Vân Long Phá Nguyệt
Chương 7: Thay thế
Nữ nhân này ngủ ba ngày vẫn chưa tỉnh , tìm đại phu xem qua cũng chỉ nói khí huyết không đủ , trong lồng ngực tích tụ khí lâu ngày không tiêu tan . Nói cái gì tâm bệnh cần tâm dược , trời ạ , tâm dược , nàng đi nơi đâu kiếm tâm dược a
Tam tiểu thư bị bệnh , lão gia không nghe cũng không hỏi , giống như Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của hắn . Mà Đại tiểu thư kia chỉ bị một chút phong hàn , khiến cho toàn phủ khẩn trương nửa ngày , đều là họ Vân , tại sao bất đồng như vậy , xem tiểu thư đáng thương của nàng nên sửa tên Vân mệnh khổ a. Nếu không nữ nhi nhà mình cũng một cái mã phu bỏ trốn dễ dàng như vậy, cho người khác giả tiểu thư cũng thập phần dễ dàng , thật không biết tiểu thư là may mắn hay bi ai
Nàng còn đang suy nghĩ nữ tử này tỉnh nàng phải nói như thế nào , vì mạng nhỏ chính mình mà suy nghĩ ,phải làm cho nàng biến thành Vân Tâm Nhược mới được , xem cách ăn mặc của nàng , trên người quần áo rách tung tóe tràn đầy tro bụi , quần áo cũng có vết máu , xem ra là một bé gái mồ côi
Cho dù không phải bé gái mồ côi cũng là nử tử trong nhà gặp biến cố lớn nên lưu lạc tha hương , khi giúp nàng thay quần áo , thấy cánh tay thượng đầy dấu vết kim đâm lớn đập vào mắt mình , không biết ai nhẫn tâm như vậy đối xử với nữ tử không tới 20 tuổi này dùng loại hình pháp như vậy ,nàng biết ở trong cung phi tử trừng phạt cung nữ hay dùng kim đâm , như vậy liền nhìn không ra miệng vết thương , có thể làm cho người ta sống không bằng chết
Nhưng là không phải a , nàng kiểm tra qua , nữ tử này chỉ có cánh tay là có thương tích, còn những chỗ khác một chút vết thương cũng không có , làn da thập phần trắng nõn , nhìn đi nhìn lại cũng là một cái thiên kim tiểu thư nghèo túng đi . Thật sự là nghĩ không ra , chỉ đoán như vậy đều đã làm nàng đau đầu rồi , quên đi , chờ nàng ta tỉnh lại rồi nói sau
Bất quá , nàng đi ra bên ngoài hỏi thăm , cũng không có nghe nói có người đánh mất nữ nhi , cho nên thấy được nữ tử này thật sự là bé gái mồ côi cũng không chừng
Tuy rằng Tam tiểu thư nhà nàng không được sủng , nhưng cũng là tiểu thư , quần áo đẹp đồ ăn ngon tất nhiên cũng có , tuy rằng không có quần áo đẹp lắm , cũng không có sơn hào hải vị . Được rồi được rồi , nàng thừa nhận không có cẩm y . cũng không có mỹ vị , nhưng là ăn mặc tối thiểu chi phí cũng có . Nàng nghĩ đến đủ loại lý do , cứng có mềm có , thậm chí vừa khóc nhị náo tam thắt cổ đều muốn tốt lắm . chỉ là không nghĩ tới đều vô dụng như nhau ,nàng chuẩn bị cẩn thận đều không thể dùng được
Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này mở to mắt , nàng đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc , dù sao khuôn mặt kia cùng tiểu thư giống nhau . nàng cùng tiểu thư quan hệ vô cùng tốt , tiểu thư đối dãi với nàng như tỷ muội ruột ,cho nên nàng mới không để í tới mình giúp tiểu thư cùng cái kia mã…… không phải , là Cô gia bỏ trốn . Nhìn đến một đôi mắt sâu như biển kia gắt gao nhìn nàng. nàng còn nảy lên một chút tình cảm
Ánh mắt như ảnh như tùy , gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng , trong mắt có chút chột dạ . cũng có chút kinh hãi , cặp mắt kia tựa hồ nhìn đến tận trong lòng nàng , làm cho lòng của nàng thu nhanh lại . một bụng lời muốn nói lại một chữ cũng không nói ra được , đột nhiên trong cặp mắt kia hạ xuống một giọt nước mắt
Tử Y tay chân luống cuống cầm khăn liền hướng lên mặt của nàng lau đi , tay còn chưa có đụng tới mặt người ta , đã bị một tay kia bắt lấy , Tỷ Y nhìn bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay mình , ngón tay cực kì tinh tế , làn da trắng nõn không có chút máu , ngay cả móng tay đều là màu trắng không một tia huyết sắc , mười ngón tay thập phần lạnh lẽo
“Muốn làm cho ta thay thế nàng sao?” thanh âm giống như tiếng mèo từ miệng nàng truyền ra , có chút khàn khàn , lại cực kì rõ ràng truyền đến tai Tử Y
Khăn lụa trong tay rớt xuống , nàng đã nghĩ đến rất nhiều loại tình huống thường gặp , ví dụ như:
Cô gái trên giường ngồi dậy , nhìn nữ tử lục y xa lạ khẩn trương hỏi “Người là ai a?”
Hoặc là , có chút tức giận nhìn bốn phía xa lạ , đối với nàng rống to: “Đây là nơi nào?”
Nhưng nàng còn chưa có nghĩ tới loại tình huống này , nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của cô gái tựa hồ cái gì cũng đều biết , một cỗ ý nghĩ khủng bố xông vào đầu nàng . Mã phu cô gia vĩ đại tại sao lại mang đến một cô nương như thế này
“Ta….ta…ngươi……ngươi…..” Tử Y nàng thế nhưng lớn tới bây giờ lần đầu tiên lắp bắp
“Ta thay….” Cô gái trên giường nói xong hai chữ này liền thu lại ánh mắt , khóe mắt ngã nhào ra một giọt nước mắt , chỉ có một giọt , Tử Y không phải lần đầu tiên thấy nàng khóc , lại làm cho lòng của nàng chua xót
Một câu ta thay , tựa hồ bao hàm nhiều điều lắm , của nàng lệ , tựa hồ có thể nhìn thấy nội tâm nàng có thương tổn khắc cốt ghi tâm , thương tổn này giấu tận sâu trong đáy lòng . tuy rằng đã che giấu , nhưng là lại càng thêm lạnh như băng , như một bàn tay nắm chặt trái tim nàng , cứng rắn bóp mạnh , cho đến máu tươi đầm dìa , mắt của nàng rơi lệ , nhưng là có ai biết lòng của nàng đổ máu , đau đến cực điểm đau , bi đến cực điểm bi , nàng đã đều chịu đựng
Nàng không biết ? cô gái rốt cục trải qua cái gì ? nàng càng không biết ? cô gái đã mất đi cái gì….
Vì thế , cô gái này , chính là người đang nằm trên giường tiểu thư Vân Tâm Nhược ,nàng không biết tên, . Kỳ thật lúc tiểu thư chạy trốn đã nghĩ qua , mạng của nàng là tiểu thư cứu , trả lại cho tiểu thư là đúng , Tử Y nàng tuy chỉ là cái nha hoàn, không có đọc qua thư cũng cũng biết tri ân báo đáp , Tiểu thư ân nàng còn , nhưng là tiểu thư hiện tại , tựa hồ lại thiếu một cái ân khác
“Hảo hảo ngủ đi ….” nữ tử này cực khổ , nàng cảm giác được . Tâm bệnh cần tâm dược , tin tưởng nàng sẽ tốt hơn , nàng tin tưởng , lần đầu tiên nhìn thấy mắt cô gái nàng liền tin tưởng , nữ tử tái nhợt gầy yếu này có một linh hồn kiên cường , bị tra tấn như vậy , lại vẫn còn sống , linh hồn đang khóc nhưng là vẫn còn sống
Thay nàng đắp chăn cho tốt lại . nhìn thoáng qua nữ tử hô hấp bình thuận , nàng đứng dậy kiểm tra cửa sổ xem có đóng tốt không , thổi tắt ngọn nến trên bàn , sau đó ra khỏi phòng , cũng cẩn thận đóng cửa lại . Sau đó mới tựa vào bên cửa ,cố gắng đứng vững thân thể mình , lệ tuôn rơi
Ngẫm lại chính mình từ nhỏ cô đơn , nàng là bé gái mồ côi được Tam tiểu thư cứu , liền bắt đầu cùng Tam tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau , Tam tiểu thư đã có hạnh phúc của chính mình , tuy rằng mã phu không có tiền tài , cũng không quyền thế , nhưng lại đối với Tiểu thư tốt vô cùng , mà tân chủ tử trên giường , nàng đã muốn coi là thân nhân của mình , chính là….cô gái mỗi ngày buổi tối lại mơ thấy ác mộng , Khi nào mới có thể chấm dứt , mỗi buổi tối là nghe tiếng thất thanh thống khổ đến tận linh hồn . Tàn phá….? không thể chịu nổi ….thậm chí là ..sống không bằng chết . Khi nào mới được giải thoái đây
Nàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ,Lôi ca ca trong miệng nàng là ai , là ca ca của nàng , hay là người yêu của nàng , có phải hay không đã….
Mà nàng cũng không dám hỏi , cũng hỏi không ra tiếng , sợ nhẹ nhàng đụng vào sẽ là một mảnh màu đỏ . Tâm không , người vẫn sống , tâm đã chết , liền sống không bằng chết
Vân phủ yên tĩnh , trăng lên cao , bên trong phủ một mảnh thanh tĩnh , trừ bỏ rải rác vào cái người hầu , cũng chỉ có trên xà hành lang treo đèn lồng , làm cho đêm tối có thêm một tia ấm ấp
Đêm tĩnh , nguyệt hi , phong đạm
Lạnh lùng mộng , họa thiên nhai
Tam tiểu thư bị bệnh , lão gia không nghe cũng không hỏi , giống như Vân Tâm Nhược không phải nữ nhi của hắn . Mà Đại tiểu thư kia chỉ bị một chút phong hàn , khiến cho toàn phủ khẩn trương nửa ngày , đều là họ Vân , tại sao bất đồng như vậy , xem tiểu thư đáng thương của nàng nên sửa tên Vân mệnh khổ a. Nếu không nữ nhi nhà mình cũng một cái mã phu bỏ trốn dễ dàng như vậy, cho người khác giả tiểu thư cũng thập phần dễ dàng , thật không biết tiểu thư là may mắn hay bi ai
Nàng còn đang suy nghĩ nữ tử này tỉnh nàng phải nói như thế nào , vì mạng nhỏ chính mình mà suy nghĩ ,phải làm cho nàng biến thành Vân Tâm Nhược mới được , xem cách ăn mặc của nàng , trên người quần áo rách tung tóe tràn đầy tro bụi , quần áo cũng có vết máu , xem ra là một bé gái mồ côi
Cho dù không phải bé gái mồ côi cũng là nử tử trong nhà gặp biến cố lớn nên lưu lạc tha hương , khi giúp nàng thay quần áo , thấy cánh tay thượng đầy dấu vết kim đâm lớn đập vào mắt mình , không biết ai nhẫn tâm như vậy đối xử với nữ tử không tới 20 tuổi này dùng loại hình pháp như vậy ,nàng biết ở trong cung phi tử trừng phạt cung nữ hay dùng kim đâm , như vậy liền nhìn không ra miệng vết thương , có thể làm cho người ta sống không bằng chết
Nhưng là không phải a , nàng kiểm tra qua , nữ tử này chỉ có cánh tay là có thương tích, còn những chỗ khác một chút vết thương cũng không có , làn da thập phần trắng nõn , nhìn đi nhìn lại cũng là một cái thiên kim tiểu thư nghèo túng đi . Thật sự là nghĩ không ra , chỉ đoán như vậy đều đã làm nàng đau đầu rồi , quên đi , chờ nàng ta tỉnh lại rồi nói sau
Bất quá , nàng đi ra bên ngoài hỏi thăm , cũng không có nghe nói có người đánh mất nữ nhi , cho nên thấy được nữ tử này thật sự là bé gái mồ côi cũng không chừng
Tuy rằng Tam tiểu thư nhà nàng không được sủng , nhưng cũng là tiểu thư , quần áo đẹp đồ ăn ngon tất nhiên cũng có , tuy rằng không có quần áo đẹp lắm , cũng không có sơn hào hải vị . Được rồi được rồi , nàng thừa nhận không có cẩm y . cũng không có mỹ vị , nhưng là ăn mặc tối thiểu chi phí cũng có . Nàng nghĩ đến đủ loại lý do , cứng có mềm có , thậm chí vừa khóc nhị náo tam thắt cổ đều muốn tốt lắm . chỉ là không nghĩ tới đều vô dụng như nhau ,nàng chuẩn bị cẩn thận đều không thể dùng được
Trong nháy mắt nhìn thấy nữ tử này mở to mắt , nàng đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc , dù sao khuôn mặt kia cùng tiểu thư giống nhau . nàng cùng tiểu thư quan hệ vô cùng tốt , tiểu thư đối dãi với nàng như tỷ muội ruột ,cho nên nàng mới không để í tới mình giúp tiểu thư cùng cái kia mã…… không phải , là Cô gia bỏ trốn . Nhìn đến một đôi mắt sâu như biển kia gắt gao nhìn nàng. nàng còn nảy lên một chút tình cảm
Ánh mắt như ảnh như tùy , gắt gao nhìn chằm chằm mặt nàng , trong mắt có chút chột dạ . cũng có chút kinh hãi , cặp mắt kia tựa hồ nhìn đến tận trong lòng nàng , làm cho lòng của nàng thu nhanh lại . một bụng lời muốn nói lại một chữ cũng không nói ra được , đột nhiên trong cặp mắt kia hạ xuống một giọt nước mắt
Tử Y tay chân luống cuống cầm khăn liền hướng lên mặt của nàng lau đi , tay còn chưa có đụng tới mặt người ta , đã bị một tay kia bắt lấy , Tỷ Y nhìn bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay mình , ngón tay cực kì tinh tế , làn da trắng nõn không có chút máu , ngay cả móng tay đều là màu trắng không một tia huyết sắc , mười ngón tay thập phần lạnh lẽo
“Muốn làm cho ta thay thế nàng sao?” thanh âm giống như tiếng mèo từ miệng nàng truyền ra , có chút khàn khàn , lại cực kì rõ ràng truyền đến tai Tử Y
Khăn lụa trong tay rớt xuống , nàng đã nghĩ đến rất nhiều loại tình huống thường gặp , ví dụ như:
Cô gái trên giường ngồi dậy , nhìn nữ tử lục y xa lạ khẩn trương hỏi “Người là ai a?”
Hoặc là , có chút tức giận nhìn bốn phía xa lạ , đối với nàng rống to: “Đây là nơi nào?”
