Vận May Đổi Đời
Chương 61 61 Vua Cổ Phiếu
Lý Nhất Phong kiếm được bảy tám trăm nghìn đã dương dương tự đắc, thậm chí còn mở cuộc gặp gỡ bạn bè để khoe khoang, so ra thì Lý Thần đè bẹp hắn không biết bao nhiêu lần nữa.
Khi tới phòng bao đã được đặt trước trên lầu, Lý Thần chưa đi vào cửa đã nghe thấy giọng nói đầy kiêu ngạo của một thanh niên trẻ tuổi.
“Vì vậy các cậu không hiểu đâu, muốn học chơi cổ phiếu thì biết đường mà đi theo tôi, một năm tôi kiếm được bảy tám trăm nghìn, số tiền mà các cậu làm mười năm chưa chắc đã kiếm được đâu”.
“Nếu như không phải các cậu là bạn học cũ của tôi thì tôi sẽ không cho các cậu cơ hội này đâu”.
“Muốn biết người ngoài đều gọi tôi là gì không, là vua cổ phiếu đó!”
Lúc này, Chu Thiến Thiến trực tiếp mở cửa, hưng phấn chỉ vào Lý Nhất Phong đang đứng bên cạnh bàn khoe chiến tích, nói: “Cậu nhìn xem, mình đưa ai tới này”.
Lý Nhất Phong quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Vãn Thanh, hai mắt sáng rực lên.
Lý Nhất Phong sải bước về phía trước, hắn khoác trên mình bộ hàng hiệu, cố ý ra vẻ sang chảnh nói với Tô Vãn Thanh: “Vãn Thanh, bọn mình đợi cậu lâu lắm rồi đấy”.
Tô Vãn Thanh hơi nhíu mày, nói: “Hôm nay tôi tới chỉ là để gặp lại bạn học cũ, cậu không cần đợi tôi đâu”.
Thấy Tô Vãn Thanh vẫn bày ra bộ dạng xa cách cự tuyệt mình như vậy, Lý Nhất Phong có chút không vui.
Trước đây hồi đi học cậu không coi trọng tôi thì thôi đi, bây giờ tôi đã kiếm được tiền rồi, cậu còn dám lạnh nhạt với tôi như vậy à?
“Vãn Thanh, cậu không biết đâu, mình chơi cổ phiếu kiếm được bảy, tám trăm nghìn, mấy tháng nữa thôi là sẽ thành một triệu, bây giờ mình có tiền rồi”, Lý Nhất Phong bình thản nói.
Mấy năm nay, triệu phú quả thực là một cái danh rất có sức hút.
Hắn tự tin rằng Tô Vãn Thanh sẽ phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Chúc mừng nhé”, Tô Vãn Thanh lạnh nhạt đáp lại.
Lý Nhất Phong khẽ cau mày, cảm thấy có chút mất mặt.
Sau khi biết chuyện của hắn, tất cả các bạn học đều đều nở nụ cười chào đón, nhưng chỉ có mình Tô Vãn Thanh lại tỏ vẻ thờ ơ.
Khi hắn liếc mắt sang nhìn Lý Thần đứng bên cạnh Tô Vãn Thanh trông có vẻ khá thân thiết, liền nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Đây là buổi họp lớp của chúng tôi, người không liên quan không được vào”.
“Cậu ấy là Lý Thần”.
Lúc này Chu Thiến Thiến cũng nhớ ra Lý Thần, vội vàng nói: “Cũng là bạn học của chúng ta”.
Lý Nhất Phong suy nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười chế nhạo, chỉ vào Lý Thần nói: “Cái thằng nghèo kiết ngày nào cũng ăn hai bữa dưa chua và bánh bao hấp đấy à?”
“Lý Nhất Phong, dù sao cậu ấy cũng là bạn học của chúng ta, xin cậu hãy lịch sự chút!”, Tô Vãn Thanh thấy Lý Nhất Phong chế nhạo Lý Thần thì lập tức lên tiếng.
Tô Vãn Thanh càng ra mặt giúp Lý Thần, Lý Nhất Phong càng bất mãn, hắn cười lạnh: “Bạn học cái gì chứ, nghe nói tôi chơi cổ phiếu nên chạy tới cầu xin tôi chỉ điểm cho à? Người như vậy tôi gặp nhiều rồi”.
“Thằng nhãi nghèo, hồi đi học cậu đã không thể nào so với tôi được rồi, bây giờ thì khoảng cách lại càng xa, nếu như cậu biết điều thì tránh xa Vãn Thanh ra một chút, đừng có đứng sát vào như vậy, nếu tâm trạng tôi tốt thì sẽ chỉ cho cậu vài cổ phiếu, giúp cậu có thể ăn được một bữa thịt”.
Lý Thần bình thản nhìn Lý Nhất Phong đang nói năng ngạo mạn, anh nhấc tay lên, vòng qua vai giữ chặt Tô Vãn Thanh.
“Cậu nói gì cơ?”
Vẻ mặt tự mãn của Lý Nhất Phong đông cứng lại, cơn tức giận cùng sự ghen tị bùng lên mãnh liệt, sắc mặt hắn u ám nhìn chằm chằm Lý Thần, nghiến răng nói: “Bỏ cái chân chó của mày ra!”
Tô Vãn Thanh bị sốc trước hành động thân mật đột ngột của Lý Thần.
Tuy nhiên cô không phản kháng, để mặc cho Lý Thần khoác vai mình.
Cô biết rằng, là phụ nữ, lúc này nhất định phải nể mặt người đàn ông bên cạnh mình.
“Nếu như tôi không bỏ ra thì sao?”, Lý Thần thản nhiên hỏi.
Lý Nhất Phong sa sẩm mặt mày, cười lạnh một tiếng: “Tao thấy là mày không muốn sống nữa phải không!”
Thấy tình hình dần mất kiểm soát, Chu Thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng kéo tay Lý Nhất Phong, cười nói: “Lý Nhất Phong, mọi người đều là bạn học, đừng làm lớn chuyện làm gì, à đúng rồi, không phải cậu nói giới thiệu cho mọi người một cổ phiếu sao? Nói đi chứ, để cho các bạn học được mở mang tầm mắt chút nào”.
Lý Nhất Phong chỉ tay về phía Lý Thần, cười nhạo: “Thằng nhãi, Vãn Thanh chẳng qua là thương cho một kẻ nghèo hèn như mày thôi, đừng có phổng mũi cho rằng mình là nhân vật tầm cỡ gì, hôm nay để tao cho mày thấy được khoảng cách thật sự giữa chúng ta”.
Nói xong, Lý Nhất Phong sửa sang lại quần áo, tự hào nói: “Cổ phiếu tôi giới thiệu cho mọi người là cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật Hải Thành, cổ phiếu này chắc chắn sẽ tăng khi thị trường mở cửa vào ngày mai”.
Nhóm bạn học rỉ tai nhau, nhưng hầu hết bọn họ đều tin Lý Nhất Phong, dù sao thì những chiến tích của hắn cũng sờ sờ ra đó.
Thậm chí, Chu Thiến Thiến còn âm thầm ghi lại cổ phiếu này, dự định mua chút ít khi thị trưởng mở cửa vào ngày mai.
Khi Lý Thần nghe thấy câu này, anh cười khẩy một tiếng.
Công ty khoa học kỹ thuật Hải Thành là cổ phiếu rác nổi tiếng của thế hệ sau.
Rất nhanh thôi, ban giám đốc của công ty khoa học kỹ thuật Hải Thành sẽ tổ chức lại, khi nổ ra vụ tính toán sai lệch và bê bối nợ nần, cổ phiếu sẽ bị đình chỉ hoạt động tới mười sáu tháng, giá cổ phiếu giảm mạnh sau khi mở cửa lại.
Cho tới khi Lý Thần được tái sinh cũng không thể ngóc đầu lên được.
Không biết có bao nhiêu người đã đặt cược tài sản và cả mạng sống của mình vào cổ phiếu này.
Mà Lý Nhất Phong bây giờ lại coi trọng cổ phiếu này sao?
“Công ty khoa học kỹ thuật Hải Thành là cổ phiếu rác, sẽ ‘nổ’ ngay sau đó, ai dấn thân vào đều sẽ chết”.
“Nếu như cậu thật sự muốn chơi cổ phiếu để kiếm tiền, mua chút cổ phiếu của Vạn Khoa, trong thời gian dài kiếm được thêm 30% không phải là vấn đề”, Lý Thần nói với Chu Thiến Thiến.
Chu Thiến Thiến có chút nghi hoặc, hỏi: “Cậu cũng biết về cổ phiếu à?”
Cho dù thế nào, về mặt danh tiếng, Lý Thần không có tiếng nói bằng Lý Nhất Phong, mà Lý Thần vừa mở miệng ra đã bác bỏ hoàn toàn ý kiến của Lý Nhất Phong, việc này khiến cô ấy có chút khó xử.
“Thiến Thiến, tin cậu ấy đi”, Tô Vãn Thanh nói khẽ.
Câu nói này lập tức truyền tới tai của Lý Nhất Phong.
“Ha ha ha”, Lý Nhất Phong bật cười lớn: “Tao không nghe nhầm đấy chứ, mày nói rằng tao chọn cổ phiếu rác, sẽ bị ‘nổ’ à?”
Ở trước mặt các bạn học, Lý Nhất Phong chỉ vào Lý Thần, cười lớn: “Ra vẻ cũng không cần phải đến mức ấy chứ, các bạn học cũ ở đây có ai mà không biết Lý Thần mày là một tên cặn bã nghèo kiết xác, mày dám nghi ngờ tao à, một năm chơi cổ phiếu tao kiếm được bảy, tám trăm nghìn, còn mày thì sao?”
“Chơi game mày cũng chưa từng có nhiều xu như vậy đúng không?”, Lý Nhất Phong cười một cách ngạo mạn.
Nói xong, Lý Nhất Phong nhún vai, dang hai tay, nói: “Mọi người nghe rõ nhé, thằng ngu này nói tôi chọn cổ phiếu rác, hắn ta đề xuất Vạn Khoa, mày có hiểu gì không mà đòi giới thiệu, hại chết người khác mày đền nổi không?”
“Tôi đã nói rồi, chọn Vạn Khoa hay là Hải Thành mọi người tự chọn nhé, đừng bỏ lỡ cơ hội rồi sau này lại oán trách tôi không giúp mọi người phát tài, lên nhầm xe thì tổn thất là tiền túi của mọi người đấy”.
Lý Nhất Phong cười một cách điên cuồng, ánh mắt nhìn Lý Thần tràn đầy sự coi thường và khinh bỉ.
“Mẹ, là cái thá gì mà dám ra oai trước mặt ông đây”.
Lời của Lý Nhất Phong khiến các bạn học tròn mắt nhìn nhau, lập tức có người lên tiếng.
“Đúng vậy, Lý Nhất Phong là vua cổ phiếu nổi tiếng, cậu ấy làm sao có thể đề xuất sai được, còn Lý Thần này thì bỏ đi thôi, nhất định là chém gió, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng Lý Nhất Phong”.
“Đúng vậy, tôi nghĩ cậu ta chỉ là muốn thể hiện bản thân trước mặt Tô Vãn Thanh thôi, cũng không nghĩ lại xem, chiến tích của vua cổ phiếu vẫn còn ở đó, cậu ta là cái thá gì chứ, tôi quyết định, ngày mai thị trường mở cửa sẽ đi mua cổ phiếu của khoa học kỹ thuật Hải Thành”.
“Đúng là nực cười, vốn dĩ là buổi họp lớp vui vẻ, tự nhiên để cho con chuột thối này lẻn vào làm mọi người mất vui”.
“Lý Nhất Phong, đừng so đo với cậu ta làm gì, loại nhà quê này thì có bản lĩnh gì chứ, cậu cứ tiếp tục truyền đạt kinh nghiệm chơi chứng khoán cho mọi người đi”.
Lý Thần không hề quan tâm những lời bàn luận không mấy hay ho của các bạn cùng lớp.
Bọn họ muốn chết thì cứ cùng nhau chết đi, nếu như không phải tình cảm giữa Tô Vãn Thanh và Chu Thiến Thiến khá tốt, anh cũng chẳng buồn nhắc nhở Chu Thiến Thiến làm gì.
Mấy người này sống hay chết liên quan gì đến anh chứ.
Tô Vãn Thanh cảm thấy bất mãn vì Lý Thần bị mọi người coi thường, cô kéo tay Lý Thần, nói: “Lý Thần, chúng ta đi thôi, không tụ tập gì với mấy người này hết”.
Đối với Tô Vãn Thanh, đám người được coi là bạn học này thật sự là nực cười hết sức, người nào người nấy đều tỏ thái độ bưng cao đạp thấp, hận không thể bò xuống liếm giày cho Lý Nhất Phong mà không biết rằng thần cổ phiếu thật sự đang đứng ngay trước mặt bọn họ đây.
Lúc này, Chu Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của mình.
“Trời ơi, khoa học kỹ thuật Hải Thành đã đưa ra thông báo rằng hội đồng quản trị được tổ chức lại và ban lãnh đạo công ty có những thay đổi lớn”, lời của Chu Thiến Thiến đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lý Nhất Phong vội vàng nói: “Vì vậy, tôi rất coi trọng cổ phiếu này, một khi hội đồng quản trị được tổ chức lại, hiệu quả hoạt động nhất định sẽ tăng vọt, và giá cổ phiếu cũng sẽ tăng theo”.
Hầu hết các bạn học có mặt ở đây đều không hiểu biết về chứng khoán, thấy Lý Nhất Phong tự tin như vậy, cũng dần dần bị thuyết phục.
“Nhưng bên dưới có người nói rằng, khoa học kỹ thuật Hải Thành bị nghi ngờ rằng che giấu khoản lỗ lớn của công ty, còn bị nghi ngờ là thiết lập tài khoản giả khiến nhà đầu tư bán cổ phiếu trong tay đi”, Chu Thiến Thiến sững sờ nhìn Lý Thần.
Thông báo này vừa được tung ra, nhưng Lý Thần dường như đã biết trước như một vị tiên tri.
Lý Thần cũng không thể ngờ được rằng khoa học kỹ thuật Hải Thành lại nổ’ đúng lúc như vậy.
Còn Lý Nhất Phong sau khi nghe xong thì sững sờ, vội vàng nhìn chằm chằm vào điện thoại của Chu Thiến Thiến, sắc mặt dần tái nhợt.
“Sao có thể được, tôi đầu tư hết thảy vào đó rồi, nhất định là tin tức giả!”
Lý Nhất Phong gầm lên không tin.
“Nhất định là tin tức giả do nhà cái cố tình tung ra, vì muốn các nhà đầu tư bán hết cổ phiếu trong tay đi”.
Cả phòng bao chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc và tuyệt vọng của Lý Nhất Phong.
Đúng lúc này, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ cửa, sau đó được đẩy ra.
Trương Giang và Cục trưởng Trịnh đưa một nhóm các lãnh đạo trong giới tài chính của thành phố cầm theo ly rượu vang tới kính rượu.
“Chú Lý, chú ở đây giao lưu à, mấy người chúng tôi cũng cùng nhau xuống đây để gặp bạn bè của chú, tiện nâng ly rượu mừng luôn”, hành động này của Trương Giang cho Lý Thần thể diện rất lớn.
Nghe thấy câu này, đám bạn học như bùng nổ.
“Trời ơi, đó không phải là giám đốc của ngân hàng ICBC sao, Trương Giang đấy?”
“Đó không phải là ông chủ của công ty Đại Thành sao, tuần trước tôi cùng sếp đi dùng bữa với ông ấy”.
“Cục trưởng Trịnh? Cục trưởng Trịnh của Cục Công thương cũng tới rồi?”
“Những ông lớn này… tới để kính rượu Lý Thần!”
“Các vị thật quá khách khí rồi”, Lý Thần biết rõ ý tốt của Trương Giang liền cười nói.
Nhóm người Trương Giang đều là những nhân tài thông minh kiệt xuất.
Trong nháy mắt có thể nhìn ra được cục diện gió thổi cỏ lay ở đây.
Bọn họ cũng nhận ra được bầu không khí trong phòng bao này có chút là lạ.
Những người khác không đủ tư cách để uống rượu với họ, và bầu không khí cũng không đúng lắm, nhóm người Trương Giang lần lượt cạn ly với Lý Thần, sau đó liền rời đi.
Mà Lý Thần cũng không có hứng thú ở lại đây lâu, trực tiếp cùng đám người Trương Giang đi lên Lan Giang Các ở tầng trên.
Tô Vãn Thanh không rời đi vì bị một nhóm bạn cùng lớp quấn lấy.
“Vãn Thanh, những người vừa nãy đều tới đây tìm Lý Thần sao?”
“Mình thấy bọn họ đều rất lịch sự với Lý Thần”.
“Bây giờ Lý Thần là ai thế? Sao cậu ấy lại có thể cùng ăn cơm với các ông lớn vậy?”
Tô Vãn Thanh cảm thấy phiền phức vì đủ thể loại câu hỏi, cô trực tiếp nói thẳng: “Vừa nãy không phải các cậu đều nịnh bợ vua cổ phiếu Lý Nhất Phong sao? Còn quan tâm Lý Thần làm gì? Thằng kiết xác đó xứng được mọi người để mắt tới à?”.