Vân Long Phá Nguyệt
Chương 349: Đồ cưới
“Thanh Thanh, lần này ca ca tới là để tặng đồ cưới cho muội, muội thành thân, thân là ca ca của ngươi, ta sao có thể để ngươi xuất giá cô độc thế này được?”
Nghe được hai chữ ‘đồ cưới’, Vân Tâm Nhược sửng sốt, thì ra bọn họ là người thân của nàng.
“Ca ca, cám ơn ngươi.” Tròng mắt Vân Tâm Nhược chua sót
Mạc Sơn vỗ vỗ tay, mấy người nâng lên hơn mười rương lớn, Mạc Sơn mở ra.
“Ồ. . . . . .” Một hồi tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Cả hỉ đường tràn ngập vàng bạc châu báu, đá quý, san hô, mỗi một món đều là trân phẩm, mỗi một món đều có giá trị khủng khiếp.
Nhiều như vậy, e rằng đã hơn cả quốc khố của cả Thiên Trạch rồi. Người của Mạc tộc, quả nhiên thần bí khó lường như lời đồn. May là bọn họ đã quy ẩn, nếu không, thiên hạ này không phải đã rối loạn hơn rồi sao.
Vân Tâm Nhược liếc nhìn vài chiếc rương trên đất, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm chạp nhìn về phía Mạc Sơn, Mạc Sơn cũng cười với nàng một cái, sự ấm áp dần dần bao phủ trái tim nàng. Nàng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, con mắt đong đầy sủng nịnh.
Nàng kéo tay áo của hắn, sau đó, nàng nói mấy câu bên tai hắn.
Khuôn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn khẽ cười, cặp mắt trong suốt lạnh lùng thoáng qua một tia ánh sáng. Sau đó hắn kéo tay Vân Tâm Nhược đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Rồi liếc mắt nhìn Mạc Sơn, “Xin hỏi tộc trưởng, ta và Nhược cỏ thể quyết định giải quyết những thứ này không?”
Mạc Sơn cười một tiếng, “Dĩ nhiên, những thứ này đều là của Thanh Thanh. Dĩ nhiên ngươi cũng có thể sử dụng.”
Nghe xong Mạc Sơn trả lời, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, giọng nói vang lên.
“Hoàng huynh, Nhược nói, chi cho dân, dùng vì dân, những thứ châu báu này có để ở chỗ của thần đệ cũng không dùng được, chi bằng đưa tất cả vào quốc khố để dùng các việc quan trọng cho dân chúng.”
Nói xong, hắn và Vân Tâm Nhược nhìn nhau cười một tiếng. Trong mắt hai người là thâm tình, yêu say đắm. Mà phía dưới, từ hoàng đế cho tới quan viên, toàn bộ vì câu ‘chi cho dân, dùng vì dân’ làm cảm động, đạo làm vua, bất kể thực lực của một nước cường đại đến bao nhiêu, tất cả đều vì cuộc sống của dân chúng, dân giàu là nước mạnh. Tiêu Cẩn Du càng thêm yêu thích cô em dâu này, đệ đệ của hắn thật may mắn.
“Tốt, rất tốt.” Tiêu Cẩn Du vui vẻ cười to, tất cả mọi người cũng bị lây nhiễm tâm tình của hắn, hắn đứng lên, vạt áo long bào nâng lên một đường cong cực đẹp, trong đẹp lại mang theo tôn quý.
Giọng hắn mang theo khí thế thuộc về đế vương.
“Hôm nay là ngày mừng của hoàng đệ, là ngày Vân Long Phách Nguyệt đoàn tụ, trẫm quyết định miễn thuế một năm để nơi nơi vui vẻ, thiên hạ tận hưởng trăm năm thái bình.”
Nghe được hai chữ ‘đồ cưới’, Vân Tâm Nhược sửng sốt, thì ra bọn họ là người thân của nàng.
“Ca ca, cám ơn ngươi.” Tròng mắt Vân Tâm Nhược chua sót
Mạc Sơn vỗ vỗ tay, mấy người nâng lên hơn mười rương lớn, Mạc Sơn mở ra.
“Ồ. . . . . .” Một hồi tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Cả hỉ đường tràn ngập vàng bạc châu báu, đá quý, san hô, mỗi một món đều là trân phẩm, mỗi một món đều có giá trị khủng khiếp.
Nhiều như vậy, e rằng đã hơn cả quốc khố của cả Thiên Trạch rồi. Người của Mạc tộc, quả nhiên thần bí khó lường như lời đồn. May là bọn họ đã quy ẩn, nếu không, thiên hạ này không phải đã rối loạn hơn rồi sao.
Vân Tâm Nhược liếc nhìn vài chiếc rương trên đất, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm chạp nhìn về phía Mạc Sơn, Mạc Sơn cũng cười với nàng một cái, sự ấm áp dần dần bao phủ trái tim nàng. Nàng nhếch khóe môi, sau đó nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, lúc này Tiêu Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, con mắt đong đầy sủng nịnh.
Nàng kéo tay áo của hắn, sau đó, nàng nói mấy câu bên tai hắn.
Khuôn mặt như ngọc của Tiêu Thanh Hàn khẽ cười, cặp mắt trong suốt lạnh lùng thoáng qua một tia ánh sáng. Sau đó hắn kéo tay Vân Tâm Nhược đến trước mặt Tiêu Cẩn Du.
Rồi liếc mắt nhìn Mạc Sơn, “Xin hỏi tộc trưởng, ta và Nhược cỏ thể quyết định giải quyết những thứ này không?”
Mạc Sơn cười một tiếng, “Dĩ nhiên, những thứ này đều là của Thanh Thanh. Dĩ nhiên ngươi cũng có thể sử dụng.”
Nghe xong Mạc Sơn trả lời, Tiêu Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, giọng nói vang lên.
“Hoàng huynh, Nhược nói, chi cho dân, dùng vì dân, những thứ châu báu này có để ở chỗ của thần đệ cũng không dùng được, chi bằng đưa tất cả vào quốc khố để dùng các việc quan trọng cho dân chúng.”
Nói xong, hắn và Vân Tâm Nhược nhìn nhau cười một tiếng. Trong mắt hai người là thâm tình, yêu say đắm. Mà phía dưới, từ hoàng đế cho tới quan viên, toàn bộ vì câu ‘chi cho dân, dùng vì dân’ làm cảm động, đạo làm vua, bất kể thực lực của một nước cường đại đến bao nhiêu, tất cả đều vì cuộc sống của dân chúng, dân giàu là nước mạnh. Tiêu Cẩn Du càng thêm yêu thích cô em dâu này, đệ đệ của hắn thật may mắn.
“Tốt, rất tốt.” Tiêu Cẩn Du vui vẻ cười to, tất cả mọi người cũng bị lây nhiễm tâm tình của hắn, hắn đứng lên, vạt áo long bào nâng lên một đường cong cực đẹp, trong đẹp lại mang theo tôn quý.
Giọng hắn mang theo khí thế thuộc về đế vương.
“Hôm nay là ngày mừng của hoàng đệ, là ngày Vân Long Phách Nguyệt đoàn tụ, trẫm quyết định miễn thuế một năm để nơi nơi vui vẻ, thiên hạ tận hưởng trăm năm thái bình.”
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết