Vận Mệnh Nghịch Hành
Chương 16: Thăng linh quả
Trần Ngọc có đôi chút ngần ngại vì nếu đó là quy định của thương hội hắn cũng không thể nào cưỡng cầu nhưng tình thế đã vô cùng gấp gáp không thể chần chừ:
- “Vãn bối biết rằng việc này chính là làm khó cho Đồng lão nhưng vãn bối mạo muội nghĩ rằng nếu như việc lần này lại liên quan đến Liên thành thương hội thì việc Đồng lão chịu ra mặt cũng không tính là vi phạm quy định, chẳng những như vậy mà uy tín của Liên thành thương hội còn tăng thêm một bậc”
- “Ý của Trần tiểu hữu là như thế nào, lão phu thật sự vẫn chưa rõ”, đôi mắt của Đồng lão lóe lên một tia thích thú, là một người mua bán hắn rất mong đợi Trần Ngọc có thể mang đến cho hắn một sự bất ngờ.
- “Việc là như thế này vốn đội ngũ của vãn bối may mắn giết chết được một linh thú hệ trư vốn định dùng nó để giao dịch với thương hội nhưng đáng tiếc trên đường vận chuyển đến đây lại xảy ra tranh chấp với người của Kim Xà bang. Nếu như món hàng này vốn là được Liên thành thương hội đặt hàng trước thì sẽ như thế nào?” Trần Ngọc vừa nói vừa chú ý thái độ của Đồng trưởng lão, theo quan sát của hắn có lẽ Đồng trưởng lão ít nhiều đã động tâm rồi.
- “Theo như lời của tiểu hữu quả nhiên việc ta ra mặt xem như cũng không tính là làm trái quy định nhưng ta sẽ có lợi ích gì từ việc lần này chứ?”, người làm sinh ý luôn quan tâm đến lợi ích Đồng lão cũng không ngoại trừ.
Trần Ngọc có đôi chút chần chừ nhưng ngay lập tức quyết định:
- “nếu như Đồng trưởng lão chịu ra tay giúp đỡ vãn bối tình nguyện tặng lam sắc dị quả ấy cho Đồng trưởng lão”
Lời nói của Trần Ngọc làm cho Đồng trưởng lão thật sự động tâm rồi, cánh tay của hắn có chút rung lên:
- “Được rồi như vậy xem như lần nay lão phu phá lệ một lần”
- “Vãn bối đa tạ Đồng trưởng lão”, Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhỏm.
…..
- “Ta thật sự rất hổ thẹn khi không giúp đỡ được Trần tiểu hữu, Lam sắc quả này ta xin gởi lại”, Đồng trưởng lão tỏ ra rất ái ngại.
- “Đồng trưởng lão chịu ra mặt đã là một ân huệ lớn rồi, món quà vãn bối đã tặng sao có thể thu lại được”, mặc dù cũng có đôi chút tiếc nuối nhưng thứ đã hứa tặng cho người há có thể lấy lại, Trần Ngọc là một người xem trọng chử tín tuyệt đối sẽ không vì sự việc không như ý muốn mà thay đổi ý định.
Đồng trưởng lão khẻ cười rồi tiến lại gần đặt Lam sắc quả vào tay của Trần Ngọc:
- “Ta nhận hảo ý của Trần tiểu hữu, thật sự ta cũng đoán được rằng Kim Xà bang chưa chắc sẽ chịu nể mặt nhưng một trận đấu công khai chắc chắn bọn chúng sẽ chấp nhận bởi vì bọn chúng rất tự tin vào năng lực của mình. Như vậy ta chỉ cần cử ra một nhân thủ có trình độ tương đương để mang về kết quả hòa, mọi người sẽ có cơ hội dĩ hòa vi quý nhưng đáng tiếc Lý Thuần Phong quả nhiên không đơn giản đã đoán được ý đồ của ta nên dẫn đến kết cục bất lợi cho tiểu hữu, vậy làm sao ta có thể nhận lể vật của người cho được”
Trần Ngọc có đôi chút lưỡng lự nhưng nếu ý của Đồng Thiện đã quyết hắn cũng sẽ không dám bắt ép:
- “vậy vãn bối xin nghe theo lời của Đồng trưởng lão”
- “Hảo, ta rất thưởng thức những thanh niên dứt khoát như tiểu hữu”, ngập ngừng một lúc Đồng Thiện bất ngờ nhìn vào mắt của Trần Ngọc với ý dò xét:
- “Có điều này ta muốn hỏi Trần tiểu hữu có phải ngươi thật sự không hề biết về giá trị của Lam sắc quả này đúng hay không?”
Trần Ngọc thầm than Đồng trưởng lão này quả nhiên lợi hại chỉ thông qua thái độ của Trần Ngọc đã đoán được rằng hắn chẳng hề có chút thông tin nào về dị quả này:
- “Thật không dám giấu Đồng trưởng lão, ta đúng là chẳng biết được giá trị của Lam sắc quả này”
Đồng Thiện mĩm cười, cánh tay khẻ vuốt lại bộ râu rồi cười lớn:
- “Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy. Lão phu thật sự đoán không sai nếu như Trần tiểu hữu nhận biết được giá trị của loại dị quả này tuyệt đối ngươi sẽ không dùng nó để trao đổi với ta”
Trần Ngọc nhìn Đồng lão bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:
- “Đồng trưởng lão có thể nói rõ ràng hơn một chút được hay không, vãn bối thật sự vẫn chưa hiểu” “Cũng không thể trách được Trần tiểu hữu, hơn 50 năm lăn lộn trong giới gian thương này ta cũng chỉ may mắn được gặp loại quả này 2 lần, 1 lần là tại đấu giá hội của Tử tinh đế quốc còn lần thứ 2 là từ tay của tiểu hữu. Giá trị của loại quả này nằm ở sự quý hiếm và công năng mà nó mang lại, theo những gì ta được biết loài thần thụ này 50 năm mới ra hoa, 20 năm mới kết quả và cần thêm 30 năm nữa mới thành thục. Trong suốt quá trình sinh trưởng của nó đều diễn ra trong lòng đất đến khi quả thành thục nó mới trồi lên để hấp thu Tiên thiên chân khí. Thời gian nó trồi lên mặt đất chỉ kéo dài đúng một khắc nếu như không phát hiện kịp thời quả sẽ rụng và tiếp tục quay trở về lòng đất bắt đầu một chu trình sinh trưởng mới, chính vì sự khắc nghiệt này mà số lượng Thăng linh quả tự nhiên lại càng hiếm, chỉ có những thế lực lớn với tài lực hùng hậu mới có khả năng bồi dưỡng tuy nhiên số lượng lại không đủ dùng nên thị trường lúc nào cũng là cầu vượt cung.”
- “Vãn bối biết rằng việc này chính là làm khó cho Đồng lão nhưng vãn bối mạo muội nghĩ rằng nếu như việc lần này lại liên quan đến Liên thành thương hội thì việc Đồng lão chịu ra mặt cũng không tính là vi phạm quy định, chẳng những như vậy mà uy tín của Liên thành thương hội còn tăng thêm một bậc”
- “Ý của Trần tiểu hữu là như thế nào, lão phu thật sự vẫn chưa rõ”, đôi mắt của Đồng lão lóe lên một tia thích thú, là một người mua bán hắn rất mong đợi Trần Ngọc có thể mang đến cho hắn một sự bất ngờ.
- “Việc là như thế này vốn đội ngũ của vãn bối may mắn giết chết được một linh thú hệ trư vốn định dùng nó để giao dịch với thương hội nhưng đáng tiếc trên đường vận chuyển đến đây lại xảy ra tranh chấp với người của Kim Xà bang. Nếu như món hàng này vốn là được Liên thành thương hội đặt hàng trước thì sẽ như thế nào?” Trần Ngọc vừa nói vừa chú ý thái độ của Đồng trưởng lão, theo quan sát của hắn có lẽ Đồng trưởng lão ít nhiều đã động tâm rồi.
- “Theo như lời của tiểu hữu quả nhiên việc ta ra mặt xem như cũng không tính là làm trái quy định nhưng ta sẽ có lợi ích gì từ việc lần này chứ?”, người làm sinh ý luôn quan tâm đến lợi ích Đồng lão cũng không ngoại trừ.
Trần Ngọc có đôi chút chần chừ nhưng ngay lập tức quyết định:
- “nếu như Đồng trưởng lão chịu ra tay giúp đỡ vãn bối tình nguyện tặng lam sắc dị quả ấy cho Đồng trưởng lão”
Lời nói của Trần Ngọc làm cho Đồng trưởng lão thật sự động tâm rồi, cánh tay của hắn có chút rung lên:
- “Được rồi như vậy xem như lần nay lão phu phá lệ một lần”
- “Vãn bối đa tạ Đồng trưởng lão”, Trần Ngọc thầm thở phào nhẹ nhỏm.
…..
- “Ta thật sự rất hổ thẹn khi không giúp đỡ được Trần tiểu hữu, Lam sắc quả này ta xin gởi lại”, Đồng trưởng lão tỏ ra rất ái ngại.
- “Đồng trưởng lão chịu ra mặt đã là một ân huệ lớn rồi, món quà vãn bối đã tặng sao có thể thu lại được”, mặc dù cũng có đôi chút tiếc nuối nhưng thứ đã hứa tặng cho người há có thể lấy lại, Trần Ngọc là một người xem trọng chử tín tuyệt đối sẽ không vì sự việc không như ý muốn mà thay đổi ý định.
Đồng trưởng lão khẻ cười rồi tiến lại gần đặt Lam sắc quả vào tay của Trần Ngọc:
- “Ta nhận hảo ý của Trần tiểu hữu, thật sự ta cũng đoán được rằng Kim Xà bang chưa chắc sẽ chịu nể mặt nhưng một trận đấu công khai chắc chắn bọn chúng sẽ chấp nhận bởi vì bọn chúng rất tự tin vào năng lực của mình. Như vậy ta chỉ cần cử ra một nhân thủ có trình độ tương đương để mang về kết quả hòa, mọi người sẽ có cơ hội dĩ hòa vi quý nhưng đáng tiếc Lý Thuần Phong quả nhiên không đơn giản đã đoán được ý đồ của ta nên dẫn đến kết cục bất lợi cho tiểu hữu, vậy làm sao ta có thể nhận lể vật của người cho được”
Trần Ngọc có đôi chút lưỡng lự nhưng nếu ý của Đồng Thiện đã quyết hắn cũng sẽ không dám bắt ép:
- “vậy vãn bối xin nghe theo lời của Đồng trưởng lão”
- “Hảo, ta rất thưởng thức những thanh niên dứt khoát như tiểu hữu”, ngập ngừng một lúc Đồng Thiện bất ngờ nhìn vào mắt của Trần Ngọc với ý dò xét:
- “Có điều này ta muốn hỏi Trần tiểu hữu có phải ngươi thật sự không hề biết về giá trị của Lam sắc quả này đúng hay không?”
Trần Ngọc thầm than Đồng trưởng lão này quả nhiên lợi hại chỉ thông qua thái độ của Trần Ngọc đã đoán được rằng hắn chẳng hề có chút thông tin nào về dị quả này:
- “Thật không dám giấu Đồng trưởng lão, ta đúng là chẳng biết được giá trị của Lam sắc quả này”
Đồng Thiện mĩm cười, cánh tay khẻ vuốt lại bộ râu rồi cười lớn:
- “Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy. Lão phu thật sự đoán không sai nếu như Trần tiểu hữu nhận biết được giá trị của loại dị quả này tuyệt đối ngươi sẽ không dùng nó để trao đổi với ta”
Trần Ngọc nhìn Đồng lão bằng ánh mắt đầy nghi hoặc:
- “Đồng trưởng lão có thể nói rõ ràng hơn một chút được hay không, vãn bối thật sự vẫn chưa hiểu” “Cũng không thể trách được Trần tiểu hữu, hơn 50 năm lăn lộn trong giới gian thương này ta cũng chỉ may mắn được gặp loại quả này 2 lần, 1 lần là tại đấu giá hội của Tử tinh đế quốc còn lần thứ 2 là từ tay của tiểu hữu. Giá trị của loại quả này nằm ở sự quý hiếm và công năng mà nó mang lại, theo những gì ta được biết loài thần thụ này 50 năm mới ra hoa, 20 năm mới kết quả và cần thêm 30 năm nữa mới thành thục. Trong suốt quá trình sinh trưởng của nó đều diễn ra trong lòng đất đến khi quả thành thục nó mới trồi lên để hấp thu Tiên thiên chân khí. Thời gian nó trồi lên mặt đất chỉ kéo dài đúng một khắc nếu như không phát hiện kịp thời quả sẽ rụng và tiếp tục quay trở về lòng đất bắt đầu một chu trình sinh trưởng mới, chính vì sự khắc nghiệt này mà số lượng Thăng linh quả tự nhiên lại càng hiếm, chỉ có những thế lực lớn với tài lực hùng hậu mới có khả năng bồi dưỡng tuy nhiên số lượng lại không đủ dùng nên thị trường lúc nào cũng là cầu vượt cung.”
Tác giả :
Độc Hành Giả