Nhưng nàng còn chưa có nghĩ tới loại tình huống này , nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của cô gái tựa hồ cái gì cũng đều biết , một cỗ ý nghĩ khủng bố xông vào đầu nàng . Mã phu cô gia vĩ đại tại sao lại mang đến một cô nương như thế này
“Ta….ta…ngươi……ngươi…..” Tử Y nàng thế nhưng lớn tới bây giờ lần đầu tiên lắp bắp
“Ta thay….” Cô gái trên giường nói xong hai chữ này liền thu lại ánh mắt , khóe mắt ngã nhào ra một giọt nước mắt , chỉ có một giọt , Tử Y không phải lần đầu tiên thấy nàng khóc , lại làm cho lòng của nàng chua xót
Một câu ta thay , tựa hồ bao hàm nhiều điều lắm , của nàng lệ , tựa hồ có thể nhìn thấy nội tâm nàng có thương tổn khắc cốt ghi tâm , thương tổn này giấu tận sâu trong đáy lòng . tuy rằng đã che giấu , nhưng là lại càng thêm lạnh như băng , như một bàn tay nắm chặt trái tim nàng , cứng rắn bóp mạnh , cho đến máu tươi đầm dìa , mắt của nàng rơi lệ , nhưng là có ai biết lòng của nàng đổ máu , đau đến cực điểm đau , bi đến cực điểm bi , nàng đã đều chịu đựng
Nàng không biết ? cô gái rốt cục trải qua cái gì ? nàng càng không biết ? cô gái đã mất đi cái gì….
Vì thế , cô gái này , chính là người đang nằm trên giường tiểu thư Vân Tâm Nhược ,nàng không biết tên, . Kỳ thật lúc tiểu thư chạy trốn đã nghĩ qua , mạng của nàng là tiểu thư cứu , trả lại cho tiểu thư là đúng , Tử Y nàng tuy chỉ là cái nha hoàn, không có đọc qua thư cũng cũng biết tri ân báo đáp , Tiểu thư ân nàng còn , nhưng là tiểu thư hiện tại , tựa hồ lại thiếu một cái ân khác
“Hảo hảo ngủ đi ….” nữ tử này cực khổ , nàng cảm giác được . Tâm bệnh cần tâm dược , tin tưởng nàng sẽ tốt hơn , nàng tin tưởng , lần đầu tiên nhìn thấy mắt cô gái nàng liền tin tưởng , nữ tử tái nhợt gầy yếu này có một linh hồn kiên cường , bị tra tấn như vậy , lại vẫn còn sống , linh hồn đang khóc nhưng là vẫn còn sống
Thay nàng đắp chăn cho tốt lại . nhìn thoáng qua nữ tử hô hấp bình thuận , nàng đứng dậy kiểm tra cửa sổ xem có đóng tốt không , thổi tắt ngọn nến trên bàn , sau đó ra khỏi phòng , cũng cẩn thận đóng cửa lại . Sau đó mới tựa vào bên cửa ,cố gắng đứng vững thân thể mình , lệ tuôn rơi
Ngẫm lại chính mình từ nhỏ cô đơn , nàng là bé gái mồ côi được Tam tiểu thư cứu , liền bắt đầu cùng Tam tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau , Tam tiểu thư đã có hạnh phúc của chính mình , tuy rằng mã phu không có tiền tài , cũng không quyền thế , nhưng lại đối với Tiểu thư tốt vô cùng , mà tân chủ tử trên giường , nàng đã muốn coi là thân nhân của mình , chính là….cô gái mỗi ngày buổi tối lại mơ thấy ác mộng , Khi nào mới có thể chấm dứt , mỗi buổi tối là nghe tiếng thất thanh thống khổ đến tận linh hồn . Tàn phá….? không thể chịu nổi ….thậm chí là ..sống không bằng chết . Khi nào mới được giải thoái đây
Nàng rốt cuộc đã trải qua chuyện gì ,Lôi ca ca trong miệng nàng là ai , là ca ca của nàng , hay là người yêu của nàng , có phải hay không đã….
Mà nàng cũng không dám hỏi , cũng hỏi không ra tiếng , sợ nhẹ nhàng đụng vào sẽ là một mảnh màu đỏ . Tâm không , người vẫn sống , tâm đã chết , liền sống không bằng chết
Vân phủ yên tĩnh , trăng lên cao , bên trong phủ một mảnh thanh tĩnh , trừ bỏ rải rác vào cái người hầu , cũng chỉ có trên xà hành lang treo đèn lồng , làm cho đêm tối có thêm một tia ấm ấp
Đêm tĩnh , nguyệt hi , phong đạm
Lạnh lùng mộng , họa thiên nhai
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết