Vân Long Phá Nguyệt
Chương 394: Ngoại truyện 005: Cục cưng bị mắng
Editor: Sakura Trang
Vân Thiên Y mặc váy dài thướt tha, bước nhanh đi về phía cửa, người hầu xung quanh nhìn bọn họ làm như không thấy. Đối với bọn họ mà nói, nữ nhân này, trong tướng quân phủ là người thừa, thiếu nàng không mất cái gì, thêm người như nàng cũng chả làm sao, hiện tại đãi ngộ của chủ tớ các nàng ở trong phủ, cũng giống như ở Vân phủ người khác đối xử với Vân Tâm Nhược vậy, nay đã trả lại trên người bọn họ.
Vân Thiển Y vừa đi đến hoa viên, liền nhìn đến một nam hài tầm ba, bốn tuổi, áo bào ngắn màu nguyệt sắc, vật liệu may mặc là vân lung gấm sa thượng hạng, loại vải dệt này, đông nóng hạ mát, mặc ở trên người tựa như khoác một lớp sa mỏng, một năm chỉ có vài cuộn, một thước vạn kim, ngoài người thân phận cực cao trong Hoàng tộc, không người có thể mặc.
Đứa nhỏ cũng cảm giác được phía sau có người, quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp, dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã dung nhan tuyệt sắc như vậy, giữa mi tâm một đóa Bạch Liên, giống như cả người mang tiên khí, từ xa nhìn lại, giống như một tiểu tiên đồng. Thân mình nho nhỏ, tuổi nhỏ, nhưng đã mơ hồ xuất hiện một loại khí chất cao cao tại thượng, cũng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh.
Nhất định là hắn, đứa nhỏ tướng quân mang về, Vân Thiển Y chán ghét đứa nhỏ này, chán ghét khuôn mặt của đứa nhỏ, nếu hắn có thể xấu một chút, có thể bình thường một chút, có lẽ, nàng có thể bớt chán ghét hắn một chút.
“Ngươi là dã đứa nhỏ* ở đâu đến?” Viên Thiển Y lạnh lùng nghiêm mặt, giận giữ nhìn đứa nhỏ trước mặt. Nàng mặc kệ đứa nhỏ này mới chỉ có ba tuổi, cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
*dã đứa nhỏ: đứa con hoang, đứa bé không rõ nguồn gốc
Dã đứa nhỏ? Cục cưng vừa nghe đến ba từ này, khuôn mặt nho nhỏ đen lại, hắn tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn biết nữ nhân này đang mắng mình.
“Cục cưng mới không phải dã đứa nhỏ.” Hắn nâng cằm lên phản bác lại adi xinh đẹp trước mắt này, nàng tuy rằng có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà hắn không thích nàng, hơn nữa, nàng cũng không có đẹp bằng nương của hắn. Cho nên, hắn quyết định, sẽ chán ghét nàng.
“Không phải dã đứa nhỏ thì là ai? Ngươi chính là dã loại.” Nàng càng mắng càng khó nghe. Tri Dung đứng ở phía sau nàng, nhìn tiểu nam hài trước mắt này, tâm lạnh lại, nàng thấy rõ ràng, đứa nhỏ này không phải của tướng quân, hắn lớn lên cùng tướng quân không có chút nào giống nhau, xem khuôn mặt, lại cực kỳ giống một người. Đang tức giận nên tất nhiên tiểu thư không có chú ý tới, đến khi nàng nhìn đến đóa Bạch Liên trên trán đứa nhỏ kia, hận không thể hôn mê đi. Là hắn, trời cho điềm lành, trăm năm phúc tinh, là đứa nhỏ của Quốc sư.
Hiện tại tay chân Tri Dung lạnh thấu xương, đứa nhỏ này, là quốc bảo của Thiên Trạch, không chỉ là đứa con mà vợ chồng Quốc sư yêu thương nhất, hơn nữa, ngay cả Hoàng thượng cũng cực kỳ yêu thương, huống chi, sau lưng hắn có những chỗ dựa vững chắc đếm không hết, ví dụ như Mặc tộc thần bí nhất trong truyền thuyết, còn có cái thế ngoại cao nhân, Thiên Tuyệt tiên nhân, hắn, ai cũng không thể đắc tội được.
Tiểu thư nhà nàng, lần này, thật sự gặp rắc rối rồi. Ai cũng không thể cứu được. Tri Dung bị dọa chân như nhũn ra, ngay cả nói cũng không nên lời.
Mà cục cưng nghe tiếng mắng của Vân Thiển Y, cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, hốc mắt hồng lên, hắn mới không phải dã loại, hắn có phụ thân có nương, hắn là bảo bối của phụ thân và nương, là bảo bối của Hoàng bá bá, là bảo bối của cậu Mặc Sơn, là bảo bối của Tử di, là bảo bối của Thiên Tuyệt gia gia, cũng là bảo bối của Minh Phong và Viêm Huyên thúc thúc, hắn mới không phải dã loại.
Thật ra cũng khó tránh vì sao cục cưng lại khổ sở như vậy, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều đối với đứa bé này đau tận xương tủy. Đừng nói là mắng, ngay cả một lời nó nặng còn không có nữa là, có thể nói, lần đầu tiên hắn bị người khác mắng như vậy. Ở độ tuổi nhỏ như vậy, trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng rất mạnh của hắn.
“Ta không phải.” Cục cưng gằn từng tiếng thật rõ ràng, hốc mắt lại hồng lên, trông thật đáng thương, nước mắt tích tụ quanh viền mắt, nhưng vẫn không rơi xuống.
“Ngươi chính là như vậy.” Vân Thiển Y lúc này đều bị ép cho điên rồi, mình lại đi cãi nhau cùng với một đứa trẻ ba tuổi.
Vân Thiên Y mặc váy dài thướt tha, bước nhanh đi về phía cửa, người hầu xung quanh nhìn bọn họ làm như không thấy. Đối với bọn họ mà nói, nữ nhân này, trong tướng quân phủ là người thừa, thiếu nàng không mất cái gì, thêm người như nàng cũng chả làm sao, hiện tại đãi ngộ của chủ tớ các nàng ở trong phủ, cũng giống như ở Vân phủ người khác đối xử với Vân Tâm Nhược vậy, nay đã trả lại trên người bọn họ.
Vân Thiển Y vừa đi đến hoa viên, liền nhìn đến một nam hài tầm ba, bốn tuổi, áo bào ngắn màu nguyệt sắc, vật liệu may mặc là vân lung gấm sa thượng hạng, loại vải dệt này, đông nóng hạ mát, mặc ở trên người tựa như khoác một lớp sa mỏng, một năm chỉ có vài cuộn, một thước vạn kim, ngoài người thân phận cực cao trong Hoàng tộc, không người có thể mặc.
Đứa nhỏ cũng cảm giác được phía sau có người, quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp, dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã dung nhan tuyệt sắc như vậy, giữa mi tâm một đóa Bạch Liên, giống như cả người mang tiên khí, từ xa nhìn lại, giống như một tiểu tiên đồng. Thân mình nho nhỏ, tuổi nhỏ, nhưng đã mơ hồ xuất hiện một loại khí chất cao cao tại thượng, cũng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh.
Nhất định là hắn, đứa nhỏ tướng quân mang về, Vân Thiển Y chán ghét đứa nhỏ này, chán ghét khuôn mặt của đứa nhỏ, nếu hắn có thể xấu một chút, có thể bình thường một chút, có lẽ, nàng có thể bớt chán ghét hắn một chút.
“Ngươi là dã đứa nhỏ* ở đâu đến?” Viên Thiển Y lạnh lùng nghiêm mặt, giận giữ nhìn đứa nhỏ trước mặt. Nàng mặc kệ đứa nhỏ này mới chỉ có ba tuổi, cũng chỉ là một tiểu hài tử mà thôi.
*dã đứa nhỏ: đứa con hoang, đứa bé không rõ nguồn gốc
Dã đứa nhỏ? Cục cưng vừa nghe đến ba từ này, khuôn mặt nho nhỏ đen lại, hắn tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn biết nữ nhân này đang mắng mình.
“Cục cưng mới không phải dã đứa nhỏ.” Hắn nâng cằm lên phản bác lại adi xinh đẹp trước mắt này, nàng tuy rằng có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà hắn không thích nàng, hơn nữa, nàng cũng không có đẹp bằng nương của hắn. Cho nên, hắn quyết định, sẽ chán ghét nàng.
“Không phải dã đứa nhỏ thì là ai? Ngươi chính là dã loại.” Nàng càng mắng càng khó nghe. Tri Dung đứng ở phía sau nàng, nhìn tiểu nam hài trước mắt này, tâm lạnh lại, nàng thấy rõ ràng, đứa nhỏ này không phải của tướng quân, hắn lớn lên cùng tướng quân không có chút nào giống nhau, xem khuôn mặt, lại cực kỳ giống một người. Đang tức giận nên tất nhiên tiểu thư không có chú ý tới, đến khi nàng nhìn đến đóa Bạch Liên trên trán đứa nhỏ kia, hận không thể hôn mê đi. Là hắn, trời cho điềm lành, trăm năm phúc tinh, là đứa nhỏ của Quốc sư.
Hiện tại tay chân Tri Dung lạnh thấu xương, đứa nhỏ này, là quốc bảo của Thiên Trạch, không chỉ là đứa con mà vợ chồng Quốc sư yêu thương nhất, hơn nữa, ngay cả Hoàng thượng cũng cực kỳ yêu thương, huống chi, sau lưng hắn có những chỗ dựa vững chắc đếm không hết, ví dụ như Mặc tộc thần bí nhất trong truyền thuyết, còn có cái thế ngoại cao nhân, Thiên Tuyệt tiên nhân, hắn, ai cũng không thể đắc tội được.
Tiểu thư nhà nàng, lần này, thật sự gặp rắc rối rồi. Ai cũng không thể cứu được. Tri Dung bị dọa chân như nhũn ra, ngay cả nói cũng không nên lời.
Mà cục cưng nghe tiếng mắng của Vân Thiển Y, cái miệng nhỏ nhắn hơi trề ra, hốc mắt hồng lên, hắn mới không phải dã loại, hắn có phụ thân có nương, hắn là bảo bối của phụ thân và nương, là bảo bối của Hoàng bá bá, là bảo bối của cậu Mặc Sơn, là bảo bối của Tử di, là bảo bối của Thiên Tuyệt gia gia, cũng là bảo bối của Minh Phong và Viêm Huyên thúc thúc, hắn mới không phải dã loại.
Thật ra cũng khó tránh vì sao cục cưng lại khổ sở như vậy, từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều đối với đứa bé này đau tận xương tủy. Đừng nói là mắng, ngay cả một lời nó nặng còn không có nữa là, có thể nói, lần đầu tiên hắn bị người khác mắng như vậy. Ở độ tuổi nhỏ như vậy, trực tiếp làm tổn thương lòng tự trọng rất mạnh của hắn.
“Ta không phải.” Cục cưng gằn từng tiếng thật rõ ràng, hốc mắt lại hồng lên, trông thật đáng thương, nước mắt tích tụ quanh viền mắt, nhưng vẫn không rơi xuống.
“Ngươi chính là như vậy.” Vân Thiển Y lúc này đều bị ép cho điên rồi, mình lại đi cãi nhau cùng với một đứa trẻ ba tuổi.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết