không phải chỉ huy thì không nhúng tay nữa, dù sao họ lãng phí thời gian thì cô cũng vậy, chi bằng làm một chuyện có ích còn tốt hơn. Cô đứng dậy bình thản nói: Để tôi thử một lần xem sao.
Thiên Sơn Tà Dương có chút bất ngờ, lần này Diệp Từ lên tiếng thật sự ngoài dự kiến của hắn, hắn vốn cho rằng cô ta sẽ không quan tâm đến nữa. Có điều như thế cũng tốt, mà khoan... chẳng lẽ nữ thợ săn này nghiền ngẫm vấn đề cả ngày như họ sao? Thế là hắn lập tức hỏi: Cô cũng chuẩn bị thức ăn?
Kiếm được trong lúc đánh quái. Diệp Từ thuận miện đáp, bác bỏ nghi ngờ của Thiên Sơn Tà Dương. Hắn nhếch môi thầm nghĩ, xem ra Diệp Từ chỉ muốn thể hiện mà thôi, dạng người này chỉ thích khiêu chiến khó khăn, kinh nghiệm tuyệt đối không thể bằng Đạm Tử được.
Cô ta kiểu gì cũng vẫn chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi thôi.
Từ lúc Diệp Từ lên tiếng, ánh mắt Đạm Từ không hề rời khỏi người cô, hắn thấy cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, nhưng phương hướng lại hoàn toàn khác biệt với mấy đạo tặc vừa thử nghiệm ban nãy, liền nói: Công Tử U, chỗ ấy sai rồi, không được đâu.
Sai rồi? Không được đâu? Diệp Từ nhếch môi cười, ngày xưa cô đi đặt món cá biển Hương Huân này làm mồi nhử không biết bao nhiêu lần, bây giờ lại có người dám bảo cô làm không đúng?
Thử thôi mà.
Đạm Tử nghe Diệp Từ nói thế cơn giận lại như muốn bùng cháy, hắn thấy cô chưa cởi trang bị ra cũng không buồn nhắc nhở, thậm chí còn hả hê mong chờ cô chết rớt càng nhiều trang bị càng tốt.
Cùng là đưa thức ăn làm mồi nhử, nhưng kỹ thuật và phương pháp rõ ràng khác biệt, chỉ cần người có hiểu biết một chút về trò chơi là có thể nhìn ra. Độ nhảy cảm của chức nghiệp thợ săn vốn không thể so được với đạo tặc, nhưng không hiểu Diệp Từ làm cách nào mà mỗi bước di chuyển trông nhẹ nhàng cứ như lông chim bay trong gió. Tuy hướng đi đã thay đổi nhưng khoảng cách vẫn vậy, lát sau Diệp Từ đã đến nơi.
Diệp Từ đặt món ăn xuống đất, đồng thời hơi cúi người làm động tác lấy đà rồi nhảy lên, chân đạp lên một tảng đá, nương theo đó bay lên cao, cả người cô xoay tròn trên không trung, nháy mắt sau nhẹ nhàng rơi xuống lẩn vào nhóm người.
Chuỗi hành động liên tiếp của cô chỉ diễn ra trong vòng một hai giây nhưng lại rất khớp với nhau, làm một số người đứng xem bên ngoài cũng cảm thấy phấn khích.
Cô vừa tiếp đất liền nghe thấy một tiếng hét to: Quả nhiên con người là loại động vật giả dối nhất, các ngươi nghĩ đem đến cho ta món ta thích nhất thì ta sẽ bỏ qua cho chúng bây sao? Đám sinh vật giả nhân giả nghĩa các ngươi chỉ xứng đáng nhận lấy cái chết.
Diệp Từ lập tức lớn tiếng hô to: Nhanh lùi về sau, càng xa càng tốt. Cô vốn định hô lùi hơn 35m nhưng sợ mọi người truy hỏi nên đành phải nói như vậy.
Trong đội số một có rất nhiều người từng được Diệp Từ chỉ huy, bọn họ vừa nghe thấy Diệp Từ lên tiếng lập tức nhanh chóng lùi ra sau thật nhanh. Đạm Tử đang mãi kinh ngạc vì chuyện Diệp từ không bị đóng băng, nên khi nghe Diệp Từ bảo mọi người lùi về sau mới giật mình tức giận, rốt cuộc ai mới là chỉ huy đây?
Lại còn có không ít người nghe theo lời của cô ta nữa, cơn giận của Đạm Tử theo đó mà dâng cao, hắn bèn lớn tiếng nói: Mọi người lập tức lui về sau, nghe lệnh chỉ huy của tôi.
Diệp Từ vốn chỉ vô tình nhắc nhở, hoàn toàn không có ý gì khác, nhưng nghe Đạm Tử nói thế liền giật mình ngẩn người.
Lời này của hắn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô?
Bỗng nhiên có người vô vai cô, cô quay lại nhìn thì thấy Thiên Sơn Tà Dương lên tiếng với nụ cười ở khóe môi mà cô không sao nhìn thấu: Mặc kệ đi, hôm nay vốn là Đạm Tử chỉ huy.
Diệp Từ không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, tại sao vậy? Cô có muốn tranh giành cái gì đâu? Một công hội lớn như thế mà làm việc không phóng khoáng gì cả, thật là mất mặt. Có điều nhờ thế, lần này cô đã thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ bọn họ chết bao nhiêu lần, cô cũng sẽ không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa.
Nhờ lời nhắc nhở của Diệp Từ nên tất cả những người trong đội đều lùi xa hơn 35m, đủ để tránh thoát con quái trong suốt, boss ẩn nấp khó xử lý nhất của phó bản Phế Tích Rét Lạnh.
Chỉ là vấn đề thứ nhất vừa được giải quyết, rắc rối mới cũng xuất hiện. Trong lúc con quái ẩn nấp bên dưới đống đổ nát ăn thức ăn, từ xa bỗng xuất hiện một cái đồng hồ bằng băng thật lớn, bên dưới liên tục bay ra một màn sương băng.
Màn sương băng này lan tỏa trong không khí với tốc độ không nhanh lắm, nhưng phương hướng là nhắm về phía nhóm người đội số 1 đang đứng. Lần này phương thức đóng băng không giống như ban nãy nữa, nếu không chạy trốn theo hướng kim đồng hồ chỉ thì chắc chắn không thể nào thoát được, có điều nó không phải là vô địch, vẫn có một số kỹ năng miễn dịch được nó, ví dụ như xua tan hàn băng của mục sự, ngăn cản của thuật sĩ, ngất của thợ săn...
Đáng tiếc sách dạy kỹ năng xua tan hàn băng có tỉ lệ rơi ra rất thấp, không biết trong đội số một này đã có ai học được chưa. Thôi mặc kệ, nghĩ thì nghĩ, bây giờ nó không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Diệp Từ nữa, cô chỉ cần giả vờ chết, đợt băng sương này tuyệt đối không thể làm được gì cô.
Ngay lúc màn sương băng lan tỏa đến chân cô, cô lập tức sử dụng dụng kỹ năng ngất, lăn một vòng lướt ngang qua nó.
Và mọi chuyện tiếp theo hoàn toàn không có gì bất ngờ nữa, trong cả đội số một trừ Diệp Từ ra, những người còn lại đều bị đóng băng.
Khi những người chơi bị đóng băng lần lượt tử vong thì màn sương băng cũng biến mất.
Lại nữa rồi. vài gã người chơi nam bực bội mắng chửi, có điều không ai dám mắng to cả, vì game Vận Mệnh chủ trương sinh hoạt văn minh, bọn họ có sử dụng chương trình phân biệt những lời nói tục, nhẹ thì bị sét đánh, nặng thì ngẫu nhiên sẽ suy yếu một thuộc tính bất kỳ trên người. Cho nên bình thường dù người chơi có tức giận đến mức nào cũng không dám ăn nói tùy tiện.
Diệp Từ thấy tất cả bọn họ đều đã hóa thành luồng sáng trắng biến mất liền đứng dậy, ngồi sang một bên đợi bọn họ quay lại.
Con quái trong suốt sau khi xác nhận tất cả người chơi đều đã chết liền xoay người bỏ chạy về phía đồng hồ băng, biến mất trong tích tắc. (Diệp Từ giả chết nhưng hệ thống vẫn phán tử vong, vì kỹ năng ngất chỉ có thể bảo mệnh chứ không thể qua mặt bộ đếm trong phó bản).
Không bao lâu sao, những người trong đội số một lần lượt chạy đến, bọn họ thấy mọi thứ đã khôi phục lại tình trạng cũ không khỏi thấy chán nản. Đạm Tử hỏi: Con quái ẩn dưới đống đổ nát kia đâu rồi?
Lại trốn rồi.
Đạm Tử nắm chặt nắm tay, lòng vô cùng phiền muộn, vất vả lắm mới tìm được phương pháp, làm sao thoáng cái lại giống hệt như cũ rồi? Không phải bảo phó bản này rất đơn giản sao? Tại sao lại biến thái như thế?
Tuy nhiên lần diệt đoàn này cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất bọn họ đã biết bên dưới đống đổ nát đó ẩn nấp thứ gì. Đạm Tử vội vàng báo tin cho Thiên Khỏa, đồng thời cũng bảo những người học kỹ năng sống trong công hội đi chuẩn bị nguyên liệu.
Chỉ tiếc là món ăn từ cá Hương Huân là một trong những món bắt buộc phải học từ thầy dạy nấu ăn, nếu không Diệp Từ đã kiếm được một số lớn rồi.
Lại thêm một buổi chuẩn bị, đợi đến lúc chuẩn bị xong đã 10 giờ tối. Tuy bọn họ bắt chước cách thức Diệp Từ đặt thức ăn xuống nhưng vẫn không tránh khỏi thảm cảnh diệt đoàn. Bọn họ cứ thử nghiệm đi thử nghiệm lại, và tiếp tục chết đi chết lại, không bao lâu sau rốt cuộc cũng có người chết đủ 20 lần, Đạm Tử không còn cách nào khác đành phải thông báo hôm nay tạm thời giải tán.
Diệp Từ thấy không có thông báo ngày mai chỉ huy là ai, liền lên tiếng hỏi: Ngày mai ai chỉ huy?
Đạm Từ và Thiên Sơn Tà Dương liếc mắt nhìn nhau, Đạm Tử nhớ lại lời hôm qua Thiên Sơn Tà Dương đã nói, nên im lặng không lên tiếng. Linh Hào Tỳ Sương dĩ nhiên biết rõ thỏa thuận giữa Thiên Sơn Tà Dương và Đạm Tử, vừa định lên tiếng xác nhận là Diệp Từ chỉ huy, không ngờ lại bị Thiên Sơn Tà Dương cướp lời: Phó bản này mọi người đều đánh lần đầu, mấy ngày nay đều do Đạm Tử và Thiên Khỏa làm chỉ huy, bọn họ đã làm rất tốt rồi, nên cứ giữ nguyên sắp xếp như cũ.
Diệp Từ nhíu mày, cô nhẫn nại chết cùng bọn họ nhiều lần như vậy cũng chỉ vì quyển sách kỹ năng Nhiễu Loạn Xạ Kích, vậy mà giờ Thiên Sơn Tà Dương lại nói như thế, làm sao Diệp Từ có thể nhịn được nữa.
Kỹ năng Nhiễu Loạn Xạ Kích là kỹ năng duy nhất của thợ săn trong giai đoạn đầu có thể cắt ngang lúc boss mới bắt đầu sử dụng kỹ năng, hơn nữa chỉ xuất hiện tại phó bản Phế Tích Rét Lạnh, không chỉ thế, quyển sách này có tỉ lệ đánh rơi rất thấp, trừ thủ sát là 100% ra thì những lúc còn lại chẳng được 0.05% nữa.
Bây giờ bọn họ không cho cô chỉ huy cũng đồng nghĩa với việc tước đoạt quyền lợi ưu tiên chọn quyển sách kỹ năng này của cô rồi.
Nếu như thế thì cô chẳng còn lý do gì phải nhịn bọn họ nữa.
Cô gật đầu nói: Được, vậy mai tôi không tham gia.
Câu nói này của Diệp Từ như một hòn đá ném mạnh vào mặt hồ yên ả, làm nó dậy sóng đùng đùng.
Những người trong đội đều có biểu hiện không giống nhau, có bất ngờ, có bình tĩnh, có bàn luận xôn xao, cũng có thì thầm to nhỏ nữa.
Thiên Sơn Tà Dương cũng rất bất ngờ, nhưng sau đó gằng giọng nói: Công Tử U, đây là hoạt động đoàn thể, cô không thể tự ý vắng mặt.
Diệp Từ nhướng mày, bây giờ cô không phải hỏi ý bọn họ mà chỉ nói cho bọn họ biết quyết định của mình thôi, cô không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không.
Tiểu Lam, nói cho cô ta biết điều thứ tư trong nội quy công hội là gì? Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ nhướng mày, khóe môi liền nở một nụ cười lạnh lùng.
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa